“Vân Chức dậy rồi à?” Cách một cánh cửa, giọng Phương Nhất Tỉnh có hơi đờ đẫn, nhưng vẫn rất dễ nghe.
Trầm trầm thấp thấp, giống hệt như lúc ở trong giấc mơ anh dán vào tai cậu không ngừng gọi cậu “Chức Chức”.
Trong giấc mơ ấy còn có âm thanh thở dốc nặng nề, làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Vân Chức cúi đầu xoa xoa lỗ tai đã đỏ lên, nói với người bên ngoài, “Em dậy rồi ạ! Gấp chăn xong sẽ ra ngay!”
“Được.” Phương Nhất Tỉnh đáp, tiếng bước chân xa dần.
Vân Chức thở ra một hơi, vội vàng vén chăn kéo quần ngoài ra, chỉ mới cúi đầu nhìn thoáng qua một giây đồng hồ, cậu không chỉ nhắm mắt lại, mà còn lấy tay che đi đôi mắt.
Dẫu cho không nhìn thì cái cảm giác ẩm ướt nhơn nhớt rõ ràng kia vẫn nhắc nhở cậu tối qua đã mơ thấy cái gì.
Không kịp nghĩ lại nữa, cậu cần phải nhanh chóng tiêu hủy đi chứng cứ phạm tội này.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ra, thò đầu nhìn thoáng qua cuối lối đi nhỏ, Phương Nhất Tỉnh đang ở trong phòng bếp, anh đưa lưng về phía phòng khách, hình như là đang nấu nướng gì đó.
Vân Chức chạy như bay mà chui vào phòng khách, đi ra ban công lấy bộ quần áo tối hôm qua đã giặt sạch đi, lại chạy như bay mà chui về phòng.
Phương Nhất Tỉnh nghi hoặc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng Vân Chức che cái gì đó trong lồng ngực vội vàng chạy qua.
Cái bộ dáng lén lút này, đã làm chuyện xấu gì rồi à?
Mười phút sau, Phương Nhất Tỉnh bưng món cháo hải sản với rau được nấu theo công thức hảo hạng lên đảo bếp, bày hai cái bát với hai đôi đũa ra.
Thấy Vân Chức vẫn chậm chạp chưa ra ngoài, anh rời phòng bếp đi gọi cậu ra ăn sáng.
Cửa phòng ngủ của Vân Chức mở rộng ra, chăn trên giường gấp ngăn nắp vuông vức, cửa sổ cũng mở rộng, làn gió nhẹ lùa vào làm mùi hương ái muội trong phòng mấy tiếng trước bay đi sạch sẽ.
Phòng vệ sinh nằm giữa hai phòng ngủ truyền ra tiếng nước chảy, cửa mở ra một nửa, lúc Phương Nhất Tỉnh xoay người thì vừa vặn đối diện tầm mắt với Vân Chức đang cầm chiếc quần lót màu trắng đứng trước bồn rửa tay.
Vân Chức theo bản năng đóng vòi nước lại, ngốc ngốc nhìn anh.
Chiếc quần lót trắng trong tay mới lấy từ dưới nước lên ướt nhẹp, từng giọt nước tí tách rơi xuống.
“Em, em giặt quần áo.” Vân Chức có chút hoảng, cậu giơ tay chỉ chỉ bên trong máy giặt, dẫn dắt dời lực chú ý của anh đi, “Áo ngủ em bỏ vào máy giặt giặt sạch.”
“Ừm, giặt xong thì ra đây ăn sáng.” Phương Nhất Tỉnh không nghi ngờ cậu, sau khi anh nói xong cũng chẳng rời đi mà đứng ở cửa phòng vệ sinh cửa chờ Vân Chức giặt xong quần lót.
Vân Chức cảm giác da đầu mình tê dại, trước tầm mắt của Phương Nhất Tỉnh, cậu nhanh tay vò vò quần lót mấy cái, thay vài lần nước xong rồi vắt khô đặt ở một bên trên rổ, chờ máy giặt giặt quần áo xong xuôi rồi lấy ra phơi lên chung.
