Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 136

Edit: Ngân Nhi

“Tứ Diện Sở Ca” đã đóng máy, việc quay phim vô cùng thành công, đạo diễn đã có thể dự liệu được doanh thu phòng vé siêu cao rồi.

Tối nay tổ chức tiệc mừng phim đóng máy, Diệp Tuệ là nữ chính tất nhiên sẽ tham dự, nhưng mà vì cơ thể cô yếu nên Thẩm Thuật cứ phải dặn đi dặn lại là lúc nào thấy không thoải mái thì phải nói cho anh biết ngay.

anh sẽ ở bên ngoài chờ cô, chỉ cần cô ra ngoài là sẽ thấy anh luôn.

Diệp Tuệ không muốn Thẩm Thuật lo lắng nên đồng ý với anh, lúc ngồi được một nửa bữa tiệc, Diệp Tuệ cảm thấy hơi chóng mặt, cô gọi điện thoại cho Thẩm Thuật, anh bảo cô đi ra ngoài ngay lập tức.

Diệp Tuệ đi ra nhà hàng, thấy bên ngoài có một chiếc xe đen đang đỗ, Thẩm Thuật ngồi trong xe, mắt vẫn luôn để ý về phía này.

Vừa nhìn thấy Diệp Tuệ, Thẩm Thuật xuống xe luôn, sải bước dài tới trước mặt cô. anh đỡ vai cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô hỏi: “Em thấy không thoải mái chỗ nào?”

Diệp Tuệ nói: “Thẩm Thuật, em mệt quá.” không biết vì sao mà hôm nay cô rất mệt, mí mắt cứ run lên, muốn mở to mắt ra cũng khó.

Thẩm Thuật: “Về nhà thôi.”

nói xong anh bế cô lên đi về phía trước, Diệp Tuệ nhìn xung quanh, vùi đầu vào ngực anh nói: “sẽ có người nhìn thấy đấy.”

Thẩm Thuật trầm giọng: “Kệ người ta.”

Diệp Tuệ không nói nữa, tiếp tục co người trong lòng anh, không ngẩng đầu lên. Bây giờ cô thật sự rất rất là mệt, cảm giác mệt hơn hẳn mọi lần, toàn thân nặng trịch.

Ngay cả lời Thẩm Thuật nói cô cũng không nghe lọt tai luôn.

Thẩm Thuật nhẹ nhàng đặt Diệp Tuệ vào ghế xe, Diệp Tuệ đã ngủ rồi, anh lái xe rất chậm, dọc đường xe chạy rất êm.

Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ đi vào thang máy, về đến nhà, anh thay đồ ngủ cho cô, sau đó anh cũng thay quần áo rồi ngồi bên cạnh cô.

Diệp Tuệ lúc này mới tỉnh, cô mở mắt nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói: “đã về đến nhà rồi sao?”

cô vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi khàn, Thẩm Thuật đưa cho cô một cốc nước, nói: “trên đường về em đã ngủ mất rồi.”

anh lo lắng hỏi: “Trong buổi tiệc có chuyện gì sao? Sao em lại mệt đến thế?” Da Diệp Tuệ bình thường đã trắng, nhưng bây giờ nhìn càng trắng hơn, trông thấy cả mạch máu mờ mờ hiện lên, khiến cho anh thật sự sợ hãi.

Lúc này, tim Diệp Tuệ bỗng thắt lại, sau đó đập nhanh hơn, sự hoang mang lo lắng khó có thể kìm nén được, cứ thế dâng lên lan ra khắp toàn thân.

Diệp Tuệ cảm thấy như có một thứ gì đó nghẹn lại trong họng, huyệt thái dương giật liên tục, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.

Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, cảm giác đó đã biến mất, nhưng vẫn còn hơi khó chịu. cô nhìn Thẩm Thuật, không nói gì. Thẩm Thuật chú ý đến ánh mắt cô, anh ân cần hỏi: “Sao vậy em?”

