Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 117


Dịch bệnh?
Dịch bệnh ngủ đông theo Miêu Ca Vân rồi cơ mà? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Thế giới này…
Đầm Nước nhìn ra sau lưng, cách đó không xa là kết giới không gian.

Thành phố Xích Thuỷ của hắn đã từng mênh mông vô ngần, vậy mà giờ lại chật hẹp như thế này.
Khi nhìn thấy Hổ Kình, hắn tưởng rằng thế giới đã khôi phục, Hổ Kình là thế hệ sau của Xích Thuỷ nên hắn không tiêu diệt, chừa mạng sống cho cậu.

Sau đó hắn đánh thêm mấy người nữa, thấy vùng biển không còn dân, chỉ còn một số linh thể yếu ớt, hắn cảm giác được vùng nước bị cắt đứt nên mới mất đi sự sống.

Hắn bước ra khỏi mặt nước, mãi đến thời khắc này, hắn mới dám khẳng định rằng, thế giới của hắn đã lụi tàn rồi.
Thầy chiêm tinh, thế giới mới mà ngươi nói đến đâu rồi?
Đầm Nước không quan tâm đến bệnh dịch đang tấn công mình, để mặc nó tràn lên cánh tay, thoáng chốc đã lan đến cổ.
Trần Sơ đã bay đến ngay khắc Lâm Xuân cầu hôn, không, phải là lúc dịch bệnh được chuyển giao, anh đã bay tới bên cô rồi.
– Lâm Xuân…
– Nóng quá!
“Sao cơ?” Anh đang muốn kiểm tra tình trạng của Lâm Xuân, bỗng nhiên có một hơi nóng khủng khiếp trào ra từ người cô, tựa như núi lửa sắp phun trào, thề phải thiêu đốt thế giới bằng dung nham của mình.
“Nóng quá, nóng quá, nóng quá.” Người Lâm Xuân chợt đỏ bừng lên, quần áo của cô bị đốt cháy, thoáng chốc đã hoá tàn tro.

Hơi nước bốc lên từ bên dưới tràn ngập khắp nơi, chỉ trong chốc lát, vùng nước đã sôi sục, tạo thành màn sương mù trên mặt biển.
“Lâm Xuân!” Trần Sơ vừa mới chạm vào cô, quần áo anh cũng bị cháy theo, ngón tay xám đen lại.

Anh nghiến răng, cơ thể nguyên tố hoá thành cơn cuồng phong bay đi bay lại trên biển để hạ nhiệt giúp cô.
“Hình như có gì không đúng? Đây là dị năng của cô ấy à?” Phi Sương nhận ra điều khác thường nhưng lại không chắc lắm, chỉ đành hỏi Thanh Không đang đứng bên cạnh.
Thanh Không nhìn Lâm Xuân chằm chằm, hơi nước ở trong mắt anh là một ngọn lửa rực rỡ như ánh mặt trời.
“Trong người Lâm Xuân có đồ!” Thanh Không rống to về phía biển: “Trong tim con bé.”
Trần Sơ hoá thành hình người, nhìn vào ngực Lâm Xuân.
Ở trong tim, nhưng phải lấy ra kiểu gì?
“Lấy bằng cách nào?” Trần Sơ hỏi Thanh Không.
Nét mặt Thanh Không cau lại, nếu anh biết phương pháp thì đã nói ngay lúc nãy rồi.
“Anh đứng trông Hổ Kình, tôi đi hỗ trợ.” Phi Sương cũng chạy ra biển, định đóng băng mặt nước như lúc trước.

Nhưng bây giờ đại dương hệt như nồi nước sôi khổng lồ, tảng băng cô vừa mới hình thành đã tan ra ngay tức khắc.

Phi Sương chết sững, cô rất hiểu dị năng của mình.

Cô có thể làm đông nước nóng, thậm chí dập tắt được cả một cái lò đang cháy.

Vậy mà bây giờ cô không thể đóng băng nồi nước sôi này.
Chỗ cô đứng cách nhóm Trần Sơ một đoạn, nếu cứ thế này thì dù có qua cô cũng chẳng giúp được gì.

