Tôi Biến Thành Nam Thần

Chương 32

Gan có lớn hay không chẳng qua còn tùy thuộc vào từng người với từng tình huống khác nhau, từ đó tiêu chuẩn cũng sẽ khác nhau. Tuy rằng không biết đạo diễn sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng mọi người ở đoàn phim kiếm cơm bao nhiêu năm, có yêu ma quỷ quái gì mà chưa thấy chứ, không ai cảm thấy bản thân mình nhát gan cả, vì thế sôi nổi vỗ ngực tỏ vẻ đạo diễn có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, lên núi đao xuống biển lửa nói một câu, không có gì là tiền lương không giải quyết được, nếu có, vậy tăng gấp đôi gấp ba là được.

Cố đạo nhìn đám người không để lời ông nói trong lòng, trong lòng cười lạnh, đây chính là các người tự mình nói, đến lúc đó đừng có mà khóc kêu cha gọi mẹ.

"Nếu gan của mọi người đều lớn, tôi đây cũng không còn lo lắng gì nữa, chuẩn bị đồ đi ngày mai xuất phát tới Tần thành quay ngoại cảnh."

Mọi người: "Không thành vấn đề!"

Giữa trưa hai ngày sau, đoàn phim đến Tần thành, ngồi xe đến khách sạn phụ cận. Nghỉ ngơi một đêm, cả đoàn mang theo máy móc thiết bị tiến vào núi.

Dãy núi Lĩnh Sơn là ranh giới giữa khu trung ương với khu hành chính phương nam, dài hơn 2000 km, chiều rộng hai chiều nam bắc chừng 200-300 km, địa giới Tần thành thuộc về phía đông dãy núi Lĩnh Sơn, cây cối sinh trưởng nhiều về phía đông nam, các nhánh sông phân bố ở giữa, nhánh sông ngang dọc đan xen, sông núi giao nhau. Thế núi đến đây trở nên bằng phẳng, độ cao bình quân so với mặt biển chừng 1000 mét, khí hậu ôn hòa, động thực vật phong phú.

Đoàn phim từ Tần thành chọn tuyến đường phía bắc tiến vào, lúc đầu đường đi còn tương đối thuận lợi, mặc dù cây cối thảm thực vật rậm rạp, nhưng có người đi trước mở đường, thì người khiêng máy móc thiết bị vẫn có thể đi được. Nhưng càng ngày càng thâm nhập vào sâu, tán cây trên đỉnh đầu càng thêm tươi tốt, hiển lộ ra tư thế che trời tới, cho dù mặt trời chói chang, cũng chỉ có thể từ khe hở lá cây chiếu xuống tia sáng yếu ớt. Dọc theo đường đi thảm thực vật sắp cao bằng một người bình thường, dây đằng dày đặc, từ dưới nền đất bò lên đến ngọn cây, rồi rủ xuống. Trong rừng có tiếng chim chóc côn trùng kêu vang truyền ra, hết đợt này đến đợt khác.

Đi chừng một tiếng, cây cối càng thêm sum xuê, ánh sáng trong rừng bị che lấp hoàn toàn. Cách đó không xa có một con sông chảy qua nơi này, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước róc rách.

Triệu Minh Chí cầm lưỡi hái dài chém hết mấy bụi cây chắn phía trước, một trận gió thổi tới chính diện, hắn theo bản năng rùng mình một cái. Vừa đi vừa hỏi Cố đạo đi phía sau, "Cố đạo, chúng ta rốt cuộc là tới quay cái gì vậy? Đã đi gần một tiếng rồi, còn phải đi sâu vào trong nữa sao? Tôi nhớ trên bản tin hồi trước, nói dãy núi Lĩnh Sơn bên này còn tương đối nguyên thủy, thường xuyên có sói có hổ có dã thú lui tới, chúng ta tuy rằng nhiều người, nhưng ai có thể đấu lại chúng chứ?"

Nhân loại từ trong xương cốt trời sinh đã mang theo sự sợ hãi đối với mãnh thú, hơn nữa hoàn cảnh hiện tại nhìn không rõ đường, trong đội ngũ có không ít người bị dọa, hoặc là khẩn trương nhìn khắp nơi xung quanh, hoặc là theo bản năng theo sát đám người, thậm chí trực tiếp kêu lên.

Đội ngũ xôn xao một trận.

