Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 80

Vào cuối tháng Giêng, Tô Niệm Niệm đã có một kỳ nghỉ đông.
 
 Cô vốn cho rằng trường múa A cho nghỉ là muộn nhất rồi, nhưng so với khoa y của đại học A, vẫn chưa là gì. Khi cô được nghỉ, Tô Diệm nói anh còn một tuần nữa.
 
Nhị ca của trường y luôn nhàn rỗi biến mất trong tuần thi cuối cùng, Tô Niệm Niệm nhìn vào điện thoại, lần cuối cùng cô liên lạc với Tô Diệm là ba ngày trước, và bốn từ được gửi với giọng lạnh lùng— —
 
【 Đóng cửa luyện tập 】
 
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tô Diệm, Tô Niệm Niệm cảm thấy nhẹ nhõm, kéo vali đến sống ở nhà Bùi Ngôn Khanh.
 
Đó là thời điểm cuối năm khi các đơn vị lớn gấp rút đạt KPI, nhưng Bùi Ngôn Khanh vẫn với tiến độ như cũ, không ngừng bận rộn.
 
Khi Tô Niệm Niệm xách vali vào nhà, Bùi Ngôn Khanh không biết về điều đó, anh cũng không có ở nhà.
 
Cô đang chán nản nằm trên sô pha nghịch điện thoại di động, liền thấy Bùi Điềm gửi cho cô một tin nhắn thoại.
 
【 Thím, thím ở đâu? Con nghe chị nói, hai người được nghỉ rồi】
 
 snn: 【Thím đang ở nhà chú con, sao vậy? 】
 
【Con có thể đến sống với thím không? 】
 
Mặc dù Tô Niệm Niệm cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô vẫn sẵn sàng đồng ý, 【Đương nhiên, con có muốn thím đến đón không? 】
 
【Không cần đâu, con sẽ nhờ chú tài xế chở qua. 】
 
Không biết có loại dã thú nào đuổi theo mà một lúc sau cô gái nhỏ cũng đến, Tô Niệm Niệm chạy ra mở cửa thì thấy tài xế của Bùi Ngôn Chi đang dẫn cô bé đi, theo sau là một chiếc vali cao bằng nửa người.

Cửa vừa mở ra, Bùi Điềm đã nhào tới ôm lấy đùi của cô, "Thím, con tới đây!"
 
Tô Niệm Niệm xoa đầu cô bé, lễ phép gật đầu với tài xế, sau đó đóng cửa lại, dẫn cô bé đến ghế sô pha.
 
Cô lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị từ lâu ra, nhìn Bùi Điềm ăn, nhỏ giọng oán trách: “Lục Tri Châu đó thật phiền phức, trong thời gian ngắn này con không muốn gặp anh ta!”
 
Tô Niệm Niệm hơi ngạc nhiên và nhìn cô bé rồi mỉm cười.
 
Bùi Điềm luôn có tính cách tốt, đây là lần đầu tiên cô thấy cô bé nói xấu người khác một cách không khách khí như vậy.
 
Từ những lời phàn nàn liên tục của Bùi Điềm, Tô Niệm Niệm biết được rằng người tên Lục Tri Châu đã báo cáo với Bùi Ngôn Chi về việc cô bé đã giao bài tập trong kỳ nghỉ đông của mình cho một học sinh khác tên là Tống Tử Mặc làm dùm, sau đó Bùi Ngôn Chi đã giao gấp đôi lượng bài trong kì nghỉ đong cho cô bé, còn Lục Tri Châu thì đã tự tiến cử mình, sẽ và xem cô bé làm bài tập về nhà mỗi ngày.
 
Bùi Điềm không làm gì cả, quyết định bỏ trốn vài ngày.
 
Tô Niệm Niệm cười một tiếng, trêu chọc nói: "Tiểu tử tên Lục Tri Châu này thật là quan tâm con, lần sau phải để thím gặp nhé.”

 
“Không đúng.” Bùi Điềm dùng sức cắn kẹo, “Anh ta thật phiền phức!”
 
“Đừng nói về anh ta nữa.” Bùi Điềm xua tay, đem cái đầu nhỏ đặt ở trên đùi Tô Niệm Niệm, đôi mắt lấp lánh nói: “Có thể ngủ với thím cũng là một điều may mắn.”

Tô Niệm Niệm nhéo mặt cô bé, thản nhiên nói: "Vậy chúng ta bắt chú nhỏ của con qua phòng kế ngủ nhé?”
 
