Trans: Yeekies
Tốt bụng......?
Lâm Thù tự nhận mình không phải người tốt vì cậu hay tấn công bừa bãi vào mọi người, không biết đồng cảm và cực kỳ thiếu lòng trắc ẩn cũng như sự cảm thông, giống như Tô Thanh Mẫn.
Một cảm xúc kỳ lạ tràn ngập trong lòng cậu, không phải là bực bội hay tức giận.
Lâm Thù không cách nào giải thích, cảm giác như trái tim mình được đặt trên một viên kẹo dẻo mềm mại, lắc lư tới lui như thể không có trọng lượng, rất kỳ lạ.
"Tôi..." Lâm Thù hoảng sợ, theo bản năng muốn giết người, nhưng đột nhiên chú ý tới vết thương ở khóe miệng Tần Vu Trì.
Nhìn kỹ, vết thương nghiêm trọng hơn nhiều so với trong ảnh. Nó chuyển sang màu đỏ sẫm và có kích thước bằng móng tay.
Hắn phải bị đánh mạnh đến mức nào mới để lại những vết sẹo như thế này?
Lâm Thù hoài nghi cha Tần Vu Trì là một tên bi3n thái, nếu không tại sao lại có thể tàn nhẫn đến như vậy? Ngay cả cậu cũng chưa từng đánh vào mặt ai trong lúc đánh nhau.
Đột nhiên, trong mắt Lâm Thù, nụ cười của Tần Vu Trì không còn đáng ghét nữa mà trở nên đáng thương và cay đắng.
Trong cuộc sống của Tần Vu Trì không có người bình thường sao?
Phải chăng cậu là "người đàn ông tốt" đầu tiên mà Tần Vu Trì gặp?
Lời nói của kẻ giết người như mắc kẹt trong cổ họng.
Lâm Thù ho khan một tiếng, hắng giọng, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút: "Tôi đưa cậu về phòng."
Tần Vu Trì đi mà không phát ra tiếng động.
Lâm Thù đi vài bước, hoài nghi Tần Vu Trì vẫn chưa đuổi kịp, cậu nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy Tần Vu Trì theo sát phía sau, hai người chỉ cách nhau hai mươi cm.
Khoảng cách quá gần. Tần Vu Trì sửng sốt một lát, sau đó vội vàng lùi lại, cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý đến gần cậu như vậy."
Tần Vu Trì cúi đầu, vết sẹo trên trán lại hiện ra lần nữa.
So với khóe miệng, vết sẹo trên trán nhạt hơn nhiều, vảy máu đã bong ra, chỉ còn lại một màu hồng nhạt.
Lâm Thù nghiêm túc hắng giọng, quay người tiếp tục bước đi: "Đừng suốt ngày nói 'xin lỗi' nữa, tôi chán lắm rồi."
"Tôi biết rồi."
Tầng hai có hai căn phòng, đều hướng ra mặt trời. Một là phòng của Lâm Thù, không gian rất rộng, phòng còn lại nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn lớn hơn nhiều so với phòng nhỏ của Tần Vu Trì ở Đông Nguyên.
Lâm Thù mở rèm cửa để ánh sáng buổi sáng tràn vào.
Ánh sáng vàng có chút chói mắt, nhưng Tần Vu Trì không muốn nhắm mắt lại, bởi vì những photon này chiếu vào người Lâm Thù, lấp lánh, thực sự rất đẹp.
"Nhìn gì thế?" Lâm Thù búng tay hai cái: "Đưa số tài khoản WeChat cho tôi, đừng nói chuyện với tôi, có chuyện gì thì liên lạc với tôi trên WeChat!"
Lâm Thù sải bước đi ra ngoài. Khi trở về phòng, sự hoảng loạn của cậu đã lắng xuống đôi chút.
Kỳ quặc.
Tần Vu Trì quả là một người kỳ lạ!
Lâm Thù lo lắng ngồi ở bàn làm việc, nhìn màn hình cong trên bàn, cậu mới phát hiện tóc mình rối tung, trông giống như chuồng gà, từng sợi tóc đều uốn cong thành đường cong không thể tưởng tượng nổi.