Vân Chức ngồi trên chiếc ghế đẩu cao bên cạnh đảo bếp, trước mặt là hai bát cháo hải sản nóng hổi còn thơm mùi thức ăn, đậu cô-ve, cà rốt thái hạt lựu, nấm hương tròn và nhân tôm tươi mới đã được nấu chín mềm, Vân Chức múc lên cắn một miếng, hạnh phúc mà híp híp mắt.
“Oà, ngon thiệt nha, Nhất Tỉnh đúng là một thiên tài nấu nướng!” Cậu nỗ lực xem nhẹ hoảng loạn còn sót lại trong lòng, ngọt ngào cười rộ lên, chẳng khác gì lúc trước.
“Cũng tạm.” Phương Nhất Tỉnh cũng nếm một miếng, giọng điệu bình đạm tự đánh giá bản thân, cứ như việc thế này không đáng nhắc tới.
Nhưng từ độ cong nhỏ bé của khóe mắt với đuôi lông mày sắc bén kia, Vân Chức nhìn ra giờ phút này tâm tình anh chắc là rất tốt.
Phương Omega xinh đẹp là một Omega rất hay ngượng ngùng, được khen sẽ không biểu đạt ý tứ gì ra, nhưng hẳn là thích được người khác khen.
“Sau này anh chắc chắn sẽ là một nam ma ma thật ưu tú!” Cậu buột miệng thốt ra một câu khích lệ như thế.
Nghe vậy, cái muỗng trong tay Phương Nhất Tỉnh suýt chút nữa thì cầm không chắc.
Anh nắm lấy chuôi muỗng, gương mặt không có biểu tình gì ngẩng lên nhìn Vân Chức, có chút khiếp người.
Nam ma ma? Hả?
Vân Chức ngốc một chút, cậu nghĩ đến tính hướng với kích thước của Phương Nhất Tỉnh, nhanh chóng sửa lời, “Không phải không phải, anh sẽ là một nam ba ba thật ưu tú!”
Ở thế giới này, từ mẹ không chỉ giới hạn trên người của nữ giới mà những Omega đang mang thai hoặc đã sinh con cũng có thể được đứa bé gọi là mẹ.
Nhưng một số gia đình vẫn quen dùng ba với cha để gọi phân biệt song thân giới tính nam.
Từ ba có thể dùng để chỉ Alpha, cũng có thể dùng để chỉ Omega.
Vân Chức sửa lời lại, cũng không lo Phương Omega xinh đẹp phát hiện ra cậu đã biết tính hướng của anh.
Thoáng nhìn thấy sắc mặt Phương Nhất Tỉnh chuyển biến tốt đẹp lên chút, Vân Chức liền cúi đầu, cái miệng nho nhỏ húp cháo.
Một khi bầu không khí rơi vào yên tĩnh, trong đầu cậu lại không tự chủ được mà hiện ra mấy cảnh ngắn ngủi trong giấc mơ của tối hôm qua.
Cậu có hơi xấu hổ, nhưng bối rối cùng với luống cuống vẫn chiếm cứ tâm trí của cậu nhiều hơn.
Tâm trạng hiện giờ của cậu giống hệt với cảm giác sau khi bị đám bạn học lưu manh cấp ba cưỡng ép xem phim người lớn ở kiếp trước.
Ở kiếp trước, sau khi ký hợp đồng với cái công ty rác rưởi kia cậu cũng không thường đến trường, bọn lưu manh lúc trước hay bắt nạt cậu vất vả lắm mới tóm được cậu lúc thi cuối kỳ, quyết tâm muốn hung hăng trêu đùa cậu.
Bọn chúng ép cậu vào trong góc của một nhà vệ sinh bỏ hoang tràn ngập mùi khói và mùi hôi, mở phim người lớn ra cho cậu xem, bọn chúng đưa điện thoại đến trước mặt cậu, đồng thời cởi hết đồ của cậu ra chỉ còn sót lại chiếc quần lót, sau đó bắt đầu ghi hình.
