Tôi Biến Thành Nam Thần

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cây cối xanh um dây đằng mọc thành cụm đường núi vốn không dễ đi, hơn nữa hiện tại lại là ban đêm, khó khăn tăng lên gấp bội. Trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, nhưng ánh trăng sáng tỏ lại không thể chiếu tới nơi này, Giang Tư Dương chỉ có thể dựa vào ánh sáng nho nhoi từ đèn pin phát ra, chạy vào trong rừng cây. Vội vàng phủ thêm áo khoác bảo thân thể laii, tận dụng hết khả năng tránh bụi gai cành cây trong rừng xượt qua gây thương tích, đầu sỏ gây tội cản trở hắn đi lại, đi một đường hoặc là bị lùm cây tạp vào hoặc là bị bụi gai dây đằng quấn lấy.

Lại đi sâu vào một đoạn ngắn, thảm thực vật càng thêm tươi tốt, đèn pin chiếu qua căn bản không thể phân biệt được đường đi ở nơi nào. Không có tiếng bước chân, nhánh cây bụi cỏ cũng không thấy động tĩnh, tính thì cũng đã qua mấy phút, hắn bị lạc mất người.

"MD!" Giang Tư Dương tức giận thiếu chút nữa ném đèn pin cho hả giận, cũng may còn dư lại chút lý trí biết đây là công cụ chiếu sáng duy nhất trước mắt. Miệng hắn ngậm đèn pin, ba giây chỉnh lại áo khoác, rồi sau đó tùy tiện tìm một phương hướng, một bên đi tới một bên nhỏ giọng kêu lên.

"Tiểu vương bát đản, cậu chạy đi đâu? Mặc kệ cậu nổi điên cái gì, tôi cảnh cáo cậu, nơi này không phải là chỗ cậu có thể đi tùy tiện, tiếp tục đi vào sâu nữa chính là núi rừng nguyên thủy, bên trong có mãnh thú, nếu cậu không muốn chết thì đừng chạy loạn cho tôi!"

Giang Tư Dương một bên kêu một bên tiếp tục đi vào, nếu gặp phải chướng ngại, có thể vòng qua, thật sự lách không ra vậy mạnh mẽ xuyên qua đi. Con người dưới tình huống cảm xúc không ổn định dễ dàng mất đi ý niệm, đang dùng tay thuận tách lùm cây tươi tốt dị thường phía trước ra nhìn thấy phía sau là lưới sắt, hắn mới phản ứng lại, lúc này đã chạy tới ranh giới.

Lưới sắt là một vật để đánh dấu, bên trong sẽ có khu vực bộ đội dọn dẹp, trên lý luận mà nói đều an toàn. Nhưng bởi vì khu vực rất rộng, khó bảo toàn sẽ không có mãnh thú phá hoặc vượt qua lưới sắt, vì thế bộ đội mỗi một đoạn thời gian sẽ phải tiến hành dọn dẹp khu vực này một lần, nhưng vẫn như cũ không dám bảo đảm an toàn tuyệt đối, tỷ như rắn độc, căn bản không ngăn được.

"Hy vọng tiểu vương bát đản này đầu óc không hư...... Thao!" Giang Tư Dương vừa nói cầm đèn pin soi về hướng bên ngoài lưới sắt, kết quả thình lình phía trước mấy mét có một người đứng cạnh cây đại thụ, không nhúc nhích, làn da dưới ánh đèn có vẻ tái nhợt, đôi mắt đen láy mặt vô biểu tình, đúng là Cảnh Linh trong miệng hắn gọi nãy giờ.

Đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, hỏa khí nghẹn cả buổi cũng lập tức bạo phát, "Thao! Nhãi ranh mắt cậu mù rồi hay sao mà không thấy lưới sắt? Cậu có biết bên ngoài là cái gì hay không? Là núi rừng nguyên thủy có mãnh thú lui tới! Còn không mau cút về cho tôi! Cậu chán sống thì trở về tùy tiện chết như thế nào cũng được, nhưng nếu rơi vào trong miệng mãnh thú, cậu TM muốn toàn thây cũng lưu không được!"

Giang Tư Dương rống xong, lại thấy Cảnh Linh dưới tàng cây như cũ vẫn không nhúc nhích, cảm giác như bị chọc giận đến mức điên lên rồi, "Cậu không trở lại đúng không? MD chờ lão tử, hôm nay không đem cậu bắt về tôi cùng họ với cậu!" Hắn để đèn pin trong miệng, duỗi tay bắt lấy lưới sắt chuẩn bị trèo qua.

