Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 40


Chóp mũi Vân Chức hồng hồng, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, hàng mi dài rung động.
Phương Nhất Tỉnh ôm người vào trong lòng, thân thể cao lớn của anh trở thành nơi ẩn nấp của Vân Chức.

Một tay anh ôm lấy đầu cậu, tay khác nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng, phóng thích ra tin tức tố trấn an cậu.
Hương gỗ mun nhẹ nhàng tản ra trong không khí len lỏi vào trong tuyến thể của Vân Chức, bao bọc lấy tin tức tố mật đào đang bất an của cậu.
“Gặp ác mộng sao?” Phương Nhất Tỉnh xoa nhẹ ót của Vân Chức, dán ở bên tai cậu hỏi.
Vân Chức vùi đầu vào vai của Phương Omega xinh đẹp, cảm giác được hô hấp dễ dàng hơn không ít, cậu ậm ừ gật gật đầu, mái tóc mềm mại cọ vào cổ Phương Nhất Tỉnh, nói: “Vâng ạ, một giấc mơ vô cùng khủng khiếp.”
Tuy Phương Nhất Tỉnh rất muốn biết Vân Chức đã mơ thấy gì nhưng anh không nỡ để cậu nhớ lại cơn ác mộng đó.

Cho nên anh chẳng nói gì cả, chỉ ôm rồi vỗ vỗ lưng cậu, dùng hành động giúp Vân Chức thoát ra khỏi những cảnh trong mơ.
Trong lòng Vân Chức dần trở nên yên ổn.
“Nhất Tỉnh, em có chuyện muốn nói với anh.” Qua một hồi lâu, Vân Chức bỗng nhiên mở miệng phá tan bầu không khí yên lặng.
“Hả?” Phương Nhất Tỉnh buông cậu ra, cúi đầu nhìn vào đôi mắt của Vân Chức.
Vân Chức hít sâu một hơi, cố gắng nói cho Phương Nhất Tỉnh rõ nhất có thể những chuyện đã xảy ra với cậu, từ lúc cậu tỉnh lại rồi mất trí nhớ ở quán bar, cho đến ngày hôm qua bị Lục Thanh Phong uy hiếp.
Tâm tư dơ bẩn của Kim Trạch Lệ và Lục Thanh Phong chẳng khác gì một tảng đá nặng trăm cân đè lên người cậu.

Cậu nghẹn lâu lắm rồi, tuy không có ai có khả năng giúp đỡ cậu nhưng cậu vẫn có thể nói hết mọi thứ ra với người mà cậu tin tưởng, dù gì đi nữa cũng tốt hơn việc một mình chịu đựng nỗi sợ hãi.
“Chính là như vậy đó, Kim Trạch Lệ anh ta,” Vân Chức dường như hơi khó mở miệng, há miệng một hồi mới nói, “Anh ta nuôi em ở trong nhà, giống như đang đợi em phân hoá vậy đó.”
Giọng Vân Chức vô cùng nhỏ, “Anh ta muốn đánh dấu em, muốn nhốt em ở trong nhà.”
Cậu cúi đầu nhớ lại những hồi ức thống khổ ấy cho nên không thấy được biểu tình bỗng chốc trầm xuống của Phương Nhất Tỉnh.
“Còn có gia sư Lục Thanh Phong của em nữa,” Vân Chức vô thức nắm lấy ga giường, nhỏ giọng nói: “Anh ta nói trước kia em với anh ta ở bên nhau, là em theo đuổi anh ta.

Ngày hôm qua anh ta còn muốn động tay động chân với em, không hiểu tại sao trước đây em lại thích cái tên biến thái này nữa.”
Nếu có thể nhìn thấy tin tức tố thì bây giờ tin tức tố hương gỗ mun trong không khí ngưng tụ thành vô vàn kim băng nhỏ sẵn sàng lao đi, giống như sắp không khống chế được mà lao ra ngoài.
Vân Chức cảm thấy hơi lạnh, hơn nữa trong phòng lại yên tĩnh, chỉ có mỗi giọng của cậu.
Ơ, sao Phương Omega xinh đẹp lại chẳng nói chẳng rằng gì thế nhở?

Vân Chức cảm giác lúc cậu nói chuyện Phương Nhất Tỉnh không đáp lại câu nào.
Cậu ngẩng đầu mờ mịt nhìn Phương Nhất Tỉnh, chỉ mới nhìn thoáng qua một cái chẳng hiểu sao lại lạnh hết cả người.

Cậu muốn nhìn kỹ lại cảm xúc trên mặt Phương Nhất Tỉnh nhưng anh chẳng cho cậu cơ hội này, lúc cậu nhìn anh, anh liền nhanh tay ôm lấy mặt cậu quay sang hướng khác.
Vân Chức: ?
Phương Nhất Tỉnh: “Đừng nhìn tôi, mặt tôi bây giờ khó coi lắm, sẽ dọa cậu.”
Anh biết biểu cảm bây giờ của anh chắc chắn rất xấu cũng rất dữ tợn, anh không thể để bạn nhỏ Omega ngọt ngào lưu lại ấn tượng như thế được.

