Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 141

Edit: Ngân Nhi

Ngày thứ hai sau khi Diệp Tuệ xuất viện, tin tức này tất nhiên cũng được Weibo của Hoa Thụy thông báo công khai, kèm theo một tấm ảnh chụp Diệp Tuệ.

[Cảm ơn mọi người đã luôn quan tâm trong một thời gian dài như vậy, Diệp Tuệ đã bình phục rất tốt và được xuất viện rồi.]

Trong bức ảnh, Diệp Tuệ ngồi trong vườn hoa nhà mình, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể mảnh mai của cô, cô không trang điểm, dịu dàng nở nụ cười.

Trong ảnh chỉ chụp một góc nhỏ của vườn hoa trong biệt thự, những gì có thể nhìn thấy được chỉ là trời xanh mây trắng và hoa cỏ, dân mạng tuyệt đối không thể tìm được địa chỉ nhà của hai người.

Mọi người ngày nào cũng hóng tin mới, lúc này không thể kìm nén được sự hưng phấn.

“Đợi chờ bao nhiêu ngày trời, cuối cùng Hoa Thụy cũng đăng ảnh Diệp Tuệ lên rồi! Diệp Tuệ gầy quá đi, đau lòng quá, nhưng mặt mộc thì vẫn đẹp tuyệt vời.”

“Ảnh này là Thẩm tổng chụp đây sao? Hai người lần đầu tiên công khai nhà mình đấy, có phải chỉ mỗi tôi là để ý đến chuyện đây chắc chắn là khu căn hộ cao cấp không?”

“Thẩm tổng giàu có, Diệp Tuệ cũng có tiền, mà sức khỏe thế này thì liệu về sau Diệp Tuệ có đóng phim nữa không nhỉ? Nghĩ đến việc không thể gặp cô ấy trên màn ảnh nữa là tôi đau lòng quá.”

“Chuyện sau này đừng nghĩ nhiều làm gì, bây giờ cứ để Diệp Tuệ nghỉ ngơi cho tốt đã. Em muốn xem thật nhiều ảnh của Diệp Tuệ, mong Hoa Thụy hãy nhắn nhủ nguyện vọng này của fan cho Diệp Tuệ biết đi mà.”

không chỉ có dân mạng chú ý tới động thái của Diệp Tuệ mà cả các nhãn hàng cũng vậy.

Trong lúc Diệp Tuệ hôn mê, Luxury Garden đã để hình quảng cáo của Diệp Tuệ ở tất cả các đại lý của nhãn hàng, bao luôn cả biển quảng cáo ở các ga tàu điện ngầm để cầu phúc cho cô.

Lúc ấy chủ đề quảng cáo của Luxury Garden vừa hay lại rất phù hợp với tình hình của Diệp Tuệ.

Niết bàn.

một nữ minh tinh bị đẩy xuống vực sâu, bị bệnh nặng hôn mê rồi tỉnh lại, giống như một con phượng hoàng niết bàn trọng sinh vậy.

Vì không biết địa chỉ nhà của Diệp Tuệ nên phía nhãn hàng chỉ có thể gửi quà đến Hoa Thụy, trong phòng làm việc của Diệp Tuệ đã chất đầy quà mừng từ các nhãn hàng gửi đến.

Nhà thiết kế của Luxury Garden đã đặc biệt thiết kế riêng một hộp quà hoa cho Diệp Tuệ, lấy chủ đề là niết bàn.

Dior thì tặng cô một bộ trang phục mới nhất và cũng là cao cấp nhất, toàn thế giới không có bộ thứ hai…

Tất cả quà tặng đều được người của phòng làm việc sắp xếp cẩn thận, lên danh sách rồi gửi về nhà Diệp Tuệ, đồng thời nếu Diệp Tuệ cần gì thì chỉ cần nói với trợ lý, sẽ có người mang đến cho cô ngay.

