Tôi Bị Ngân Long Vương Nữ Biến Thành Ấu Long Cơ

Chương 71 - Chương 70 : Rìu Người

"Xin các tuyển thủ có tên được gọi lập tức đến hậu trường chuẩn bị thi đấu, trận đấu sắp bắt đầu."

Không xong rồi! Vì sao lại đúng lúc này chứ...

"Nhữ không sao chứ?" Thấy Mạc Ly có vẻ khác lạ, Limdis kinh ngạc hỏi.

Sao đột nhiên sắc mặt lại đại biến như thế?

Không sao... Sao có thể không sao được? Là chuyện lớn đấy!

Mạc Ly nghiến răng, ôm lấy ngực thở dốc từng hơi nặng nề, ở vị trí mặt dây chuyền trước ngực lóe lên ánh sáng mờ nhạt như có như không, rõ ràng là đang nhắc nhở thân thể hắn sắp không thể kìm nén biến hóa, cần lập tức tìm chỗ trốn.

"66 hiệu Mạc Ly, tuyển thủ Mạc Ly có mặt không? Tuyển thủ số 33 Kéo Cách Nhĩ đã vào vị trí, nếu trong vòng một phút không xuất hiện, sẽ bị xử thua."

Vị trọng tài mũi ưng hoàn toàn không có kiên nhẫn gì cho cam, cũng chẳng quan tâm người vắng mặt là vì nguyên nhân gì.

Hắn còn mong Mạc Ly không đến, loại thi đấu luận võ ở thôn quê thế này hắn đã quá nhàm chán, kết thúc sớm càng tốt.

Giờ phải làm gì bây giờ, làm gì bây giờ?...

Lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng ướt sũng, thân thể lúc nóng lúc lạnh, trái tim thì hoảng hốt không yên.

Sáng sớm hôm nay bận dây dưa với nha đầu kia quá lâu, quên luôn chuyện đến nhà đại thúc Norma ăn ké cơm, hôm qua lại ngủ quá sớm, khiến hắn căn bản không biết sáng nay đến lượt mình thi đấu.

Từng tầng phiền toái ập đến...

"Tuyển thủ Mạc Ly? Không có ở đây sao? Chỉ còn lại nửa phút, nếu vẫn không lên sàn thì trận này sẽ xử thua!" Trọng tài mũi ưng trên bàn lạnh lùng thúc giục.

Mạc Ly cố nén cơn choáng váng, gắng gượng đứng lên, theo bản năng bước về phía sân đấu. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: Hắn không thể thua ở nơi này.

Tuyệt đối không thể phụ lòng vị quý tộc đại thúc luôn nghĩ cho hắn...

Vì vậy, dù biết rõ không ổn, Mạc Ly vẫn kiên định bước xuống khán đài.

"Nhữ không sao thật chứ?... Nếu thân thể khó chịu thì đừng miễn cưỡng." Limdis thấy hắn gắng gượng đến vậy thì lo lắng lên tiếng khuyên nhủ.

"Không... miễn... cưỡng?" Mạc Ly thở dốc, liếc nhìn khuôn mặt thiên chân vô tà kia, không hiểu sao bật cười: "Trên đời này, có rất nhiều chuyện, cho dù miễn cưỡng cũng không thấy được hồi kết, nói gì đến chuyện dễ dàng từ bỏ?"

Có lẽ với đám huyết mạch giả kia, thi đấu tuyển sinh học viện Lan Nhân chỉ là một màn trình diễn qua đường, bởi bọn họ sớm đã nằm trong danh sách tân sinh. Nhưng với Mạc Ly, đây là cơ hội duy nhất để xoay người. Huống chi còn có những người vì hắn mà dốc hết sức, dù có phải mạo hiểm cả tính mạng thì đã sao?

Dứt lời, không đếm xỉa đến Limdis nữa, Mạc Ly dứt khoát bước lên võ đài.

"66 hiệu Mạc Ly, không bỏ cuộc!" Mạc Ly hướng trọng tài hô lên.

"Vậy thì trận đấu bắt đầu." Trọng tài mũi ưng nhíu mày nhìn thiếu niên trong bộ áo bào trắng đang hơi run rẩy kia, không cho lấy một giây nghỉ ngơi liền tuyên bố bắt đầu thi đấu.

Thật không may, lần này đối thủ của Mạc Ly không phải là những bao cỏ quý tộc chỉ biết khoa chân múa tay.

Tuyển thủ số 33 Kéo Cách Nhĩ, hắn không phải quý tộc bản địa, mà là quý tộc ngoại lai đến từ lãnh địa của Tử tước Munster để dự thi.

Đến từ phía bắc Giáo Hoàng Quốc, gần khu vực Lan Nhân, hắn không phải kẻ dùng kiếm thêu hoa như quý tộc Munster thường thấy.

Ngay khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, hắn lập tức khởi động, rút ra sau lưng một cây rìu chiến được chạm hoa văn.

So với đám quý tộc Munster luôn dùng kiếm thon dài hoa mỹ, thì cây rìu chiến kia chẳng khác nào một khối đất đá thô kệch.

Sức phá hoại và sát thương của rìu hoàn toàn không phải thứ kiếm có thể sánh bằng, dù vì trọng lượng và điểm phát lực mà khó khống chế, nhưng nếu dùng thành thục, nó đủ sức phá vỡ trường kiếm lẫn chiến chùy – là một loại vũ khí cực kỳ nguy hiểm.

