Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 47


Bây giờ không còn việc của mình nữa, Tá Nguyệt cũng không có sở thích đi ngắm người khác vui chơi cho nên cậu nói một tiếng với quản lý rồi im lặng ra ngoài hít thở không khí một chút.

Gia tộc Felix rất giàu, không phải quyền lực nhất nhưng có lẽ là nhà nhiều tiền nhất trong tứ đại gia tộc, chỉ nhìn khu vườn rộng như cái sân bóng không thôi cũng đủ thấy độ giàu của bọn họ, đó là chưa kể đây chỉ là một phần của nhà Felix, bọn họ còn có mấy căn biệt thự và đất đai nằm ở khắp tinh cầu Noah.

Ban đêm ở trong vườn dù có đèn điện sáng đến đâu cũng không ngăn nổi sự âm u của bóng đêm, tuy nhiên như vậy lại rất đẹp, ở thế giới khoa học tân tiến, đom đóm là sinh vật sớm đã nằm trong sử sách rồi, bây giờ người ta có thể mô phỏng chúng bằng những loại máy móc siêu nhỏ, chúng được mua với giá rất đắt, mà mục đích chẳng để làm gì ngoài việc trang trí, nhìn chung là loại đồ chơi giành cho giới nhà giàu xem tiền như giấy chùi chân.

Như bây giờ trước mắt Tá Nguyệt có một vài con ‘đom đóm’ nhân tạo đang bay lượn ở trong vườn, ánh sáng xanh lập lòe yếu ớt chìm nghỉm trong đèn điện trang trí, không nhìn kỹ thì hoàn toàn sẽ bỏ qua nó, Tá Nguyệt bắt lấy một con đưa đến gần nhìn, nó còn chẳng giống một con đom đóm, chẳng qua chỉ là một quả cầu máy mô phỏng ánh sáng của đom đóm thôi.

Dùng để trang trí cũng ổn đấy nhưng có lẽ như lão già Galid kia dư tiền quá, mua thứ này về lại không biết để ở đâu cho hợp lý nên cứ thả vào trong vườn, để mặc chúng bay loạn xạ như thế cho đến khi nào hết năng lượng thì thôi…
Tá Nguyệt bắt thêm hai ba con ‘đom đóm’ nữa rồi mang chúng đến một nơi khá tối rồi thả chúng ra, quả nhiên đom đóm đẹp nhất chỉ khi ở nơi không có ánh sáng, và cũng chỉ sống được khi có bóng tối thôi.

Nhìn ba bóng sáng nho nhỏ lượn lờ trong đêm, chớp tắt chớp tắt liên tục, Tá Nguyệt bỗng cảm thấy lạ, giấc mơ này cũng kéo dài khá lâu rồi tại sao còn chưa kết thúc đi, bên cạnh đó nó quá thật, điều này làm cậu có ảo giác như mình đang chân chính sống chứ không phải là mơ, cảm giác khi đồ vật chạm vào, hương vị tươi mát của khu vườn, tiếng nói cười mơ hồ truyền đến từ trong dinh thự… tất cả đều thật đến đáng sợ.

Nhưng cậu biết đây chỉ là mơ, bởi vì ngoại trừ gương mặt của bản thân mình và hai chị em nhà Felix, tất cả những người khác đều mờ ảo như bị sương mù phủ qua vậy, có chút đáng sợ nhưng cũng là bằng chứng để cậu tin rằng nơi này là ảo cảnh trong mộng.


Mặc kệ ba con ‘đom đóm’ kia, thiếu niên đi đến đài phun nước ngồi xuống, dưới chân là một nửa điếu xì gà mà lúc nãy người đàn ông kia ngậm, vẫn còn mùi thuốc tảng mạng trong không khí, cậu lơ đễnh đá tàn thuốc đi xa khỏi tầm mắt của mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay không có trăng.

Cúi đầu nhìn hai tay đan chặt lại vào nhau, Tá Nguyệt bắt đầu cảm thấy chán nản và mệt mỏi, cầu mong cho giấc mơ này mau chóng kết thúc đi thôi.

Nỗi buồn tẻ cứ thế bủa vây lấy cậu dần dần khiến Tá Nguyệt cảm thấy buồn ngủ, khoảnh khắc cậu chịu không nổi nữa muốn ngủ gật thì bỗng nhiên cái nóng như thiêu đốt da thịt ập đến, cậu rùng mình một cái hoàn toàn tỉnh khỏi cơn mê mang, không khí mát lạnh của khu vườn không biết tại sao đã biến mất toàn bộ thay vào đó là mùi khét bốc lên nồng nặc, xác của một con đom đóm nhân tạo lăn đến dưới chân cậu, cháy đen một mảnh…
Tá Nguyệt giật mình ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi cậu đang ngồi vẫn là trong khu vườn nhà Felix nhưng lại tối om không một mảnh ánh sáng, tương phản với bóng đêm sâu thẳm ở đây là khu biệt thự sáng rực như một ngọn đuốc khổng lồ nổi lên sừng sững trong không gian.