Đối với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật mà nói thì sau khi Diệp Tuệ bước qua quỷ môn quan một lần, bây giờ bình an trở lại nhân gian đã là rất may mắn rồi, chỉ cần sống khỏe mạnh là được, những thứ khác chỉ là vật ngoài thân.

Diệp Tuệ ở nhà sinh hoạt và nghỉ ngơi rất điều độ, ăn cơm đúng giờ, không cần phải bận rộn với công việc như trước.

Mặc dù Diệp Tuệ đã khỏe mạnh, nhưng Thẩm Thuật vẫn không yên tâm, mỗi tuần anh chỉ đến công ty một ngày, thời gian còn lại anh đều xử lý công việc ngay tại nhà.

Mỗi tối anh và cô lại ra ngoài dạo bộ, cuộc sống trôi đi rất thoải mái tự tại.

Hôm nay, ăn cơm tối xong, Thẩm Thuật cùng Diệp Tuệ ra khỏi nhà, môi trường xung quanh khu biệt thự rất tốt, không khí trong lành.

Hai người yên lặng đi dạo, đi qua một khúc quanh dưới đèn đường, Thẩm Thuật bỗng nhìn thấy một bóng đen trong bụi cây cách chỗ anh đứng không xa.

anh chắc chắn là mình không nhìn nhầm, cách di chuyển của cái bóng không phải là đi, mà là bay.

Lúc trước hai người chỉ ở trong bệnh viện, cho nên Thẩm Thuật chưa nhận ra được điều gì khác thường.

Sau khi xuất viện, Thẩm Thuật về nhà, lúc chỉ còn lại hai vợ chồng, mọi thứ mới trở nên rõ ràng.

Thẩm Thuật chỉ về phía lùm cây, hỏi Diệp Tuệ: “Ban nãy đó là cái gì vậy?”

Diệp Tuệ ngẩn người, biết rõ là Thẩm Thuật đang chỉ về hướng có bóng ma, liền sững sờ hỏi anh: “anh nhìn thấy cái gì?”

“một bóng đen.” Thẩm Thuật hơi nhíu mày, “Đó…Chắc là hồn ma rồi.”

anh nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt trong trẻo của cô phản chiếu gương mặt anh, cô gật đầu, cho anh một đáp án khẳng định.

không chỉ Thẩm Thuật cảm thấy kinh ngạc mà Diệp Tuệ cũng vậy, một người có dương khí thịnh như Thẩm Thuật mà bây giờ cũng có thể nhìn thấy ma rồi sao?

Diệp Tuệ nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không thông, một lát sau, Thẩm Thuật nói: “Em có còn nhớ tâm nguyện của anh khi ở chùa không?”

Lúc đó Diệp Tuệ vẫn ở bên cạnh anh, chắc chắn cũng nghe được điều anh nói.

Thẩm Thuật đã xin với thần linh là được chia sẻ sinh mệnh cùng Diệp Tuệ, sau đó thì Diệp Tuệ đã tỉnh lại.

không lẽ từ sau lần đến chùa ấy, Diệp Tuệ đã có được một nửa tuổi thọ của Thẩm Thuật, mà Thẩm Thuật cũng đã có được năng lực nhìn thấy linh hồn giống Diệp Tuệ rồi sao?

Diệp Tuệ: “Vậy là, bây giờ anh cũng giống em rồi hả?”

Thẩm Thuật nhìn xung quanh, khắp nơi bỗng nổi lên một trận gió, gió thổi qua, có những cái bóng ẩn trong bóng tối, là những thứ mà thường ngày anh chưa bao giờ thấy.

Có hồn ma nằm trên ghế dài ngủ ngáy khò khò, có hồn ma thì bay qua ngã tư đường phía trước, rất nhiều, tuy bọn họ cách cô và anh khá xa, nhưng sự tồn tại của mỗi một linh hồn đều rất rõ ràng…

Thẩm Thuật hỏi nhỏ: “Đây chính là thế giới mà ngày nào em cũng nhìn thấy sao?”

Diệp Tuệ gật đầu.

