Tôi Bị Nhân Thiết Bắt Cóc

Chương 11

Đêm đã khuya, nơi này lại không có ánh đèn, chỉ có thể nhận ra bằng ánh trăng mờ ảo.

Cái kiểu này…

“Thịnh Khanh, nghe nói mày ở Giai Anh uy phong lắm ha…”

Tên đầu gà trống cầm đầu hếch cằm, giống như muốn cho Thịnh Khanh đếm hết số lông mũi của mình.

Ặc ——

Thịnh Khanh lạnh cả sống lưng.

Kỹ năng hiện tại hẳn là khẩu nghiệp nhỉ, Thịnh Khanh có thể phát huy nó ngay bây giờ.

“Là mày hả Cung Hương, cả ngày cứ cắm mấy cọng lông gà lên đầu như mấy tên du mục làm gì, sao không cắm hai cọng hành vào lỗ mũi giả ngu luôn đi?!”

“Ngày nào cũng đeo xích vàng trên cổ, ai không biết còn tưởng mày là nhà giàu mới nổi đấy! Cứ giả vờ hào nhoáng như vậy làm gì cho mất mặt ra, tao chỉ nhìn mày thôi đã thấy nhục giùm rồi!”

“Người xấu thì phải nhiều đọc sách, đừng có đến nửa đêm lại chạy ra ngoài làm hại người khác.”

Đối diện có lẽ là một đám thất học, nghe xong nửa ngày chỉ tạm hiểu là Thịnh Khanh đang mắng chửi mình.

“Mẹ nó, ông đây không nhịn nổi nữa rồi!”

“Bây giờ ra tay thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ cậu không biết Lỗ Tấn có câu, nếu đã ra tay cũng đừng nên xử tại chỗ…” Sao?

Thịnh Khanh đang nói đột nhiên im bặt, đành thuận theo ý nó, hết giờ rồi.

Thịnh Khanh: “…”

Chọn đúng lúc thật đấy, đúng là một giây cũng không thừa.

Vóc dáng Ngô Giang Hoài cao to rắn rỏi, đám thiếu niên bất lương gầy yếu như gà con kia căn bản không phải đối thủ của cậu.

Cho dù có là một địch năm thì Ngô Giang Hoài vẫn có thể nhẹ nhàng đối phó.

Thành thạo quật ngã từng người xuống đất.

Thịnh Khanh không đánh nhau, nhìn thấy năm người này xẹt qua trước mặt như ong vỡ tổ, trong lòng cô vẫn có chút không yên tâm, nhưng ai ngờ bọn họ lại vô dụng như vậy, rõ ràng bọn họ mới là người hẹn tới đây đánh nhau, nhưng lại trở thành người bị đánh.

“Hương Hương, mày như vậy là không được đâu, đã bị tụi tao dạy dỗ nhiều lần như thế rồi mà vẫn không biết hối cải.” Ngô Giang Hoài nghiêm túc nói.

“Đừng có kêu ông mày là Hương Hương!”

“Được rồi, Hương Hương, Hương Hương à, mày nhìn chỗ thịt không được mấy lạng trên người mình đi, ngày nào cũng chỉ biết tìm người đánh nhau, tao mệt mỏi lắm á.”

Thịnh Khanh nhìn Ngô Giang Hoài mở miệng đóng miệng đều là Hương Hương, khiến Cung Hương đang nằm trên mặt đất tức muốn chết.

“Vốn dĩ cho rằng mày đã có chút tiến bộ, không ngờ…” Ngô Giang Hoài tiếc hận lắc đầu.

“Đi thôi Thịnh Khanh, bây giờ trở về vẫn còn kịp học tiết ba đấy.”

Thịnh Khanh thật muốn cho Ngô Giang Hoài một tràng pháo tay, đến lúc này vẫn còn muốn trở về học tiếp, đúng là không dễ dàng gì!

Vốn dĩ Thịnh Khanh và Ngô Giang Hoài lén trèo ra ngoài, lúc trở về đương nhiên không thể nào quang minh chính đại vào bằng cửa chính, cho nên vẫn phải dùng trò cũ là trèo tường.

