Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 113


“Đây là người mà anh đợi à?” Phi Sương lên tiếng trước.
Trần Sơ muốn nói chỉ có một người thôi, người còn lại không phải nhưng giải thích phiền quá nên anh đành gật đầu nhận cả hai.
“Yếu quá.” Phi Sương cau mày: “Một người cấp B, một người cấp F?”
Dị năng dao động trong không gian con rõ ràng hơn Trái Đất nhiều, Phi Sương cảm nhận năng lượng rất tốt, nhìn qua đã phân biệt được thực lực của hai người.
“Không không, Sadako kia phải cấp S đấy.” Hổ Kình bỗng nhiên đi tới, nhìn chằm chằm Lâm Xuân với đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tò mò.
Lâm Xuân hơi khó chịu với cái nhìn săm soi của cậu, nhưng bây giờ chẳng có ánh mắt nào có thể gây áp lực cho cô bằng Thanh Không được, thậm chí cô còn mỉm cười gật đầu với người ta: “Chào cậu, tôi là Lâm Xuân.”
“Tôi là Hổ Kình.” Hổ Kình là một chàng trai lạc quan, hết sức phấn khởi hỏi: “Cậu là Sadako à? Mái tóc của cậu ý? Cho tôi sờ một cái được không?”
Được!
“…” Lâm Xuân nhìn dòng chữ bỗng dưng xuất hiện trên hệ thống mà cạn lời, con ả này đúng là đồ h.áo sắc.
Còn lâu đi, chị tình nguyện cho người ta sờ nhưng chị đang ở trên đầu tôi đấy, nếu tôi cứ để người ta tuỳ tiện sờ tóc mình thì tôi thành cái loại người gì đây?
Lâm Xuân đang định viện cớ từ chối chàng trai, nhưng cô chợt thấy bím tóc trước ngực mình tự nhiên bay lên, chủ động sà đến trước mặt Hổ Kình, đã vậy còn bắn tim đáng yêu nữa chứ.
“!!!” Cô giật tóc lại ngay.
Hổ Kình đương muốn giơ tay lên sờ bỗng thấy thất vọng vô cùng, đôi mắt to tròn ra vẻ đáng thương nhìn Lâm Xuân khiến cô không chịu nổi, gỡ luôn tóc xuống nhét vào lòng cậu: “Sờ đi.”
Chỉ cần không ở trên đầu tôi thì cậu cứ sờ thoải mái.
Hổ Kình sững lại rồi sung sướng khôn xiết, cầm mái tóc giả quan sát từ trên xuống dưới, thậm chí còn đội lên đầu mình.
“Đây là vật phẩm cấp S mà cô thoải mái đưa cho người ta như thế, không sợ bị cướp à?” Phi Sương nhìn Lâm Xuân.
Lâm Xuân: “Không cướp được, vật phẩm nhận chủ, ngoài tôi ra không ai lấy được đâu.”
Phi Sương: “Vật phẩm nhận chủ thì vẫn ăn cắp được, giết cô là xong rồi.”
Sau khi dứt lời, không khí lạnh tuôn trào, nhiệt độ xung quanh cũng đóng băng.
Mặt Trần Sơ biến sắc, tung đòn vào hư không, đánh tan màn sương đang ngưng tụ, hạ giọng cảnh cáo: “Cô làm gì đây?”
Phi Sương hừ lạnh: “Cảnh cáo người bạn ngây thơ thiện lành của anh đấy, hồn nhiên trong không gian con là chết người rồi.”
“Chắc chắn Sadako thấy chúng ta quen biết Trần Sơ nên mới cho em mượn vật phẩm, chị đừng nói chuyện chướng tai như thế.” Có lẽ vì Hổ Kình được sờ tóc của Sadako nên thân thiện với Lâm Xuân hơn hẳn.
“Có bao nhiêu người chết trong không gian con vì bị phản bội rồi đấy, ngu là ngu.” Phi Sương nhìn Trần Sơ, nói chuyện không hề khách sáo: “Nhiệm vụ của chúng tôi là giết đại tư tế giúp anh, chúng tôi sẽ quản mọi chuyện của anh, nhưng đừng hi vọng chúng tôi sẽ lo cho cả hai người bạn của anh.”
Trần Sơ: “Không cần cô nhọc lòng!”
Nét mặt Lâm Xuân cũng không ổn cho lắm, cô hiểu rằng Phi Sương đang nhắc nhở mình nhưng sao ăn nói độc mồm độc miệng quá.


