Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 73

"Đinh!"



"Năm tên đệ tử tiến vào vòng thứ năm, nhiệm vụ sử thi hoàn thành 40%, chủ nhân nhận được 20 điểm cống hiến môn phái."



"Đinh!"



"Môn phái điểm cống hiến: 92/500."



Quân Thường Tiếu nói:



"Tiến vào vòng thứ năm, tính luôn cả chung kết khu vực, tứ cường, sau cùng tranh đoạt quán quân là chỉ còn bốn trận, xem ra đệ tử phải ôm trọn gói ba thứ hạng đầu mới tính là hoàn thành 100% nha."



Hệ thống nói:



"Xem như chủ nhân còn có não."



Không bao lâu, môn phái luận võ vòng thứ tư kết thúc.



32 tên thí sinh, có một nửa bị đào thải, một nửa còn lại tiến vào vòng sau.



Môn phái luận võ tiến hành đến đây cũng xem như là tiến vào giai đoạn gây cấn nhất, bởi vì thực lực của đệ tử có thể chèo chống tiến vào vòng đấu này, tất nhiên không phải đèn đã cạn dầu.



Rất nhiều võ giả cũng đang âm thầm suy luận, những trận đấu sau sẽ có bao nhiêu thí sinh đem lá bài tẩy của mình tung ra giành vé vào vòng trong.



Sau một hồi nghỉ ngơi, trọng tài hô to:



"Trận đầu tiên vòng thứ năm, Lý Thanh Dương đối đầu Tôn Hạo Thiên!"



"Vèo!"



"Vèo!"



Lý Thanh Dương và Tôn Hạo Thiên lần lượt đi lên võ đài.



Hai người chắp tay, sau khi trọng tài hô to ‘bắt đầu’, hai người trong nháy mắt thủ thế.



Đối thủ lần này của Lý Thanh Dương có chút mạnh mẽ, cho nên hắn không còn muốn tốc chiến tốc thắng, mà thay vào đó là quần đấu.



"Bành! Bành!"




Âm thanh quyền cước cùng với linh lực không ngừng phát ra.



Hai người đánh rất có tính biểu diễn, võ giả trên khán đài nhìn say sưa ngon lành cành đào.



Đúng thôi.



Bọn hắn không ngại đường xa chạy tới nơi này, còn không phải là vì muốn xem những thiên tài ưu tú này tranh phong sao, tốc chiến tốc thắng đối với bọn hắn mà nói, còn cái gì gọi là niềm vui nữa đâu!



"Bành! Bành!"



Trong khoảng thời gian ngắn, Tôn Hạo Thiên đã giao đấu với Lý Thanh Dương hơn hai mươi hiệp, càng đánh tâm hắn càng lạnh.



Bởi vì người kia không chỉ có linh lực hộ thể, mà còn có thân thể cứng rắn, mỗi lần đối kháng đều khiến hai tay hắn run run lên.



Lý Thanh Dương cùng Tô Tiểu Mạt, Điền Thất, mặc dù không có rèn luyện thân thể điên cuồng như Tiêu Tội Kỷ, nhưng bọn hắn ít nhiều cũng tu luyện ở phòng huấn luyện hơn năm sau tiếng, thân thể được tôi luyện đề cao không ít, nếu không làm sao có thể ở mấy vòng trước tốc chiến tốc thắng đối thủ đây.



Tiêu Tội Kỷ bởi vì không thể Khai Mạch, vì thế hắn chỉ còn cách đi theo con đường cực đoan rèn luyện thân thể của mình.



Ba người bọn họ thì có linh lực phụ trợ, thân thể càng phát triển toàn diện.



"Bành!"



Cuối cùng, hai người đánh thêm mười mấy hiệp, Tôn Hạo Thiên đã không còn chống đỡ nổi nữa rồi, kết quả bị Lý Thanh Dương tiễn thẳng xuống võ đài.



"Trận đầu tiên vòng thứ năm, Lý Thanh Dương chiến thắng!"



Người tiếp theo xuất chiến là Lục Thiên Thiên, đối thủ vẫn là người sau nối tiếp người trước một đường bị quét bay ra ngoài.



