Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 100

Lý Thanh Dương cầm 10 vạn lượng ngân phiếu trong tay mà ngẩn người đứng tại chỗ.



Với một người xuất thân từ gia tộc danh giá như hắn, đối với chuyện tiền bạc không quá lưu tâm, thế nhưng hắn biết số tiền trước mắt là vô cùng lớn dùng để trùng tu lại Thiết Cốt Phái, chỉ có hai từ ‘xa xỉ’ để nói!



Lý Thanh Dương vội vàng quay về phòng của mình, lấy giấy mực vẽ phác họa sơ bộ kiến trúc cần sửa.



Trùng tu lại nội viện, mở rộng ngoại viên.



Đây là một công trình lớn cần sự nghiêm túc nghiên cứu, cẩn thận trù tính.



Sau một lúc xem xét thiết kế, bản vẽ sơ bộ đã hoàn thành.



Ở ngoại viên của môn phái, đại diện giữ nguyên không thay đổi, vẫn nắm ở vị trí phía bắc còn loại đều có sự thay đổi, sân tập võ mở rộng hơn, xây dựng thêm nhiều tòa kiến trúc khác.



Nội viên cũng sửa sang không ít, xây dựng thêm nhiều khu hoa viên và xây thêm rất nhiều phòng đủ chỗ ở cho hơn nghìn đệ tử.



Đương nhiên, Lý Thanh Dương cũng suy nghĩ đến chuyện bếp núc của Liễu Uyển Thi, đặc biệt phân định ra những khu đất trồng rau và nuôi gia súc gia cầm.



Lần trùng tù này ngân phiếu như nước xã không hết, vì thế phải làm hoàn mỹ triệt để, một khi hoàn thành phải là một Thiết Cốt Phái hoành tráng lệ!



“Không tệ.”




Quân Thường Tiếu xem xong bản vẽ sơ bộ, hài lòng nói.



Lý Thanh Dương chỉ vào những khu trắng không trên bản vẽ, nói:



“Đệ tử quyết định đầu tiên sẽ xây dựng khu nhà ở ngay đây. Sau khi hoàn thành, mọi người sẽ chuyển vào đấy, sau đó mới tiếp tục nâng cấp những khu vực khác, như vậy sẽ không phải chuyển sang ngoại viện tạm trú.”



Quân Thường Tiếu đáp:



“Suy nghĩ rất chu toàn.”



Giao việc trùng tu lại môn phái cho Lý Thanh Dương, nguyên nhân chủ yếu là vì tính cách thận trọng và tỉ mỉ của hắn.



Đơn giản mà nói thì phù hợp làm đại quản gia. Nếu như giao quyền trưởng lão thì Lý Thanh Dương chắc chắn nắm chắc.



“Chưởng môn, khi nào bắt đầu khởi công?”



“Ba ngày sau đi.”



“Vâng!”



Lý Thanh Dương lui xuống, Quân Thường Tiếu vuốt cằm trầm ngâm:



“Đợi hoàn thành việc trùng tu môn phái, ta sẽ mau chóng chiêu mộ thêm cho đủ năm trăm đệ tử, lúc đó mới có thể khởi động nhiệm vụ môn phái.”



Kiến thiết môn phái đã lên cấp hai, bất quá Quân Thường Tiếu không vội chiêu mộ thêm đệ tử, bởi vì hắn muốn tập chung trợ giúp các đệ tử bản phái tăng tiến tu vi trước.



Ngải Thượng Nghễ lấy được 10 viên sơ phẩm Liệu Thương Đan, lập tức trở về Ngải gia.



Tuy nhiên, hắn không lập tức mở bán mà đợi tin tức về loại đan dược này được khuếch đại hơn, càng nhiều thế lực biết đến sự tồn tại của nó thì lợi nhuận buôn bán sẽ càng được đẩy cao.






Chín viên Liệu Thương đan lần trước bán được 85 vạn lượng, mà tiêu mất một trăm vạn lượng để mua thêm mười viên từ Quân Thường Tiếu. Nhìn vào có thể nghĩ đây là một vụ làm ăn thua lỗ.



Ngải Thượng Nghễ không cho rằng như thế, hắn tuyệt đối tin tưởng lần mở bán thứ hai này sẽ thu về được hơn rất nhiều so với số tiền trăm vạn lượng kia.



