Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 125


Chủ nhân của tuyết? Giống chủ nhân của gió với nước hả, một trong hai mươi tám vì tinh tú của Thiên Vũ Đại Lục?
Thủ lĩnh Lửa Xanh muốn hồi sinh chủ nhân của tuyết? Phải chăng người ấy đã tan biến vì một lí do nào đó giống chủ nhân của nước?
Lâm Xuân phân tích dựa trên những thông tin mà mình đã tổng hợp: “Cậu nói nếu dùng cách của đại tư tế để khôi phục Vòm Trời, tuy Vòm Trời vẫn sẽ sống lại nhưng chỉ được một phần thôi, còn những người đã biến thành linh thể chưa chắc đã hồi sinh mà phải mất một thời gian rất lâu mới quay về dạng người.

Trong khi đó, chỉ cần vật phẩm tai họa hấp thu đủ năng lượng của Trái Đất thì có thể tái sinh Vòm Trời và tất cả các linh thể ở đó? Mà mục đích thủ lĩnh Lửa Xanh làm vậy là để chắc chắn rằng mình có thể phục sinh chủ nhân của tuyết?
Hệ thống: “Đúng vậy, chủ nhân của tuyết là người phong ấn bản đồ địa mạch.”
Chuyện này cũng không lạ, dù gì Lửa Xanh đã lấy được bản đồ từ không gian con ra mà, chỉ là, rốt cuộc quan hệ của hai người đó máu chó đến mức nào mới có thể khiến cho thủ lĩnh Lửa Xanh làm ra chuyện “Vì em, tôi nguyện hủy diệt cả thế giới” chứ?
Chủ nhân của tuyết đã lấy thân mình để phong ấn bản đồ địa mạch nhằm cứu lấy Vòm Trời, tất nhiên người ấy sẽ không phải kiểu yêu vào lú não, vậy nên vấn đề mấu chốt ở đây vẫn nằm ở mục đích thứ hai của thủ lĩnh Lửa Xanh – trường sinh bất tử.
Hắn chỉ lấy chủ nhân của tuyết ra làm cái cớ thôi, còn đích đến cuối cùng vẫn là sự bất tử.
Lâm Xuân: “Con người có thể bất tử được à?”
Hệ thống: “Ở Vòm Trời sẽ được.”
Lâm Xuân nắm được từ khóa, ở Vòm Trời.
Cô hỏi: “Trái Đất không được sao?”
Nếu chỉ cần thăng cấp dị năng là có thể sống mãi không già, vậy thủ lĩnh Lửa Xanh đang ở bậc tôn giả, dị năng của hắn đã đạt đến cấp độ cao nhất của Vòm Trời, không cần tốn công vá lại Vòm Trời mà cũng có thể bất tử ở Trái Đất.

Thành thử nguyên do khiến hắn kiên quyết tái sinh Vòm Trời chỉ có một mà thôi, cuộc sống vĩnh cửu của hắn chỉ thành hiện thực khi ở Vòm Trời.
Hệ thống: “Trái Đất không làm được đâu.”
Y như rằng!
Lâm Xuân vội hỏi: “Vì sao?”
Hệ thống: “Thiên địa có giới hạn, Trái Đất không cho phép con người bất tử.”
Cô ngẩn ngơ: “Cậu nói ý thức của Trái Đất hạn chế tuổi thọ của người dị năng, dù tu vi cao đến mức nào cũng không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.

Còn Vòm Trời thì khác, người dị năng ở đấy chỉ cần đủ tu vi là sẽ được như vậy.”
Hệ thống: “Đúng thế.”
Hóa ra là vậy, thảo nào, đổi nơi sống là có thể trường sinh bất lão, ai mà khước từ được cám dỗ này.

