Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 33


Lâm Xuân đi xem nhà suốt hai ngày nên giờ không muốn xem nữa, qua hai ngày khảo sát, cộng với việc trợ lí Đàm đã thừa nhận rằng, tất cả những bất động sản anh gửi cho Lâm Xuân toàn là những căn nhà bị phá bỏ và di dời.

Thực ra môi trường và cấu trúc của căn chung cư cũng rất ổn.

Vì vậy, sau hai hôm chạy đôn chạy đáo, không nhìn thấy mấy căn nhà có điểm gì khác nhau thì Lâm Xuân đã quyết định không đi xem nhà nữa.

Cuối cùng, sau khi so sánh một số dữ liệu, chẳng hạn như tuổi đời của ngôi nhà, vị trí địa lí, có thang máy hay không,,..

thì cô đã chọn một căn đã bị phá dỡ ở gần trường học.
Khu chung cư tên là Làng Kim Hoành mới, vừa nghe tên đã biết có một ngôi làng tên là làng Kim Hoành bị phá bỏ và di dời, sau khi phá dỡ, người trong làng ai cũng thành đại gia, hộ nào cũng có ba căn phòng, nên mặc dù khu chung cư được gọi là Làng Kim Hoành mới nhưng chỉ có một phần ba dân sống ở đây là người trong làng.

Đa số các đại gia đã chuyển đến những khu nhà có điều kiện tốt hơn rồi.

Nhà đã được xây cách đây mười năm thì vẫn được xem như nhà mới, quan trọng là ở đây có thang máy.
Khi chọn nhà thì thấy đủ mọi khuyết điểm, nhưng khi chọn xong xuôi thì càng nhìn lại càng thấy ưng.

Lâm Xuân là kiểu như vậy, thậm chí khi nhìn ban công trần trụi không có mái che mà cô vẫn khen nhà này lấy ánh sáng tốt hơn nhà khác.
“Nhà này ổn đấy.” Ngày mai là lễ tốt nghiệp, Hứa Nguyễn đã xin nghỉ với công ty, tối hôm ấy cũng đã có cơ hội được đến xem nhà mới của Lâm Xuân: “Ba phòng ngủ một phòng khách, phải rộng đến 90 mét vuông ý nhỉ.”
“89 thôi, nhưng diện tích bên trong chắc cũng chỉ 80 mét vuông là cùng.” Lâm Xuân cười hả hả.
“Nhà to thế này mà có mỗi 2000 tệ, quá rẻ.” Hứa Nguyễn quan sát các phòng, nhận ra phòng nào cũng có một cái cửa sổ rất to, nhớ đến cái nhà một gian mà công ty cấp cho mình mà thèm khát đến mức đỏ cả mắt.
“Cậu có muốn qua đây ở chung không?” Trong ba cô bạn cùng phòng thì chỉ có Hứa Nguyễn ở lại thành phố Tấn.
“Tớ cũng muốn đấy, nhưng công ty tớ xa quá, thôi thì cứ ở cái nhà công ty cấp cho vậy.” Hồi trước Hứa Nguyễn là thực tập sinh nên công ty không chu cấp kí túc xá nên phải quay về trường ngủ.

Bây giờ cô đã thành nhân viên chính thức, công ty cũng đã chu cấp đầy đủ nên cô cũng không muốn chạy tới chạy lui nữa.

Mặc dù ở đây sẽ thoải mái hơn kí túc xá của công ty, nhưng súc vật của xã hội được ngủ bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Dù gì tớ cũng ở đây rồi, các cậu muốn đến lúc nào cũng được.” Lâm Xuân vừa nói vừa quay sang Sở Phi Phi với Ninh Nhã Đan: “Sau này hai cậu lên thành phố thì cứ ở nhà tớ.”
Sở Phi Phi rất cảm động nhưng lại nói: “Thế nhỡ cậu có bạn trai thì sao?”
“Tớ đuổi người yêu tớ ra ngoài.” Lâm Xuân quả quyết.
“Ha ha ha…” Bốn cô gái nhìn nhau cười nắc nẻ, sau đấy mỗi người cầm chổi, cầm xô nước đi dọn dẹp căn nhà.
Nhà chẳng có ai ở bao giờ nên tích toàn bụi là bụi.

