Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 166

Ngải gia không tiếc bồi thường hủy khế ước để cắt đứt chuyện làm ăn, hiện tại Tiêu gia có ngu ngốc cũng sẽ biết bản thân khẳng định đã đắc tội với người khác.



Đại trưởng lão nhíu mày lại càng chặt.



Ngải gia là thương đạo gia tộc, coi trọng dĩ hòa vi quý.



Đột nhiên đùng một cái cắt đứt toàn bộ chuyện làm ăn, còn không tiếc bỏ ra số tiền gấp mười lần bồi thường khế ước, không thể nghi ngờ có người ở đằng sau tác động cực lớn!



Tiêu gia ta!



Đến cùng là đặc tội với cô hồn nào!



Đại trưởng lão sắp chịu không nổi nữa rồi.



Đương nhiên, hắn lại không có suy nghĩ đến chuyện Quân Thường Tiếu là hắc thủ sau màn, bởi vì cái bát lưu môn phái này tuyệt đối không có tư cách cùng năng lực khiến cho Ngải gia không tiếc làm chuyện lỗ vốn.



Thật đáng buồn.



Hắc thủ chính là Quân đại chưởng môn.



Sau khi con hàng này rời đi cửa hàng dược liệu, không có ngay lập tức trở về môn phái, mà là đi dạo một vòng trong chợ, tranh thu mua một chút nguyên liệu nấu ăn cho Đồ Đồ, rồi mua sắm một chút tinh hạch.



Mãi đến hoàng hôn thì hắn mới cất bước lên đường về nhà.



"Nếu như Ngải gia chủ không có não tàn, lúc này hẳn là đã cắt đứt toàn bộ chuyện làm ăn với Tiêu gia rồi nha."



"Trên phương diện thương nghiệp phải mất đi nguồn hàng cung ứng chất lượng, Tiêu gia các ngươi có thể đi tìm nguồn hàng khác, tất nhiên sẽ trả ra một cái giá khá khó chịu, tổng thể lợi ích khẳng định sẽ bị giảm sút."




"À còn có mỏ quặng nữa.."



"Mất luôn cái sản nghiệp này tương đương với việc bị gãy mất một nửa nguồn kinh tế."



"Một gia tộc không có nguồn hàng, thì làm sao để phát triển tiếp đây?"



"Á haha, ha ha ha…."



Tiếng cười truyền khắp núi rừng hoang vu, đám thú hoang bị hoảng sợ tranh nhau chạy trốn.



Trở về môn phái, trời cũng đã tối đen.



"Hửm?"



Quân Thường Tiếu vừa về đến sân vườn, bắt gặp thân hình Chu Hồng ngồi ở nơi đấy, trong đầu thấy khó hiểu, nói:



"Ngươi không đi luyện kiếm, ngồi ở chỗ này chờ thời cái gì đâu?"



"Xoát!"



Chu Hồng đứng bật dậy, vội vàng nói:



"Chưởng môn, mười người truyện thụ Lăng Kiếm Thần Quyết cho ta!"



Tên này cực kỳ có tính kiên nhẫn, ngồi xổm trước cửa chờ cả một ngày trời, sau đó kỹ xảo nói bóng nói gió cũng không dùng, trực tiếp dứt khoát!



"Muốn học cũng được thôi."



Quân Thường Tiếu nói:



"Nhưng ngươi phải làm ra cống hiến cho môn phái."



Hắn không có bởi vì một hạt giống tốt, lập tức cưng chiều cho ăn ngập họng, mà thay vào đó nhất định phải làm ra giá trị tương xứng.



Ví dụ như Dạ Tinh Thần, thực lực của hắn có thể nghiền ép đệ tử Hạo Khí Môn, truyền vang uy danh Thiết Cốt Phái, kết quả phần thưởng cũng chỉ là một thanh Hàn Phong Kiếm.



Hệ thống không có tự động phân loại kiếm kỹ vào tâm pháp môn phái, điều này đã nói rõ không thể tùy tiện phân phối cho đệ tử đi luyện.



Không phải là không tự động, mà là do cấp bậc kiếm kỹ quá cao.






Đệ tử sở hữu linh căn thấp coi như mỗi người cầm một bản, cũng chỉ có thể ngồi núi này trông núi nọ.



"Chưởng môn."



Chu Hồng nói:



"Phải làm như thế nào mới tính là có cống hiến cho môn phái!"



Quân Thường Tiếu suy nghĩ một hồi, nói:



"Không lâu sau, bổn tọa sẽ dẫn đệ tử đi lịch luyện, ngươi cũng sẽ tham gia, nếu biểu hiện tốt sẽ được khen thưởng Lăng Kiếm Thần Quyết nha."



