Tôi Có Một Bí Mật

Chương 71

“Có quỷ đó.”

Từ trong miệng Lâm Mậu phát ra một câu, cậu ta liếm liếm khóe miệng phát khô, “Các cậu nhớ lại đi, buổi tối hôm kia Thẩm Lương quên khóa cửa, có người tiến vào thì không nói rồi, buổi tối hôm trước cậu ta khóa cửa, còn tối hôm qua là thầy giáo tự tay khóa cửa đó!”

“Được rồi, hiện tại chúng ta đặt giả thiết là buổi tối hôm trước Thẩm Lương không kiểm tra cửa khóa hay chưa, đối phương có thể trước đó đã trốn ở trong phòng vẽ tranh, chờ chúng ta đều đi ra rồi phá hư mấy bức tranh, nhưng mà thầy nhất định sẽ kiểm tra cẩn thận, nếu phát hiện có người ẩn núp, nhất định sẽ không buông tha hay mặc kệ đâu.”

“Vậy mà bây giờ, mặt Hạ Duy lại không còn, tranh mọi người vẽ Hạ Duy cũng không còn mặt, không có một ngoại lệ nào, bao gồm cả tranh của thầy.”

Bản thân phân tích một trận, Lâm Mậu không đợi một câu đáp lại nào, cậu ta nuốt một ngụm lớn nước miếng, trừng mấy người trước mặt,“Sao các cậu không nói tiếng nào hết vậy?”

Giữa ban ngày, Lâm Mậu cứ thế mà chảy một thân mồ hôi lạnh,“Mẹ kiếp, nói chuyện với các cậu đó, bày ra bộ mặt người chết đó làm gì, tôi sợ đến hoảng hồn luôn rồi, thật đó, không tin các cậu xem xem, lông tơ của tôi đều dựng thẳng lên rồi nè.”

Hạ Duy âm u nói,“Cậu cũng không có mặt mũi.”

Mí mắt Lâm Mậu nhảy dựng, rất nhanh bình tĩnh nói,“Không phải ít hơn cậu một lần sao?”

Hạ Duy cúi đầu gẩy lỗ tai con thỏ trên mp3,“Bởi vì tôi làm người mẫu hai lần, cậu mới làm người mẫu một lần, chờ cậu làm thêm một lần thì cũng sẽ giống như tôi thôi.”

“Bố đây về sau không làm người mẫu nữa đâu, con người đang sống yên lành lại không có mặt, thật con mẹ nó xui xẻo quá đi.”

Lâm Mậu chà lung tung rêu xanh trên góc tường,“Móa, cũng không biết thế nào nữa, đến phòng vẽ tranh hơn nửa tháng, trước đó vẫn yên ổn, không có chuyện gì, ba ngày này lại xuất hiện mấy chuyện lạ này.”

Giọng nói cậu ta dừng lại, sắc mặt cũng cứng đờ,“Vừa rồi tôi nói có quỷ, các cậu nghĩ thế nào?”

Ánh mắt Chu Kiều Kiều nhìn như nhìn ngu ngốc nhìn về phía Lâm Mậu,“Cái gì nghĩ thế nào, Lâm Mậu, thật nhìn không ra lá gan của cậu lại nhỏ như vậy đó.”

“Trên đời này hoàn toàn không có quỷ, chỉ có quỷ trong lòng người thôi, nếu cậu thật sự sợ thì đừng ở chỗ này nữa.”

Mắt Lâm Mậu trợn trắng,“Đừng đùa, con đường học mỹ thuật này là con đường trải ra tiền nha, tôi vì để trong nhà đồng ý cho tôi học mỹ thuật, không biết đã phí bao nhiêu công sức, hiện tại học phí đều nộp cả rồi, nếu trở về, ba mẹ tôi không đánh chết tôi mới là lạ đó.”

Chu Kiều Kiều liếc qua,“Cậu chắc cũng đã nhận ra, bản thân cậu không có năng khiếu đi trên con đường này, coi như cậu không quay về, ở lại nơi này cũng không học được cái gì, nhiều lắm cũng chỉ lừa ba mẹ cậu rồi lừa luôn chính bản thân mình, để có thể tự an ủi tâm lý của cậu mà thôi.”