Nữ nhân này chưa từng bước vào huấn luyện phòng, một mực tu luyện ở trong Linh Pháp trận, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bên trong Khí Toàn đã hội tụ bàng bạc linh lực.



Lý Thanh Dương dựa vào linh lực kết hợp cùng thân thể chiến thắng đối thủ, nàng chỉ dựa vào thuần túy linh lực quét đối thủ bay xuống võ đài.



Về sau Tô Tiểu Mạt, Điền Thất cũng đều dựa vào linh lực cùng thân thể hai trong một bạo phát lực lượng, đưa tiễn từng cái đối thủ đi xuống võ đài.



Quá trình chiến đấu có chút chậm rãi, không còn tốc chiến tốc thắng, kết quả từ kết quả đến xem, thực lực vẫn là áp chế đối thủ.



Đáng sợ nhất!



Rất nhiều cao thủ ở đấu trường, không cách nào phán đoán chuẩn xác tu vi chân chính của bọn họ!



"Những tên đệ tử Thiết Cốt phái này, hình như vẫn còn chưa tung ra hết sức nha."



"Có thể là đối thủ quá yếu, không đủ sức để bọn hắn đem toàn bộ tu vi bộc phát ra."



"Một cái cửu lưu môn phái, làm sao có thể bồi dưỡng nhiều đệ tử ưu tú đến vậy thế nhỉ?"



Vô số cường giả nghĩ mãi cũng không thông, cùng nhau nhìn về phía chỗ ngồi của Quân Thường Tiếu.



Một tên chưởng môn gà mờ chỉ có tu vi Khai Mạch cảnh, có thể đem những thiếu niên bình thường như Tô Tiểu Mạt, Điền Thất hóa mục nát thành thần kỳ, quả thực để người khác không thể tin vào mắt mình!



"Quá mạnh!"



"Áp lực lớn thật!"



Những thí sinh thành công bước vào vòng sau, khi bọn hắn nhìn đám người Lý Thanh Dương không tốn quá nhiều công phu đã giải quyết xong đối thủ, không khỏi cảm thấy lo lắng.



Lúc này, nếu như bọn hắn vẫn còn cho rằng đệ tử Thiết Cốt phái là quả hồng mềm, vậy hắn so với tên ngu cũng không thua kém bao nhiêu!






Võ giả trên khu khán đài không còn sức để thốt ra những lời chế giễu.



Đệ tử Thiết Cốt phái lần lượt giành vé tiến vào vòng sau, có thể coi là đại hắc mã trong môn phái luận võ lần này.



Hiện tại một điều đã chứng minh, người ta đúng là vô danh hữu thực mà!



"Ba cái chiến khu đều có một tên đệ tử tiến vào trận chung kết khu vực, chỉ cần tùy tiện thắng một trận, chẳng khác nào sáng tạo một cái kỷ lục đệ tử cửu lưu môn phái tiến vào tranh phong tứ cường còn gì!"



"thí sinh bước vào trận chung kết khu vực đều có thực lực đạt tới Võ Đồ cảnh, thậm chí không chỉ có nhất phẩm, bọn họ coi như mạnh da dày thịt béo trâu bò đến đâu cũng không thể chiến thắng."



Trong lúc mọi người không ngừng nghị luận, trọng tài hô to:



"Trận đấu thứ bảy vòng thứ năm, Tiêu Lâm Diệp đối đầu Tiêu Tội Kỷ!"



"Tới rồi."



Sắc mặt Quân Thường Tiếu nghiêm túc lên.



Tiêu Tội Kỷ một đường vượt ải, đánh bại đối thủ đều là Khai Mạch cảnh, không đáng giá nhắc tới, Võ Đồ cảnh Tiêu Lâm Diệp mới là lửa thử vàng!



"Bắt đầu!"



"Lâm Diệp đường đệ mấy tháng này một mực tu luyện trong Tuyệt Âm cốc, thực lực nhất định đề cao không nhỏ, tên phế vật kia nhất định sẽ ăn hành ngập mồm!"



Dòng chính Tiêu gia lại một lần nữa giống như cỏ khô sống lại.