Nhân vật chính của bộ phim người lớn ban đầu là một nam một nữ, lúc đám lưu manh kia nhìn thấy hai người trên màn hình quấn lấy nhau, bọn chúng bỗng nhiên hưng phấn lạ thường, còn Vân Chức lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Tên lưu manh cầm đầu nhấp một ngụm rượu, ra lệnh đổi sang bộ phim người lớn khác.
Trong phòng tắm, tiếng thở dốc lúc nhẹ nhàng lúc nặng nề của hai nam sinh quanh quẩn ở bên tai.
Đám lưu manh xung quanh vừa nhìn đến hình ảnh thì héo đi ngay, bọn chúng bắt đầu lẩm nhẩm lầm nhầm chửi ầm lên.
Chúng không dám mắng tên lưu manh cầm đầu, chỉ mắng hai nam sinh biến thái trong video.
Nhưng mà Vân Chức lại có phản ứng.
Trước khi bị bọn chúng phát hiện ra, cậu đột nhiên tránh đi mấy bàn tay dơ bẩn đang đè lên vai mình, nhặt quần lên rồi chạy ra ngoài.
Thân thể biến hóa cùng với sự xao động trong lòng làm cậu rất hoảng, còn có một loại cảm giác bồn chồn khó tả.
Lịch sử năm mười sáu tuổi phảng phất như đang tái diễn lại, Vân Chức lúc này vừa sợ hãi vừa lo lắng nghi ngờ tính hướng của mình.
Ở thế giới này, chẳng lẽ cậu vẫn thích người cùng giới sao? Địch ý cùng với chán ghét từ rất nhiều người xa lạ bên ngoài kia, cậu vẫn muốn nhận lấy sao?
Cháo hải sản ăn rất ngon, nhưng Vân Chức nhai ở trong miệng lại nếm không ra mùi vị gì, đầu óc cậu rối như tơ vò, chỉ có thể dựa vào bản năng mà thực hiện động tác há miệng ngậm miệng ăn cháo.
Bỗng nhiên, tay trái đặt ở trên bàn bị một bàn tay hơi lạnh nắm lấy.
Cậu hơi giương mắt, thuận theo độ cong của lông mi nhìn qua.
Phương Nhất Tỉnh đeo một chiếc đồng hồ điện tử màu đen lên tay trái cậu.
Ngón tay anh đụng một cái vào màn hình, màn hình nho nhỏ liền sáng lên, phía trên biểu hiện ngày giờ cùng với nhịp tim của Vân Chức, không khác gì đồng hồ điện tử bình thường.
Phương Nhất Tỉnh nắm lấy bàn tay của Vân Chức hướng lên trên, để Vân Chức thấy rõ một cái nút ở mặt bên kia đồng hồ.
“Đây là gì vậy ạ?” Vân Chức hỏi.
Ngón tay Phương Nhất Tỉnh dừng lại ở phía trên cái nút: “Đây là thiết bị báo nguy.
Cảnh sát khoảng cách gần chịu trách nhiệm về an toàn của em đã được phái xuống rồi, anh ấy có thể theo dõi vị trí của em trong thời gian thực thông qua vòng tay này.
Chỉ cần em ấn hai lần lên nút nó sẽ kết nối với điện thoại của anh ấy.
Đồng thời vòng tay cũng sẽ mở ra chức năng ghi âm.”
“Anh ấy cách em bao xa?” Vân Chức hỏi anh.
“Ở trong trại huấn luyện bọn họ sẽ không vào.
Nhưng chỉ cần em ra ngoài, bọn họ sẽ cách em không quá 50 mét.”
Công tác an ninh trong trại huấn luyện được thực hiện rất tốt.
Vân Chức ở đó rất có cảm giác an toàn, nhưng khi đi ra ngoài cậu lại sợ hãi Kim Trạch Lệ và Lục Thanh Phong sẽ bỗng dưng xuất hiện ở một góc nào đó.
