Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 63

Trans: Yeekies

 

Kể từ sau buổi lễ trao giải, sự xuất hiện của Tần Vu Trì trên các phương tiện truyền thông trở nên thưa thớt hẳn.

 

Trước đây, hình ảnh và những cập nhật về anh vẫn thường xuyên xuất hiện trên Weibo chính thức của Nam Ảnh lẫn trang cá nhân. Nhưng giờ đây, dường như hắn đã rút lui khỏi ánh đèn sân khấu.

 

Các trang giải trí không còn đưa tin về hắn, tài khoản cá nhân cũng im lìm như tờ. Chỉ thỉnh thoảng, một vài tấm ảnh do người hâm mộ chụp lén mới lộ diện, ghi lại khoảnh khắc anh đón Lâm Thù sau giờ làm hoặc cảnh hai người cùng nhau dùng bữa tối.

 

Hầu hết các bức ảnh của người hâm mộ là ảnh Tần Vu Trì đón Lâm Thù tan làm, hoặc ảnh hai người cùng nhau đi ăn tối.

 

Tần Vu Trì thường lái một chiếc Cullinan đỗ ở cổng thành phố S, không thèm chạy đến bãi đỗ xe chờ đợi, giống như muốn nói với toàn thế giới rằng Lâm Thù là của riêng hắn.

 

Trong những bức ảnh của người hâm mộ, Lâm Thù thường rất vui vẻ khi được tan làm, nhưng cũng có lúc cậu trông mệt mỏi và chán nản.

 

Trong công việc luôn có chuyện không ổn, Lâm Thù chỉ tức giận khi có người phạm lỗi hoặc tự ý hành động, chống lại mệnh lệnh của cậu.

 

Cha của Tạ Nghị không có yêu cầu cao, ông chỉ muốn làm cho tập đoàn tốt hơn, giống như gia tộc Lâm trước kia đã từng làm. Nhân tiện, ông nhờ Lâm Thù dạy Tạ Nghị, để đứa con vô dụng của mình có thể tiến bộ.

 

Vì vậy, cha của Tạ Nghị cũng đã chia cho Lâm Thù hơn 6% cổ phần để đền bù.

 

6% cổ phần của một nhóm nhỏ không là gì cả. Ban đầu, Lâm Thù chỉ muốn tìm một công việc để phục hồi sức khỏe trong khoảng một năm rồi mới tính đến những kế hoạch khác.

 

Nhưng những người già vô dụng ở Thế Thần thì quá phiền phức, họ giống như kẹo dính, không thể thoát khỏi, lười biếng và kiêu ngạo.

 

Lâm Thù tốn rất nhiều công sức để giải quyết những kẻ già cỗi cố thủ trong nhóm.

 

Trước đây, cậu sẽ dùng mọi cách để ép người ta đến chết, sau đó ban cho họ một ít lợi ích để họ được nghỉ ngơi, nhưng bây giờ cậu không muốn làm như vậy, và phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đuổi những người này đi.

 

Quá trình này rất đau đớn. Lâm Thù luôn có sự nghi ngờ, tự hỏi năng lực của bản thân và liệu mình có thể quản lý một nhóm tốt như trước đây hay không.

 

Trong công ty, Lâm Thù sẽ không biểu lộ sự nghi ngờ như vậy, nhưng sau giờ làm, vừa nhìn thấy Tần Vu Trì, mọi cảm xúc tiêu cực của Lâm Thù đều bùng nổ.

 

Sự bùng nổ này rất lặng lẽ, bình thường Lâm Thù sẽ chủ động vén áo Tần Vu Trì lên, cắn mạnh vào nơi trước nay chưa từng bị cắn, cho đến khi trên da xuất hiện một vết răng đầy máu.

 

Có lúc cậu cắn quá mạnh, để lại dấu răng đỏ tím, trông rất ghê rợn. Lâm Thù lại bắt đầu hối hận, nghĩ rằng mình không nên trút giận lên người Tần Vu Trì, cậu là một người tình tồi.

 

Lúc này, Tần Vu Trì đều ôm chặt anh, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao đâu, anh thích như vậy."

 

Đồ nói dối.

