Thời gian lại trôi qua thêm mấy cuối tuần, vòng loại thi đấu tuyển chọn tư cách vào Học viện Lan Nhân tại thành Fran cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn thi đấu cuối cùng.
Từ sau khi đánh bại tên cuồng ma dùng rìu lớn là Cách Nhĩ, Mạc Ly cơ hồ không còn gặp phải đối thủ nào khiến hắn phải nghiêm túc nữa, toàn bộ hành trình thắng lợi dễ dàng.
Đáng nhắc tới là tên thiếu gia Munster ăn không ngồi rồi – Barlow – cũng một đường thuận lợi tiến tới. Mạc Ly vốn tính âm thầm quan sát phương thức chiến đấu của đối phương, nhưng không rõ là trùng hợp hay có người cố ý bày đặt phía sau, mỗi trận của Barlow đều gặp phải đối thủ yếu đến lạ kỳ, hoặc là gà mờ, hoặc là dở dở ương ương, thậm chí có cả người nhường trận.
Không phải Mạc Ly cố ý nghĩ xấu về hắn, mà thực tế là vậy — đối thủ của Barlow nhường tới độ trắng trợn, cứ như thả trôi cả một Thái Bình Dương, khiến Mạc Ly không khỏi nghi ngờ gã này có phải lại vận dụng "năng lực cha vô địch", giở thủ đoạn sau lưng để sắp xếp những đối thủ vô dụng ấy cho mình, hoặc cũng có thể là dùng tiền bạc mua chuộc khiến đối phương nhường trận.
Dù sao lần này chỉ là vòng chọn tư cách, lại không do trọng tài chính quy điều hành, tức là Học viện Lan Nhân sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào về tính công bằng của trận đấu, gian lận cũng không có gì lạ.
Học viện Lan Nhân đại khái cũng cho rằng loại vùng đất nhỏ bé do tiểu quý tộc thống trị này chẳng đáng để họ phái giáo viên chính thức đến làm trọng tài, dẫu sao trong mắt bọn họ, nơi này làm sao có thể sản sinh ra thiên tài.
“Phân thắng bại! Người thắng: số 33 – Mạc Ly!”
Đã quen với chiến thắng, lần này thắng lợi cũng không gợn sóng gì trong lòng Mạc Ly, hắn biết, trước mắt hắn vẫn chưa gặp được một đối thủ thực sự nghiêm túc.
“Nga, trước sau như một, đánh thật đẹp đấy, người thân yêu của ta~!” Trên khán đài, thiếu nữ nọ hướng về phía hắn giơ tay vẫy vẫy.
“Đừng nói nhảm, ngươi lại tìm ta làm gì?” Mạc Ly giận dữ hỏi.
“Ta chỉ là vì bạn thân của mình chúc mừng thắng lợi thôi, có gì sai à?” Limdis chu chu miệng nói.
“Chỉ vậy thôi sao? Thật sao?”
“Đương nhiên, chỉ vậy thôi!”
“Vậy được, ngươi chúc mừng xong rồi, giờ có thể cút đi rồi.”
“Ê ê, đợi đã nào, người thân yêu của ta! Chuyện là… mấy ngày nay ta cảm thấy không khoẻ, thật sự là vì thi đấu vất vả, đêm không thể ngủ, ngày không thể an, có thể nói là…”
“Nói tiếng người.” Mạc Ly lạnh lùng. “Không thì ta đi thật đấy.”
“Ấy… Thật ra là… ừm, dạo này ta túi rỗng không tiền ăn cơm…” Limdis làm bộ bán manh, hai tay tạo thành thế chiêu tài như mèo con.
“Mấy lần rồi?” Mạc Ly nhướng mày. “Chuyện như vậy ngươi tìm ta mấy lần rồi? Làm như ta giàu lắm không bằng.”
“Hơn nữa, cho dù ta thật sự có tiền, ta cũng không có nghĩa vụ nuôi ngươi ăn mặc ở ngủ đúng không?”
“Ta… ta không biết kiếm tiền…” Limdis cụp đầu vẻ mất mát.
“Không biết kiếm tiền thì đi học! Ngươi chẳng lẽ muốn ta nuôi ngươi cả đời?” Mạc Ly hừ lạnh một tiếng.
“Nuôi… nuôi? Không được! Limdis là có người bảo hộ… à không, có thần minh chiếu cố, không thể bị người khác nuôi.”
“Biết rồi biết rồi, ta có muốn nuôi ngươi cũng nuôi không nổi.” Không cần đoán cũng biết, “người bảo hộ” nàng nói chắc chắn là vị Thánh nữ kia – người kiếp trước từng cho hắn ăn chùy.
“Thôi được, không còn cách nào khác… Nhưng không có lần sau, rõ chưa?” Mạc Ly trừng nàng một cái.
“Vâng vâng, ta biết rồi!”
