Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 146

“Ngày kia, Thiết Cốt Phái sẽ đến Hạo Khí Môn luận bàn võ đạo, đây là một tin tức động trời!”



“Thời gian vừa rồi yên tĩnh không có động tĩnh gì, ta còn tưởng rằng Quân chưởng môn biết sợ rồi, ai giờ thật sự dám chơi lớn luôn!”



“Môn phái của Tần minh chủ là lục lưu môn phái, hắn dẫn đệ tử đến đó chơi lớn không sợ bị đánh đến mức không phân biệt được nam bắc luôn hay sao?”



Bởi vì thành viên Tế Vũ Đường tận sức lan tỏa tin tức, võ giả trong tám tòa thành trì của quận Thanh Dương, ai ai cũng biết tin tức Thiết Cốt Phái muốn đi Hạo Khí Môn chơi lớn.



Ngày thường tu luyện võ đạo có bao nhiêu nhạt nhẽo nhàm chán.



Đùng một cái có náo nhiệt xảy ra, chắc chắn bọn hắn sẽ không ngại đem ra bàn luận một phen.



Rất nhiều người nhận định rằng, trên phương diện thực lực thì Hạo Khí Môn cao hơn một bậc, Thiết Cốt Phái lần này có chút chơi đến quên luôn đường về.



Chuyện phát sinh ở trên Linh Tuyền Sơn thì sao?



Trong mắt của đám võ giả lý giải rằng Thánh Tuyền Tông chỉ phái một đệ tử nội môn bình thường ra ứng chiến, Lý Thanh Dương thắng được cũng là nhờ có võ học linh lực hóa hình.



Thực tế đúng là như thế.



Không thể chỉ vì một tên đệ tử thắng một trận đấu mà nhận định rằng Thiết Cốt Phái đã có đủ tư cách đứng ngang hàng với ngũ lưu tông môn.




Huống hồ, đá muốn luận bàn võ đạo thì đương nhiên cần phải phái ra nhiều đệ tử.



Một mình Lý Thanh Dương muốn một mình cân cả lục lưu môn phái, nói đùa cái gì vậy chứ.



Chính vì đâu đâu cũng có người bàn tán về trận đấu ngày kia của Thiết Cốt Phái, mà tin tức ngày càng được lan rộng hơn.



Không lâu trước đó, Tinh Vân Phái từng đến thách đấu Thiết Cốt Phái, kết quả cả năm đệ tử đầu bại trận, ngay cả Tống trưởng lão cũng là bại tướng của Quân Thường Tiếu.



“Chuyện này xảy ra lúc nào vậy, sao ta không nghe ai nói đến?”



“Hình như là hơn một tháng trước, có người chứng kiến Tống trưởng lão dẫn đệ tử đến Thiết Cốt Phái.”



“Trời đất, Thiết Cốt Phái trâu bò vậy sao, đánh thất lưu môn phái với kết quả toàn thắng.”



Trước đó bọn người kia thua quá thảm nên cố gắng phong tỏa tin tức Tinh Vân Phái đến thách đấu Thiết Cốt Phái, hiện tại đã như nước vỡ bờ đê tràn ra bên ngoài.



Có tường cao nào mà không lọt gió.



Nếu như Tinh Vân Phái thắng thì tin tức này đã sớm được truyền ra từ một tháng trước, Thiết Cốt Phái cũng đã sớm trở thành trò cười trong mắt người đời.



Quân Thường Tiếu bỗng nhiên ý thức vì cái gì tin tức bên ngoài lại không có một chút sóng gió nào, thế nên hiện tại hắn cho tin tức khuếch tán ra ngoài, một là đạp lên đầu Tinh Vân Phái, hai là mượn sức trợ thế cho mình.



Ùm, hiệu quả rất không tệ nha.



Võ giả biết tin tức Thiết Cốt Phái đánh Tinh Vân Phái sức đầu mẻ trán, vốn là mọi người đều coi trọng Hạo Khí Môn thì có không ít khuynh hướng Thiết Cốt Phái.



“Xem ra, Thiết Cốt Phái không phải chỉ có một mình Lý Thanh Dương là trâu bò, lần này Quân chưởng môn đã dám đến Hạo Khí Môn chơi lớn, nhất định đã có chuẩn bị chu đáo rồi nha.”



“Cần gì phải quan tâm ai mạnh ai yếu làm gì, cứ có kịch vui xem là tốt rồi.”



Hầu hết các võ giả đều mong đợi xem náo nhiệt, chỉ cần một trận mèo chó cắn nhau, ai thắng ai thua cũng không quan trọng.