Xưa nay đã có bao nhiêu vị hoàng đế còn từ chối ngôi vị của mình chỉ để được được sống mãi trên cõi đời.
“Vẫn chưa đúng lắm…” Lâm Xuân hẵng còn khó hiểu: “Chỉ cần đến Vòm Trời là hắn sẽ được trường sinh, vậy hắn hoàn toàn có thể đợi Vòm Trời trở về cuộc sống trước kia rồi hãy tới, chứ sao cứ nhất quyết phải tái sinh Vòm Trời?”
Không phải vì chủ nhân của tuyết thật đâu nhỉ, nếu hắn được bất tử thì hắn có thể đợi người ấy sống lại mà?
Hệ thống: “Bởi vì nếu ý thức của Vòm Trời tỉnh lại, nó sẽ giới hạn tuổi thọ của con người.”
Lâm Xuân sững lại: “Ý thức của Vòm Trời muốn kiềm hãm tuổi thọ của người dị năng?”
Hệ thống: “Đúng, Vòm Trời rơi vào khủng hoàng, nguyên nhân gốc rễ là vì những người cấp cao đã kéo dài tuổi thọ của mình.

Chỉ một cuộc chiến tranh đã khiến thế giới tan tác, bất ổn hơn Trái Đất rất nhiều.

Để cứu lấy mình thì phải kìm hãm loài người thôi.”
Cô vỡ lẽ: “Vậy nên ý thức của Vòm Trời muốn học hỏi Trái Đất.”
Chỉ một cuộc chiến tranh đã khiến Vòm Trời sụp đổ, thế giới này yếu quá rồi đấy.

Nhìn lại Trái Đất của mình, chỉ riêng trong lịch sử đã có không biết bao nhiêu cuộc chiến tranh được ghi lại, nhưng Trái Đất vẫn đang tồn tại một cách bình thường.

Với cách nhìn như vậy, việc ý thức của Thiên Vũ Đại Lục tham khảo Trái Đất thật sự là điều quá đỗi bình thường, thậm chí còn rất thông minh là đằng khác.
Lâm Xuân hiểu ý đồ của ý thức Vòm Trời, nhưng cô vẫn không nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe: “Vậy điều này liên quan gì đến việc tái khôi phục Vòm Trời? Nếu ý thức của Vòm Trời muốn hạn chế tuổi thọ của người dân, liệu con người có thể can thiệp không?”
Hệ thống: “Có thể!”
Lâm Xuân: “!!” Được thật này.
Hệ thống: “Khi nhận thức của nhân loại trở nên vượt trội, ý thức của thế giới sẽ bị thao túng.


Vòm Trời khi xưa có quá nhiều kẻ mạnh, ý thức thế giới không thể chi phối toàn bộ người dân nên chẳng thể đề ra quy định được.

Đến khi suy vong, con người rơi vào cảnh bất lực và mông muội, ý thức thế giới mới có thể sửa đổi quy luật của mình.
Nói một cách đơn giản, nghĩa là muốn đánh trẻ con thì nên đánh sớm, vì khi chúng lớn lên thì không thắng được nữa đâu.
Lâm Xuân tỏ tường mọi chuyện từ đầu đến cuối nên không hỏi lại nữa mà truyền tải hết thông tin mà mình nhận được từ hệ thống cho Thanh Không và Trần Sơ nghe.
Cả hai thinh lặng, dù có đôi lần hai anh thấy rằng Lâm Xuân đang nói hươu nói vượn nhưng không ai ngắt lời cô.
Mãi đến lúc cô kể xong, phòng ăn lặng im đến lạ, chẳng còn thanh âm nào khác ngoài tiếng lẩu sôi ùng ục, tới khi nhân viên đứng ngoài gõ cửa đi vào tra thêm nước lẩu mới phá vỡ sự yên ắng này.
Sau khi nhân viên ra ngoài, Trần Sơ mới cất lời: “Vậy nên mục đích của thủ lĩnh Lửa Xanh là muốn kích hoạt toàn bộ sáu vật phẩm tai họa.”
Thanh Không lại vô thức gõ tay xuống mặt bàn, đây là thói quen của anh mỗi khi suy luận: “Thế nên hắn truy bắt Lâm Xuân là để giấu con bé đi, chỉ cần con bé không ở đây, Thiên Cực Cảnh sẽ không thể mở cổng.

