Đối thủ của trung nhị nữ hài tên là Limdis là một nam quý tộc cao gầy, thoạt nhìn hết sức bình thường — dĩ nhiên, ở trong tầng lớp quý tộc mà nói thì như vậy đã xem như là bình thường rồi.
Cũng đừng trách Mạc Ly đối với đám quý tộc mang thành kiến. Ai bảo trong đám đó kỳ nhân dị sĩ quá nhiều, khiến hắn không thể không nhìn họ bằng ánh mắt khác thường.
Có lẽ trong mắt phần lớn người ngoài, quý tộc mãi mãi là như vậy: ăn mặc chỉnh tề hoa lệ, cử chỉ ưu nhã, mang theo cao quý huyết thống trời sinh. Nhưng trong mắt Mạc Ly, đám gia hỏa này chẳng khác gì một lũ điên.
Ở hắn xem ra, chỉ cần là quý tộc thì ít nhiều đều mắc chút bệnh tinh thần. Hoặc là bạo ngược cuồng, hoặc là thích bị ngược, hoặc là có sở thích quái đản gì đó, tóm lại trong lòng luôn tồn tại bệnh lý.
Dĩ nhiên, những quý tộc ra vẻ đoan chính nhất định sẽ không đem mặt bất thường của mình phơi bày trước công chúng. Trước mắt bao người thì bọn họ biểu hiện đoan trang sáng ngời như thể thiên hạ đều đang dựa vào mình, nhưng phía sau u tối ra sao thì ai mà biết được?
“Tại hạ Đức Colin, trưởng nam tộc Tạp Lâm, học nghệ chưa tinh, còn xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Nam quý tộc cao gầy đưa tế kiếm đặt lên ngực, lễ độ hành lễ, thoạt nhìn cực kỳ khiêm tốn.
“Ngươi khỏe nha, lần đầu gặp mặt, ngô danh Limdis Lộ Đức Duy Nhĩ, tức là ‘Hắc Thúy Tử Vong Chi Dấu Ấn Thần Hộ Chiếu Cố Tôn Giả’, phụng thờ Vĩ Đại Thần Hồ Chi Đế, đến từ nơi khác bên bờ Thiên Hải, đang trên hành trình thần chi đô trên biển...”
Limdis cũng bắt đầu tự giới thiệu, chỉ là đoạn giới thiệu này vừa dài vừa loằng ngoằng, như thể đang dùng mật mã nói chuyện. Người bình thường không có máy phiên dịch thì căn bản nghe chẳng hiểu.
“Khụ khụ...”
Khóe miệng Đức Colin khẽ co giật. Hiển nhiên hắn nghe không hiểu mấy câu như “Thần Hồ Chi Đế” hay “Thần Chi Lộ” là cái quỷ gì.
Xuất phát từ giáo dưỡng quý tộc, hắn không cắt ngang phần tự giới thiệu của Limdis. Đối với quý tộc mà nói, ngắt lời người khác, nhất là lúc tự giới thiệu, là hành vi hết sức thất lễ.
Nhưng hắn không ngắt lời, lại có người không thể kiên nhẫn nổi.
“Được rồi, vị Limdis tiểu thư này, chúng ta không có hứng thú với chuyện xưa của ngươi. Muốn đánh thì đánh nhanh lên, không đánh thì đầu hàng đi, để còn đến trận tiếp theo. Mọi người đều đang đợi đấy.”
Trọng tài mũi ưng mất kiên nhẫn quát.
“Hứ...”
Bị cắt ngang lúc đang nói hăng say, Limdis có vẻ không vui, hừ khẽ một tiếng, lẩm bẩm:
“Đồ lão già mũi nhọn độc miệng...”
“Ngươi vừa nói gì?”
Mày của lão trọng tài nhướng cao.
“Không, không có gì.”
Limdis sửa lại vành mũ áo choàng.
Theo lý thì loại quyết đấu mang tính thi đấu như thế này đều phải để lộ mặt, xem như biểu thị sự tôn trọng với đối thủ. Nhưng thiếu nữ này chẳng hề có ý định tháo vành mũ xuống. Có điều, nàng vốn đã quái dị trăm bề, mọi người cũng vô thức bỏ qua chi tiết ấy.
“Như vậy, thời gian hai mươi phút, quyết đấu bắt đầu.”
Trọng tài mũi ưng hô lớn, lập tức đảo ngược đồng hồ cát.
“Limdis tiểu thư, có cần ta cho mượn một bộ quần áo không?”
Nhìn đối phương dưới váy là một đen một trắng tất chân cùng giày da nhỏ, Đức Colin chau mày.
Dù sao đây cũng là trận đấu, mặc tất chân ra sân đánh nhau đúng là có hơi quá đà.
Làm ơn nghiêm túc chút đi được không?
“Ơ, ta có mặc quần áo mà, sao phải mượn?”
Limdis rõ ràng không hiểu đối phương đang có ý gì.
“Không sao, nếu Limdis tiểu thư không cần, vậy cũng không có gì... Vậy, đắc tội rồi.”
Đức Colin vẫn rất có phong thái thân sĩ, thấy đối phương là nữ tử thì nhường nhịn tiến công, chính mình bất động tại chỗ.
