Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 7


Lâm Xuân nằm trong quan tài khoảng năm phút thì bên ngoài đã có tiếng động, cao thủ escape room đã tiến đến cửa ải này.
“Á, có quan tài này!” Giọng nói sợ sệt của một cô gái vang lên.
Lâm Xuân ngừng thở, cố gắng không nhúc nhích gì hết, trước khi người chơi mở quan tài thì không được để cho họ biết có người đang nằm trong đấy, nếu không thì không đủ kinh dị.

Tất nhiên một số người vẫn đoán được trong quan tài có gì đó nhưng nếu không mở được ra thì chẳng ai dám chắc 100%.
– Hình như trên quan tài có xích đấy, có ma ở trong không nhỉ?
– Nói bao nhiêu lần rồi, toàn người giả làm ma thôi.
– Biết rồi nhưng tớ vẫn sợ mà.
Lâm Xuân không còn lạ lẫm gì với những câu nói như thế này.

Kiểu game như escape room, có rất nhiều người càng sợ càng muốn chơi, cảm giác trải nghiệm của những người như thế sẽ tuyệt vời hơn những người gan dạ nhiều.
“Bọn mình giải đố trước đi.” Có bạn nam to gan cất lời: “Chiến thần, bọn cậu tìm được manh mối gì à?
– Đi tìm xem có gợi ý không đã.
“Ok.” Cả đội bắt đầu hoạt động, nhất là những bạn chưa giải được câu đố thì hăng hái hơn hẳn.
– Cốc!
Có người gõ vào nắp quan tài khiến Lâm Xuân giật mình.
Chết mất, mình dọa người ta hay người ta dọa mình đây hả trời.
“Sao đấy?” Tiếng nói lúc nãy đề nghị mọi người đi tìm manh mối lại vang lên, nhưng giọng điệu hơi khác, nói trầm hơn hẳn.

“Ở đây này.” Một giọng nói khác vang lên, vì cách nhau tấm ván nên nghe tiếng hơi khác nhưng đấy là một giọng điệu chắc nịch.
– Cứ mở được khóa đi đã, nhiều xích kiểu này thì chắc chắn phải mở quan tài rồi, không biết ở trong có ma không đây.
– Ừ.
Cả hai không ai nói gì nữa, Lâm Xuân nghe thấy tiếng bước chân, cô nghĩ chắc hai người đang đi tìm hint, thoáng chốc, các bạn ấy đã tìm ra được rất nhiều manh mối.
– Tôi tìm được cái hộp, khóa có mật mã đấy.
– Tớ tìm được tờ giấy ghi đề toán, để tớ giải đã.
– 5769.

“Cao thủ, cậu nhìn qua thôi mà đã giải được rồi á? Như kiểu chơi rồi ý nhỉ?” Bạn nam nói đầy ghen tị.
– Cậu ấy học giỏi toán thôi mà, giờ mở hộp ra xem có gì bên trong đã.
Bạn nữ cầm chiếc hộp rồi nhập mật mã theo con số mà “cao thủ” đã nói, y như rằng ổ khóa đã bật ra.

Các bạn gái “Ồ” lên, nhìn chàng trai với ánh mắt ngưỡng mộ: “Đỉnh quá đi mất.”
Bạn nam trong nhóm bĩu môi, ra vẻ khó chịu, đáng lẽ mấy cái này phải là spotlight của cậu chứ, cả hai thằng này ỷ vào sự đẹp trai của chúng nó nên tự dưng nhập hội giữa chừng, muốn chơi thì không tự biết lập nhóm à?
“Có giấy này, trên giấy có dòng chữ nữa.” Bạn nữ lấy tờ giấy ra khỏi chiếc hộp.
“Cho tôi nhìn chút.” Chàng trai cầm tờ giấy rồi trả lời rất nhanh: “Đây là bát quái của Đạo gia, để chỉ phương hướng đấy, mọi người nhìn xem trên tường có nút ấn nào không.”
“Cái này hả? Vừa nãy đi tìm manh mối thì tớ phát hiện ra.” Có bạn nữ chỉ vào phần mặt tường hơi gồ lên.
“Đúng rồi, chắc phải có năm cái nút như thế.