“Em có ý này.” Diệp Tuệ chỉ vào hồn ma bên kia lùm cây, “anh thử lại gần con ma đó xem nào.”

Con ma chỗ bụi cây thật đáng thương, nó chỉ tình cờ đi ngang qua nhà họ thôi, thế mà lại thành vật thí nghiệm của hai người rồi. Nghe Diệp Tuệ nói xong, chân nó mềm nhũn ra, không thể chạy nhanh được.

Ngay lúc nó chuẩn bị chạy trốn thì đôi vợ chồng không sợ ma đã đi tới rồi.

Mỗi một bước đến gần hồn ma kia, Thẩm Thuật lại cảm giác không khí xung quanh mình bị xâm chiếm, luồng dương khí mãnh liệt cứ thế ùa vào.

“anh…anh…Đừng lại gần tôi.” Con ma trong bụi cây sợ quá nên giọng nói cũng thay đổi, vội vàng lùi về sau để trốn, coi Thẩm Thuật là một nhân vật đáng sợ cần phải tránh ngay lập tức.

Thẩm Thuật dừng bước, anh và Diệp Tuệ liếc nhìn nhau một cái, sau đó cong môi cười.

Vậy là mọi thứ vẫn không khác gì hồi trước, mấy con ma vẫn rất sợ anh.

Thẩm Thuật nắm tay Diệp Tuệ: “Thế là về sau em không cần phải sợ ma nữa rồi.”

Con ma kia hết nói nổi, thứ đáng sợ không phải ma quỷ, mà là những người có dương khí làm ma quỷ bị thương cơ.

Diệp Tuệ nghĩ, cuối cùng thì Thẩm Thuật cũng có thể cùng cô nhìn một thế giới khác rồi, mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng cô thì vẫn phải tiếp xúc cơ thể với Thẩm Thuật thì mới không nhìn thấy ma nữa.

Có phải còn cách gì khác không?

Trong lúc hai người đang nghiêm túc suy nghĩ xem sau này phải làm thế nào để không bị ma quỷ làm phiền nữa thì con ma trong lùm cây đã tranh thủ chuồn mất. Nó lấy cùi chỏ để chống đỡ cơ thể mập mạp của mình, tránh đi dương khí đáng sợ của Thẩm Thuật, lăn vài vòng trên bãi cỏ để trốn đi.

Đến khi hai vợ chồng chuẩn bị đi về nhà thì nó đã chạy xa rồi.

Hôm nay là ngày Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đi thử đồ cưới, cả hai ngồi xe đi đến một cửa tiệm áo cưới đã đặt trước, lúc đến nơi thì trong cửa hàng chỉ có hai nhân viên, không có một vị khách nào khác.

Người phụ trách của Dior đã thông báo từ trước là hôm nay có khách quý đến, nơi này trừ hai vợ chồng họ ra thì không được có người ngoài, vì là Thẩm tổng của Hoa Thụy và nữ diễn viên nổi tiếng Diệp Tuệ nên tất nhiên là được hưởng đãi ngộ này.

Nhân viên cửa hàng dẫn hai vợ chồng vào trong, bên trong đã treo sẵn rất nhiều váy cưới, bọn họ rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.

Áo cưới để chụp ảnh và áo cưới trong hôn lễ của Diệp Tuệ đều được thiết kế riêng, Thẩm Thuật đã chuẩn bị trước cho cô rồi, hôm nay tới đây chỉ để cho cô chọn thôi, xem cô thích cái nào nhất.

Diệp Tuệ từ từ đi xem một lượt, mỗi chiếc áo cưới đều có một vẻ đẹp đặc biệt, mắt của cô dường như cũng đang phát sáng theo.

không có một người phụ nữ nào nhìn váy cưới mà lại không thấy rung động cả, nhưng điều khiến Diệp Tuệ cảm động hơn cả chính là tấm lòng của Thẩm Thuật, luôn hết lòng quan tâm đến cô.

Thẩm Thuật hỏi: “Em thích cái nào?”