Người làm ăn mà không thể nâng cao giá bán của loại đan dược thần kì này lên, hắn không xứng với ba chữ ‘người làm ăn’.



Lúc này, Ngải Thượng Nghễ cũng đang sầu lo buồn nghĩ, nếu như tin tức về Liệu Thương Đan kinh động đến các thế lực tông môn lớn, thì phải mượn cớ gì để giải thích chuyện này đây?



Ba ngày sau.



Một nhóm thợ xây dựng đi vào Thiết Cốt Phái, bắt đầu công việc mở rộng nội viện.



Bởi vì xây dựng ở một khu vực khác nên không ảnh hưởng gì đến chỗ nghỉ ngơi, luyện tập của các đệ tử, vì thế tất cả vẫn tiếp tục tu luyện như bình thường.



“Chưởng môn.”



Một hôm, Lý Thanh Dương đến báo cáo:



“Tối quá lại có thêm chín đệ tử đả thông đoạn mạch thứ mười, ngoại trừ Tiêu sư đệ, Dạ sư đệ và Liễu sư muội, các đệ tử khác đều đã khai thông mười đoạn mạch.”



“Rất tốt! Rất tốt.”



Quân Thường Tiếu hài lòng gật đầu.



Tính ra những đệ tử này gia nhập môn phái cũng vừa tròn hai tháng, từ hai ba đoạn mạch đột phá lên mười đoạn mạch, tốc độ có thể nói như ngồi tên lửa đẩy.



“Bảo bọn họ tiếp tục cố gắng, ‘Ngã Trảm’ chính là phần thưởng cho bọn hắn đột phá lên cảnh giới Võ Đồ.”



Quân Thường Tiếu nói.



“Vâng.”



Lý Thanh Dương lui xuống.



Quân Thường Tiếu đứng dậy đi về phía phòng huấn luyện.



Tiêu Tội Kỷ đang trong phòng cải tạo cơ bắp luyện tập, thời gian luyện tập chỉ còn hai canh giờ.



“Cót két...”



Đúng lúc này, cửa phòng cải tạo cơ bắp khác mở ra, Dạ Tinh Thần bị đánh sưng húp mặt mày trượt ra, sau đó thở mạnh một hơi.



Sau khi phòng của hắn bị sụp đổ thì hắn liền bám trụ ở phòng huấn luyện, cường độ luyện tập không thua kém gì Tiêu Tội Kỷ. Tiến bộ cũng vô cùng lớn, thân thể vốn gầy yếu hiện giờ đã cường tráng lên không ít.



Về mặt tu vi thì hắn đã từ Khai Mạch một đoạn đột phá đến Khai Mạch tam đoạn, lực lượng cũng bạo phát đến trên dưới 800 cân.



Dựa theo tư chất tầm thường của Dạ Tinh Thần, lực lượng đạt đến 400 cân đã là không tệ, có thể đạt đến hoàn mỹ 800 cân là nhờ sự kết hợp của Dịch Cân Kinh, Thái Huyền Chân Kinh, phòng cải tạo cơ bắp và sơ phẩm Tố Thể đan.



Quân Thường Tiếu nhìn ra được biến hóa to lớn của Dạ Tinh Thần trong khoảng thời gian vừa rồi, cười nói:



“Bây giờ còn cảm thấy hối hận khi gia nhập Thiết Cốt Phái chứ?”



“....”



Dạ Tinh Thần trầm mặc không nói.



Hắn trước đây luôn canh cánh trong lòng chuyện hắn đường đường là một Võ Đế uy danh hiển hách trùng sinh, thế mà lại bị ép buộc gia nhập một môn phái cửu lưu, hiện tại cái suy nghĩ đó đã tan thành mây khói.



“Soạt!”



Quân Thường Tiếu đi vào phòng cải tạo cơ bắp.



Sau hai tiếng luyện tập, Tiêu Tội Kỷ đang dùng máy đo sức mạnh khảo nghiệm, con số hiển thị bên trên không ngừng nhảy lên.



Ba nghìn cân...



Ba nghìn hai trăm cân...



“Rầm!”