Nói xong lời này, Tô Niệm Niệm cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, cho đến khi nhìn thấy Bùi Điềm chậm rãi ngước mắt lên, ngây thơ hỏi: "Đã ngủ cùng nhau rồi?"
 
Tô Niệm Niệm: "..."
 
"Mẹ con nói, nếu một người đàn ông ngủ với bạn mà không kết hôn, thì có vấn đề rồi. Bùi Điềm vặn ngón tay nói.
 
Tô Niệm Niệm im lặng một lúc, sợ làm hư bọn trẻ, vừa định nói, Bùi Điềm đã ôm mặt cô, cười hỏi: "Vậy năm nay thím sẽ cưới chú, được không? Con muốn hãy là một cô gái đi rải hoa cho thím”
 
Tô Niệm Niệm gần như quên mất rằng chuyên ngành của Bùi Điềm là ghép đôi.
 
Cô kiêu ngạo nói: "Điều đó phụ thuộc vào biểu hiện của chú con đấy.”
 
Tô Niệm Niệm cười nhéo mũi cô, "Con lợi hại như vậy, thím cưới con.”
 
"Con cũng muốn vậy nha." Bùi Điềm nghiêm túc suy nghĩ vài giây, đau khổ nói: "Nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, con cướp cô dâu của chú nhỏ rồi thì chú biết giữ thể diện ở đâu?"
 
Tô Niệm Niệm sắp bị chọc chết, nói chuyện phiếm với Bùi Điề cả buổi chiều, rồi lại hỏi vòng vòng về thông tin của cậu bé Lục Tri Châu kia, ai ngờ không moi được gì.
 
Trời đã tối, nhưng mới sáu giờ, ngoài cửa sổ đã sáng đèn, lộ ra ánh sáng của đèn LED.

Ngay khi chiếc điện thoại nhỏ của Bùi Điềm được bật lên, trước khi Tô Niệm Niệm kịp nhận ra đó là ai, cô bé đã bí ẩn nhấn nút từ chối cuộc gọi.
 
Điện thoại tạm dừng vài giây, rồi bắt đầu đổ chuông không ngừng nghỉ.
 
Tô Niệm Niệm nhìn khuôn mặt ủ rũ của Bùi Điềm và nghiêm túc nói với cô, "Con phải nghe điện thoại."
 
Nói rồi tiểu bối nhảy khỏi sofa chạy vào phòng ngủ, không quên đóng cửa lại rồi mới nghe điện thoại.
 
Cái này... có bí mật sao?
 
Tô Niệm Niệm vô cùng thích thú nhìn cửa phòng ngủ, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu lại thì thấy đó là Bùi Ngôn Khanh.
 
Cô chạy đến chỗ Bùi Ngôn Khanh, người vừa đi làm về và chớp mắt, "Anh có ngạc nhiên khi gặp em không?"
 
Bùi Ngôn Khanh sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên cười lên, sau đó đặt chiếc túi trong tay xuống, sải bước đến gần.
 
Trên thực tế, sau khi tính toán cẩn thận, cơ hội gặp nhau trong tháng này không nhiều, Bùi Ngôn Khanh đã bận rộn mà Tô Niệm Niệm cũng bận rộn vì chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
 

 "Bất ngờ thật." Bùi Ngôn Khanh thì thầm, ngay lập tức bế cô gái nhỏ từ trên ghế sô pha, Tô Niệm Niệm bị hành động đột ngột của anh làm cho cả người không vững, vội vàng kẹp hai chân quanh eo anh, hai tay quàng qua cổ anh.
 
Không nói lời nào vô nghĩa, anh trực tiếp cúi đầu, phả hơi thở vào một bên cổ cô, lướt qua thái dương.

“Đợi đã.” Tô Niệm Niệm nhớ lại Bùi Điềm còn đang nghe điện thoại trong phòng ngủ, vội vàng đẩy anh ra, “Phòng ngủ…”
 
“Cái gì?” Bùi Ngôn Khanh ngắt lời cô, trầm thấp cười một tiếng, ám chỉ hỏi: “Muốn ở phòng ngủ à?”
 
Tô Niệm Niệm: "..."
 
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Điềm còn nhỏ giọng nói với bên đầu kia của điện thoại: "Em không trở về, không chơi với anh nữa!"
 
Cô bé tức giận ngước mắt lên, trong miệng ngậm câu "Chúng ta tuyệt giao đi" rồi hít một hơi thật sâu.
 