Là người từng trải Cố đạo mày cũng chưa nhăn một cái, giơ loa lên vừa đi vừa nói, "Kêu la cái gì, lúc trước tôi hỏi không phải đều nói gan rất lớn sao, chính là cái ** như vậy?"

Mọi người: "......"

Quỷ mới biết lão nhân gia ngài là muốn mang mọi người vào núi chơi trò gan dạ a!

"Xem đám nhát gan các người đi! Đặc biệt là cậu, Triệu Minh Chí! Xem cái tiền đồ của cậu kìa! Cảnh Linh, đi lên dẫn đường cho bọn họ!" Cố Đạo cầm loa tiếp tục hô hào.

Cảnh Linh có chút bất đắc dĩ nhìn Cố đạo bên cạnh, phun tào nói, "Kỳ thật ông không cần dùng loa tôi cũng nghe thấy." Nói xong dừng một chút, tiếp tục nói, "Không cần đi nữa, chúng nó tới rồi."

Cố đạo nghe vậy rụt rụt cổ theo bản năng, thanh âm có chút run, "Tới, tới rồi?"

"Đúng." Cảnh Linh gật gật đầu. Anh ngửi thấy mùi tanh độc hữu của loài rắn, càng ngày càng gần. Kỳ thật trước đó đã có hiện tượng, càng đi vào sâu, tiếng chim chóc côn trùng kêu dần dần biến mất. Đây đều là hiện tượng không bình thường, mà bởi vì sự uy hiếp của kẻ săn mồi hàng đầu. Giống như Tiểu Hôi hình thể mãng xà, ở trong rừng quả thực chính là kẻ đứng đầu trên chuỗi đồ ăn, căn bản không tồn tại sinh vật đối địch.

"Ai tới rồi?"

"Má ơi vạn dặm trường chinh rốt cuộc kết thúc!"

"Sao tôi thấy nơi này không có gì đặc biệt để quay nhỉ?"

Triệu Minh Chí đem lưỡi hái ném sang bên cạnh, rồi ngồi xuống mặt đất thở dốc, "Mở đường thật không phải việc cho người làm mà, Cố đạo tôi có thể xin thêm —— bà ngoại bà ngoại lão......"

"Không phải thêm tiền lương sao, ngươi lão cái gì lão?"

"Kia kia kia...... Bên kia......"

"Bên kia có cái —— a —— có hổ!"

Cùng với tiếng thét chói tai, cách phía trước không xa một tiếng hổ gầm vọng lại, vang vọng cả núi rừng. Mọi người đều bị dọa tới choáng váng, ngốc lăng đứng tại chỗ nhất thời không phản ứng kịp.

Cố đạo cũng bị dọa tới rồi, theo bản năng trốn phía sau Cảnh Linh, run giọng thúc giục anh, "Cậu cậu cậu mau qua qua qua đó đi!"

Cảnh Linh trừng ông một cái, "Lão nhân gia ngài không phải sớm biết rồi sao, còn sợ cái gì?" Vốn dĩ anh kiến nghị nói nội dung quay với nhân viên đoàn phim trước, nhưng Cố Đạo sống chết phải cho mọi người một cái "Kinh hỉ", anh cảm thấy đây là trầm luân trong việc tạo nghiệp thì có.

Chẳng qua phun tào thì phun tào, vẫn nên ổn định tình huống trước mắt đã, bằng không chờ mọi người phản ứng lại, hoảng sợ chạy loạn đụng phải cái gì không tốt thì sao.

"Được rồi Tiểu Hoa đừng rống nữa, ta biết em đã đến rồi, ngoan ngoãn lại đây ôm một cái!" Anh nói, đi về phía trước mở rộng hai tay. Vừa dứt lời, chỉ thấy con hổ chạy về phía anh.

"A ——"

"A a a ——"

Trong tiếng thét chói tai hết đợt này đến, Tiểu Hoa đi tới trước mặt Cảnh Linh, nhảy lên một cái hai chân trước đáp ở trên vai anh, đầu hổ trực tiếp cọ cọ đầu anh, cọ xong còn liếm liếm mặt anh.

Cảnh Linh duỗi tay đem đầu nó đẩy ra, "Đừng liếm a tiểu cô nương, ta không muốn bị hủy dung đâu! Còn nữa tuy rằng em lớn lên thật xinh đẹp, nhưng ta còn ghét bỏ em không đánh răng a."