Hôm nay bọn cô đến là để dọn nhà.

Ba phòng ngủ một phòng khách, nghe thì rất to nhưng thực ra bên trong rỗng tuếch chẳng có đồ đạc gì.

Ba cô gái dọn dẹp nửa tiếng đồng hồ thì nhà cũng đã sạch.
– Giờ còn thiếu giường với sofa, à đúng rồi, phải lắp ít nhất một cái điều hòa, còn hai tháng nữa là đến hè rồi đấy.
– Cả tủ quần áo với bàn học nữa.
– Mua cái TV hoặc máy chiếu, chứ xem phim trên laptop cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
– Còn ban công nữa, sắm cái xích đu đi, lúc tâm trạng tụt dốc thì còn ra ngoài hóng gió.
Bốn cô gái mặc sức tưởng tượng, liên tục nghĩ những món đồ mà mình nghĩ nó sẽ tăng thêm niềm hạnh phúc để mang vào căn nhà trống này, chẳng mấy chốc đồ đạc đã đầy cả một nhà.
Đang chìm trong trí tưởng tượng thì tiếng bấm chuông vang lên, Lâm Xuân tưởng shipper giao đồ ăn đến nên đứng dậy đi ra mở cửa, nhưng lại thấy hai nhân viên lắp đặt đang mặc đồng phục của hãng X đang đứng ở ngoài.
– Các anh?
“Bọn tôi đến giao ghế sofa.” Một anh nhân nhiên đáp.
– Sofa? Bọn anh có giao nhầm không?
“Đúng rồi, đúng rồi.” Sở Phi Phi bước ra sau lưng Lâm Xuân: “Các anh vất vả rồi, đi vào thôi, đặt ở đây ạ.”
Nhân viên mang mấy cái thùng to to đi vào nhà, sau đó gỡ thùng ra rồi lắp ráp trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Xuân.

Mười mấy phút sau, trong phòng khách của cô đã xuất hiện một chiếc sofa bọc nỉ vô cùng xinh xắn cùng với sáu, bảy cái gối ôm rực rỡ sắc màu, cộng thêm một chiếc bàn trà nhỏ xinh ngồi bệt cùng màu và một tấm thảm màu xanh.
Cả phòng khách đã sáng bừng lên.
“Thích không?” Ba cô gái nhìn Lâm Xuân với ánh mắt sáng rực, đợi bạn mình đưa ra câu trả lời.

“Các cậu đặt à?” Đến giờ Lâm Xuân vẫn còn đờ đẫn.
“Đúng rồi, quà tân gia đó.” Hứa Nguyễn nói: “Bọn tớ định mỗi đứa tặng cậu một món cơ, nhưng tiền tiết kiệm của bọn tớ có hạn nên đành góp chung để mua quà cho cậu.”
“Sofa, bàn trà, thảm, cũng coi như là ba món khác nhau.” Ninh Nhã Đan nói.
“Tớ chọn màu đấy, bởi vì mua hàng có sẵn luôn nên không có nhiều lựa chọn cho lắm, cậu thích không?” Sở Phi Phi hỏi.
“Thích.” Lâm Xuân cảm động đến nỗi đôi mắt đã đỏ hoe, nhưng vẫn còn hằm hè: “Các cậu bàn nhau từ bao giờ đấy, sao tớ không biết gì hết?”
“Để cậu biết thì còn gì bất ngờ nữa?” Ba cô gái mỉm cười.
Ngày mai là lễ tốt nghiệp, sau ngày mai, Sở Phi Phi và Ninh Nhã Đan sẽ đi về quê, Hứa Nguyễn tham gia các dự án của công ty, bận bịu đến mức mấy tháng trời sẽ chẳng gặp được nhau.

