Tôi Bóc Kẹo Cho Em Ăn Nha

Chương 4

Dịch: Dii 

==========================

Như tôi đã nói, toàn bộ quá trình từ lúc tôi và Thẩm Xán yêu nhau diễn ra rất nhanh chóng.

Tôi là một người rất ngưỡng mộ đối với học bá. Khi đó tôi thật sự không ngờ, bạn trai tôi thuận tay nhặt được, lại là một siêu cấp học bá.

Bởi vì Thẩm Xán hầu như không ở nhà, mỗi ngày đều mang theo tôi đi chơi.

Tôi khi đó chỉ cảm thấy, anh ấy biết rất nhiều thứ, hơn nữa cái nào cũng đều rất lợi hại. Lòng sùng bái càng ngày càng nhiều lên.

Tôi thật không ngờ, Thẩm Xán chỉ đơn giản là một người cái gì cũng lợi hại, việc gì cũng lợi hại.

Đầu tiên nói tới là chơi bi-a, bởi vì tôi quen anh ấy tại phòng chơi bi-a.

Trước khi gặp anh ấy, người chơi bi-a tốt nhất bên cạnh tôi là em trai tôi, Chung Gia Nhiên.

Lần đầu tiên gặp anh ấy, ngoại trừ trông anh ấy đẹp, hấp dẫn nhất đối với tôi là kỹ năng chơi bi-a của anh ấy.

Cái bộ dáng thản nhiên, lông mày hơi nhíu lại, hòa cùng bầu không khí tươi sáng của đám thiếu niên.

Sau đó, anh ấy cũng dẫn tôi đi chơi bi-a rất nhiều lần. Anh ấy biết rất nhiều cách chơi bi-a, chúng đều là những động tác đẹp mắt đã được tính toán góc độ hoàn hảo.

Tôi là một người không có thiên phú thể thao, cũng thực sự được anh ấy dạy rất nhiều.

Một lần tôi trở về nhà, không đi chơi với anh ấy, tôi gọi cho anh ấy.

Sau đó, anh ấy nói chuyện cùng với tôi.

“Anh không có chơi bi-a sao?”

“Anh đang đánh, một tay đánh một tay nghe điện thoại của em”

Tôi đột nhiên nhớ lần đầu tiên gặp anh ấy, anh ấy cũng vừa nghe điện thoại vừa đánh bóng hoàn hảo đi vào lỗ.

Rất tuyệt. 

Chung Gia Nhiên đột nhiên đề nghị chơi bi-a với Thẩm Xán, tôi đồng tình nhìn nó một cái, hẹn gặp Thẩm Xán.

Hôm đó tôi ngồi trên sofa, ăn đồ ăn vặt Thẩm Xán mua, chia sẻ tình hình chiến đấu của hai người với bạn bè.

Ván đầu tiên, bạn trai nhỏ thắng.

Ván thứ hai, bạn trai nhỏ thắng.

Ván thứ ba, bạn trai nhỏ thắng.

Ván thứ tư, bạn trai nhỏ thắng.

Bạn trai nhỏ của tôi quá mạnh mẽ!

Ván thứ năm, em trai thắng trong gang tấc.

Ván thứ sáu, bạn trai nhỏ thắng.

Sau đó Thẩm Xán nói với tôi, trận kia em trai thắng là anh ấy cố ý nhường, miễn cho khi dễ quá tàn nhẫn, trở về lại làm nũng với tôi.

Trận bóng này chỉ là một tập phim trong số vô vàn các tập khác.

Có một lần, em trai tôi nhờ tôi giúp nó tìm một chiếc bật lửa từ quần áo của nó, Thẩm Xán thấy vậy rất ủy khuất, nghĩ cũng muốn tôi giúp anh ấy làm cái gì đó.

Cuối cùng anh ấy nhìn nó một lúc nói với tôi mặc áo khoác vào, không lại bị cảm lạnh.

Tôi mặc ngay lập tức, anh ấy mỉm cười ngay.

Tiếp theo, họ hẹn nhau tới KTV.

Em trai tôi chuyên hát rap, không ngờ Thẩm Xán không chỉ biết rap tiếng Trung, mà còn rap bằng tiếng Hàn, tiếng Anh, tiếng Nhật.

Sau khi anh ấy hát xong bài hát, em trai tôi đã hoàn toàn im lặng.

Tôi chỉ dám vỗ tay.