Diệp Tuệ lắc đầu: “không có gì, em chỉ muốn nói chuyện với anh một lát thôi.”

Thẩm Thuật nói: “Em nói đi, anh nghe đây.”

Diệp Tuệ yên lặng nhìn Thẩm Thuật chăm chú, cô bỗng nhiên giơ tay lên đặt vào giữa hai hàng lông mày của anh, vuốt nhẹ: “anh phải cười nhiều lên, anh mà còn cứ nhíu mày thì chỗ này sẽ có nếp nhăn đấy.”

Những ngày qua vì chuyện sức khỏe của cô mà Thẩm Thuật vẫn luôn u sầu, cho nên thường hay nhíu mày.

Diệp Tuệ nghĩ Thẩm Thuật đẹp trai thế này, cho dù giữa lông mày có nếp nhăn thì cũng không ảnh hưởng gì đâu. Nhưng mà vấn đề là cô không muốn ngày nào anh cũng lo lắng cho cô như vậy.

Thẩm Thuật cười nói: “anh biết rồi.”

Diệp Tuệ biết hôm nay cô lại ngủ mê man, chắc chắn lại khiến anh lo rồi, cô trấn an anh: “anh yên tâm, em không sao đâu. Bọn mình đã đến viện kiểm tra rồi mà, không phát hiện ra vấn đề gì khác thường hết, em chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là sẽ khỏe thôi.”

Thẩm Thuật nhìn cô vài giây rồi nói: “Ừ.”

Diệp Tuệ nắm tay anh, nghiêm túc nói: “thật đấy, em sẽ không rời xa anh đâu, bọn mình còn phải nắm tay nhau đi hết cuộc đời cơ mà.”

nói xong, trong lòng cô bỗng thấy rất chua xót, cô mở to mắt, nước mắt không tự chủ rơi xuống, nức nở nói: “Đời này bọn mình nhất định sẽ không lìa xa nhau như kiếp trước nữa đâu.”

Thấy Diệp Tuệ khóc, Thẩm Thuật càng lo lắng hơn: “Sao em lại khóc? Có chuyện gì vậy?”

anh nắm tay cô, nhìn cô không chớp mắt, lòng cực kỳ lo sợ.

Diệp Tuệ lắc đầu: “Em không biết nữa, tự nhiên thấy hơi khó chịu, lòng trống rỗng.”

Dưới đáy lòng có một nỗi sợ hãi không thể ức chế được, chôn xuống một mầm mống bất an trong cô, mặc dù đã cố kìm nén nhưng vẫn thấy cực kỳ hoảng sợ.

Thẩm Thuật rất đau lòng, thầm thở dài một tiếng, sau đó nghiêng người dịu dàng ôm lấy cô.

Lúc được hơi thở của anh vây quanh, sự bất an trong lòng Diệp Tuệ cũng tản đi chút ít. Thẩm Thuật cúi đầu, chăm chú nhìn cô.

Diệp Tuệ cũng nhìn lại anh.

Trong đêm tối yên tĩnh, Thẩm Thuật rũ mắt xuống, chậm rãi ghé lại gần cô, môi anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, động tác cực kỳ dịu dàng, giọng nói dễ nghe truyền vào tai cô.

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Diệp Tuệ nhìn anh, đáy mắt ẩn giấu một cảm xúc khó tả, cô không muốn anh lo nên nói: “Em ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi.”

Thẩm Thuật nhìn cô một lúc, môi mỏng cong lên: “Ừ.”

Diệp Tuệ cười nói: “Chúc anh ngủ ngon, ngày mai gặp.” Vừa dứt lời, cô đã nhắm hai mắt lại.

Thẩm Thuật không thấy cô nhắm mắt, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sáng mai em muốn ăn gì? anh giúp em…”

Giọng anh nhỏ dần, cuối cùng thì dừng lại. anh nhìn góc mặt nghiêng của Diệp Tuệ, khẽ mỉm cười.

