Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 12

Từ lần trước làm màu đi Maybach, diễn một vở "anh hùng cứu mỹ nhân", sau đó bị Ngô Song mắng một trận như phun máu chó vào mặt. Phương đại thiếu gia của chúng ta đã ngoan ngoãn hơn, không biết lấy đâu ra một chiếc xe bình thường khác, không tính là nhỏ. Ngô Song nằm ở ghế phụ, ngủ rất thoải mái, giày đều đã quăng sang một bên rồi. 

Phương Thiếu Tắc sợ cô cảm lạnh, cởi áo khoác của mình ra đắp lên cho cô. Lúc ngón tay không cẩn thận chạm vào gương mặt bóng loáng của Ngô Song, trong phút chốc hắn ngẩn ra. 

Cô cái trước mắt bây giờ rốt cuộc là người thế nào? 

Bỗng nhiên Phương Thiếu Tắc có chút mê hoặc. 

Mới đầu, hắn chỉ là thấy cô đối mặt với gã bạn trai cũ khốn nạn đó không hề tỏ ra mềm yếu hay nhu nhược như những cô gái khác, mà là kiêu ngạo và kiên cường. Chính điểm này của Ngô Song đã hấp dẫn hắn. 

Sau lại bị hình ảnh cô bắt cướp bên đường làm hắn chấn động thêm một phen, lúc đó hắn cũng sinh ra ham muốn chinh phục được cô. 

Hắn còn nhớ rõ, lần gặp mặt chính thức của hai người là hôm hắn đến công ty làm việc. Khi ấy cô đặt ly cà phê đen trên bàn, hắn uống vào liền cảm thấy đắng muốn líu lưỡi, sao có phụ nữ nào thích uống loại cà phê đắng như vậy? 

Nhưng mà, lời nói của Giang Tiểu Dương hôm nay làm hắn có nhận thức mới về Ngô Song. 

Thật ra cô cũng không thích loại cà phê đắng như vậy, mà cô thích đồ ngọt. Cô cũng biết tỏ ra ngoan ngoãn, tươi cười đáng yêu, cũng biết rúc vào ngực đàn ông mà làm nũng như con mèo. 

Càng ngày, Phương Thiếu Tắc càng cảm thấy, tiếp xúc với cô gái này càng nhiều, sẽ phát hiện được một mặt khác mà cô không muốn cho ai biết. Tựa như ly cà phê, vị đắng qua đi, đọng lại dư vị khiến người ta mê đắm, muốn ngừng mà không được. 

Trên ngón tay, cảm giác bóng loáng khi nãy còn đây, đôi môi cô ngọt ngào khiến người ta khó mà quên được. Nhưng hắn không dám tiến lại gần ghế phụ thêm chút nào nữa, hắn sợ mình sẽ mất khống chế mà làm gì đó khiến cô ghét hắn thêm.

Hắn quay đầu lại, khởi động xe, hướng về chung cư nhà mình. 

........ 

Một đêm yên giấc. 

Lúc Ngô Song tỉnh lại thì trời đã sáng. Cô khó nhọc mở mắt, trong đầu một mảnh hỗn độn. Theo thói quen cô với tay lên tủ đầu giường lấy đồng hồ báo thức, không nghĩ tới lại quơ tay vào khoảng không, từ trên giường ngã xuống đất, nằm trên mặt thảm lông dê mềm mại. 

Thảm lông dê?! 

Từ khi nào trong phòng cô trải thảm lông dê vậy? Trong lòng Ngô Song đột nhiên cả kinh, cửa trong phòng bất ngờ mở ra, có người đi vào, thanh âm vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"

Âm thanh này rất quen thuộc, trong lòng Ngô Song chợt sáng tỏ, đột nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn đến Phương Thiếu Tắc chân mang dép lê đứng trước cửa nhìn mình. 

Nháy mắt, hồi ức về tối hôm qua như thuỷ triều tràn về, Ngô Song tức giận, chống tay từ trên mặt đất đứng lên, nắm tay lại muốn đánh người: "Phương Thiếu Tắc, tôi đã nói, nếu cậu còn chọc tôi, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Cậu cho rằng tôi đang nói đùa với cậu sao?"