Em trai tôi và Thẩm Xán, hai người này.

Tách ra thì đều rất trưởng thành, vừa chạm vào là như hai học sinh tiểu học.

Bề ngoài tốt bụng hòa khí, tôi nhường bạn, bạn nhường tôi, nhưng thực tế đều đang cạnh tranh nhau.

Tôi cảm thấy tội nghiệp cho em trai tôi, nhưng mà thực sự Thẩm Xán hát bài gì cũng dễ nghe như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết.

Tôi lại ngưỡng mộ thêm một chút.

Sau đó là chơi trò chơi, ngày mới quen, anh ấy đã tiết lộ trò chơi này rất hay, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó trước đó.

Sau đó, khi tôi đi cùng với anh ấy, tôi hỏi anh em của anh ấy, “Tại sao phải chờ cho đến khi anh ấy đến mới chơi.” 

Họ nói, “Chúng tôi sẽ không thể thắng nếu không có anh Xán.” ”

Ngày hôm đó tôi nhìn ngón tay của anh ấy trên bàn phím không ngừng nhảy múa, lắng nghe phân tích chiến thuật của anh ấy, xem những kỉ lục vang dội của anh ấy trên màn hình.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được lời nói của bạn anh ấy, cũng hiểu tại sao mọi người xung quanh anh ấy, gọi anh ấy là “Anh Xán”.

Sau đó, tôi lại phát hiện tài nấu ăn của anh ấy.

Tôi đã đến nhà anh ấy chơi, khi tôi đói, anh ấy nướng cho tôi một chiếc pizza, rất ngon.

Tôi ăn đặc biệt ngon lành, anh ấy nói, “Mạn Mạn, em cũng thật dễ nuôi.”

Tôi vẫn chưa đáp lại, anh ấy nói thêm, “Anh sẽ nấu thêm nhiều món nữa, cho em thưởng thức từ từ.”

Không lâu sau, tôi đã ăn món cá luộc mà anh ấy làm, ngoại trừ món cá luộc được bà tôi làm cho khi còn nhỏ, đây là món cá luộc ngon nhất mà tôi từng ăn.

Nói đến cá, kỹ năng tiếp theo của Thẩm Xán liền phơi bày, câu cá.

Phải, câu cá, lúc đó anh ấy mới có 18 tuổi.

Kỹ thuật câu cá rất tốt, anh ấy biết mực nước nông sâu như nào là đủ, biết nên đặt mồi câu ở đâu, biết điều chỉnh như thế nào để bảo vệ dây câu, anh ấy có một bộ dụng cụ câu cá rất đầy đủ.

Quan trọng nhất, khi còn đang ở tuổi trẻ nhiệt huyết, anh ấy đã có thể bình tĩnh ngồi câu cá trong vài giờ.

Anh ấy luôn luôn đi câu cá với ba mình, có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi ba của anh ấy.

Tôi rất muốn đi cùng anh ấy, nhưng khi đó tôi không dám xuất hiện trước mặt ba anh ấy, vì vậy nên vẫn chưa có cơ hội.

Có một lần anh ấy đến thành phố P giúp ba làm việc trở về, sau khi chúng tôi ăn tối, anh ấy đưa tôi về nhà nói muốn lấy đồ.

Sau khi ngồi xuống, anh ấy gọi cho người ba đang câu cá hỏi ba đang ở đâu.

Tiếp theo, tôi nghe anh ấy nói, con sẽ đến ngay, rồi anh ấy nói một vài từ xong thì cúp máy Xong anh ấy lấy cần câu và bắt đầu dọn dẹp.

Tôi có chút không được tự nhiên, rõ ràng đã nói đợi lát nữa đi xem phim, anh ấy còn chưa thương lượng với tôi đã đổi kế hoạch.

Tôi ủy khuất ngồi xuống, không nói một câu.

Sau đó, anh ấy đứng dậy nắm tay tôi, “Mạn Mạn, đi thôi.”

