Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 266

Một tháng sau, đệ tử lần lượt hoàn thành không ít nhiệm vụ môn phái, điểm thành tựu từ 0 tăng lên 600 điểm, điểm cống hiến từ 102 tăng lên 602 điểm.



Quân chưởng môn nhanh chóng trở nên giàu có!



Hắn hận không thể lôi ra khu mua sắm, đổi mới một chút tìm cảm giác sướng tay.



Phải nhịn, nhất định phải nhịn.



Hiện tại đệ tử đông đảo, điểm cống hiến phải dùng vào việc kiến thiết môn phái mới thực tế, tạm thời không liều mạng đi thử vận khí.



Quân chưởng môn tăng lên tu vi, các đệ tử cũng đang tăng lên.



Đặc biệt là những đệ tử mới, dựa vào các loại đan dược, lần lượt đả thông mười hai đoạn mạch.



Thời điểm ban đầu, đệ tử chỉ có thể nhận Tụ Khí Đan thông thường, hiện tại thấp nhất Tụ Khí Đan gấp 5 lần có không ít, tốc độ đột phá của đệ tử tăng nhanh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.



Thiết Cốt Phái đã bước vào quỹ đạo, đang phát triển với tốc độ cao.



Đám đệ tử nội môn như Lý Thanh Dương, hơn một tháng này cũng có gia tăng tu vi rõ rệt, ngoại trừ linh căn thượng phẩm Điền Thất vẫn còn là Võ Đồ cửu phẩm, còn lại tất cả đều đã đạt tới Võ Đồ đỉnh phong.



Võ Đồ, Võ Sư là một bậc thang.



Bọn họ muốn đột phá cần thời gian lĩnh ngộ thiên địa thuộc tính, đồng thời khiến linh lực trong Khí Toàn đạt đến mức độ thăng hoa.




Còn may cả đám đều là linh căn cực phẩm, vấn đề không quá to tát.



Nhưng mà Quân Thường Tiếu cảm thấy vẫn chậm.



Dù sao thời gian luận bàn võ đạo với Thánh Tuyền Tông chỉ còn lại nửa năm, không thể để bọn đệ tử bị ngăn trở ở đỉnh phong này mãi.



“Trong khu mua sắm có loại đan dược giúp bước vào Võ Sư hay không?”



Quân Thường Tiếu nói.



Khai Mạch đến Võ Đồ có Khí Toàn Đan, như vậy nhất định có một loại đan dược trợ giúp lên Võ Sư.



Hệ thống nói:



“Đúng là có thật, nhưng còn phải xem vận khí của chủ nhân.”



Quân Thường Tiếu trầm mặc.



Loại chuyện như vận khí này thật sự rất khó nói.



Nếu như cấp tốc đổi mới vì mục đích lấy đan được, có khi đốt sạch điểm cống hiến vẫn chưa chắc đạt được.



Có khi tùy tiện đổi mới, vận khí may mắn đến mức xuất hiện những vật phẩm tốt đến mức khó tưởng tượng.



Thôi bỏ đi, bỏ đi.



Đợi sau khi điểm cống hiến vượt mức, rồi mới suy nghĩ đến việc đổi mới đi.



Quân Thường Tiếu cố gắng áp chế suy nghĩ trong đầu, bắt đầu tiếp tục tu luyện võ đạo.



Sau khi tu luyện một đêm, nhìn vào mức độ tăng trưởng của linh lực, cả quá trình đều sử dụng Tụ Khí Đan gấp 10 lần, ít nhất cũng phải mất hai ba tháng mới có thể đột phá.



Từ lục phẩm đến thất phẩm mất một tháng, từ thất phẩm đến bát phẩm hai tháng.






Vậy muốn bước vào cửu phẩm chẳng lẽ cần gấp đôi thời gian?



“Aii..”



Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:



“Đi khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, có thể đột phá đến Võ Sư đã là chuyện có chút khó khăn.”



Nói xong, hắn tiến đến tháp rèn luyện.



“Soạt!”



Đứng ở tầng thứ nhất tháp rèn luyện, chịu đựng trọng lực tôi luyện hai canh giờ, Quân Thường Tiếu mặt không biến sắc, hơi thở nhịp nhàng.



Từ khi có tháp rèn luyện, chỉ cần hắn có mặt tại môn phái thì nhất định sẽ đi tôi luyện, bởi vì không truy cầu tôi luyện cực hạn, nên sớm đã thích ứng.