Lúc này Cảnh Linh phía đối diện rốt cuộc cũng mở miệng, "Anh (Ngươi) nếu không muốn chết, tốt nhất đừng lộn xộn."

Giang Tư Dương nghe vậy sửng sốt, hoài nghi bản thân có phải nghe lầm hay không, "Cậu TM đang nói chuyện với tôi???" Cái gì mà không muốn chết đừng lộn xộn? Hiện tại rốt cuộc là ai đứng ở khu vực nguy hiểm dã thú sinh sống đây?!

"Tôi ngược lại muốn nhìn cậu có thể làm gì!" những lời này cơ hồ từ kẽ răng rít ra, Giang Tư Dương động tác lưu loát leo lên lưới sắt.

Lưới sắt cao hai mét, bò qua cũng phải mất mấy giây. Trong thời gian nói chuyện, Giang Tư Dương đã leo lên đỉnh, đang chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống, lại nghe thấy Cảnh Linh mở miệng, thanh âm so vừa nãy còn lạnh hơn, "Tôi (Ta) cảnh cáo anh (ngươi) lần cuối cùng, đừng lộn xộn."

Đèn pin quang vừa vặn chiếu đến trên mặt Cảnh Linh, da thịt tái nhợt cùng đôi mắt ngăm đen tạo nên sự đối lập tiên minh, làm người ta không rời được mắt. Nhìn chằm chằm anh mấy giây, Giang Tư Dương mới hồi phục tinh thần, đồng thời cũng phát hiện ra một vấn đề, Cảnh Linh tựa hồ không phải đang nhìn hắn, mà là nhìn về phía hắn...... Phía sau?

Nhưng phía sau hắn chỉ có cây a. Nghĩ như vậy, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, trong miệng ngậm đèn pin cũng theo đó mà chiếu qua. Chỉ thấy phía sau trên cành cây đại thụ treo một vật lớn màu đen, hình như còn động đậy một cái? Đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy một màn như vậy, Giang Tư Dương sợ tới mức run tay, trực tiếp ngã xuống đất. Cũng may trên mặt đất có một tầng lá rụng dày cũng không có vật thể gì bén nhọn, hơn nữa hắn da dày thịt béo, không gây thương tích gì lớn.

Bất quá bên cạnh còn có Cảnh Linh nhìn, quá mất mặt. Hắn vội vàng giải thích, "Trượt tay!" Lời vừa nói đồng thời cá chép lộn mình đứng lên, cầm đèn pin lại chiếu về phía vật màu đen lúc nãy, trực tiếp đối diện với một đôi mắt màu xanh lục. Hắn theo bản năng giơ đèn pin chiếu về phía vật kia một lần nữa, rốt cuộc phản ứng lại vật kia đến tột cùng là thứ gì, trong nháy mắt chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã dập mông.

Đó là một mãng xà có phần lưng màu xám nâu, thân thể quấn quanh từng vòng trên cành cây đại thụ, căn bản không nhìn ra chiều cao bao nhiêu mét, nhan sắc như cùng thân cây hòa thành nhất thể. Nếu như không phải vì hình thể lớn hơn các cành cây khác, dưới bóng đêm gần như hoàn toàn không có biện pháp phát hiện ra nó.

Đèn pin chiếu đến phần đầu mãng xà, chỉ thấy lưỡi rắn không ngừng phun ra. Tuy rằng cặp mắt phiếm lục quang kia cơ bản chỉ để bài trí, nhưng như cũ vẫn khiến người ta có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Tưởng tượng đến bản thân vừa rồi cách con đại xà này cũng chỉ có mấy mét, Giang Tư Dương liền cảm thấy cả người rét run, máu trong người nháy mắt bị đông cứng.

Đa số loài động vật có vú trong xương cốt đều ẩn chứa một loại sợ hãi đối với mãnh thú, một con chó chưa từng tiếp xúc thậm chí cũng chưa thấy hổ, nhưng nó vẫn sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi khi gặp phải hổ. Nhân loại cũng không ngoại lệ. Mà so sánh với các loài mãnh thú khác, tuyệt đại đa số con người trời sinh đối với loài rắn sợ hãi càng sâu, chứ đừng nói đến con mãng xà to như thế.