"Đừng đánh, đừng đánh!" Phương Thiếu Tắc đáng thương đã bị đánh đến sợ, vội vàng dùng tay che mặt giải thích: "Chị Ngô Song, chị hiểu lầm rồi, tôi oan uổng lắm a, thật sự tôi không làm gì cả, chị nghe tôi giải thích đi!"

"Giải thích?" Ngô Song nộ khí công tâm, nắm cổ áo Phương Thiếu Tắc xách lên, chất vấn: "Tối hôm qua làm cái gì thì cậu tự biết, nhân lúc tôi ngủ mang tôi đến chỗ này, đây là chỗ nào? Cậu muốn làm gì? Cậu đã làm cái gì?"

"Đây là nhà tôi!"

"Cái gì?" Ngô Song càng giận dữ: "Cậu cả gan dám đưa tôi về nhà cậu?"

"Có chuyện gì từ từ nói, trước tiên chị đừng động thủ, nghe tôi giải thích trước đã."

"Tôi đã nghe cậu giải thích nhiều lần rồi, nên mới khiến cho cậu nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt. Phương Thiếu Tắc, lần này cậu chết chắc rồi!" Ngô Song túm lấy hắn muốn đánh. 

"Ai, đau đau đau, mau dừng tay, nghe tôi giải thích đã...." Phương Thiếu Tắc bị đánh đến sắp khóc, vừa chốn vừa nói: "Tối hôm qua chị uống say, nếu tôi đem chị về nhà của chị, hàng xóm sẽ nghĩ không tốt về chị mất, tôi đây là suy nghĩ cho chị mà."

"Vậy tôi còn phải cảm ơn cậu? Phương thiếu gia!" Ngô Song nhào lên tiếp tục đánh. 

"Tôi với chị mà còn khách sáo làm gì..... Ai, sao chị còn đánh tôi! Đừng tán vào mặt, đừng tán vào mặt!" Phương Thiếu Tắc che mặt kêu to, "Oan uổng quá, thật sự tôi không có ý xấu gì với chị mà. Chị xem, quần áo chị vẫn đầy đủ mà, cả một đầu ngón tay tôi cũng không dám chạm vào. Chị đừng đánh nữa, để hàng xóm nghe được, tôi thật không biết giải thích thế nào đâu!"

Ngô Song ngẩn ra, cúi đầu nhìn trên người mình quần áo vẫn còn nguyên vẹn, tuy rằng lúc nằm ngủ nên hơi nhăn, xem ra Phương Thiếu Tắc không có nói dối. 

Nhưng chỉ dựa vào điểm này, cơn tức giận của Ngô Song vẫn chưa thể tan hết. Nụ hôn buổi tối hôm qua, đến giờ phút này vẫn rõ như in trong đầu cô. Ngô Song tức giận đến mức, muốn đem tên vô sỉ đang sống sờ sờ này ra bóp chết tức khắc. 

Nhân lúc Ngô Song thất thần, Phương Thiếu Tắc nhanh chân, chạy trốn ra cửa. Núp sau cánh cửa thò đầu vào nói: "Chị Ngô Song, tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi có thể thề với trời, thật sự đêm qua tôi không làm gì chị cả."

Ngô Song hung hăng trừng mắt với hắn. 

Phương Thiếu Tắc lấy lòng, nói: "Tôi đã mua điểm tâm sáng, hay chị ra ăn một chút, để bình tĩnh lại, xin chị bớt giận!"

"Tôi phải về nhà!" Ngô Song đen mặt, xách túi ở đầu giường lên, liền rời khỏi. 

Phương Thiếu Tắc thấy vậy, chạy nhanh vào phòng, giữ chặt cô: "Chờ một chút."

Ngô Song quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao liếc hắn. 

Phương Thiếu Tắc hoảng sợ buông tay, vội giải thích: "Dù sao điểm tâm tôi đã mua rồi, hay chị ngồi xuống ăn một chút?"

"Ăn cái đầu cậu!" Ngô Song trừng mắt liếc hắn một cái, nói xong liền ra ngoài. 

Phương Thiếu Tắc chưa kịp ra theo, đã thấy Ngô Song quay trở lại, mặt hầm hầm hỏi: "Này, giày của tôi đâu?"