Âm thanh này khiến Bùi Ngôn Khanh giật mình, sắc mặt hơi thay đổi, anh chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm vào Bùi Điềm đang đứng ở cửa.
 
"Anh vừa mới nói cái gì? Em nghe không rõ, em sẽ suy nghĩ lại." Bùi Điềm rất tự nhiên nói với đầu bên kia điện thoại, sau đó không quay đầu lại quay người, hiểu chuyện đóng cửa lại.
 
Có sự im lặng trong phòng khách.
 
Tô Niệm Niệm che mặt, "Còn không định thả em xuống nữa?”
 
Nụ cười trên lông mày Bùi Ngôn Khanh biến mất, anh đặt Tô Niệm Niệm trở lại ghế sô pha, mặt không chút thay đổi hỏi: "Sao con bé đó lại ở đây?"
 
“Hình như cãi nhau với một cậu bé tên Lục Trì Châu.” Tô Niệm Niệm nói xong lại hỏi: “Thằng nhóc đó có quan hệ gì với con bé?”
 
“Chú rể từ nhỏ đấy.”
 
Tô Niệm Niệm vui mừng khôn xiết, mở to mắt và giơ ngón tay cái lên: "Còn có chuyện vậy nữa sao, tự hào về Điềm Điềm của chúng ta.”
 
Nhưng Bùi Ngôn Khanh rõ ràng không giống cô, cho nên nhẹ giọng hỏi: "Khi nào con bé đi về vậy?”
 
Tô Niệm Niệm chỉ vào chiếc vali lớn đứng bên cạnh cô, "Đây là hành lý của Điềm Điềm, có thể sẽ ở lại một thời gian."
 
Cô nhìn vẻ mặt của Bùi Ngôn Khanh, thấy anh đang cau mày, hiển nhiên tâm trạng không vui mấy.
 
"Thẹn khi có một người chú như anh" Tô Niệm Niệm phàn nàn, "Sao anh có thể là một người chú như vậy."
 
Cuối cùng, Bùi Ngôn Khanh thở ra một hơi dài, "Bỏ đi."
 
Anh đi vào phòng ngủ, nửa người dựa vào tường, nhìn Bùi Điềm đang giả vờ nghe điện thoại, "Đừng giả vờ nữa."
 

Bùi Điềm lập tức đặt đã cúp điện thoại xuống, cười nói: "Con cái gì cũng không thấy."
 
“Chú, để con nương nhờ ở đây vài ngày được không?” Bùi Điềm tiến lên một bước, kéo góc áo của Bùi Ngôn Khanh, làm nũng.
 
Bùi Ngôn Khanh: "Con không sợ chú mua bài tập cho con sao?"
 
"Còn tốt hơn là bị Lục Tri Châu nhìn chằm chằm." Bùi Điềm ôm mặt hừ lạnh một tiếng.
 
Cô lại trợn tròn mắt, kéo dài giọng hỏi: "Chú có muốn thím đồng ý lấy chú sớm không ạ?”
 
Bùi Ngôn Khanh ngước mắt lên, trong con ngươi có gợn sóng, một lúc sau mới hỏi: "Con có cách gì sao?"
 
"Chú cho con ở đây một thời gian." Bùi Điềm khoanh tay, nâng cằm.
 
Bùi Ngôn Khanh: "Ba ngày."
 
"Con muốn sống đến Tết Nguyên Đán." Bùi Điềm nói.
 
“Vậy thì quên đi.” Bùi Ngôn Khanh đang định lập tức rút điện thoại ra, “Chú gọi điện thoại cho ba con.”
 
“Đợi đã.” Bùi Điềm ngăn cản anh, đáng thương nói: “Con đồng ý với chú còn không được sao?”
 
Bùi Ngôn Khanh từ từ đặt điện thoại xuống và nói "Ừm", "Con nghĩ nên làm gì?"
 
Bùi Điềm phất phất tay, nhàn nhạt nói: "Chờ con nghĩ kỹ đã, chuyện như vậy sao có thể vội vàng?"
 
“Được.” Bùi Ngôn Khanh cố nén cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, uy hiếp nói: “Nếu không thành công, chú sẽ để Tri Châu theo dõi con mỗi ngày.”
 
 Bùi Điềm: "..."
 
Có lẽ là để tránh ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ, hành vi của Bùi Ngôn Khanh đã hòa hoãn hơn nhiều, \ là một người khác so với khi chỉ có hai người họ.
 