“Ha ha, quan hệ tốt thật đấy nhỉ.” Từ xa, Barlow trên khán đài lạnh lùng nhìn bóng dáng Limdis và Mạc Ly sóng vai rời đi, nụ cười tươi như hoa nhưng mắt lại đầy âm u.
“Chờ thêm vài ngày nữa, ta sẽ xem thử xem cái ‘tình cảm’ các ngươi khoe khoang ngoài mặt có vững bền như thế không!”
“Này, hiện tại đã vào tám người mạnh rồi nhỉ.” Mạc Ly vừa đi vừa nhàn nhã nói chuyện với Limdis.
“Hử? À, hình như vậy thật.” Limdis làm bộ gật gù, sờ cằm chạm trán như hiểu chuyện lắm, nhưng Mạc Ly biết, cái đầu óc của con bé này lúc này toàn nghĩ tới hoa tươi, bánh kem, với trà sữa long nhãn, chứ chẳng nghĩ tí gì tới trận đấu.
Cũng đúng, cường giả thì việc gì phải quan tâm quá đến diễn biến thi đấu, cứ lên sân khấu thắng là xong.
“Nói thật thì, ta vẫn luôn tò mò, Thánh nữ nhà ngươi làm sao lại yên tâm để ngươi một mình ra ngoài?”
Nói lý mà nói, nếu không gặp hắn thì con mèo ngốc này sớm đã chết đói hoặc bị lừa bán đi rồi.
“Thật ra ấy mà, lần này ta ra ngoài… là không được sự cho phép của Thánh nữ đại nhân và tộc nhân.” Limdis cúi đầu chọc chọc ngón tay, hơi ngượng ngùng nói.
“…Vậy ngươi tham gia thi đấu là vì cái gì?”
“Ngươi đã từng nghe nói về Thánh nữ của chúng ta chưa?”
“Đang nói cái gì vậy chứ, ngươi chắc chắn là chưa nghe rồi.” Limdis chưa dứt lời đã tự sửa lại, vẻ mặt chắc chắn.
“…”
Mạc Ly không lên tiếng, chỉ chờ nàng nói tiếp.
“Thánh nữ nhà ta là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài.” Limdis nói, trên mặt hiện rõ sự sùng bái.
“Nàng là người Hồ tộc nghìn năm nay có huyết mạch thuần khiết nhất, gần với vị tổ Thánh nữ của Áo Thụy Vi Giai nhất. Dung mạo, tài hoa, phẩm cách – tất cả đều hoàn mỹ không chút khuyết điểm, giống như nguyệt quang cao vời vợi, khiến người chỉ có thể ngước nhìn mà không thể chạm tới.”
Bình thường ngốc nghếch như vậy, chỉ khi nhắc đến Thánh nữ nàng mới có thể lộ ra vẻ mặt chân thành đến thế.
“Sau đó thì sao?”
“Ta không phải người trong tộc Áo Thụy Vi Giai, nhưng may mắn có quan hệ với Thánh nữ đại nhân… Vì tổ tiên ta là thân thích xa với tộc đó.”
“Từ rất sớm ta đã quen biết Thánh nữ đại nhân, còn may mắn được nàng ban cho một phần lực lượng… Nhưng cho dù là ta, ta cũng hiểu rõ, nếu vì thế mà mừng rỡ không lo tiến thủ, thì một ngày nào đó, sẽ mãi mãi không còn thấy được bóng dáng nàng.”
Nói đến đây, Limdis thoáng lộ vẻ buồn bã.
“Năm nay sau kỳ này, Thánh nữ đại nhân sẽ nhập học Học viện Lan Nhân. Nếu không có gì bất ngờ, khoảng cách giữa ta và nàng cũng sẽ dần bị kéo xa.”
“Ta không cam lòng… Cho nên, ta muốn thử một lần, xem bản thân có cơ hội đứng bên cạnh nàng nữa hay không.”
“Cho nên ngươi cũng muốn vào Học viện Lan Nhân?” Mạc Ly nhướng mày.
“Đúng vậy, dù trong nhà chỉ có tiểu dì ủng hộ ta, ta vẫn lén lút trốn đi.”
“Cho nên ngươi mới không sợ nguy hiểm, vượt ngàn dặm đến vương quốc loài người?”
“Đúng vậy, đây là cơ hội giãy giụa duy nhất của ta.”
“…Ra là vậy, không phải ngươi cũng rất có nghị lực sao.”
“Hả?”
“Nhưng mà nói thì nói vậy, ta vẫn phải nói trước, nếu trên sàn đấu gặp ngươi, ta sẽ không nương tay.” Mạc Ly khẽ cười.
“Ngươi có lý do của ngươi, ta cũng có lý do của ta. Giờ đã là vòng tám người, ngươi hiểu mà – sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối đầu.”
“Ta sẽ không nương tay. Ngược lại, ta cũng hy vọng ngươi gặp ta cũng đừng nương tay.”