Cậu gật gật đầu, lại có hơi lo lắng như vậy sẽ lãng phí tài nguyên cảnh lực của quốc gia, dù gì Kim Trạch Lệ và Lục Thanh Phong ra tay với cậu cũng chỉ là phỏng đoán.
Lỡ như hai người bọn họ chẳng tới tìm cậu vậy thì cảnh sát sẽ vẫn luôn bảo vệ cậu sao?
Vân Chức ngẩng đầu hỏi anh, “Bọn họ sẽ bảo vệ em như thế bao lâu hở anh?”
Trong mắt Phương Nhất Tỉnh hiện lên một tia tàn nhẫn: “Từ giờ trở đi, mãi cho đến khi hai tên đó vào tù.”
Vân Chức kinh ngạc, “Bọn họ đều phạm tội ạ?”
“Ừm, tra được chứng cứ phạm tội của bọn họ rồi.” Phương Nhất Tỉnh nắm chặt tay Vân Chức, nói: “Rất nhanh thôi em sẽ không cần phải gặp hai tên đó nữa.”
Cảm nhận được sức lực từ bàn tay của Phương Nhất Tỉnh, Vân Chức cảm thấy có hơi không được tự nhiên, ngón tay bị bàn tay Phương Nhất Tỉnh bao lấy giật giật một chút.
Trải qua cái cảnh kia trong giấc mơ tối hôm qua, Vân Chức cảm thấy mối quan hệ giữa cậu với Phương Omega xinh đẹp đã xảy ra một biến hóa vi diệu, không còn đơn giản là mối quan hệ bạn bè nữa.
Trong mối quan hệ đó trộn lẫn một điều gì đó không thể nói rõ làm cậu theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng mà tay bị nắm chặt, cậu đành phải chờ Phương Nhất Tỉnh buông lỏng tay mới làm bộ như không có việc gì mà rút tay về.
Dọn dẹp căn hộ sạch sẽ xong hai người bắt taxi trở về trại huấn luyện.
Cũng may là trước khi rời trại huấn luyện bọn họ đã cơ bản học xong ca khúc biểu diễn ở trận chung kết, nên không cần phải sốt ruột đuổi theo tiến độ.
Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh đều ngồi ở ghế sau của taxi, mỗi người ngồi vào vị trí của mình, cách nhau một cánh tay.
Vân Chức cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cậu đang nhập trên giao diện công cụ tìm kiếm màu xanh trắng nào đó: Trong giấc mơ làm với một người bạn Omega cùng giới.
Cậu nhấn vào tìm kiếm, giao diện nhảy ra đều là mấy nội dung kỳ kỳ quái quái: #Trong giấc mơ, Omega kia đem tôi ra……#, #Bí mật ban đêm không thể nói của hai Omega bạn cùng phòng#
Vân Chức nhắm mắt, nỗ lực bỏ qua mấy nội dung bẩn mắt này, bấm vào một giao diện diễn đàn sạch sẽ, đăng bài viết kể lại giấc mơ của mình.
Trong diễn đàn có rất nhiều người, đặc biệt là loại bài viết này, lập tức cùng một lúc đã có mấy bình luận trả lời lại.
Lầu một: Đừng bảo chủ thớt là OO luyến đó nha.
Lầu hai: Để tui nói cậu nghe nè, theo kinh nghiệm của tui á, một là cậu cong sẵn, hai là bị bẻ cho cong rồi.
Lầu 3: Có khả năng chủ thớt đã quan hệ tình dục với người bạn đó rồi.
Xúc động quá, bất quá giấc mơ vốn dĩ chính là không có logic mà, không nhất định có thể phản ánh nên điều gì đâu nè.
Nếu chủ thớt lo lắng thì tui đề nghị cậu xác nhận lại một chút nha, lúc tiếp xúc thân mật với người bạn Omega cùng giới kia á cậu có phản ứng hong, phản ứng này, khụ khụ, cậu hiểu mà đúng chớ?