Bị cô nói trúng tim đen, Lâm Mậu bị đâm nhảy dựng, mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi từng chữ một,“Chu, Kiều, Kiều!”

Chu Kiều Kiều thu lại ý muốn nói đùa,“Được rồi được rồi, tôi đang nói chính bản thân mình được chưa, thực ra cái này cũng không phải vấn đề gì lớn, lần tới sau khi vẽ vật thực xong thì đem về nhà mình là được rồi.”

Lâm Mậu vỗ gáy,“Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ!”

Chu Kiều Kiều đúng lúc tổn thương cậu ta,“Do cậu ngu ngốc.”

Lâm Mậu đá một cái xuống bùn đất trên mảnh gốm ra bên ngoài,“Thật sự đủ rồi đó nha, Chu Kiều Kiều, cậu mà cứ như vậy, đời này nhất định không ai thèm đâu.”

Chu Kiều Kiều lên mặt cụ non,“Cuộc sống tràn ngập nhiều biến số chưa biết, còn chưa tốt nghiệp trung học đâu, nói cái gì mà đời này, có thể sống đến hai mươi tuổi hay không còn không biết nữa là.”

“Không đúng, phải nói là không biết ngày mai sẽ xảy ra cái gì, có lẽ hiện tại tôi còn đang nói chuyện với cậu, lỡ đâu một lát nữa tôi ngã một phát, đầu vừa lúc đập trúng chỗ nào đó, hoặc tôi ngủ một giấc không dậy được nữa thì sao.”

Khuôn mặt trái táo xuất hiện sự lạnh nhạt không phù hợp với cái tuổi tác của cô, giống như sớm đã trải qua sống giữa sự sống và cái chết rồi, rất quái lạ,“Người trẻ tuổi, có thể sống được hôm nay, chuyện ngày mai, chờ ngày mai rồi hãy nói.”

Lâm Mậu trợn mắt há hốc mồm,“Chu Kiều Kiều, cậu điên rồi à, ngay cả bản thân mình cũng trù ẻo?”

Chu Kiều Kiều lười nói lời vô nghĩa với cậu ta,: “Này, Thư Nhiên, Hạ Duy, Thẩm Lương, các cậu có ý kiến gì không?”

Bị gọi tên, ba người còn vẫn duy trì tư thế không thay đổi ngồi tựa sát tường, cũng không lên tiếng, không biết suy nghĩ cái gì.

Hoàng Đan đang sắp xếp lại suy nghĩ, cậu lấy ra hết những thông tin đang nắm giữ từ lúc đầu đến giờ, không có tác dụng thì bỏ qua  một bên, có ích thì phân loại, không xác định được thì khoanh tròn lại.

Tổng cộng ba lần, hai lần là Hạ Duy, một lần là Lâm Mậu, bức tranh của bọn họ đều không có mặt.

Lần đầu tiên khi xảy ra chuyện này, Hoàng Đan vẫn chưa xuyên việt đến đây, khi cậu xuất hiện, nguyên chủ đã bị hù chết, lại không biết đã nhìn thấy thứ gì, hai lần sau cậu đều có tham gia vẽ.

Nếu nhiệm vụ lần này là tìm ra ai phá bức tranh, làm sạch mặt người trên đó thì chắc người liên quan Hạ Duy và Lâm Mậu có thể loại trừ được?

Hơn nữa Lâm Mậu và Hoàng Đan ở trong một phòng nhỏ, ngủ ở trên một cái giường, ban đêm cậu ta muốn lén lút đi ra ngoài rồi lén lút trở về, Hoàng Đan sẽ không thể không biết.

Hoàng Đan ở trong lòng kêu,“Lục tiên sinh.”

Hệ thống,“Nói.”

Hoàng Đan,“Trong phòng vẽ tranh này có quỷ sao?”

Hệ thống,“Xin Hoàng ký chủ nhớ kỹ, đây là khu linh dị 120.”

Hoàng Đan lại hỏi,“Tôi có phải là quỷ hay không?”

Hệ thống,“Hoàng ký chủ là quỷ, cũng không phải quỷ.”

