Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 100

Edit: Ngân Nhi

Lúc Diệp Tuệ tham gia show thì chân đã khỏi hẳn, không cần ngồi xe lăn nữa, cuộc sống được ôm cô đi tới đi lui mà Thẩm Thuật mong muốn cũng đã kết thúc.

Trước hôm ghi hình, Diệp Tuệ còn đi mua vài bộ quần áo với phong cách hoàn toàn trái ngược với Thẩm Thuật thường ngày.

Vì muốn che giấu thật kỹ nên Diệp Tuệ đã trang điểm nhiều lớp cho anh, ngay cả Tiểu Lưu khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thuật sau khi hóa trang cũng hoảng hồn một lúc, không ngờ là Thẩm Thuật cũng đi theo Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ rất hài lòng với khả năng hóa trang của mình, ngày ghi hình, hai người dậy rất sớm, Diệp Tuệ giúp Thẩm Thuật hóa trang thật tốt xong rồi mới đi ra cửa.

Trong số khách mời còn có cả Tống Bạch, đến ngày quay Diệp Tuệ mới biết, lúc cô đến địa điểm quay thì Tống Bạch còn chưa đến.

Căn phòng mà Diệp Tuệ đang đứng đây cũng chính là nơi mà bọn họ phải ở lại qua đêm.

Khách mời vẫn chưa đến đủ nên chương trình chưa được bắt đầu, đầu tiên Diệp Tuệ quét mắt nhìn một lượt căn phòng, kỳ lạ là trong này trống rỗng, không có một con ma nào cả, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Diệp Tuệ không nghĩ ngợi miên man nữa, dù sao có Thẩm Thuật ở đây rồi, cô không việc gì phải sợ hết, lại đưa mắt về nhìn anh.

cô cảm thấy có gì đó không đúng, các nhân viên nữ đứng bên cạnh anh cứ liếc nhìn anh mãi thôi, liếc xong lại chụm đầu vào bàn luận.

Ngay cả nhân viên đang đứng sau cô cũng nói chuyện về anh, lúc nghe thấy họ nói gì, Diệp Tuệ suýt thì muốn đóng gói anh mang về nhà luôn.

Hai nhân viên nữ đứng sau cô đồng thanh nói: “anh nhân viên mới đến kia đẹp trai quá!”

anh nhân viên này bọn họ không quen, mặc dù da hơi đen chút nhưng ngũ quan vẫn cực kỳ thu hút.

Trước kia Tống Bạch cũng đã từng hợp tác với Diệp Tuệ trong một show thực tế, cô bé luôn theo sau Diệp Tuệ gọi chị, sau đó hai người cũng có gặp nhau trong những hoạt động khác, nhưng Tống Bạch chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Thuật.

Vừa đi vào phòng, Tống Bạch đã chạy đến chỗ Diệp Tuệ, sau khi cô gặp tai nạn, Tống Bạch vẫn luôn mong ngóng cô khỏe lại.

“Chị Diệp Tuệ, em nhớ chị lắm.” Tống Bạch nói, “Ngày nào em cũng lên mạng đọc tin tức về chị đấy.”

Tống Bạch khoác tay Diệp Tuệ, vui vẻ cọ cọ vào người cô, làm quản lý của cô bé còn sợ là cô bé sẽ chùi hết lớp trang điểm trên mặt đi, phải vội vàng nhắc nhở cô bé mấy câu.

Diệp Tuệ cười xoa đầu Tống Bạch: “Dạo này học hành thế nào rồi?”

“Thi cuối kỳ em đứng top 50 của khóa đấy chị.” Tống Bạch vừa nói vừa ôm chặt tay Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật đứng bên cạnh cô, khẽ nhíu mày, hai cô gái này có phải hơi thân mật quá rồi không? Với cả…Bình thường Diệp Tuệ còn chưa bao giờ xoa đầu anh, vậy mà sao lại đối tốt với cô bé này thế?

Thẩm Thuật cố giữ bình tĩnh, tự nói với chính mình rằng đây chỉ là một cô bé mười mấy tuổi thôi, còn anh là chồng hợp pháp của cô cơ mà, không thể cứ ghen tuông bừa bãi như trước được.