Như vậy, hắn sẽ có đủ thời gian để khởi động vật phẩm.”
Trần Sơ gật đầu: “Với Vòm Trời, chỉ cần vật phẩm được hoạt hóa là xong, còn họ không quan tâm đến việc để nó hoạt động đến mức nào.

Thậm chí, càng kích hoạt nhiều, tỉ lệ tái sinh của bọn họ càng cao.”
Thanh Không: “Thành ra mặc dù đại tư tế không phải kẻ thù của chúng ta nhưng cũng không cùng một giuộc với Lửa Xanh.”
Trần Sơ: “Thậm chí hắn còn sung sướng khi thấy được thành quả, nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.”
Thanh Không: “Mà mình vẫn phải lo chuyện này, bởi vì sau khi Vòm Trời tiêu vong, vật phẩm tai họa vẫn sẽ tiến vào Trái Đất.

Đến lúc đó, mình còn chẳng có cách để phong ấn chúng nữa.”
Trần Sơ: “Vì vậy, cách để Trái Đất tự cứu mình là hồi sinh Vòm Trời với cái giá thấp nhất.”
Thanh Không: “Bực cmn bội.”
Sau khi phân tích tới lui, cuối cùng đi đến kết luận rằng Trái Đất buộc phải quan tâm đến vấn đề phục hồi Vòm Trời, không những vậy còn phải tích cực là đằng khác.
Lâm Xuân cũng quạu lắm, rõ ràng Trái Đất chẳng làm gì hết, cớ sao lại phải đèo bòng Vòm Trời như thế này?
Cô nói: “Các anh có nghĩ đại tư tế chỉ đang dọa mình không? Sau khi Vòm Trời tận thế, tiếp theo sẽ đến lượt Trái Đất cái gì chứ, thật ra hắn sợ bọn mình không giúp hắn nên cố tình tự biên tự diễn để hù mình thôi.”
Thanh Không: “Cũng có khả năng, nhưng đây không phải điều mà chúng ta có thể phán đoán.”
Trần Sơ gật đầu: “Đúng, Vòm Trời có thầy chiêm tinh, Trái Đất cũng có tiên tri, nếu tiên tri có thể trao đổi với ý thức của đất trời, thể nào họ cũng sẽ biết được một vài chuyện.

Nhưng những điều này cần phải được chính phủ xem xét.”
Ý thức đất trời? Lâm Xuân nhớ ra vừa nãy hệ thống vừa nói, cậu ấy đã từng giao dịch với ý thức của Trái Đất.

Nếu địa cầu sẵn lòng đổi chác để giúp cậu phục sinh Vòm Trời, liệu điều ấy có chứng tỏ rằng Vòm Trời vẫn cứu được không?
Lâm Xuân đang định gọi hệ thống để hỏi cho rõ thì nó đã chủ động hiện hồn: “Cô đoán chuẩn rồi.”
Đúng như những gì mình nghĩ ư? Cô không hiểu: “Vì sao vậy? Sao thảm kịch của Vòm Trời các cậu lại ảnh hưởng đến Trái Đất?”
Hệ thống: “Tôi sẽ lấy một ví dụ bình thường để miêu tả cho cô biết, điều này có thể coi là một quy luật tự nhiên.

Ngoài địa cầu và Vòm Trời ra, trong vũ trụ vẫn còn tồn tại rất nhiều thế giới khác, giống như vô số sinh linh đang tồn tại trong thế giới tự nhiên.

Nếu ví vũ trụ là tự nhiên, và thế giới là một sinh vật nào đó trong tự nhiên, thì khi tự nhiên nhận thấy sinh vật này bất ổn, nó sẽ sửa đổi vật đó ngay lập tức.

Nếu không chỉnh được, nó sẽ xóa sổ giống loài đấy để đảm bảo sự ổn định của quần thể.