Bốn đứa sắp phải xa nhau thật rồi.
Lát sau, đồ ăn đã được ship đến, còn có thêm một két bia, có lẽ vì cảm xúc tràn trề nên cả hội uống rất nhiều, đến bữa tối, phòng khách vừa mới được quét dọn sạch sẽ lại hóa thành bãi rác.

Để rồi, ai nấy cũng đỏ bừng cả mặt, mỗi người ôm một cái gối ngủ say khướt.
Nửa đêm, Lâm Xuân thức giấc vì buồn đi vệ sinh, đi xong thì tiện thể rửa mặt luôn nên cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Cô đi ra phòng khách, nhìn bạn mình đang nằm nghiêng ngả trên sofa với thảm, việc đầu tiên cô phải làm là tìm điện thoại của mình trong đống chai bia, sau đó chụp ảnh từ đủ mọi góc.
Chụp xong, Lâm Xuân nhìn màn hình cười ha hả, cô bỗng thấy phòng hơi nóng nên đi ra mở thêm cửa ban công rồi lại mở cả cửa bếp để không khí được lưu thông.
Còn hai tháng nữa mới đến hè, phải mua điều hòa, rồi mua tủ lạnh…
Lâm Xuân bắt đầu tính giá tiền của những món đồ mà mình muốn mua, sau đó xem lại số tiền tiết kiệm mà mình đang có, cuối cùng cô đã để điều hòa lên vị trí đầu tiên trong danh sách những thứ mình cần mua.

Giường thì mua từ từ cũng được, cô có thể ngủ ở sofa.

Tủ lạnh với đồ bếp núc cũng chưa phải mua ngay, cô vẫn đặt đồ ăn bên ngoài được, nếu không thì đi ra thiên đường ẩm thực ở trường mình, con phố cũng khá gần đây, đi xe đạp mười mấy phút đã đến nơi.
Dù gì cũng không ngủ được nên Lâm Xuân cầm gối ôm ngồi xuống đất, bắt đầu lên mạng tìm điều hòa.

Lúc đang tìm kiếm thì Vua Bẩn bỗng nhắn tin vào nhóm.
Lâm Xuân nhìn thấy, vội vàng thoát khỏi trang mua sắm trực tuyến rồi chuyển sang WeChat.
Vua Bẩn: @mọi người, chỗ mọi người có chìa khóa không? Không thì trong một tiếng nữa tìm giúp tôi cũng được, cần gấp.

Có thể trao đổi với nhau bằng vật phẩm.
Vua Biển: Tao không có, nhưng mày tìm chìa khóa làm gì đấy? Không gian con sắp mở cổng à? @Trợ lí Đàm.
Trợ lí Đàm: Không mở ở chỗ chúng ta, lần này không gian con mở cổng ở thành phố Hoành Hán bên cạnh.
Hoành Hán liền kề với thành phố Tấn, hai thành phố cách nhau đúng một con sông, được nối với nhau bằng một cây cầu bắc qua sông.
Không gian con sắp mở cổng, chỉ mở trong thành phố Hoành Hán? Tốt quá tốt quá, không vào chỗ mình, mình được an toàn rồi.

