Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 12

Edit + Beta: Shino

------oOo------

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Vân Chức một lần nữa bước lên sân khấu.

Vân Chức hơi cúi đầu, vươn tay về phía Triệu Kim Chiêu, hai người bắt tay.

Âu Dương Dật xem náo nhiệt, trước khi nhạc bắt đầu lại cười nói thêm: “Tôi rất mong chờ sân khấu của hai em.”

Ánh đèn thay đổi, ánh mắt của hai người trên sân khấu giao nhau trong giây lát, cả hai đều nhảy vào lúc âm nhạc bắt đầu.

Lúc đầu động tác của hai người hoàn toàn giống nhau, đến một lúc nhất định Triệu Kim Chiêu liền thay đổi động tác.

Thời điểm bắt gặp nét mặt trên máy quay, khóe miệng y thực ngắn ngủi mà câu lên một chút. Dưới đáy mắt dường như đang hét lên.

Y không phải freestyle, những động tác này đã được lão sư của y điều chỉnh từ trước.

Triệu Kim Chiêu vừa lòng đảo mắt nhìn phản ứng của nhóm lão sư, trong lòng đã đối hắn có thể thắng quá Vân Chức mà bắt đầu đắc chí.


Nhưng mà giây tiếp theo, Vân Chức phi đang trong trạng thái bị kẹt nhịp vô cùng nhanh chóng nhìn máy quay nháy mắt một cái, cũng thay đổi động tác!

Tiền bối freestyle, tất nhiên cậu không thể tụt lại phía sau! Sân khấu của cậu phải đẹp!

Những động tác toát ra từ đường nét cơ thể người đẹp rất tự nhiên và bình dị, không có kỹ năng chói lóa khoa trương, chỉ mang lại niềm vui tinh thần phù hợp 100% với âm nhạc dance đến với người xem.

Lập tức trong nháy mắt hạ gục được Triệu Kim Chiêu người đầu tiên thay đổi vũ đạo.

Máy ảnh phóng to một lần nữa, Vân Chức lúc này mới chớp mắt nhẹ, con ngươi nhàn nhạt đậm ý cười.

Có một tiếng hét lớn từ khán giả.

Những lão sư đều rất ngạc nhiên, nhóm chương trình đã tìm thấy một kho báu!

Vân Chức đổi tiết tấu theo nhạc, từ bên cạnh nhìn Triệu Kim Chiêu.


Vân Chức một bên đi theo biến hóa tiết tấu của âm nhạc, một bên dùng dư quang chú ý Triệu Kim Chiêu.

Mười mấy giây sau, Vân Chức phát hiện tiền bối luống cuống, nhảy cũng không nhảy đúng nhịp.

Thần sắc căng thẳng khiến động tác của hắn có chút luống cuống, Vân Chức dần dần nhận ra hắn không phải đang freestyle!

Không cần suy nghĩ, Vân Chức nhìn thẳng vào mắt Triệu Kim Chiêu khi tư thế của hai người đổi thành mặt đối mặt, dư quang nhìn thấy được động tác của y, đồng thời làm ra động tác giống như y.

Đối mặt với đôi mắt chân thành cởi mở của Vân Chức, Triệu Kim Chiêu sửng sốt một chút, sau đó cũng làm theo động tác của cậu.

Vân Chức đang bí mật hướng dẫn y, cậu cũng không có thay đổi động tác của y một cách mạnh mẽ, mà là dựa trên động tác của y thực hiện hướng dẫn.


Rất ít người dưới sân khấu có thể nhìn ra, nhưng Triệu Kim Chiêu có thể cảm nhận được rõ ràng.

Triệu Kim Chiêu đột nhiên sợ hãi thực lực của Vân Chức.

Nhưng khi Triệu Kim Chiêu bắt gặp đôi mắt màu hổ phách trông như một đứa trẻ ngây thơ của Vân Chức, nỗi sợ hãi đột nhiên biến mất.

Ở nửa cuối của điệu nhảy, họ giống như một cặp song sinh xinh đẹp và lém lỉnh, với những động tác khác nhau trong cùng một nhịp điệu để thể hiện cá tính độc đáo của họ.

Cả hai mỉm cười nhìn nhau, bày ra tư thế xinh đẹp để kết thúc động tác.

“Tốt lắm, vũ đạo tuyệt vời!” Âu Dương Dật kích động đến mức đứng lên vỗ tay.