Hoàng Đan cảm thấy người làm việc ở cái hệ thống này rất biết chơi chữ, không dễ ứng phó như hệ thống tiên sinh, suy cho cùng thực tập sinh và người làm việc thâm niên vẫn có sự chênh lệch khác nhau.

Hệ thống,“Còn có vấn đề gì không?”

Hoàng Đan nói,“Có, nhưng Lục tiên sinh sẽ không nói cho tôi biết.”

Hệ thống,“Nếu vậy là không có rồi.”

Hoàng Đan,“……”

Cuộc trao đổi máy móc ngắn ngủi bắt đầu  cũng máy móc kết thúc.

Cánh tay Hoàng Đan bị kéo, cậu nhìn về phía Hạ Duy đang kéo mình, ánh mắt hỏi thăm xem có chuyện gì.

Hạ Duy chau lông mày nhỏ,“Thư Nhiên, đáng lẽ tối hôm qua tôi nên đem bức vẽ của cậu về, đáng tiếc thật, trừ Trần Thời, cậu là người vẽ tôi giống nhất đó.”

Hoàng Đan nói,“Lần sau sẽ vẽ lại cho cậu.”

Hạ Duy bỏ tay đang kéo cậu, quay đầu đi nói,“Tôi không muốn làm người mẫu nữa, lúc đầu thấy mình không có mặt mũi thì chưa có cảm giác gì, đến lần thứ hai lại xuất hiện tình cảnh đó, trong lòng cảm thấy rất không tốt.”

Hoàng Đan nhếch miệng, không nói cái gì.

Hạ Duy đột nhiên bộc phát cáu kỉnh, cô ấy kéo tai nghe mp3, mặt trắng bệch,“Là ai làm chứ, phiền chết đi được!”

Chu Kiều Kiều bị hù nhảy dựng lên, không vui nhìn cô ấy,“Hạ Duy cậu la cái gì chứ, tôi còn đang nghĩ đến trưa ăn cái gì, kết quả bị cậu la bay đi luôn rồi.”

Hạ Duy cười lạnh,“Chuyện không liên quan đến mình, người còn ở chỗ này làm gì? Muốn chế giễu sao?”

Chu Kiều Kiều quay đầu, đuôi ngựa sau vai đảo qua lưng,“Cậu quái gở vậy làm gì? Lúc đó chọn ai làm người mẫu đều cùng bốc thăm, vận may cậu quá tốt còn trách ai được chứ?”

Cô chỉ chỉ Lâm Mậu,“Hơn nữa, Lâm Mậu làm người mẫu, mặt không phải cũng vậy sao? Cũng đâu phải một mình cậu bị đâu.”

Hạ Duy không nói chuyện, Lâm Mậu lại nóng nảy,“Có thể đừng mẹ nó lôi gốc này ra không?!”

Chu Kiều Kiều xem xem sắc mặt tái nhợt Hạ Duy, lại xem xem cảm xúc không ổn của Lâm Mậu, dáng vẻ cô không thể nào hiểu được,“Đã bao nhiêu tuổi rồi,chỉ một chút chuyện thôi mà, tôi thật không hiểu nổi, chẳng phải chỉ là tranh mặt người bị bôi đi thôi sao? Cũng không phải da mặt các cậu bị lột xuống.”

Không đợi hai người liên quan Hạ Duy và Lâm Mậu nổi giận, Chu Kiều Kiều liền nói,“Với lại việc này đã xảy ra liên tục ba lần rồi, nhất định sẽ khiến thầy Trương và thầy Lưu quan tâm, cái người bệnh thần kinh đó sẽ không có cơ hội nữa đâu.”

Lời nói sau đó làm dịu đi bầu không khí cứng đờ.

Chính xác là như vậy, trong phòng vẽ tranh không yên ổn, xuất hiện việc lạ một lần nữa, hai thầy giáo đều không thoải mái, bọn họ so với bất cứ ai đều muốn gió êm sóng lặng nhất, như vậy mới có thể an ổn tiếp tục mở phòng vẽ tranh.

Trông coi nghiêm ngặt, người muốn gây rối loạn sẽ kiêng dè, không dễ dàng làm xằng làm bậy như được nữa.