Diệp Tuệ mới nhắm mắt chứ chưa ngủ hẳn, cô mơ màng nghe thấy tiếng Thẩm Thuật nói, rõ ràng ở ngay trước mặt nhưng lại như cách một tầng sa.

cô muốn trả lời anh, nhưng lại mệt đến mức không mở miệng được.

Diệp Tuệ cảm thấy mắt mình nặng trĩu, người cũng nặng, giống như bị một vật nặng kéo xuống vực sâu không đáy.

Dường như cô sắp chìm vào một giấc mơ đẹp không thể tỉnh lại được, nhưng mà, trong giấc mơ này không có Thẩm Thuật.

Lời Thẩm Thuật nói, cô vẫn chưa kịp trả lời, cô không thể ngủ.

Diệp Tuệ giãy người, cô muốn tỉnh lại, cô muốn mở mắt ra nhìn Thẩm Thuật, nhưng đã dùng hết sức mà cô chỉ có thể mở được một khe hở bé tí.

Trong thoáng chốc tựa như có ánh sáng chiếu vào, bóng tối hòa vào gương mặt anh, đợi lúc cô nhìn thấy rõ thì ánh sáng lại biến mất.

Đầu óc cô hỗn loạn, thật sự rất mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, ngay cả sức để mở mắt cũng không có.

Diệp Tuệ nghĩ, thôi vậy, để mai dậy rồi trả lời anh sau cũng được, chắc anh cũng hiểu cho cô thôi.

Dù sao cũng chỉ ngủ một giấc thôi mà, hôm sau dậy là cô có thể nhìn thấy Thẩm Thuật rồi, giấc mộng đen tối này sẽ kết thúc ngay.

Diệp Tuệ thả lỏng cơ thể, ngủ say.

Thẩm Thuật thấy cô không nói gì, biết là cô đã ngủ rồi, liền cười nói: “Ngủ ngon.”

anh dịu dàng kéo chăn lên đắp cho cô, sau đó với tay tắt đèn đi.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, rèm cửa sổ khép hờ, ánh trăng chiếu xuống sàn nhà, tạo thành những điểm sáng lốm đốm.

Thẩm Thuật nằm xuống, động tác rất khẽ, sợ làm Diệp Tuệ thức giấc. anh không ngủ mà nằm nghiêng người nhìn cô.

Trong bóng tối yên tĩnh, hơi thở Diệp Tuệ chậm và đều, cô ngủ rất say.

Nhưng Thẩm Thuật thì không ngủ được, trong lòng anh có rất nhiều suy nghĩ.

Giống như mấy lần trước, hôm nay Diệp Tuệ lại mệt đến mức không mở nổi mắt, trong chuyện này tất nhiên sẽ có cả lý do quay phim, nhưng trước đây khi quay phim cô chưa từng mệt đến mức này.

Việc này bắt đầu từ khi Diệp Tuệ giơ tay đỡ lấy thanh kiếm kia.

Thẩm Thuật ngày nào cũng suy nghĩ vì lo cho tình trạng cơ thể của cô, nhưng hai người đã đi viện khám rồi, cơ thể Diệp Tuệ không hề có bất cứ vấn đề gì hết.

anh thở dài, thôi, mọi việc rồi sẽ phát triển theo chiều hướng tốt thôi mà.

anh lại nhìn cô một lúc nữa, sau đó nhắm mắt lại, một lát sau, Thẩm Thuật cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tuy anh đã ngủ rồi, nhưng kỳ lạ là tối nay anh tỉnh dậy rất nhiều lần, đáy lòng mơ hồ có sự bất an, mi tâm cũng giật liên hồi.

anh hơi cau mày, mỗi lần tỉnh dậy đều nhìn Diệp Tuệ một cái, Diệp Tuệ không tỉnh, cô vẫn đang thở rất chậm.

Bấy giờ anh mới yên tâm, tiếp tục nhắm hai mắt lại.

một đêm cứ thế yên lặng trôi qua, trăng sáng biến mất, mặt trời ló rạng. Sáng sớm cuối xuân, không khí tràn ngập sương mù, hơi ẩm ướt.