Diệp Tuệ quyết định sẽ chọn một bộ để chụp ảnh cưới trước, cô nhìn một lúc rồi chọn một chiếc váy màu xanh lam, cô rất thích màu sắc và kiểu dáng của chiếc váy này.

Diệp Tuệ cầm váy đi vào phòng thay đồ, mặc xong, cô chuẩn bị kéo khóa sau lưng lên, nhưng với tay mãi mà không tới, đành phải để Thẩm Thuật hỗ trợ vậy.

Bên ngoài không có ai, Diệp Tuệ mặc xong liền ôm ngực đi ra đứng trước gương, cô quay lưng về phía Thẩm Thuật, nói: “anh kéo cho em cái khóa với.”

Thẩm Thuật ngắm nhìn cô, chiếc váy cưới dù có đẹp đến đâu thì cũng không lấn át được vẻ đẹp của cô.

anh đi lên đứng phía sau Diệp Tuệ, mắt khẽ mở to hơn.

Trước khi Diệp Tuệ hôn mê anh đã chuẩn bị xong những bộ váy cưới này rồi, vì biết rõ số đo của cô nên việc đặt may váy cưới cũng phải vừa vặn với thân hình hoàn mỹ của cô.

Nhưng hôm nay…

Thẩm Thuật nhìn một lượt, chiếc váy vốn dĩ phải vừa xinh với cô thì bây giờ lại hơi rộng, vóc dáng cô cao gầy, chiếc váy ở trên người cô nhìn cảm giác như lớn hơn mấy lần vậy.

Vòng eo cô bình thường đã nhỏ, bây giờ lại càng nhỏ hơn, Thẩm Thuật còn sợ anh chỉ hơi ôm chặt cô thôi là sẽ vặn gãy eo nhỏ của cô mất.

Ánh mắt anh hơi run lên, anh giơ tay sờ lên làn da Diệp Tuệ, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời có thể cảm nhận rõ ràng phần xương của cô dưới bàn tay anh, từng chỗ đều lộ rất rõ, mong manh yếu đuối khiến cho người ta phải sợ hãi.

Tay Thẩm Thuật dừng lại ở phần xương bướm trên lưng cô, vừa chạm vào liền run rẩy.

cô gầy quá.

Yếu ớt đến mức làm lòng anh đau nhói.

Nếu có thể, anh ước rằng mọi đau đớn mệt mỏi của cô sẽ được truyền hết lên người anh, để anh gánh chịu nó thay cho cô.

Diệp Tuệ vẫn đang chờ Thẩm Thuật kéo khóa váy lên cho mình, nhưng không hiểu sao mãi mà anh vẫn không nhúc nhích, cô hỏi: “Thẩm Thuật, anh làm sao…”

Tim Thẩm Thuật khẽ nhói lên mấy cái, anh thở hắt ra một tiếng, chậm chạp gọi tên cô: “Diệp Tuệ.”

anh đứng sau lưng cô, nhưng Diệp Tuệ lại cảm thấy giọng anh nghe rất xa xôi, giống như bị ẩn trong làn sương mù, mang theo một cảm xúc khó tả.

cô còn chưa nói dứt câu thì Thẩm Thuật bỗng cúi người xuống, môi đặt lên gáy cô, chỉ nhẹ nhàng dán môi lên, không có hành động gì khác.

Nụ hôn này không hề mang theo dục vọng, chỉ có sự đau lòng và thương xót.

Cơ thể Diệp Tuệ cứng đờ, một giây sau, hơi thở ấm áp sau cổ biến mất. Thẩm Thuật đứng thẳng người dậy, giúp cô kéo khóa váy lên.

Diệp Tuệ nhận ra cảm xúc của Thẩm Thuật hơi khác thường, cô lập tức xoay người lại nhìn vào mắt anh, ánh đèn trong phòng thì sáng rực, nhưng đáy mắt anh thì lại tối đen.

cô dịu dàng hỏi: “anh sao vậy?”

anh lắc đầu: “không có gì.”