Tiếng vỗ tay như tiếng sấm vang lên, cái miệng nhỏ của Vân Chức thở phì phò, nhìn Triệu Kim Chiêu cười nói: “Tiền bối vất vả rồi ạ.”

Triệu Kim Chiêu lễ phép ôm lấy cậu, trong lòng có chút lọan, cười nói: “Cậu cũng vậy, cũng vất vả rồi.”
Cuối cùng người sản xuất Dương Trác tuyên bố: “Trải qua nhất trí tán thành của năm vị đạo sư của chúng ta, thực tập sinh Triệu Kim Chiêu —— hạng A!”

Triệu Kim Chiêu sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười cúi đầu với hàng ghế huấn luyện viên bước sau đó mới ra khỏi sân khấu.

Phía dưới có người nhịn không được khe khẽ nói.

“Vân Chức thì sao?”

“Vân Chức lần này nhảy tốt như vậy, vẫn là hạng B sao?”

Triệu Kim Chiêu có thể đạt được hạng A, nhưng Vân Chức không thua kém y vẫn là hạng B. Cái này không công bằng, vừa rồi biểu diễn, Vân Chức thậm chí còn thành thục hơn.

Vân Chức đang định cúi đầu bước xuống, liền nghe thấy Dương Trác gọi cậu: “Kim Vân Chức, em vẫn là hạng B, có không phục không?”

Vân Chức dừng chân, quay đầu lại, nở nụ cười, “Không có không phục ạ. Em tin tưởng các lão sư có phán đoán riêng của mình.”
Dương Trác hài lòng gật đầu, “Cơ hội chỉ có một lần. Khi được đánh giá em đã cho chúng tôi xem một đẳng cấp hạng B của em. Dù ở những chặng tiếp theo em có thể hiện tốt hơn cũng không thể bù đắp được. Em có thể hiểu là rất tốt. Vui lên. Tiếp tục cố gắng nhé.”

“Cảm ơn lão sư ạ.”

Vân Chức trở lại chỗ ngồi, thở phào một hơi.

Khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo bụ bẫm. Lý Viên Viên xem ngây người, Lý Viên Viên ngẩn ra, lén đưa ngón tay chọc vào.

“Bốp”, Phương Nhất Tỉnh chồm tới, giơ tay hất cái tay có ý định làm ô uế người của bạn nhỏ Omega ngọt ngào ra. .

Lý Viên Viên nháy mắt rụt tay trở về, bẹp miệng, không dám giận cũng không dám nói năng gì.

Vân Chức quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn Phương Nhất Tỉnh, trên trán suýt nữa đánh ra ba chữ “Mau khen em”.
Phương Nhất Tỉnh ấn nắm tay lên môi, cười nhẹ, xoa xoa Vân Chức cái tóc mái màu vàng kim đẫm mồ hôi của cậu, “Giỏi lắm.”

“Anh cũng sẽ như thế!” Vân Chức được chị em khen đến thích thú, cũng không tiếc lời mà khen ngợi Phương Nhất Tỉnh.

Giọng nói lớn từ micro phát ra: “Thực tập sinh Phương Nhất Tỉnh, mời lên sân khấu!”

Ngay khi Phương Nhất Tỉnh đứng dậy, ánh mắt của mọi người bất giác bị anh thu hút.

Dáng người của anh vượt trội hơn nhiều so với những Omega khác. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khiến thân người anh thêm cao và thẳng, cùng một đôi chân dài mang đến cảm giác áp bách.

Vẻ mặt lạnh lùng xa cách, làn da lạnh lẽo trắng bệch không chút máu, giống như một ma cà rồng quý tộc lạnh lùng kiêu ngạo.

“Này là Omega thật sao?”

“Quá tuyệt rồi!”

Hàng chục thực tập sinh chỉ chú ý đến ngoại hình của anh, không khỏi thắc mắc về giới tính của Phương Nhất Tỉnh.
Omega lớn lên cao ráo không phải không có, nhưng những người cao nhìn chung đều rất gầy, cho người ta cảm giác ôn hòa nhã nhặn, hiếm khi có cảm giác áp bức như thế này.

Giá trị nhan sắc này cũng là cực phẩm nhất trong Alpha rồi.

Vân Chức nghe được chung quanh đều là mấy câu đố kỵ, trong lòng rất là vui vẻ.

Khen chị em của cậu, bốn bỏ năm lên một chút, không phải là khen ánh mắt của cậu tốt sao!