Diệp Tuệ đã phát hiện ra ánh mắt u oán của người nào đó rồi, không khỏi nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Cái mặt kia đã bị cô dặm phấn cho đen đi rồi, giờ sắc mặt anh còn đen lại nữa, làm cô buồn cười không chịu được, Thẩm Thuật ngay cả lúc ghen nhìn cũng đẹp trai quá đi.

“anh nhân viên đứng bên cạnh Tiểu Lưu là người mới ạ?” Tống Bạch hỏi nhỏ, cô bé cảm thấy trên người Thẩm Thuật toát ra một loại khí chất mà người ta không dám tới gần.

không biết có phải cô bé bị ảo giác không mà còn cảm thấy người kia có chút địch ý với mình nữa.

Diệp Tuệ vỗ vào người Thẩm Thuật, nghiêm túc giới thiệu với Tống Bạch: “anh ấy là Tiểu Thẩm.”

Thẩm Thuật được gọi là “Tiểu Thẩm” lúc này chỉ biết giật nhẹ khóe môi, anh rất phối hợp gật đầu một cái, không nói tiếng nào, cực kỳ trầm mặc.

Tống Bạch ồ một tiếng, bị thái độ của Thẩm Thuật dọa chạy mất, ngồi xổm bên cạnh đạo diễn nghịch điện thoại.

Các khách mời dần đến đông đủ, tám giờ tối, mọi người đứng trong phòng khách, chuẩn bị ghi hình trực tiếp trên mạng.

Nơi này là căn nhà bị ma ám mà người ta hay đồn, bây giờ đã trở thành địa điểm quay.

Mặc dù có lời đồn như vậy, nhưng nơi đây chưa từng xảy ra tai nạn chết người, cho nên tổ chương trình mới quyết định lựa chọn.

Các khách mời có cả nam và nữ, nhân viên làm việc thì phái nam nhiều hơn, dương khí coi như đầy đủ, còn có cả đội an ninh y tế chuyên nghiệp nữa, không có gì phải sợ cả.

Diệp Tuệ nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ trầm tính, đứng yên ở một góc, lúc tự giới thiệu bản thân cũng chỉ nói đúng một câu, chị ấy họ Chu.

Chương trình vừa bắt đầu, đạo diễn liền nói lại cho mọi người biết về câu chuyện xưa trong căn nhà này.

Tục truyền từ thời dân quốc, ở con đường này có một rạp hát, là nơi tụ hội của rất nhiều danh ca nổi tiếng, mà căn nhà này là nơi ở của một người phụ nữ rất thích nghe hí khúc.

Chiến tranh nổ ra, bom đạn phá hủy toàn bộ mảnh đất này, gần như san phẳng thành bình địa.

Về sau khi con đường này được gây dựng lại, ở căn nhà thứ nhất của khu phố, người ta thường xuyên nghe được tiếng hát lúc nửa đêm, còn có tiếng bước chân, nhưng ra cửa xem thì không thấy có bóng dáng ai cả.

Mặc dù không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng cũng đủ khiến cho người ở trong căn nhà này sợ hãi dọn đi nơi khác, lâu dần, căn nhà này không có ai dám ở.

Đạo diễn kể lại câu chuyện nghe rất sống động, cảm giác như đúng là có câu chuyện ấy thật vậy.

Các khách mời ngồi quây quần trên salon, tiếng đồng hồ trong căn phòng phát ra âm thanh trầm thấp, giọng của đạo diễn Tôn trầm khàn theo tiếng kim giây đồng hồ chạy, khiến cho lòng người run sợ.

Đạo diễn Tôn nở nụ cười đáng sợ: “Đây chính là nơi mà các bạn sẽ ngủ lại tối nay, chúc các bạn may mắn.”

một người tên Kim Cương với thân hình cường tráng lên tiếng khinh thường: “Đạo diễn à, tổ chương trình tối nay cũng phải ở lại đây luôn còn gì?”

Bầu không khí đáng sợ mà đạo diễn Tôn vất vả tạo ra đã bị phá hỏng trong chớp mắt: “…”

Cùng lúc đó, dân mạng đang ngồi xem trực tiếp cũng hưng phấn đến mất ngủ.

“Livestream nhà ma vào buổi đêm, tối nay khỏi ngủ luôn nhá!”

“Mọi người nhìn cái người ở trong góc kia đi, trông lạ lắm đúng không? Các nghệ sỹ khác tôi biết hết, chỉ có người kia là ai vậy? Đừng nói là ma nhé aaaaa!!!”

