Tôi Bị Ngân Long Vương Nữ Biến Thành Ấu Long Cơ

Chương 58 - Chương 57 ~ Dễ Như Trở Bàn Tay

“Sao vậy? Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm.”

“...Không, không có gì.”
Mạc Ly yên lặng đặt chén trà sang một bên, không hề đụng đến nữa. Tuy nói thành phần nước bọt chỉ chiếm không đến 0.1%, nhưng hắn chính là không nhịn được mà nghĩ đến.

“Đúng rồi, nghe ngươi nói pha loãng rất nhiều, số dược phẩm đó ngươi đều đem bán sao?”

“Ừm, một phần đưa đến nhà đấu giá trong lãnh địa bá tước nhà ta, phần lớn ta giữ lại.”

“À.”
Mạc Ly gật đầu, động tác cứng ngắc như đang trầm tư điều gì.

“Nếu ta nhớ không nhầm, trận thi đấu buổi chiều chính là ngươi xuất chiến. Ngươi đấu với tuyển thủ số 23 Egor. Nếu ta nhớ không sai, phụ thân của Egor là phó tổng quản tài chính dưới trướng tử tước Munster, xét về huyết thống thì cũng xem như họ hàng xa với nhà Munster. Tuy nhiên, tư liệu đối chiến của hắn lại không đầy đủ.”

“Ừ.”
Chắc là ngay cả trận đánh thực tế cũng chưa từng trải qua, tư liệu sao mà đầy đủ được.

Mạc Ly đối với đám quý tộc nông thôn thuộc Munster đã hoàn toàn vô cảm. Sau khi xem mấy trận thi đấu của bọn họ, hắn hoàn toàn hết lời để nói về khả năng chiến đấu của đám này. Kỹ năng thì chỉ có vẻ ngoài hoa lệ, chạm nhẹ liền vỡ như trứng gà.

Tuy vậy, Mạc Ly cũng không vì thế mà khinh thường. Dù đối thủ chỉ là một đám quý tộc rơm rạ, hắn vẫn chuẩn bị đầy đủ.

Áo choàng không gian do tộc Hồ cấp, nhẫn cấp chuẩn sử thi, vũ khí mô phỏng bản Hàn Hi, quy tắc thi đấu cũng không cấm dùng ám khí, nên Mạc Ly gần như đem hết ám khí mang theo người, phòng mọi tình huống.

Sự thật chứng minh: hắn vẫn còn đánh giá cao bọn quý tộc này.

Buổi chiều, Mạc Ly toàn thân võ trang, khoác áo choàng trắng bước lên sân thi đấu, khiến đám học viên quý tộc hai bên khán đài ném tới những ánh mắt đầy tò mò khác thường.

“Như vậy, trận đấu sắp bắt đầu, hai bên vào vị trí. Tuyển thủ số 66 Mạc Ly đấu với tuyển thủ số 23 Egor.”
Trọng tài mũi ưng đứng giữa quảng trường, trang nghiêm tuyên đọc quy tắc mở màn trận đấu.

“Người kia là ai? Mạc Ly? Hắn mang họ gì? Chưa từng nghe qua tên này.”

“Là con nhà quý tộc nhỏ nào sao? Trong học viện chưa từng thấy hắn, lại không phải học sinh dự thính thì sao đủ tư cách thi đấu?”

“Chắc là con tư sinh nào đó, đi cửa sau vào đây. Nhìn đi, ngay cả lễ phục cũng không mặc, một chút lễ phép cũng không biết, hoàn toàn không có phong thái quý tộc, tám phần là tư sinh tử không sai.”

Trên khán đài, tất cả lời bàn tán về Mạc Ly đều xoay quanh “con riêng của quý tộc nào đó”. Dù sao nếu không có quan hệ với tầng lớp quý tộc, thì lấy đâu ra tư cách tham gia thi đấu như thế này?

Chỉ sợ chính Mạc Ly cũng không ngờ rằng vừa bước lên sàn đã vô duyên vô cớ bị định tội là “tư sinh tử”. Bất quá hắn cũng chẳng để tâm.

“Đây là đối thủ của ta? Ta từ chối thi đấu với hắn!”
Ngay khi trận đấu chuẩn bị bắt đầu, đối thủ của Mạc Ly đột nhiên giở chứng, tuyên bố từ chối thi đấu.

Mạc Ly không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn thiếu niên dáng người gầy yếu, rõ ràng là nam nhân nhưng lại vung khăn tay trong không trung như nữ nhi.

So với kẻ ngốc này thì Barlow lại có vẻ bình thường hơn chút.

Cái gọi là “mỗi vùng khí hậu dưỡng một loại người”, đám quý tộc nông thôn nơi nhỏ bé này từng tên đều không bình thường. Quả thật là hành vi khiến người khác nghi hoặc về nhân loại.

Có lẽ vì không có huyết mạch, đám tiểu quý tộc này cực kỳ coi trọng cái gọi là “thân phận quý tộc”, luôn miệng nhấn mạnh như muốn tự an ủi bản thân.

“Vì sao?”
Trọng tài già có cái mũi khoằm hơi cau mày, tựa hồ có phần không hài lòng khi bị ngắt lời trong lúc tuyên bố khai mạc.