Hạ Duy dừng một chút, hỏi ra nghi hoặc trong lòng,“Kiều Kiều, sao cậu khẳng định trên đời này không có quỷ như vậy?”

Chu Kiều Kiều không đáp mà hỏi lại,“Lời này của cậu có ý gì, do cảm thấy trên đời có quỷ sao?”

Mặt Hạ Duy càng trắng,“Tôi chưa từng gặp, làm sao biết được chứ.”

Chu Kiều Kiều nói,“Tôi cũng chưa từng thấy.”

Hạ Duy muốn hỏi, nếu cậu chưa thấy qua thì sao lại biết có hay không?

Chu Kiều Kiều nhìn ra ý nghĩ  trong lòng cô ấy,“Nói như thế này nha, nếu có quỷ, tôi sớm đã chết đi rồi.”

Không chỉ Hạ Duy, Hoàng Đan, Lâm Mậu,đến Thẩm Lương  từ đầu đến cuối chưa nói câu nào khi nghe đến câu này, đều đồng loạt nhìn qua.

Chỉ có ánh mắt Hoàng Đan là tìm tòi nghiên cứu.

Theo lý thuyết, ba người Lâm Mậu, Hạ Duy, Thẩm Lương là học chung một trường, hiện tại chỉ có Thẩm Lương chưa gặp được chuyện đó, gã không làm người mẫu nên không thể xác định có mặt hay không.

Về phần Chu Kiều Kiều, đó thật không liên quan đến bản thân, ba cô ở phòng vẽ tranh gọt bút chì trải sẵn giấy vẽ tranh cho cô nhưng cô lại đến chỗ này góp vui.

Hoàng Đan nghe được một tiếng a cười,  hai mắt cậu hơi hơi nhíu lại.

Chu Kiều Kiều hình như không phát hiện Hoàng Đan đang nhìn chăm chú, cô cười nói,“Lúc trước tôi nhìn thấy một người sắp chết, còn vươn tay về phía tôi nhưng mà tôi không cứu, các cậu nói, nếu thực sự có quỷ, sau khi người kia chết, còn không phải sớm đã tới tìm tôi tính sổ rồi sao?”

Mắt Hạ Duy trợn to, lộ ra biểu cảm không dám tin,“Sao cậu thấy chết mà không cứu?”

Chu Kiều Kiều bĩu môi,“Ngày đó tôi mặc váy mới, được dì nhỏ mua cho tôi, vài trăm một bộ, nếu tôi cứu người, trên váy nhất định sẽ dính máu, còn có loại máu cục nữa, ghê tởm chết nên tôi mới mặc kệ đó.”

Hạ Duy nhìn ánh mắt Chu Kiều Kiều giống như đang nhìn thấy quái vật máu lạnh,“Cậu…..”

Lâm Mậu chịu không nổi nhảy đến bên cạnh Thẩm Lương,“Móa, Chu Kiều Kiều, không phải cậu chứ? Chuyện mất hết lương tâm này cũng có thể làm được? Cậu cũng không sợ bị sét đánh à!”

Thẩm Lương cau mày, dùng loại ánh mắt chán ghét đánh giá Chu Kiều Kiều,“Tuy rằng không phạm pháp,  nhưng mà cậu cũng không thể làm như vậy.”

Chu Kiều Kiều không để ý,“Cậu cũng nói không phạm pháp rồi, tại sao tôi không thể làm như vậy? Đó chỉ là một người xa lạ, tôi không thân cũng chẳng quen nên tôi cũng không cần thiết cứu làm gì.’’

“Hơn nữa, tôi cũng không phải kẻ có tiền, nếu người kia tỉnh lại, muốn lừa gạt tôi một khoản, tôi đi đâu nói rõ lý lẽ đây?”

Thẩm Lương trầm mặt hỏi,“Có thể gọi 120, hoặc 110, cũng không mất của cậu bao nhiêu thời gian, sao cậu không gọi điện thoại?”

Chu Kiều Kiều vén tóc ra sau tai,“Ngày đó tôi có chuyện phải làm, làm sao quan tâm nhiều như vậy, hơn nữa, trong lòng tôi nghĩ, tôi không gọi thì lúc sau có người đến gọi không phải là được rồi sao.”