Có vô vàn chủng loại đã bị tuyệt chủng vì nguyên cớ này, không cần tôi phải đưa ra dẫn chứng nữa đâu nhỉ.”
Khỏe thì thắng, yếu thì loại?! Học thuyết tiến hóa?
Lâm Xuân nghe xong mà sững sờ, mãi chưa hoàn hồn được: “Vậy ra… Trái Đất là một sinh vật cần phải điều chỉnh à?”
Hệ thống hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô nghĩ Trái Đất được bọn cô bảo vệ kĩ lắm rồi hả?”

Cô nín lặng, không thể nói ra điều trái với lương tâm được.
Hệ thống: “Lúc Vòm Trời tan tành, ý thức Trái Đất đánh hơi được nguy hiểm nên định tự giải thoát.

Nếu không thì sao lại đồng ý cho Vòm Trời mượn sức mạnh của Trái Đất để phục hồi?”
Thành thử, một khi Vòm Trời bại vong, nơi tiếp theo sẽ là Trái Đất.
Lúc bước ra khỏi tiệm lẩu, cả ba tự động chia làm hai nhóm.

Thanh Không đi một mình còn Trần Sơ và Lâm Xuân kề bên nhau.

Khi hai người vừa mới mở điện thoại lên, máy đã đổ chuông.
Người gọi đến là Phi Sương – cô gái đã rời khỏi Xích Thủy trước bọn họ, khi chắc chắn Trần Sơ vẫn còn sống, cô không nói gì nhiều mà chỉ bảo mọi người gặp nhau ở trụ sở Việt Thành, sau đó cùng về Đế Đô để báo cáo sự việc liên quan đến Xích Thủy.
Dị năng không gian bị bại lộ, Trần Sơ cũng không giấu nữa nên sau khi cúp máy, anh đã dẫn Lâm Xuân dịch chuyển đến trụ sở Việt Thành.
Phi Sương nhìn hai người, không thấy thương tích gì thì cũng hơi lạ nhưng cô không hỏi nhiều: “Chỉ có hai người thôi à, cái anh đeo kính đâu rồi?”
Trần Sơ: “Không biết, lúc chiến đấu chạy tán loạn.”
Phi Sương: “Sau khi ra ngoài cũng không liên lạc?”
Anh điềm tĩnh đáp: “Vừa mới ra thì nhận được điện thoại của cô.”
Anh cũng không sợ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần, Xích Thủy không mở cổng một cách bình thường mà nó bị sập đổ nên sẽ có sự chênh lệch về thời gian, thành thử không thể đoán được chính xác thời điểm bọn anh quay về Trái Đất.
Lâm Xuân lại quan tâm đến Hổ Kình đương vô cùng mỏi mệt: “Hổ Kình, cậu không sao chứ?”
Chàng trai Hổ Kình đã tỉnh lại nhưng gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh ấy vẫn hơi tai tái, cậu lắc đầu: “Không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là khỏe ngay.

Còn hai người, sao không thấy vết thương nào thế này?”
Hổ Kình hỏi như vậy không phải vì muốn hai người sẽ bị thương hay gì cả, bởi vì xác ướp dưới biển ấy quá đỗi khủng khiếp, cậu tự thấy năng lực của mình không kém ai, thậm chí sức mạnh còn tăng lên khi ở dưới nước, vậy mà cậu chẳng thể đánh trả được khi rơi vào tay cái xác ấy.

Trong tình cảnh như vậy, Trần Sơ thoát được đã là may lắm rồi, nhưng làm sao có thể bình an vô sự đến mức này?
Phi Sương cũng thắc mắc như vậy nhưng cô không hỏi thẳng như Hổ Kình mà thôi, bây giờ cũng đang đợi câu trả lời của Trần Sơ.
Trần Sơ chỉ thản nhiên đáp: “Có một vài lí do, về trụ sở chính đã rồi nói sau.”
“Ừ.” Phi Sương cũng không thúc ép mà chỉ hỏi: “Anh dẫn chúng tôi đi hay liên lạc với người dị năng không gian của trụ sở chính?”
“Để tôi.” Dị năng Trần Sơ tuôn ra, thoáng chốc đã dựng lên một hành lang không gian.
Sau khi đánh nhau với Đầm Nước, dị năng của anh lại thăng cấp, thành ra dị năng không gian cũng phát triển, giờ chỉ có Sadako mới mới so được với anh về khoảng cách dịch chuyển tức thời.
Khoảng một phút sau, bốn người bước ra ngoài, trước mắt là cánh cổng trụ sở chính ở Đế Đô.