Lâm Xuân thấy may quá, cô không muốn vào không gian con lần nữa đâu.
Vua Bẩn: Em trai tao bị nuốt vào rồi, tao phải đi tìm thằng bé.
Địa điểm khác nhau, thời gian không gian con mở cổng cũng khác nhau, nhưng theo thống kê của tổ chức chính phủ, thời gian người bước vào không gian con sớm nhất cách người đi vào muộn nhất là một tiếng rưỡi.
Vua Biển: Em trai mày là người thức tỉnh dị năng hệ mộc nửa năm trước đấy hả? Chưa gì đã lên cấp D rồi?
Vua Bẩn: Cấp C.
Thanh Không: Cấp bậc tăng nhanh thế này, chú có biết không gian con lần này cấp mấy không?
Trợ lí Đàm: Cấp B.
Vua Biển: Vl, sao anh không báo cho bọn em? @Trợ lí Đàm.
Trợ lí Đàm: Có mở cổng ở chỗ bọn mình đâu, anh thông báo cho chúng mày làm gì?
Thì ra không gian con cũng chia cấp bậc, tại sao trong tài liệu lần trước trợ lí Đàm gửi cho mình lại không có cái này nhỉ? Chẳng lẽ vì mình không qua được ba tháng thử việc nên không được đọc những tài liệu đó?
Lâm Xuân nghĩ ngợi một lúc rồi nhắn tin vào nhóm: Thế không gian con lần trước em vào cấp mấy thế ạ?
Trợ lí Đàm: Cấp D.
Gì cơ? Cấp D mà đã kinh khủng như vậy rồi á? Thế thì cấp B phải khủng như thế nào nữa?
Vua Bẩn: @mọi người, các đại ca, giờ đừng nói chuyện nữa được không, phát huy năng lực ngoại giao của mình đi, tôi sẽ trả tiền.
Thanh Không: Chìa khóa à, chỗ bọn mình thì chắc chỉ mỗi @Sơ có thôi.
Vua Bẩn tag Trần Sơ ngay tức khắc, tag tận ba lần liên tiếp thì anh mới online.
Sơ: Xin lỗi, vừa nãy đang ghép lego, giờ mới đọc tin nhắn.


Tôi không có thừa chìa khóa nhưng tôi có thể hỏi người khác giúp cậu.
Vua Bẩn: Rất cảm ơn, có yêu cầu gì thì cứ nói.
Sơ: Đợi tin tôi.
Lâm Xuân tò mò nhắn vào nhóm: Chìa khóa này là chìa khóa để vào không gian con ạ?
Vua Biển: Em không biết à? Ừ nhỉ, em chưa qua giai đoạn thử việc, không có tài khoản trên forum nội bộ.

Bao giờ hết thời gian thử việc thì lên forum học đi, không thì nghe tụi này nói chuyện em cũng chẳng hiểu gì đâu.
Đúng là phải qua thời gian thử việc thì mới được đọc những tài liệu đấy.
Trợ lí Đàm: Em đoán đúng rồi đấy.

Bình thường, không gian con sẽ mở cổng tùy lúc và chiếm đoạt người dị năng một cách ngẫu nhiên, nhưng cũng có những người dị năng chủ động muốn vào nhưng lại không tìm được cổng.

Để giải quyết vấn đề này, sau nhiều năm nghiên cứu, những nhà nghiên cứu không gian con đã phát minh ra chìa khóa năng lượng có thể cảm ứng không gian con, bóp vỡ chìa khóa thì sẽ tạm thời mở được một cánh cổng của nó.

Nhưng điều kiện tiên quyết là người bóp vỡ chìa khóa phải đứng trong phạm vi phong tỏa của không gian con.
Còn có người chủ động muốn vào không gian con cơ à? Từ từ, cũng không có gì lạ hết, Vua Bẩn đang chủ động muốn vào còn gì? Mình phải mở mang kiến thức hơn nữa.
Lâm Xuân lại hỏi tiếp: Chìa khóa hiếm lắm, đắt lắm ạ?
Vua Biển: Đâu chỉ đắt mà có tiền cũng chẳng mua được biết không?
Có tiền cũng không mua được nghĩa là nó rất rất đắt? Dù gì cũng phải có một cái giá chứ.
Là một sinh viên tài chính, Lâm Xuân không thể tiếp nhận cái khái niệm mơ hồ như vậy: Dù gì cũng phải có một cái giá chứ.
Trong báo cáo tài chính, lợi thế thương mại còn có giá cơ mà.
Thanh Không: Cái này phải dựa vào nhu cầu cấp bách và cấp bậc của không gian con để định giá, từ một trăm nghìn đến một triệu rồi mười triệu cũng có hết, nhưng bình thường mọi người sẽ không trao đổi bằng tiền mặt.
Ánh mắt Lâm Xuân sáng lên: Thế giá thấp nhất cũng phải đến 100 nghìn tệ sao?
Vua Bẩn vẫn đương sốt ruột đợi tin của Trần Sơ, thấy trong nhóm nhắn tin ầm ĩ thì cáu điên lên: Nếu em tìm được thì anh cho em 200 nghìn tệ luôn.
200 nghìn tệ? 200 nghìn tệ đủ cho cô mua toàn bộ đồ đạc trong nhà.
Lâm Xuân hỏi ngay: Vậy làm thế nào mới tìm được chìa khóa?
Vua Biển: …
Trợ lí Đàm: …
Vua Bẩn: …
Một chuỗi dấu ba chấm được gửi đến, thể hiện sự câm nín của mọi người.
Lâm Xuân cũng nhận ra câu hỏi của mình rất có vấn đề, nếu mọi người biết cách thì Vua Bẩn đã chẳng phải cầu xin như thế này.

