Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 21


Tá Nguyệt cho dù là dị năng hệ phụ trợ nhưng sức lực vẫn mạnh hơn người bình thường, một đá kia cậu dùng hết sức để đạp, nơi yếu ớt nhất của đàn ông chính là thứ giữa hai chân, chỉ một chút lực nhỏ đã đủ để thấy mầm non mọc lệch rồi, huống chi là một cú sút toàn lực của dị năng giả…
Lần này thật sự lo lắng cho họa mi của Karl có còn tung cánh được hay không.

Chỉ thấy gã đau đớn khép lại hai chân, hai tay ôm lấy chim nhỏ, gân xanh trên rán gồ lên chằn chịt như mạng nhện, âm thanh kìm nén trong cổ họng chực chờ muốn thoát ra rồi gào lên một trận nhưng gã vẫn nghị lực kìm nén lại, đôi mắt hận thù nhìn chằm chằm Tá Nguyệt như thể phút sau sẽ lao tới cắn chết cậu.

Tá Nguyệt cười méo xệch nhìn gã trai khuỵu dưới đất, không biết làm thế nào chỉ đành nhìn đồng bạn xung quanh, lại phát hiện ra bọn họ đang nín cười đến mức mặt mày tím tái như gan heo, đặc biệt là Phùng Lâm, nước miếng trông có vẻ sắp trào ra đến nơi rồi kìa…
Leila cùng Elix không ngại mà còn đưa cho cậu hai cái like cực hoành tráng.

Ngay cả người bên phía Karl cũng âm thầm đưa tay che lại khóe miệng đang nhếch lên của mình…
Tá Nguyệt: “…” coi bộ thói đời của Karl trông còn tệ hơn những gì gã biểu hiện ra bên ngoài ha…
Phải mất một lúc sau Karl mới tạm thời đứng được, tuy nhiên đi đứng vẫn còn vất vả lắm, còn cần phải có người đỡ mới di chuyển được, gã muốn nhóm của Elix đi lên trước tuy nhiên bọn họ không chịu, bởi vì sợ gã sẽ đâm lén sau lưng mình, đặc biệt là Tá Nguyệt.


Cũng nhờ sự việc vừa rồi mà năm người Elix cũng chú ý đến cái lọ treo bên hông bốn người kia, lại nhớ đến hành động đêm qua của bọn gã theo lời Tá Nguyệt kể, có thể suy đoán bên trong cái lọ chứa thứ gì…
Có lẽ vì thế mà khi Tá Nguyệt đến gần mới phản ứng gay gắt như vậy.

Cả đội tạm thời đi chậm lại vì Karl, mí mắt của Tá Nguyệt vẫn còn giật, cậu đưa tay đè lại với hi vọng nó đừng giật nữa nhưng mà vô vọng, điều này khiến lòng Tá Nguyệt càng thêm bất an…
Mỗi lần mí mắt cậu giật thì chắc chắn hôm đó sẽ xảy ra xui xẻo, đặc biệt hôm nay cường độ vừa nhiều vừa nhanh khiến cậu không khỏi nghĩ đến con dị khủng cấp năm biến dị kia có khi nào sẽ đột nhiên tấn công bọn họ không…
Tá Nguyệt lặn lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời lại bất ngờ nhận ra trên đầu bọn họ đã bị đám cây cối khổng lồ che khuất từ bao giờ, từng tán lá to như bàn tay người khổng lồ bao bọc lại thành một cái lồng giam nhốt tất cả con người vào bên trong cùng với lũ dị khủng, và chỉ có gϊếŧ chóc mới có thể giữ được mạng để đi tiếp.

“Kì lạ, sao không thấy vệ tinh của học viện đâu hết nhỉ” Phùng Lâm là người phát hiện ra đám vệ tinh luôn lảng vảng trên không bây giờ đã biến mất tăm, ngay khi cậu ta vừa dứt lời, một giọt nước bỗng dưng rơi trên sống mũi của Tá Nguyệt.