"Rống ——"một tiếng hổ gầm này không có khí thế như lúc nãy, thậm chí còn cho người ta một loại cảm giác nó đang ủy khuất.

"Tiểu Hoa ngoan không tức giận, ta nói giỡn!" Cảnh Linh xoa xoa đầu nó.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong rừng chỉ còn lại có thanh âm Cảnh Linh nói chuyện, ngẫu nhiên còn có tiếng hổ kêu đáp lại.

Cố đạo cầm loa mặt vô biểu tình. Còn những người khác, từ hoảng sợ đến không dám tin tưởng hoài nghi nhân sinh, cũng chỉ tốn không đến một phút mà thôi, quỷ mới biết lúc này lịch trình tiếp theo của bọn họ rốt cuộc là như thế nào.

Cảnh Linh chơi với Tiểu Hoa một hồi lâu, những người khác mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

"Anh véo tôi một cái thử xem, xem có phải tôi đang nằm mơ hay không?"

"Thuận tiện véo tôi luôn!"

"Còn có tôi!"

"Tôi cái gì mà tôi! Không phải nói gan rất lớn sao? Xem tiền đồ đám các người xem! Không phải chỉ là hổ thôi sao, vườn bách thú chưa từng đi sao? Chờ chút nữa nhìn thấy thứ khác các người chắc còn sợ tới mức đi không nổi đó!" Cố Đạo cầm loa nói một hồi, ngữ khí nghe tới có chút khô cằn.

Giờ phút này trong lòng mọi người phảng phất như có một đám thảo nê mã chạy như điên, sôi nổi trừng Cố đạo, ý đồ dùng muốn dùng ánh mắt ép ông sám hối. Đang tức giận, nên không ai chú ý tới ý tứ trong lời ông nói.

"Trừng cái gì mà trừng! Trước đó tôi hỏi ai có gan, là các người vỗ ngực thề thốt với tôi!" Cố Đạo không phục trừng lại.

Bên kia Cảnh Linh chơi đùa với Tiểu Hoa, nghe thấy tiếng loài rắn bò tới, vội cảnh báo mọi người chuẩn bị tâm lý, "Được rồi, đừng trừng nhau nữa, mọi người chuẩn bị tâm lý, vai chính lần ra ngoài quay phim này sắp tới rồi, có ai tim yếu không? Tôi có thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, tới lấy một viên dự phòng trước!"

Mọi người tỏ vẻ ha hả, vua sơn lâm đều đã gặp qua, còn có cái gì đáng sợ chứ. Sự thực đã chứng minh, bọn họ quá xanh và non.

Chỉ nghe thấy loạt thanh âm sột sột soạt soạt từ xa truyền tới,mấy cây to phía trước đột nhiên rung mạnh, sau đó là một thứ to lớn màu đen xuất hiện. Đó là một con mãng xà hoàn toàn vượt qua nhận thức của mọi người, phun ra nuốt vào cái lưỡi rắn, quấn quanh cái cây lớn gần đó, rũ đầu rắn xuống, từ trên cao nhìn xuống mọi người.

Một khắc này, mọi người bị dọa quên cả hô hấp.

"A ——"

"Mẹ ơi cứu mạng ——"

"Có yêu quái!"

Một trận quỷ khóc sói gào, người nhát gan trực tiếp sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, cả người nhũn ra, đừng nói chạy, ngay cả đứng còn không vững.

Cố đạo...... Cố đạo còn ổn đi, chỉ là chân có hơi run run, cái loa trong tay cũng cầm không xong.

Cảnh Linh thở dài, "Không phải nói mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt sao."

Một đời người sẽ có rất nhiều việc khó quên, nhưng một màn này hôm nay tuyệt đối là no.1 trong đời bọn họ. Nếu như trong tình huống khác bản thân bị lừa ý nghĩ đầu tiên là đánh người kia một trận cho hả giận, nhưng hiện tại mọi người một chút ý tưởng đánh người đều không có, bởi nội tâm củ họ còn đang quay cuồng: Mẹ ơi địa cầu quá nguy hiểm tôi phải về hoả tinh, gấp ba tiền lương thì tính cái gì chứ, lại thêm số 0 đằng sau cũng không làm, về sau cho dù bị cười đến chết cũng sẽ không tùy tiện nói lớn gan nữa aaaa!