Thân thể Hạ Duy run rẩy,“Sao cậu biết lúc sau còn có người khác đến? Chu Kiều Kiều, cậu cậu như thế thật sự là…… Hại chết người còn sống yên tâm thoải mái như vậy, chẳng lẽ cậu không sợ sao?”

Chu Kiều Kiều nháy mắt,“Sao lại phải sợ? Cũng không phải do tôi giết.”

Khí áp xung quanh bị hạ đến mức tận cùng, bầu không khí áp lực đến một mức khó tả, gần như ngay sau đó có thể sẽ xảy ra một trận tranh cãi kịch liệt vậy.

Hoàng Đan bỗng nhiên mở miệng nói,“Đây là do cậu bịa ra.”

“Thư Nhiên thật thông minh.”

Chu Kiều Kiều cười ha ha, tay chỉ Hạ Duy, Lâm Mậu, còn có Thẩm Lương,“Không ngờ ba người các cậu đều tin thật.”

Cô cười nghiêng ngả, cười ra nước mắt,“Nếu thật có người nhìn tôi cầu cứu, tôi nhất định sẽ cứu, trên đỉnh đầu có ông trời nhìn mà, nếu không sẽ có báo ứng đó, sao các cậu dễ bị lừa như vậy chứ.”

Thẩm Lương đen mặt.

Hạ Duy nửa ngày mới mắng ra một câu,“Chu Kiều Kiều, cậu có bệnh à?”

Lâm Mậu tiếp lên,“Tôi nhìn cậu ta không phải có bệnh, mà là bệnh không nhẹ, từ bệnh viện tâm thần chạy đến đây đó.”

Chu Kiều Kiều nhìn bóng lưng ba người bọn họ xoay người rời đi, không nói gì,“Thật là, chỉ đùa một chút thôi mà, làm gì mà nghiêm túc dữ vậy.”

Hoàng Đan nói,“Không có gì đáng cười cả.”

Chu Kiều Kiều không tỏ rõ ý kiến,“Phải không? Tôi cảm thấy rất mắc cười.”

Hoàng Đan nghiêm túc nói,“Thật không buồn cười.”

Chu Kiều Kiều hơi ngẩn ra, cô mím môi,“Vậy được rồi, về sau tôi không đùa như vậy nữa.”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Chu Kiều Kiều gãi gãi mặt, có chút không biết làm sao,“Tôi cho rằng ngay từ đầu bọn họ đã biết được tôi bịa ra, không ngờ bọn họ lại tin thật, câu chuyện giả dối như vậy……”

Hoàng Đan vẫn không nói chuyện.

Chu Kiều Kiều nghĩ tới cái gì,“Thư Nhiên, sao cậu biết tôi nói dối?”

Hoàng Đan nói,“Không hợp lý.”

“Trước đó cậu nói người kia chết, sau đó nói mình không gọi điện thoại báo cảnh sát, do cảm thấy người đến sau nhất định sẽ gọi, chứng minh người cậu nhìn thấy lúc ấy vẫn chưa chết nên sau đó cậu vẫn biết rõ đối phương còn sống hay đã chết.”

Chu Kiều Kiều chậc lưỡi,“Giỏi thật.”

Hoàng Đan định đi về phòng vẽ tranh, tay bị kéo lại, bên tai tiếng Chu Kiều Kiều,“Thư Nhiên, tôi mời cậu đi ăn cái gì nha, lẩu cay được không? Mì tiết vịt, miến thịt bò, còn có phở nữa, mì cay Thành Đô, tôi biết có một tiệm làm đặc biệt ăn ngon lắm.”

“Thầy giáo ở bên trong.”

“Không có gì đâu, có người còn chưa đến mà.”

Chu Kiều Kiều kéo Hoàng Đan đi, trong miệng lảm nhảm cằn nhằn, mười phần giống như kẻ tham ăn vậy.

Hoàng Đan muốn hoàn thành nhiệm vụ, bất luận là ai, cậu đều phải quan sát, nên đơn giản cùng Chu Kiều Kiều đi ăn cái gì đó.