Đồng tử của Tá Nguyệt co rụt lại, cậu kinh hãi nhìn cái bóng người khổng lồ đang bao phủ lấy cả dinh thự, nó to lớn đến mức cậu có thể nhìn thấy rõ ràng từng con sâu đen thui nhớp nháp đang bao phủ lấy cơ thể nó, cái đầu lúc nhúc sâu đen không có mắt mũi nhưng cảm giác dường như nó đang quan sát dinh thự, bàn tay to lớn kinh tởm phủ lên, cứ tưởng sẽ bị đốt cháy cùng với biệt thự lại chẳng ngờ tay nó xuyên qua ngọn lửa, chui vào trong dinh thự như một cái bóng.

Tiếp theo là cả cơ thể tan rã ra, từng tảng lớn côn trùng bò lúc nhúc liên tục rớt xuống, xuyên qua cả dinh thự mà chui vào.

Tá Nguyệt bỗng nhớ đến hai chị em nhà Felix, cậu hớt hải chạy về phía cửa lớn, cả cánh cửa to lớn vẫn chưa bị lửa lan đến nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.


Còn cách biệt thự nửa đoạn, Tá Nguyệt vẫn luôn quan sát con quái vật đen thui kia, cả người nó đã tan rã ra như chất lỏng nhớp nháp rớt từng tảng thịt đen ngòm dính đầy sâu bọ ở trên xuống biệt thự, thiếu niên nhìn đến mà nổi cả da gà, bỗng nhiên từ bên trong ngọn lửa cháy rực, một cánh tay khổng lồ tạo ra từ đống sâu nâng lên một cái đầu, một con mắt banh ra từ trên cái đầu nhẵn bóng, xoay tròn một trận rồi chỉa thẳng về phía Tá Nguyệt…
Đúng, chính xác là đang nhìn Tá Nguyệt, không những nhìn một cách bình thường mà con ngươi đen trắng kia còn trợn lớn, tia máu vằn vện phủ xung quanh con ngươi trông như thể nhìn thấy thứ gì đó khiến cho nó phẫn nộ hoặc có lẽ là kinh ngạc đến cùng cực.

Tá Nguyệt như bị đóng đinh mà đứng lại tại chỗ, hô hấp như bị một bàn tay bóp nghẹt không cho không khí tràn vào phổi, nhìn vào mắt nó, thiếu niên thật sự cảm nhận được sát ý như rắn rết đang dần dần quấn lấy cả cơ thể mình.

Đầu cậu bắt đầu đau, rõ ràng mấy phút trước còn tỉnh táo như thế, bây giờ đau như bị dùi đục vào trong, mà nguyên nhân ít nhiều gì cũng liên quan đến con quái vật kia.

Trong mơ hồ vì quá đau, Tá Nguyệt nghe thấy một giọng nói máy móc trong đầu mình, âm lượng cực kỳ nhỏ lại còn bị nhiều sóng phát ra tiếng rè rè như loa hỏng, chất giọng lạnh lùng không chút nhiệt độ lặp đi lặp lại một câu nói, Tá Nguyệt khó khăn nhặt ra được trong đó một câu rõ ràng…
Trình tự hủy diệt virus…rẹt…rẹt…báo hỏng.

Không biết qua bao lâu, Tá Nguyệt giật mình lấy lại tỉnh táo, đầu cậu đã hết đau một cách thần kỳ, cơn đau đến nhanh cũng rút rất nhanh, cậu ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự, không thấy con quái vật kia nữa nhưng dinh thự thì hoàn toàn biến thành một quả cậu lửa bà nó rồi.

Dị năng giả đâu hết rồi, khách quý trong dinh thự đều là dị năng giả cấp cao, tại sao không một ai đứng ra xử lý, Galid đâu? Sao trống huơ trống hoắc thế này…
Xe vẫn còn nhưng người thì không thấy đâu, cả người Tá Nguyệt lạnh toát, cậu nhớ lại thứ to lớn kinh tởm đã chui vào trong dinh thự, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu thiếu niên… Không thấy nó đâu nữa… Có nghĩa là nó đã vào trong ư?