Thẩm Thuật mở mắt ra, anh nhìn đồng hồ, bây giờ mới năm giờ rưỡi, không biết tại sao hôm nay tự dưng anh lại dậy sớm thế.

Điều đầu tiên sau khi anh tỉnh giấc là quay đầu nhìn Diệp Tuệ, cô ngủ rất say, hình như còn chưa thay đổi tư thế.

anh nhớ bình thường khi đi ngủ cô vẫn hay lăn qua lộn lại, có khi còn tự lăn vào ngực anh.

Từ sau khi cơ thể Diệp Tuệ suy yếu, tư thế ngủ của cô trở nên rất yên ổn, cô thường chỉ giữ nguyên một tư thế và ngủ cả đêm, bây giờ cũng vậy.

Nhưng Thẩm Thuật vẫn thích Diệp Tuệ như trước hơn, như thế cô mới có sức sống, không như bây giờ, an tĩnh đến mức khiến cho anh thấy sợ.

Vì lo cho cô nên tối qua anh ngủ không ngon giấc, cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, không đếm được bao lần.

Huyệt thái dương của anh hơi đau, một tay anh gối sau đầu, mắt nhìn trần nhà, không gọi Diệp Tuệ dậy.

anh muốn cô được ngon giấc.

anh yên lặng nằm trên giường, đợi đến khi trời sáng hẳn.

một lúc sau, Thẩm Thuật đứng lên, bước khẽ ra cửa đi mua bữa sáng cho Diệp Tuệ. Tối qua anh hỏi cô muốn ăn gì, cô vẫn chưa trả lời anh, anh đành tự quyết định mua cháo vậy, sau khi về nhà sẽ đánh thức cô dậy, nhiệt độ cháo cũng vừa đủ để ăn.

Thẩm Thuật về nhà, anh đi tới trước giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng gọi: “Diệp Tuệ, dậy thôi em.”

Diệp Tuệ không có phản ứng gì, vẫn ngủ rất say.

Khóe môi anh cong lên, anh biết cô rất tham ngủ, từ khi nằm viện lại càng thích ngủ hơn, anh phải gọi ba bốn lần thì cô mới chịu dậy, sau đó cô sẽ nhăn nhó nói “Sao em lại dậy muộn thế này” rồi nắm tay anh mỉm cười.

Thẩm Thuật mới chỉ gọi một lần, Diệp Tuệ vẫn ngủ. anh không lo, vì anh biết gọi thêm một lần nữa là cô sẽ tỉnh thôi.

Trong không gian yên tĩnh, Thẩm Thuật đã gọi đến lần thứ ba, anh nhìn gương mặt cô, dịu dàng nói: “Dậy đi thôi.”

Sau đó anh không nói thêm nữa, chỉ chờ Diệp Tuệ mở mắt ra, chờ Diệp Tuệ cười với anh, chỉ một cử chỉ nhỏ thôi nhưng lại khiến anh làm việc này không biết mệt.

Nhưng hôm nay, Diệp Tuệ vẫn không có phản ứng gì, vẫn yên lặng ngủ say.

Thẩm Thuật khẽ cau mày, anh lại gọi thêm mấy lần nữa, còn lay người cô, nhưng cô vẫn không phản ứng lại.

Giây phút này, cơn khủng hoảng lập tức dâng vọt như nước thủy triều, tay Thẩm Thuật run lên, thân thể cứng đờ, trong lòng anh có một dự cảm cực kỳ xấu, tay run rẩy giơ ra trước mũi Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật thở phào nhẹ nhõm, may là cô vẫn còn thở, chỉ ngủ say đến mức anh gọi mãi vẫn không dậy thôi.

anh lập tức gọi cho Mạnh Hàn, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Diệp Tuệ hôn mê rồi, tôi gọi thế nào cô ấy cũng không tỉnh.”

Mạnh Hàn nói: “Tôi ở bệnh viện chờ hai người.”

