Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 141.1

Edit: Graycat2411

Anh gọi điện cho Hoàng Húc, nói rõ sự việc đang diễn ra, ý muốn trước tiên mời Hoàng Húc quay về huyện Trạch Sơn một chuyến, điều tra vụ án ở đó. Hoàng Húc vốn lưu tâm về việc này, bất giác nói: "Anh không cần khách khí với tôi làm gì, đây vốn là tâm nguyện nhiều năm của tôi, nếu có thể bắt gọn hung thủ vì cô ấy mà trả thù tôi ra sao cũng không hối hận, tối nay tôi sẽ bắt xe về Trạch Sơn, nhớ giữ liên lạc. ”

Nói xong cũng không hàn huyên thêm điều gì, vội vội vàng vàng cúp máy, bộ dáng của vị phó đội trưởng gió cuốn sấm rền năm nào vẫn y nguyên.

Hẳn là trong vô vàn những con người trên đời này ít nhiều sẽ có những người như vậy, chẳng sợ tuổi đã già, tóc trên đầu đều bạc trắng, nhưng vì hung thủ năm xưa chưa bắt được, cả đời vẫn suy tư. Chỉ cần có cơ hội thì luôn muốn trừng trị hung thủ theo pháp luật.

Lúc anh tan tầm về nhà đêm đã khuya lắm, ai ngờ đâu Dương Miên Miên vẫn đang ngồi đợi anh, thấy anh mở cửa ngoan ngoãn nhào vào lòng, dây lưng kinh ngạc hô lớn: "Miên miên, chị kéo em là gì?"”

Quần dài: “_(:3” ∠)_ xong rồi, muốn ở phòng khách sao, như vậy không tốt đâu nha, vẫn nên về phòng chớ.”

Chúng nó không bình tĩnh, Kinh Sở lại rất trấn định đập bẹp một phát lên tay cô, mặt không biểu cảm: "Vô sự hiến ân cần, nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Dương Miên Miên nghĩ tới nghĩ lui, không thể nói ngay lúc này được, nên đành tỏ vẻ vô tội: "Anh ôm em!"

Kinh Sở cạnh mặt: “Đừng nghĩ rằng nói lời ngon ngọt là lảng được đi, sự chột dạ của em đều viết hết lên mặt rồi kìa, em còn định diễn tiếp?” Nói là nói như vậy nhưng anh vẫn duỗi tay ôm lấy cô.

Dương Miên Miên chột dạ: “Thật vậy ạ?”

“Thật, mau nói đi, dù có chuyện gì anh cũng không trách em đâu.” Anh nâng nhẹ cầm cô, hôn cô một cái.

Mặt anh chẫm rãi tiến tới, chạm lên đôi môi mềm mại của cô giây lát, nhẹ nhàng lại ôn nhu, tim Dương Miên Miên bùm bụp đập loạn xạ, não tự động vào trạng thái chết máy nhưng vẫn có thể đem chuyện xảy ra một năm qua hiện lại. Kinh Sở quả nhiên không tức giận, cũng không nói cô phải làm cái gì hay buộc cô phải như thế nào, chỉ bình tĩnh tiếp nhận sự việc, rồi chậm rãi nói: “Chuyện này cũng không thể trách em.”

“Anh không tức giận sao?” Trong lòng cô vẫn hơi thấp thỏm, lúc trước vì điều gì mà chiến tranh lạnh cô vẫn chưa quên đâu.

Kinh Sở xoa đầu cô: “Có gì đâu phảo giận, em sợ anh la em à?" Anh bỗng cảm thấy có chút buồn cười, cũng chưa bao giờ nghĩ đến một người trước kia chưa bao giờ cố kị cảm giác của người khác như Miên Miên hôm nay lại vì sợ anh giận mà bồn chồn, thấp thỏm bất an.... đồng thời anh cũng thấy chua xót: "Miên Miên, dù có xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn đứng về phía em."

Anh nắm tay cô, trầm giọng nói: “Mặc kệ là chuyện gì, nó cũng xảy ra rồi, dù có đào bới trách móc hay tránh né trách nhiệm đều không chút ý nghĩa, nếu việc em làm là không đúng, anh sẽ không nặng lời với em. Anh chỉ mong sau đó em biết như vậy là sai, không được tái phạm. Nếu hậu quả em không thể gánh vác, anh gánh cùng em.”

Dương Miên Miên nghe anh nói xong liền mê man: "À, hả?”

“Em không cần tự trách mình không thấy mưu mẹo của hắn, chỉ có ngàn ngày làm tặc không có ngàn ngày đề phòng cướp, hắn ta có tâm bày trước cơ hội này, hẳn biết chúng ta chắc chắn sẽ mắc mưu, dụ hoặc này không ai có thể ngăn cản, kể cả anh, nếu thật sự phaie có một người chịu trách nhiệm, người đó là anh, Miên Miên, anh nên bảo vệ em tốt hơn, xin lỗi.”