Chả biết nếu so sánh với Vua Bẩn thì ai ác hơn ai.
“Cô có tin không, cô chết chứ tôi không chết đâu.” Cô nói.
Bà đây chết ba lần mới tính là lìa đời nhé, chứ mi một lần là ngủm rồi.
Phi Sương nhướng mày, khuôn mặt đong đầy vẻ khinh thường: “Cô?”
Hổ Kình gửi lại mái tóc của Sadako cho Lâm Xuân: “Trả vật phẩm cho cậu nè, cảm ơn cậu đã cho tôi mượn.

Ừm, Phi Sương không có ác ý gì đâu, khẩu xà tâm phật ý mà.”
“Khẩu xà tâm phật là được chửi rủa người khác à?” Người cất lời là Thanh Không, giờ đây anh đã bình tâm lại rồi.

Anh vốn là một người lí trí, mặc dù tiến vào Xích Thuỷ, đúng, anh đã nhận ra đây là Xích Thuỷ, dẫu anh chưa vào đây bao giờ nhưng anh đã đọc tài liệu liên quan đến nó, tường thành đỏ thẫm, vùng nước xanh thẳm, làm gì còn chỗ nào ngoài Xích Thuỷ cấp S được nữa.
Mặc dù vào Xích Thuỷ không phải ý định của anh nhưng bản thân cũng đã tới đây rồi, còn làm gì được nữa.
Hổ Kình ngây ra, cậu không ngờ sẽ có người vặc lại mình, bình thường cậu nói như vậy thì những người khác sẽ hạ mình thôi, rất ít khi cãi lại bọn cậu.

Dẫu sao bọn cậu cũng là người dị năng cấp SS, không thể đắc tội nổi.

Hai người bạn của Trần Sơ yếu thật đấy nhưng hình như ai cũng to gan.
Bởi vì có Trần Sơ ở đây đúng không?
Hổ Kình là một chàng trai tốt tính, bị bắt bẻ nhưng cũng không giận thật mà chỉ mỉm cười quay đi.
Bây giờ bọn họ chưa phải kẻ thù, không cần ra tay.
Phi Sương không mấy vui vẻ, từ nhỏ cô đã có tài năng xuất chúng, miệng lưỡi độc địa quen rồi, đến giờ cũng chẳng ai dám bẻ lại cô.

Nhưng thực ra cô thường không nói nhiều với người ngoài, cô biết Trần Sơ dẫn thêm hai người bạn vào cùng nên mới nhắc nhở như vậy.

Không nghe thì chết thôi, cô cũng chẳng quan tâm.
Sau khi mỉa người ta xong, Thanh Không đẩy kính, quay đầu nhìn Lâm Xuân.
Lâm Xuân thót tim khi bị anh nhìn như vậy, để tránh cho tim mình ngừng đập, cô đã nói xin lỗi trước: “Em xin lỗi ạ.”

Thanh Không không nói gì, thật ra cũng không thể trách cô được, là do anh nhất quyết đi theo cô: “Em có mang đá sức mạnh sáng nay anh đưa em không?”
Lâm Xuân gật đầu.
“Cho anh.” Anh chìa tay ra.
“Anh muốn lấy lại ạ?” Cô có hơi tiếc nuối nhưng vẫn trả cho anh.

Lúc mua giấy chữ kí của thần trộm cắp, Thanh Không đã boa cô thêm mười nghìn viên đá, mà sau đó lại phải vào Xích Thuỷ do bị mình liên luỵ, giờ không đưa cho anh thì lại thấy áy náy vô cùng.
Nhưng chỉ cho anh tối đa một nửa thôi.
Lâm Xuân đương định nói đã nghe thấy Thanh Không mở lời: “Cho anh nợ trước, về trả cho em, nếu không về được thì thôi.”
Cô thấy anh bảo vay nên ánh mắt sáng rực lên: “Không đâu không đâu, chỉ là một màn chơi cấp S thôi mà, em đi qua nhiều rồi.