Trước kia nếu có chuyện gì, anh ấy phải đưa tôi về nhà mới đi, tôi nghĩ lần này cũng vậy, tôi liền nói, “Anh đi tìm ba đi, em tự về nhà là được, không cần anh đưa đi. ”

Nói xong câu đó, tôi đã sắp rơi nước mắt, anh ấy đột nhiên cười nhéo mặt tôi, “Mạn Mạn, em thật sự quá đáng yêu. ”

“Hôm nay sao lại bình tĩnh như vậy, cũng không hỏi anh một chút. Lúc trở về đi trên đường anh liền nhìn thấy hiện tại không thích hợp câu cá. Anh gọi điện thoại cho ba là nghĩ ngộ nhỡ ba muốn trở về, đến lúc đó em lại sợ hãi. Sau đó ba nói anh đi, ông ấy nói là chỗ đó không thể câu cá được nữa “

Tôi càng nghe càng tức giận, “Vậy anh vừa rồi không nhìn thấy em ủy khuất sao?”

“Thực xin lỗi Mạn Mạn, anh chính là nhìn thấy em quá đáng yêu.”

Khi đó tôi tự nhủ, nhất định phải để anh ấy dỗ dành thật lâu rồi tôi mới hết giận.

“Vậy anh còn ngồi loay hoay sửa cần câu nửa ngày, để em ủy khuất ở bên cạnh. Em rất tức giận.”

“Anh sửa cần câu là vì ngày mai dẫn em đi câu cá nha.”

Tôi thừa nhận, khi tôi nghe được những lời này, đã sớm đem chuyện vừa rồi ném đi, thậm chí muốn nhảy nhót hoan hô.

Ngại tôi vẫn còn tức giận, tôi cũng không nói lời nào, để anh ấy dắt tôi xuống cầu thang.

Xuống dưới lầu, tôi nghe anh ấy nói, “Muốn cười thì cười, đừng nhịn coi chừng nghẹn đó.”

“Em không có.”

Anh ấy giúp tôi kéo khóa áo khoác của tôi, vén tóc của tôi nói, “Vâng, em không có.”

Sau đó, anh ấy kéo áo khoác của mình, ôm bọc lấy tôi “Em cười đi, bây giờ anh không thể nhìn thấy, anh sẽ không biết em cười.”

Tôi thực sự mỉm cười, tôi thừa nhận tôi thực sự không có cốt khí.

Nhưng anh ấy lớn lên soái như vậy, còn biết dỗ dành. Cốt khí là cái gì?

Anh ấy lấy kẹo từ trong túi, nói đi thành phố P mang về, lột một viên cho tôi ăn.

Lần này được rồi, tôi cũng không giấu nổi nụ cười, tôi trực tiếp cười phá lên.

Tôi không thích kẹo, tôi chỉ thích kẹo Thẩm Xán bóc cho tôi.

Ngoại trừ các hoạt động giải trí trên, còn có chơi mạt chược, uống rượu, xúc xắc, anh ấy đều là cao thủ. Tửu lượng tốt đến kinh người, mạt chược đánh thắng cả trận, thủ pháp xúc xắc càng thêm ảo diệu.

Khả năng lãnh đạo rất tốt, lúc đầu bạn bè của anh ấy tôi rất ít tiếp xúc, cảm giác này tôi không rõ ràng lắm.

Chỉ đến khi anh ấy rủ tôi đi đến tiệc của anh trai và chị dâu, tôi mới cảm nhận được điều đó mạnh mẽ hơn.

Hôm ấy có rất nhiều bạn bè của anh ấy đến, tôi đã từng thấy họ, nhưng tôi không biết ai cả. Sau khi họ vào, một số người trong số họ không biết anh trai và chị dâu của Thẩm Xán, vì vậy Thẩm Xán đã giới thiệu họ với hai người.

Sau khi Thẩm Xán nâng ly chúc mừng anh trai và chị dâu, mọi người cũng bắt đầu nâng ly lên như anh ấy.

Xóa đi sự tản mạn bình thường của bọn họ, mang theo sự tôn trọng trưởng bối.

Kỳ thật tôi không thích những văn hóa bàn rượu này, nhưng bàn rượu nơi Thẩm Xán có mặt không hề buồn tẻ, cũng không nặng nề, quy củ, nên có một vài tiếng cười đùa thoải mái. Cả buổi tối, bầu không khí trong phòng cũng không làm cho tôi cảm thấy không thoải mái.

Đến đây, lòng sùng bái của tôi đã tràn ra, tôi cảm thấy bạn trai nhỏ của mình quá lợi hại.

Anh ấy từng nói với tôi với một ít sự ngạo mạn, ” Bọn họ được làm bạn với anh là may mắn của họ”

Tôi chỉ mỉm cười khen anh ấy rất nhiều.