Nhưng anh vẫn không thể khống chế những biểu cảm đó, hiện tại anh phẫn nộ vô cùng, một phần là vì Vân Chức không nói chuyện này với anh sớm hơn, một phần là vì bản thân anh vẫn luôn miệng nói sẽ bảo vệ Vân Chức vậy mà lại không phát hiện ra hai người bên cạnh cậu lại là những tên cặn bã.
Mặt Vân Chức bị ôm lấy, sườn mặt bị hai bàn tay đè lại làm môi phải mím chặt, cậu hàm hồ nói: “Nhất Tỉnh ơi, em định tìm cảnh sát để xin bảo hộ an toàn nhân sinh á, không biết em không có chứng cứ cảnh sát có đồng ý hay không nữa.”
“Có.” Giọng điệu Phương Nhất Tỉnh tràn ngập khí phách.
Chỉ cần ba anh nói một câu, Vân Chức sẽ được lực lượng tinh nhuệ nhất của Hoa Quốc bảo vệ đến một giọt nước cũng thể không lọt.
Phương gia chuyên hoạt động trong giới quân sự và chính trị, địa vị ở Hoa Quốc không ai có thể lay động được, gia tộc của mẹ Phương Nhất Tỉnh cũng là một trong số những gia tộc hàng đầu thế giới, tập đoàn đa quốc gia dưới quyền quản lý của ông ngoại anh nếu nói là huyết mạch kinh tế của mấy quốc gia lớn thì cũng không phải nói quá.
Vân Chức đảo mắt nhìn Phương Nhất Tỉnh phía bên kia, hỏi anh: “Sao anh chắc chắn quá vậy?”
Phương Nhất Tỉnh nghĩ nghĩ nói: “Phía trên tôi có người, bọn họ sẽ phái người bảo vệ cậu.”
Vân Chức nhớ tới thiết lập bối cảnh bi thảm của Phương Nhất Tỉnh trong nguyên tác, chần chờ hỏi: “Thân thích sao?”
Phương Nhất Tỉnh: “Ừm, quan chức rất lớn.”
Phương Nhất Tỉnh không muốn gia đình phức tạp của mình dính líu vào chuyện tình cảm mới bước vào giai đoạn phát triển của mình nên không nói rõ tình huống cụ thể.

Hơn nữa nếu bối cảnh của anh bị phát hiện có khả năng sẽ dọa Vân Chức.
Trên thực tế việc Phương Nhất Tỉnh có thân thích lợi hại đã đủ làm Vân Chức khiếp sợ.
Khác với thiết lập trong nguyên tác, ở thế giới này Phương Nhất Tỉnh không phải là một đứa trẻ mồ côi bơ vơ không nơi nương tựa, anh có ba có mẹ, có cả thân thích có thể giúp đỡ anh.
Vân Chức hơi nghi ngờ không biết quyển truyện mà cậu xuyên vào cuối cùng có phải là quyển truyện cậu đã đọc không nữa.

Gia đình của Phương Omega xinh đẹp mỹ mãn, công việc thuận lợi, bên cạnh anh cũng không có mấy tên tra công rình mò, như là một quyển truyện trưởng thành có nội dung hướng về giới giải trí vậy.
Một suy nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Vân Chức, đừng nói cậu xuyên vào nhân vật của Phương Omega xinh đẹp nhé?!

“Cho nên tuần sau không được đến nhà tên gia sư đó, biết không?” Phương Nhất Tỉnh phát hiện Vân Chức ngẩn người liền xoay cằm cậu lại, mặt kề sát vào cường thế nói.
Sau khi biết bản thân sẽ được bảo vệ thật tốt, Vân Chức dần trở nên yên tâm, cậu nhìn Phương Nhất Tỉnh ngoan ngoãn gật đầu.
Khuôn mặt Phương Nhất Tỉnh nghiêm túc, tiếp tục dặn dò: “Nếu hai tên đó lại liên lạc với cậu, đừng để ý.