Thẩm Thuật cúp máy, nhanh chóng nâng Diệp Tuệ lên, mặc quần áo tử tế cho cô, anh không dám chậm trễ một giây nào, vội vàng bế cô đi ra ngoài.

Thẩm Thuật bước rất nhanh, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc, nhưng lúc đi qua phòng khách anh đã đánh vỡ khá nhiều tách trà.

Từ trước đến giờ anh vẫn luôn tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh, nhưng bây giờ anh gần như mất hết tất cả lý trí, tay không thể ngừng run lên.

Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ xuống thang máy, đi tới trước xe, anh mở cửa xe ra, cực kỳ cẩn thận đặt cô ở ghế sau.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, đặt tay Diệp Tuệ lên bụng cô, còn kê chăn cạnh đầu cô, đề phòng cô bị đập đầu.

Làm xong xuôi, Thẩm Thuật lại nhìn một lần, xác nhận chắc chắn Diệp Tuệ sẽ không bị va đập mạnh thì mới ngồi vào ghế lái.

Trước khi khởi động máy, Thẩm Thuật quay đầu nhìn cô thêm lần nữa, anh đang rất lo lắng, nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh.

anh hít sâu một hơi, lúc này anh tuyệt đối không thể sợ hãi.

Cằm anh căng cứng, môi mỏng mím lại, ánh nắng bao phủ lấy gương mặt tái nhợt, gần như không còn giọt máu.

anh nhìn về phía trước, nhấn chân ga, lái xe trong màn sương mù mờ ảo.

Xe đến bệnh viện, Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ đi vào phòng bệnh, Mạnh Hàn đã chuẩn bị hết mọi thứ từ trước, trong phòng bệnh còn có một vài bác sĩ và y tá khác.

Mạnh Hàn nhìn Diệp Tuệ, cau mày nói: “Bây giờ chúng tôi phải kiểm tra một chút tình trạng cơ thể của Diệp Tuệ.”

Thẩm Thuật đi ra ngoài phòng bệnh, ngồi xuống ghế ở hành lang, hành lang lúc này yên tĩnh không người, đưa mắt nhìn sang chỉ thấy một màu trắng bao phủ, khiến cho tâm trạng người ta càng thêm đè nén khó chịu hơn.

Từ mấy lần trước Diệp Tuệ cứ ngủ mê man, tâm trạng Thẩm Thuật đã không ổn định rồi, hôm nay tình huống tệ nhất cuối cùng cũng xảy ra, mà việc anh có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi.

Thẩm Thuật nghiêng người về trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay khép lại chống lên môi. anh nhìn phòng bệnh, ánh mắt đen sâu thẳm, ẩn chứa sự lo sợ khủng hoảng.

Trong phòng bệnh, các bác sĩ đang làm kiểm tra cho Diệp Tuệ, không khí cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng rất chậm, dường như dù chỉ một tiếng động rất nhỏ cũng có thể làm ảnh hưởng đến nơi này.

Trong đầu Thẩm Thuật hiện lên gương mặt của Diệp Tuệ, cô an tĩnh như vậy, tốt đẹp như thế, vậy mà bây giờ lại giống như một đóa tường vi đang sắp tàn.

Cả đêm anh ngủ không ngon giấc, đáy mắt hiện đầy tia máu, trước đó anh cũng đã nghĩ đến những tình huống xấu nhất, nhưng anh thật sự không mong muốn nó sẽ xảy ra.

Thời gian đã trôi qua một lúc lâu mà cửa phòng bệnh vẫn chưa mở ra, nó vẫn đóng chặt, giam cầm hết mọi thứ bên trong.

thật lâu sau cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở, Mạnh Hàn đi ra ngoài, ánh mắt rất hoang mang, cảm giác như đang gặp chuyện gì không thể giải thích được.

Thẩm Thuật lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi: “cô ấy làm sao vậy?”

Mạnh Hàn: “Kỳ lạ thật, cơ thể cô ấy không có bất cứ vấn đề gì cả, chỉ số rất bình thường, có thể phải quan sát thêm một chút.”