Diệp Tuệ đưa lưng về phía gương, cô quay đầu nhìn phần lưng mình, đúng là gầy đi rất nhiều so với lúc trước.

cô đã hiểu vì sao anh lại như vậy rồi.

cô nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em hứa là em sẽ ăn thật nhiều cho béo lên.”

Thẩm Thuật cười, anh nắm tay cô, đi tới trước một chiếc váy cưới được treo ở phía dưới cùng, nói: “Đây là bộ mà em sẽ mặc trong đám cưới.”

Diệp Tuệ ngắm nhìn, hô hấp chậm lại. Chiếc váy cưới này mang màu trắng thuần khiết, voan đội đầu, phần vai và thắt lưng đều được thêu hoa, giống như những đóa hoa nở rộ giữa trời tuyết trắng xóa, vừa thanh cao lại vừa tươi sáng.

trên những đóa hoa cũng được điểm xuyết bằng những viên kim cương lấp lánh, khiến chiếc váy trắng thêm phần rực rỡ, tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ như ngọc.

Những đóa hoa nhìn rất thật, Diệp Tuệ dường như có thể ngửi thấy được hương hoa thơm ngào ngạt phả vào mặt.

Làn váy được tạo nên từ những đường may rất tinh tế, không quá phô trương chói mắt, nhưng vẫn đủ đẹp và phù hợp với khí chất của Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, anh quá hiểu cô cho nên mới có thể thiết kế cho cô một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị như vậy.

anh hỏi: “Em thích không?”

Diệp Tuệ cười, đáy mắt đã rưng rưng, nghẹn ngào đáp: “Em rất thích, cực kỳ cực kỳ thích.”

Thậm chí bây giờ cô không biết phải nói như thế nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này.

Diệp Tuệ vòng tay ôm lấy anh, hai người đứng ôm nhau, không cần phải nói gì cũng có thể hiểu rõ tâm ý của đối phương.

Ánh đèn vây quang hai người, tạo thành cái bóng chiếu xuống mặt đất.

Hơn nửa tháng tiếp theo là cuộc sống ở trong nhà bị chồng vỗ béo của Diệp Tuệ.

Dưới sự yêu cầu của Thẩm Thuật, Hoa Thụy cho Diệp Tuệ một kỳ nghỉ dài vô thời hạn, tạm thời công ty sẽ không nhận bất cứ công việc gì cho cô, nếu cô muốn quay lại giới giải trí thì phải để sau hôn lễ rồi tính.

Thế là, từ một nữ diễn viên phải tập thể dục hàng ngày để giữ dáng thì bây giờ Diệp Tuệ lại biến thành một nữ diễn viên ngày nào cũng bị bắt ăn đủ các món ăn dinh dưỡng khác nhau.

Sau một thời gian nỗ lực của Thẩm Thuật thì cuối cùng chiếc váy mặc để chụp ảnh cưới đã vừa người Diệp Tuệ.

Nhiếp ảnh gia được Thẩm Thuật mời tới là người nổi tiếng nhất trong ngành, anh ấy cũng đã từng hợp tác với Diệp Tuệ trong mấy lần chụp ảnh cho các tạp chí.

Nơi chụp ảnh đầu tiên của hai vợ chồng là ở Đại Lý.

Là một minh tinh, Diệp Tuệ đã từng chụp ảnh thời trang cho các tạp chí, nên là việc chụp ảnh cưới sao có thể làm khó cô được. Huống hồ người bên cạnh cô là Thẩm Thuật, chỉ cần nhìn anh là ánh mắt của cô sẽ tự động trở nên dịu dàng hẳn.

Nhưng mà, vấn đề không nằm trên người cô dâu, mà là vị chú rể đẹp trai kia kìa.

Thẩm Thuật trước giờ không thích bị chú ý, tính cách anh quái gở từ bé rồi, lớn lên cũng không thích đối mặt với công chúng, trừ hai lần công khai xuất hiện vì chuyện của Diệp Tuệ ra.