Haizz, tại cái nhà cả đấy, đồ dùng trong nhà đắt quá, tiền bạc đã làm mờ mắt cô.

Thấy trong nhóm không ai nói gì nữa, cô thoát khỏi WeChat rồi tiếp tục đi xem điều hòa.
Khoảng năm phút sau, Trần Sơ nhắn tin vào nhóm.
Sơ: Tôi hỏi khắp nơi thì chỉ có một người có chìa khóa nhưng người ta ở Tây Tạng, không đưa được.

@Trợ lí Đàm, tổ mình có không? Để em đổi điểm cho.
Trợ lí Đàm: Không có, ba tháng trước anh đã xin trụ sở chính rồi nhưng giờ vẫn chưa được phê duyệt.
Vua Biển: Không còn cách nào đâu, chìa khóa là nguyên liệu chiến lược, ưu tiên cấp cho người dị năng cấp S.
Ưu tiên cấp cho người dị năng cấp S? Thế thì đàn anh Trần Sơ là người dị năng cấp S à?
Woww, đỉnh quá trời.
Vua Bẩn: Cảm ơn mọi người, để tôi nghĩ cách khác.
Chỉ có mấy chữ giản đơn nhưng mọi người đã thấu được sự bất lực và thất vọng của Vua Bẩn.
Vua Biển: Mày đừng lo quá, em mày có tố chất, lại còn là người dị năng hệ mộc, gia đình chắc chắn sẽ cho nó vật phẩm để phòng thân.
Vua Bẩn: Thằng bé mới chín tuổi thôi.
Mọi người rơi vào lặng thinh, đại đa số mọi người trong nhóm đều biết Vua Bẩn có một người em trai rất có tố chất, mới thức tỉnh nửa năm trước.


Nhưng không ai biết em trai Vua Bẩn mới có chín tuổi, đang là học sinh tiểu học.

Dù học sinh tiểu học có năng lực mạnh đến thế nào đi nữa thì vẫn không thể thắng được những kẻ khác.
Vua Biển: Thế thì đành phải đến Hoành Hán thử may thôi, xem có gặp được cổng không gian không.
Vua Bẩn: Tao đang đi sang Hoành Hán rồi.

Anh đã nghĩ ra được cách này, nhưng không gian con chiếm đoạt người dị năng một cách ngẫu nhiên, Vua Bẩn đã lên đến cấp A, mà cấp càng cao thì càng khó bước vào không gian con.
Lâm Xuân lên mạng xem điều hòa, cái nào đẹp cũng đắt, cái nào nhiều chức năng cũng đắt, cái nào của hãng nổi nổi cũng đắt mà cái nào tiết kiệm điện cũng đắt luôn.

Cô chỉ cần ưng cái nào thì cái đấy chỉ có đúng một chữ, đắt!
Cô toàn xem được những cái điều hòa chất lượng tốt, chứ chẳng thấy loại nào cũ cũ xấu xấu hết.