“Lầu trên đừng có tự dọa mình! Tổ chương trình có nói là mời chuyên gia tới mà, tôi thấy người kia nhìn có vẻ có khí chất lắm, Diệp đại tiên của chúng ta phải đối đầu với thiên sư chân chính rồi ha ha ha.”

Sau khi đạo diễn rời đi, các khách mời bắt đầu ngồi xuống, bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến giờ ngủ.

Diệp Tuệ lấy mì tôm trong túi ra: “Có ai thấy đói không? Muốn ăn đêm không?”

Kim Cương giơ tay: “Cho tôi hai gói.”

Vì giữ dáng nên các khách mời nữ đều không có thói quen ăn đêm.

Tống Bạch lấy bài tập Toán ra, nói: “Chờ lúc em làm bài xong thì mì cũng được nấu xong rồi.”

Kim Cương nhìn tờ bài tập của Tống Bạch, xung phong nhận trách nhiệm giảng dạy cho cô bé, đừng thấy người ta chỉ phát triển cơ bắp mà nhầm nhé, năm đó thành tích thi tốt nghiệp của anh rất tốt đó.

Kim Cương to con ngồi bên cạnh Tống Bạch là học sinh trung học, rất kiên nhẫn giảng cho cô bé mấy bài tập Toán.

Triệu Hủy lấy mặt nạ trong túi ra, rửa mặt sạch sẽ rồi đắp lên, vừa đắp vừa nghịch điện thoại.

Bầu không khí rất hài hòa, sự bình tĩnh của các nghệ sỹ khiến cho đạo diễn Tôn rất hài lòng, đây là điều mà ông mong muốn. Bây giờ bọn họ bình thản thế này thôi, đến đêm khuya tổ chương trình sẽ tạo ra những tình huống rất đáng sợ, đảm bảo khiến cho bọn họ sợ hãi.

“Tôi có cảm giác các nghệ sỹ không phải là đến nhà ma ở mà là đang hưởng thụ cuộc sống thì đúng hơn ấy.”

“Ở trong nhà ma mà nấu mì tôm, làm bài tập, đắp mặt nạ dưỡng da, các anh chị còn làm được chuyện gì nữa thì làm nốt cho em xem đi, ha ha ha ha muốn em cười chết sao?”

Mùi mì tôm tỏa hương ngào ngạt khắp phòng, cuối cùng cũng có một khách mời ý thức được là bọn họ đang tham gia một chương trình về ma quỷ tâm linh.

Khổng Giang nói: “Thơm quá, có sợ sẽ dụ ma quỷ tới không?”

Bình luận chạy qua toàn những chữ ha ha ha ha, không ai tin đây là nhà ma thật cả.

Các khách mời cười nói vui vẻ, trong bếp, Diệp Tuệ mở vung nồi, chuẩn bị gắp mì ra bát.

Chu thiên sư vẫn rất trầm tĩnh, sắc mặt nặng nề ngồi ở một góc, lạnh lùng nhìn một lượt các khách mời, lắc đầu thở dài.

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thở dài, khiến mọi người sợ đến toát mồ hôi lạnh, theo âm thanh nhìn lại, tầm mắt bọn họ đều tập trung trên người Chu thiên sư.

Sao Chu thiên sư lại đột nhiên than thở như thế? Có chuyện gì xảy ra sao?

Bọn họ đã quên rằng, Chu thiên sư cũng chỉ là một khách mời bình thường mà tổ chương trình mời tới, người ta có những hành động gì cũng không có nghĩa là trong nhà này có chuyện không bình thường.

Các khách mời càng nghĩ càng thấy sợ, trong đầu đã hiện lên rất nhiều cảnh đáng sợ trong phim kinh dị.

Chỉ có duy nhất Diệp Tuệ là bình tĩnh, cô nghiêm túc hỏi: “Chu thiên sư, chị có muốn ăn mì không?”

Chu thiên sư nghĩ một lúc, chậm rãi giơ một ngón tay ra, nói: “Cho tôi một bát ít thôi.”

thì ra không phải Chu thiên sư phát hiện ra điều bất thường, mà là người ta đói bụng thôi. Tất cả mọi người đều mở mang tầm mắt, bọn họ sững sờ nhìn Diệp Tuệ lấy thêm một bát mì tôm bưng tới cho Chu thiên sư.