Bọn người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ nếu không dồn sức thách thức kỷ lục, rất có thể đã thích ứng thật tốt.



“Đi tầng thứ hai.”



Quân Thường Tiếu bất chấp trọng lực đi đến bậc thang phía trên, sau đó từng bước từng bước đi lên.



Tầng thứ hai của tháp rèn luyện sớm đã sáng đèn, bởi vì hai người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi đã bắt đầu rèn luyện trước một bước.



Hai người lúc này đang lè lưỡi há mồm, trong không gian huyền ảo điên cuồng chạy, cảm giác đó giống như phía sau mông có một đám chó điên đang đuổi theo.



Không phải một đám chó điên.



Mà là một đám hung thú cao phẩm đáng sợ!



Tốc độ của bọn nó vô cùng nhanh, nghiến răng gầm gừ đuổi, khoảng cách giữa răng nanh sắc nhọn và mông chỉ cách một bàn tay.



Đây nếu như bị đuổi kịp và bị cắn một cái, chính là đại biểu khiêu chiến thất bại, sau đó thân thể bị trừng phạt suy yếu hai ngày.



Hung thú đuổi theo chỉ có người trong cuộc nhìn thấy, vì thế Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:



“Thật chẳng khác nào hai kẻ ngu ngốc.”



Soạt! Soạt!



Hà..! Hà..! Hà..!



Không lâu sau, Quân Thường Tiếu mở rộng đôi chân to dài, lè lưỡi chạy điên cuồng.



Bời vì thực lực mạnh hơn đệ tử, hung thú biến hóa không chỉ nhiều hơn mà tốc độ cũng cực nhanh, khiến hắn chỉ có thể chạy thục mạng.



Cân phải chạy bao lâu?



Ít nhất chạy được một canh giờ!



Dưới sự uy hiếp của tác dụng phụ là hai ngày yếu ớt, ba người Quân Thường Tiếu như đang thi chạy ma-ra-thon.



Ừm.



Trong tháp rèn luyện, hiện tại có ba tên ngu ngốc đang chạy.



Bị một đám hung thú khủng bố đuổi giết, tôi luyện thân pháp rất có hiệu quả.



Chỉ vài ngày, Quân Thường Tiếu đã cảm thấy tốc độ của bản thân so với trước kia nhanh hơn nhiều, lĩnh ngộ Túng Vân Bộ cũng tiến một bước sâu hơn.



Cứ như vậy, mỗi ngày tu luyện hai giờ ở tầng thứ nhất, một giờ ở tầng thứ hai, thời gian còn lại tu luyện linh lực và quản lý môn phái.



Dừng xem đẳng cấp của Quân chưởng môn cần hai tháng mới có thể nâng cao, nhưng thân thể, thân pháp tôi luyện liên tục, lực lượng tổng hợp tăng lên không thể chỉ dùng cảnh giới để so sánh.



Bọn người Lý Thanh Dương cũng tương tự.



Bọn họ mặc dù tạm thời bị mắc kẹt ở Võ Đồ đỉnh phong, khó có thể bước chỉ trong vài ngày bước vào Võ Sư Cảnh, bất quá thân thể và lực lượng vẫn còn đang vượt qua cực hạn mà tăng lên.



Thành viên Tế Vũ Đường cũng lĩnh ngộ Truyền m Thuật càng thêm cao thâm, đã có thể từ bên ngoài thành Thanh Dương, cách trăm dặm truyền về tin tức.



Còn ở bày tòa thành trì khác, theo từng bước lĩnh ngộ chuyên sâu, sớm muộn cũng có thể đạt được đến tâm linh tức thời truyền âm.



Không đến mấy ngày sau.



Ngải Thượng Nghễ lại đến thăm.



Đấu giá tại thành Linh Dương đã kết thúc, đan được cũng đã bán sạch.



70 viên Liệu Thương Đan bán được 8000 vạn, 20 viên Tố Thể Đan bán được 12000 vạn, hai loại tổng cộng thu về 20000 vạn.



Khi Quân Thường Tiếu nhận 10000 vạn ngân phiếu chứa trong mười chiếc nhẫn không gian từ tay Ngải gia chủ, kinh ngạc cảm thán nói:



“Không hổ danh là quận bát đẳng, có nhiều thế lực rất giàu có nha!”



“Quân chưởng môn.”