Cảnh cuối cùng của Cảnh Linh trong《 Cô Đảo 》là bị giết bởi một con mãng xà lần theo mùi máu tươi tới, cảnh này nguyên bản là phải dùng kỹ xảo chế tác, nhưng Cảnh Linh xúi giục Cố đạo quay cảnh thật, người sau không cưỡng lại được dụ hoặc cắn câu, tiếp theo mang nhân viên đoàn phim hố lại đây, một vòng tuần hoàn ác tính như vậy, trừ bỏ Cảnh Linh, tất cả mọi người đều nhận cái "Kinh hỉ" siêu to khổng lồ này.

Vì để phù hợp với cảnh tượng trên đảo, cảnh quay này yêu cầu phải quay ở nơi có sông. Nghỉ ngơi hơn một tiếng, đoàn phim mới miễn cưỡng khôi phục bình thường, tiếp tục lên đường, đi theo phía sau Tiêu Hôi và Tiểu Hoa, băng qua núi rừng đi vào khu vực bờ sông. Cố Manh Manh kéo cái thân thể tròn vo của mình đứng trên một khối đá lớn quan sát khắp nơi một hồi, mới chọn được chỗ thích hợp.

Người trong đoàn phim thần sắc hờ hững nhìn mãng xà mang theo máy móc trang thiết bị trườn về hướng được chỉ định, mà con hổ kia sao lại nằm trên thân mãng xà.

Ha hả, ai nói hiện đại khoa học bây giờ không có động vật thành tinh, xuất hiện một màn huyền huyễn như vậy nhất định là bọn họ chưa tỉnh ngủ! Hít sâu, nhắm mắt, rồi mở mắt, nhất định có thể tỉnh —— mới là lạ!

Cầu xin ai đó tới cứu vớt thế giới quan bị phá thành tưng mảnh của bọn họ đi QAQ

Tới nơi, Cảnh Linh cởi rương thiết bị từ trên thân mãng xà xuống dọn đến bên cạnh, rồi khuyên Tiểu Hoa mãi mới đem nó từ trên thân Tiểu Hôi xuống dưới được. Làm xong hết thảy, mới quay đầu nói với Cố đạo, "Đạo diễn, tôi bên này ok, có thể chuẩn bị máy móc bắt đầu quay!"

Cố Đạo gật gật đầu, cầm loa hô, "Mấy người đang ngơ ngẩn đều tỉnh lại cho tôi! Mau đem trang thiết bị sắp xếp lại, tranh thủ một lần là qua, trở về tôi mời mọi người ăn tiệc a!"

Nội tâm mọi người chết lặng: Ngượng ngùng, so với ông mời, chúng ta hiện tại càng giống như bữa tiệc lớn hơn, nga không đúng phải nói là điểm tâm, rốt cuộc với hình thể đó của mãng xà, một người hai người còn chưa đủ nhét kẽ răng nó!

Một cảnh không đến hai phút diễn, quay hơn 4 tiếng, từ giữa trưa cho đến buổi chiều tối, trong quá trình đủ các loại vấn đề phát sinh. Bất quá hôm nay Cố Manh Manh tôt tính ngoài ý muốn, toàn bộ quá trình không có thét ra lửa câu nào, có kiên nhẫn xưa nay chưa từng có, người không biết khẳng định sẽ cho rằng ông bị đánh tráo.

Một bóng đen lớn di chuyển ở trong rừng cây, bụi cây đột nhiên đong đưa, phát ra âm thanh sột sột soạt soạt. Người thứ chín cả người ướt sũng chạy trong rừng, như ý thức được cái gì quay đầu nhìn về phía bên cạnh. Chỉ thấy một bóng đen đánh úp tới, còn chưa kịp phản ứng thân thể hắn đã bị quấn chặt. Dưới thế công của mãng xà, hắn ngay cả giãy giụa cũng không thể, con dao trong tay rơi xuống, theo thân thể mãng xà ngã xuống đất.

Đem con mồi quấn đến chết, mãng xà hé miệng, cắn nuốt con mồi.

"CUT! Qua! Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành viên mãn, mọi người vất vả rồi!"

Mọi người nội tâm mờ mịt: Quỷ mới biết chúng ta rốt cuộc đã trải qua những gì.
Bình Luận (0)
Comment