Đừng nhìn nhân loại bò lên trên đỉnh chuỗi đồ ăn thống trị địa cầu nhiều năm như vậy, nhưng thời điểm đơn độc đối mặt với mãnh thú, tuyệt đại đa số như cũ không thoát được một chữ chết. Nếu giờ phút này gặp phải chính là sư tử hay hổ, có vũ khí trong tay Giang Tư Dương không phải hoàn toàn không có tia hy vọng chiến đấu. Lui một vạn bước mà nói, liền tính hắn chạy không thoát, nhưng Cảnh Linh hoàn toàn có thể sống sót. Nhưng đối mặt với cự mãng, cho dù có vũ khí trong tay, vẫn sẽ làm người tuyệt vọng. Huống chi giờ phút này hắn không có gì trong tay.

"Tôi sẽ kéo dài thời gian, cậu tận dụng khả năng chạy đi, vượt qua lưới sắt dọc theo nối cũ chạy thật nhanh, có thể sống sót hay không thì phải xem mệnh của cậu rồi. Nếu cuối cùng cậu vận khí tốt chạy về quân khu, nhớ gọi người tới nhặt xác tôi, tuy rằng không nhất định có thể nhặt được. Còn có, đến lúc đó nhớ tới tìm cái này, nếu người nhà tôi hỏi, cậu nói đúng sự thật là tốt nhất, đưa cái này cho bọn họ xem, ít nhất sẽ không làm khó cậu quá mức. Cuối cùng, nhớ cách Tiểu Cẩn xa chút!"

Giang Tư Dương nói như để di ngôn, nói chuyện đồng thời từ trên cổ kéo xuống một mặt dây chuyền niết ở trong tay, "Cậu trước đừng lộn xộn, chờ nó công kích tôi rồi cậu hãy chạy, biết không?!"

Giọng nói rơi xuống, liền thấy phần cổ đại xà hơi hơi nâng lên, co rút lại về phía sau, đây là tín hiệu sắp tiến hành công kích.

Lúc này Cảnh Linh thanh âm từ phía sau truyền đến, "Sự bất quá tam, lời nói mới rồi ta không muốn lặp lại lần thứ ba. Ta trên tay không có vũ khí đích xác không làm gì được ngươi, nhưng thứ ngươi mang đến đâu? Ngươi nếu dám đả thương người, vật kia cũng đừng muốn."

Giang Tư Dương rốt cuộc nhận thấy được có chút không thích hợp, lúc nãy hắn bởi vì quá mức sợ hãi nên xem nhẹ thái độ của Cảnh Linh, giờ phút này nghĩ lại, từ lúc bắt đầu Cảnh Linh biểu hiện đã không phù hợp theo lẽ thường, rõ ràng anh phát hiện đại xà ở trên cây trước do đó mới mở miệng cảnh cáo, nhưng chính anh một chút cũng không hoảng loạn, vô luận biểu tình hay là thanh âm đều bình tĩnh đến có chút quá mức. Hơn nữa kết hợp với những lời vừa rồi, ngay từ đầu hai câu anh cảnh cáo kia, thật là nói với hắn sao?

Phỏng đoán này của hắn rất nhanh đã được chứng thực.

Chỉ nghe thấy phía sau một trận kẽo kẹt, là Cảnh Linh đạp lên lá rụng trên đất đi tới, cuối cùng ngừng ở bên người hắn, ngẩng đầu đối diện với đại xà trên cây, "Có thể lớn lên to như vậy, chứng minh ngươi đã sống được rất nhiều năm, biết rõ nhân loại rất nguy hiểm nên nhiều năm vẫn luôn sinh sống ở nơi rừng sâu rời xa nhân loại. Nhưng mà lần này thái độ khác thường cố ý tìm tới, là vì thứ ngươi mang đến đi?"

"Ta ngửi thấy mùi máu tươi rất nùng, nó bị thương hơn nữa sắp chết rồi, đúng không? Ngươi muốn tìm nhân loại xin giúp đỡ, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, một khi ngươi xuất hiện trước mặt nhân loại, chờ đợi ngươi là cái gì? Không phản kháng thì sẽ bị bắt lại, mà phản kháng nếu không cẩn thận gây thương tích cho con người, cũng chỉ dư lại một con đường chết. Đến cả thứ ngươi mang đến, hoặc là ở trong rừng rậm chậm rãi chết đi rồi sau đó hư thối, hoặc là bị nhân loại gặp, vận khí tốt có lẽ có thể còn sống, vận khí không tốt thì bị lột da nấu cao."