Limdis cũng chẳng khách sáo. Tuy nàng chỉ cao hơn ấu long Jasmine nửa cái đầu, nhưng tốc độ lại chẳng hề tầm thường. Chân vừa đạp xuống, trong chớp mắt đã như lướt gió mà lao tới, mấy cái hô hấp đã áp sát Colin trong gang tấc.
Đối phương cũng không yếu. Tế kiếm vừa rút ra đã loạn thứ loạn chọn, nhìn như tán loạn nhưng thật ra mỗi kiếm đều có điểm đến thì dừng, thăm dò hư thật.
Hiển nhiên, Đức Colin không có ý định tung sát chiêu ngay từ đầu, mà là muốn thử xem thực lực đối phương cụ thể ra sao.
Mạc Ly đang nằm xụi lơ trên khán đài lập tức tinh thần tỉnh táo.
Không nói đến Limdis, riêng Đức Colin đã là không tồi rồi. Kiếm pháp của hắn có thực chất, hoàn toàn không giống mấy trò múa may màu mè kiểu lễ nghi kiếm. Kiêu chiêu tuy đơn giản thô bạo nhưng cực kỳ hữu hiệu, rõ ràng đã từng học qua kiếm thuật kỵ sĩ thực chiến — xem như một dòng nước trong giữa đám quý tộc Munster.
Người xem trên khán đài cũng nhận ra trận đấu này khác hẳn mấy trận trước. Ai nấy đều nín thở, không dám thở mạnh.
“Ngô tức vì Thần Hồ Chi Chiếu Cố, Áo Thụy Vi Giai, thỉnh nghe ta cầu nguyện!”
Limdis vẫn không hề dao động, đối mặt kiếm thế hung hiểm của Colin không hề có bất cứ phản ứng nào. Không những thế, nàng còn đột nhiên phát bệnh — bắt đầu lảm nhảm một đoạn lời kịch trung nhị khiến người ta xấu hổ đến rùng mình, như thể vừa nói xong là sẽ phát nổ tại chỗ.
“Đây là Thần Hồ chi lực!”
Thiếu nữ hô một tiếng mềm mại.
Trời ơi...
Trên khán đài, Mạc Ly đưa tay che mặt.
Hắn thực sự không hiểu vì sao thiếu nữ này có thể nói ra những lời kịch xấu hổ như vậy trước công chúng mà mặt không đỏ chút nào. Nếu đổi lại là hắn, e là chết vì xấu hổ tại chỗ.
Nhưng khoan nói vậy, sau khi nàng hô lên câu nói kỳ dị đó, tốc độ quả nhiên tăng vọt, vượt xa tốc độ kiếm thứ của Colin.
Tựa như trong mưa lớn xuyên qua lá sen, không dính một giọt nước, nhẹ nhàng lướt đi.
“Cái gì...?!”
“Serra trên cao...”
Trên khán đài lập tức vang lên tiếng xì xào.
Người ngoài nghề thì chỉ xem náo nhiệt, còn người trong nghề thì nhìn ra được bản chất.
Đám quý tộc chỉ cảm khái thiếu nữ thân thủ không tầm thường, chỉ có Mạc Ly là bắt được khoảnh khắc vừa rồi — trong giây phút ấy, đồng tử của thiếu nữ tựa như lóe lên ánh sáng.
Đó là... huyết mạch.
Thiếu nữ này chính là người sở hữu huyết mạch.
“Chính là ta từng nói, có khả năng tạo thành uy hiếp cho ta — vị thí sinh này.”
Trong phòng khách quý tộc, Barlow nhìn chăm chú vào nữ hài đang thi đấu bên dưới, ánh mắt sâu xa.
Martha lặng lẽ nhìn Limdis dưới sân, không nói gì.
“Thiếu nữ tên là Limdis này hình như là hậu duệ của một gia tộc quý tộc đã xuống dốc, nghe nói nàng có được huyết mạch...
Chỉ là kỳ lạ một chỗ — ta đã sai người điều tra quá khứ của nàng, nhưng hoàn toàn không tra được gì.”
Barlow lắc đầu, tựa như cũng cảm thấy nghi hoặc.
“Nàng như thể từ hư không xuất hiện vậy...
Nếu có thể lôi kéo nàng về phe mình thì là tốt nhất, gia đại tất hoan hỉ.
Nếu việc này không thành, vậy nàng chỉ có thể trở thành chướng ngại của ta.”
“Huynh trưởng, đệ nghe thiếu nữ ấy miệng lúc nào cũng treo mấy chữ như ‘Thần Hồ’, ‘Áo Thụy Vi Giai’, huynh nói... có thể nàng thực sự có liên hệ với mấy thứ mà nàng nói hay không?”
“Hả? Thần Hồ gì chứ?
Trên đời này làm gì có mấy thứ hư vô mù mịt như vậy?”
Barlow khinh thường hừ một tiếng.
“Mấy thứ đó chỉ có thể quy kết rằng nàng là một kẻ thích nói lời kỳ quặc mà thôi, hoàn toàn không thể chứng minh điều gì cả.”
“Tấm tắc... Không biết nha đầu kia trông thế nào.
Nếu dung mạo không tệ, ta cũng chẳng ngại cưới nàng làm trắc thất...
Phụ nữ có huyết mạch, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”
Nói rồi, ánh mắt không đứng đắn của Barlow lại lén lút nhìn về phía sân đấu, tập trung vào đôi tất chân ôm sát cặp đùi thon dài của nữ hài.