Tiêu Tội Kỷ mặc dù may mắn liên tiếp đánh bại đối thủ, tổn thương đến tâm hồn bé bỗng của bọn hắn, thế nhưng hiện tại người kia gặp phải Tiêu Lâm Diệp, đồng nghĩa với việc con đường của hắn chỉ có thể đi đến đây mà thôi.



Đến lúc này, bọn hắn còn lại đang ảo tưởng sức mạnh, bọn người dòng chính Tiêu gia này thật đúng là hết thuốc chữa.



"Hừ."



Trên khu khán đài, một tên trưởng lão Tiêu gia lạnh lùng nói:



"Mặc dù mấy vòng trước hắn may mắn thắng được, nhưng giao đấu với Lâm Diệp, cuộc chơi của hắn đã đến lúc ngừng lại rồi."



Tiêu gia đối với Tiêu Lâm Diệp vô cùng tin tưởng, dù sao hắn đã bước vào Vũ Đồ cảnh, còn tu luyện mấy tháng trong Tuyệt Âm cốc.



"Cái kia Tiêu gia Tiêu Lâm Diệp, là một trong những ứng cử viên của môn phái luận võ lần này, hắc mã Tiêu Tội Kỷ phải dừng cuộc chơi ở đây rồi."



"Ta nghe nói, tên này trong dòng chính Tiêu gia có tư chất cũng không tệ, nhưng hắn vẫn luôn bị Tiêu Tội Kỷ đè ép hào quang, mãi cho đến khi tên kia biến thành phế vật thì hắn mới có thể nở rộ."



"Còn không phải sao, mấy năm trước người khác đều xưng hô hắn là Tiêu Tội Kỷ đường đệ, rất ít người nhớ đến tên hắn."



Tiêu Lâm Diệp vừa đi lên võ đài, vừa nghe được những lời nghị luận, bên trong hai tròng mắt dần dần nổi lên hàn ý.



Cái danh xưng Tiêu Tội Kỷ đường đệ, vào lúc năm năm trước như một cơn ác mộng không ngừng dày vò hắn, dù hắn có biểu hiện ưu tú thế nào, cũng chỉ có thể sống dưới ánh hào quang của Tiêu Tộ Kỷ.



Hắn không phục, không cam tâm!



Cho nên hắn càng thêm nỗ lực tu luyện, rốt cuộc có một ngày, tên biểu ca luôn ở phía trên hắn bỗng nhiên trở thành một tên phế vật.



"Sự thật."



Tiêu Tội Kỷ leo lên đài.



"Đường ca, ta sẽ ở trước mặt tất cả mọi người đánh bại ngươi, khiến cho mọi người biết tên của ta là Tiêu Lâm Diệp, không phải cái gì Tiêu Tội Kỷ đường đệ."



Tiêu Lâm Diệp mặt lạnh lùng nói.



Tiêu Tội Kỷ nói:



"Ngươi không làm được."



Võ giả trên khu khán đài nhìn hắn ngạo nghễ, không chịu khuất phục bất kỳ ai, trong khoảnh khắc, bọn hắn trở về năm năm trước, nhìn thấy tên thiên tài kinh diễm tuyệt thế, tiền đồ vô hạn!



Tiêu Lâm Diệp ánh mắt lạnh lẽo âm u nói:



"Ngươi đã không còn Khai Mạch, lấy tư cách gì nói ta không làm được!"



"Không được, chính là không được."



Tiêu Tội Kỷ nói.



“Rộp rộp!"



Tiêu Lâm Diệp nắm chặt hai bàn tay, lửa giận phun trào lên.



Hắn bình thường rất tỉnh táo, nhưng một khi đối mặt với người đã từng để hắn sống trong bóng mờ là Tiêu Tội Kỷ, tinh thần có chút không thể kiếm soát



"Bắt đầu!"



Trọng tài nói.



"Xoát!"



Lời vừa mới dứt, Tiêu Lâm Diệp mang theo lửa giận thi triển ra thân pháp lao lên, hai tay nhanh chóng tung ra chưởng ấn, trong nháy mắt muôn vàn chưởng ấn đánh tới.