Có điều, quý tộc thì trọng phong thái ưu nhã, rìu lại bị xem là thứ tiều phu dùng để đốn củi, là vũ khí hạ cấp, dù thực dụng đến đâu cũng không được trọng dụng.

Ít nhất trong mắt quý tộc Giáo Hoàng Quốc, kẻ dùng rìu hoặc là tiều phu miền núi, hoặc là đám dị giáo dã man thô lỗ Nặc Nhĩ Đạt – nói ngắn gọn là quá "low", không bao giờ được chấp nhận.

Theo lẽ thường, khi thấy Kéo Cách Nhĩ rút ra cây rìu lớn kia, phần lớn quý tộc trên khán đài đều lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

"Sách, không hổ là quý tộc phương Bắc, thẩm mỹ đúng là thô thiển."

"Đúng vậy, nghĩ sao mà lại dùng vũ khí như cái rìu kia, không biết chọn thương dài hay hơn sao?"

Dù phần lớn quý tộc học viên đều khinh thường Kéo Cách Nhĩ, vẫn có người đứng về phía hắn – tỷ như một vị thiếu gia quý tộc nào đó vừa bị Mạc Ly chọc giận.

Hắn chăm chú nhìn trận đấu, khi thấy thân ảnh Mạc Ly hơi lảo đảo thì liền nhếch môi cười lạnh, trong lòng âm thầm cổ vũ cho Kéo Cách Nhĩ.

Hắn ước gì xảy ra một sự cố trong trận đấu này, để cây rìu của Kéo Cách Nhĩ chém bay đầu Mạc Ly.

Còn Kéo Cách Nhĩ thì hoàn toàn không để tâm đến những lời bàn tán trên khán đài – hoặc đúng hơn là, hắn đã dốc toàn bộ tinh thần vào việc đánh bại đối thủ.

Hắn từng xem qua các trận đấu trước của Mạc Ly, biết rõ thiếu niên này không thể xem thường. Bốc trúng Mạc Ly ở trận thứ hai, hắn vốn tưởng sẽ là một trận ác chiến. Nhưng khi thấy đối phương trong trạng thái suy yếu, hắn liền vui mừng trong lòng.

Dù không biết vì lý do gì khiến đối thủ lộ rõ dấu hiệu thân thể suy kiệt, nhưng đây chính là cơ hội hiếm có của hắn!

Nếu Mạc Ly ở thời kỳ đỉnh cao, có lẽ hắn sẽ phải chịu thiệt không nhỏ – không thể không nói đúng là ông trời giúp hắn, Serra phù hộ.

Thấy đối thủ trạng thái không tốt, hắn cũng không quan tâm đến tinh thần hiệp sĩ gì đó, nắm lấy cơ hội này mà đánh bại Mạc Ly, tỉ lệ thắng sẽ tăng mạnh.

Vì thế, ngay từ đầu hắn đã không có ý định nương tay, dù sao luật thi đấu là điểm đến thì dừng, nếu chẳng may lỡ tay thì đã có trọng tài can thiệp. Cho nên, hắn vừa ra tay liền tung sát chiêu, cây rìu vung lên ào ào, tấn công liên tục.

Không có kết cấu chiêu thức gì cao siêu, nhưng lại dùng chính lực đạo cường đại khiến người ta không dám đến gần.

Mạc Ly chỉ có thể liên tục lui lại. Đúng như Kéo Cách Nhĩ dự đoán, trạng thái hiện tại của hắn cực kỳ tệ, vừa phải kìm nén biến hóa trong thân thể, vừa chịu đựng cái đói đang thiêu đốt, tinh lực có thể dùng vào chiến đấu chẳng còn bao nhiêu.

Huyết thống Long tộc giờ phút này lại trở thành gánh nặng, chiếm lấy phần lớn ý chí và tinh thần của hắn.

Nhưng... cho dù hắn suy yếu, cũng không có nghĩa là đối thủ mạnh lên.

Rút ra thanh loan đao rẻ tiền bên hông, Mạc Ly bắt đầu tập trung tinh thần.

Hắn không có ý định sử dụng 【Hàn Hi】, chưa đến lúc quyết chiến, tuyệt không được để lộ thực lực.

Đối phó loại hàng tôm tép thế này, thanh loan đao kém chất kia là đủ rồi.

Mạc Ly không có sức mạnh như Kéo Cách Nhĩ, nên ngay từ đầu đã không định đấu sức trực diện – dù sao hắn là thích khách, dựa vào kỹ xảo chứ không phải sức trâu.

Khi đến gần Mạc Ly, cây rìu trong tay Kéo Cách Nhĩ liền vung ra mạnh mẽ, từng đợt cuồng phong cuốn lên, chiêu chiêu đều nhắm vào các điểm trí mạng mà bổ tới.

Phải nói rằng, Kéo Cách Nhĩ dùng rìu rất thuần thục, dựa vào sức mạnh của bản thân, muốn bổ chỗ nào thì bổ chỗ đó.

Mạc Ly thân hình lay động lảo đảo, khiến người ta không khỏi lo lắng thiếu niên này sẽ máu me đầm đìa ngay giây tiếp theo...

Bình Luận (0)
Comment