Ngô Giang Hoài đứng bên ngoài nâng Thịnh Khanh bò lên trên.

Không có kỹ năng đi kèm, cho nên bây giờ Thịnh Khanh chỉ là cọng bún có sức chiến đấu bằng 5, đừng nói là trèo tường, cho dù có là mở cửa đi vào thì chắc chắn cô cũng chẳng có dũng khí.

Thịnh Khanh bò lên tường, âm thầm khoa tay múa chân áng chừng độ cao.

Dưới độ cao này Thịnh Khanh hoàn toàn có thể trực tiếp nhảy xuống.

Cô làm động tác dự bị, sau đó nhảy xuống.

“Thịnh Khanh.”

Một bóng người từ trong góc quay lại, đứng trên bãi đáp của Thịnh Khanh.

“A a a, mau tránh ra!”

Thịnh Khanh không nghĩ tới lại đột nhiên có người, chưa kịp trốn tránh hay né ra, cả cơ thể đã được người đó vững vàng tiếp được.

Hả?

Hơi thở quen thuộc này…

Thịnh Khanh cứng nhắc quay đầu lại, đối diện với đôi mắt hoa đào quen thuộc.

Trong ánh mắt đó không có cảm xúc gì, nhưng Thịnh Khanh lại cảm thấy mình! Toang! Rồi!!

“Em, em có thể giải thích…” Thịnh Khanh yếu ớt mở miệng, cố gắng đấu tranh cho mình án tù chung thân hoặc là ——

Tử hình treo.

“Ngốc đủ chưa?”

Giọng nói êm dịu mang theo từ tính của người đàn ông tan biến theo làn gió đêm, khiến trái tim Thịnh Khanh cảm thấy đả kích vô cùng.

Thịnh Khanh ngơ ngác nhìn anh, trong lòng còn đang suy nghĩ sao lại có người đẹp như vậy.

“A a, đủ rồi đủ rồi.”

Mất nửa ngày Thịnh Khanh mới phản ứng lại lời nói của Tư Thiên, vội vàng nhảy ra khỏi ngực anh, chột dạ phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên người.

“Thịnh Khanh! Thịnh Khanh! Kéo tớ lên với!” Bên kia bức tường, Ngô Giang Hoài còn đang nỗ lực nhảy nhót.

Sắc mặt Thịnh Khanh cứng đờ, trong đầu chỉ còn lại hai chữ ——

Xong đời!

“Thịnh Khanh, cậu đúng là chẳng uy tín gì cả, cứ thế mà bỏ tớ lại rồi chạy tới lớp tự học buổi tối sao?”

Một lúc lâu mà Ngô Giang Hoài vẫn không được đáp lại, lẩm bẩm một tiếng, cho rằng Thịnh Khanh đã bỏ mình lại chạy tới lớp.

Cậu lùi lại mấy bước, chạy lấy đà một đoạn ngắn, nhanh nhẹn bò lên tường, sau đó nhảy xuống.

Bởi vì không tính toán vị trí cẩn thận, cho nên nơi Ngô Giang Hoài nhảy xuống vừa hay lại chính là nơi Thịnh Khanh đang đứng…

Cho dù Ngô Giang Hoài kịp thời thay đổi tuyến đường hay Tư Thiên tay mắt lanh lẹ kéo lấy Thịnh Khanh thì cô vẫn bất hạnh trúng chiêu.

Ngô Giang Hoài không tính là béo, nhưng cũng là một thiếu niên cao lớn, thân hình lại cao to lực lưỡng, trọng lượng không thể coi thường.

Thịnh Khanh bị cậu đụng trúng nửa lưng bên phải, đôi mắt lập tức nhìn thấy toàn sao, mơ mơ màng màng.

“Đậu…” má.

“Thịnh Khanh.” Cánh tay Tư Thiên đang ôm Thịnh Khanh đột nhiên siết chặt, cơ thể truyền đến cảm giác khiến Thịnh Khanh không thể không bình tĩnh lại.