 

Lâm Thù biết Tần Vu Trì đang cố gắng dỗ dành cậu, muốn khiến cậu vui vẻ và bớt tự ghét mình đi.

 

"Đừng nói dối nữa." Lâm Thù nhìn vết răng kinh khủng kia, trong lòng đau nhói, áy náy cúi đầu, hôn nhẹ lên vết răng, muốn đền bù.

 

Cơn đau ở vết răng dần dần dịu đi trở nên tê liệt và ngứa ran.

 

Trong lúc d ục vọng của Tần Vu Trì dâng trào, Lâm Thù vẫn còn chưa tỉnh, cậu đang hôn lên dấu răng, nhẹ nhàng như lông vũ.

 

Sự kiên nhẫn đang cạn kiệt.

 

Tần Vu Trì ôm chặt Lâm Thù, đứng dậy ôm cậu rồi đi về phía phòng tắm.

 

Hai người vừa mới về đến nhà, còn chưa ăn cơm tối, nhưng Tần Vu Trì hiện tại không có thời gian để ý đến cơm tối, hắn chỉ muốn Lâm Thù ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện nữa.

 

Bị treo lơ lửng giữa không trung, trọng tâm không ổn định. Lâm Thù hơi nhíu mày, khéo léo trèo lên người Tần Vu Trì: "Anh muốn đi đâu?"

 

"Anh đói rồi." Tần Vu Trì quay đầu, hôn lên má Lâm Thù, dùng cánh tay to đẩy cửa phòng tắm ra.

 

Mùa hè đã đến và thời tiết thì quá nóng.

 

Lâm Thù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài mỏng, chiếc thắt lưng da kiểu trung tính của Vivian thắt chặt vòng eo của cậu.

 

Tần Vu Trì đặt Lâm Thù vào bồn tắm, cúi xuống hôn cậu, môi và răng họ quấn lấy nhau, một tay mở vòi sen, để nước ấm chảy xuống.

 

Trong tiếng nước nhỏ giọt, chiếc áo sơ mi của Lâm Thù ướt đẫm, lớp vải trắng trở nên trong suốt, bám chặt vào làn da trắng nõn của cậu, phác họa nên những đường cong quyến rũ và độc đáo của cậu.

 

Bồn tắm dần dần đầy nước cho đến khi tràn ra ngoài.

 

Tần Vu Trì tắt vòi hoa sen, trèo vào bồn tắm, nước ào ào chảy ra, rơi xuống gạch, phát ra tiếng động lớn.

 

Bồn tắm thì lớn, nhưng dù sao thì cũng chỉ dành cho một người, và khi có hai người trong thì cũng khá chật chội.

 

Quần áo của cậu ướt sũng, rất khó chịu. Lâm Thù muốn cởi cúc áo sơ mi ra, nhưng Tần Vu Trì đã nắm lấy cổ tay cậu ngăn lại.

 

"Thù Nhi, em mặc áo vào nhé, được không?" Tần Vu Trì nhẹ nhàng hôn lên vành tai Lâm Thù, giọng nói trầm thấp, cố ý quyến rũ cậu.

 

Lâm Thù sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của hắn.

 

Tần Vu Trì rất rõ ràng về điều này.

 

Quả nhiên, Lâm Thù buông tay xuống, nhắm hờ đôi mắt còn đang mơ màng, mặc cho Tần Vu Trì muốn làm gì thì làm.

 

Không biết hôm nay Tần Vu Trì xảy ra chuyện gì, hắn vô cùng kích động, từ chạng vạng đến nửa đêm đều làm ầm ĩ, "tra tấn" Lâm Thù đến khản giọng mới dừng lại.

 

Đương nhiên, bản thân Tần Vu Trì cũng không có gì tốt, d ục vọng đã không còn, nhưng vai và lưng của hắn lại đầy vết răng, có nặng có nhẹ, đều là do Lâm Thù cắn.

 

Sau khi dọn dẹp xong, lúc Tần Vu Trì trở về phòng ngủ, Lâm Thù đã ngủ thiếp đi, phần lớn khuôn mặt vùi vào gối, chỉ còn lại khóe mắt đỏ.