Hôn mê mà không rõ nguyên nhân thật sự là một vấn đề đáng lo, vì không tìm ra nguyên nhân nên việc điều trị sẽ cực kỳ khó khăn.

Giọng Thẩm Thuật run lên, ẩn chứa sự sợ hãi: “Nhưng mà, sự thật là cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.”

Mạnh Hàn nhìn Thẩm Thuật, tâm trạng rất phức tạp, anh ấy nói: “Nếu Diệp Tuệ vẫn còn hôn mê bất tỉnh thì chỉ có một khả năng thôi.”

anh ấy lo lắng nói: “Thẩm Thuật, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đi, Diệp Tuệ có thể sẽ tỉnh lại sớm thôi, nhưng cũng có thể…sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”

Ngụ ý là, rất có thể Diệp Tuệ sẽ trở thành người thực vật.

Lòng Thẩm Thuật trùng xuống, anh lặng im không nói, tay nắm chặt rồi lại buông lỏng, giọng anh cực trầm, hơi khàn nói: “Khả năng cô ấy sẽ tỉnh lại là bao nhiêu phần trăm?”

Mạnh Hàn lắc đầu: “Tình huống của cô ấy rất lạ, tôi không thể nói chắc chắn được.”

anh ấy lại hỏi: “Nếu như cô ấy không tỉnh lại…”

Thẩm Thuật cắt lời: “Tôi sẽ chờ cô ấy cả đời.”

Mạnh Hàn: “Năm năm, mười năm, thậm chí là cả đời, cậu vẫn sẽ chờ sao?”

Thẩm Thuật hơi nhếch môi, nụ cười nhạt xen lẫn chút mệt mỏi, anh không nói gì, nhưng Mạnh Hàn đã biết được câu trả lời.

anh ấy nói: “Phía Hoa Thụy…”

Thẩm Thuật: “Có Vương Xuyên quản lý giúp tôi rồi.”

Diệp Tuệ đang bị như này, anh không thể xa cô được, anh sẽ ở bên trông chừng cô, anh tin chắc là anh có thể đợi đến khi cô tỉnh lại.

đã là ngày thứ hai Diệp Tuệ hôn mê.

Nghiêm Lam, Tiểu Lưu và Vương Xuyên đều đã biết tin này, họ đến bệnh viện thăm Diệp Tuệ, Nghiêm Lam và Tiểu Lưu chỉ biết khóc rồi ra về. Vương Xuyên tuy không khóc, nhưng anh ấy cũng hiểu là tình hình của Diệp Tuệ rất xấu. Thẩm Thuật bảo mọi người đi về, một mình anh ở viện chăm sóc Diệp Tuệ là được rồi.

đã là đầu hè, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào người Thẩm Thuật, bao phủ lấy bóng dáng cao lớn của anh.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà trông anh gầy hẳn đi, thậm chí nhìn anh còn tiều tụy hơn cả Diệp Tuệ đang nằm trên giường bệnh, nhưng dù vậy thì anh vẫn có một vẻ ngoài tuyệt hảo, chẳng qua chỉ hơi có phần bụi bặm hơn mà thôi.

Mạnh Hàn đi vào phòng bệnh, đầu tiên anh ấy xem qua tình hình của Diệp Tuệ, sau đó nhìn Thẩm Thuật, lo lắng nói: “Thẩm Thuật, sắc mặt cậu bây giờ còn tệ hơn cả Diệp Tuệ đấy.”

Thẩm Thuật ngồi trước giường bệnh, anh nhìn Diệp Tuệ không dời mắt, Mạnh Hàn có nói với anh mấy câu, nhưng anh không có phản ứng gì, vẫn chỉ yên lặng nhìn Diệp Tuệ.

Mạnh Hàn lại gọi anh mấy lần nữa, bấy giờ hình như anh mới nhận ra, chậm chạp ngẩng đầu nhìn Mạnh Hàn, ánh mắt không có tiêu điểm, tròng mắt vẫn đen nhánh như cũ, nhưng gần như không có cảm xúc gì, tình hình này rất đáng lo ngại.