Ở cái tuổi này, đừng nói đến di động có thương hiệu, học sinh đều không phải kẻ có tiền nhưng có một số lại là bảo bối của ba mẹ, Chu Kiều Kiều thuộc về người sau, cô có di động, tuy rằng kém hơn Hạ Duy, nhưng cũng là đối tượng được người khác hâm mộ ở phòng vẽ tranh.

Hoàng Đan nghe Chu Kiều Kiều nói dối với ba cô trong điện thoại, nói là cậu chưa ăn điểm tâm nên bị chóng mặt, tụt huyết áp rồi, cô không yên lòng nên đi ăn cùng cậu, sợ cậu sẽ té xỉu mất.

“……”

Chu Kiều Kiều gác điện thoại, ngượng ngùng cười,“Tôi không nói như vậy, trở về không báo cáo kết quả được.”

Hoàng Đan hỏi nàng,“Ba cậu tin sao?”

Chu Kiều Kiều nhếch miệng cười,“Tin chứ, ông hi vọng thành tích học tập của tôi tốt, làm bạn với người vẽ tốt, Thư Nhiên trước kia cậu không phải người như vậy  nhưng hiện tại là người đó á, ba tôi nói cậu rất giỏi, về sau sẽ còn tiến bộ hơn nữa.”

Mày Hoàng Đan động động,“Ba cậu đến đây với cậu, vậy còn mẹ cậu đâu?”

Nụ cười trên mặt Chu Kiều Kiều cứng lại, giây lát sau khôi phục như thường,“Mẹ tôi sớm đã không còn, trong nhà chỉ còn tôi và ba thôi.”

Hoàng Đan nói,“Xin lỗi.”

Chu Kiều Kiều nói không sao,’’ Hiện tại tôi sống rất tốt.”

Cô nhíu nhíu mũi, nhỏ giọng oán giận,“Chỉ là ba tôi có đôi khi rất đáng ghét, qua hai năm tôi đã mười tám tuổi rồi, ông còn coi tôi như một đứa con nít, cảm thấy tôi thế này không được, thế kia cũng không được.”

Hoàng Đan nói,“Ba cậu rất quan tâm cậu.”

Chu Kiều Kiều than thở,“Tôi biết chứ, nhưng ông quan tâm quá nhiều, chết sống cũng không cho tôi lên mạng, tôi chỉ có thể lén lút chạy ra quán net, kết quả lúc trèo lên cửa phía tây thiếu chút nữa đã ngã xuống rồi, cậu nói xem, lỡ tôi xảy ra chuyện thật, ông ấy không phải sẽ hối hận chết luôn sao.”

“Học vẽ cũng vậy, ba tôi lúc nào cũng đem tranh tôi vẽ cho thầy giáo xem, mấy chục người trong phòng vẽ tranh, bản thân thầy giáo còn phải lên lớp nữa, làm gì có thời gian một chọi một chứ, cô gái đẹp học trung học Nhất Trung không phải vẽ rất giỏi sao? Ba tôi kêu tôi giao lưu trao đổi học kỹ năng vẽ của cô ta một chút, hừ, thật ra do ông ấy nhắm trúng mẹ của đối phương ……”

Tiếng nói ngưng lại, Chu Kiều Kiều ngượng ngùng nói,“Thư Nhiên, chắc cậu thấy tôi hơi phiền, vừa rồi tôi nói nhiều như vậy.”

Hoàng Đan nói,“Không sao, tôi không phiền.”

Chu Kiều Kiều ngẩn ngơ,“Thư Nhiên, tôi thích cậu của hiện tại hơn.”

Cô nghiêm túc vươn tay,“Chào cậu, Trương Thư Nhiên, tôi tên Chu Kiều Kiều, tôi muốn làm bạn tốt với cậu.”

Hoàng Đan cầm lấy tay cô,“Được.”

Chu Kiều Kiều hắng giọng rõ ràng, vòng qua cánh tay Hoàng Đan một chút,“Vậy sau này chúng ta sẽ là bạn bè tốt, bạn tốt à, đi thôi, tôi mời cậu ăn ngon!”

Lúc Hoàng Đan và Chu Kiều Kiều bưng lấy mì tiết vịt húp xì xụp, tiếng nghị luận trong phòng vẽ tranh tồn tại như trước.

Thầy Trương và thầy Lưu ngầm nói chuyện riêng, bọn họ nhất trí cho rằng đây không phải do người tài nghệ không bằng ghen ghét người khác, mà chỉ là một trò đùa dai trong phòng vẽ tranh thôi.

Về phần tại sao tất cả bức vẽ vật thực tối hôm qua đều không có mặt, đó là bởi vì đối phương không muốn mình bị nghi ngờ nên xóa luôn cả gương mặt mình

Lâm Mậu là người vẽ kém trong phòng vẽ tranh nên một mình cậu ta bị hai thầy giáo gọi đến phòng công tác, hỏi chuyện đó có phải do cậu ta làm hay không, nếu đúng, thì nên tự mình thừa nhận chứ đừng để bọn họ điều tra ra.

Ngụ ý là đến lúc đó bọn họ sẽ rất khó xử lý.

Lâm Mậu nói thật không phải do cậu ta làm,“Thầy Trương, thầy Lưu, các thầy vẫn không tin thì em có thể thề!”

Thầy Trương ý vị thâm trường nói,“Không cần thiết phải thề, tôi và thầy Lưu đã thương lượng với nhau, mấy đêm tiếp theo đều sẽ thay phiên nhau trực ban, nếu còn không biết hối cải, phòng vẽ tranh sẽ không giữ người lại nữa.”

Thầy Lưu ừ một tiếng,“Đến nơi này là để học vẽ tranh, có tâm tư đùa giỡn như vậy  thì chi bằng bám sát thời gian học thêm vài thứ, sang năm còn có thể nộp đơn dự thi vào trường học như ý muốn được.”

Cơ thịt trên mặt Lâm Mậu giật giật mạnh, ôi móa nó, lời này chẳng phải đang nói cho cậu ta nghe sao? Biến thành cảnh cáo luôn rồi? Thật là, nói mấy lần cũng không tin, cậu ta làm sao có thể làm ra loại chuyện bệnh thần kinh này chứ.

Lịch thi tuyển năng khiếu chính thức vào tháng mười dương lịch, tháng một đã bắt đầu nhận đơn dự thi, không biết phải bỏ bao nhiêu thời gian phải ở ngoài trường, quản lý các phòng vẽ tranh gần như vô cùng nghiêm khắc, mỗi ngày đều phải nộp tĩnh vật, tranh màu nước, ba bức vẽ vật thực đầu người, một bức cũng không thể thiếu, còn phải sáng tối chiều tiến hành bình phẩm để sửa chữa.

Nhưng mà phòng vẽ tranh đại học Nông Nghiệp này quản lý rất lỏng lẻo, dù sao giữa hai thầy giáo cũng khác nhau, hai người chủ yếu dạy học trường đại học, còn cái này chỉ là nghề phụ, cho nên khi đến nơi này còn phải xem tính tự giác của học sinh nữa.

Khi Hoàng Đan và Chu Kiều Kiều trở về thì cũng đã qua hết nửa buổi sáng, hai thầy giáo trong phòng vẽ tranh cũng không nói gì chỉ đến sửa tranh cho học sinh.

Thời gian không đủ, vẽ tĩnh vật không xong.

Hoàng Đan dứt khoát vẽ hình cầu để luyện tập một chút.

Cậu nhận ra một đường ánh mắt đang trên người mình, nhìn ra là của Chu Kiều Kiều, đối phương hình như bị ba cô nói không ngừng nên chịu không nổi, đang phát ra ánh mắt cầu cứu với cậu.

Nghĩ nghĩ, Hoàng Đan nghiêng người nói,“Chú ơi, thầy giáo nói buổi sáng sẽ không vẽ cái gì cả.”

Ba Chu vừa nghe đã nóng nảy, vội vàng nhìn con gái nói,“Vậy con tranh thủ thời gian vẽ quả cầu giống bạn học Trương đi.”

Chu Kiều Kiều buông kẹp lấy kẹp lớn kẹp bản vẽ, lấy giấy vẽ xuống, nhỏ giọng nói,“Thư Nhiên, tôi nghĩ cậu sẽ không quan tâm đến tôi chứ.”