"Những chuyện đó ngươi nghĩ tới chưa?"

"Ngượng ngùng ta quên mất, ngươi tuy rằng có trí tuệ nhất định, nhưng rốt cuộc cũng không thể so với người."

Giang Tư Dương cảm giác toàn bộ thế giới quan đều rất nhanh sụp đổ, "Cho nên cậu vẫn luôn nói chuyện với rắn? Nó...... Nghe hiểu được?"

Xét thấy biểu hiện vừa rồi của hắn, Cảnh Linh cho hắn một con mắt, "Anh như thế nào cảm thấy tôi đang nói với anh? Còn về việc nó có nghe hiểu hay không, đáp án không phải rất rõ ràng sao? Nếu không nghe hiểu tôi cùng nó nói lời vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, tôi có bệnh chắc!"

"Rõ ràng cái quỷ, vốn dĩ như có bệnh!" Giang Tư Dương buột miệng thốt ra. Liền tính chuyện phát sinh hôm nay thực quỷ dị, nhưng hắn lớn như vậy, còn chưa nghe nói qua người có thể cùng xà giao lưu!

Cảnh Linh lười cùng hắn so đo, "Mang ta đi nhìn nó đi, trước xem tình huống như thế nào rồi lại nói."

Giang Tư Dương nghe anh nói như vậy theo bản năng muốn trào phúng, kết quả lại thấy con đại xà kia thu lại tư thế công kích, tựa hồ thật sự như đang suy xét, vài giây sau thân thể treo trên nhánh cây đại thụ trực tiếp bò lên, dựa vào ưu thế chiều cao, di chuyển không ngừng giữa các cây, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Giang Tư Dương kinh ngạc cảm thán với tốc độ của đại xà, chờ phục hồi tinh thần lại phát hiện Cảnh Linh sớm đã không thấy, nghĩ ngay anh đi theo con mãng xà kia rời đi. "MD thật là gặp quỷ!" Thấp giọng mắng một câu, hắn cầm đèn pin, đuổi theo hướng con mãng xà rời đi.

- -

Tốc độ mãng xà di chuyển nhanh đến kinh người, Cảnh Linh cũng không chậm, trước sau đuổi theo phía sau nó. Núi rừng càng đi vào sâu thảm thực vật sinh trưởng càng lớn, hành xanh um úc thả lại so người còn cao, dưới tình huống như vậy muốn di chuyển nhanh chóng ở trong đó căn bản không có khả năng, mà Cảnh Linh sở dĩ có thể đuổi kịp mãng xà, hoàn toàn là bởi vì anh cũng giống như mãng xà, đều di chuyển trên các nhánh cây.

Nhân loại không có thân thể như loài rắn, nhưng đừng quên con người tiến hóa từ loài vượn cổ, chỉ cần phản ứng đủ linh hoạt, cũng có thể di chuyển nhanh chóng trong rừng cây.

Một đường đi theo đại xà tới một bờ sông, ngược dòng đi lên một đoạn, đi vào con dường nhỏ từ núi đá chồng chất thành bên cạnh thác nước nhỏ, rốt cuộc cũng thấy được thứ nó mang đến. Đó là đầu một con hổ dài hơn một mét, nằm ở trên phiến đá nhỏ cạnh thác nước, đầu tròn tai ngắn, tứ chi thô to hữu lực, một thân cam vàng. Trên lông còn có các sọc vằn màu đen. Nó nằm ở nơi đó, trên bụng có một miệng vết thương rất lớn và dữ tợn, trào ra máu tươi đem lông bụng màu trắng ngà nhuộm thành huyết hồng.

Chỉ liếc mắt một cái, Cảnh Linh liền biết không cứu được rồi, ít nhất từ góc độ thế giới khoa học này mà nói. Thế giới không thuộc khoa học? Người đã chết còn có thể gọi trở về, huống chi còn chưa có chết.

Nếu thế giới này thuộc thế giới không khoa học, Cảnh Linh cũng không dám bảo đảm.