Để chuẩn bị thức ăn ngon cho Bùi Điềm, Tô Niệm Niệm đã chủ động quay lại nhà bếp, Bùi Ngôn Khanh cũng theo cô vào bếp, thậm chí còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cách Bùi Điềmđang ngồi trên ghế sofa.
 
Tô Niệm Niệm có chút buồn cười nhìn anh: "Anh làm gì ở đây?"
 
"Phụ em."
 
Tô Niệm Niệm liếc nhìn cánh tay đang ôm eo cô từ phía sau, và đảo mắt.
 
Mẹ kiếp.
 
Cô giẫm lên người anh, "Anh đi rửa rau."
 
Bùi Ngôn Khanh đang rửa khoai tây, nhìn thấy Tô Niệm Niệm đang cầm một nắm ớt khô, "Anh không ăn cay."
 
“Không phải cho anh.” Tô Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, “Em và Điền Điềm đều ăn cay.”
 
Động tác của Bùi Ngôn Khanh cứng đờ, trong mắt dần dần trở nên chua xót, "Niệm Niệm, em thay đổi rồi."
 
“Cái gì?” Tô Niệm Niệm mở nồi, quan sát chất lượng thịt bò, rắc ớt vào, chậm rãi nhìn anh, thúc giục: “Mau lên, thịt bò sắp hầm rồi, khoai tây của anh còn chưa rửa xong nữa.”
 
Bùi Ngôn Khanh tăng tốc, rửa sạch và để ráo nước khoai tây, đặt lên thớt và cắt thành miếng.

 
Anh cụp mắt xuống, "Cái này mới bao lâu?”
 
Tô Niệm Niệm:?
 
“Em trước đây chỉ làm những gì anh thích.” Anh lại thở dài, “Quả nhiên, chiếm được rồi thì chính là cỏ rác ven đường thôi.”
 
Tô Niệm Niệm: "..."
 
“Vậy Bùi Tiểu Thảo muốn ăn gì?”
 
Bùi Ngôn Khanh đắc thắng cười, anh nâng cằm Tô Niệm Niệm lên, cúi người hôn cô, áp lên đôi môi đỏ mọng của cô, trầm giọng nói: "Em nói xem?”
 
Cuối cùng, Tô Niệm Niệm đỏ mặt đi ra, Bùi Ngôn Khanh đi theo cô, đặt món thịt hầm trong tay cô lên bàn ăn.
 
Tô Niệm Niệm nói vọng vào, “Điềm Điềm, ​​đến giờ ăn rồi."
 
Bùi Điềm: "Được."
 
Ba người ngồi vào một bàn.
 
Khi ăn ngay cả đầu Bùi Điềm cũng không ngẩng lên, miệng đỏ bừng, còn không quên khen ngợi: “Thím, uuuu, để con gia nhập gia đình này đi, con rất muốn ăn món thím nấu mỗi ngày."
 
Tô Niệm Niệm cười đến khóe môi cong lên, vui vẻ nói: "Được, mấy ngày nay ngày nào thím cũng làm cho con ăn.”
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn món bắp cải xào duy nhất được làm cho anh trên bàn, khịt mũi, "anh lại chẳng nhận được đối đãi này.”
 
"Ăn cái gì cũng được.”Bùi Điềm nghiêm túc nói: "Chú không thể lựa chọn."
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Anh mím môi dưới, cảnh cáo nói: "Ba ngày."
 
Bùi Điềm ngay lập tức im lặng như một con gà.
 
Cuối cùng, cô xoa xoa chiếc bụng tròn và nheo mắt hài lòng: "Con thật ghen tị với những đứa em sau này của mình".
 
Tô Niệm Niệm suýt chút nữa nghẹn, không nhịn được cười nói: "Chuyện này không phải còn chưa xảy ra sao?"
 
"Ai nói vậy? Có một cái bóng." Bùi Điềm đếm ngón tay, tự nhiên nói: "Khi chú tôi bốn mươi tuổi, có gần giống như vậy không?"
 
"Không phải chỉ còn mười năm sao?"
 
Lông mày của Bùi Ngôn Khanh giật giật, nhìn chằm chằm vào Bùi Điềm một cách nghi ngờ.
 
Lợi hại quá mà.
 
Bởi vì ngay sau đó, Tô Niệm Niệm theo bản năng trả lời: "Không lâu lắm."
 
Bùi Điềm thuận thế leo lên cành cao, ánh mắt phát sáng, khoa trương ‘oa’ một tiếng, kinh ngạc nói: “Con sắp phải có em trai em gái rồi nha~”

 


Bình Luận (0)
Comment