Mọi người đi tìm xem thế nào, nếu tôi đoán đúng thì bấm năm cái nút đó theo thứ tự sẽ mở được quan tài.” Cậu bạn đã tính trước mọi việc, cậu vừa nói vừa lẳng lặng nhìn sang cao thủ đứng gần đấy, cậu không định cho người ta xem mảnh giấy đó đâu.
“Sơ này, mày nhìn mày bức bách đàn em của mày thế nào kìa.” Thanh niên buộc tóc đuôi ngựa đỏm dáng, khẽ cười vào tai bạn mình.
Chàng trai mặc áo đen chỉ liếc anh chứ không nói gì, nếu không có yêu cầu bắt buộc phải đủ năm người chơi mới mở được cửa ải này thì anh cũng chẳng muốn cản trở đàn em khoe sắc khoe tài làm gì đâu.
Tuy nhiên, nếu không phải vì người nào đó cứ “phóng điện” tứ tung thì đàn em đã chả ghét bọn họ đến vậy.
May mà em trai cũng giỏi nên sau mấy lần thử thì cũng tìm được cách giải.
“Năm đứa bọn mình lần lượt bấm nút.

Cao thủ, anh ra mở quan tài nhé?” Các bạn nữ nhát gan nên không muốn ra mở, chỉ còn mỗi hai bạn nam là chàng trai mặc áo đen với thanh niên buộc tóc đuôi ngựa.
“Ok.” Chàng trai áo đen đồng ý.

Khi bước vào đây, anh đã cảm nhận được thấp thoáng rằng trong quan tài có một nguồn năng lượng đang dao động, anh còn đang nghĩ xem phải lấy cớ gì để mình được mở quan tài.
Cuối cùng cũng mở quan tài rồi, Lâm Xuân sung sướng vô cùng, nằm trong quan tài gần 20 phút khiến cô nóng phát ốm rồi đây này.
Thảo nào đóng vai nhân vật lại được lương cao thế, khổ quá chứ còn gì nữa.
Năm người lần lượt ấn nút, khóa cảm ứng trên quan tài đã được mở ra.

Ngay sau ấy là tiếng xích bị kéo xuống, quan tài rung lên, có người đã mở nắp quan tài.

Lâm Xuân lưỡng lự, không biết mình nên cầu xin người ta tha thứ trước rồi mới đứng lên làm trò kinh dị hay đứng dậy rồi xin tha luôn.

Khi cô đang tỏ ra lịch sự thì nắp quan tài hở ra, một bàn tay ngược sáng đã mò vào.
Sao lại dúi tay vào luôn thế này?!
Lâm Xuân còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đấy đã bóp cổ cô.
“Tha mạng cho em anh ơi.” Cô hét thất thanh, sau ấy cô cảm giác bàn tay bóp cổ cô đã ngừng lại rồi thả tay ra.
“Áaaaaaa~ Trong quan tài có người thật này.” Dù Lâm Xuân đang cầu xin tha mạng nhưng vẫn khiến mấy bạn nữ nhát gan sợ hãi.
“Đừng sợ, người đóng giả cả thôi.” Ừm, hình như nghe cứ sai sai.
– Người bình thường à? Xin lỗi.
Anh giai ơi, không phải người bình thường thì anh tưởng có ma ở trong thật à? Nếu mà có ma thì anh vẫn còn dữ dằn thế này ư?
“Cho tôi ra ngoài được không?” Cô nóng lắm rồi.
“Xin lỗi.” Chàng trai lại nói xin lỗi cô, giọng anh êm ái vô cùng.

Vì anh đang đứng ngược sáng nên Lâm Xuân vẫn không nhìn rõ mặt anh.

Sau khi chàng trai đứng thẳng dậy thì còn tiện tay dịch nắp quan tài cho Lâm Xuân ra ngoài.
Cô nâng quan tài rồi đứng lên, khuôn mặt cô tái nhợt nhưng hai gò má lại đánh phấn đỏ rực, nom như người giấy trong tiệm vàng mã.

Khi cô ló mặt, các bạn nữ vốn đã vượt qua nỗi sợ, đương định bước đến nhìn nhân vật thì lại sợ quá rụt về luôn.
– Áaaaa~
Lâm Xuân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì tự dưng yên tâm hẳn, đây mới gọi là chơi escape room đúng cách chứ.