"Thiên Thủ Quan m chưởng!"



"Phàm phẩm trung giai võ học của Tuyệt Âm cốc!"



Một tên cao thủ võ giả ngạc nhiên nói.



"Bành! Bành! Bành!"



Trong chớp mắt, muôn vàn chưởng ấn không có quy luật đánh vào thân thể Tiêu Tội Kỷ, mà người sau như tường đồng vách sắt đứng nguyên tại chỗ.



"Chuyện này..."



Võ giả trên khu khán đài co giật khóe miệng.



Một tên Võ Đồ dòng chính của Tiêu gia, vận dụng chưởng pháp cấp bậc phàm phẩm trung giai, thế mà không thể đánh lui đối thủ một bước, thân thể người kia khủng bố vượt sức tưởng tượng rồi!



"Soạt!"



Bàn tay Tiêu Lâm Diệp hóa thành quyền, tung ra với tốc độ cực nhanh, cường độ lực lượng ít nhất cũng hai ngàn cân trở lên.



Đáng tiếc, hắn đánh vào trước ngực Tiêu Tội Kỷ, cũng chỉ nghe được một tiếng ‘bành’, người sau vẫn là bất động không nhúc nhích.



"Chết tiệt!"



Tiêu Lâm Diệp biết thân thể đối phương rất mạnh, nhưng hắn không nghĩ lại có thể mạnh đến mức mình thi triển cả võ học, cũng không cách nào rung chuyển!



Tiêu Tội Kỷ nói:



"Biểu ca năm đó dạy ngươi thế nào, cùng người khác giao thủ không thể nóng vội, càng không thể loạn tâm cảnh, xem ra ngươi đã quên mất."



"Phế vật không có tư cách đến dạy bảo ta!"



Sắc mặt Tiêu Lâm Diệp hung tợn gào thét lên.



Đồng thời hắn tung ra một nắm đấm mang theo lực lượng mấy ngàn cân.



"Xoát!"



Tiêu Tội Kỷ né tránh, bất quá chỉ là một cái lách người né tránh.



Rất nhiều võ giả kinh hãi không thôi.



Tiêu Lâm Diệp đánh hụt, lập tức lần nữa thi triển Thiên Thủ Quan m chưởng, tung ra liên miên chưởng ấn, kết quả hắn có điên cuồng đánh như thế nào cũng không thể rung chuyển Tiêu Tội Kỷ.



Trên khu khán đài.



Sắc mặt đại trưởng lão Tiêu gia càng ngày càng khó coi, ánh mắt hắn chứa sát ý càng ngày càng đậm.



Hắn nhìn ra tâm cảnh Tiêu Lâm Diệp đã loạn, không cách nào rung chuyển Tiêu Tội Kỷ, cứ tiếp tục như thế sớm muộn cũng xảy ra chuyện.



Đúng là như thế.



Trong lúc Tiêu Tội Kỷ đón đỡ chưởng ấn, lách người một cái, từ bên cạnh tung ra một quyền đánh vào khớp khuỷu tay Tiêu Lâm Diệp.



Khớp khủy tay có thể giúp cánh tay hoạt động linh hoạt, đồng thời nó cũng là bộ phận yếu ớt nhất



iêu Lâm Diệp trúng một quyền này, mặc dù không trúng ngay khớp, thế nhưng hắn cảm giác tê liệt đau đớn, vội vàng lui về sau vài bước.



Tiêu Tội Kỷ nói:



"Chỗ này của ngươi từng bị tổn thương nha."



Chính xác.



Tiêu Lâm Diệp tu luyện tại Tuyệt Âm cốc, cánh tay hắn từng bị thương, mặc dù không quá đáng ngại, nhưng chung quy vẫn để lại một cái tai họa ngầm.



"Bị phát hiện rồi."



Sắc mặt hắn càng trở nên hung tợn.



Tiêu Tội Kỷ lắc đầu nói:



"Ngươi mang thương tích chiến đấu, càng không phải là đối thủ của ta, tốt nhất là nên tự giác xuống võ đài đi!"



