Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 54

Kim Trạch Lệ muốn bỏ trốn ra nước ngoài!!!

Còn muốn dẫn cậu theo! Không, nói chính xác là Kim Trạch Lệ muốn bắt cóc cậu ra nước ngoài, giam cầm vĩnh viễn.

Kim Trạch Lệ nhìn chòng chọc bên ngoài cửa sổ xe một lúc, rồi quay lại lục soát trên người Vân Chức, lấy đi điện thoại của cậu. Ném điện thoại đã tắt máy ra ngoài cửa sổ, hắn tức giận nhìn khuôn mặt đã tái nhợt của Vân Chức, hắn hỏi: “Không đồng ý sao?”

Vân Chức sững sờ nhìn hắn, lắc đầu tạo ra âm thanh ú ớ.

Trên miệng cậu còn đang bị băng dính bịt chặt, sao mà nói được?

Rõ ràng phút trước hắn ta vừa dán băng dính, sao giờ đã quên rồi?

Kim Trạch Lệ nhìn phản ứng của Vân Chức một chốc mới nhớ ra, sắc mặt hắn u ám đáng sợ. Khóe miệng hắn co giật hai lần, chân mày toát ra sự bực bội.

“Chỉ cần em yên lặng, ngoan ngoãn, thì chính là Vân Chức anh thích nhất trước đây.” Tay Kim Trạch Lệ vỗ lên khuôn mặt non mịn của Vân Chức, hắn si mê nhìn sau đó bỗng bóp mạnh cằm của cậu.

“Ứ.” Đau quá, Vân Chức cảm thấy xương quai hàm sắp nứt rồi.

Nhìn thấy dấu tay màu xanh trên mặt Vân Chức do bị bóp, Kim Trạch Lệ thỏa mãn cười hai lần.

“Lái xe đi.”

Ra lệnh xong, thuộc hạ ngồi trên ghế lái lập tức nhấn mạnh chân ga. Con xe đen bình thường không hề bắt mắt ngoại trừ tốc độ xe quá nhanh.

Vân Chức nhìn cảnh đường phố bên ngoài lướt nhanh trước mắt, vành mắt cậu mỏi nhừ, hàng mi dài nơi đuôi mắt ướt nhòa vì nước mắt.

Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, cơ thể dồn sức hướng về trước thăm dò, dính một mẩu băng dính lên cửa. Có lẽ sẽ có người nhìn vào chiếc xe này, thấy cậu bị bắt cóc sau đó giúp cậu báo cảnh sát…

Vân Chức không dám cầu cứu mãnh liệt quá, vì Kim Trạch Lệ điên rồi, hành vi phản kháng càng dễ kích động hắn hơn.

“Nhìn cái gì.” Kim Trạch Lệ bóp cằm Vân Chức ép cậu quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ nữa, đây là kính chống nhìn trộm, không ai cứu em đâu.”

“Chỉ cần em ngoan ngoãn theo anh ra nước ngoài, anh sẽ không để ý chuyện em với Lục Thanh Phong vụng trộm đâu.”

Nhắc đến Lục Thanh Phong, trong đầu Kim Trạch Lệ không kìm được nhớ tới đêm bị bỏ thuốc ấy, hắn bị Lục Thanh Phong đè xuống vừa phẫn nộ vừa khuất nhục.

Sau đó hắn tỉnh lại, hành hạ Lục Thanh Phong thê thảm hơn cũng coi như trả lại gấp bội.

Hắn cười hỏi Vân Chức, biểu cảm dần trở nên điên cuồng: “Em biết kết cục của Lục Thanh Phong không?”

Vân Chức chỉ yên lặng nhìn hắn, cậu không để lộ ra bất kỳ phản ứng nào. Cậu cảm nhận được trạng thái tinh thần của Kim Trạch Lệ không bình thường, cậu sợ phản ứng nào đó của cậu sẽ làm Kim Trạch Lệ điên hơn. Tình cảnh hiện tại của Lục Thanh Phong thế nào, chỉ dựa vào hai từ “kết cục” đã đủ hiểu.

Những thứ Lục Thanh Phong phải chịu, có lẽ khổ hơn mười năm bị giam cầm mà Vân Chức đã đọc.

Vốn Kim Trạch Lệ không cần cậu trả lời, hắn cười to hai cái, tiếng cười lạnh lẽo vô cùng, “Hắn bị liệt, liệt nửa người, cuộc đời sau này của hắn sống không bằng chết.”

Vân Chức bị sốc. Dù cậu không ngừng tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghe những lời này.

Một tay Kim Trạch Lệ kéo Vân Chức lại, ấn vào ngực hắn, lạnh lùng thì thầm: “Nếu em muốn chạy, anh không ngại dùng hình phạt với em giống như với  Lục Thanh Phong. Ngoan chút đi, lát nữa đến chỗ nhiều người chớ có lên tiếng.”

Bị hơi thở của hắn lướt qua làm Vân Chức nổi da gà, cậu giãy dụa muốn thoát ra khỏi ngực hắn.

Động tác này lập tức chọc giận Kim Trạch Lệ. Hắn quay Vân Chức lại, ép cậu mặt đối mặt với hắn.

Kim Trạch Lệ hừ lạnh, túm lấy vai Vân Chức ấn vào ngực hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vân Chức chịu đựng cơn buồn nôn khi mặt phải dựa vào lồng ngực hắn, cậu cọ xát hai tay bị trói sau lưng thật lâu cuối cùng dây thừng cũng lỏng hơn một chút.

Vân Chức nhìn Kim Trạch Lệ, từ từ rút tay ra. Cậu mặc kệ cổ tay bị dây nhựa siết chặt làm chảy máu, cuối cùng ấn được nút trên đồng hồ điện tử ở tay trái.

Vân Chức nhắm mắt, cầu mong tin cầu cứu có thể gửi đi thành công.

Hy vọng sẽ có người đến cứu cậu, có phải Nhất Tỉnh vẫn đang đợi cậu ở Tuế Nguyệt không, kế hoạch tỏ tình hôm nay phải hủy rồi… Vân Chức suy nghĩ miên man.

“Mùi gì vậy?” Kim Trạch Lệ chợt mở mắt nói, làm Vân Chức sợ tới mức run rẩy.

Vân Chức hốt hoảng chớp mắt, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, cậu nín thở trong vô thức.

Kim Trạch Lệ chăm chú nhìn Vân Chức, đột nhiên hắn giật mạnh cổ áo Vân Chức ra.

Làn da trắng như tuyết lộ ra trước mắt hắn, cùng lúc đó, tuyến thể non mềm khẽ giao động dưới mí mắt của Kim Trạch Lệ.

Hương đào mật ngọt ngào tỏa ra từ chỗ này.

Con ngươi Kim Trạch Lệ đen thẫm, giờ phút này dục vọng trong mắt không hề che giấu, hắn vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào tuyến thể Vân Chức một lúc rồi mới ngẩng lên nhìn vào mắt cậu, “Vân Chức phân hóa rồi sao không gọi cho anh trai?”

Bị hắn phát hiện việc phân hóa, cơ thể Vân Chức lạnh buốt, trên trán toát mồ hôi lạnh. Cậu không giữ nổi bình tĩnh nữa, chỉ muốn trốn ra xa.

Nhưng sức lực của cậu so với Kim Trạch Lệ không được coi là phản kháng, hắn bóp chặt vai cậu, không cho cậu cử động.

Thân thể Vân Chức không ngừng run rẩy dưới sự giam cầm của Kim Trạch Lệ.

Kim Trạch Lệ cực thích thấy dáng vẻ sợ hãi bất lực của Vân Chức. Hắn nhanh chóng cúi đầu, vùi vào cổ Vân Chức, hơi thở nóng hổi phả vào tuyến thể, hắn hít một hơi thật sâu. 

“Tin tức tố thật ngọt.”

Cảm giác hắn sắp há mồm cắn xuống, Vân Chức nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm.

Giây phút răng nanh sắp đâm vào tuyến thể, tài xế đằng trước bỗng lên tiếng, “Kim tổng, đằng trước đang kiểm tra xe.”

Kim Trạch Lệ không vui dừng lại, đột nhiên hắn quay lại nhìn phía trước. Trước đó khi thuộc hạ kiểm tra tuyến đường, đã khẳng định đường này không kiểm tra xe.

Hôm nay xui xẻo gặp trúng kiểm tra xe, hắn không thể bị bắt được.

“Đổi đường khác.”

“Dạ.” Chiếc xe quay đầu khi cách chỗ kiểm tra một ngã tư.

“Đi mất bao lâu?”

“Hai mươi lăm phút, hơn năm phút so với dự kiến ban đầu.”

Kim Trạch Lệ ra lệnh: “Lái nhanh hơn đi.”

“Rõ.” Chiếc xe thoắt cái tăng tốc.

Bọn họ muốn chạy đến phà, vì phà không có khả năng bị phong tỏa để chặn bọn hắn lại. Thời gian gấp gáp, ham muốn đánh dấu Vân Chức ngay trên xe của Kim Trạch Lệ dần biến mất. Mà Vân Chức là vật sở hữu của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép tín hiệu phát tình của Vân Chức tỏa ra bị mọi người trên phà nhớ thương.

Mới rẽ vào đường khác, tài xế đột nhiên phanh xe, “Không ổn rồi, tổng giám đốc Kim, đường này cũng kiểm tra xe.”

Kim Trạch Lệ đang để ý đường xá cũng nhận ra. Hai chân mày hắn đầy vẻ bồn chồn, “Đổi đường khác.”

Vài phút sau, chiếc xe lại dừng trước ngã tư, tài xế hơi lạc giọng, “Kim tổng…”

Vẻ mắt Kim Trạch Lệ rất khó coi. Hiển nhiên là tung tích của hắn đã bị lộ, cảnh sát đang truy bắt hắn.

Vân Chức cảm thấy chuyện có khả năng chuyển biến tốt, khẩn trương nhìn vào xe cảnh sát đằng trước, hy vọng họ có thể để ý đến bên này.

“Đi đường cuối đi.”

Tài xế biết đường cuối cũng bị chặn, nhưng Kim Trạch Lệ nói gì thì gã nghe nấy. Xe phóng như bay, tim Vân Chức nảy vọt lên cổ.

“Bọn hắn hành động nhanh hơn anh nghĩ, Vân Chức, anh không thoát được rồi, em có vui không?” Kim Trạch Lệ tựa đầu lên bờ vai gầy yếu của Vân Chức, giọng điệu không hề có gì sợ hãi. Vân Chức ghét bị hắn chạm vào, xoay người hất đầu Kim Trạch Lệ ra.

Kim Trạch Lệ túm Vân Chức lại, gần  như cùng lúc, từ xa truyền đến tiếng còi cảnh sát rú liên hồi. Tiếng còi cảnh sát ngày càng rõ, truyền đến từ mọi phía lập tức làm bọn họ căng thẳng.

Lái xe nhấn mạnh chân ga, phóng trên đường cao tốc, cả Vân Chức và Kim Trạch Lệ đều có suy nghĩ riêng quay ra nhìn bên ngoài.

Nửa phút sau, họ thấy ở cuối đường có rào chắn và bốn, năm xe cảnh sát. Đằng sau, bảy, tám chiếc xe cảnh sát càng ngày càng đuổi tới gần.

Tài xế nắm chặt tay lái, lau mồ hôi trên mặt, hỏi: “Kim tổng, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Đi tiếp.” Kim Trạch Lệ ra lệnh. Dừng lại không có kết quả tốt, nếu xông qua rào cản thì còn có hy vọng sống.

Kim Trạch Lệ không quan tâm tình huống bên ngoài, hắn đột nhiên đưa tay kéo cổ áo Vân Chức xuống, đôi mắt ngập tràn sự lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tuyến thể của cậu, “Vân Chức, em là do anh nuôi lớn, em là của anh.”