Đây có phải là vẻ mặt cậu vừa biểu hiện không?
Còn để cho Tần Vu Trì nhìn thấy?!
Nghĩ đến đây, Lâm Thù càng thêm tức giận, bực bội đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh trong phòng tắm, trong lòng không vui.
Những ngày tiếp theo họ sống trong hòa bình. Tần Vu Trì rất ít khi ra khỏi phòng và hỏi bất kỳ câu hỏi nào thông qua WeChat.
Tần Vu Trì một ngày đi học ba bữa, hắn lại rời đi rất sớm nên hai người hầu như không gặp nhau.
Chưa đầy một tháng sau khi trường khai giảng, Lâm Thù đã bay tới Paris để gặp Tô Thanh Mẫn, gặp gỡ một số giám đốc điều hành thương hiệu, sau đó đến London để giao lưu và nói chuyện với các giáo sư chuyên môn.
Sau khi Lâm Thù hoàn thành chương trình học và xác nhận sẽ đến London để nhập học vào năm sau, anh bay trở lại thành phố B vào mùa đông.
Bầu trời xám xịt và những đám mây u ám tụ lại trên bầu trời.
Đây chính là điều tồi tệ của mùa đông: mặt trời biến mất không dấu vết, cái lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, mưa phùn như băng, và dù bạn có mặc bao nhiêu thì cũng không bao giờ đủ dày.
Buổi tối là thời điểm cao điểm xảy ra tình trạng kẹt xe.
Lúc Lâm Thù từ sân bay trở về Tây Nguyên đã muộn, cậu vội vã ôn tập trên xe, nhanh chóng xem qua các câu hỏi thực tế của từng môn, để hoàn thành kế hoạch trước khi thi cuối kỳ.
Kỳ thi năm nay sẽ diễn ra trước Tết Dương lịch. Các lớp thực nghiệm sẽ tiếp tục học sau kỳ thi, còn khoa quốc tế sẽ nghỉ trực tiếp.
Mưa mùa đông đang ngày càng nặng hạt.
Người lái xe bước ra khỏi xe trước và giơ chiếc ô ra ngoài cửa.
Cửa xe mở ra, một luồng khí lạnh tràn vào, Lâm Thù khom vai vội vàng trốn dưới ô, muốn về nhà sớm.
Nhưng một mùi hương hoa diên vĩ đã lâu không ngửi lại thoảng tới, Lâm Thù dừng lại, nhìn sang bên cạnh như thể cảm nhận được điều gì đó.
Tần Vu Trì vẫn đang đạp xe, không có dụng cụ che mưa, không có ô, không có áo mưa, hoàn toàn chìm trong sương mù, trong miệng phun ra hơi nước trắng.
Khi Tần Vu Trì nhìn thấy Lâm Thù, đầu tiên hắn hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười ngạc nhiên và vẫy tay với cậu như một kẻ ngốc.
Người này không biết phải cầm ô khi trời mưa sao?!
Bộ có gì tuyệt vời khi đi chiếc xe đạp hỏng này hả?
Lúc này, tâm trạng vốn bình tĩnh suốt mấy tháng qua bỗng trở nên hỗn loạn.
Cậu bỗng cảm thấy tức giận và hoảng loạn trong chốc lát, tất cả những cảm xúc này hòa quyện vào nhau, gây ra xao động rất lớn.
Thấy biểu tình của mình không đúng, nụ cười của Tần Vu Trì dần dần biến mất, hắn thu tay về, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành e dè dò xét, như đang suy nghĩ nên nói chuyện với Lâm Thù như thế nào.
Đồng phục của Tần Vu Trì phần lớn đều ướt, tóc hắn cũng ướt đẫm, từng giọt nước mưa từ thái dương chảy xuống, nhỏ giọt.
Tại sao gã này lại còn thảm hại hơn cả vài tháng trước nữa vậy?
Sự bồn chồn và tức giận trong lòng cậu bỗng lên tới đỉnh điểm.
Lâm Thù tức giận, cậu kéo Tần Vu Trì xuống xe đạp, đưa về nhà.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng đã được bật từ trước.