Dương Miên Miên nở nụ cười: “Anh xem, anh sao lại tự mâu thuẫn với bản thân như vậy, chẳng phải đã nói ai đúng ai sai đều không có ý nghĩa gì sao?”

Kinh Sở ôm cô kiểu công chúa: “Tóm lại, em không cần lo lắng, chuyện này tuy khó giải quyết, nhưng chúng ta có thể cùng nhau giải quyết, được không?”

“Được ạ.” Cô lại hôn một cái lên mặt anh, sự dàn xếp tràn ngập trong buổi tối nay đều biến mất, cô trở nên đặc biệt ngoan ngoãn, “Anh thật tốt.”

Kinh Sở cũng hôn cô: “Em cũng rất tốt, tiểu Dương là ngoan nhất.”

Lúc này đây, anh không ngăn tay cô lại nữa.

Ngày hôm sau anh lên phòng gọi Dương Miên Miên đi học, cô hôm qua ngủ muộn nên sáng nay sống chết không muốn dậy, anh vừa lau mặt cho cô vừa nói:

“Không cần vì vụ án mà ảnh hưởng tới sinh hoạt, nên làm cái gì thì làm cái đó, án không phải điều tra một ngày là xong, em gấp gáp cũng không được gì.”

Dương Tiểu Dương tán đồng: “Đúng vậy, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, chúng ta có bất lợi, chỉ có thể lấy tĩnh chế động.”

“Đã biết.”

“Ban ngày em ở trường hẳn sẽ không gặp việc gì, nhưng vẫn phải cẩn thận, vụ án có tiến triển anh sẽ báo cho em, em cũng đừng nên vơ tất cả về mình rồi giấu nỗi buồn trong lòng nữa, đừng sợ gì hết.” Kinh Sở vững vàng bình tĩnh, cũng không bởi vì tánh mạng cô khả năng đang chịu uy hiếp mà hoảng loạn.

Trên thực tế, càng trong giai đoạn nguy hiểm càng nên bình tĩnh, Dương Miên Miên tuy thông minh nhưng vẫn còn bồng bột, học cách khắc chế luôn là điều không thể thiếu. Đôi khi cùng tội phạm đấy trí cũng là so ai là ngườ kiên nhẫn hơn.

Dương Miên Miên gật đầu: “Dạ.”

“Buổi tối em tự về nhà quá nguy hiểm, anh lại không nhất định có thể đúng giờ tới đón em.” Hiện tại vụ án đang bận rộn, anh chắc chắn không kịp đón cô, lúc đó khiến cô chờ anh thật sự không ổn.

Nhưng anh đã có cách.

Bởi vậy, Dương Miên Miên sau khi học xong khóa buổi tối, ra ngoài đã thấy một bạn cún, có vẻ đang chờ cô.

“Hải Tặc?” Dương Miên Miên hơi ngoài ý muốn, phạm vi hoạt động của Hải Tặc không phải chỗ này, nên hiếm đến đây.

Hải Tặc đứng lên, lắc lắc mình, bình tĩnh xuyên qua hàng học sinh đến cạnh cô, như một vệ sĩ uy nghiêm.

Dương Miên Miên nhịn không được cười rộ lên: “Em tới bảo vệ chị à.”

Cô ôm lấy nó, cảm thấy đã qua lâu rồi chưa bao giờ thân cận như vậy, từ khi Hải Tặc có Ca Cao, cô có Kinh Sở, đa số thờ gian đều ở cạnh người yêu, không giống như trước kia nương tựa nhau mà sống.

Hải Tặc tùy ý để cô ôm, chẳng sợ nữ sinh vây quanh đông đúc, nó vẫn đồ sộ bất động, quả thực là tông sư phong phạm.

“Đi thôi.” Có Hải Tặc làm bạn, Dương Miên Miên trong lòng càng thêm bình tĩnh.

Dưới ánh đèn đường mùa thu, bên cạnh bồn hoa, con mèo béo to miệng ngáp một cái, xong nó nghiêng đầu nhìn theo bóng cô gái ôm chú chó nhỏ đi xa dần, nó nghĩ nghĩ, rồi cũng đứng lên chậm rãi bước theo.

Ngày hôm sau, có người phát hiện trong hồ nước ở công viên có một cỗ nữ thi trôi nổi, cả cơ thể phình to, mặc trang phục đỏ, tóc dài tựa rong biển, trông như lệ quỷ lén bò từ địa ngục ra.
Bình Luận (0)
Comment