Đáng chết!



Hắn đây là xem thường ta sao?



Không thể tha thứ, không thể tha thứ!



Tiêu Lâm Diệp nắm chặt hai quyền lại, rót linh lực vào bên trong, một lần nữa thi triển bộ pháp xông lên.



Trong khoảnh khắc, một trận gió nổi lên thổi bay bụi đất xung quanh!



Tiêu Tội Kỷ không tiếp tục ngạnh kháng, từng bước lùi lại, từng bước né tránh công kích, đồng thời tận dụng thời cơ đánh vào khớp khủy tay của đối phương.



Tiêu Lâm Diệp vẫn một mực cố gắng che chở, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn bị dính đòn, thương tích ban đầu không có trở ngại dần dần tái phát, không ngừng truyền đến từng cơn đau nhức.



Từ tình huống giao tranh đến xem, hắn vẫn đang đánh Tiêu Tội Kỷ, thế nhưng từ góc độ của cao thủ đến xem, tốc độ xuất thủ của hắn không ngừng chậm lại.



"Than thể Tiêu Tội Kỷ quá cường tráng, nếu như tiểu tử dòng chính Tiêu gia không thể tung ra hữu hiệu công kích thì sớm muộn gì cũng đánh mất lợi thế."



"Trình độ thân thể cứng rắn đến mức độ này rồi, muốn rung chuyển không phải là chuyện dễ, trừ phi hắn sử dụng vũ khí."



"Từ trước đến nay môn phái luận võ có quy tắc cấm sử dụng vũ khí, theo ta thấy tên dòng chính Tiêu gia sắp không xong rồi."



"Chậc chậc, không có Khai Mạch chống đỡ, vẫn có thể ngạnh kháng thế công của một tên Võ Đồ, thật khiến người ta nổi hết cả da gà!"



"Nhìn đi, gương mặt của mấy tên trưởng lão Tiêu gia biểu hiện vô cùng đặc sắc luôn kìa."



"Hắn có thể tôi luyện thân thể đến trình độ ngang với quái vật, thế mà Tiêu gia lại đuổi khỏi gia môn, thử hỏi mấy tên trưởng lão Tiêu gia làm sao không biểu lộ đặc sắc được."



Rất nhiều võ giả một bên vừa xem cuộc chiến, một bên nghị luận sôi nổi.



Mấy tên trưởng lão Tiêu gia trên khu khán đài, không ngừng biến hóa sắc mặt, lửa giận bên trong như núi lửa phun trào.



Bọn hắn không thể nào tiếp nhận, một tên phế vật bị đuổi khỏi gia môn có thể cùng toàn lực bồi dưỡng Tiêu Lâm Diệp đánh không phân cao thấp.



Đánh không phân cao thấp á?



Trưởng lão Tiêu gia quá ngây thơ rồi.



Tiêu Tội Kỷ vẫn một mực tìm kiếm sơ hở, không một chút nể tình đánh thẳng vào khớp khuỷu tay của Tiêu Lâm Diệp, khiến cho người sau không ngừng cảm nhận từng cơn đau nhức, chiêu thức tung ra đã có chút tán loạn không cách nào giữ vững.



Ngay cả các võ giả bình thường cũng nhìn ra tiểu tử dòng chính Tiêu gia càng đánh càng xuống sức.



"Bành!"



Đột nhiên, Tiêu Tội Kỷ tung một quyền đầy lực lượng một lần nữa đánh vào khớp khuỷu tay Tiêu Lâm Diệp.



Một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, Tiêu Lâm Diệp bỗng nhiên nhe răng há miệng lùi về sau, trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.



"Xoạt!"



Tiêu Tội Kỷ bước nhanh áp sát, xuất hiện ở phía sau lưng đối thủ, dùng vai đệm lên lưng, hai tay nắm lấy cổ, một động tác xinh đẹp ném người qua vai.



"Ầm!"



Tiêu Lâm Diệp ngã mạnh xuống mặt đất, sắc mặt nhăn nhó vặn vẹo.



"Kết thúc rồi."



Rất nhiều cao thủ võ giả lắc đầu cảm thán.