Đâu như cái anh giai này, cô ngẩng lên trừng mắt với người vừa bóp cổ mình nhưng cô nhận ra người ta đã đi vào chỗ tối rồi, dẫu vậy, thân hình 1m80 vẫn tỏa ra khí chất ngút trời.
Lâm Xuân đẩy quan tài ra rồi lóng ngóng bước ra ngoài.


Cô đã hoàn thành nhiệm vụ nên giờ đi được rồi.
“Phì, há há há…” Một tiếng cười tréo ngoe bỗng vang vọng khắp phòng.
Lâm Xuân quay sang nhìn thì thấy một anh thanh niên buộc tóc đuôi ngựa cực kì điển trai với đôi mắt đào hoa đang cười ha hả vào mặt cô.
– À… Tôi xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi thấy quỷ mặc áo khoác đỏ.

Ha ha ha ha, cười quá ha ha ha~
Anh nói như vậy làm mọi người cũng chú ý đến cách ăn mặc của nhân vật xong cả hội phì cười, tự dưng căn phòng bí mật lại tràn ngập tiếng cười, bầu không khí kinh dị đã biến tan.
Lâm Xuân xấu hổ kinh khủng, đang định đi lẹ lẹ thì khóe mắt bỗng nhìn thấy một chiếc logo to đùng cực kì bắt mắt.
Khoảng 15 phút trước, khi mọi người bước vào căn phòng thì hệ thống đã bói ra một quẻ: Giải Tinh Vũ, 26 tuổi, chàng trai thích giày Air Jordan sắp giẫm phải cứt chó.
Lâm Xuân vứt luôn quẻ này, bởi vì có trong nhóm vào chơi có đến tận bảy người, cô không biết ai là Giải Tinh Vũ, với lại dù cô có biết thì cô cũng không thể nói linh tinh khi đang trong giờ làm được.
Có lẽ vì anh thanh niên cười quá đáng quá nên chàng trai mặc áo đen không chịu được phải đá nhẹ vào người anh ta.
Thanh niên buộc tóc đuôi ngựa mãi mới ngừng cười, và rồi anh thấy ma nữ mặc áo khoác đỏ bỗng quay người, bước ra chỗ anh đứng.
Chả lẽ mình cười hãm quá nên người ta cáu à? Thanh niên buộc tóc đuôi ngựa đang nghĩ xem mình có nên xin lỗi người ta không thì ma nữ chợt cất lời.
– Hôm nay anh sẽ giẫm phải cứt chó.
“Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, được cộng thêm điểm công đức.” Hệ thống nhắc nhở.
Lâm Xuân xong nhiệm vụ rồi nên không đứng lại nữa, rời khỏi căn phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của anh ta.
Sau khi cô đi, căn phòng thinh lặng trong thoáng chốc rồi bỗng có người nói: “Thì ra ma nữ trong quan tài còn có chức năng nguyền rủa, tạo mood thật đấy.”
– Ừ đấy, tớ cũng nổi da gà.
– Với cả nguyền rủa có chừng mực luôn ý, không khiến người ta bị ác cảm.
– Chuẩn chuẩn, như kiểu nguyền rủa người ta ăn mì thì không có gói gia vị đi kèm vậy, không làm mình thấy xui mà còn thấy buồn cười, sáng tạo quá.
Buồn cười cái gì, nay tôi đi đôi AJ hàng limited mà tôi phải ngốn cả bội tiền mới mua được đấy, anh thanh niên buộc tóc đuôi ngựa không muốn em giày cưng của mình giẫm bị cứt chó đâu.
“Sơ~” Thanh niên buộc tóc đuôi ngựa vừa quay lại thì thấy bạn thân mình đã chui vào trong quan tài, anh bước đến, cúi xuống hỏi: “Sao đấy?”
“Tìm được rồi.” Trần Sơ không ngẩng lên, ngón tay gõ nhẹ xuống quan tài, bật ra một viên đá màu xanh.
“Cao thủ, trong quan tài có gì à?” Bấy giờ mọi người đã đứng xúm lại, dường như cũng muốn giúp một tay.
“Để đây cho cậu ấy tìm một mình, mọi người ra chỗ khác tìm đi.” Thanh niên buộc tóc đuôi ngựa mỉm cười cản mọi người lại.
Lâm Xuân đi ra khỏi căn phòng bí mật, cô vào phòng trang điểm để thay quần áo, rồi phải uống hết nửa chai nước lọc thì mới bình tĩnh lại.