Phải tìm tôi trước, biết không?”
“Em biết rồi ạ.” Vân Chức nhẹ giọng đáp, lời vừa dứt thì ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu không chống lên nổi nữa, cậu gục vào lòng Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh kịp thời ôm lấy cơ thể đang ngả nghiêng, nhẹ giọng gọi cậu: “Vân Chức? Chức Chức?”
Không đáp lại.
Lại ngủ rồi.
Cả một đêm gặp phải ác mộng, chắc chắn ngủ không được ngon giấc, nên để cậu ngủ bù một lúc.
Phương Nhất Tỉnh xin tổ tiết mục để anh với Vân Chức nghỉ một buổi sáng, Vân Chức nằm ngủ trên giường, còn anh ngồi ở mép giường trông coi cậu.
Không lâu sau đó Vân Chức tỉnh dậy, dụi dụi mắt ngồi dậy xem giờ, tầm mắt cậu đối diện với Phương Nhất Tỉnh đang ngồi ở mép giường.
“Em ngủ quên mất.” Cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Phương Nhất Tỉnh nhìn sắc mặt hồng hào của cậu, anh cười cười, đứng dậy kéo rèm ra nói: “Đi rửa mặt đi, xong rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Chiều thứ hai, mười lăm thực tập sinh cùng với bốn học trưởng hỗ trợ thanh nhạc lục tục đi đến sân huấn luyện.
Khương Ngưng rất biết cách đối nhân xử thế, lúc y tới không những mang theo đồ uống với đồ ăn vặt cho đội của mình mà còn mang cho ba học trưởng với mấy thực tập sinh còn lại, ngay cả nhân viên công tác cũng có phần.
Y đối với người khác lúc nào cũng nho nhã lễ độ, nói chuyện không nhanh không chậm nên được rất nhiều người yêu mến.
Khương Ngưng bảo trợ lý chia trà sữa với đồ ăn vặt cho mọi người rồi mới mang trà sữa đi đến phòng tập của đội Phương Nhất Tỉnh.
“Khương tiền bối đến rồi!”
“Có trà sữa uống rồi nè! Tiền bối thiệt là tốt bụng! Em yêu tiền bối nhất trên đời!”
“Uống trà sữa xong phải luyện tập hai tiếng đấy nhé, không được lười biếng đâu.” Khương Ngưng dịu dàng cười, đưa trà sữa cho bọn họ.
Ly cuối cùng là cho Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh mặc một chiếc áo nỉ, tay áo ngẫu nhiên xắn lên, lộ ra đường cong xinh đẹp của cơ bắp cánh tay, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo làn da của anh trắng đến sáng lên.
Vải áo hơi mỏng, chiếc áo theo từng cử động mà mơ hồ lộ ra đường cong cơ thể của anh, không quá gầy cũng không quá tinh tráng*, là dáng người ưa thích của những người trẻ tuổi.
*tinh tráng: ghép từ hai chữ tinh là giỏi và tráng là mạnh mẽ.


Nghĩa là vừa giỏi vừa mạnh.

Nguồn: Google
Phương Nhất Tỉnh thấy Khương Ngưng đi vào mấy người kia liền bắt đầu la hét.

Anh đi tắt loa, thuận tay cầm lấy khăn bông khô lau mồ hôi trên mặt, sau đó vặn nắp chai nước ra ngửa đầu uống hai hớp.
Hầu kết chuyển động lên xuống, dễ dàng tản ra hormone nam tính.
Khương Ngưng nhìn hai lần mới thu hồi ánh mắt, cầm ly trà sữa cuối cùng lên đi qua đưa cho anh.
“Cậu uống trà sữa không?” Lúc giơ trà sữa lên Khương Ngưng bỗng nhiên cười, giọng y ôn nhu nói: “Hình như trà sữa không hợp với cậu cho lắm.”
Phương Nhất Tỉnh cảm thấy trà sữa rất hợp với anh.
Vân Chức thích uống trà sữa như thế, anh với trà sữa làm sao không hợp cho được.
Thấy mọi người xung quanh uống rất vui vẻ, Phương Nhất Tỉnh đưa tay nhận lấy, nhàn nhạt cất giọng: “Cảm ơn.”
Tay trái của anh đã cầm lấy ly trà sữa nhưng Khương Ngưng vẫn chưa buông tay ra.