Nhưng cô lại không cam lòng nếu cứ buông xuôi như vậy.
Cuối cùng, Phi Sương cắn răng, dị năng băng tuyết trong người tràn ra, phóng vụt lên trời.
Thanh Không chỉ thấy không khí xung quanh tụt xuống không độ, còn có những bông tuyết rơi từ trên trời xuống.
“Vô dụng.” Đầm Nước ngẩng đầu nhìn tuyết giăng kín màn trời, giơ bàn tay chưa bị dịch bệnh xâm chiến lên đón tuyết.

Ngặt nỗi những bông tuyết chưa rơi vào tay hắn đã bị bốc hơi thành sương khói.
Đầm Nước thất vọng thở dài, lâu lắm rồi hắn không được nhìn thấy tuyết.
– Nóng quá, nóng quá!
Trần Sơ bỗng ôm lấy Lâm Xuân, cả hai cùng chìm xuống biển.
“Vô ích thôi.” Đầm Nước không ngăn cản mà chỉ im lặng nhìn hai người rơi xuống nước.
Dưới đáy biển, Trần Sơ ôm Lâm Xuân như thể đang giữ một quả cầu lửa khổng lồ, cơ thể anh bị biến thành gió mấy lần do hơi nóng bốc lên.

Nhưng dù có thể nguyên tố hoá, người anh cũng bị bỏng đến nỗi nổi mụn nước li ti.
“Lâm…” Anh vừa mở miệng đã bị nước sôi tràn vào làm anh bị sặc, giờ anh mới nhận ra rằng, cả hai không thể nói chuyện với nhau vì không có kết giới bao bọc.

Anh đã thử dùng kĩ thuật của nghệ nhân rối gỗ để biến Lâm Xuân thành con rối, nhưng dị năng của cô bây giờ mạnh hơn anh quá nhiều nên anh không thể làm vậy với cô được.
Phải làm sao đây?
Trần Sơ ép mình phải bình tĩnh lại.
Lâm Xuân thành ra thế này, đối phương cũng dính phải dịch bệnh, vậy nên năng lượng nóng rực khủng khiếp ấy thuộc về người đó.

Lâm Xuân đã tráo đổi nó bằng vật phẩm?
Anh nghĩ ngay đến điều này nhưng anh không dám chắc, bởi vì cũng có thể đối phương nhận ra sự nguy hiểm của Lâm Xuân nên mới tấn công cô.

Cơ mà dù thế nào đi nữa, anh cũng phải thử một lần.
Anh đã lấy vật phẩm tráo đổi từ Mia rồi đưa cho Lâm Xuân nên anh nhận ra nó.


Anh nhìn theo ngón tay cô, quả nhiên trông thấy chiếc nhẫn bạc đó.
Anh sờ cái nhẫn rồi gỡ xuống.
Ngay khi chiếc nhẫn được tháo ra, sức nóng kinh khủng bỗng tan ra, Lâm Xuân sắp bị “nướng chín” cũng dần “nguội” xuống, làn da lại trắng nõn nà, dịch bệnh xanh đen quay về với cô, cuối cùng ngưng tụ thành chiếc vòng nằm trên cổ tay cô.
Trần Sơ thở phào nhẹ nhõm, anh đoán đúng rồi.
Anh siết ghì Lâm Xuân vào lòng mình, muốn bế cô bay ra ngoài nhưng anh chợt nhận thấy một thứ mềm mại chưa từng có đang nằm trong vòng tay mình.
Anh sực ra, gương mặt ngượng ngùng hẳn lên, vội vàng nhắm mắt lại, cởi áo khoác của mình rồi choàng lên người Lâm Xuân, bấy giờ mới bế cô ra khỏi biển.
Cùng lúc ấy, trên mặt biển, dịch bệnh sắp chiếm cứ toàn bộ cơ thể Đầm Nước bỗng rời đi, hắn cũng không hề kìm nén cảm xúc, ánh mắt điềm tĩnh nhìn chăm chăm ra biển.
Ngay sau ấy, Trần Sơ bế Lâm Xuân đang hôn mê xuyên qua mặt nước, quay về bờ.
Thanh Không chạy tới, đánh giá Lâm Xuân bằng đôi mắt chân thực, anh nhìn vào tim cô trước: “Lấy ra rồi à?”
Sau đó, anh nhìn xuống cổ tay cô, một hình xăm màu xanh đen?
Đó là…
Thanh Không nhíu mày, đây không phải hình xăm bình thường, bởi vì anh nhìn thấy một sức mạnh cực kì kinh khủng ẩn sâu trong đấy, giống hệt với thứ xanh đen trong cơ thể người đàn ông vừa rồi.
“Thực lực chênh lệch quá, ra khỏi Xích Thuỷ trước đã.” Phi Sương nói quả quyết.