Đội tuần tra đã phát giác ngay khi lối đi không gian vừa xuất hiện, vội vàng bao vây bọn họ.

Đến khi cả nhóm đi ra, đội tuần tra nhìn thấy thành viên của Côn Luân thì đã mau chóng rút lui.
Như vậy có thể thấy rằng, các biện pháp an ninh của trụ sở chính cực kì chặt chẽ và cẩn thận.
“Ông Hoa và đội trưởng Quan đang chờ chúng ta ở phòng họp.” Phi Sương vừa ra khỏi Xích Thủy đã báo ngay cho trụ sở chính về tình hình bên trong, sức mạnh của đại tư tế đã vượt xa dự đoán của mọi người, huống hồ còn có một xác ướp dị năng hệ thủy bỗng dưng tỉnh lại.

Linh thể cấp cao thức tỉnh trong không gian con ngày một nhiều hơn, chi tiết này khiến chính phủ vô cùng chú trọng.
Mọi người đi theo Phi Sương bước đến phòng họp.

Trong phòng, các quan chức cấp cao đã thảo luận xong một lượt dưới sự điều phối của Quan Trạch Dương.

Khi cả nhóm tiến vào, nét mặt của các vị lãnh đạo đều rất nghiêm túc, nhìn qua đã biết kết quả của cuộc trao đổi này không mấy lạc quan.
“Trần Sơ, Xích Thủy sụp đổ là sao?” Cách một bàn họp dài thật dài, Quan Trạch Dương nhìn thẳng vào Trần Sơ.


Thông tin mới nhất mà bọn họ nhận được là Xích Thủy đã vỡ tan.

Xích Thủy đã từng là một không gian con vô cùng lớn mạnh, bây giờ còn có linh thể hệ thủy cấp cao xuất hiện, nghĩ kiểu gì cũng thấy Xích Thủy sẽ không dễ dàng phân rã như vậy được.
“Chủ nhân của Xích Thủy chết rồi.” Trần Sơ trả lời.
“Xác ướp?” Trước giờ bọn họ chưa từng nghe đến chuyện Xích Thủy lại có một thành chủ như vậy, người duy nhất phù hợp với điều kiện đó chỉ có thể là xác ướp ở trong nước vừa mới hiện diện mà thôi.
“Đúng.” Trần Sơ gật đầu.
– Cậu giết hắn?
“Không phải.” Anh lắc đầu.
Nhận được đáp án, ánh mắt Quan Trạch Dương đã vơi bớt đi sự dò xét.

Phi Sương đã báo cáo cho anh biết về thực lực của xác ướp, Trần Sơ không hề là đối thủ của hắn.

Lúc Phi Sương còn ở trong đấy, hai người kết hợp với nhau mà cũng không lại.

Sau đó Phi Sương dẫn Hổ Kình rút lui, để lại một mình Trần Sơ ở đó, vậy mà xác ướp lại chết queo, không hợp lí chút nào.
“Vậy hắn chết ra sao?” Quan Trạch Dương hỏi.
“Tự sát.” Trần Sơ vừa nói xong đã cảm nhận được ánh mắt ngờ vực và thăm dò của mọi người đang rọi vào mình.
“Khụ khụ~” Ông Hoa ngồi dưới Quan Trạch Dương ho khan, phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng họp.