Vân Chức nghĩ nghĩ, cảm thấy cách nói của lầu 3 có lý, liền viết cảm ơn rồi trả lời lại.
Bỗng nhiên, xe chạy nhanh xẹt qua hai cái gờ giảm tốc*, Vân Chức không chuẩn bị trước nên cơ thể bị xóc lắc lư một chút, Phương Nhất Tỉnh kịp thời đỡ lấy cậu.
*Gờ giảm tốc là một dạng vạch sơn kẻ đường, có chiều dày không quá 6mm, có tác dụng cảnh báo thông qua việc gây ra tác động nhẹ lên phương tiện cho người tham gia giao thông biết trước vị trí nguy hiểm, cần phải giảm tốc độ và chú ý quan sát để bảo đảm an toàn giao thông.
Nguồn: Google
Không giống đỡ, mà giống như ôm hơn.
Khuôn mặt Vân Chức cọ vào lớp vải mỏng manh trước ngực Phương Nhất Tỉnh.
Cảm nhận được được nhiệt độ từ lớp vài truyền đến, mặt Vân Chức nóng lên.
Cậu giống như một chiếc lò xo nhỏ lập tức nảy lên, thân thể ngồi thẳng tăm tắp, đường cong vai cổ căng chặt.
Mu bàn tay không cẩn thận chạm sát vào tay của Phương Nhất Tỉnh nhanh chóng dời đi.
Cậu nắm chặt điện thoại, nhắm mắt lại cảm nhận nhịp đập trái tim của mình.
Đây cũng xem như là tiếp xúc thân mật đúng không?
Cậu mở mắt ra, nhìn xuống số liệu trên mặt đồng hồ, khuôn mặt buồn buồn.
“Đụng phải chỗ nào của em rồi à? Anh nhìn xem.” Phương Nhất Tỉnh nhìn thấy vẻ mặt của cậu, lo lắng hỏi.
Vân Chức vô thức tránh đi bàn tay sắp chạm vào của Phương Nhất Tỉnh, nhỏ giọng nói: “Em không sao.”
Tài xế phía trước vừa lái xe vừa nghe tin tức trên xe, cũng không để ý đến cuộc đối thoại của hai người ngồi phía sau.
Sau khi bài hát trên radio nhỏ dần, tin tức đầu tiên bắt đầu phát ra.
“Hôm qua, ngài Hứa, ba của một nam sinh trung học Omega thuộc trường trung học Tây Kinh, đã tố cáo việc con trai mình bị một giáo viên vô lương tâm tấn công tình dục khi cậu còn nhỏ trên nhiều phương tiện truyền thông xã hội.
Giáo viên này là giáo sư khoa vật lý của đại học H đứng hạng nhất bảng xếp hạng tổng hợp trên cả nước, ngài Lục.
Hai năm trước ngài Lục đã xâm hại tình dục học sinh mình tự nguyện gia sư, và đã đánh dấu vĩnh viễn làm cho bạn học Hứa đang ở độ tuổi vị thành niên mang thai rồi phải phá thai.
Tình hình nghiêm trọng, đại học H đang khẩn trương liên hệ với ngài Lục, nhưng mà tính đến thời điểm trước mắt vẫn chưa thể liên hệ với ngài Lục được.
Hôm nay phóng viên Bản tin Buổi sáng XX xin đưa tin.”
Vân Chức đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh, “…… Là Lục Thanh Phong?”
Phương Nhất Tỉnh thần sắc không rõ, “Hẳn là hắn.”
Tài xế trung niên ngồi phía trước nghe được tin tức như thế từ radio liền nhịn không được mắng ra tiếng, “Thằng cặn bã! Phi, thằng chó không biết xấu hổ! Đến trẻ em vị thành niên mà nó vẫn dám đụng vào! Đứa bé này lúc bị tên đó đánh dấu cũng chỉ mới bằng tuổi đứa con nhà tôi thôi!”
Ông rất cần sự đồng tình của người khác, từ kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi phía sau, nói: “Loại người thế này thì nên thiến đi, phế bỏ tuyến thể của nó thì nó không còn cách nào đánh dấu người khác được nữa.