Lâm Xuân quay lại WeChat, nghĩ rằng mình phải kiếm nhiều tiền hơn thôi.
Lâm Xuân vừa vào WeChat thì thấy tin nhắn của Vua Biển, một ý tưởng sực lóe lên trong đầu cô.
Chạm trán với cổng không gian ư, cô có kinh nghiệm rồi nhé.
Lâm Xuân ngập ngà ngập ngừng, nhắn tin vào nhóm: @Vua Bẩn, em có ý tưởng không được hay ho cho lắm, nó có thể tìm được cổng không gian nhưng cũng có thể thất bại, anh muốn thử không?
Vua Bẩn: Nói đi!
Lâm Xuân: Nếu thành công thì anh có cho em 200 nghìn tệ không?
Chuyện quan trọng thì phải nói trước.
Vua Bẩn: Tiền mọn thôi mà, em nói đi.
Đúng là anh giàu thật, cô đã bảo rồi, cái người đi nguyền rủa mà lấy 10 nghìn tệ một lần thì chắc chắn là đại gia.
Lâm Xuân gõ phím rất nhanh: Là thế này, lần trước em đã bị không gian con nuốt chửng rồi mà? Bị nuốt là do em xui.

Nên em nghĩ, nếu em đi vào phạm vi của không gian con thì có khi lại gặp được cổng không gian đấy?
Vua Biển: … Có xui thì cũng không xui đến mức bị nuốt thêm lần nữa đâu.
Thanh Không: Lần nào cũng nuốt em thì em là chìa khóa sống rồi còn gì?
Sơ: Thật ra xác suất không cao lắm.
Vua Bẩn: Vào lúc này thì đừng kể chuyện hài nữa được không?
Ai kể chuyện hài, chỉ số may mắn của em là -99, nếu hệ thống có thể cap màn hình thì em đã gửi vào nhóm luôn rồi.

Ngay khi Lâm Xuân đang rầu rĩ, phải nghĩ cách chứng minh mình là đứa xui tận mạng thì trợ lí Đàm đã xuất hiện, đứng về phía cô.
Trợ lí Đàm: Anh thấy mình thử được đấy, con bé xui lắm, Tiêu Văn cũng đã chứng nhận rồi.
Trợ lí Đàm chẳng có bằng chứng gì nhưng chỉ cần sáu chữ “Tiêu Văn cũng đã chứng nhận” thì đã thuyết phục được tất cả mọi người.
Vua Bẩn: @Lâm Xuân, em đi luôn đi, anh gửi định vị cho em, em bắt xe đến, tiền xe để anh trả.
Vua Biển: Không kịp đâu, giờ mà bắt xe thì phải đi ít nhất 50 phút.
Sơ: Gửi định vị cho anh @Lâm Xuân, anh đến đón em.
Vua Bẩn: Cảm ơn.
Vua Bẩn nói cảm ơn với Trần Sơ, vì chỉ có Trần Sơ đi đón thì mới đảm bảo Lâm Xuân sẽ đến thành phố Hoành Hán trong thời gian ngắn nhất.
Lâm Xuân thoát khỏi inbox nhóm rồi gửi định vị cho Trần Sơ, sau đó quay về nhóm trao đổi với Vua Bẩn: @Vua Bẩn, à thì, nếu mà tìm được cổng không gian thì anh có thể đồng ý với em một việc được không?
Vua Bẩn: Yên tâm, không nợ tiền em đâu.
Lâm Xuân: Không phải chuyện này, ý em là nhỡ không gian con mở cổng thì anh có thể bảo vệ em được không, đừng để em bước vào.

Em là người cấp F, đi vào sẽ ngáng đường bọn anh mất.
Cô muốn kiếm tiền nhưng cô không muốn đi vào không gian con.
Vua Bẩn: Không thành vấn đề, khi không gian con mở cổng thì sẽ có năng lượng dao động, anh có thể cảm nhận được trước lúc đấy, đến khi đó anh đẩy em ra ngoài là ok.
Lâm Xuân thở phào: Thế thì em yên tâm rồi.
Cô vừa được tiền lại vừa được đảm bảo nên cực kì sung sướng, thoát WeChat để quay về xem điều hòa, lúc nãy vừa thấy đắt mà giờ tự dưng thấy rẻ quá hà.

