Edit - beta: Axianbuxian12
Mục Thanh Đồng sửng sốt, chưa phản ứng lại người này là ai, nhưng y lại thấy biểu tình trên mặt Kỷ Kiêu hơi đổi.
Biểu tình này thực vi diệu, không thể nói là kinh hỉ, thậm chí còn có chút chán ghét.
Trong lòng Mục Thanh Đồng dâng lên một loại cảm giác không thoải mái.
Rõ ràng từ nãy đến giờ, cảm xúc của Kỷ Kiêu đều không có bất kì dao động gì. Cái người không biết tên này vừa xuất hiện, liền giống như gió nhẹ phất quá hồ nước, mang đến một trận gợn sóng.
Mục Thanh Đồng chưa kịp nói chuyện, một vật đột nhiên bay tới, đập vào ngực y.
Đồ không nặng, là hộp giấy, đập tự nhiên không đau.
Mục Thanh Đồng theo bản năng giơ tay, hộp đúng lúc dừng trong lòng bàn tay. Y cúi đầu nhìn xem, không rõ là có ý gì.
Kỷ Kiêu mở miệng trước.
Hắn nhìn về phía Lộ Nhậm, ngữ điệu có chút kỳ quái: "Cậu nhặt lại à?"
Lộ Nhậm vừa nghe, giận dữ nói: "Lộ Nhậm tôi sao có thể nhặt đồ trong thùng rác! Loại thuốc này, Lộ gia tôi muốn lấy bao nhiêu thì lấy ."
Kỷ Kiêu thấy thiếu niên trước mắt tức thành cá nóc, vẫn là đem lời đến bên miệng nuốt xuống.
Hộp thuốc xuất hiện trong cặp sách của hắn sau khi bị ném vào thùng rác kia, phần góc hộp có bị méo một chút. Cái hộp xuất hiện lúc này, cũng bị méo ở cùng một chỗ. :>
Mục Thanh Đồng từ trong đối thoại đoán ra thông tin liên quan, thiếu niên kiêu ngạo hống hách trước mắt này là Lộ Nhậm.
Y nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng.
Cái NPC Lộ Nhậm này sao lại phát hiện chuyện hộp thuốc, còn chạy tới tìm chính mình tính sổ?
Chẳng lẽ là do mình xuyên qua dẫn tới hiệu ứng cánh bướm, có điều cũng tốt, Kỷ Kiêu vốn không thích kiểu hống hách ngang ngược ỷ thế hiếp người này.
Nếu không có hộp thuốc gây ra hiểu lầm một ơn cứu mạng, Lộ Nhậm tuyệt đối không có khả năng trở thành ánh trăng sáng trong lòng Kỷ Kiêu.
Mục Thanh Đồng là fan cuồng của trò chơi yêu đương này, mỗi phần của cốt truyện đều có thể đọc làu làu, rất nhanh liền phân tích ra tình cảnh lúc này.
Bây giờ y không thể đắc tội Lộ Nhậm, ít nhất là trước khi cốt truyện tối nay xong thì không thể. Bằng không, lấy thực lực của y, không có cách cứu Kỷ Kiêu.
Dù sao không được mấy ngày nữa, Lộ Nhậm sẽ bị đưa đi Bắc Châu, đến vài năm sau mới có suất diễn. Lần nữa lên sân khấu chẳng qua cũng là chó nhà có tang, mất đi hết thảy, chỉ có thể dựa vào sự che chở của Kỷ Kiêu mà tác oai tác quái.
Rất nhanh y đã điều chỉnh tốt biểu tình, cúi đầu nhìn dưới đất, nhỏ giọng nói: "Xin, xin lỗi, tôi chính là, là thấy Kỷ Kiêu bị thương, tôi lại không cần dùng thuốc, cậu đừng tức giận......"
Lộ Nhậm trợn mắt, cười nhạo một tiếng: "Chẳng qua chỉ là hộp thuốc nát, tôi cũng không để bụng, cho dù cậu ném vào thùng rác, cũng không được đưa cho những người khác."