Ngải Thượng Nghễ cười nói:



“Người nghiên cứu luyện chế ra đan dược, thật sự chính là nhu yếu phẩm của võ giả, chỉ cần có hàng cung không lo thiếu người cầu.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Đồ hiếm mới quý giá, bán đại trà đan dược cũng không phải là chuyện tốt.”



Ngải Thượng Nghễ biểu cảm tán đồng nói:



“Cho nên, Ngãi mỗ trải qua suy nghĩ, quyết định ngày một mỗi tháng ở thành Hồ Dương tiến hành tổ chức đấu giá 10 viên Liệu Thương Đan, 5 viên Tố Thế Đan.”



“Được.”



Quân Thường Tiếu đưa ra 20 viên Liêu Thương Đan và 10 viên Tố Thể Đan, nói:



“Đây là số lượng đan dược của hai tháng, cầm bán trước đi.”



Ngải Thượng Nghễ vội vàng nhận lấy.



Lúc sắp rời đi, hắn lại đưa thêm vài cái không gian giới chỉ, nói:



“Quân chưởng môn, đây là đan dược và hạt giống chất lượng cao Ngải mỗ thu thập được ở thành Linh Dương.”



Quân Thường Tiếu muốn trả ngân phiếu, Ngải gia chủ sống chết không nhận, chỉ đành tự mình tiễn ra đến cửa,



Sau khi đưa tiễn Ngải Thượng Nghễ, hắn có chút xúc động nói:



“Không cần lăn lộn chốn giang hồ, vẫn có thể nhẹ nhàng kiếm được 10000 vạn, cảm giác sung sướng không chỗ nói.”



Đinh! Đinh!



Một đêm luyện chế, bốn loại đan dược toàn bộ ra lò.



Điểm cống hiến dựa vào nhiệm vụ môn phái mà tăng lên theo trật tự, tiền và đan dược cũng dần dần đầy ắp, Quân Thường Tiếu có chút muốn tung bay.



Lại vài ngày trôi qua.



Đệ tử mới gia nhập môn phái toàn bộ đột phá đến giai đoạn khai mạch, trong đó có trên dưới trăm người Khai Mạch 12 đoạn.



Tống Huyền Đan dựa vào Dịch Chân Kinh và đan dược hỗ trợ, sớm đã bước vào Võ Đồ cảnh.



“Thanh Dương.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Xuống núi mời người của chứng nhận quán đến chứng nhận đi.”



Số người Khai Mạch mười hai đoạn đã phù hợp với yêu cầu thăng cấp lên thất lưu, nhưng bởi vì nhân số quá nhiều nên cần bọn người kia lên núi chứng nhận.



“Vâng.”



Lý Thanh Dương xuống núi, đi vào chứng nhận quán thành Thanh Dương.



Triệu chấp sự biết tin Thiết Cốt Phái lại muốn chứng nhận đẳng cấp môn phái, biểu cảm trên mặt ngây dại ra.



Cửu lưu tăng lên bát lưu, hình như mới có mấy tháng!



“Triệu chấp sự.”



Nhìn Lý Thanh Dương rời đi, một võ giả trong quán không thoải mái nói:



“Thiết Cốt Phái quá đề cao bản thân rồi, chứng nhận môn phái còn phải để chúng ta đến nhà.”



“Đúng vậy a.”



Một người khác ở bên cạnh bất bình nói:



“Môn phái lục lưu mới có tư cách để chúng ta đến nhà chứng nhận, một môn phái bát lưu cũng quá hống hách.”



Triệu chấp sự trách mắng nói:



“Bớt nói nhảm, mau chuẩn bị đi, ngày mai theo ta đến Thiết Cốt Phái chứng nhận.”



Lần trước bị Mã trưởng lão Thương Sơn Phái oán trách một trận, khiến hắn vô cùng lo sợ Quân Thường Tiếu, cho nên thà nguyện ý phá bỏ quy tắc, tự mình đến môn phái bát lưu chứng nhận.



Nói thật lòng.



Nếu không phải sau khi chứng nhận môn phái, có thể thay đổi đẳng cấp môn phái trong hệ thống, được thưởng điểm cống hiến và điểm thành tựu, Quân Thường Tiếu cũng chẳng bận tâm đến việc chứng nhận.



Mượn lời của một độc giả nào đó.



Thực lực mạnh còn cần người thừa nhận ta mạnh sao? Ngươi không thừa nhận, chẳng lẽ ta không mạnh lên được?

Bình Luận (0)
Comment