Cô đã thay đổi ý định chỉ mua một cái điều hòa, giờ cô định mua mấy cái luôn.

Ba phòng ngủ cộng với phòng khách thì sẽ có bốn chiếc? Tí tiền mọn.
Lâm Xuân đang mơ rất đẹp thì bỗng có cơn gió lành lạnh thoảng qua ban công, đồng thời có một hình bóng ghé vào phòng khách.

Lâm Xuân vô thức ngẩng lên thì thấy một chàng trai mặc đồ thể thao, dáng người cao ráo đứng ngoài ban công nhà cô.
Trần Sơ thấy cô nhìn mình thì nhoẻn môi cười, nụ cười ấy tựa như chứa đựng cả bầu trời ngập ánh sao.
Anh nhìn lướt qua ba cô gái đang nằm ngổn ngang ở phòng khách rồi vẫy tay với Lâm Xuân, ra dấu cho cô đi ra ngoài.
Lâm Xuân hoàn hồn, cầm điện thoại đi ra ban công, cô đi nhanh quá nên vô tình đá phải chai bia đang nằm trên đất, vang lên tiếng kêu lanh lảnh, suýt nữa đã đánh thức Hứa Nguyễn đang ngủ ở gần đấy.

May mà Hứa Nguyễn chỉ trở mình rồi lại ngủ tiếp.


Lâm Xuân thở phào, bấy giờ mới rón rén đi qua phòng khách để bước ra ban công.
“Anh đến nhanh quá.” Từ lúc anh bảo anh tới đón cô đến bây giờ cũng chưa quá năm phút.
“Không có nhiều thời gian.” Trần Sơ vừa nói vừa chìa tay ra với cô.
Lâm Xuân nhìn tay anh mà ngẩn người.
Dường như anh đã hiểu ra được điều gì đó, giải thích: “Anh phải dẫn em bay qua đấy nên mới phải bế em, anh xin lỗi.”
Bế? Máu chảy trong cô đã dâng trào, mặt cô đỏ ửng lên.

May mà cô uống bia nên mặt đã đỏ sẵn, giờ chỉ đỏ hơn một tẹo thôi nên cũng không quá đột ngột.
“Không… Không sao.” Lâm Xuân đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Trần Sơ nắm tay cô rồi kéo mạnh đi, cô cảm giác mình không còn bị trọng lực trói buộc, bay lững lờ tựa như một đám mây.

Sau ấy, có một cánh tay ôm chặt lấy eo cô.

Đến khi cô hoàn hồn thì cô đã bay vụt lên bầu trời của thành phố Tấn, dưới chân cô là ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà.
Bay… Bay?
“Em bay rồi!” Trải nghiệm mới lạ khiến Lâm Xuân trợn tròn hai mắt, cô sung sướng quay sang nhìn Trần Sơ.

Sau đó, trên tấm lưng thẳng và rộng của anh đã hiện ra một đôi cánh trong suốt màu xanh.

Đôi cánh dài khoảng ba mét, mỗi khi vỗ cánh thì sẽ có gió nổi lên, giúp bọn cô bay về phía chân trời.
“Ừ.” Trần Sơ mỉm cười đáp lại, vì sức gió chưa đủ để bay nên anh đã đáp xuống tòa nhà cao nhất thành phố, mượn lực để nhảy xuống rồi bay lên trời, luôn duy trì với tốc độ nhanh chóng mặt.
Gió thổi mạnh, thoảng qua quần áo với mái tóc của cả hai, một cảnh tượng lãng mạn và tuyệt mỹ tựa như phim hoạt hình của Hayao Miyazaki.
Đường thẳng vẫn luôn là đường ngắn nhất, Trần Sơ bay thẳng đến tọa độ mà Vua Bẩn đã gửi, đi đến một thành phố mà chỉ mất chưa đến 20 phút.
“Trần Sơ.” Bấy giờ, Vua Bẩn đã đứng ở công viên nằm ngay giữa trung tâm thành phố Hoành Hán, vậy nên, chỉ cần không gian con bắn bức xạ vào Hoành Hán thì chắc chắn nó sẽ bắn đến khu vực này.