Cô quên mất, Tư Thiên đã nghiêm cấm không cho mình nói tục.

Trong lúc nhất thời, đại não nhanh chóng xoay chuyển.

Lời vừa nói ra đột nhiên thay đổi: “Đậu xanh pha rau má.”

Vốn dĩ định tục tằng khí phách phun ra một câu “đ.ậu m.á”, nhưng dưới ánh mắt của Tư Thiên cô đành phải kìm lại.

Ngô Giang Hoài ngã ngồi tại chỗ, đang đưa tay xoa xoa mông, nghe thấy giọng điệu hiền dịu của Thịnh Khanh thì dừng lại.

Sao Thịnh Khanh lại giống mấy bà mẹ vậy???

“Thịnh Khanh! Ngô Giang Hoài!!!”

Hiệu trưởng vội vàng chạy tới, nói thật thì Thịnh Khanh chưa nhìn thấy ông ta được mấy lần, các hoạt động của trường như phát giấy khen hay các giờ lên lớp đều chẳng bao giờ có mặt ông ta, giống như toàn bộ trung học Giai Anh không tồn tại nhân vật này vậy.

Hiệu trưởng Tô chạy tới, không biết vì sao mà thái dương đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, vẻ mặt sợ hãi.

Phía sau ông ta còn có vài người đi theo, hình như chức vụ cũng không thấp.

“Cậu Tư, đây là mấy học sinh có tính tình bất hảo trong trường, lúc trước hay lén lút chạy ra ngoài làm một đống chuyện trái pháp luật, trường chúng tôi đang có ý định đuổi học hai học sinh này…”

Hiệu trưởng Tô cúi đầu, ai không biết còn tưởng rằng Tư Thiên đứng trước mặt ông ta mới là hiệu trưởng.

Tư Thiên vô cùng bình tĩnh, không nói câu nào.

Hiệu trưởng Tô không đoán ra ý tứ của Tư Thiên, thấy anh không lên tiếng thì tưởng rằng anh đang ngầm đồng ý.

“Về mời người nhà của hai em đến đây, trung học Giai Anh không chứa nổi các em đâu!”

So với hai học sinh không đáng nhắc đến này, đương nhiên hiệu trưởng Tô sẽ tình nguyện đi lấy lòng người đàn ông tôn quý trước mặt hơn.

“Ông nói muốn mời người nhà của em ấy?” Tư Thiên đột nhiên mở miệng.

“Em ấy” ở đây là đặc biệt ám chỉ Thịnh Khanh.

“Vâng…”

“Tôi chính là người nhà của em ấy, ông muốn sao?”

“Chuyện này…”

Ý tứ uy hiếp và che chở không cần nói cũng biết, hiệu trưởng Tô cũng là một người sáng suốt.

“Ai nha, hèn gì ngày thường em Thịnh lại hoạt bát phấn chấn, chân tay nhanh nhẹn như thế, hóa ra là được cậu Tư dạy dỗ tử tế!”

Thịnh Khanh thấy ông ta lật mặt như lật bánh tráng thì trong lòng không khỏi câm nín.

Đúng là có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ…

Vốn dĩ Tư Thiên định tới đón Thịnh Khanh tan học, đề phòng cô lén chạy về nhà họ Thịnh, nhưng không ngờ lại đụng phải người họ Tô trước mặt này…

Càng không ngờ sẽ nhìn thấy Thịnh Khanh trèo tường từ bên ngoài vào.

“Tư Thiên à ~”

Đột nhiên, Thịnh Khanh ôm lấy cánh tay Tư Thiên cọ cọ: “Sa rang hê yô ~”

“Cái gì?”

“Em yêu anh.”

Mặt mấy giáo viên già cổ hủ bên cạnh đỏ hết lên, yên lặng rời đi.

Ngay cả Ngô Giang Hoài đang ngồi dưới đất gần nửa giờ chưa kịp bò dậy cũng bị bọn họ cùng nhau kéo đi.

Ngô Giang Hoài thình lình bị túm chặt kéo đi, định khua tay múa chân muốn giãy dụa một chút.