"Giày?" Phương Thiếu Tắc nghĩ nghĩ: "Hình như còn ở trong xe!"

Ngô Song đen mặt, tựa hồ còn nghe được tiếng nghiến răng của cô. 

"Tôi đi lấy, tôi đi lấy ngay đây." Phương Thiếu Tắc không dám chậm trễ, chạy xuống lầu, từ trong xe tìm được đôi giày cao gót màu trắng tối qua Ngô Song mang. Đang muốn đem lên nhà, một ví tiền màu trắng lọt vào khoé mắt hắn, là ví của Ngô Song cũng làm rơi ở trong xe. 

Trong lòng nổi lên tò mò, Phương Thiếu Tắc mở ví ra xem, nhìn trong ví có một tấm hình, chụp Ngô Song với một người đàn ông xa lạ, hai người cười rất vui vẻ. 

Trong lòng hắn lộp bộp một chút, sắc mặt liền trở nên xám xịt, một nổi ghen tuông trào dâng trong ngực. 

"Trả lại cho tôi!" Ngô Song mang dép lê ra tới, thấy Phương Thiếu Tắc nhìn chằm chằm tấm hình trong ví của cô, trong lòng khó chịu, lập tức giật lại. 

"Người trong ảnh là ai?" Phương Thiếu Tắc không giữ nổi vẻ mặt lấy lòng lúc trước nữa, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề. 

Ảnh chụp Ngô Song với em trai Ngô Địch, tuy hai người là chị em ruột, nhưng lớn lên không giống nhau. Khó trách Phương Thiếu Tắc lại hiểu lầm. 

Ngô Song nói: "Ai cần cậu lo!"

Phương Thiếu Tắc lạnh giọng: "Tôi thích chị, tất nhiên tôi muốn xen vào, hắn là ai, nói cho tôi!"

#Pi: quào, giai cấp thê nô hôm nay dám lớn giọng.... Vì anh đang ghen ghen ghen mà, vì a yêu yêu em thôi mà.:-)))))) 

Hắn nói mạnh miệng như thế, làm Ngô Song cũng thấy buồn cười. Một khi đã như vậy, Ngô Song dứt khoát cũng lên giọng: "Hắn là mối tình đầu của tôi, cậu vừa lòng chưa?"

"Không thể nào!" Phương Thiếu Tắc nói chắc như đinh đóng cột. 

"Sao cậu biết là không thể, chúng ta thân lắm sao?"

"Không nói thật đúng không?" Phương Thiếu Tắc cười lạnh, trực tiếp ném giày cao gót của cô vào lại trong xe. 

"Này!" Ngô Song bị hắn chọc tức giận muốn điên rồi. Cô không thèm điếm xỉa tới hắn, chui vào trong xe tìm giày. 

Đáng tiếc giày còn chưa tìm được, cửa xe đã bị đóng lại. Phương Thiếu Tắc ngồi vào ghế lái, nổ máy, một chân dẫm chân ga chạy đi. 

"Phương Thiếu Tắc, dừng xe, thả tôi xuống! Mau dừng xe!" Ngô Song cảm thấy mình bị tên biến thái này chọc tức muốn điên luôn rồi. Trên đời sao lại có loại người như thế này chứ? 

"Nếu chị không chịu nói thật, tôi sẽ chở chị đến công ty luôn." Phương Thiếu Tắc nói, giẫm mạnh chân ga. 

"Cậu điên rồi, dừng xe, mau dừng xe!" Ngô Song bò lên ghế lái, ý muốn buộc hắn dừng xe lại. 

"Tôi không cài dây an toàn, xảy ra chuyện, chị chịu trách nhiệm cả đời với tôi đấy." Phương Thiếu Tắc vô sỉ nói. 

Quả thật như câu nói "Không có thứ vô sỉ nhất, chỉ có thứ vô sỉ hơn!", tên điên này vừa điên vừa vô sỉ, hiếm có quá rồi. 

Ngô Song rút tay trở về, đối với tên trước mặt này hận đến ngứa răng. Nhưng cũng không thể chậm trễ, căm giận mà ngồi trở lại ghế sau, không thèm để ý tới hắn. 