Cho nên ống kính máy ảnh đối với Thẩm Thuật mà nói là một thứ rất đáng sợ.

Bầu trời trong xanh, gió từ bờ biển thổi nhẹ, kèm theo ánh nắng vàng rực rỡ, đây chính là nơi mà Thẩm Thuật và Diệp Tuệ sẽ chụp ảnh cưới.

Nhiếp ảnh gia đã bấm chụp rất nhiều, nhưng tấm nào cũng phải bỏ đi, vì biểu cảm của Thẩm Thuật khi đối mặt với ống kính trông rất mất tự nhiên.

“Thế nào rồi ạ?” Diệp Tuệ mỉm cười, xách váy lên đi tới chỗ nhiếp ảnh gia, ánh mắt của nhiếp ảnh gia rất phức tạp, đưa máy ảnh cho Diệp Tuệ xem.

Diệp Tuệ xem lại ảnh, biểu cảm trên mặt liền trở nên căng cứng.

Thẩm Thuật rất đẹp trai, nhưng vẻ mặt anh trong ảnh khiến cho người ta có cảm giác như anh đang nhìn thấy ma vậy.

Mà đúng là Thẩm Thuật và Diệp Tuệ có nhìn thấy một hồn ma Bạch tộc* ở đây thật.

*Bạch tộc (dân tộc Bạch), là một trong 56 dân tộc được Trung Quốc chính thức công nhận, người dân tộc Bạch sống chủ yếu ở các tỉnh Vân Nam (Đại Lý), Quý Châu và Hồ Nam. (Theo wiki)

Hồn ma Bạch tộc hình như rất hứng thú khi nhìn người ta chụp ảnh cưới, nó cực kỳ không an phận, cứ chạy tới chạy lui khắp nơi để tìm chỗ đẹp ngồi nhìn hai vợ chồng chụp ảnh.

Diệp Tuệ quay về đứng bên cạnh Thẩm Thuật, muốn dạy anh cách để biểu cảm tốt hơn, nhưng ánh mắt của Thẩm Thuật thì vẫn đang chú ý đến con ma Bạch tộc kia, vì bị nó quấy rầy đến việc chụp ảnh cưới nên ánh mắt anh hơi lạnh lùng.

Hồn ma Bạch tộc không khỏi cảm thấy hơi lạnh phía sau lưng, quay đầu nhìn lại thì đụng ngay ánh mắt của Thẩm Thuật.

Diệp Tuệ vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Thuật, đúng lúc này hai mắt nhiếp ảnh gia sáng lên, hô to: “Chụp được rồi!”

anh ấy chạy tới đưa ảnh mới chụp cho Diệp Tuệ và Thẩm Thuật xem.

Thẩm Thuật với ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hồn ma Bạch tộc cách đó không xa, Diệp Tuệ thì nhìn anh, ánh mắt cô rất tình cảm, tạo thành một hình ảnh cực kỳ hài hòa.

Diệp Tuệ: “…”

thì ra Thẩm Thuật chỉ cần để mặt lạnh thôi, mặt đẹp thì chụp thế nào cũng đẹp hết.

Dưới sự trợ giúp của mấy con ma chỗ này, việc chụp ảnh cưới sau đó đã diễn ra rất thuận lợi.

Trong thời gian chụp ảnh cưới thì hôn lễ cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị, đoàn đội tham gia chuẩn bị hôn lễ là đoàn đội đứng đầu cả nước, vì có quá đông người nên khó tránh khỏi việc bị lộ thông tin.

Cánh phóng viên đã nghe ngóng được tin tức Thẩm tổng và Diệp Tuệ sắp làm đám cưới rồi.

Nghe nói mấy năm trước hai người kết hôn bí mật nhưng cũng chỉ là mới đăng ký kết hôn thôi, bây giờ Diệp Tuệ đã khỏi bệnh, Thẩm Thuật muốn tổ chức đám cưới.