Sức mạnh của đối phương vượt xa những gì mọi người dự đoán, thậm chí còn đi quá cả ước tính của trụ sở chính, ba người cấp SS không thể đánh thắng được.

Nếu đại tư tế cũng khủng như thế, vậy thì rắc rối rồi đây.
Cô phải về trụ sở chính và thông báo tình hình cho mọi người biết, cả đội Côn Luân phải vào thì mới có thể chinh chiến được.
“Đúng.” Thanh Không gật đầu.
Tất nhiên là phải đi ngay bây giờ, nhưng vấn đề là đối phương sẽ cho chúng ta chạy thoát sao?
“Anh dẫn Lâm Xuân đi, em ngăn hắn lại.” Nói xong, Trần Sơ biến thành lốc xoáy, cuốn theo sóng biển và cát bụi, che kín tầm nhìn của đối phương.
Sau đó không cần nói thêm gì, Phi Sương bếch Hổ Kình, Thanh Không cõng Lâm Xuân, cả hai chạy nhanh ra ngoài.

Trần Sơ không thể cản được lâu, điều duy nhất mà bọn họ có thể làm bây giờ là chạy xa mỗi người một hướng.
Đầm Nước nom cát bụi phủ kín trời, hắn đặt chân lên mặt nước, đi ra bờ chỉ trong đúng một bước.

Dường như hắn có thể nhìn thấu cơn bão cát này, cứ thế đi thẳng về phía Lâm Xuân.

Rõ ràng người muốn chạy trốn thật nhanh là Phi Sương đang khiêng Hồ Kình đi, vậy nhưng hắn chẳng hề quan tâm mà cứ chăm chăm đi ra chỗ Lâm Xuân với mục đích rõ ràng.
Trần Sơ vung giáo, cơn bão tập trung sau lưng Đầm Nước, tung chưởng vào người hắn.
Đầm Nước quay người, một tay cầm chặt cây giáo, lôi luôn Trần Sơ đương trong trạng thái nguyên tố hoá ra ngoài.


Trần Sơ kích hoạt sức mạnh không gian, dịch chuyển sang đầu bên kia của Đầm Nước, cuồng phong hoành hành, cuốn lấy Đầm Nước rồi bay lên trời.
Thanh Không không dám ngoảnh mặt lại, ôm Lâm Xuân chạy vụt ra ngoài.
Đầm Nước không hề hoảng hốt khi bị cơn lốc kéo lên giữa không trung, hắn đập tay phải xuống nước.

Một đợt sóng lớn nổi lên, che mờ ánh nắng mặt trời, như một cơn sóng thần hướng về bờ biển.
Thanh Không hoảng sợ quay đầu lại, sau khi nhận ra mình không thể thoát khỏi con sóng, anh dừng bước, đối diện với nó, dùng chính cơ thể mình để chắn sức đánh của nước.
Lâm Xuân tỉnh lại đúng lúc này, thấy cơn sóng đang ập tới trước mặt, cô không hề nghĩ ngợi mà kéo luôn Thanh Không trốn vào hành lang không gian.

Ở đầu bên kia, Phi Sương vung kiếm chém ra sau, sức mạnh băng tuyết dồi dào đã đóng băng một phần nước biển, tạo khoảng trống cho cô chạy trốn.

