Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 36

Edit: Ngân Nhi

Sau khi trở về nhà, Diệp Tuệ mệt muốn chết, nằm nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sauthì lại đến ngày tụ tập ăn uống định kỳ ở nhà họ Thẩm.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cùng nhau xuất phát, lúc đến nhà thì gặp Thẩm Tu với Thường Huỳnh bên ngoài, Thường Huỳnh trông thấy Diệp Tuệ thì ánh mắt hiện lên sựghen tỵ, sao mới mấy ngày không gặp mà cô ta lại thấy Diệp Tuệ đẹp hơn một chút rồi nhỉ?

Vì mới quay trở lại sân khấu nên cô ta đang rất tích cực chăm sóc sắc đẹp, nhưng côta vẫn luôn cảm thấy da mình không trắng bằng da Diệp Tuệ, rốt cuộc là Diệp Tuệ dùng loại phấn lót gì không biết.

Nếu Diệp Tuệ mà nghe thấy tiếng lòng của Thường Huỳnh lúc này thì nhất định cô sẽđáp một câu rằng: “Da tôi trắng bẩm sinh, cảm ơn.”

Thường Huỳnh làm bộ như không thấy Diệp Tuệ, cô ta kéo tay Thẩm Tu chuẩn bị đivào, đúng lúc này thì có một bóng người chạy vọt ra bằng tốc độ sét đánh không kịp che tai, vóc dáng này không phải là Triệu quản gia đó sao?

Bước chân của Triệu quản gia rất nhanh, trong tay còn cầm theo lá bưởi, Diệp Tuệ còn tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng không, đúng là lá bưởi thật.

Lá bưởi chuyên dùng để xả vận xui, nhưng đó là mê tín mà, sao ông ta lại cầm nó lúc này chứ?

Ngay sau đó, nghi vấn của Diệp Tuệ đã được giải đáp.

Triệu quản gia chẳng thèm nhìn ai mà chỉ quan sát mỗi Thường Huỳnh, ông ta tức tốc lao tới trước mặt cô ta, hai tay giang rộng chặn đường cô ta lại, nói: “Đứng lại!”

Thường Huỳnh đột ngột dừng bước: “Ông nói gì cơ?”

Thẩm Tu cũng ngây người: “Ông làm gì…” Còn chưa nói xong thì Triệu quản gia đã giơ tay ra đẩy mạnh Thẩm Tu sang một bên.

hắn lảo đảo suýt ngã, vẻ mặt ngơ ngác.

Thái độ của Triệu quản gia rất nghiêm túc: “Tiểu thiếu gia, cô gái này vừa mới phải mời thầy về nhà để đuổi ma, bây giờ lại tới Thẩm gia thế này, nhỡ ma quỷ vẫn chưa được diệt trừ sạch sẽ thì sao? Nhỡ cô ta mang tai họa tới cho nhà họ Thẩm thì sao?”

Ánh mắt ông ta nhìn Thẩm Tu nom có vẻ rất không hài lòng, nói tiếp: “Tiểu thiếu gia, cậu cũng thật là, còn chưa xác nhận rõ ràng xem ma quỷ ám cô ta đã được trừ sạch chưa mà đã dẫn cô ta tới, hậu quả khó lường lắm đó.”

Thẩm Tu tức giận quát: “Ông điên rồi à!!” Còn dám dạy bảo cả tôi??

Da mặt Triệu quản gia có thể nói là dày như tường thành, đạn bắn không thủng. Thẩm Tu lại trơ mắt nhìn ông ta bắt đầu đi vòng quanh Thường Huỳnh, miệng lẩm bẩm: “Thiên linh linh địa linh linh, tai họa mau biến đi!”

nói xong ông ta lại vẩy vẩy cái lá bưởi, quét vài cái lên vai trái Thường Huỳnh, miệng tiếp tục lẩm bẩm, sau đó lại quét vài cái lên vai phải cô ta.

Lặp lại mấy lần liền, Triệu quản gia mới dừng lại, lau mồ hôi trên trán: “Tạm thờikhông còn vấn đề gì rồi, cô có thể đi vào.”

Thường Huỳnh còn chưa bước được chân vào cửa nhà họ Thẩm thì đã bị Triệu quản gia làm cho nhục nhã như vậy, tức giận mà không thể nói ra.