Bọn họ ai cũng sôi sục, nhất định phải chụp được ảnh đám cưới của hai người mới được.

Hoa Thụy cử lực lượng an ninh rất nghiêm ngặt, danh sách khách mời đều phải qua xét duyệt cẩn thận, không được cho phóng viên vào, cũng không được phép livestream trong thời gian diễn ra hôn lễ.

Buổi tối trước ngày tổ chức đám cưới, Diệp Tuệ ở nhà, Thẩm Thuật thì bị Vương Xuyên lôi đi, nghiêm khắc bắt anh phải tuân theo tập tục, cô dâu chú rể không được gặp nhau.

“Mặc dù hai người đã đăng ký kết hôn từ lâu, nhưng Thẩm tổng à, đã là tập tục thì tuyệt đối phải tuân thủ.” Vương Xuyên còn chưa kết hôn nhưng rất giỏi nói đạo lý.

Chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy rồi, Vương Xuyên là một nhân vật quan trọng góp phần vào những bộ phim điện ảnh của Hoa Thụy, đã từng chịu trách nhiệm sản xuất cho phim, quay vô số những cảnh đám cưới từ cổ đại đến hiện đại rồi.

Cho nên là, anh ấy sẽ đem hết những kinh nghiệm mà mình có dồn hết vào hôn lễ của Thẩm Thuật.

Dưới sự kiên trì của Vương Xuyên, Thẩm Thuật đành cố nhịn không lái xe đi gặp Diệp Tuệ. Thôi, không được gặp trực tiếp thì chat video vậy.

Thẩm Thuật không nghe Vương Xuyên càm ràm nữa, anh đi ra chỗ khác gọi điện cho Diệp Tuệ.

Gương mặt quen thuộc của Diệp Tuệ hiện lên màn hình điện thoại, cô mỉm cười, dịu dàng nói: “Thẩm Thuật, anh vẫn chưa ngủ à?”

Thẩm Thuật rũ mắt xuống, nhìn cô chăm chú: “anh thấy hơi nhớ em.”

Diệp Tuệ phì cười: “Ngày mai là bọn mình được gặp nhau rồi mà, anh đi ngủ đi, mở mắt ra là đến đám cưới thôi.”

Thẩm Thuật nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lại quay về nhìn Diệp Tuệ, cảm thấy bình tâm lại: “Vậy em cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.”

một đêm trôi qua, Thẩm Thuật thức trắng đêm.

Ngày diễn ra hôn lễ, bên ngoài khách sạn đã được tăng cường an ninh.

Trước khi xe đón Diệp Tuệ đến, cánh phóng viên đã vây đầy xung quanh nơi này.

Những phóng viên trốn ở ngoài để chụp trộm đều bị Thẩm Thuật cử người mời đi hết, cho bọn họ một bao lì xì rồi mời họ đến dùng bữa ở một khách sạn năm sao gần đó, phía Hoa Thụy còn hứa là có ảnh chụp đám cưới thì sẽ gửi cho bọn họ đầu tiên.

Nhận được bao lì xì, cánh phóng viên cũng không muốn vất vả đi chụp trộm hình nữa.

Đám cưới của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ không bị truyền thông quấy rầy, chỉ có người thân và bạn bè thân thiết đến chúc phúc.

Diệp Tuệ mặc váy cưới do Dior thiết kế riêng, chậm rãi tiến vào từ cửa khách sạn, dọc đường đi có rất nhiều máy ảnh chụp hình cô, ghi lại từng thời khắc cô bước về phía chú rể.

Thẩm Thuật không thích chụp ảnh, trước giờ anh không cảm thấy lưu luyến với bất cứ thứ gì cả.

Mà Diệp Tuệ chính là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà anh luôn hướng về.

Diệp Tuệ biết Thẩm Thuật mặc vest đen, anh đang đứng trong hội trường chờ cô, trước khi đến thế giới này, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vì gặp được anh nên mới có một gia đình.