Đến khi cô muốn quay lại để cứu hội Thanh Không, nước đã đong đầy khắp nơi nơi, không tìm được người.
Phi Sương cắn răng, đành mang Hổ Kình đi trước.
Cô phải báo tin ra ngoài, cứ ở lại đây thì tất cả mọi người sẽ chết hết.
Lâm Xuân và Thanh Không đang trốn trong lối đi chứ không bò ra ngoài TV, bởi vì cô không thể biết được TV đã trôi dạt về đâu khi bị sóng đánh như thế này.
“Chỉ núp ở đây được ba phút thôi, sau ba phút nước có rút không anh?” Lâm Xuân hỏi Thanh Không.
“Được.” Sóng vừa rồi không mạnh lắm, ba phút là đủ rồi.
“Biết thế em đã mua thêm cái TV nữa rồi.” Lâm Xuân hối hận vô cùng, nếu cô có hai chiếc TV, cô sẽ để một cái ở nhà, giờ đã có thể xuyên về tổ ấm luôn rồi.
Đúng là con người không được sống bủn xỉn quá mà.
Thanh Không câm nín.
Trên bầu trời, Đầm Nước bị lốc xoáy cuốn đi nhưng không hề hốt hoảng, hắn nhìn chằm chằm vào cơn gió vô hình, tựa như có thể nhìn thấy người đứng sau qua luồng gió.

Hắn bất chợt giơ tay phải ra, bắt được làn gió.
“Cũng giỏi đấy, đáng tiếc là hơi thở rõ quá.” Nói xong, dị năng hệ thuỷ lại tuôn ra, cơn gió cuồn cuộn bỗng ngừng lại, thân hình Trần Sơ lại biến trở về rồi bị Đầm Nước giữ chặt lấy.
Không có gió, cả hai cùng rơi từ trên trời xuống, khi cách mặt biển ba bốn mét, con sóng cuộn lên, hoá thành một con cá heo cực lớn, nhảy ra khỏi nước đỡ lấy hai người.
“Các ngươi là ai? Từ đâu tới?” Đầm Nước hỏi.
“Trái Đất.” Trần Sơ trả lời.
“Trái Đất, một thế giới khác à?” Đầm Nước lẩm bẩm đôi câu: “Ta đã nói rồi, không an toàn, vòm trời sẽ bị chiếm đoạt, chúng ta sẽ thành chất dinh dưỡng cho kẻ khác.

Nếu như vậy, ta sẽ giết các ngươi.”
Bàn tay bóp cổ Trần Sơ bỗng nặng tay hơn nữa.
Dị năng hệ phong trong người Trần Sơ đã lên đến cực điểm, hướng tới năng lượng gốc bên trong cơ thể.
Anh có thể chết nhưng nhất định phải khiến đối phương bị thương nặng, nếu không Lâm Xuân và Thanh Không sẽ không thoát được.
Đầm Nước không biết Lâm Xuân đi đâu nhưng anh lại rất rõ, cô chỉ đang trốn vào hành lang không gian.

Con đường mà Sadako dựng lên chỉ chống chọi được mấy phút mà thôi.
“Ngươi muốn tự tử, cũng chính trực đấy.” Người dị năng hệ thuỷ rót sức mạnh vào người Trần Sơ để áp chế năng lượng của anh.
Dị năng hệ phong và hệ thuỷ đánh nhau trong cơ thể Trần Sơ, kích hoạt ấn kí của thánh nhân trên đùi anh, dị năng hệ phong mạnh mẽ dâng trào, chèn ép dị năng hệ thuỷ của Đầm Nước.
Trần Sơ cựa mình ra khỏi xiềng xích, quay người đâm giáo vào ngực Đầm Nước.
– Rầm!

Cá heo được nước biển ngưng tụ chợt nổ tung, hoá thành vô vàn mũi tên nước.
Ngay khi cây giáo của Trần Sơ chạm vào ngực Đầm Nước, hắn bỗng dưng trở nên trong suốt, hoá thành người nước, để cho mũi tên xuyên qua dễ dàng.
Cùng lúc đó, hàng ngàn mũi tên nước dày đặc, đồng loạt chĩa vào Trần Sơ.
Bấy giờ, kết giới không gian rung chuyển, một người vừa bước ra từ đấy.
Người đó mặc áo bào cúng tế đỏ sậm, áo của đại tư tế khác với Đầm Nước, áo của Đầm Nước mà một màu đỏ tươi sáng, tựa như đoá sen nở rộ trong màn tuyết.