Mục Thanh Đồng cảm động đến rơi nước mắt mà ngẩng đầu, đối diện với người trước mắt.
Y có hơi sửng sốt, có chút không dám tin tưởng, người này là Lộ Nhậm sao?
Ánh đèn trên sân thể dục lờ mờ, lúc này Mục Thanh Đồng mới thấy rõ diện mạo của Lộ Nhậm.
Mỹ nhan bạo kích.
Thiếu niên đang đứng ở đối diện y lớn lên thật sự quá có tính công kích, đẹp như mặt trời rực rỡ. Cho dù mày cậu hơi nhếch lên, vẻ mặt khinh thường, cũng đủ khiến người ta cảm thán.
Mục Thanh Đồng mất vài giây mới hoàn hồn, trong lòng phun tào một câu.
Đây là điểm xấu của trò chơi yêu đương, vai chính tướng mạo thanh tú, vai phụ lại là mỹ nhan thịnh thế. Một người công cụ, đẹp cũng vô dụng, chẳng qua cũng chỉ là mệnh pháo hôi thôi.
Khi Lộ Nhậm nhìn rõ Mục Thanh Đồng, cũng hơi sửng sốt một chút.
Lúc này, Mục Thanh Đồng là con trai.
Dưới sự phổ cập khoa học của Tiểu Quân, Lộ Nhậm mới hiểu được tại sao mỗi lần giới tính của người tên Mục Thanh Đồng sẽ không giống nhau.
Nguyên nhân rất đơn giản, người là chơi lựa chọn ngẫu nhiên, đủ tôn trọng các loại tính hướng.
Dù tính cách Mục Thanh Đồng muôn màu muôn vẻ lại không có khác nhau, trình tự thiết lập là đơn thuần thiện lương, ngốc bạch ngọt.
Lộ Nhậm cũng chẳng có suy nghĩ gì khác, tiếp tục theo kế hoạch nhục nhã đối phương.
"Muốn tặng quà, không tự lấy tiền của mình mà mua, mượn hoa dâng phật? Cậu nghèo thành như vậy rồi à? Người không biết còn tưởng rằng Lộ gia tôi hà khắc với người làm."
Cả nhà Mục Thanh Đồng đều làm việc ở Lộ gia, bố làm tài xế, mẹ làm người giúp việc.
Mục Thanh Đồng mím môi, lộ ra vẻ mặt nhút nhát, trong lòng lại mừng thầm.
Kỷ Kiêu ghét nhất loại người dựa vào thân phận muốn làm gì thì làm, Lộ Nhậm đã chạm đến giới hạn của hắn.
Lộ Nhậm không thèm để ý đến người bên cạnh, cũng không thèm để ý suy nghĩ của Kỷ Kiêu, nói xong liền xoay người rời đi.
Lộ Nhậm xuống sân khấu, Mục Thanh Đồng mới có thời gian cẩn thận đánh giá nam thần trong lòng.
Kỷ Kiêu 17 tuổi, vẫn chưa có khí thế của mười năm sau, cả người thanh lãnh như nguyệt, khiến Mục Thanh Đồng say mê.
Y nạp mấy chục vạn vào trò chơi này, cũng là vì người trong sách trong mỗi một tuyến đều hoàn mỹ, phù hợp với tất cả tưởng tượng của y về người bạn đời.
Mục Thanh Đồng trời sinh thích đồng tính. Trò chơi để người chơi hoàn toàn tự do, cho dù lựa chọn giới tính nam, cũng có thể công lược người trong sách giới tính nam.
Mục Thanh Đồng đứng ở tại chỗ nhìn hồi lâu, cũng không thể từ trong khiếp sợ vì nhìn thấy Kỷ Kiêu chân thật mà tỉnh táo lại.
"Còn có việc?"
Giọng nói của Kỷ Kiêu, giống y như vẻ ngoài của hắn, thanh lãnh dễ nghe.