Anh ngoài ý muốn trọng sinh đến thế giới này đã hơn ba tháng thời gian. Trước đó, anh từng xuyên qua vô số thế giới, trong đó đại bộ phận đều là thế giới bình thường, chức nghiệp của nữ chủ khả năng ngẫu nhiên sẽ có chút đặc biệt, ít ra có trong phạm vi nhận thức của mọi người. Nhưng ngoài đại bộ phận đó ra, còn có cực nhỏ một bộ phận thế giới hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù bình thường. Cổ đại tương lai võ hiệp mạt thế, ngay cả tu chân trong truyền thuyết anh cũng gặp quá ít nhất một lần, tuy rằng không có thần ma bay đầy trời đại năng nhiều như cẩu miêu tả khoa trương như trong tiểu thuyết, nhưng chính tà lưỡng đạo tu sĩ yêu tu đều tồn tại.

Lúc ấy hệ thống cho anh nhiệm vụ phụ trợ nữ chủ trở thành luyện đan đại sư, đây là một ngành học yêu cầu thường xuyên tiếp xúc với dược liệu, mà thời cổ dược liệu quý hiếm thường mọc nhiều ở trong núi sâu.

Nhiều lần ra vào núi rừng đất hoang, khó tránh khỏi sẽ không vào nhầm cấm địa. Vừa lúc đoạn thời gian kia Cảnh Linh cảm thấy công lược con người chán rồi, vì thế đem mục tiêu xác định thành yêu tu. Dưới tiền đề không vi phạm nguyên tắc cá nhân, anh tìm được một mục tiêu. Đó là Yêu Vương tân nhiệm của một tộc yêu tu chiếm cứ vùng Bạch Chiểu, một con rắn tu hành hơn trăm năm, lần đầu tình cờ gặp đã cảm thấy quen thuộc.

Cảnh Linh nguyên bản cho rằng đây sẽ là một đối tượng rất khó công, kết quả lại thuận lợi vượt qua tưởng tượng, rất dễ dàng nắm trong tay. Sau này anh mới biết được, đối với yêu tu mà nói, hơn một trăm tuổi chẳng qua cũng mới vừa thành niên mà thôi, tuy rằng hắn có một khuôn mặt tà mị, nhưng trên thực tế lại chỉ tương đương với thiếu niên lang mới ra xã hội. Một người như vậy sao có thể là đối thủ của Cảnh Linh đã đi qua vạn bụi hoa được.

Sau khi biết chân tướng Cảnh Linh lúc ấy chuẩn bị thu tay lại, ai ngờ đối phương hãm quá nhanh lại quá sâu, thậm chí thời điểm không biết anh, đem trân bảo khó cầu đưa cho anh làm đồ ăn vặt. Đây là nguyên nhân Cảnh Linh có thể nghe hiểu tiếng động vật hơn nữa cùng chúng nói chuyện.

Đó là lần đầu tiên anh công lược một người bình thường không phải tra nam, cũng là lần cuối cùng. Sau khi nhiệm vụ kết thúc anh tốn phần lớn điểm tích để đổi đạo cụ tiêu trừ ký ức từ hệ thống, lại dùng hết khả năng đem đồ đối phương cho anh bồi thường trở về.

Khi vừa mới tới thế giới này, tất cả nhận thức lúc ban đầu của Cảnh Linh đối với thế giới là đến từ chính ký ức nguyên chủ, nhưng một người sinh ra lớn lên bị giới hạn trong một hậu trấn nhỏ bần cùng lạc hậu, hơn nữa chỉ là một thiến niên đang được chị gái nuôi dưỡng chưa bước ra khỏi vườn trường cao trung, chỉ có hai con đường để tiếp nhận thông tin, qua sách vở và lời dạy của người giáo dục bằng những hành động gương mẫu mà thôi, một người như vậy nhận thức có thể rộng bao nhiêu?

Vì thế Cảnh Linh cố ý chọn mấy phương diện tương đối quan trọng, ở trên mạng tra tìm tư liệu tương quan, thật thật giả giả rắc rối phức tạp, toàn bằng kinh nghiệm tới phán đoán sửa sang lại. Mà có một số thứ trên mạng căn bản tra không đến, đều giấu ở trong sách cổ lưu truyền tới nay hoặc là từ những thông tin năm xưa ghi lại thậm chí trong ký ức của người nào đó mà thôi, bởi vì quá phiền toái hơn nữa một chốc không có khả năng dùng đến, anh cũng tạm thời gác lại.

Không nghĩ tới lúc này mới qua bao lâu, liền gặp phải chuyện như vậy. Lúc trước anh chuẩn bị cùng Giang Tư Dương vô nghĩa vài câu rồi về, kết quả ngửi được một cổ hơi thở tanh hôi của loài rắn và mùi huyết tinh nùng liệt, anh không rảnh lo cho Giang Tư Dương, theo hơi thở đuổi theo, cuối cùng ở bên cạnh lưới sắt gặp phải đại xà.

Một con rắn lớn như vậy, người thường nhìn phỏng chừng sẽ sợ tới mức chân mềm nhũn, anh không sợ, nhưng kiêng kị. Bởi vì đây là trong rừng cây, mà anh lại tay không tấc sắt. Đồng dạng, con đại xà sống nhiều năm này cũng đang kiêng kị anh, bởi vì trực giác dã thú.

Hai bên giằng co một hồi như vậy, Giang Tư Dương tới.

......

"Nó sống không được. Nếu như mới vừa bị thương liền đưa lại đây, có lẽ còn có thể cứu chữa, nhưng hiện tại quá muộn rồi. Lấy kỹ thuật chữa bệnh trước mắt của nhân loại, căn bản không cứu được nó."

Đại xà tới bên cạnh con hổ, bao quanh con hổ, tê tê phun ra xà tin, truyền lại tin tức.

"Chỉ cần tìm được người nhà Bạch gia, liền có hi vọng?" Cảnh Linh hơi hơi nhíu mày. Thương thế như vậy mà có thể cứu được, chỉ có thể thuyết minh thế giới này thuộc về phạm trù không khoa học.

"Thông tin khác đâu, không còn sao? Bộ đội nguyên bản nhân viên liền không ít, hơn nữa tới quân huấn tân sinh, muốn ở thượng vạn người tìm một cái họ Bạch đối người thường tới nói khó khăn đều rất lớn, huống chi ngươi là một con rắn......"

Nói đến một nửa, lùm cây cách đó không xa phát ra tiếng sột sột soạt soạt, tiếp theo chỉ thấy một bóng người chui ra. Là Giang Tư Dương. Bộ dáng hắn giờ phút này chật vật cực kỳ, thở hổn hển, "MD cậu vẫn là...... Có phải người hay không, đi như thế nào...... Nhanh như vậy!" Lời vừa nói, người cũng đi tới bên này,

Ánh sáng đèn pin lướt qua trên thân hình con hổ được đại xà vây quanh, liền ngừng vài giây, lúc sau chỉ nghe thấy hắn rống lên một tiếng, "Ngọa tào! Hổ Hoa Nam! Không phải nói tuyệt chủng ngoài hoang dã rồi sao?!"

Người này mỗi lần xuất hiện thật trùng hợp. Lúc nhìn đến hắn, Cảnh Linh bỗng nhiên có chủ ý, "Huấn luyện viên, con hổ này rất hiếm sao?"

"Vô nghĩa! Hổ Hoa Nam hoang dã bị xem như tuyệt chủng, này nếu là sự thật, đây chính là tin tức lớn chấn động quốc nội!" Giang Tư Dương không chút nghĩ ngợi liền trả lời.

Cá mắc câu. Cảnh Linh theo lời hắn nói tiếp tục dẫn đường, "Anh cũng nhìn thấy tình huống của con hổ này rồi, nếu nó trân quý như vậy, nói như thế nào cũng phải cứu nó không thể để nó chết đúng không? Cho nên, phiền toái huấn luyện viên anh vận dụng quan hệ hỗ trợ tìm một người họ Bạch đi!"

Giang Tư Dương:???

Tác giả có lời muốn nói: Hai chương kết hợp trước, chờ ta đi ăn một bữa trở về tiếp tục

Tác giả đối các loại kỳ văn dị thú yêu đến thâm trầm _(:з" ∠)_

Tiểu kịch trường, con rắn nhỏ đáng yêu này và tiểu lão hổ sẽ là tài nguyên giành lợi thế để Cảnh Linh trà trộn vào vòng điện ảnh

Cảnh Linh: Quái thú này đặc hiệu quá giả đi?

Đạo diễn: Không có biện pháp diễn viên quá quý dự toán không đủ

Cảnh Linh: Còn thiếu diễn viên quần chúng sao? ( đào (?) ra con rắn nhỏ và tiểu lão hổ) tôi nói chính là chúng nó, không cần tiền, có thịt ăn no là được

toi-bien-thanh-nam-than-18-0

toi-bien-thanh-nam-than-18-1
Bình Luận (0)
Comment