Thẩm Tu cũng rất tức giận, Triệu quản gia này càng già thì mắt càng tệ đi rồi.

Hai người còn chưa rời đi thì đã lại thấy ông ta dùng tốc độ cực nhanh vọt ra phía sau, nét mặt hoàn toàn không giống với hồi nãy.

Triệu quản gia nhìn Thẩm Thuật, thái độ vô cùng cung kính: “Cậu ba, cậu đã đến rồi ạ, bên ngoài trời lạnh lắm, mau vào nhà đi thôi.”

Thẩm Tu suýt nữa thì ngất tại chỗ, cách đối đãi khác biệt cũng quá rõ ràng rồi.

Triệu quản gia chẳng thèm bận tâm đến suy nghĩ của người khác, ông ta thậm chí còn đón Thẩm Thuật và Diệp Tuệ vào nhà, để Thẩm Tu và Thường Huỳnh lại đằng sau.

Diệp Tuệ liếc nhìn Thẩm Tu và Thường Huỳnh, sắc mặt của cả hai đang cực kỳ kém, e là đang nhịn cả cục tức trong bụng đây mà, cô chỉ khẽ cười rồi đi vào nhà.

Đến giờ cơm, mọi người ngồi vào bàn ăn, yên lặng dùng bữa, ông Thẩm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sắc mặt trầm xuống: “Thẩm Tu, nghe nói trước đó cháu có ý định tặng cái bình hoa cổ cho tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụy đúng không?”

Thẩm Tu vẫn nhớ rõ sự lúng túng của hắn khi bị Thẩm tổng từ chối, đương nhiên làkhông thừa nhận: “Ông nội, ông nghe tin ở đâu vậy ạ? Làm gì có chuyện đó.”

“Bạn của ông cũng có mặt ở buổi đấu giá đó, tận mắt trông thấy cháu bị Thẩm tổng từ chối.” Mọi người ở đó đều biết là Thẩm tổng của Hoa Thụy từ chối món quà của Thẩm Tu, Thẩm Tu lúc ấy vô cùng bẽ mặt, thể diện của nhà họ Thẩm cũng bị hắn làm cho mất hết.

“Sao cháu lại có thể tặng cái bình hoa tai họa đó cho Thẩm tổng chứ?” Ông Thẩm cực kỳ nể phục Thẩm tổng của Hoa Thụy, nếu đem Thẩm Tu ra so sánh thì đúng là quá kém cỏi.

“Trước khi mua bình hoa sao cháu không nhìn cho kỹ vậy? Nếu không biết nhìn đồ cổthì phải dẫn theo một người trong nghề đi cùng chứ? Đừng để người khác phải chê cười thêm một lần nào nữa!”

Thẩm Tu không dám cãi lại, luôn miệng đáp: “Vâng ạ.”

Diệp Tuệ lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, thì ra Thẩm Tu muốn tặng cái bình hoa đó cho Thẩm tổng.

Dạo gần đây cô đã nhiều lần nghe thấy người ta nhắc đến Thẩm tổng, chị Nhâm nói là mọi người ai cũng tranh đấu sứt đầu mẻ trán để vào được Hoa Thụy. Thẩm Tu bây giờ cũng nôn nóng muốn lấy lòng Thẩm tổng, ngay đến ông Thẩm cũng phải nể anh ta như vậy.

Người ta luôn khen anh ta không dứt miệng, nhưng anh ta thì lại có vẻ khá khiêm tốn, chưa từng xuất đầu lộ diện. Thẩm tổng này thật đúng là thần bí, rốt cuộc thì anh ta là ai?

Diệp Tuệ không thể phát hiện ra rằng Thẩm tổng đó hiện đang an vị ngồi bên cạnh côđây. Ngồi nghe người ta nói chuyện về mình, Thẩm Thuật mặt không đổi sắc, như thể mấy chuyện này không hề liên quan gì đến mình vậy.

Diệp Tuệ còn biết thêm được một thông tin quan trọng từ câu chuyện, thì ra ban đầu Thẩm Tu tặng chiếc bình hoa cho Thẩm tổng, bị từ chối nên mới quay sang tặng cho Thường Huỳnh.

cô làm bộ gắp thức ăn, mắt liếc nhìn Thường Huỳnh, quả nhiên sắc mặt cô ta đang tối sầm lại.