Phương Nhất Tỉnh rũ mắt cười với Vân Chức một chút, sau đó chậm rãi đi ra khỏi chỗ ngồi.

Nụ cười cực kỳ nhạt nhòa đã được camera ghi lại, một trận hét làm chói cả tai vang lên.

Người đẹp làm bạn với người đẹp! Lúc này, những thực tập sinh khác không biết nên ghen tị với người có bạn ngọt ngào mềm mại là Phương Nhất Tỉnh hay là người có bạn tốt lạnh lùng là Vân Chức nữa.
Giống như ngoại hình của anh, tác phong hành sự của Phương Nhất làm cho người ta ấn tượng, lạnh lùng ít nói, có khi mở miệng nói chuyện anh còn lười.

Khi biết anh mang theo những bài hát của riêng mình, một số lão sư đã đặt kỳ vọng rất cao vào anh.

Với cây đàn piano tại chỗ, giọng hát trầm và lạnh của anh ấy chảy chậm rãi với phần nhạc đệm, chất giọng độc đáo vang lên như làm mọi người cùng với bài hát hòa làm một.

Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa một chút du͙ƈ vọиɠ, Omega trưởng thành nghe anh hát gần như không thể kiềm chế được tin tức tố trong cơ thể.

Theo lời của Lý Viên Viên: Phương Nhất Tỉnh vẻ mặt lạnh lùng, không dễ kích động, nhưng giọng nói lại muốn làm cho Omega động dục.

Kết thúc bài hát, Phương Nhất Tỉnh đứng trở lại trung tâm sân khấu chờ thông báo, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, đôi chân thăng tắp rõ ràng, lại làm người khác cảm thấy vẻ lười biếng thanh thản.
Huấn luyện viên thanh nhạc Âu Dương Dật đặc biệt thích giọng hát của anh, tạm thời tắt micro, nghẹn đỏ mặt cùng với lão sư khác đưa lưng về phía sân khấu tranh luận.

Ôn Tiêu Tiêu cảm thấy tuy rằng ngoại hình cùng khí chất, giọng hát của anh đều rất tốt, nhưng anh lại không nhảy, thế nên không thể lấy hạng A được.

Âu Dương Dật và những lão sư nhìn giá trị nhan sắc của Phương Nhất Tỉnh vẻ mặt vô cùng đau lòng.

Cuối cùng, Dương Trác tuyên bố, “Xếp hạng ban đầu của Phương Nhất Tỉnh là —— B! Xin chúc mừng!”

Phương Nhất Tỉnh cúi đầu nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”

Dương Trác cười, nhịn không được tò mò hỏi: “Thực tập sinh này, biểu tình của em vẫn luôn là cái dạng này sao?”

Phương Nhất Tỉnh: “Biểu tình cái gì ạ?”

Dương Trác: "Mặt không biểu tình."

Mọi người cười ầm lên.
Vân Chức ngồi ngay ngắn trên vị trí , nhìn mọi người cười nhạo Phương Nhất Tỉnh mà cặp lông mày đẹp của cậu nhăn lại. Cậu biết những người này không có ác ý, chỉ là trêu chọc mà thôi, nhưng nội tâm tiểu nhân như cũ vì khả năng chịu thương tổn của Phương Nhất Tỉnh mà tức giận bất bình.

Nội tâm chị em của cậu vô cùng mẫn cảm, phải bảo vệ thật tốt!

Dương Trác cười xong, giải thích với Phương Nhất Tỉnh: “Cả màn biểu diễn sắc mặt của em chẳng có chút thay đổi nào, kể cả khi đối mặt với chúng toi. Mong rằng lần sau xem biểu diễn của em, cậu có thể tiến bộ.”

Trong trường quay, có vẻ như đạo diễn đã phảng phất nhìn thấu điều gì đó bên trong, không không không, tên nhóc này chỉ ôn nhu với mình Vân Chức thôi à, còn lâu nó mới chịu cười với mấy người.
Việc đánh giá sân khấu của 101 thực tập sinh Omega diễn ra khá lâu, sau khi mọi người được chấm điểm thì đã là 8 giờ sáng ngày hôm sau.

Để kịp tiến độ chương trình, họ đã thức thâu đêm suốt sáng.

Đến 8 giờ sáng hôm sau, sau khi thông báo xếp hạng của thực tập sinh cuối cùng, bốn người huấn luyện viên được trợ lý mời về nhà nghỉ ngơi.