Ngải gia.



Ngải Thượng Nghễ ngồi trong phòng khách trầm ngâm suy nghĩ khi nghe tin Thiết Cốt Phái muốn đến Hạo Khí Môn luận bàn võ đạo.



“Gia chủ.”



Ngải Thượng Phòng đáp:



“Quân chưởng môn đi Hạo Khí Môn luận bàn võ đạo, đây có khác nào đến đập phá đâu.”



Ngải Thượng Khắc nghiêm túc nói:



“Hạo Khí Môn là tổng bộ của liên minh Bách Tông, đến lúc đó sẽ có rất nhiều môn phái đến xem kịch vui, Quân chưởng môn lên núi chắc chắn sẽ bị bốn phương làm khó dễ.”



Liên minh Bách Tông và Thiết Cốt Phái triệt để cạch mặt, toàn quận Thanh Dương ai ai cũng biết tin.



Đến người ngu cũng biết, Quân Thương Tiếu mang đệ tử đến luận bàn, chưa biết thắng bại thế nào, nhưng bị mọi người vùi dập là chuyện ván đã đóng thuyền.



Ngải Thượng Nghễ suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói:



“Chuyện ở Linh Tuyền Sơn, Ngải gia chúng ta đã vắng mặt, lần này Quân chưởng môn đã chơi lớn thì chúng ta cũng phải đến trợ uy!”



“Còn chuyện đấu giá thì sao?”



“Hoãn lại!”



Ngải gia chủ bá khí nói.



Ngải Thượng Khắc và Ngải Thượng Phòng không có bất kỳ ý kiến nào cả.



Lần trước bọn hắn không đi Linh Tuyền Sơn là bởi vì Thánh Tuyền Tông, lần này không lại không ra mặt trợ uy, vậy có chút quá tổn thương cảm tình rồi.



Ngải gia tự nguyện đến Hạo Khí Môn cổ vũ Quân Thường Tiếu đã thể hiện rõ, Ngải gia vô cùng xem trọng chuyện hợp tác với Quân Thường Tiếu.



Người cũng có cùng ý định đến cổ vũ Quân Thường Tiếu là thành chủ thành Thanh Dương - Tạ Quảng Côn, hiện tại đang bắt đầu sắp xếp công việc để ngày kia lên đường.



Thanh Tuyền Tông để hắn còn có chút e ngại, nhưng Hạo Khí Môn thì bản thành chủ e cái cọng lông ấy!



Tiểu tử.



Đây là một trận ác chiến.



Thua cược thì tán gia bại sản, thắng cược thì danh tiếng vang xa.



Ngươi không cần lo lắng, cũng đừng sợ hãi!



Ba trăm sáu mươi vạn dân chúng thành Thanh Dương, chính là hậu thuẫn kiên cường của Thiết Cốt Phái!



Hạo Khí Môn nằm ở phía Đông của quận Thanh Dương, tọa lạc trên một dãy núi phong cảnh hữu tình. Mặc dù ngày kia thách đấu mới bắt đầu nhưng các gia tộc, môn phái, tán tu đã từ các con đường hướng về đây.



Ngày hôm sau.



Quân Thường Tiếu thay một bộ trang phục mới của chưởng môn, sau đó tóm gọn lại mái tóc, tiêu sái đi ra khỏi phòng khách.



Trong sân luyện võ nhỏ của nội viện.



Gần hai trăm đệ tử tay chắp sau lưng, đứng thẳng lưng xếp thành hàng, biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất kiêu ngạo.



Hôm nay, chưởng môn dẫn bảy vị sư huynh đến đập phá Hạo Khí Môn, mặc dù bản thân không thể đi cùng, nhưng cũng muốn tạo lên khí thế tiễn bọn họ lên đường!



Lý Thanh Dương và những đệ tử nội môn khác đứng ở hàng đầu tiên, sau một đêm dài nghỉ ngơi, trạng thái vô cùng phấn khởi.



“Chưởng môn.”



Khi bóng dáng Quân Thường Tiếu xuất hiện trong tầm mắt, chúng đệ tử cao giọng hô.



Mấy tháng nay, tu vi mọi người có sự tiến bộ to lớn, trừ những đệ tử mới gia nhập môn phái ra thì những đệ tử còn lại tất cả đã bước vào Võ Đồ cảnh, một khi đồng thanh hét lên có thể thấy khí thế như rồng hổ gầm thét!



“Chỉ là đi chơi thôi mà, cần gì phải nghiêm túc đến thế.”



Quân Thường Tiếu khua tay:



“Thả lỏng đi, thả lỏng đi.”