Kết quả này, từ lúc thương tích ở khớp khuỷu tay Tiêu Lâm Diệp bị phát hiện, đã chắc như ván đóng thuyền, đinh đóng cột.



Kết thúc á? Vẫn còn đó!



Tiêu Tội Kỷ đánh ngã Tiêu Lâm Diệp, một tay nắm lấy cổ đối phương, thản nhiên nói:



"Nhớ cho kỹ, biểu ca vĩnh viễn là biểu ca ngươi, dù có biến thành phế vật, cũng không phải là người mà ngươi có thể khinh thường."



"Bành! Bành!"



Trên nắm tay phải của hắn mang theo âm thanh ma sát không khí đánh xuống liên tục.



Chỉ sau một lúc, thiên tài ngạo nghễ ban đầu được mọi người đặt rất nhiều niềm tin là Tiêu Lâm Diệp, bị đánh thảm hại không thua gì Bối Tiên.



Quân Thường Tiếu nhún nhún vai nói:



"Đoạt giải quán quân đứng đầu á? Chỉ là chuyện dễ như ăn bánh mà thôi.



"..."



Trưởng lão Đại Hồng môn co giật khóe miệng.



Một tên đệ tử không có Khai Mạch, có thể đánh một tên thiên tài chẳng khác gì một cái đầu heo, hắn phục sát đất rồi!



"Bành!"



Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn đánh vào tai hắn, thiếu chút nữa để cho hắn từ trên ghế ngã nhào xuống đất.



Trưởng lão Đại Hồng môn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đồ chơi trong tay chưởng môn Thiết Cốt phái bốc lên một luồng khói xanh, vách tường ở một nơi xa trên khu khán đài xuất hiện một cái lỗ thủng!



m thanh to lớn đó chính là tiếng nổ súng, khiến cho các võ giả trên khu khán đài chấn động.



Ánh mắt bọn họ lần lượt nhìn qua, chỉ thấy trên tay Quân Thường Tiếu nâng lấy một vật, đối diện họng súng là đại trưởng lão Tiêu gia đang đứng ở trước ghế ngồi thể hiện ra bộ mặt kinh hãi, lỗ thủng trên tường chỉ cách hắn có nửa mét.



"Chưởng môn nổ súng?"



Lý Thanh Dương cùng Tô Tiểu Mạt kinh ngạc giật mình.



"Tiếng nổ vừa rồi là cái gì vậy?"



"Nghe giống tiếng pháo hoa nổ!"



Mọi người nhiệt liệt nghị luận.



"Ba."



Quân Thường Tiếu một chân giẫm trên ghế, súng chỉ thẳng đại trưởng lão Tiêu gia, thản nhiên nói:



"Ngồi xuống!"



Sắc mặt đại trưởng lão Tiêu gia khó coi vô cùng, nhưng hắn bị thứ vũ khí lạ lẫm này nhắm vào, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi xuống.



Mà lại nói, hắn vừa mới đứng dậy trong chớp mắt đó, bỗng nhiên một đạo ánh sáng theo lực lượng kinh khủng xẹt qua người, trong lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn.



"Tội Kỷ."



Quân Thường Tiếu cầm súng, cất cao giọng nói:



"Ngươi cứ thoải mái phát tiết, ủy khuất mà bao năm qua ngươi phải chịu đựng, bổn tọa đứng ra bảo lãnh, ai dám bát nháo làm loạn, ta lập tức cho đầu hắn nổ ra hoa."



Tiêu Tội Kỷ cười một tiếng, lần nữa giơ lên quyền đầu hung hăng hành hạ.



Mãi đến một lúc sau, Tiêu Lâm Diệp đã bị đánh cho bán sống bán chết, sau đó như một con chó bị kéo quăng ra khỏi võ đài.



"Trận thứ bảy vòng thứ năm, Tiêu Tội Kỷ chiến thắng!"



m thanh tuyên bố của trọng tài vẫn còn quanh quẩn toàn đấu trường, chấn động trong lòng rất nhiều võ giả thật lâu sau mới có thể bình tĩnh trở lại.

Bình Luận (0)
Comment