“Mấy người… Ưm ưm…”

Một giáo viên đang kéo Ngô Giang Hoài tay mắt lanh lẹ bịt kín miệng cậu, kéo cậu rời khỏi hiện trường.

Thịnh Khanh biết nhân thiết lại phát tác rồi.

“Tư Thiên, em đã từng nói em rất thích anh chưa nhỉ?”

Thịnh Khanh ngẫm nghĩ, cô quá bị động, cho dù có bị nhân thiết quản chế cũng không thể bị động như vậy, dứt khoát chủ động một chút, tự mình mở miệng thổ lộ mấy lời âu yếm.

“Nói rồi.” Hơn nữa còn nói rất nhiều lần.

“Nhưng anh chưa từng nói lần nào.”

“Anh…” Tư Thiên mím môi.

“Đừng nói chuyện, Tư Thiên, dạo này anh bắt đầu lạnh nhạt không muốn ôm em vào lòng nữa rồi.”

Tư Thiên nghe thấy mấy lời lộ liễu như vậy, nhiệt độ khắp người giống như dồn hết lên mặt, lỗ tai đỏ bừng.

“Em không được như vậy.” Tư Thiên xụ mặt, cố gắng lên án hành vi trèo tường sai lầm vừa rồi của Thịnh Khanh.

“Em thật sự rất thích anh, cho nên mới muốn dây dưa với anh mà,,,”

“Muốn ở bên anh mãi mãi cơ…”

Giờ phút này, trong mắt hay trong lòng Tư Thiên đều là đôi mắt trong veo của Thịnh Khanh, bị lời ngon tiếng ngọt của cô làm cho đầu óc choáng váng.

“Này, sao mặt anh ấy lại đỏ thành như vậy?” Thịnh Khanh ngẩng đầu nhìn Tư Thiên, lúc này mới chú ý tới.

“Có thể là do lời nói của cô quá lộ liễu, anh ta không tiếp thu được.” 001 nói.

“Lộ liễu sao? Thảo nào cậu lại nói anh ấy là một người đàn ông tốt.” Có lẽ nhân thiết như vậy cũng không được coi là xấu.

Thịnh Khanh dụ dỗ Tư Thiên một hồi lâu, ba phút đã qua, nhưng cô vẫn thao thao bất tuyệt nói không ngừng.

“Hết ba phút rồi, cô nói đủ rồi đó.” 001 không nhịn được nhắc nhở.

“Được rồi.”

Thịnh Khanh thuận thế ngậm miệng.

“Em về trước thu dọn sách vở, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau về ha.” Thịnh Khanh nói xong liền chạy tới khu dạy học.

Vừa vào lớp đã tình cờ đụng phải một ông chú trung niên.

Thịnh Khanh nhận ra người này, là giáo viên dạy Toán.

Tính cách rất thú vị, còn đối xử với cô không tệ.

“Thịnh Khanh.” Thầy Dương kéo Thịnh Khanh qua bên cạnh, khẽ hỏi cô.

“Em và Tư Thiên có quan hệ gì vậy?”

Trong lúc nhất thời, đại não Thịnh Khanh xoay chuyển qua lại.

“Leng keng! Hữu nghị nhắc nhở, chưa đủ mười tám tuổi thì không được yêu đương đâu nha!”

Thịnh Khanh: “…” Tôi đã nói gì đâu.

“Hệ thống Bảo vệ Thanh thiếu niên sẽ không cho phép cô nói ra, đây là tôn nghiêm cuối cùng của nó.”

Thịnh Khanh bĩu môi, cái gì chứ, làm cô nửa ngày không dám đến trước mặt Tư Thiên, sợ anh áp bức cô.

Bắt nạt kẻ yếu.

“Quan hệ cha con ạ!” Thịnh Khanh nói năng khí phách, giọng điệu hay mặt mày đều lộ ra vẻ cực kỳ kiêu ngạo cùng tự hào.

“Cha con?” Thầy Dương cau mày, sau đó như hiểu ra cái gì: “Thầy hiểu rồi.”
Bình Luận (0)
Comment