Phương Thiếu Tắc không có nói giỡn, quả thật xe đang chạy về hướng công ty. Ngô Song dần dần bình tĩnh lại, ngẫm lại những việc xảy ra sáng nay, bỗng nhiên thấy mình hơi luống cuống. 

Cô vốn không phải loại người không biết nói lý lẽ, cũng bởi vì gặp tên nhóc Phương Thiếu Tắc này, bỗng dưng hoàn toàn mất lý trí. 

Không thể như vậy, không thể! 

Ý thức được điều này, lập tức Ngô Song khắc chế cảm xúc lại, thật thà nói: "Người trong ảnh là tôi và em trai Ngô Địch."

Em trai? Vừa rồi ngực còn khó chịu, bỗng chốc Phương Thiếu Tắc như trút được gánh nặng, khoé miệng nhịn không được, đắc ý nở nụ cười. 

"Tôi đã trả lời rồi, cậu còn không mau dừng xe?" Ngô Song lạnh mặt hỏi. 

"Tôi đưa chị về nhà." Phương Thiếu Tắc đắc ý cười, "Chị thật sự cho rằng tôi sẽ đưa chị đến công ty sao?"

"Cậu!" Ngón tay Ngô Song chỉ vào mặt Phương Thiếu Tắc tức đến phát run. Cô không thể không thừa nhận, gặp phải người như hắn, cô không thể nào bình tĩnh được. 

.  .  .  .  .  .  .  . 

Tuy rằng sáng sớm đã xảy ra nhiều chuyện bực bội như vậy, nhưng Ngô Song vẫn đến công ty đúng giờ. 

Trải qua một đêm lan truyền lời đồn, không khí quẩn bách trong công ty càng nhiều thêm. Như thể mọi người từ miệng Vương Trường Tuấn mà biết được "chân tướng" mọi chuyện. Mặc kệ Ngô Song đi đến đâu, đều có thể cảm nhận được ánh mắt căm ghét từ bốn phương tám hướng chiếu vào. 

"Ôi, đây không phải là nữ anh hùng Ngô Song sao?" Oan gia ngõ hẹp, ở hành lang công ty này vẫn có thể gặp phải tên không đội trời chung với mình, La Hãn Quốc. 

Phía sau hắn còn có đám thuộc hạ với vẻ mặt kì quái đi theo. 

Ngô Song mặc kệ bọn họ. 

Đợi Ngô Song đi gần lại, La Hãn Quốc cố ý lớn tiếng nói: "Mau mau mau, nhanh nhường đường cho nữ anh hùng, các người không sợ bị đánh sao?"

Phía sau, đám người đó đứng sát vào mép tường. La Hãn Quốc quay người lại, làm ra vẻ sợ hãi nói với Ngô Song: "Đám tiểu tử này không hiểu chuyện, ngàn vạn lần cô đừng mang thù nha. Bọn họ không chịu được như Vương Trường Tuấn, chịu nổi cú đánh của cô đâu."

"Vậy ông chịu được?" Ngô Song dừng chân, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm La Hãn Quốc. 

La Hãn Quốc bị hù sợ, lời nói ra trở nên lắp bắp: "Cô cô cô muốn làm gì? Nơi này là công ty, cô cô cô đừng làm bậy, có có có camera!"

"Đồ hèn." Ngô Song cười lạnh một tiếng, bỏ đi. 

Phía sau truyền đến tiếng La Hãn Quốc kinh hô: "Cô nói cái gì? Cô dám nói tôi hèn! Đồ đàn bà điên này, ở lại công ty chúng ta chính là âm khí mà. Tôi muốn tìm giám đốc Du, tôi muốn đi tìm người bảo vệ mình, tôi muốn đấu tranh với ma đầu gian ác này đến cùng!"

"Tổ trưởng La anh minh!"

"Tổ trưởng La dũng cảm!" 

"Tổ trưởng La cố lên!"

La Hãn Quốc bị bọn thuộc hạ dối trá nịnh hót làm cho cao ngạo thêm, nhìn theo hướng Ngô Song rời đi, hừ một cái, xoay người đi về phía văn phòng giám đốc Du.

___ ___…___ ___ 
Bình Luận (0)
Comment