Mạnh Hàn nói: “Cậu mới chỉ ngủ có mấy tiếng thôi đấy, cứ tiếp tục như thế này thì cơ thể không trụ nổi đâu.”

Thẩm Thuật nghe thấy tên Diệp Tuệ thì ánh mắt mới có chút tia sáng, anh há miệng, nhưng giọng gần như nghẹn lại, thậm chí không nói ra tiếng được.

Mạnh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện của Diệp Tuệ là một cú sốc lớn đối với Thẩm Thuật, anh ấy đưa tới một cốc nước, Thẩm Thuật nhận lấy uống một ngụm, dòng nước lạnh trôi xuống cổ họng, nhưng vì cổ họng để khô quá lâu nên dù có uống nhiều nước hơn thì anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói được vài câu.

Mạnh Hàn khuyên: “Diệp Tuệ tạm thời vẫn chưa tỉnh, cậu nghỉ ngơi một lúc đi.”

Thẩm Thuật lắc đầu: “cô ấy chỉ đang ngủ say thôi, nếu cô ấy tỉnh lại mà không thấy tôi thì cô ấy sẽ sợ.”

Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, cô đang nằm trên giường bệnh, mái tóc đen dài xõa ra gối, một nửa phủ lên gương mặt trắng như tuyết.

Mặc dù Diệp Tuệ đang hôn mê, nhưng nhìn cô vẫn đẹp như cũ, chỉ là sắc mặt hơi tái mà thôi.

Thẩm Thuật cẩn thận đưa tay ra, dịu dàng xoa mặt Diệp Tuệ, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Cậu xem, cô ấy chỉ đang ngủ thôi mà, chẳng qua giấc ngủ này có hơi dài một chút thôi.”

anh cầm tay cô, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn, nói rất kiên định: “Chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh lại.”

Chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn còn hy vọng, anh sẽ giữ lấy niềm tin này mà chờ đợi, chờ đợi.

Ngày thứ ba Diệp Tuệ trở thành người thực vật.

Thẩm Thuật ăn uống qua loa rồi ngồi xuống giường bệnh, y tá đi vào quan sát tình hình của Diệp Tuệ, sau đó nhìn Thẩm Thuật.

Mấy hôm nay mọi người trong viện đều biết là Thẩm tổng Hoa Thụy vẫn luôn ở bên cạnh vợ mình, gần như là không dời nửa bước.

Y tá thầm cảm thán, Thẩm tổng thật si tình, hy vọng trời cao đừng chia tách đôi vợ chồng này, phù hộ cho Diệp Tuệ sớm ngày tỉnh lại.

Ba ngày qua gần như Thẩm Thuật không ngủ được, cộng lại cả ba ngày thì anh chỉ ngủ có vài tiếng.

Buổi tối Mạnh Hàn đi vào phòng bệnh, chuẩn bị khuyên nhủ một chút, không thì cơ thể Thẩm Thuật thật sự sẽ không trụ nổi.

Thẩm Thuật vẫn ngồi trước cửa sổ, mắt chỉ nhìn Diệp Tuệ, sâu trong ánh mắt chỉ có hình bóng của một mình cô.

Mạnh Hàn nói: “Thẩm…”

Còn chưa kịp nói gì thì anh ấy thấy cơ thể Thẩm Thuật khẽ lắc lư vài cái, trực giác nói cho anh ấy biết có chuyện không ổn rồi.

một giây sau, Thẩm Thuật cứ thế ngã vật ra đất.

Mạnh Hàn lo sợ hô lên: “Thẩm Thuật!”

Ánh trăng xẹt qua gương mặt anh, lúc này đây sắc mặt anh nhìn còn nhợt nhạt hơn cả ánh trăng, rõ ràng đang là mùa hè, thời tiết đã ấm lên, nhưng hai tay anh thì lại lạnh đến thấu xương.
Bình Luận (0)
Comment