Mãi cho đến khi anh ấy có kết quả thi đại học, tôi mới biết người mà tôi nhặt được là học sinh giỏi nhất của trường cấp ba tốt nhất tỉnh chúng tôi.

Bạn bè của anh ấy còn nói, kỳ thật trước đây anh ấy tham gia kì thi Vật lý quốc gia, nên đã được đặt cách.

Chỉ là anh ấy muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học này mà thôi.

Tôi đã hỏi anh ấy, anh ấy nói, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng coi như một kỉ niệm, anh ấy nghĩ rằng tuổi trẻ của mình nên trải nghiệm qua điều này.

Quả nhiên là học bá, phát triển toàn diện, mọi thứ đều xuất sắc.

Vì vậy, tôi là một người rất khó ngủ, nhưng đã có được cách ru ngủ đặc biệt của siêu học bá này – đó chính là nói về các vấn đề vật lý.

Vật lý là một ác mộng lớn trong quãng thời gian đi học của tôi, tôi thực sự dễ bị buồn ngủ bởi môn này.

Anh ấy nói mỗi ngày, ngay cả những ngày uống say về nhà, anh ấy vẫn có thể giảng bài cho tôi một cách logic và rõ ràng, tôi thường nghĩ rằng tôi mới là kẻ say rượu.

Thế giới học bá thực sự đáng sợ.

Sau đó, anh ấy nói với tôi rằng hầu hết mọi thứ có thể được giải quyết bằng vật lý và toán học. Có lẽ tôi đã hiểu được những thuật toán được anh ấy áp dụng vào bi-a, mạt chược.

Về phần uống rượu, sau này tôi biết được, đó là do ba tôi luyện cho anh ấy.

Trong tủ quần áo của anh ấy, tôi tìm thấy vô số giải thưởng và giấy khen từ nhỏ đến trưởng thành của anh ấy.

Được rồi, tôi lại muốn nói, bạn trai nhỏ của tôi thật sự là, quá lợi hại rồi.

Khi anh ấy điền nguyện vọng vào đại học, anh ấy đã điền vào một trường học giống như tôi đang học nghiên cứu sinh.

Tôi khi đó, rất vui vẻ.

Cũng may là lúc đó tôi đã rất chăm chỉ thi vào được ngôi trường loại một này, nếu không bây giờ chỉ có thể yêu xa.

Đại học W là trường đại học mà tôi hằng mong muốn được đặt chân đến, hồi cấp ba tôi thi khối tự nhiên, nhưng môn vật lí lại kéo chân tôi, nên đã không thể vào được trường này.

Bây giờ thông qua nghiên cứu sinh để bước vào trường đại học này, cũng được coi là đã thực hiện được ước mơ.

Giấc mộng này còn có cả Thẩm Xán, lần này quả thật là một giấc mộng đẹp thêu hoa trên gấm.

Vào ngày chúng tôi vào trường, những bông hoa ở đại học W nở rất đẹp.

Tôi vừa nghĩ đến cuộc sống sau này của tôi đều có thể mỗi ngày có Thẩm Xán, liền cảm thấy dù mùa xuân thu đông gì cũng rất tốt.

Tôi chỉ thích mùa hè nóng bỏng, rất không thích mùa đông.

Nhưng Thẩm Xán đến rồi, anh ấy vừa tới, tôi cảm thấy quanh năm bốn mùa, lúc nào cũng đẹp.

Lúc đầu chỉ nghĩ rằng thích anh ấy là vì đẹp, vì vậy tôi đã có một thời gian ngắn đắn đo rồi mới bắt đầu.

Không nghĩ tới càng về sau, lại có càng nhiều ưu điểm của anh ấy bộc lộ, có thể nói, đây hoàn toàn là bộ dáng mà tôi thích.

Muốn nói vận khí tốt, trước kia một đường đi tới, chuyện xui xẻo gặp cũng nhiều hơn.

Muốn nói vận khí không tốt, tôi liền ngồi trong phòng bi-a chốc lát, liền gặp Thẩm Xán, người này trước kia chỉ ở trong tưởng tượng của tôi, mà bây giờ, anh ấy đã đi tới trước mặt tôi rồi.

Bạn bè tôi nói đây là sự sắp xếp của số phận.

Tôi cũng nghĩ vậy.
Bình Luận (0)
Comment