Biết Lâm Thù sắp trở về, canh ngô gà mà nấu trước đã được đặt trên bàn trong chiếc nồi tráng men, vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
"Đi tắm đi! Tắm xong thì ra ngoài uống canh!" Sau khi vào phòng, Lâm Thù đẩy Tần Vu Trì về phía cầu thang, vô cùng tức giận.
Tần Vu Trì định nói gì đó nhưng lại thôi, dưới sự giám sát của Lâm Thù, hắn ngoan ngoãn lên lầu, tắm rửa nhanh chóng rồi vội vã chạy ra ngoài.
Lâm Thù ngồi ở bàn ăn, nghe thấy tiếng động, cậu trừng mắt nhìn Tần Vu Trì, nặng nề đẩy bát canh đầy sang phía đối diện.
Một ít súp bị đổ ra ngoài.
Tần Vu Trì ngồi xuống bên bàn, động tác hắn rất nhẹ nhàng, đầu tiên dùng giấy lau sạch canh trên bàn, sau đó lặng lẽ nâng bát canh lên uống, mọi thứ hắn làm đều không phát ra tiếng động.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thù và Tần Vu Trì ăn tối cùng một bàn.
Lâm Thù ngạc nhiên khi thấy Tần Vu Trì không chỉ im lặng uống canh mà còn nhặt hết xương gà ra, xếp gọn gàng vào bát rồi mới bắt đầu ăn thịt.
Có phải khi người này ăn ngô, hắn cũng sẽ phải lột từng hạt ngô trước khi ăn không?
Nghĩ đến câu hỏi này, Lâm Thù cầm một miếng ngô bỏ vào bát của Tần Vu Trì.
Tần Vu Trì ngừng nhai, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Lâm Thù, trong mắt ẩn chứa một chút cảm xúc mà Lâm Thù không thể hiểu được.
"Cậu nhìn tôi làm gì? Ăn đi!" Lâm Thù hất cằm, giọng điệu bực bội nói.
"Được, cảm ơn." Tần Vu Trì mỉm cười, bóc từng hạt ngô ra, cho lõi ngô vào bát rỗng rồi bắt đầu ăn.
Sau vài tháng không gặp, vết thương trên mặt Tần Vu Trì đã lành, trông cậu tươi tỉnh hơn nhiều so với lúc mới đến.
Mặc dù trông có vẻ đáng thương nhưng hắn vẫn khá đẹp trai.
Lâm Thù khoanh tay, nhìn chằm chằm Tần Vu Trì bằng ánh mắt không hề che giấu, từ lông mày đến đôi môi đang mím chặt.
"Bạn học Lâm Thù, trên mặt tôi có dính thứ gì sao?" Một lát sau, Tần Vu Trì ngẩng đầu lên, thăm dò hỏi.
Tai của Tần Vu Trì rất đỏ, dưới ánh đèn, lông tơ ở chóp tai hiện lên rất rõ, nhỏ mà trong vắt, giống như lông tơ trên quả đào chin mộng vậy.
Cậu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Lâm Thù lúc này mới nhớ ra người đàn ông đối diện không chỉ là khách mà còn là người ngưỡng mộ cậu.
Làm sao cậu có thể ám ảnh đến mức muốn ăn tối với người này chứ?!
Hơn nữa, tại sao cậu lại phải thương hại Tần Vu Trì chứ!
Lâm Thù đột nhiên đứng dậy, cậu cảm thấy lo lắng, bỗng bắt gặp ánh mắt bối rối của Tần Vu Trì.
"Lát nữa cậu mang bát đĩa vào bếp đi, sáng mai cô giúp việc sẽ đến rửa." Nói xong, Lâm Thù bước nhanh lên lầu, bóng lưng cậu như vội vã chạy trốn.
Theo lý mà nói, Lâm Thù vừa trở về thành phố B hẳn là rất buồn ngủ.
Nhưng cậu nằm trên giường trằn trọc mãi, dù thử đủ mọi cách nhưng vẫn không ngủ được. Cuối cùng đến khi cậu cũng buồn ngủ, nhưng cũng chỉ ngủ được vài tiếng, Lâm Thù lại đột nhiên tỉnh dậy.
Tinh thần rất phấn khởi và thính giác trở nên nhạy bén.
Cậu nghe thấy tiếng động nhẹ trên sàn nhà, Lâm Thù nhảy xuống giường mở cửa, quả nhiên thấy Tần Vu Trì đang cầm ô trên tay ở cầu thang.
Mưa đập vào cửa sổ, tạo nên tiếng sột soạt.
Lâm Thù nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cậu lại muốn đạp xe đến trường à?"
"Ừm, hôm nay tôi có mang theo ô, sẽ không bị ướt nữa." Tần Vu Trì im lặng một lát, rồi thì thầm: "Chào buổi sáng, Lâm Thù."
Mặc dù Lâm Thù không có đầu óc thông thường, nhưng cậu vẫn biết rằng ngay cả khi có ô, nước mưa vẫn sẽ rơi chéo xuống quần áo cậu rồi làm ướt chúng.
Cậu lại bắt đầu cảm thấy điên rồ.
Lâm Thù bực bội hỏi: "Cậu không thể đi taxi đến trường sao? Cậu cứ phải đi xe đạp hả"
Tần Vu Trì sửng sốt một chút, cúi mắt xuống, thấp giọng nói: "Như vậy có hơi lãng phí."
Đi taxi có phải là lãng phí tiền không...?
Lâm Thù vô cùng kinh ngạc, nhà Tần Vu Trì không nghèo, gia đình ít nhất cũng có chút việc làm ăn, nhưng người đàn ông này sao có thể nghèo đến vậy?
Có thể là hắn bị cha mẹ bỏ rơi, vì thế không có đủ chi phí sinh hoạt?
Đột nhiên trong mắt Lâm Thù, Tần Vu Trì trở nên đáng thương hơn, giống như một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
"Cậu... thôi bỏ đi." Lâm Thù bực bội gãi tóc: "Tôi bảo tài xế đưa cậu đến trường."
"Chuyện này..." Tần Vu Trì tỏ vẻ ngượng ngùng.
Lâm Thù chậc lưỡi, sốt ruột ngắt lời: "Mau rời đi, nếu dám nói không thì cút khỏi nhà tôi."
Cứ như vậy, ngày hôm sau khi trở về, Lâm Thù ngủ bù ở nhà còn Tần Vu Trì được tài xế lái xe Panamera đưa đến trường.
Trời đã ngừng mưa vào buổi tối.
Khi mưa tạnh, Tần Vu Trì lại được tài xế đưa về nhà, quần áo đã khô ráo, không còn là một chú gà chết đuối đáng thương nữa.
Ngôi nhà tràn ngập mùi thơm của canh củ cải sườn heo.
Lâm Thù đang ngồi ở bàn ăn chơi game, nghe thấy tiếng động, cậu quay đầu lại nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi game.
Tần Vu Trì mang dép lê màu hồng đi đến bàn ăn: "Chào buổi tối, bạn học Lâm Thù."
Vẻ mặt Lâm Thù vô hồn, hồi lâu sau mới đáp lại bằng một tiếng "ừm" qua loa.
Tần Vu Trì đứng im một lúc, cẩn thận xoay người, hắn chuẩn bị lên lầu về phòng mình, lại nghe thấy tiếng gõ bàn vài cái.
Bùm bùm bùm.
Lâm Thù nhíu mày, sốt ruột nói: "Ngồi xuống."
Trên bàn chỉ có một bộ bát, đũa giống hệt nhau và một chiếc bát rỗng.
Tần Vu Trì không biết vì sao ngồi xuống, dưới ánh mắt của Lâm Thù, hắn rót canh, gắp sườn heo, sau đó nhẹ nhàng đặt bát trước mặt Lâm Thù.
Game đang diễn ra sôi nổi.
Lâm Thù không nghe thấy tiếng nhai, ngẩng đầu nhìn bát trước mặt, nghi hoặc hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Bạn học Lâm Thù, xương đã được lấy sạch sẽ." Tần Vu Trì nhếch khóe miệng, có vẻ rất vui vẻ, đôi mắt sáng ngời.
Tại sao Tần Vu Trì lại cười?
Có ai lại vui khi phục vụ người khác như một người hầu không?
Lâm Thù kinh hãi, hoài nghi Tần Vu Trì bị người khác ngược đãi đến quen, nếu không, một anh chàng đẹp trai như vậy sao có thể có tính cách nịnh nọt người khác như vậy?
Mặc dù tức giận, Lâm Thù vẫn không thể mất bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích: "Tần Vu Trì, tôi đã ăn rồi. Tôi muốn bảo cậu uống canh chứ không phải muốn cậu nhặt xương giúp tôi."
Nghe vậy, Tần Vu Trì sững sờ, bộ dáng không tin, môi hơi hé mở lộ rõ sự ngu ngốc, hắn như vậy khiến Lâm Thù thực sự muốn xoa khuôn mặt đó, cậu muốn bảo Tần Vu Trì đừng làm cái vẻ đáng thương như vậy nữa.
Tim cậu lại bắt đầu ngứa, có chút tê dại trong cơn ngứa.
"Ăn nhanh rồi ngủ đi!" Lâm Thù nghiến răng, cậu không thể nhịn được nữa, nhảy xuống ghế rồi lại bỏ chạy lần nữa.
Ánh mắt Tần Vu Trì dõi theo bóng dáng bối rối kia cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên ở trên lầu, lúc này ánh mắt của hắn mới thu hồi.
Tần Vu Trì nhìn chằm chằm vào bát canh, không nhúc nhích, có hơi không muốn uống, khóe miệng hắn nhếch lên không hạ xuống.
Không biết qua bao lâu, Tần Vu Trì mới cầm bát lên, từng chút từng chút một đưa vào miệng.
Canh rất tươi và thơm, thậm chí còn ngon hơn hôm qua. Thịt hầm đến khi mềm, nhưng Tần Vu Trì ăn còn chậm hơn hôm qua.
Bữa ăn nhẹ nửa đêm này kéo dài quá lâu.
Lúc Tần Vu Trì nằm trên giường đã muộn, hắn mở ví điện tử ra kiểm tra xem số tiền kiếm được từ việc chơi thay thế vào cuối tuần đã chuyển vào tài khoản chưa.
Trong ví vẫn còn khoảng 200.000 nhân dân tệ.
Sau khi kiểm tra tài khoản, Tần Vu Trì tắt màn hình điện thoại rồi phấn khích ngủ thiếp đi.
Sáu giờ sáng, trước khi tiếng chuông báo thức reo Tần Vu Trì đã mở mắt, hắn lấy điện thoại di động ra, tắt máy ngay giây đầu tiên khi chuông reo.
Lúc 6:20, Tần Vu Trì rửa mặt xong, như thường lệ, hắn thì thầm chào buổi sáng trước cửa phòng Lâm Thù sau đó mới đi xuống cầu thang với tư thế thẳng lưng.
Tuy nhiên, hôm nay không chỉ có chiếc xe đạp của hắn ở ngoài nhà mà còn có một chiếc xe Lotus đỗ trước cửa, động cơ vẫn đang nổ máy.
Thông thường, tài xế sẽ không đến đón Lâm Thù đi học sớm như vậy.
Tần Vu Trì nghi ngờ đi đến cửa tài xế, vừa lúc hắn cúi xuống, cửa sổ xe bỗng nhiên mở ra.
Lâm Thù ngồi ở ghế lái, trên mũi đeo một cặp kính râm màu đen, cậu nghiêng đầu hơi cúi xuống, lộ ra đôi mắt đẹp.
"Lên xe đi." Lâm Thù chỉ vào ghế phụ lái, giọng điệu không thể phản bác: "Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ ngồi xe của tôi đi học."
【Lời tác giả】
Tần Vu Trì: Tổng giám đốc bá đạo phải lòng tôi.
Lưu ý: Những người có bằng lái xe và có thể lái xe được quy định là 18 tuổi. Đừng mang điều đó vào cuộc sống thực!