Hai mắt cô ướt nhòa, phải cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

Ở đây có rất nhiều người đang chờ đợi hôn lễ của cô và anh, ai cũng trao cho cô và anh những lời chúc tốt đẹp nhất.

Ở đây còn có cả Thẩm Thuật, người mà cô yêu, một người đàn ông ngốc nghếch không biết cách thể hiện tình cảm, chỉ biết dùng hành động để bày tỏ sự chân thành của mình.

cô thích một người ngốc như vậy đấy, thích tất cả những gì thuộc về anh.

Đứng trước cánh cửa đang đóng, Diệp Tuệ đã kìm được nước mắt, tim cô đập cuồng loạn, thiên ngôn vạn ngữ đều không thể biểu đạt được tâm trạng của cô lúc này.

Cửa lớn từ từ được mở ra, Diệp Tuệ cầm một bó hoa đứng ở cửa, cô nhìn thấy người đàn ông của cô rồi, sau lưng anh là ánh sáng rực rỡ.

Thẩm Thuật xoay người lại, nhìn thẳng vào cô.

cô gái này đã bước vào trái tim vốn đã đóng băng từ lâu của anh, hôm nay cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, ẩn dưới lớp khăn voan là một gương mặt vô cùng xinh đẹp.

cô đang chậm rãi bước về phía anh.

cô dâu của anh, vợ của anh, tình yêu của anh.

Dòng ký ức trong quá khứ bỗng hiện về, trở lại lúc Thẩm Thuật bị mẹ bỏ rơi trong một đêm mưa, trở lại tuổi thơ không được ai quan tâm để ý đến.

Thẩm Thuật đã từng nghĩ là mình sẽ mãi mãi ở trong thế giới đơn độc khép kín ấy.

Cho đến khi Diệp Tuệ xuất hiện.

cô đã kéo anh ra khỏi ám ảnh thời thơ ấu, đưa anh trở về với khói lửa nhân gian, dẫn anh đến những nơi tốt đẹp nhất trên đời, cùng anh vượt qua sinh tử.

Lúc này Diệp Tuệ đã bước đến trước mặt anh.

Ở đây đèn rất sáng, nhưng trong mắt Thẩm Thuật thì Diệp Tuệ là nguồn sáng duy nhất, là nguồn sáng mà anh sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ và che chở.

hiện giờ khách khứa đều đang hướng mắt nhìn hai người, nhưng Thẩm Thuật và Diệp Tuệ trong mắt chỉ có nhau, như thể trên đời này trừ đối phương ra thì không còn ai khác.

Dưới sự chứng kiến của người chủ hôn, hai người bắt đầu đọc lời thề.

“Bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau, dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù giàu sang hay nghèo khổ…”

“Chúng tôi sẽ yêu thương nhau, trân trọng nhau…”

“Cho tới khi cái chết chia lìa chúng tôi.”

Thẩm Thuật không giỏi ăn nói, đây là lần đầu tiên anh trịnh trọng nói lời thề với Diệp Tuệ, anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để chứng minh lời anh nói.

Từ nay về sau, anh và cô sẽ luôn ở bên nhau, mãi mãi không chia lìa.

Hoàn chính văn.​---

thật sự có ít truyện mà tôi cảm nhận được tình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm của nam nữ chính lắm các cô ạ, tức là nam nữ chính yêu nhau thật, nhưng để mà tình yêu ấy nó truyền được đến trái tim người đọc (như tôi) thì không nhiều, mà hai cái người này, thật sự là làm tôi cảm động thực sự, có lẽ chính vì cái cách hai người tiến chậm rãi về phía nhau đến 100 chương mới H ấy ) Nên nó làm tôi thấy đôi này yêu nhau rất sâu đậm, cũng vì kiếp trước họ phải chia lìa nên kiếp này mới càng quý trọng khoảng thời gian bên nhau hơn, cmn chứ nói chung là tôi khóc rồi chả biết lảm nhảm cái gì nữa ((((

Còn 4 phiên ngoại nữa nha các cô ~
Bình Luận (0)
Comment