Đứa xui như em còn ra ngoài được, huống chi là người số đỏ như anh.”
Đúng vậy, trong mắt cô, Thanh Không là người may mắn, là kiểu người có thể tìm được kho báu trong không gian con một cách dễ dàng.
Thanh Không liếc cô: “Em mới vào một cái thôi mà?”
Anh nhớ rằng Lâm Xuân từng đi qua một không gian con cấp S – toà Khoá Hồn nhưng bây giờ nó đã xuống cấp A vì boss đại tư tế trốn thoát rồi.
Lâm Xuân: “Trại Miêu đó, ở trong có hai boss lận.”
Thanh Không nghe vậy không phản bác được nữa, level lúc đó của trại Miêu không chỉ dừng ở cấp S.
Anh không nói gì thêm, cầm vật phẩm trữ đồ mà Lâm Xuân đưa cho mình, sau đó đi ra một góc, ngoảnh lại nói với Trần Sơ: “Bảo vệ anh với, anh thăng cấp đã.”
Trần Sơ không nhiều lời: “Vâng.”
Thăng cấp, thăng cấp gì cơ?
Bây giờ không chỉ mình Lâm Xuân khó hiểu mà cả hai thành viên của Côn Luân cũng rất hoang mang, sau đó cả ba cứ trơ mắt nhìn Thanh Không đổ một đống đá sức mạnh ra khỏi vật phẩm trữ đồ, số lượng nhiều tới nỗi suýt nữa chôn sống cả người anh.
Nhiều quá!
Đến cả hai thành viên Côn Luân không bao giờ thiếu tài nguyên tu luyện từ khi còn nhỏ cũng phải giật mình hít sâu một hơi.
“Phi Sương, trụ sở chính bớt lương của tụi mình đúng không?” Chứ sao thành viên của tiểu đội hạng dưới lại có nhiều đá sức mạnh như này?
Phi Sương bực mình nhìn cậu: “Chắc là con nhà giàu.”
Trong mắt cô nàng, Thanh Không là con ông cháu cha.

Cơ mà, anh ta định thăng cấp ngay ở đây? Để lên cấp dị năng, kể cả từ cấp B lên cấp A cũng không thể hoàn thành ngay tức khắc được.

Hơn nữa, nếu ở đây lâu sẽ rất dễ gặp phải đội tuần tra.
Phi Sương định cất lời, bỗng thấy hơi thở của Thanh Không tăng vọt, sắc xanh trong đôi mắt anh loé lên, sau khi nhắm mắt, hơi thở đã ổn định lại.
“…” Phi Sương.
“!!!” Hổ Kình: “Đây… Đây đã lên cấp rồi á? Sao em cảm giác anh ấy còn có thiên phú hơn cả em.

Hồi trước em thăng cấp còn mất hai tiếng đồng hồ mà anh ấy chỉ làm có hai phút?”
Lâm Xuân chưa từng thấy người dị năng thăng cấp nên không sốc cho lắm, chỉ nhìn Thanh Không đã ngốn gần nửa số đá của mình với gương mặt đau lòng khôn xiết.

Lên một cấp mà tốn mười nghìn viên đá, quá đắt! Nhớ lại lúc trước, Sadako chỉ hấp thu có mấy trăm viên mà đã thăng hai cấp lận, tính ra Sadako vẫn lợi hơn nhiều.
Thanh Không cảm nhận thực lực của mình đang nằm giữa cấp A.

Mấy năm nay anh luôn đè nén sức mạnh trong mình, chứ thật ra anh đã đạt đến đỉnh điểm của cấp độ hiện tại từ lâu, anh chỉ không muốn thăng cấp mà thôi.

Dị năng của anh rất đặc thù nên anh chẳng muốn nhìn thấy lòng người, cả cái kính anh đang đeo cũng do anh đã trả một số tiền lớn để nhờ người ta chế tạo cho mình.