Thường Huỳnh càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, tai họa? Bình hoa?không lẽ cái bình đó ngay từ đầu không phải là dành cho cô ta hay sao?

Chả trách mà tối hôm đó Thẩm Tu vội vàng tặng nó cho cô ta rồi đi luôn, chả trách mà khi cô hỏi tại sao tự dưng anh ta lại tặng bình hoa cho mình thì anh ta cứ ấp úngkhông trả lời được.

Hóa ra là đồ người ta không cần nên cuối cùng mới rơi xuống đầu cô ta.

Nếu Thẩm Tu không mua cái bình hoa đó để lấy lòng Thẩm tổng thì nó cũng sẽ khôngđến tay cô ta, cô ta cũng sẽ không bị xuống sắc trầm trọng, sẽ không bị con ma kia hành hạ, càng sẽ không bị dân mạng giễu cợt, khiến cho tiếng tăm bây giờ bị giảm sút quá nhiều.

Thường Huỳnh trút hết mọi oán giận lên đầu Thẩm Tu, cô ta nắm thật chặt đôi đũa, lửa nóng trong người như muốn phun ra khỏi miệng đến nơi, Thẩm Tu cũng biết nênkhông dám nhìn Thường Huỳnh, chỉ vùi đầu vào bát cơm như con chim cút.

Lúc này, Thẩm Thuật đưa đũa ra chuẩn bị gắp tôm, Diệp Tuệ thấy vậy liền nhẹ nhàngnói: “anh bị cảm còn chưa khỏe hẳn, hải sản để lần khác ăn đi.”

Mặc dù sức khỏe của Thẩm Thuật đã tốt lên nhiều, nhưng vẫn nên kiêng khem thìhơn.

Thẩm Thuật khựng lại, mấy giây sau liền yên lặng hạ đũa xuống, chuyển sang gắp thịt dê bên cạnh, Diệp Tuệ lại dịu dàng nói: “Thịt dê cũng dễ gây dị ứng, không tốt cho sức khỏe của anh lúc này, lần khác ăn được không?”

Thẩm Thuật nghe lời cô, đặt đũa xuống.

Diệp Tuệ thấy mình cũng hơi quá đáng, cô áy náy đứng dậy múc một chén canh rồi đặt trước mặt anh: “Bây giờ anh còn thấy khó chịu trong người không? Uống một chút canh đi.”

Ông Thẩm ngồi nhìn cảnh này, thấy Diệp Tuệ đối với Thẩm Thuật rất tốt, ông cực kỳ vui mừng, cho đến khi ông nhìn rõ bát canh đó là canh gì, đang định nói là canh này từ nhỏ Thẩm Thuật đã không thích uống.

Thẩm Thuật nhìn bát canh mà anh chưa bao giờ động vào, sau đó lại liếc nhìn Diệp Tuệ, cô hoàn toàn không biết đây là món mà anh không thích ăn, ánh mắt cô đen nhánh trong trẻo, mang theo sự ân cần.

Thẩm Thuật gần như không chút do dự, ngón tay thon dài cầm bát lên uống mấy ngụm, quay sang nói với Diệp Tuệ: “Mùi vị không tệ.”

Ánh mắt Diệp Tuệ càng sáng hơn, không ngờ là anh thật sự thích ăn canh này, cô lại lập tức đứng lên múc thêm cho anh một bát nữa, đặt trước mặt anh nói: “Nếu thích thìanh uống thêm đi.”

Thẩm Thuật chẳng khác nào đang tự tìm đường chết: “…Được.”

Mặc dù anh không thích uống, nhưng vẫn chậm rãi uống từng ngụm, tự dưng cảm thấy thật ra canh cũng không khó uống như mình nghĩ.

Ông Thẩm không nói gì, ông nhìn ra được là Thẩm Thuật đã thật sự thay đổi rồi.

Vì sự xuất hiện của Diệp Tuệ mà trái tim vốn đang đóng chặt của Thẩm Thuật đangđược cô mở ra từng chút một, anh thậm chí còn chiều theo Diệp Tuệ mà thay đổi thói quen của mình.