Mùi tanh như giòi bọ nhanh chóng chui vào khoang mũi của thiếu niên, cậu đưa tay quẹt lấy thứ chất lỏng đỏ tươi kia, trong thoáng chốc trái tim chìm xuống… thứ trên tay cậu, là máu.

‘Tí tách’
Trời không có mưa nhưng tiếng nước nhỏ xuống vũng nước đọng vang lên từng tiếng vỡ tan, đều đặn, cả đám đồng loạt nhìn xuống chân mình, từ bao giờ đế giày của bọn họ đã dính chất lỏng đặc sệt đỏ tươi như thế này, và cũng từ khi nào rừng cây trở nên ngột ngạt tanh tưởi đến vậy… rừng Vô Tận từ khi bước vào vẫn luôn ít nhiều nghe thấy tiếng dị khủng kêu gào, mà kể từ khi đến khu vực phía Tây, những âm thanh kia cứ như có cánh mà bay đi hết.


Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng từng thiếu niên thiếu nữ ở đây, đặc biệt là Diệp Hoa, ẩn trong thân xác nhỏ bé là tâm hồn thành thục trưởng thành, cô đi theo Elrey chinh chiến qua không biết bao nhiêu trận, rất nhanh đã nhận ra mùi hương của cái chết đang dần dần bao trọn khu rừng này.

“Mọi người, chúng ta nên rời khỏi đây đi” Cô nói với cả đội, sau đó nhanh chóng kéo tay Tá Nguyệt tính rời đi.

Tóc đỏ không quan tâm lời Diệp Hoa nói, gã nhìn thấy ánh sáng phía trước, trong lòng không khỏi vui mừng mà bước đến đưa tay gạt lá cây che phủ ở phía trước ra, cảnh tượng trước mắt toàn bộ bị gã thu hết vào đáy mắt.

Tá Nguyệt bị Diệp Hoa kéo đi được vài bước lập tức dừng lại bước chân, bởi vì tay cậu đã bị Elix kéo lại, bên tai lại là âm thanh run rẩy của Leila: “…Cái quái gì vậy”
Tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ vang vọng khắp không gian mang theo cảm giác dằng xé đau đớn tận tâm can, đôi mắt đen láy của thiếu niên phản ánh một màu đỏ rực đến bỏng mắt, người phụ nữ với mái tóc đen dài phủ kín cả mặt, lay lắt bước đi từng bước trong không gian đỏ tươi, xé mở bụng của từng người từng người bên trong, lục tìm, khuấy đảo nội tạng đến khi nát bấy, ả ta khóc than, gào thét, hai mắt sâu hoắm như hố đen không có chút ánh sáng, tựa như hi vọng vụt tắt trong mắt thiếu niên…
Chưa bao giờ Tá Nguyệt cảm thấy thị lực tốt lại tệ như vậy.


Ả ta dường như vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, còn đang mải mê tìm kiếm trong núi xác chết…
“Con của ta… con ơi…”
Rất nhiều thi thể của các thí sinh thậm chí có cả dị năng giả trộn lẫn vào nhau, máu chảy ra ồ ạt sớm đã hóa thành một dòng sông đỏ thẫm dưới chân người phụ nữ, ả ném cái đầu người trên tay sang một bên, cái đầu như quả bóng rổ lăn một đường rồi đụng phải những cái xác đứt tay thiếu chân mới dừng lại.

Tá Nguyệt nhận ra đó là đầu của cậu con trai đã liếc mắt khinh thường nhìn mình lúc ở trên tàu, khuôn mặt cậu ta vẫn còn lưu giữ nét hoảng loạn tột độ trước khi chết, đôi mắt trống rỗng vô hồn nằm chung với những cái đầu khác tạo cảm giác ớn lạnh đến tận xương.