Mục Thanh Đồng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hoảng loạn mà lui lại mấy bước, rồi lại đi qua.
Kỷ Kiêu thấy Mục Thanh Đồng hình như còn có việc, cũng không thúc giục, chỉ là đứng ở tại chỗ nhìn về phía xa xa.
Mục Thanh Đồng dừng ở chõi cách khoảng hắn 1 mét. Y biết lòng phòng bị của Kỷ Kiêu rất nặng, không thích người khác đứng quá gần mình.
Mỗi một chi tiết trong trò chơi y đều khắc sâu trong lòng, mến mộ người trong sách, nên công lược như thế nào.
Kỷ Kiêu không nói lời nào, Mục Thanh Đồng cũng không hề cảm thấy lúng túng.
Y chủ động xuất kích, tìm lời nói: "Bạn học Kỷ, cậu không đi ăn cơm sao? Bây giờ đã không còn mấy người rồi."
Kỷ Kiêu là một người rất đặc biệt, hắn thiên phú tuyệt hảo diện mạo tuấn mỹ, trong trường lại không ai dám tiếp cận hắn.
Hắn cũng sẽ không chủ động tiếp cận người khác, thậm chí tránh xuất hiện ở nơi đông người. Bởi vì Kỷ Kiêu thể chất đặc biệt, đã từng vì chân khí mất khống chế làm người khác bị thương.
Tận đến mấy năm sau, Kỷ Kiêu mới hoàn toàn nắm giữ thể chất đặc biệt này, từ đây một bước lên trời, trở thành cổ võ tông sư trấn giữ Đông Châu.
Mấy cái này tạm thời đều không liên quan đến Mục Thanh Đồng, mục tiêu của y là trong lúc lão đại còn chưa trở thành lão đại, trở thành ánh trăng sáng trong lòng đối phương.
"Không đi." Kỷ Kiêu tuy lạnh nhạt, cũng không đến mức thất lễ, coi như có hỏi có đáp.
"Chuyện hộp thuốc, tôi rất xin lỗi. Lúc trước ở phòng thay đồ tôi nhìn thấy cậu bị thương, có chút lo lắng, cho nên tự tiện đưa thuốc cho cậu."
Mục Thanh Đồng không đưa hộp thuốc qua nữa, Kỷ Kiêu là không thể nào nhận được, không cần thiết làm ra chuyện khiến đối phương phản cảm.
"Không cần." Kỷ Kiêu vẫn là phong cách tích chữ như vàng.
Mục Thanh Đồng tạm dừng một chút, tiếp tục xin lỗi: "Tôi cũng không biết Lộ Nhậm làm sao mà biết được, xin lỗi, gây phiền phức cho cậu rồi."
Kỷ Kiêu lúc này mới nhìn y một cái, lắc lắc đầu.
Mục Thanh Đồng thấy thế, không ngừng cố gắng, còn muốn nói gì, lại thấy Kỷ Kiêu mở miệng.
"Tôi đi trước."
Nói xong, Kỷ Kiêu xoay người, đi được vài bước, lại dừng lại, để lại một câu dài nhất từ nãy đến giờ.
"Tự tiện chuyển tặng quà, không phù hợp."
Hướng Kỷ Kiêu rời đi chính là hướng Lộ Nhậm vừa mới rời đi. Con đường kia dẫn tới cổng trường, không có chỗ nào đặc biệt.
Mục Thanh Đồng nhìn bóng dáng hắn, trong lòng khó hiểu có chút không thoải mái lắm
***
Sau khi Lộ Nhậm rời khỏi nhà ăn trực tiếp trở về nhà, thuận tiện dặn dò mấy người vệ sĩ lén đi theo Mục Thanh Đồng.
Lý do là đã có sẵn, cậu cãi nhau với cùng Mục Thanh Đồng, lại biết Mục Thanh Đồng đến phố đen, lo lắng cho an toàn của bạn bè.
Tất cả đều là chuyện với tính cách kỳ quặc của Lộ Nhậm sẽ làm, sẽ không kích phát cơ chế tu sửa cốt truyện.