Ông cất giọng hòa nhã: “Trần Sơ này, chủ nhân của Xích Thủy mạnh không kém gì đại tư tế đúng không?”
“Bọn họ là một trong hai mươi tám vì tinh tú của Vòm Trời nên thực lực của trạc trạc nhau.” Lời nói của Trần Sơ không chỉ trả lời cho câu hỏi của ông Hoa mà còn công khai sự tồn tại của hai mươi tám vì sao.
Quả nhiên, mọi người chú ý đến tin tức được anh đính kèm nhiều hơn, kha khá người đã thay đổi sắc mặt, ngặt nỗi không ai thắc mắc vì họ thấy ông Hoa chưa hỏi hết câu mà thôi.
“Vòm Trời, hai tám vì tinh tú là gì?” Ông Hoa hỏi thay mọi người.
“Chúng ta hãy nói về vấn đề chủ nhân Xích Thủy tự sát đã, nếu không sẽ không giải thích rõ được.” Nói xong, Trần Sơ bỗng lấy một tượng đá to bằng bàn tay ra khỏi kho chứa vật phẩm, bước lên hai bước rồi đặt nó xuống bàn: “Thành chủ Xích Thủy tự tử vì cái này.”
Quan Trạch Dương thấy vậy thì phất tay, viên đá đã bay đến tay anh bằng một nguồn lực nào đó.

Anh cầm nó, lật qua lật lại một lúc nhưng không phát hiện ra điều bất thường nên đưa nó cho ông Hoa: “Ông Hoa, ông có nhận ra không?”
Ông Hoa cầm lấy, nhìn một lát rồi đáp: “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy thứ này, có lẽ đây là sinh vật đặc biệt của không gian con.”
Mặc dù ông nghiên cứu không gian con nhưng nó đã bị sụp đổ hoàn toàn, rất nhiều nền văn minh đã đứt đoạn.
Sau khi dứt lời, ông Hoa đưa viên đá cho mọi người.
Người dị năng hệ hỏa nhận lấy hòn đá trong tay ông Hoa, vừa cầm vào đã nói ngay: “Trong này có năng lượng hệ hỏa vô cùng khủng khiếp, bên ngoài lại được bao bọc bởi năng lượng hệ thủy, hai sức mạnh khống chế nhau, giống như đang phong ấn gì đó.”
Quan Trạch Dương gật đầu, vừa nãy anh cũng phát giác ra được: “Trần Sơ, rốt cuộc đây là gì?”
Trần Sơ không vòng vo mà nói thẳng: “Vật phẩm tai họa, hạn hán.”
“Cái gì?!” Quan Trạch Dương bật dậy khỏi ghế: “Cậu lại lấy vật phẩm tai họa ra khỏi không gian con?”
Trần Sơ lại mang vật phẩm thảm họa về Trái Đất, cậu ta quên sự kiện mấy tháng trước à, bọn họ cũng vừa mới dẫn bản đồ địa mạch về.
“Yên tâm, vật phẩm đang được phong ấn, năng lượng hệ thủy mà mọi người vừa cảm nhận được là sức mạnh dùng để kiềm chế nó.

Vật phẩm trong trạng thái phong ấn có thể đem ra khỏi không gian con bất cứ lúc nào.” Trần Sơ trấn an.
Mọi người nghe vậy, nét mặt với dịu đi, nhưng vẫn nói đạo lí: “Dù thế nhưng cậu cũng không thể mang thứ nguy hiểm này về Trái Đất được, đây là vật phẩm tai họa, một khi xảy ra chuyện sẽ tác động đến mấy chục triệu người.”
Dẫu hạn hán không thể khiến người ta chết ngay tức thì nhưng nếu khô hạn suốt cả năm trời, một khi mùa màng thất bát sẽ gây khủng hoảng cho nền kinh tế.
Quan Trạch Dương không chỉ để ý đến hậu quả của hạn hán mà anh còn quan tâm đến mối quan hệ giữa chủ nhân Xích Thủy với món đồ này: “Vì sao người đó lại tự vẫn vì hạn hán?”
“Bởi vì… Hắn muốn cứu thế.” Trần Sơ đáp.
“Cứu thế? Cứu cái gì cơ? Không gian con đã tan nát rồi mà vẫn cứu được à?” Người dị năng vừa mới phát hiện hai nguồn năng lượng từ hạn hán đã lên tiếng càm ràm trong vô thức.
Trần Sơ im lặng nhìn anh ta.
Anh ta đang lải nhải, tự dưng sững lại khi bị Trần Sơ nhìn như vậy, khiến anh ta chợt sinh ra một linh cảm xấu: “Không thể nào.”
Cứu thế? Anh ta nghĩ không thể có chuyện đó được, vậy nên mới to mồm như thế.