Tá Nguyệt biết hôm nay mình sẽ gặp xui xẻo, lại không ngờ lại xui đến mức này, âm thanh khóc lóc đau khổ của người mẹ đi tìm con… đặc trưng của dị khủng biến dị cấp năm đã tàn sát gần một nửa thí sinh tham dự kì thi của học viện – Huyết Lệ Nữ…
“Chạy…”
Âm thanh nghẹn ứ trong cổ họng cậu, như bị mùi máu và xác chết không toàn vẹn trước mắt chặn lại, chỉ có duy nhất một chữ thoát ra khỏi cổ họng: “Chạy!!”
Diệp Hoa cùng Mộ Hàm Bạch cùng nắm tay Tá Nguyệt quay đầu bỏ chạy, Elix, Phùng Lâm cùng Leila theo sau, tiếp đến là đám người Karl bọn họ chạy như điên, kì lạ là con dị khủng kia không đuổi theo, dường như nó đang bận rộn tắm máu hay có lẽ là đang đi tìm con…
Tá Nguyệt không khỏi nhớ đến dị khủng sơ sinh đêm hôm qua đám Karl gϊếŧ, cậu quay đầu nói với bốn người: “Các cậu mau vứt cái lọ bên hông đi”
Tất nhiên là Karl đời nào chịu nghe lời cậu, gã vẫn im lặng mà chạy thôi.

Không rõ mục đích gã lấy máu dị khủng làm gì nhưng sự đối nghịch trong âm thầm của gã đã thay Karl đưa ra một câu trả lời với Tá Nguyệt rồi.


Chưa ra khỏi rừng thì một gã trong đội vấp phải cành cây té ngã xuống, chiếc lọ bên hông rơi xuống, vỡ tan, chất lỏng đen đặc bên trong tràn ra, quả nhiên là máu dị khủng.

Gã ta chật vật mắng một tiếng nhanh chóng nhặt cái lọ cùng số chất lỏng còn chưa kịp chạy ra hết bên ngoài lên, gã thầm cảm thấy may mắn ngẩn đầu lên muốn nói gì đó với đồng bạn phía trước lại chỉ thấy gương mặt trắng bệch của bọn họ.

“Đ…đằng sau…”
Tiếng khóc nỉ non đã bị bỏ xa nay gần ngay sát bên tai, sau lưng là một mảng lạnh toát như hơi thở của cái chết, gã cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ cao tầm ba mét mặc áo lụa trắng dính đầy máu đang cúi đầu nhìn hai tay của gã, chất lỏng màu đen tràn ra từ hốc mắt sâu hoắm nhuốm ướt gương mặt tái nhợt của cô ta rồi rơi xuống mặt của gã.

“Con…của ta”
Gã đồng bạn của Karl sợ hãi ngã phịch xuống đất, gã muốn cầu cứu nhưng Karl sớm đã mang hai người còn lại chạy đi mất, để mặc gã như vậy, lần này ánh mắt của gã ánh lên cơn tuyệt vọng cùng cực…
Một tiếng thét tê tâm liệt phế của người phụ nữ, cả khu rừng bị chấn động bởi tiếng thét kinh khủng này, Karl chạy ở phía trước không khỏi xoay đầu nhìn đằng sau, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền cảm thấy dạ dày cuộng lên từng đợt muốn nôn, gã nhắm mắt thật chặt rồi nhanh chóng mở ra, hai chân dùng lực chạy thật nhanh về phía trước…
Phía sau, đồng bạn của gã đã bị ả đàn bà kia cắn đứt cổ, máu tươi phun ra đều bị cái lưỡi dài của ả liếm đi sạch sẽ, gã vẫn chưa chết, nhưng chỉ có thể cứng đờ mà nhìn bụng mình bị xé toạt ngay trước mắt mình… cuối cùng chết đi trong cơn đau đớn tột cùng.



Bình Luận (0)
Comment