Tay bọn họ cách nhau khá gần, Phương Nhất Tỉnh nâng mắt nhìn y một cái.
Tầm mắt Khương Ngưng lại nhẹ nhàng rơi xuống nơi hai người bọn họ đồng thời cầm lấy, ngón trỏ của y khẽ nhấc lên, hướng về phía trước nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh gần như phản ứng lại trong nháy mắt, anh nhíu mày rút tay ra.
Anh cúi đầu nhìn Khương Ngưng, lạnh lùng mở miệng, “Xin lỗi, không uống.”
Khương Ngưng mặt mày mỉm cười, biểu tình của y vẫn như cũ, ôn nhu săn sóc, “Vậy được rồi.”
Buổi tối kết thúc huấn luyện, Phương Nhất Tỉnh đi đến cửa phòng tập của Vân Chức, đợi cậu về chung.
Vân Chức ngáp dài đi ra cửa, câu đầu tiên khi nhìn thấy Phương Nhất Tỉnh chính là, “… Anh uống trà sữa của tiền bối Khương Ngưng à?”
Phương Nhất Tỉnh ngẩn người, nói: “Không có uống.”
“Em cũng không có uống.” Vân Chức kiềm lại khóe miệng đang muốn nhếch lên của mình, nhìn nhìn anh mấy lần mới nói: “Em cho Viên Viên ly của em rồi, loại mà lúc trước anh mua cho em uống ngon hơn nhiều.”
“Vậy sau này sẽ mua tiếp cho cậu.” Bàn tay Phương Nhất Tỉnh ấn trên đầu Vân Chức.
Thấy Vân Chức ngáp liên tục hai cái, Phương Nhất Tỉnh liền khom lưng hỏi cậu, “Sao lại buồn ngủ như vậy?”
Vân Chức híp đôi mắt mông lung, giọng điệu mang theo mỏi mệt, “Không biết nữa, rõ ràng đã ngủ khá lâu rồi vậy mà lúc nào em cũng thấy uể oải hết á, còn thường xuyên buồn ngủ nữa.”
Nói xong lại đưa tay gãi gãi chỗ ngứa sau cổ.
Diễn tập ngày thứ tư.
Vân Chức trang điểm có hơi chậm nên lúc cậu đứng dậy nhìn xung quanh đã không thấy bóng dáng Phương Nhất Tỉnh đâu.

Cậu đi hỏi đồng đội của Phương Nhất Tỉnh thì người nọ nói hai mươi mấy phút trước Phương Nhất Tỉnh với Khương Ngưng đã đi đến phòng thay đồ rồi, chưa có về.
Phòng thay đồ nằm ở cùng một tầng lầu, chỉ là thay quần áo tại sao lại lâu như vậy chứ, Vân Chức quyết định đi tìm bọn họ.
Đi được nửa đường thì Vân Chức gặp được Khương Ngưng đã thay trang phục sân khấu xong xuôi, cậu đi lên trước hỏi: “Khương tiền bối, tiền bối có thấy Nhất Tỉnh ở đâu không ạ?”
Khương Ngưng nhìn chằm chằm mặt cậu, ôn nhu nở nụ cười, “Quan tâm cậu ta như vậy sao?”
Vân Chức không rõ tại sao y lại hỏi thế.

Quan hệ bạn bè, quan tâm nhau không phải rất bình thường ư?
“Cậu ta ở phòng thay đồ bên trái ở phía trước.” Khương Ngưng nghiêng đầu chỉ chỗ cho cậu, Vân Chức cảm ơn xong vừa định rời đi thì giọng của Khương Ngưng lại nhẹ nhàng truyền đến, “Tôi vừa mới tỏ tình với cậu ta.”
Bước chân Vân Chức đột nhiên dừng lại, quay đầu không thể tin mà nhìn Khương Ngưng.
Vân Chức: “… Tính hướng của tiền bối thật sự là OO luyến ạ?”
“Thì sao?” Khương Ngưng bỗng nhiên cười, giơ tay búng nhẹ một cái lên trán Vân Chức, “Kỳ thị à?”
“Không có không có ạ! Tình yêu không biệt giới tính mà!” Vân Chức lắc đầu, thấy Khương Ngưng không tức giận, cậu mím môi, nhịn không được hỏi: “Cái đó Nhất Tỉnh anh ấy… Anh ấy nói gì với tiền bối thế ạ?”
Vân Chức cảm giác tim cậu đamg thình thịch thình thịch mà đập không ngừng.
Cậu nhớ rõ hôm phát sóng trực tiếp Phương Nhất Tỉnh có nói với fan về hình mẫu lý tưởng của anh ấy, Khương Ngưng vô cùng phù hợp với hình mẫu đó.

Hơn nữa Khương Ngưng lại ôn nhu xinh đẹp như vậy, rất có khả năng là trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Phương Omega xinh đẹp đã thích y mất rồi.
Trong lòng Vân Chức hơi loạn.
Khương Ngưng nhìn vẻ cố tỏ ra trấn định trên mặt Vân Chức, ý cười ở đuôi mắt vẫn không hạ xuống.

Y tiến lên một bước, cách Vân Chức rất gần, nhẹ nhàng thở dài một hơi, rất là tiếc nuối mà nói: “Tụi tôi không hợp.”
Vân Chức chớp chớp mắt, đôi mắt bỗng chốc sáng lên.
Khương Ngưng lại cười thở dài một hơi, “Nhưng không phải vì tính hướng.

Tính hướng của tụi tôi rất hợp.”
Mắt Vân Chức trừng lớn: ?!
Khương Ngưng lại thở dài lần ba, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Vân Chức, “Ài, đáng tiếc tụi tôi đều nằm cùng chỗ.”
Vân Chức: Ý gì thế nhỉ?
Khương Ngưng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Tụi tôi đều nằm trên.”
Vân Chức: !!!

Bình Luận (0)
Comment