Anh đã cảm nhận được nguồn năng lượng dao động từ phía xa xa, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có người bay từ trên trời xuống, tất nhiên là Trần Sơ đến rồi.
Trần Sơ bế Lâm Xuân xuống đất, cô được thấy rõ ngoại hình của Vua Bẩn, một người đàn ông điển trai tầm 25, 26 tuổi, gương mặt trắng trẻo nhưng hơi ốm yếu.
“Vua Bẩn?” Cô gọi.
“Anh đây.” Gió đêm phả tới, Vua Bẩn ngửi thấy mùi bia: “Em uống bia à?”
Lâm Xuân bỗng cứng đờ lại, mặt tái nhợt cả đi.
Toi rồi, người mình toàn mùi rượu bia, còn chưa thay quần áo, cứ để anh Trần Sơ bế cả chặng đường như thế.

Mày phải chết, phải chết đi thôi!
Lâm Xuân xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào hang.

Biết thế thì 200 nghìn tệ này… Vẫn phải cần chứ.
“Lâm Xuân, em cảm nhận được không gian con à?” Vua Bẩn cực kì sốt ruột, em trai anh đã vào không gian con hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, anh phải mau chóng đi vào.
“Em không cảm nhận được.” Lâm Xuân lắc đầu.
– Thế lần trước em vào kiểu gì?
“Thì em đang đi xong bị…” Lâm Xuân còn chưa nói hết câu thì mọi thứ trước mắt đã tối sầm lại.
Vua Bẩn và Trần Sơ chỉ cách Lâm Xuân có đúng một mét, nhưng dù đã đứng gần như vậy nhưng cả hai vẫn không kịp phản ứng, chỉ đành trơ mắt nhìn cô bỗng… biến mất ngay trước mặt mình.
Cả hai nhìn nhau rồi vội vàng chạy vọt về hướng Lâm Xuân đã biến mất rồi cùng tan biến trong công viên.
“Lại vào rồi à?” Lâm Xuân nhìn mọi thứ bỗng trở nên xa lạ thì bật khóc.
Cô sai rồi, cô không nên tham lam muốn ăn được 200 nghìn tệ, đúng là muốn đi đường tắt để kiếm tiền nhanh thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Cùng lúc ấy, trong tin nhắn của tổ sáu.
Vua Biển nhẩm tính thời gian rồi hỏi Vua Bẩn: @Vua Bẩn, bọn mày gặp nhau chưa?
Đợi một lát vẫn không thấy tin nhắn trả lời.
Vua Biển: @Sơ, @Lâm Xuân, hai người đến Hoành Hán rồi à?
Cả nhóm vẫn lặng yên như vậy.
Vua Biển: Sao cứ thấy không ổn thế nhỉ?
Thanh Không: Chú cảm nhận đúng rồi đấy, tôi vừa mới gọi cho Vua Bẩn thì số đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Trợ lí Đàm: Anh cũng gọi cho Trần Sơ với Lâm Xuân rồi, đang nằm ngoài vùng phủ sóng hết.
Vua Biển: Vào thật rồi à?
Thanh Không: Tôi phải sửa lại ghi chú về đồng nghiệp của tổ mình, chìa khóa sống.
Trợ lí Đàm: Lại phải chuẩn bị tiền trợ cấp rồi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Xuân: Em chỉ muốn mua cái điều hòa thôi mà? ┭┮﹏┭┮
Hết chương 33..

Bình Luận (0)
Comment