Nắm đấm cuối cùng tung ra, màn hình hiển thị dừng tại con số 5000 cân!



Chưa xông được một đoạn mạch, chỉ dựa vào lực lượng của cơ thể mà sức mạnh bằng ngang tầm với Võ Đồ tam phẩm.



Tuy nhiên, Tiêu Tội Kỷ lại không quá hưng phấn, thay vào đó là ủ rủ chau mày, thả lỏng hai tay xuống.



Quân Thường Tiếu lại gần nói:



“Ngươi có nỗi buồn gì sao?”



“Chưởng môn, đệ tử...”



Tiêu Tội Kỷ ngập ngừng đầy khổ tâm nói:



“Khoảng thời gian này, cơ thể đệ tử đã đạt đến giới hạn rồi, rất khó để nâng cao thêm nữa.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Một võ giả dũng mãnh thật sự không chỉ có lực lượng cơ thể, còn phải kết hợp rất nhiều phương vị, ví dụ như binh khí và trang bị.”



“Đi theo bổn tọa.”



Quân Thường Tiếu dẫn Tiêu Tội Kỷ đi ra sau núi, lấy khẩu súng QBU-88 ra đặt xuống đất, nói:



“Thử nổ súng một lần xem thế nào.”



“Đệ tử có thể sao?”



Tiêu Tội Kỷ ngạc nhiên hỏi.



Quân Thường Tiếu đáp:



“Nếu lực lượng của ngươi đủ mạnh để khống chế khẩu súng này, vậy cái đồ chơi này thuộc về ngươi đấy.”



Hệ thống nhắc nhở:



“Đệ tử mặc dù có thể sử dụng khẩu súng QBU-88 này, thế nhưng chế độ tăng cường của ống ngắm 8x, chỉ độc quyền cho chưởng môn sử dụng.”



“Mẹ nó chứ!”



Quân Thường Tiếu chau mày.



Vì Quân Thường Tiếu cho rằng Tiêu Tội Kỷ không thể khai mạch, không thể hấp thụ linh khí, thì còn có con đường trở thành một tay súng bắn tỉa, dù sao thân thể cường tráng có thể kháng lại sức giật mạnh mẽ của súng.



Hiện tại thế nào, chế độ tăng cường bị khóa, tự động ngắm bắn, nhìn thấu và những công năng khác, đệ tử không thể khởi động thì Tiêu Tội Kỷ làm sao có thể bách phát bách trúng được cơ chứ.



“Phù”



Tiêu Tội Kỷ hít thở một hai dài, đi đến gần khẩu súng QBU-88, hiển nhiên là muốn bắn thử.



Quân Thường Tiếu chỉ dẫn hắn cách cầm súng, cách dựng chân súng và các ngắm bắn, ngoài ra giải thích cho hắn về quá trình bắn súng, tốc độ bắn và hướng gió.



“Đã hiểu chưa?”



“Đệ tử hiểu rồi.”



“Phía trước vài trăm trượng, bắn vỡ tảng đá đó đi.”



Nói xong, Quân Thường Tiếu nấp vào một chỗ phía xa, hắn sợ sức giật của súng làm liên lụy đến bản thân.



“Soạt.”



Tiêu Tội Kỷ nằm sấp xuống, một tay cầm súng, đặt đuôi súng trên vai, một bên mắt dán sát vào thấu kính, sau một hồi ngắm bắn thì lấp tức bóp cò.



“Đoàng!”



Miệng súng tỏa ra ánh lửa, đồng thời một viên đạn lấp lánh phát ra, chuẩn xác bắn vào giữa tảng đá cách xa năm trăm trượng, tảng đá vỡ tan tác.



“Độ chính xác cao vậy sao?”



Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt nói.



Nhưng khi hắn đưa mắt về phía Tiêu Tội Kỷ thì phát hiện, súng vẫn nằm trên đất, giá đỡ súng lún sâu xuống đất, thế nhưng Tiêu Tội Kỷ như bốc hơi khỏi nhân gian.



“Người đâu? Người đâu?”



“Chưởng… chưởng môn...”



Cách đó mười métm Tiêu Tội Kỷ mắc két bên trên một cành cây to, giọng thều thào nói:



“Đệ… đệ tử… ở đây… nè.”

Bình Luận (0)
Comment