Mọi người thả lỏng một chút nhưng vẫn đứng thẳng lưng.



Quân Thường Tiếu không nói những lời cổ vũ khích lệ, bởi vì trong mắt hắn thì Hạo Khí Môn chỉ là đám tiểu quái lâu la cản đường đánh BOSS mà thôi.



Khí thế sôi sục và những lời nói đầy nhiệt huyết, vẫn nên giữ lại khi nào đi Thánh Tuyền Tông rồi nói sau.



“Chưởng môn.”



Chu Hồng nói:



“Ta cũng muốn đi.”



“Không luyện kiếm sao?”



Quân Thường Tiếu đáp.



Châu Hồng nói:



“Luyện kiếm chỉ có nâng cao được kiếm ý, một tên kiếm tu còn cần kinh nghiệm thực tế.”



“Ngươi có thể đi cùng.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Nhưng không thể lên đài.”



“Vâng.”



Châu Hồng gật đầu.



“Chưởng môn, sư huynh đệ, giờ cơm tới rồi!”



Liễu Uyển Thi đứng trước căn tin tạm thời trong nội viện, cầm cái giá canh quơ quơ.



Nàng biết chưởng môn và các sư huynh chuẩn bị đi đập phá Hạo Khí Môn, Liễu Uyển Thi, Mã Vĩnh Ninh, Nhất Hắc và Nhị hắc từ sáng sớm đã tất bật chuẩn bị một bàn cơm thịnh soạn để tiễn biệt.



Sau khi ăn xong, Quân Thường Tiếu và tám đệ tử lên đường.



Lê Lạc Thu ở lại môn phái phụ trách quản lý sự vụ, nhưng nàng cũng phái mười sát thủ kim bài ẩn nấp trong bóng tối cùng chưởng môn lên đường.



Ra đường có sát thủ chuyện nghiệp bảo kê, quá ngưu bức!



Hạo Khí Môn.



Bầu không khí hào hùng bên trong đại điện.



Tần Hạo Nhiên đặt chiến thư vừa nhận được lên bàn, lạnh giọng nói:



“Quân Thường Tiếu, ta còn lo ngươi cụp đuôi không dám lòi mặt chuột ra chứ.”



Sau khi nhận được tin tức này, Tần Hạo Nhiên đã tranh thủ mời các chưởng môn, môn chủ của các tông môn thành viên của liên minh Bách Tông tụ họp về đây.



“Tên Quân Thường Tiếu này cho rằng đánh bại được một tên đệ tử nội môn của Thánh Tuyền Tông là thiên hạ vô địch hay sao, còn dám có cái gan chó đến thách đấu Tần minh chủ?”



Môn chủ Trường Đao Môn nói.



Khuôn mặt hắn vẫn còn hơi nhợt nhạt. Có thể nhìn ra sau khi hắn bị Quân Thường Tiếu bạo hành một trận, thương thế vẫn chưa bình phục triệt để.



“Ta đến đây là vì muốn trợ uy cho Tần minh chủ.”



Tông chủ Hổ Khiếu Tông cười nói:



“Ngày mai tên tiểu tử đó đến đây, chắc chắn sẽ bị thanh thế dọa sợ run người.”



Thanh thế xác thực là dọa người, bởi vì có hơn năm mươi môn phái đến đây trợ uy cho Hạo Khí Môn, đến ngày mai đồng thời đưa mũi nhọn về phía Quân Thường Tiếu, khí thế khẳng định có thể dời núi lấp biển.



Có người hơi lo lắng nói:



“Tên Quân Thường Tiếu này mồng mép chanh chua, sau khi hắn đến mọi người đừng cùng hắn đấu khẩu, dùng nước bọt dìm chết hắn.”



Mọi người cùng gật đầu biểu hiện sự đồng tình.



Dẫu sao cảnh tượng Tư Đồ Vương bị chọc tức đến phun máu vẫn còn rất rõ trong tâm trí mỗi người.



“Quân Thường Tiếu.”



Tần Hạo Nhiên siết chặt nắm đấm, lãnh giọng nói:



“Ngày mai chỉ cần ngươi dám đến Hạo Khí Môn, ta sẽ trước mặt ánh mắt của vô số người, đánh cho ngươi như chó nhà có tang lê lết rời đi.”



“Hắt xì.”



Trên đường lên núi, Quân Thường Tiếu bỗng nhiên hắt xì, hắn xoa xoa mũi nói:



“Tên nào miệng thúi nói xấu ta trong bóng tối vậy!”

Bình Luận (0)
Comment