Anh sợ nếu mình tăng thêm cấp nữa, kính sẽ không áp chế được.
Thanh Không ngoái lại nhìn Lâm Xuân.
Nhiều đá quá đi à, đi tong mười nghìn viên rồi.
Hay lắm, kính vô dụng rồi, kính của anh chỉ đáng giá hai mươi nghìn viên đá sức mạnh.
Thanh Không thở dài trong thinh lặng, cất số đá còn dư vào vật phẩm trữ đồ rồi trả lại cho Lâm Xuân: “Anh dùng 9991 viên, về sẽ trả cho em.”
– Không sao ạ.
Anh nhớ phải giữ lời đó nhé, không em sẽ trèo vào nhà anh lúc nửa đêm, núp ở đầu giường anh doạ anh chết luôn.
Thanh Không: “…” Ngây thơ!
Chỉ có điều hình như wink của Medusa cũng thăng cấp.

Lạ quá, dị năng mình trộm về không cần tu luyện cũng tự động lên cấp ư?
“À phải rồi, chúc mừng anh đã thăng cấp nha, cấp A rồi này.” Lâm Xuân chúc mừng anh.
“Cấp C.” Thanh Không nói đầy vô cảm.

“Dạ?” Lâm Xuân không hiểu nhưng Trần Sơ thì có, anh khẽ cười, nói với Thanh Không: “Làm khó anh rồi.”
Thanh Không chẳng muốn thăng cấp dị năng, chứ không anh đã lên cấp A từ mấy năm trước rồi.

Lần này vào Xích Thuỷ, phải nâng cao thực lực để bảo vệ bản thân nên mới đành phải làm vậy thôi.

Còn cấp C là do sắp đến cuối năm rồi, hồ sơ của các thành viên tổ sáu cần phải update, mà năm nay nhiệm vụ này sẽ rơi vào tay Lâm Xuân, anh chỉ đang phím trước cho cô biết thôi.
“Anh giỏi quá, làm thế nào để thăng cấp nhanh như vậy? Anh là thiên tài ạ?” Thần đồng Hổ Kình thán phục nhìn Thanh Không, đến cả Phi Sương cũng phải thay đổi sắc mặt khi nhìn anh.
Thanh Không đang định trả lời thì mắt bỗng giật giật, anh nhìn sang bên phải: “Có người đến.”
Sau khi thăng cấp, đôi mắt chân thực có thể nhìn thấy năng lượng dao động từ phía xa xa.
Phi Sương quay đầu nhìn, nghi ngờ nói: “Em không cảm nhận được kẻ địch.”
“Anh ấy nói có người tới là chắc chắn có đấy.” Trần Sơ lên tiếng, sau đó nhìn về phía Thanh Không: “Anh dẫn đường đi.”
Thanh Không không nói nhiều, đi thẳng đến con hẻm ở bên kia, sau đó luồn lách rồi đứng trước sân nhà, tiện tay đẩy cửa ra.
“Trong cửa có trận pháp.” Phi Sương nhắc nhở.
Dị năng ở không gian con hiện đại hơn Trái Đất rất nhiều, nhất là những không gian cấp cao, trong vô vàn căn nhà không có ai ở, chủ nhân sẽ dựng lên một trận pháp, người dị năng Trái Đất không nghiên cứu nhiều về nó nên rất ít ai có thể hiểu được, lắm người vừa đặt chân xuống đã bị diệt trừ.

Đặc biệt là tại những nơi cấp S như này, quá nhiều người chủ đều đặt trận pháp trong nhà.
Phi Sương thấy người mở cửa vừa mới lên cấp A, hồi trước chỉ là cấp B nên chắc chắn anh chưa từng tiến vào không gian con cấp cao như này, vậy nên cô đã cất lời khuyên bảo.
Ai ngờ Thanh Không chẳng hề nghe cô, cứ bước vào như thể đây là nhà mình, đi đi lại lại trong sân, chốc thì dọn một chậu hoa, chốc lại dịch một hòn đá, sau đó nói với mọi người: “Vào đi, trận pháp bị phá rồi.”
Trần Sơ tiến vào, Lâm Xuân đi sát theo sau.
Phi Sương và Hổ Kình ngẩn tò te.
Chàng Hổ Kình lại bắt đầu hoài nghi về cuộc sống: “Phi Sương, sao em thấy bọn mình vô dụng quá.”
Phi Sương: “Im đi!”
Nghĩ trong lòng là được rồi, nói ra làm cái gì.

Người này bất thường quá.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Không: Bị ép phải thăng cấp, rất bực!
Hết chương 113..

Bình Luận (0)
Comment