 

Trên tóc Lâm Thù vẫn còn hơi ẩm. Tần Vu Trì lấy khăn lau nhẹ rồi trèo lên giường, ôm Lâm Thù vào lòng.

 

Lâm Thù mơ hồ tỉnh lại khi bị ôm và động đậy, khi mở mắt ra, nhìn thấy làn da mịn màng, cắn trả, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

 

Tần Vu Trì cười, ôm chặt Lâm Thù, nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, vì kích động mà không ngủ được.

 

Ngày mai là cuối tuần, Lâm Thù không cần phải đến công ty. Buổi cầu hôn của Tần Vu Trì được lên lịch vào tối mai, trên vách đá nơi anh đang diễn cảnh cuối của 《Khổ Sinh》.

 

Đối với Tần Vu Trì, đó chính là nơi họ bắt đầu lại.

 

Vách đá ấy không còn cằn cỗi nữa, vào mùa xuân, Tần Vu Trì đã trồng hoa diên vĩ ở đó, hiện tại nó đã nở rộ, cỏ khô toàn bộ đều là một mảng màu tím tươi sáng.

 

Theo kế hoạch, họ sẽ ngủ đến trưa như thường lệ rồi ra ngoài ăn tối.

 

Buổi chiều, hắn lái xe đến vách đá, cùng Lâm Thù ngắm hoa diên vĩ lúc hoàng hôn. Khi bầu trời đầy sao hiện ra, hắn sẽ cầu hôn cậu.

 

Kế hoạch rất đơn giản. Có lẽ điều thú vị duy nhất là những chiếc nhẫn, do chính Tần Vu Trì làm. Hắn đã thu thập cả một hộp sản phẩm hỏng trước khi có thể làm ra hai chiếc nhẫn tử tế.

 

Chiếc nhẫn được làm bằng sợi carbon làm khung, vòng trong khắc chữ cái đầu trong họ của hai người, vòng ngoài được sơn bằng vàng lỏng đun nóng, sau khi nguội tạo thành hình tượng sư tử uy nghiêm.

 

Ngày hôm sau, tuy Tần Vu Trì giả vờ rất bình tĩnh, nhưng Lâm Thù vẫn nhạy bén nhận ra điều kỳ lạ.

 

Ví dụ, Tần Vu Trì thường tự tìm nhà hàng và lái xe đến đó đúng giờ đã hẹn, nhưng hôm nay, Tần Vu Trì lại chủ động hỏi cậu muốn đi ăn tối ở đâu.

 

Ví dụ, Tần Vu Trì bình thường chỉ đeo khẩu trang và mặc áo phông, quần jean khi ra ngoài, nhưng hôm nay, hắn lại mặc vest một cách khác thường và cũng rất ít khi thoa dầu dưỡng tóc.

 

Người này đang tính cầu hôn mình phải không?!

 

Sau lễ trao giải, Lâm Thù vô cùng cảnh giác và đã chuẩn bị một đôi bông tai làm quà, chờ xem người đàn ông này sẽ cầu hôn khi nào.

 

Sở dĩ Lâm Thù lựa chọn tặng hoa tai, hoàn toàn là vì không biết nên tặng gì, cho nên mới chuẩn bị hoa tai, trước nay chưa từng tặng. Dù sao Tần Vu Trì nhất định sẽ chuẩn bị nhẫn.

 

Nhưng Lâm Thù không ngờ ngày cầu hôn lại đến sớm như vậy, hiện tại mới tháng sáu, trong mắt người khác, bọn họ mới quen biết nửa năm.

 

Tuy nhiên, Tần Vu Trì không quan tâm đ ến ý kiến ​​của người khác, Lâm Thù cũng vậy.

 

Hai người mang theo những suy nghĩ khác nhau ra ngoài, ăn cơm một cách lơ đãng. Lâm Thù giả vờ không biết, Tần Vu Trì cũng cho rằng mình đã giấu rất kỹ.

 

Khi nhìn thấy địa điểm trên bản đồ dẫn đường, Lâm Thù ngạc nhiên nhướng mày, lén kiểm tra xem món quà để cạnh cửa xe có còn không rồi đúng lúc bỏ vào túi.