Chị makeup thấy cổ cô thì hốt hoảng: “Cổ em sao đấy? Người ta bóp cổ em à?”
Lâm Xuân nghiêng đầu nhìn vào gương, giờ cô mới nhận ra cổ mình đã đỏ ửng lên.
“Em không sao, không đau đâu.” Da cô vừa trắng vừa nhạy cảm nên bị chạm vào sẽ để lại dấu vết nhưng nó tan đi rất nhanh, ngủ một giấc là hết rồi.
“Không sao cái gì, phải nói rõ ràng với khách chứ, đi, đi tìm quản lý.” Chị makeup kéo Lâm Xuân đi tìm anh quản lý.

Thang Minh Hú nhìn thấy cũng hãi hùng, mặc dù anh mở cửa hàng để kinh doanh nhưng không thể để mặc cho khách hành hạ nhân viên của mình được, huống hồ anh còn là người gọi Lâm Xuân đến làm việc.
“Không nghiêm trọng đâu anh, nhưng đây cũng được tính là tấn công khách rồi, quản lý xem có được bồi thường không?” Mặc dù người ta không bóp mạnh nhưng dẫu sao thì đấy cũng là tấn công nhân vật rồi.

Lâm Xuân thấy mình muốn được bồi thường 200 tệ theo quy định cũng không có gì quá đáng hết.
“Em yên tâm, đợi mọi người ra thì anh sẽ đền cho em, em vào trong ngồi chờ đi.” Thang Minh Hú cam đoan.
Lâm Xuân gật đầu, đi vào phòng makeup đợi người ta chơi xong.

Khoảng 10 phút sau, điện thoại cô nhận được một nghìn tệ.
Cô sợ hết hồn, đi ra ngoài hỏi quản lý: “Sao lại được bằng này tiền hả anh?”
“Bóp cổ nhân vật thì bồi thường một nghìn tệ.” Thang Minh Hú trả lời.
“Anh ta đồng ý luôn?” Ở đây không có quy định rõ ràng nên đa số mọi người sẽ không dễ dàng vung tiền như vậy.
“Ừ, chắc cậu ta cũng biết mình nặng tay nên chột dạ đấy.

Anh vừa nói thì cậu ta cũng đồng ý ngay.” Anh còn chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn và lời giải thích, ví dụ như kéo Lâm Xuân ra ngoài để người ta thấy dấu vết trên cổ cô.
“Thế em được cầm tiền thật ạ?” Cô vẫn không dám tin.
“Tất nhiên rồi, à, còn 100 tệ này là tiền lương của em, giờ em về nghỉ đi.” Thang Minh Hú mở ngăn kéo rút tờ 100 tệ đưa cho cô.
– Cảm ơn anh chủ.
*
Đầu bên kia, mọi người đi ra khỏi tòa nhà sau khi đã chinh phục được cửa hàng quan tài, dưới chân Giải Tinh Vũ tự nhiên nhũn nhũn, hình như anh giẫm phải cái gì đó.
Mọi người cúi xuống nhìn thì thấy cứt chó vừa mới ra lò còn đang nóng hôi hổi.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi đang định dọn cứt thì cậu lại giẫm phải.” Người chủ của chú chó cực kì áy náy.
“Thế là tôi sai đúng không, vì đã cản trở việc hốt cứt của anh?” Giải Tinh Vũ nghiến răng.
– Không không không, do chó nhà tôi hư quá.
“Gâu~” Nhóc Labrador đeo xích ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên anh, đôi mắt ngây thơ đang cười tít lại.
Xả xong đống cứt thoải mái quá gâu gâu~
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Xuân: Quý chị thì chị xem bói, còn cười vào mặt chị thì chị nguyền rủa.
Cua: Đây là truyện huyền huyễn, nam chính không phải người bình thường.
Trần Sơ: Tôi học vật lý vì chán quá thôi..

Bình Luận (0)
Comment