101 thực tập sinh tựa lưng vào nhau trong một vị trí đông đúc, mắt nhắm mắt mở, hầu như không còn sức lực để nói.

Vân Chức cũng chịu không nổi nữa, thời điểm mấy lão sư rời đi rốt cục cũng nhắm mắt, ngủ thiếp đi, thân trên lắc lư, đầu nhỏ rũ xuống, giống như gà mổ thóc.

Phương Nhất Tỉnh đưa tay lên, cằm của cậu được lòng bàn tay to lớn mạnh mẽ chống đỡ.

Vân Chức nghiêng đầu thiếp đi trên tay Phương Nhất Tỉnh.

“Tích tích tích ——!”
Những tiếng còi inh ỏi vang lên từ mọi hướng, vài Omega vừa mới chìm vào giấc ngủ giật mình, tuột khỏi chỗ ngồi.

“Làm sao vậy làm sao vậy? Còn có để người ta nghỉ ngơi không trời!” Lý Viên Viên mơ màng mở mắt ra, nhỏ giọng oán giận.

Vân Chức cũng bị tiếng còi liên tục đánh thức, cậu liếc nhìn khóe miệng chảy nước miếng của Lý Viên Viên, sau đó từ trong túi áo lấy ra khăn giấy ướt đưa cho hắn, “Lau đi.”

“Ồ, cảm ơn.” Lý Viên Viên lau lên miệng.

Vân Chức ngủ đến có chút mơ hồ, cậu quay đầu hỏi Phương Nhất Tỉnh, “Làm sao vậy ạ?”

Phương Nhất Tỉnh một đêm không ngủ, nhưng một chút mệt mỏi cũng không có, anh nói: “Có lẽ tổ tiết mục còn có hoạt động gì đó.”

Quả nhiên, ngay sau đó trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh.

Lọt vào trong tầm mắt là một sơ đồ cấu trúc của phòng ngủ và Power Point được phát với tốc độ thay đổi năm giây một lần.
Dương Trác như cũ kiên trì ở vị trí phía trên, cầm lấy micro, nói với chỗ ngồi khu vực kim tự tháp: “Các em thấy đấy, đây là ký túc xá do nhóm chương trình chuẩn bị cho 101 thực tập sinh của chúng ta. Có năm phòng đơn và bốn phòng đôi. Có tám phòng sáu người, còn lại là phòng tám người.”

Cuộc sống ký túc xá có liên quan nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống, mấy thực tập sinh đang trong tình trạng khốn đốn nháy mắt tinh thần tỉnh táo.

“Tôi muốn lấy phòng đơn.”

“+1”

“+1”

“Tôi nghĩ nhóm chương trình muốn làm điều gì đó.”

Lý Viên Viên thúc giục Vân Chức: “Vân Chức, cậu ở cùng phòng tám người với chúng tôi đi, nhóm của tôi có chính xác sáu người, tôi với cậu cộng lại vừa đủ luôn á.”

Vân Chức chưa kịp mở miệng, Phương Nhất Tỉnh đã lạnh lùng lướt qua một cái, "Quá đông, không được."
Vân Chức nghiền ngẫm tâm tư của chị em nhà mình, thử thăm dò hỏi: “Vậy chúng ta ở phòng đôi? Hay là phòng đơn ạ? Kỳ thực nếu phòng đôi, chúng ta có thể chăm sóc nhau, cái nào thì tốt hơn?”

Phương Nhất Tỉnh dựng thẳng hàng môi, không nhìn Vân Chức, quay đầu nhanh chóng ném cho cậu hai chữ, “Phòng đôi.”

Dương Trác mỉm cười nói: “Hẳn là có rất nhiều thực tập sinh muốn ở phòng đơn và phòng đôi, nhưng mấy em biết đấy, chỉ có vài phòng thô. Để cạnh tranh công bằng, chương trình đã chuẩn bị một trò chơi. Chỉ có những người chiến thắng mới được ở ký túc xá trong mơ của mình. Vì vậy, bắt đầu ngay bây giờ thôi nào!”

-Hết chương 12-

Editor có lời muốn nói: Tui mới đào thêm một cái hố nho nhỏ á mng, cũng thú vị không kém đâu. Mng có hứng thú thì vào trang tui đọc thử nhé ~
Bình Luận (0)
Comment