 

Vách đá được bao phủ bởi một biển hoa diên vĩ, rực rỡ khi hoàng hôn buông xuống. Màu tím của hoa không còn lạnh lẽo nữa mà màu xanh tím trở nên đẹp đẽ và ấm áp.

 

Chiếc xe tắt máy và dừng lại, xung quanh là một cánh đồng hoa diên vĩ.

 

Tim cậu đập thình thịch.

 

Lâm Thù nuốt nước bọt, rõ ràng không phải mình cầu hôn, nhưng cậu còn căng thẳng hơn cả Tần Vu Trì.

 

Hai người bước ra khỏi xe, nửa người tựa vào mui xe hơi nóng, nắm tay nhau, không ai nói lời nào.

 

Mặt trời lặn ở đằng xa, lặn xuống dưới đỉnh núi, ánh nắng vẫn còn đọng lại trong mắt đôi tình nhân.

 

Họ không thể cứ thế này mãi được.

 

Lâm Thù ho nhẹ một tiếng, muốn tìm lời gì đó để nói, hỏi: "Chúng ta phải ngồi đây bao lâu?"

 

Nghe vậy, Tần Vu Trì hơi mở to mắt, có vẻ hơi bất an: "Em mệt không? Muốn về nhà không?"

 

Lâm Thù thề rằng cậu không có ý định thúc giục Tần Vu Trì, cậu chỉ muốn thử xem khi nào Tần Vu Trì sẽ cầu hôn mình. Dù sao thì cậu cũng không thể cứ căng thẳng như vậy được, trái tim cậu đập dữ dội đến mức sắp nhảy ra ngoài.

 

"Không, em chỉ hỏi thôi." Lâm Thù lắc đầu rồi tiếp tục ngắm hoàng hôn, mặc dù cậu không có ý định thưởng thức.

 

Lại có một sự im lặng kỳ lạ nữa.

 

Cậu không biết mất bao lâu nhưng cuối cùng mặt trời cũng lặn và thế giới nằm ở ranh giới giữa sáng và tối, nửa tối nửa sáng.

 

Lâm Thù cảm thấy Tần Vu Trì nắm tay mình, từng chút một kéo sang một bên.

 

Ngay sau đó, ngón áp út chạm vào một cảm giác lạnh lẽo, rõ ràng là Tần Vu Trì đang đeo chiếc nhẫn ở ngón áp út.

 

Chiếc nhẫn vừa vặn.

 

Lâm Thù quay đầu lại, chạm mắt với Tần Vu Trì, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

 

Chiếc nhẫn này khác với những gì cậu có thể tưởng tượng. Nó không phải là chiếc nhẫn kim cương thông thường dùng cho đám cưới, cũng không được làm bằng vàng, bạc hay bạch kim.

 

Khi cậu đeo nó vào tay, Lâm Thù vừa chạm vào đã biết đó là sợi carbon, dù sao đây cũng là vật liệu cậu thích dùng cho xe thể thao.

 

Vật trang trí màu vàng trên bề mặt chiếc nhẫn hơi sáng lên, Lâm Thù di chuyển ngón tay, cảm thấy vật trang trí sư tử này khá sắc bén, rất phù hợp với mình.

 

Tia nắng cuối cùng biến mất, ánh trăng bắt đầu chiếu rọi, gió đêm thổi bay mùi hoa diên vĩ, hương hoa dễ chịu lan tỏa khắp nơi.

 

Lâm Thù nhìn chiếc nhẫn một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tần Vu Trì.

 

Tần Vu Trì hiếm khi đỏ mặt, màu đỏ lan từ vành tai đến gò má, dường như hắn còn căng thẳng hơn cả Lâm Thù.

 

"Em... cũng chuẩn bị một món quà cho anh." Lâm Thù lấy một hộp quà nhỏ từ trong túi ra đưa cho Tần Vu Trì.

 

Tần Vu Trì nhận hộp quà, mở ra thì thấy là một đôi khuyên tai kim loại theo phong cách punk.

 

Những món quà họ tặng cho nhau dường như tượng trưng cho những gì người kia mong muốn.

 

Sư tử tượng trưng cho sức mạnh, đó là điều mà Lâm Thù mong muốn, trong khi punk tượng trưng cho sự nổi loạn và tự do, đó là điều mà Tần Vu Trì mong muốn.