“Hắn một là không mặc lễ phục, hai là không hành lễ với ta, đây là sỉ nhục ta! Cho nên ta từ chối thi đấu! Hừ!”
Tiếng “hừ” cuối cùng còn cố ý kéo cao âm điệu, thanh âm bén nhọn khiến Mạc Ly chỉ muốn đạp một cước vào mặt tên bất nam bất nữ này.

“Trong quy tắc thi đấu không có điều khoản nào nói không mặc lễ phục hoặc không hành lễ thì không thể tham gia.”
Trọng tài già rõ ràng cũng không kiên nhẫn với tên quý tộc nửa mùa này. Chỉ là một kẻ làm thuê dưới tay quý tộc nông thôn, ra vẻ cao nhã gì chứ?

Trong lòng lão tự biết rõ: kẻ như thế này không xứng để lão nhường nhịn. Muốn lão mắt nhắm mắt mở làm việc mờ ám, ít nhất cũng phải là quý tộc chân chính. Loại không có tước vị như tên này, lão đến liếc mắt cũng lười.

“Phản đối vô hiệu, trận đấu chính thức bắt đầu.”

“Chờ một chút! Ngươi muốn để ta đấu với loại thô lỗ không biết lễ nghi này sao?! Quá vô lý! Vô lý hết sức! Trọng tài ngươi tên gì? Làm việc trước mặt biết bao quý tộc lại qua loa đại khái như vậy, thật là không có chút phong độ nào.”

Mạc Ly chẳng buồn nghe tiếp. Trọng tài đã không để ý thì chứng tỏ hắn đã ngầm đồng ý việc ra tay đánh người.

Hắn rút chủy thủ, lao thẳng về phía Egor. Chỉ cần không đánh chết, thì cứ đánh tới gần chết là được. Nhân tiện giúp tên kia trị trị đầu óc luôn.

“Thô lỗ! Thật là thô lỗ!”
Egor vừa kêu vừa vội vàng rút kiếm.

Đám quý tộc tự xưng cao quý này hình như rất mê loại kiếm dùng để biểu diễn, chỉ hoa mà không có quả. Cả bọn không mấy ai dùng vũ khí thực chiến.

Mạc Ly bước như gió, nhanh như sấm, trong một hơi đã áp sát đến bên Egor. Đối phương bị dọa đến độ rút kiếm còn không kịp.

“Ngươi thua.”
Chủy thủ kề sát cổ Egor, Mạc Ly thản nhiên tuyên bố kết quả.

Vốn dĩ đây là một trận đấu không có gì để trì hoãn.

“Ngươi, ngươi ngươi…”
Egor đổ mồ hôi lạnh, mất đến mười giây mới phản ứng lại, run rẩy gắng gượng nói:

“Ngươi, ngươi chơi xấu! Thi đấu lấy hòa khí làm quý, ngươi không đợi ta rút kiếm đã động thủ! Không công bằng! Không tính!”

Mạc Ly lười cùng hắn đôi co. Hắn tin rằng bất kỳ người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra được chênh lệch rõ ràng giữa hai bên, tin tưởng ánh mắt của quần chúng vẫn sáng như tuyết.

“Tặc tặc, tên tư sinh tử kia đúng là chẳng biết lý lẽ. Người ta còn chưa rút kiếm đã động thủ, không biết xấu hổ.”

“Không được giáo dục, cha mẹ hắn chẳng lẽ không dạy hắn cách làm người sao?”

“Đúng vậy, chẳng có chút quy củ nào.”

“Không hổ là loại tư sinh tử không ai muốn, y như tiện dân, chẳng học vấn chẳng nghề nghiệp.”

“.........”
Hảo đi, Mạc Ly đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của đám quý tộc này rồi. Nghe thấy vô số lời bất mãn và vu khống từ khán đài, hắn chỉ lắc đầu.

Nhưng kỳ thật hắn lại chẳng tức giận chút nào, mà ngược lại, bỗng sinh ra một cảm giác ưu việt kỳ quái — ưu việt về chỉ số thông minh.

Đây là thi đấu, không phải quyết đấu của kỵ sĩ. Chỉ cần hành vi nằm trong quy tắc, có thể chiến thắng là được.

Lãnh địa tử tước Munster đúng là nơi nước cạn cá nhiều, bọn quý tộc được nuông chiều từ nhỏ này quả thật không biết nỗi khổ mưu sinh.

Cũng đúng thôi, sống trong tháp ngà thì làm sao để tâm đến chuyện củi gạo mắm muối?

Sau khi trọng tài tuyên bố thắng bại, mặc kệ Egor đang gào thét giãy nảy, Mạc Ly thu chủy thủ, rời sân.

Trên khán đài theo dõi trận này, gần như toàn bộ đều là học sinh của học viện Fran, trong đó có một người Mạc Ly nhận ra rõ ràng...

“Nè, người trong lòng của ngươi thắng rồi đấy, thế nào? Cao hứng chứ?”
Trên khán đài, Barlow cười trêu chọc, liếc mắt nhìn thiếu nữ tóc nâu ngồi bên cạnh. Nàng đang đan chặt hai tay lại, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng rời sân kia.

Chính là nhị tiểu thư của tử tước lãnh Munster, cũng là đầu sỏ xúi giục Mạc Ly ám sát Norma — Martha.

Bình Luận (0)
Comment