Đúng không, hai anh bạn đẹp trai nói xem có phải hay không?”
Hai người ngồi ghế sau đồng thời gật gật đầu, Vân Chức cũng tức giận mà nói theo, “Đúng vậy đó ạ, phải nên làm như thế.”
Tuy rằng không biết vì cái gì mà đương sự trong nhà đến hai năm sau mới lên án Lục Thanh Phong, nhưng dù gì thì bọn họ cũng đã dũng cảm đứng ra, đưa từng hành vi phạm tội của tên Lục Thanh Phong kia ra ngoài ánh sáng, cũng giúp xã hội giảm bớt một tai hoạ ngầm.
Alpha xâm phạm Omega là chủ đề nhạy cảm của xã hội.
Ngay sau đó, các kênh tin tức lớn, phía truyền thông của chính phủ đều đăng báo đưa tin, hơn nữa cho thấy sẽ vẫn luôn theo dõi án kiện Lục Thanh Phong, thề phải đưa ra một lời giải thích cho người bị hại.
Bên trong một căn phòng nào đó ở vùng xám tràn ngập mùi tin tức tố của hai Alpha va chạm vào nhau sau khi dung hợp.
Trên giường là một mảnh hỗn độn, chiếc chăn màu trắng bị xé thành từng mảnh nhỏ, còn có vải vụn của quần áo.
Đồ đạc cũng chi chít những vết xước.
Lục Thanh Phong cả người đầy vết bầm tím, trần truồng nằm ở trên giường, sống dở chết dở, hai chân ngăn không được mà run rẩy.
Cửa phòng mở ra, Kim Trạch Lệ xoa eo đi ra, bước chân loạng choạng.
Bộ âu phục trên người hắn nhăn nhăn nhúm nhúm, làn da lộ ra bên ngoài cũng đầy vết xanh tím, trên má trái còn có hai vết xước đáng sợ.
Khuôn mặt hắn tối sầm lại như thể nhỏ được mực.
Cùng lúc đó, điện thoại của Phương Nhất Tỉnh và Vân Chức đều rung lên, hai người nhìn nhau rồi click mở xem.
Vân Chức nhận được một email từ người lạ gửi đến, trong đó có một tấm ảnh chụp cửa khách sạn.
Cánh cửa mở ra một nửa, Kim Trạch Lệ mang theo gương mặt thương tích đi ra, phía sau hắn là chiếc giường lớn đặt ở bên trong căn phòng, mà trên chiếc giường ấy là Lục Thanh Phong, gã lộ ra nửa thân trên, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Vân Chức nhớ rõ nơi trong tấm ảnh.
Là Đất Xám.
Bên dưới hình ảnh còn có một đoạn tin nhắn của người đó: Bé dễ thương ơi, thím giúp con báo thù một phần rồi nè, chuyện trước kia phát sinh bên chỗ của thím á, con có thể chuyện cũ mà bỏ qua không? Yêu con a a a.
Sau này đến chơi nha ~
Ảnh mà Phương Nhất Tỉnh nhận được chừng mực còn lớn hơn nhiều.
Anh vội vàng nhìn lướt qua, chán ghét nhíu mày, nhìn tin nhắn chủ nhân của Đất Xám gửi cho.
Thím tương lai của con nè: Thím tùy tiện giáo huấn hai tên khi dễ người trong lòng của con một chút rồi.
Đã báo thù thì phải hủy đi đồ vật trân quý mà bọn này sở hữu đúng không.
Con đạp đổ sự nghiệp với tiền đồ của chúng thím rất ủng hộ, nhưng mà thím vẫn thấy chưa đủ con ạ, phải tra tấn bọn này, phá hủy tinh thần của chúng mới là thói quen của thím á.
Nhất Tỉnh ~ con thấy thím đối xử tốt với con không nè, hay con bảo chú con qua đây tí đi? Để thím với chú con hỗ trợ lẫn nhau!