 

Sự căng thẳng trong lòng hắn tan biến, chuyển thành cảm giác bình yên của định mệnh.

 

Trên thực tế, cho dù hắn không cầu hôn, Lâm Thù cũng sẽ đồng ý.

 

Tần Vu Trì mỉm cười, lấy một chiếc khuyên tai ra đeo vào tai trái rồi nói: "Thù Nhi, anh muốn em cũng sẽ đeo chiếc khuyên tai này."

 

Lâm Thù chưa từng xỏ lỗ tai nên cất chiếc khuyên tai còn lại đi và đồng ý: "Được, em sẽ xỏ lỗ tai."

 

Đã làm quá nhiều biện pháp chuẩn bị, Tần Vu Trì hít một hơi thật sâu, không muốn kéo dài thêm nữa.

 

"Em có đồng ý lấy anh không?"

 

"Em muốn cưới anh."

 

Cả hai đều nói cùng một lúc, giọng nói của họ chồng lên nhau và khó nghe, và ngay khi họ nói xong, cả hai đều sững sờ và nhìn nhau một cách ngượng ngùng.

 

"Em đồng ý, anh trai." Lâm Thù phản ứng đầu tiên, nhanh chóng quay đầu lại, thấp giọng đồng ý.

 

Đêm xuống, cổ của Lâm Thù rất đẹp, trắng trẻo, thon dài, khiến người ta muốn ôm lấy, cắn một cái.

 

Nhưng Tần Vu Trì không đành lòng cắn nó, nên từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn nó rồi hỏi nhỏ: "Thù Nhi, em có thích chiếc nhẫn này không?"

 

"Em thích." Lâm Thù gật đầu đáp lại.

 

"Vậy thì tốt rồi." Tần Vu Trì không nói rõ mình đã làm bao nhiêu chiếc nhẫn vụn mới có được một đôi nhẫn như vậy, ngay cả nói là mình làm cũng không được, bởi vì hắn không quen nói như vậy, đây là cách nhận công vô cùng xấu hổ.

 

Nhưng Lâm Thù lại rất hiểu Tần Vu Trì, cậu nhanh chóng nhận ra Tần Vu Trì có vẻ do dự không muốn nói chuyện, vì vậy anh hỏi thăm: "Chiếc nhẫn này là do chính anh làm đúng không?"

 

Nghe vậy, Tần Vu Trì sửng sốt, nhìn chằm chằm Lâm Thù rồi hỏi: "Ừm... em thấy đẹp không?"

 

Tần Vu Trì không còn im lặng nữa, nhưng vẫn rất nghiêm túc, thậm chí không thèm xin công lao, chỉ liên tục hỏi Lâm Thù có thích không.

 

Tên ngốc nghếch này.

 

Lâm Thù mỉm cười, vòng tay qua cổ Tần Vu Trì, áp sát vào nhau, trán chạm trán.

 

"Để em đoán nhé, chắc hẳn bây giờ trong lòng anh đang nói 'Nhanh lên em mau khen anh đi! Đây là chiếc nhẫn anh tự làm đấy', đúng không?" Lâm Thù nói đùa.

 

Tai Tần Vu Trì càng đỏ hơn, dường như cảm xúc thật của hắn đã bị phơi bày. Hắn hôn Lâm Thù, chặn cái miệng đang phơi bày suy nghĩ của hắn.

 

Hai người hôn nhau trong mùi hương của hoa, hai tay đan vào nhau, và những chiếc nhẫn trên ngón áp út ép chặt vào nhau.

 

"Chiếc nhẫn này rất đẹp. Em sẽ đeo nó mãi mãi, mỗi ngày." Lâm Thù hứa khi môi họ tách ra.

 

Tần Vu Trì ho nhẹ một tiếng, sờ sờ tai trái, thấp giọng nói: "Hoa tai, anh cũng sẽ đeo mỗi ngày."

 

---

 

Lời tác giả

 

Lâm Thù: Anh có thể cầu hôn nhanh hơn không? [Lo lắng]

 

Tần Vu Trì: ... [Chỉ có mình lo lắng]

Bình Luận (0)
Comment