Còn áo lễ bái của đại tư tế lấy màu đỏ làm nền, phía trên được thêu các hoa văn phức tạp bằng sợi chỉ đen và vàng, toát lên sự trang trọng và thần thánh.
Đại tư tế vừa mới bước ra khỏi kết giới đã cảm nhận được một sức mạnh cuồn cuộn ngất trời.
Ngước mắt lên, hắn đã nhìn thấy cái người mà mình đã vất vả tìm kiếm suốt mấy tháng trời.
“Dừng tay!” Đại tư tế cuống cuồng, sức mạnh nguyền rủa trào ra, bám vào vùng nước này.
Nguyền rủa chúa tể nước.
Hơi thở Đầm Nước lay động, hàng vạn mũi tên đột nhiên mất kiểm soát, rơi xuống mặt biển, hoà cùng với dòng nước.
Đầm Nước quay phắt lại: “Đại tư tế?!”
Đại tư tế: “Đầm Nước?!”
Trần Sơ nhân cơ hội trốn thoát, xoay người cầm giáo huých Đầm Nước ra xa rồi bay vụt về ven biển.
“Trần Sơ, đừng có chạy!” Đại tư tế vẫn đang ngạc nhiên vì thấy Đầm Nước tỉnh lại, ngờ đâu Trần Sơ mà mình tất tả đi tìm đã chạy trốn rồi.
Đại tư tế nôn nóng đuổi theo nhưng không kịp nữa rồi, hắn vội quay sang nói với Đầm Nước: “Ngăn nó lại.”
Đầm Nước nhìn hắn, cứ đứng đực ra đấy.
Đại tư tế nín lặng, chỉ đành trơ mắt nhìn Trần Sơ quay về bờ.

Đúng lúc này, Lâm Xuân và Thanh Không bước ra khỏi hành lang không gian, một cơn lốc quấn lấy hai người, thoắt cái đã biến mất ở bãi cát.
“…” Đại tư tế.
Đại tư tế nhìn Đầm Nước với vẻ oán hận: “Đã bảo ngươi ngăn hắn rồi cơ mà?”
Đầm Nước: “Nếu ngươi không cản lại, hắn đã bị ta giết chết rồi.”
Đại tư tế: “Hắn là con trai của phong chủ.”
Đầm Nước nhướng mày, sau đó sực nhớ đến sức mạnh hao hao ấn kí của thánh nhân, hắn chợt hỏi: “Thảo nào, vòm trời sống lại rồi à?”
Đại tư tế: “Ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Đầm Nước bỗng hỏi: “Bọn chúng không đến từ thành phố Bão à?”
Đại tư tế: “Chúng đến từ Trái Đất, đó là thế giới ở ngay bên cạnh chúng ta.”
Đầm Nước: “Hồi trước ngươi muốn đến thế giới kia?”
Trước kia đại tư tế dẫn theo một nhóm người, muốn đánh sập kết giới không gian, hộ tống một số con dân của vòm trời đến vùng đất mới, nơi đó chính là Trái Đất.
Đại tư tế: “Đúng thế.”
Đầm Nước: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc đầu phá được không gian rồi cơ mà?”
Đại tư tế: “Giờ ta không có thời gian để nói chuyện với ngươi, ta phải đuổi theo Trần Sơ, nếu không hắn lại chạy mất.”
Đại tư tế rầu rĩ, vội vàng bay đến trung tâm Xích Thuỷ.
Đầm Nước nhìn theo hướng bay của đại tư tế, hắn ngẫm nghĩ một lát, đoạn giơ tay rút lấy một phần sức mạnh của tinh thể hệ thuỷ rồi cũng bay đi theo.
Hết chương 117..

Bình Luận (0)
Comment