Đừng nói tất cả đều bị nhốt ở trong đó nhé?
Thế là không chút nghĩ ngợi, thiếu niên nhỏ nhắn như gắn phải động cơ moto nhanh chóng đạp cửa chạy vào, lần này không có ai ngăn cậu lại như mẹ nuôi Rosalia nữa, cũng không có lão già đáng kinh tởm viện trưởng kia nhưng đối mặt với cậu bây giờ là thứ còn đáng sợ hơn cả viện trưởng.

Biển lửa đỏ rực như địa ngục.

Đúng như cậu suy đoán, toàn bộ người ở trong bữa tiệc tất cả đều ngất xỉu, nằm trên sàn nhà, có người thậm chí đã bị cháy đen đến không ra hình dạng, chết không rõ lí do.

Mùi khói và mùi thịt nướng đồng loạt chui vào phổi cậu, Tá Nguyệt tim kiếm bóng dáng của hai chị em, cuối cùng cũng nhìn thấy hai đứa bé trốn dưới gầm bàn, lửa sắp sửa lan đến trên người hai đứa rồi…
Leila vẫn còn tỉnh, cô bé đang ôm em trai ngất xỉu trong lòng mình, đồng tử xanh lam mở thật to nhìn lên trần nhà, đăm đăm không chớp lấy một cái.

Tá Nguyệt nhanh chóng chạy đến, nơi này sớm muộn gì cũng bị nuốt chửng bởi trận lửa điên khùng này mà thôi, cậu phải cứu hai đứa trẻ này trước: “Này! Leila, tỉnh táo lại! Em nghe anh nói không?! Này!!”
Leila bỗng nhiên chỉ tay về phía trần nhà, giọng nói non nớt nhưng vô hồn vang lên: “Lũ côn trùng đang rơi xuống đầu khách…”
Tá Nguyệt nhớ đến đám trùng rớt ra từ người con khổng lồ, ngay khi nghe Leila nói xong cậu liền ớn lạnh nhìn lên trần nhà, tuy nhiên lại không có bất cứ gì cả, Tá Nguyệt không cho rằng đó là ảo giác, bởi vì chính bản thân cậu cũng nhìn thấy nó.

Lão già Galid đi đâu rồi mà để con mình lại ở đây thế này không biết.


Ta Nguyệt dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ ôm hai đứa trẻ ra ngoài, cậu cũng chẳng phải loại vai u thịt bắp gì, mang hai đứa bé béo chù ụ ra ngoài là một việc cực kỳ cực nhọc, nhưng cậu vẫn phải làm thôi.

Trong luyện ngục rực lửa, thiếu niên gầy gò cực nhọc mang theo hai đứa trẻ tránh né đủ đường hướng về phía cửa, ngay khi gần chạm đến vạch đích bước ra bên ngoài, cổ chân của thiếu niên bỗng nhiên bị túm lấy, Tá Nguyệt không đề phòng ngã văng xuống sàn, Leila và Elix cũng lăn sang một bên…
Lúc này Leila bị chấn động mới lấy lại được tỉnh táo, cô bé hoảng sợ nhìn ngôi nhà của mình rực trong lửa, em trai cách cô rất gần nên cô nhanh chóng đứng dậy chạy qua ôm lấy Elix lên, sau đó cô mới nhớ được là hình như có người đã mang mình ra ngoài từ bên trong.

Lồng ngực gầy yếu đó vẫn luôn ôm lấy hai chị em cô…
Leila cách cửa rất gần nhưng cô bé không đi ra, cô đứng ở ranh giới giữa cái chết và sự sống tìm kiếm người kia, cuối cùng cô nhìn thấy cậu đang vùng vẫy vật lộn với một người… kẻ đó hình như là khách đến dự sinh nhật của Elix, là một dị năng giả hệ lực lượng…
Thiếu niên bị gã bóp trật cổ chân, trông cậu rất đau nhưng vẫn cố sức thoát ra ngoài, gã kia đã bị trần nhà sập suống đè phế nửa người rồi, gã không muốn nhìn người khác cứ thế thoát ra, nếu cậu không cứu gã thì gã tuyệt đối không cho cậu sống.

Còn chờ nữa thì cả hai đều bị thiêu cháy mất.

Leila còn nhỏ nhưng cô trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt của những mưu mô và toan tính, cô rõ ràng suy nghĩ độc ác trong mắt của gã kia, cô không nghĩ nhiều đã chạy đến dẫm lên tay của gã kia, hung dữ quát: “Buông anh ấy ra!”
Cà: Dạo này bận vắt dò lên cổ chạy nên hôm nay mới ra chương được, mọi người thông cảm nha.

.

Bình Luận (0)
Comment