Song, thử thay đổi góc nhìn, nếu không có mục đích, cớ sao một kẻ mạnh lại tự sát như vậy? Kết hợp với cách Trần Sơ nhìn mình, anh ta bỗng thiếu tự tin hẳn.
Đừng bảo có thể cứu được thật nhé.
Trong phút chốc, tất cả mọi người trong phòng họp chỉ thấy lạnh sống lưng, da gà nổi khắp người.
“Trần Sơ, nói cho rõ ràng.” Suýt nữa Quan Trạch Dương đã mất hết bình tĩnh.
“Phải nói từ hai mươi tám vì tinh tú…” Ngay sau đó, Trần Sơ đã thuật lại câu chuyện mà đại tư tế và Đầm Nước đã kể cho anh nghe ở Xích Thủy, cùng với lời tiên tri cuối cùng của thầy chiêm tinh và mối quan hệ khăng khít giữa Vòm Trời và Trái Đất: “Mục đích đại tư tế tìm tôi rất dễ hiểu, đó là hi vọng Trái Đất có thể giúp Vòm Trời được khắc phục.”
“Nói láo! Vô lí, Vòm Trời sống chết ra sao đâu liên quan đến Trái Đất chúng ta.


Tại sao lại dám bảo sau khi Vòm Trời bị hủy diệt hoàn toàn, Trái Đất sẽ là mục tiêu tiếp theo?” Người đầu tiên đặt câu hỏi có hơi nóng tính.
“Xem ra dị năng bói toán thật sự rất đặc biệt.” Có những người dị năng lí trí, thấy rằng phân tích của đại tư tế về thầy chiêm tinh vô cùng hợp lí.

Dù sao họ cũng không hiểu rõ hệ thống dị năng của thầy bói.
Quan Trạch Dương và ông Hoa nhìn nhau, ông Hoa nói: “Văn minh dị năng của địa cầu quá cách biệt với Vòm Trời, tạm thời vẫn chưa thấy xuất hiện thứ có thể giao tiếp với ý thức đất trời như họ bảo.

Điều này rất khó chứng minh.”
– 80% là giả, dù sao tôi cũng không tin, trừ khi tôi có thể tự liên lạc được ý thức đất trời.
– Chúng ta cần thời gian để chứng thực, ngoài ra chúng ta phải tự cảm nhận được nguy hiểm, nếu không mình vẫn sẽ giữ nguyên thái độ.
– Đúng, nơi xảy ra tận thế có phải Trái Đất đâu, bọn họ mới là người phải lo chứ chúng ta cuống cuồng làm gì.

Trần Sơ im lặng nghe mọi người bàn bạc, trước khi đến đây anh đã đoán trước được những ý kiến này nên giờ cũng không thấy lạ.
Lâm Xuân lại hơn sốt ruột, cô lẳng lặng đến sát bên anh, không dám nói câu nào nhưng lại kéo tay anh, vẽ kí hiệu Lửa Xanh lên tay anh.
Nếu không có Lửa Xanh, quả thật Trái Đất có thể đợi thời cơ đến, dù sao Vòm Trời cũng không thể bị hủy diệt chỉ trong chốc lát.

Tuy nhiên Lửa Xanh lại ở đây, nếu chính phủ các nước mặc kệ không màng đến nó, thủ lĩnh Lửa Xanh sẽ có đủ thời gian để kích hoạt vật phẩm.