Sau đó, lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến Chu thiên sư lạnh lùng thanh cao cầm đũa gắp mì hút sùn sụt, vẻ mặt tuy vẫn nghiêm trang, cơ mà…

Chu thiên sư à, sự tôn quý của chị đi đâu mất rồi?

“Khách mời ai cũng lầy cả, đến Chu thiên sư mà cũng như vậy luôn.”

“Người ta là đệ tử chính tông của phái Mao Sơn, là một thiên sư chân chính đó, chẳng qua hơi khó tính chút thôi, thôi tôi không bịa tiếp được nữa rồi, mời lầu dưới.”

Chương trình này sẽ ghi lại toàn bộ quá trình cho khán giả xem, tất cả các ngóc ngách trong nhà đều có gắn camera theo dõi.

Tất nhiên sẽ có một nhà vệ sinh không có camera, cảnh các nghệ sỹ thay quần áo sẽ không bị quay lại.

Tuy nhiên vì số lượng khách mời tương đối nhiều nên không thể chờ xếp hàng để vào chung một nhà vệ sinh được, các nghệ sỹ nữ có thể vào nhà vệ sinh khác rồi lấy quần áo bịt camera lại là xong.

Diệp Tuệ đi vào toilet không có camera, cô thay quần áo ngủ, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.

“Diệp Tuệ đâu rồi?! không thấy cô ấy đâu cả, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nghĩ đến thể chất đặc biệt của cô ấy, tự dưng tôi thấy lo quá.”

“Giời ạ, Diệp Tuệ vừa mới vào toilet thôi, khuya rồi đừng nói lung tung, ở đó có nhiều nhân viên như thế, sao mà có chuyện gì được.”

Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, lúc Diệp Tuệ đánh răng, cô cúi đầu xuống, không lâu sau bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, dường như cảm nhận được điều gì đó.

cô dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên gương hiện lên ba chữ: Tây Sương Ký.

Tay cầm cốc của cô trở nên căng cứng, làm bộ như không có việc gì, bắt đầu súc miệng.

một lát sau cô ngẩng lên tiếp thì thấy chữ trên gương đã biến mất, trong gương phản chiếu mặt của cô, mặt gương sạch sẽ không bị đọng một chút hơi nước nào.

Diệp Tuệ liếc nhìn quanh một vòng, không thấy có gì cả.

Nếu ở đây có ma thì tại sao đôi mắt này của cô lại không nhìn thấy chứ?

Diệp Tuệ ban nãy còn bình tĩnh nấu mì tôm, giờ ăn no xong đánh răng rửa mặt thì lại không bình tĩnh nổi nữa rồi.

Lúc đi ra toilet, sắc mặt cô hơi tái đi, mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Thẩm Thuật đang ở bên ngoài trường quay.

Thẩm Thuật ngồi đằng sau máy quay, anh vẫn luôn chú ý tới Diệp Tuệ, hai người nhìn nhau, Thẩm Thuật dùng khẩu hình nói với cô: Đừng sợ, anh ở đây.

Diệp Tuệ gật đầu, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Thuật là cô sẽ dũng cảm hơn rất nhiều.

Dân mạng với con mắt tinh tường cũng đã nhận ra sự khác lạ của Diệp Tuệ.

“Sắc mặt của Diệp Tuệ hình như hơi là lạ, có phải đã có chuyện gì trong toilet không? Trong đấy không có camera nên không ai nhìn thấy gì cả.”

“Mấy người nghĩ xem Diệp Tuệ vừa mới nhìn ai? Lúc nãy cô ấy cứ một mực nhìn về một hướng, ở đó có một người rất quan trọng sao?”

“Chắc là đang nhìn đạo diễn thôi chứ nhìn ai, trong phòng toàn các nhân viên công tác thôi mà.”

Mặc dù căn nhà này có rất nhiều phòng riêng, nhưng các nhân viên muốn đảm bảo an toàn cho các nghệ sỹ, nên bọn họ buộc phải để cho tất cả khách mời ở chung một chỗ để tiện theo dõi.

Buổi tối, khách mời nam và khách mời nữ chia làm hai nhóm, tất cả nằm tất ở trong phòng khách mà ngủ.

Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, các nghệ sỹ bận rộn trải chăn đệm thật dày rồi chui vào nằm.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật ở cách cô không xa, sau đó nằm xuống.

đang lúc mọi người chuẩn bị nói chuyện đôi ba câu thì đèn trên trần nhà bỗng lóe lên mấy cái, đèn đang tắt tự dưng lại sáng lên.

Bầu không khí bỗng chốc căng như dây đàn, dường như chỉ cần kéo nhẹ là sẽ đứt. Giờ phút này, mọi người không hẹn mà cùng im lặng, cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió bên ngoài cửa sổ.

Diệp Tuệ nhìn mọi người một lượt, cô phát hiện trừ cô ra thì ai cũng đang sợ, đến cả Kim Cương luôn tự xưng là không sợ trời không sợ đất cũng đang nằm cứng đơ một chỗ.

Tống Bạch thì càng không cần phải nói, cô bé vội vàng rúc sát vào người Diệp Tuệ, dính chặt lấy cô, bấy giờ mới cảm thấy an tâm hơn.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, quả nhiên anh vẫn bình thản đứng yên tại chỗ, chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

Người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh là Kim Cương, hình như anh ấy đã bình tĩnh trở lại, cười hì hì hai tiếng: “Đừng sợ, phòng ốc cũ rồi nên đèn đóm chập chờn là chuyện bình thường, không vấn đề gì đâu.”

Diệp Tuệ cũng vỗ vai Tống Bạch để an ủi cô bé.

Tống Bạch hỏi nhỏ: “Chị ơi, chị có nghĩ trong nhà này có ma không?”

Diệp Tuệ biết nơi này chắc chắn có ma, nhưng cô không thể nói thẳng với Tống Bạch như thế được, không thì tất cả mọi người sẽ hoảng sợ mất.

Giọng Tống Bạch tuy không lớn, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh nghe vẫn rất rõ ràng, cô bé vừa nói xong, tất cả khách mời đều quay sang nhìn Diệp Tuệ, chờ cô trả lời.

Diệp Tuệ cười nói: “Ở đây nhiều người thế này, cho dù có ma thì nó cũng không dám xuất hiện đâu.”

Diệp Tuệ không trả lời thẳng câu hỏi của Tống Bạch mà nói đùa với cô bé, nhưng cũng đủ khiến mọi người an tâm hơn.

Kim Cương cũng phụ họa theo lời cô, anh ấy thậm chí còn đánh bạo muốn kể chuyện ma: “Lúc này mà không kể chuyện ma thì tiếc quá.”

“Để tôi kể cho mọi người một phiên bản hài nhé, đảm bảo ai cũng phải cười cho mà xem.”

Nghe anh ấy nói muốn kể chuyện, mọi người đều đồng loạt xúm vào, Kim Cương là một người rất sôi nổi, truyện anh ấy kể chắc chắn sẽ làm cho mọi người thích thú.

“Ngày xửa ngày xưa, có một người không tin rằng trong nhà này có ma nên đã đánh liều dọn vào ở. Buổi tối ngày thứ nhất, anh ấy phát hiện đèn trong nhà bị hỏng hết, làm thế nào cũng không bật sáng được, cho nên sợ quá phải mời thầy về nhà xem thế nào.”

“Mà ông thầy kia cũng chỉ là một tên gà mờ, sau khi kiểm tra toàn bộ các phòng, cuối cùng ông ấy nói là đèn không sáng vì dây điện bị chuột cắn đứt rồi, khuyên anh ấy còn trẻ không nên mê tín quá.”

“Sau khi nối lại dây điện, quả nhiên đèn đã sáng, mấy ngày sau không xảy ra chuyện gì nữa. Đến ngày thứ tư…”

Câu chuyện của Kim Cương vừa mới bắt đầu thì đèn trên trần rất phối hợp mà chập chờn vài cái, sau đó tắt phụt, cả căn nhà chìm trong bóng tối.

không khí lại rơi vào yên tĩnh.

Diệp Tuệ rất bình tĩnh đứng dậy đi tới chỗ công tắc điện, vừa nãy cô đã tận mắt trông thấy có một con ma chơi xấu dập cầu dao điện đi.

cô bật đèn lên, căn phòng lại sáng trở lại, chiếu lên gương mặt cứng đờ của các khách mời, Diệp Tuệ là người duy nhất giữ được bình tĩnh, trấn an cảm xúc của mọi người.