Cốt truyện tiếp theo, Lộ Nhậm không chuẩn bị.
Lấy tính cách của Mục Thanh Đồng, buổi chiều bị cậu châm chọc mỉa mai một phen, khẳng định sẽ không gọi điện thoại tới nữa. Còn về an toàn tính mạng của Kỷ Kiêu, giao hết cho Mục Thanh Đồng là được.
Lộ Nhậm nằm trên giường mềm như bông, nhắm mắt lại nói chuyện với Tiểu Quân.
Tiểu Quân: 【 Cậu không uống thuốc à? Tuy rằng đã cầm được thẻ đỉnh cao võ đạo, cậu vẫn là phải tự mình cố gắng, ta nhớ rõ trong tuyến này, thiên phú của cậu không được tốt lắm. 】
Lộ Nhậm: "Không phải không tốt, là phế vật, không vào được con đường võ đạo này."
Thân phận của Lộ Nhậm trong tuyến của Kỷ Kiêu này rất là thú vị, sinh ra trong bối cảnh là cổ võ thế gia, lại cố tình là một tên phế vật.
Cũng may người nhà không thèm để ý, vẫn luôn nuống chiều tiểu thiếu gia này, phần lớn dược phẩm trân quý cải thiện thể như nước rót vào trên người Lộ Nhậm.
Đáng tiếc là, uống mười mấy năm cũng không có cải thiện gì, đến vài năm sau khi Lộ Nhậm chết đi, cũng vẫn là người thường không thể tập võ.
Thuốc đặt ở tủ đầu giường, chính là cải thiện thể chất.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào."
Lộ Nhậm lười nhác trở mình, không dậy. Đến phòng cậu vào lúc này, chỉ có anh trai cậu, Lộ Vinh.
"Tiểu Nhậm, làm sao vậy?"
Lộ Nhậm nhấc mí mắt, nhìn thấy Lộ Vinh mặc võ phục đang ngồi ở mép giường.
Cha mẹ Lộ Nhậm mất sớm, mấy năm nay hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, Lộ gia to như vậy hầu như là một mình là Lộ Vinh gánh vác.
Rõ ràng là anh em, thiên phú võ học của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Lộ Vinh là kế thừa thiên phú võ đạo của huyết mạch Lộ thị, mới vừa thành niên liền tiến vào giai đoạn tiên thiên, những ngày lăn lộn trong trường học cũng hoàn toàn khác Lộ Nhậm sắp thành niên.
Lộ Nhậm trước đây dưới tình huống vô vọng kết được đan điền, cũng đã chuẩn bị làm một thiếu gia phế vật cả đời rồi.
Dù sao tất cả đã có anh trai lo liệu, cậu thực lòng cảm thấy như vậy. Đáng tiếc sau đó Lộ gia xuống dốc, anh trai mất tích, Lộ Nhậm đến chết cũng chưa làm rõ được chân tướng.
Lộ Vinh ngồi ở mép giường, cười dịu dàng: "Làm sao vậy? Không vui à?"
"Không có, chỉ là có hơi mệt."
Lộ Vinh giơ tay sờ sờ trán Lộ Nhậm, xác định không có việc gì mới yên lòng.
"Để anh rót cho em cốc nước."
Khi Lộ Vinh đặt cốc thuỷ tinh ở tủ đầu giường, nhìn thấy thuốc vẫn còn nguyên.
"Sao lại không uống thuốc?"
Lộ Nhậm bĩu môi, nói: "Uống nhiều năm như vậy cũng không có cải thiện gì, còn đắng muốn chết, không muốn giày vò mù quáng nữa."
Lộ Vinh mày nhăn lại, răn dạy: "Làm bậy! Đây không phải do em tùy hứng."
Lộ Nhậm cũng không sợ hắn, cười hì hì nói: "Ai nha, em biết rồi, uống, uống ngay đây, có điều uống xong em muốn ăn kem, vị chocolate."