Vào giây phút hắn há mồm cắn, bỗng Vân Chức mượn lực phần eo cong chân lên, đá văng Kim Trạch Lệ.

Cậu không thể ngồi chờ chết, có người đến cứu cậu!

Kim Trạch Lệ bị cậu đá vào bả vai, vẻ mặt dần trở nên hung dữ hơn.

Lúc này, tài xế đột nhiên phanh gấp, hai người ngồi sau theo bản năng nhìn lên, thấy con đường đằng trước bị mười mấy xe cảnh sát chặn lại.

Không chỉ có xe cảnh sát, hai bên đường liên tục có xe bộ đội vũ trang hạng nặng chạy đến. Người trên xe đều mặc đồng phục màu đen, cầm vũ khí trên tay, nhắm ngay vào bọn họ.

Bọn hắn bị mấy chục xe cảnh sát bao vây. Cảnh sát trên xe nhanh chóng lần lượt chạy xuống, vây quanh bọn hắn.

Giữa đám người, dường như Vân Chức nhìn thấy Phương Nhất Tỉnh. Cậu vội chớp mắt, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, cuối cùng cậu đã nhìn rõ. Đúng là Phương Nhất Tỉnh. Phương Omega xinh đẹp đến cứu cậu.

Vân Chức điên cuồng đấm vào cửa sổ xe, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn chằn chằm vào Phương Nhất Tỉnh đang đến gần.

Hắn không thoát được. Kim Trạch Lệ tức giận nghiến chặt răng, kéo Vân Chức qua, hắn vẫn muốn đánh dấu cậu.

Hai tay hai chân Vân Chức dù bị trói lại với nhau nhưng cậu vẫn hy vọng kháng cự được, Vân Chức dồn hết sức vùng vẫy.

Bỗng trong tích tắc, dường như ba người trên xe đều nghe thấy tiếng kính xe vỡ toang. Trong chớp mắt, tin tức tố của Alpha ùn ùn kéo đến, lan rộng ra thật nhanh. Tin tức tố mùi gỗ trầm cao cấp mang theo uy áp không cho phép ai kháng cự và chèn ép tuyệt đối khiến hai Alpha trên xe mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Là một Alpha hiếu chiến, Kim Trạch Lệ theo bản năng thả ra tin tức tố mùi thuốc súng để phản kháng. Nhưng tin tức tố của hắn liên tục bị đẩy lùi, khiến tuyến thể của hắn nứt ra đầy đau đớn.

Vân Chức thấy biểu cảm đau khổ của bọn hắn, hoảng sợ mở to mắt. Tin tức tố của Alpha nhằm vào hai người này để công kích, nhưng lại dịu dàng trấn an Vân Chức.

Phương Nhất Tỉnh chạy đến đằng trước bộ đội vũ trang, sắc mặt anh sa sầm, toàn thân tỏa ra khí thế khiến người khác kính sợ.

Đến cửa xe, tài xế đang ôm đầu đau chết đi sống lại chủ động mở khóa cửa xe cho Phương Nhất Tỉnh.

Phương Nhất Tỉnh kéo cửa ra, Vân Chức từ trên ghế ngã thẳng vào lòng anh.

Phương Nhất Tỉnh ôm chặt Vân Chức, anh kéo lại quần áo cho Vân Chức rồi mới thờ ơ nhìn hai người còn lại trong xe.

Anh không cần động tay, chỉ hơi híp mắt thả tin tức tố ra, Kim Trạch Lệ và tài xế đã lập tức phát ra âm thanh bị tra tấn khổ sở. Bọn hắn che lại phần gáy nứt toác, đau suýt ngất.

“Không sao, không sao rồi.” Phương Nhất Tỉnh cúi đầu, môi anh dịu dàng hôn lên tóc cậu, dỗ dành Vân Chức đang sợ hãi.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Phương Nhất Tỉnh, không thể tin được, há mồm một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình, “Nhất Tỉnh, anh là Alpha à?”
Bình Luận (0)
Comment