Hơn nữa hắn sẽ không chờ đợi thêm nữa, bởi vì ở Trái Đất không thể bất tử được.

Chẳng biết bây giờ hắn đã bao nhiêu tuổi, đừng già quá nha, không thì sẽ tức nước vỡ bờ mất.
Trần Sơ dịu dàng nắm tay cô, ra dấu rằng anh hiểu ý em rồi.

Nhưng bây giờ anh không nói vội mà đợi đến khi các vị lãnh đạo thảo luận xong, Quan Trạch Dương lại hỏi về quan điểm của anh thì anh mới cất lời: “Có buộc phải giúp Vòm Trời hay không, tôi sẽ không nói nhiều về điều này, nhưng có một chuyện… Khả năng thủ lĩnh Lửa Xanh cũng biết việc này.

Thậm chí tôi còn nghi rằng, người dị năng đầu tiên trên Trái Đất được tìm đến để nhờ cứu thế chính là hắn.

Nếu chúng ta không làm gì, khả năng Lửa Xanh sẽ có động thái.”
Có lẽ thủ lĩnh Lửa Xanh mới là người đầu tiên biết bí mật về sự phục hồi của Vòm Trời, mặc dù điều này khiến người ngoài hơi ngạc nhiên nhưng nếu nghĩ khác đi thì sẽ thấy nó rất hợp lí.

Chưa kể bản đồ địa mạch được chính Lửa Xanh mang từ không gian con ra.

Không chỉ vậy, thử đặt mình vào vị trí của Lửa Xanh, nếu bọn họ là người dân ở Vòm Trời, thể nào họ cũng sẽ bắt tay với Lửa Xanh.

Dẫu sao chỉ có những người không quan tâm tới cái chết của nhân loại mới có thể kích hoạt vật phẩm tai họa mà không màng đến hậu quả như thế này.
Điều cuối cùng cũng là điều đơn giản nhất, việc cứu thế giới đâu thể chỉ kêu gọi hợp tác với một người thôi được.

Trần Sơ không phải người đầu tiên, và chắc chắn Lửa Xanh cũng vậy.
“Rắc rối rồi đây, nhưng kẻ đứng đầu Lửa Xanh cũng là người Trái Đất, hắn không có lí do gì để vội vã tái sinh Vòm Trời như vậy cả.” Sau khi suy nghĩ, Quan Trạch Dương đưa ra phán đoán, nếu anh là thủ lĩnh Lửa Xanh, tất nhiên anh sẽ đưa ra điều kiện với linh thể của Vòm Trời chứ không thể dễ dàng đồng ý được.
“Nếu để bất tử thì sao?” Trần Sơ hỏi.
Phòng họp lại rơi vào thinh lặng, ánh mắt mọi người tiếp tục đổ dồn về phía anh.

Hôm nay cậu chàng này đã mang đến quá nhiều tin tức, và cái nào cũng khó tin.
Trần Sơ không đợi cả phòng hỏi mà chủ động chia sẻ: “Đại tư tế nói cho tôi biết, ở Vòm Trời, người dị năng cấp cao sẽ sống rất lâu, có thể trường sinh bất tử.

Mọi người có nghĩ, thủ lĩnh Lửa Xanh sẽ khiến Vòm Trời sống lại vì nguyên do này không?”
Hắn có biết không? Mọi người tự hỏi.
Ai ai trên đời cũng nói rằng sống dai sống dài chẳng có nghĩa lí gì hết, đó là do cuộc sống của một vài người hoàn toàn vô nghĩa.

Còn với những người khác, năm tháng trong đời họ quá đỗi thú vị, thậm chí họ còn khát cầu rằng mình có thể xin ông trời thêm mấy trăm năm nữa.
Không nói đến người khác mà chỉ chính bọn họ thôi, nếu được sống mãi thì ai lại sẵn lòng nhắm mắt xuôi tay?
Hết chương 125..

Bình Luận (0)
Comment