“Kim Cương, chuyện anh kể hay lắm, điện vừa nhảy áp nên đèn mới tắt thôi.”

Trong nháy mắt mọi người đều tập trung nhìn Diệp Tuệ, ai cũng bị thái độ bình tĩnh của Diệp Tuệ ảnh hưởng nên cũng từ từ thả lỏng tâm trạng.

thật ra tổ đạo diễn cũng có ý định chơi xấu một chút để dọa các khách mời, nhưng không ngờ bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đèn đã tắt rồi.

“Vừa rồi anh tắt đèn đấy à? Sao tôi không thấy gì?”

“Tôi còn tưởng là anh tắt chứ, hay là có ai tắt mà tôi với anh không nhìn thấy nhỉ?”

Các nhân viên bắt đầu xôn xao, không hiểu sao lại có chuyện vừa rồi xảy ra.

Đạo diễn tưởng là các nhân viên làm, còn khen bọn họ vì đã tạo hiệu ứng kịp thời, không ngờ các nhân viên cũng chẳng biết gì cả.

Diệp Tuệ liếc mắt nhìn Thẩm Thuật, không hiểu sao cô lại cảm giác được sự tự hào trong ánh mắt của Thẩm Thuật nhìn cô.

Bình thường ở trước mặt anh cô luôn là một đứa nhát gan, bây giờ lại có thể bình tĩnh đến vậy, không còn cách nào cả, các khách mời ai cũng sợ hãi, cô phải can đảm lên thôi.

Diệp Tuệ cúi đầu cười trộm, không dám để cho camera quay được.

Kim Cương nhận được lời khen từ Diệp Tuệ, tiếp tục kể nốt câu chuyện còn dang dở, các khách mời cũng hào hứng, chuyện ma chính là như thế đó, càng sợ lại càng muốn nghe.

“Đến buổi tối ngày thứ tư, người kia lại cảm thấy có gì đó không bình thường, nửa đêm bỗng có tiếng ai đó gõ cửa…”

Cốc cốc cốc!

Chuyện ma của Kim Cương lại linh nghiệm rồi, cái cửa sổ ngay gần chỗ anh ấy không biết bị ai gõ, làm anh ấy sợ quá ngậm chặt miệng lại.

Mọi người đồng loạt nghĩ đến mấy tin đồn về Diệp Tuệ, nghe nói cô là đại sư có thể hàng yêu trừ ma, cho nên bọn họ theo bản năng coi Diệp Tuệ là vị cứu tinh, ồ ạt chạy tới núp phía sau cô.

Trong số họ thì có Kim Cương chạy nhanh nhất, cả nhóm ai cũng run hết người, hoàn toàn quên mất vị thiên sư chân chính kia.

Chu thiên sư: “…”

Cốc cốc cốc!

Lại thêm ba tiếng gõ cửa.

Diệp Tuệ đã nhìn thấy con ma nghịch ngợm đứng bên ngoài cửa sổ, nó rất phối hợp với câu chuyện Kim Cương kể, tái hiện lại khung cảnh trong câu chuyện.

cô vẫy tay với Thẩm Thuật, nói: “anh mở cửa sổ giúp tôi được không?”

Thẩm Thuật kéo thấp mũ xuống, tay cầm máy quay, gần như che hết cả gương mặt.

anh cúi đầu đi tới bên cạnh Diệp Tuệ, hai người cùng đi tới chỗ cửa sổ. Thẩm Thuật mở cửa ra, con ma kia bất ngờ bị cửa đập mạnh vào mặt làm ngã vật ra đất, trên cửa sổ vẫn còn in hằn vết mặt của nó.

Kim Cương run rẩy chỉ tay vào cửa sổ: “Diệp Tuệ, hình như trên cửa có hình mặt người đúng không?”

Diệp Tuệ bình tĩnh lấy khăn tay ra lau cửa sạch sẽ: “Có sao?”

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, Diệp Tuệ à, cô đừng có nói là mắt chúng tôi kém đấy nhé, ai cũng thấy là cô vừa mới lau đi cái thứ đáng sợ kia rồi đó nha.
Bình Luận (0)
Comment