Cơm nước xong, lái xe của nhà họ Thẩm đưa Diệp Tuệ và Thẩm Thuật về nhà, xe dừng dưới nhà, Diệp Tuệ vừa xuống xe, chưa đi được mấy bước thì đã phải dừng lại, theo bản năng sờ bụng mình.

Lúc ở nhà Nghiêm Lam, Diệp Tuệ vì muốn bà vui nên đã ăn rất nhiều món bà làm, đến nhà họ Thẩm thì lại được ông Thẩm quan tâm nên cô cũng đã ăn quá no.

Mặc dù hiện giờ cô chưa có mỡ bụng, nhưng cứ thế này mà lên nhà luôn thì khôngđược, dù sao cô cũng đang là diễn viên mà.

Thấy động tác của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật lại không nghĩ theo chiều hướng là cô đangmuốn giảm béo, yên lặng vài giây liền hỏi: “Ăn nhiều quá hả?”

Diệp Tuệ có phần ai oán nhìn Thẩm Thuật, ngay đến anh cũng biết là mấy ngày quacô đã ăn không hề ít.

“Em muốn đi dạo một lát, anh có muốn đi cùng không?” Diệp Tuệ rủ rê anh, lại sợ anhkhông đồng ý nên lại bồi thêm một câu, “một mình ở nhà cũng chán lắm.”

Dưới sự kiên trì của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật đồng ý cùng cô đi dạo trong công viên gần nhà, nơi đó không có nhiều người qua lại lắm.

Bây giờ trời đã tối mịt, nhưng Diệp Tuệ vẫn sợ có người nhận ra nên đã đeo khẩu trang vào.

Kế hoạch giảm cân của Diệp Tuệ mới đi đến bước đầu tiên thì đã phải tạm dừng rồi, bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa nhỏ, tuy không lớn nhưng cũng đủ làm cho quần áo bị thấm nước.

Hai người đành phải quay về nhà, lúc sắp đến nơi thì Diệp Tuệ bỗng dưng bị mộtngười chặn trước mặt.

Là một cậu sinh viên khoảng hai mươi tuổi, vừa trông thấy Diệp Tuệ thì cậu ta nóingay: “Bạn đẹp quá, đã có ai nói với bạn là trông bạn rất giống Diệp Tuệ chưa?”

Cũng may là trời tối nên người kia chẳng qua là nhìn thấy hình dáng bên ngoài của côthôi, chứ không nhận ra người đang đứng trước mặt mình đúng là Diệp Tuệ thật.

Diệp Tuệ cười đáp: “Có nhiều người nói như vậy lắm.”

Người đó lại tiếp tục nói chuyện với cô: “Bạn là sinh viên của trường đại học gần đây đúng không?”

Diệp Tuệ lắc đầu: “không, tôi tốt nghiệp rồi.”

Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn xin số của Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ đang muốn từ chối thì phía sau cách đây không xa đột ngột truyền đến tiếng của Thẩm Thuật: “Trời tối rồi, không định lên nhà sao?”

Cậu sinh viên đang xin số Diệp Tuệ lập tức ngây người, nhận ra Thẩm Thuật đang nóichuyện với Diệp Tuệ, không lẽ…?

cô còn chưa lên tiếng thì Thẩm Thuật đã lơ đãng ho lên hai tiếng, tiếng ho vang lên giữa đường phố yên tĩnh nên nghe rất rõ ràng.

Mặc dù bệnh của Thẩm Thuật đã tốt lên nhiều, nhưng không thể đảm bảo là sẽ khôngtái phát, Diệp Tuệ không hề nghi ngờ là anh đang ho giả vờ, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng.

cô nhìn cậu nam sinh kia, nói: “Trời mưa lớn quá, chồng tôi bị cảm rồi, tôi phải lên nhà đây.”

Cậu nam sinh đưa mắt lên nhìn những hạt mưa phùn rơi xuống như bông, đây là mưa lớn đó hả?

Diệp Tuệ nói xong liền chạy đến chỗ Thẩm Thuật luôn, rất tự nhiên đưa tay lên sờ tránanh, sợ anh lại phát sốt.

cô hỏi: “anh có thấy khó chịu ở đâu không?”

Đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, Thẩm Thuật mặt không đổi sắc nhìn đi chỗ khác,anh chưa từng nói dối bao giờ nên thật sự không biết phải trả lời cô như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment