Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 83

Trans: Yeekies

 

Không khí trở nên trì trệ.

 

Ba người trước mặt rõ ràng đều sửng sốt, đặc biệt là cậu bé đeo kính, miệng há hốc và thậm chí không để ý đến tiếng rung của điện thoại trên bàn.

 

Vù vù--vù vù--

 

Âm thanh hơi ồn.

 

Lâm Thù ngẩng đầu nhìn điện thoại trên bàn, giơ tay chỉ: "Điện thoại của cậu reo kìa."

 

Sau khi được nhắc nhở, chàng trai đeo kính là người đầu tiên lấy lại tinh thần, anh ta cười nhạt nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, bạn trai của Tần Vu Trì."

 

Cái tên này quá dài và nghe rất ngượng ngùng, nên cuối cùng Lâm Thù cũng tự giới thiệu: "Tôi tên là Lâm Thù."

 

"Được thôi, Lâm Thù." Cậu bé đeo kính mỉm cười, đôi mắt nheo lại.

 

Hai người bạn cùng phòng còn lại vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt họ di chuyển từ mắt Lâm Thù đến bàn tay đang vòng qua vai Lâm Thù của Tần Vu Trì.

 

Khi anh chàng đeo kính trả lời cuộc gọi của người giao hàng và chuẩn bị ra ngoài lấy đồ ăn mang về, Tần Vu Trì cũng vòng tay ôm lấy Lâm Thù và chuẩn bị rời đi.

 

Ba người cùng nhau bước ra ngoài, mãi đến lúc này họ mới nghe thấy tiếng chào tạm biệt muộn màng từ phía sau: "Tạm biệt!"

 

Nửa tháng sau, Lâm Thù ngày nào cũng đưa Tần Vu Trì đi học, không chỉ đi học mà còn cùng Tần Vu Trì đến căng tin ăn cơm.

 

Không chỉ sinh viên trường Z nhớ rằng "bạn trai của Tần Vu Trì tên là Lâm Thù", mà ngay cả sinh viên các trường khác cũng biết rằng có một anh chàng đẹp trai lái xe thể thao đến trường để đưa bạn trai đi học mỗi ngày.

 

Nhiều học sinh từ trường trung học trực thuộc cũng đăng ký vào trường Đại học B, tin đồn này nhanh chóng được xác nhận, nói rằng hai người đã yêu nhau từ lâu.

 

Cho đến một ngày, chiếc xe thể thao biến mất, Tần Vu Trì bước vào lớp học với vẻ mặt lạnh lùng với tâm trạng buồn bã, mọi người mới nhận ra rằng Lâm Thù cuối cùng cũng đã bắt đầu đi học!

 

Mối quan hệ yêu xa luôn khó khăn. Mặc dù Lâm Thù bay về hàng tháng hay Tần Vu Trì bay đến London vào mỗi kỳ nghỉ, nhưng chênh lệch múi giờ luôn khiến họ bỏ lỡ thời điểm giao tiếp tốt nhất.

 

Lâm Thù thì ổn, với cậu thì không có gì quá khó khăn, nhưng Tần Vu Trì thì lại luôn lo lắng.

 

Năm thứ ba, Tần Vu Trì nộp đơn xin trao đổi để tiếp tục học ở London, hắn chuyển đến cùng trường với chuyên ngành phụ của Lâm Thù.

 

Vừa gặp mặt, Tần Vu Trì liền giống như một con chó lớn bị bỏ rơi, đáng thương ôm chặt Lâm Thù không muốn buông tay, như muốn đem cậu nhét vào trong cơ thể mình.

 

Có khó thế không? Họ mới gặp nhau tháng trước thôi mà.

 

Nếu đối mặt với người khác, Lâm Thù luôn nói "kiêu căng".

 

Nhưng đối mặt với Tần Vu Trì, Lâm Thù không thể nói ra, thậm chí ngay cả ý nghĩ như vậy cũng không có, cậu chỉ cảm thấy bạn trai mình quá tình cảm, cần an ủi cũng như ôm ấp dỗ dành.

 

Vừa trở về căn hộ của Lâm Thù, cánh cửa vừa đóng lại Tần Vu Trì đã hung hăng hôn cậu, không cho Lâm Thù kịp phản ứng.

 

"Khoan đã... Em còn chưa tắm." Môi Lâm Thù đau rát vì nụ hôn, cậu quay đầu đi, thở hổn hển.

 

Tần Vu Trì bế Lâm Thù lên, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm: "Anh giúp em."

 

"Tần Vu Trì, em thấy não anh toàn rác vàng thôi!" Lâm Thù dựa mặt vào vai Tần Vu Trì, thở hổn hển.

 

Vào phòng tắm, Tần Vu Trì đặt Lâm Thù vào bồn tắm, mở vòi sen: "Đúng rồi, còn có cả rác thải màu hồng nữa."

 

Rác thải màu hồng? Điều đó có nghĩa là gì?

 

Đáng tiếc Tần Vu Trì không cho Lâm Thù thời gian suy nghĩ, trong tiếng nước bắn tung tóe, hắn lăn vào bồn tắm ôm chặt lấy cậu, không chừa một khe hở nào.

 

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ kính và chiếu xuống sàn nhà.

 

Ánh nắng chiếu xiên, vầng hào quang màu vàng chiếu vào góc cạnh của Lâm Thù, khiến khóe mắt hơi đỏ của cậu chuyển sang màu hồng nhạt.

 

Tần Vu Trì nhìn chằm chằm khóe mắt cậu, trong lòng hắn ngứa ngáy, không nhịn được hôn nhẹ lên đó.

 

Lâm Thù vốn đang ngủ không yên, tiếng động rất nhanh đánh thức cậu, cậu nhíu mày hỏi: "Anh làm gì vậy?"

 

"Không có gì." Tần Vu Trì nắm tay Lâm Thù, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu, không nhắc nhở cậu, mà chờ Lâm Thù tự mình phát hiện.

 

Lâm Thù cảm thấy ngón tay mình có gì đó lạ nên cúi đầu.

 

Chiếc nhẫn ở ngón áp út rất đặc biệt, mềm mại khi chạm vào, có màu trong suốt. Trên nhẫn có in hình một chú mèo con màu hồng. Chú mèo con không đứng yên, tai của nó có thể cử động.

 

"Tự tay anh làm nó à?" Lâm Thù chỉ vào con mèo con, nó biến mất, chiếc nhẫn chuyển sang màu xanh nhạt.

 

"Ừm." Tần Vu Trì đáp: "Anh làm bằng thủy tinh dẻo, có thiết lập một chương trình đơn giản. Màu sắc sẽ thay đổi dần theo thời gian. Buổi sáng là vàng nhạt, buổi tối là xanh nhạt."

 

Đây được gọi là chương trình đơn giản phải không?

 

Lâm Thù nhướng mày, cậu nắm lấy tay Tần Vu Trì nhìn chiếc nhẫn còn lại, trên nhẫn của Tần Vu Trì không có hoa văn, chỉ có màu sắc giống hệt cậu.

 

"Tại sao của em lại có hình mèo con?" Lâm Thù hỏi.

 

Lúc đầu Tần Vu Trì không muốn trả lời, nhưng sau khi bị Lâm Thù trừng mắt nhìn mấy lần, cuối cùng hắn cũng trả lời: "Bởi vì em luôn cào anh, rất đáng yêu."

 

Bây giờ, trên cánh tay của Tần Vu Trì quả thực có hai vết xước, cả hai đều là do Lâm Thù gây ra lúc nãy.

 

"Anh mới là người dễ thương!" Lâm Thù có chút ngượng ngùng muốn phản bác, nhưng không ngờ đây lại là lời khen dành cho Tần Vu Trì.

 

"Ừ." Tâm tình Tần Vu Trì rất tốt, hắn ôm chặt Lâm Thù hơn, khóe miệng hơi cong lên.

 

Cả hai đắm chìm trong sự dịu dàng yên tĩnh.

 

Sau khi chờ một lúc, Lâm Thù nghĩ Tần Vu Trì sắp cầu hôn, nhưng cậu vẫn không nghe thấy gì cả.

 

Đồ ngốc, anh có tặng em nhẫn thì em cũng không cầu hôn đâu.

 

Lâm Thù hắng giọng, ám chỉ: "Tần Vu Trì, quý cô Thanh Mẫn đang thúc giục chúng ta kết hôn. Bà ấy hỏi khi nào chúng ta sẽ kết hôn."

 

Đây hoàn toàn là lời vô nghĩa của Lâm Thù, Tô Thanh Mẫn chỉ thỉnh thoảng quan tâm đ ến tiến độ, muốn chuẩn bị hôn lễ trước.

 

Sau một lúc im lặng, Tần Vu Trì thừa nhận: "Anh đã đặt lịch hẹn trực tuyến, có thể đăng ký vào thứ ba tuần tới."

 

Lâm Thù còn tưởng Tần Vu Trì chỉ muốn tặng nhẫn cho mình thôi, không ngờ người đàn ông này đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi, không để lại chút manh mối nào.

 

Tên mưu mô này.

 

Lâm Thù có chút ác ý, cậu cố tình không trả lời.

 

Tần Vu Trì không nhận được phản hồi nên nói: "Nếu em thấy quá nhanh thì chúng ta có thể đợi sau đăng ký."

 

Giọng nói của Tần Vu Trì nghe có vẻ ủy khuất và đáng thương, như thể Lâm Thù không đồng ý sẽ là một tội lỗi rất lớn.

 

Sau khi hẹn hò được vài năm, Lâm Thù đã biết Tần Vu Trì là một người giả tạo, hắn giả vờ yếu đuối, cố ý làm vẻ đau khổ.

 

Nếu những trò vặt vãnh này ở trên người khác, cậu sẽ khịt mũi khinh thường, nhưng ở trên người Tần Vu Trì, chúng lại có vẻ rất đáng yêu, khiến Lâm Thù phải kiên nhẫn thỏa hiệp.

 

"Em có thể đồng ý, nhưng em có một điều kiện." Lâm Thù ngẩng cằm lên, giọng điệu đầy tự hào.

 

Tần Vu Trì vẻ mặt nghiêm túc: "Điều kiện là gì?"

 

Lâm Thù nhịn cười, nghiêm túc nói: "Nếu anh hôn em, em sẽ đồng ý yêu cầu của anh."

 

Tần Vu Trì sửng sốt vài giây mới hiểu ra Lâm Thù đang trêu mình nên không có ý định từ chối.

 

"Như vậy có được không?" Tần Vu Trì cúi người, nhẹ nhàng hôn cậu một cái, đầu lưỡi không tiến vào sâu trong nụ hôn, bởi vì hắn rất muốn nghe câu trả lời của Lâm Thù.

 

Đồ ngốc nghếch.

 

Lâm Thù cười, chủ động hôn lên khóe môi Tần Vu Trì, giọng nói rất dịu dàng: "Đương nhiên là được, Tần tiên sinh của em."

 

  -Kết thúc ngoại truyện-

Lời tác giả

 

Các bạn thân mến, chương ngoại truyện kết thúc ở đây!

 

Nếu sau khi kết hôn có chương ngoại truyện mới, ABO hoặc những if line ngọt ngào khác, tôi sẽ viết bên cạnh. Nếu các bạn thân mến muốn xem Cao Tĩnh Ca, hoặc những if line mà kiếp trước không chết, hay chỉ có Trì sống, tôi đã tưởng tượng ra và tất cả đều quá đau lòng, vì vậy tôi quyết định không gửi dao cho các bạn.

 

Hẹn gặp lại lần sau~ (nháy mắt)

 

Lời Yeekies

 

Khúc này em quyết định để 'tiên sinh' nha, vì bên Trung người ta thường gọi chồng là tiên sinh, và cũng sát với nguyên tác của Tác giả.

 

CP chính đến đây là hết, raw cổ mua trên Tấn Giang không còn PN khác rồi, có vẻ Tác giả không cập nhật nữa.

 

Đứa con thứ 2 đã hoàn thành, cảm ơn mn đã đồng hành cùng Yeekies.

 

Luận văn của em vẫn chưa xong, còn 1 tháng nữa cổ phải nộp bản chính rồi. Các chương sau đều edit và tran hơi vội nên nếu có sai sót mong mọi người thông cảm ạ. Sau khi hoàn tất báo cáo cổ mới có thể beta lại.

 

Thân ái!

Bình Luận (0)
Comment