Lộ Vinh hết cách, cười cười đứng dậy: "Được được được, tiểu tổ tông, anh đây liền đi lấy cho em."
Lộ Nhậm bưng chén lên, uống một ngụm, Lộ Vinh mới yên tâm rời đi.
Chỉ là, của vừa đóng lại, động tác của Lộ Nhậm liền ngừng lại.
Cậu nhìn chằm chằm thuốc trong tay nhìn một lát, sau đó đi vào toilet, không chút do dự đổ thuốc vào bồn cầu.
Lộ Nhậm trở lại phòng ngủ, cầm lấy điện thoại.
Lộ Nhậm: "Tuyến này có câu chuyện gì đang ẩn giấu phía sau phải không?"
Tiểu Quân: 【Câu chuyện ẩn giấu gì cơ? Haiz, vừa rồi cậu đổ thuốc đi làm gì, khó uống? Không phải cậu muốn tập võ sao? 】
Lộ Nhậm để chén thuốc xuống, che lại cái trán ngã vào trên giường.
Rồi, tự xưng là Thiên Đạo Tiểu Quân đây, quả thực chính là tên ngốc. Hỏi gì cũng không biết.
Tấm thẻ đỉnh cao võ đạo kia, lại có chút tác dụng ngoài ý muốn. Cho dù Lộ Nhậm lúc này vẫn là thể chất phế vật, thay đổi tư chất võ đạo mang đến ngũ cảm[1] rõ ràng.
Ngụm thuốc kia vừa vào họng, Lộ Nhậm liền thấy có chút không đúng.
Cậu cảm thấy kinh mạch trong cơ thể vốn là yếu ớt mảnh mai lại càng tắc nghẽn thêm, thân thể cậu đây là lần đầu tiên tiến vào trạng thái xem xét bên trong.
Ở phần cốt truyện khác, Lộ Nhậm cũng từng là võ giả, kinh nghiệm xem xét phong phú.
Cậu rất nhanh liền phát hiện vấn đề, thân thể này trên thực tế cũng không phải không có kinh mạch của võ giả, cũng không phải kinh mạch nhỏ như người thường.
Ngược lại, thân thể tiểu Lộ gia thiếu gia này, thiên phú võ học rất tốt, kinh mạch rộng lớn cứng cáp. Nhưng bên trong kinh mạch lại có rất nhiều khí vẩn đục tầng tầng lớp lớp ngăn chặn chân khí lưu động.
Cậu không thể tập võ, cũng không cảm nhận được ngũ hành chi khí, đều là vì kinh mạch tắc nghẽn. Khí bẩn tắc nghẽn, không giống hình thành bẩm sinh.
"Tiểu tổ tông, không vui à? Nào, kem cốc của em."
Lộ Nhậm chỉ cảm thấy trên mặt lạnh lạnh, mở mắt ra.
Lộ Vinh cười dịu dàng, trong mắt còn có vài phần trêu ghẹo.
Lộ Nhậm xoay người ngồi dậy, nhận lấy kem cốc, xúc một miếng vào trong miệng, thỏa mãn híp đôi mắt lại.
"Vẫn là anh thương em nhất."
Lộ Vinh xoa xoa tóc của cậu, nói: "Chừng nào thì em mới lớn đây."
Lộ Nhậm híp mắt cười: "Có anh ở đây, em không cần phải lớn."
Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu việc nhà rồi Lộ Vinh mới rời đi.
Sau khi hắn đóng cửa lại, Lộ Nhậm nhìn chằm chằm cánh cửa một lát, ăn xong miếng kem cuối cùng, lần nữa cầm lấy điện thoại.
"Ta quyết định vẫn là dựa theo cốt truyện ban đầu, đi hắc phố một chuyến."
Tiểu Quân: 【Cậu, cậu định làm gì? 】
Lộ Nhậm: "Ta đổi ý rồi, ta muốn làm ông chủ của Kỷ Kiêu."
【??? 】
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] ngũ cảm là cảm giác của năm giác quan.