"Được!"



Chu Hồng không chút do dự đồng ý.



Kiếm tu quan tâm đồ vật chỉ có hai loại, một cái là kiếm, cái còn lại là kiếm kỹ, tính mạng so với hai thứ đó cũng phải xếp sau.



Trở về phòng sách.



Quân Thường Tiếu kéo Luyện Đan Các ra, bắt đầu phân loại dược liệu, hỏa chủng, sau đó tự động luyện chế.



Lần này dược liệu không nhiều, cho nên luyện chế được đan dược cũng không nhiều.



Nhưng số lượng Liệu Thương Đan đã tích lũy được không ít, chuyện này khiến Quân Thường Tiếu thử suy tính xem có nên giao cho Ngải gia nhiều thêm một chút, cho bọn hắn đem ra bán đấu giá?



Không được.



Đồ hiếm thì quý, mình phải khống chế số lượng, vậy mới có thể đẩy lên cái giá tốt nhất.



Sáng sớm ngày hôm sau.



Trên sân luyện võ vang lên tiếng hát từ máy phát nhạc.



Quân Thường Tiếu đứng ở phía trước chỉ huy các đệ tử luyện tập, sau khi buổi tập thể dục kết thúc liền đi về phía dược viên.



Lão Ngụy nhận được hạt giống dược liệu, kiểm tra kỹ lưỡng một lúc, kinh ngạc nói:



"Chưởng môn, tất cả chỗ hạt giống dược liệu này đều là hàng chất lượng cao của Ngải gia nha."



Quân Thường Tiếu nói:



"Lấy thực lực của lão Ngụy, đương nhiên phải cần hạt giống chất lượng mới có thể thỏa mãn trồng trọt."



"Chưởng môn quá khen."



Lão Ngụy nói:



"Hạt giống chất lượng cao, chu kỳ trưởng thành sẽ dài hơn bình thường."



"Bao lâu."



"Dựa theo tình hình linh khí trong dược viên, cần tối thiểu hai tháng."



"Hiệu quả thì thế nào?"



Lão Ngụy hơi chút trầm tư, nói:



"Nếu so với nhóm dược liệu đầu tiên, khẳng định chất lượng cao hơn nhiều."



"Thật vậy sao?"



Quân Thường Tiếu thầm vui vẻ trong lòng.



Nhóm dược liệu đầu tiên dùng để luyện chế Tụ Khí Đan, hiệu quả hấp thu linh lực đã gấp mười lần, vậy lần này hạt giống chất lượng cao trưởng thành, dùng để luyện chế há không phải càng thêm ngon lành sao!



"Lão Ngụy."



Quân Thường Tiếu nói:



"Ta có một viên Tố Thể Đan, ngài cầm lấy sử dụng đi."



Hắn muôn đệ tử môn phái nhanh chóng cường đại, ứng phó với ước hẹn một năm với Thanh Tuyền Tông, nhất định phải dựa vào Tụ Khí Đan, nếu chỉ dùng dược liệu bên ngoài để luyện chế, khẳng định cung không đủ cầu, cho nên lão Ngụy chính là mấu chốt thành bại.



"Đã già đến từng này tuổi rồi."



Lão Ngụy lắc đầu cười nói:



"Ăn đan dược có ích gì nữa đâu chứ."



Quân Thường Tiếu nói:



"Lão Ngụy đừng từ chối, đan dược này có hiệu quả cải tạo thân thể, tôi gân luyện cốt đấy."



"Được rồi."



Lão Ngụy nhận viên đan dược, sau đó nuốt vào.



Khi dược hiệu bắt đầu phát huy, tất cả cơ bắp, huyết dịch cùng lực lượng lập tức được đề cao trên diện rộng, lão nhân gia khó tin nói:



"Tiểu gia hỏa, đan dược này vô cùng thần kỳ!"



Quân Thường Tiếu nói:



"Lão Ngụy, ta còn có rất nhiều đan dược thần ký, nếu như người đảm nhiệm chức đường chủ Dược Đường của Thiết Cốt Phái, muốn lấy ra ăn như kẹo cũng được."



Đối với loại dược tài sư lão luyện và chuyên tâm như vậy, hắn không thỏa mãn với việc thuê mướn, mà chính là hy vọng có thể chiêu mộ gia nhập môn phái, trở thành một thành viên của Thiết Cốt Phái.



Lão Ngụy lắc lắc đầu nói:



"Lão già ta đã có nửa bộ xương muốn xuống mồ, còn cái gì nhiệt huyết đấu tranh vì môn phái nữa."



Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói:



"Lão Ngụy, trên đời này có một loại người già nhưng tâm không già."



"Người già nhưng tâm không già?"



Ngụy Lão tự giễu cười nói:



"Ta ấy, ước mơ cũng không có, mục tiêu cũng chẳng còn, cứ an nhàn sống trên thế gian, người đa già mà tâm cũng đã mục."



Quân Thường Tiếu nói:



"Người sống trên thế gian không nên mất đi mục tiêu phấn đấu, lão Ngụy đã quá bi quan rồi."



"Aii.."



Lão Ngụy thở dài một tiếng, nói:



"Tiểu gia hỏa, đến thời điểm ngươi đã trải qua quá nhiều sóng gió, lòng cũng đã bị đả kích nặng nề, lúc ấy ngươi sẽ rõ cả một ngược xuôi mưa nắng, không bi quan là điều không thể."



Hắn xoay người mang theo bóng lưng tang thương rời đi.



"Lão Ngụy!"



Quân Thường Tiếu hô to:



"Ta mặc kệ người đã trải qua cái gì, cũng đã trải qua loại đả kích thế nào, ta chỉ muốn nói với người rằng nhân lúc thân thể còn chưa mục, cần phải nỗ lực phấn đấu mà không phải cam chịu số phận."



Ngụy Lão dừng bước, cười nói:



"Tiểu gia hỏa, ngươi tưởng rằng mình là một người qua đường, ăn nhiều gạo hơn lão già này là có thể dạy đời sao?"



Quân Thường Tiếu chân thành nói:



"Ta chỉ là không muốn lão Ngụy cứ thế mà buông bỏ ý chí, mà thay vào đó là vui vẻ hạnh phúc, dù không phải vì bản thân, cũng vì thân nhân huynh đệ đã rời bỏ hồng trần!"



Ngụy Lão bỗng nhiên run người một cái, hai cánh tay khô gầy khẽ giật giật.



Quả nhiên, mình đã đoán đúng!



Quân Thường Tiếu nói:



"Lão Ngụy nghiên cứu dược liệu đến mức lô hỏa thuần thanh, khẳng định lúc trẻ tuổi đã không ngừng phấn đấu, nếu đã như vậy, vì cái gì không thể cố gắng thêm một lần nữa, cũng ta bắt tay làm một cái sự nghiệp lừng lẫy!"



"Bắt tay làm một cái sự nghiệp lừng lẫy sao?"



Câu nói này không ngừng vang vọng bên tai, không chỉ đền từ lời nói của Quân Thường Tiếu, mà còn đến từ một người khác.



Hai con mắt đục ngầu của lão Ngụy dần dần trở nên ướt át.



"Hài tử."



Hắn run rẩy nói:



"Câu nói sau cùng của ngươi, mấy trăm năm trước cũng đã có người nói với ta."



Quân Thường Tiếu nói:



"Xem ra, không chỉ có mỗi mình ta hiểu được lão Ngụy."



"Hô!"



Lão Ngụy hít sâu một hơi, bi thương nói:



"Trên đời này người hiểu được ta đã không còn nhiều lắm."



"Ta hiểu."



Quân Thường Tiếu nói.



Lão Ngụy nói:



"Tiểu gia hỏa, mời ngươi giảng giải sự nghiệp của mình."



Quân Thường Tiếu chân thành nói:



"Ta muốn biến Thiết Cốt Phái trở thành tông môn mạnh nhất, uy danh vang vọng khắp Tinh Vẫn đại lục này!"



"Cái sự nghiệp này của ngươi, so với hắn còn có mấy phần ngông cuồng."



Ngụy Lão thầm nghĩ, sau đó xoay người lại cười nói:



"Bất quá, rất hợp khẩu vị của ta."



"Lão Ngụy đồng ý sao?"



"Nếu như chưởng môn không chê bộ xương già này, ta nguyện ý cống hiến một chút sức mọn cho Thiết Cốt Phái."



Hôm sau.



Quân Thường Tiếu gọi toàn bộ đệ tử tập trung trên sân luyện võ, long trọng tuyên bố đường khẩu thứ hai của Thiết Cốt Phái chính thức thành lập, lão Ngụy Lão sẽ đảm nhiệm chức vụ đường chủ, quản lý dược liệu, y dược.



Bọn người Tôn Bất Không được phân phối làm thành viên Dược Đường.



Sau khi đảm nhiệm chức vụ đường chủ, lão Ngụy trở về dược viên, ngồi một mình dưới đình viện, nhìn lên bầu trời trong xanh mây trắng, nỉ non nói:



"Ông bạn già à, ta quyết định không có sai chứ?"

Bình Luận (0)
Comment