Hoàng Đan nói,“Tôi nhìn thấy cậu nhìn tôi cầu cứu.”

Chu Kiều Kiều cái gì cũng không nói, chỉ đưa cho cậu mấy cục kẹo cứng.

Nói đến cũng khéo, trừ Chu Kiều Kiều và ba cô, mấy người Hoàng Đan, Lâm Mậu, Thẩm Lương, Hạ Duy đều ở một tầng trên lầu, chiếm ba trên bốn phòng rồi, còn lại là một sinh viên ở, mỗi ngày ban đêm đều sẽ đàn guitar, bề ngoài là một người đàn ông thô lỗ, bên trong lại là một cô gái mềm yếu.

Bên ngoài phòng thuê có để một cái cầu thang sắt, dù cho có đổ mưa hay tuyết rơi, bình thường cũng không dễ đi như vậy, Hạ Duy gần như đều mang giày, cô ấy đi ở phía trước, bước chân không một chút do dự nào.

Phía sau theo thứ tự là Lâm Mậu, Hoàng Đan, Thẩm Lương cuối cùng.

“Buổi chiều tôi không đến phòng vẽ tranh, định ngủ đến bốn năm giờ rồi trực tiếp đi gặp sư phụ ở trước cửa quán nét luôn, các cậu thì sao? Tính thế nào?”

Hạ Duy chỉ ở trước mặt người khác gọi Trần Thời như vậy, khi đối phương ở đây cô ấy đều gọi tên.

Lâm Mậu nhìn lên, có thể nhìn thấy đôi chân mang vớ dài của Hạ Duy khi đi lên cầu thang, lại hướng lên trên là thấy quần jean ngắn ôm mông, cậu ta không đi gần một chút, sợ đối phương thả cái rắm làm mình bị thối chết,“Long Mã? Nơi đó có nhiều người, mấy người chúng ta đi vài lần mà vẫn không có chỗ.”

Hạ Duy nói,“Cho nên mới đi sớm một chút.”

Lâm Mậu nói buổi chiều mình không đi phòng vẽ tranh cũng  không sao cả,“Thẩm Lương, cậu thì sao?”

Thẩm Lương nhàn nhạt nói,“Buổi chiều phải vẽ màu nước, buổi tối phải vẽ vật thực, tôi không thể không đi, quán net thì thôi đi, các cậu chơi đi, tôi không góp thêm náo nhiệt đâu.”

Lâm Mậu quay đầu như quỷ gọi,“Không đi? Không có cậu bố đây chơi thế nào, không được, cậu phải đi, lần trước tôi giúp cậu đánh nhiều như vậy, lần này mà cậu không giúp tôi thì cũng không cần làm anh em nữa.”

Mặt Thẩm Lương không đổi sắc,“Vậy khỏi làm.”

Lâm Mậu nghe vậy liền lao xuống lầu, lướt qua bên cạnh Hoàng Đan, chặn lại không để Thẩm Lương đi lên.

Nghe tranh luận sau lưng, Hoàng Đan không hiểu lắm quan hệ của hai người này, nghe được Hạ Duy kêu tên mình, cậu giương mắt,“Cái gì?”

Hạ Duy đã lên lầu,“Tôi hỏi buổi tối cậu có đi suốt đêm không?”

Hoàng Đan nói,“Đi.”

Hạ Duy nói tiếng được rồi quay đầu đi.

Hoàng Đan nhìn bóng lưng cô ấy biến mất ở góc, trong lòng có một tia quái dị xẹt qua nhưng lại không tồn tại rõ ràng.

Giữa trưa xuất hiện một vấn đề nghiêm trọng, không có đồ ăn.

Hoàng Đan đứng ở trong phòng sững sờ, trên người nguyên chủ không có thẻ, trong nhà không gửi sinh hoạt phí được cho anh ta được, mỗi lần đều phải đến chỗ họ hàng, trong nhà sẽ gửi tiền chỗ họ hàng hoặc sẽ tự mình đến đây đưa, rõ ràng không phải là đi đòi tiền không công mà anh ta vẫn phải ăn nói khép nép.

Cho nên nguyên chủ nhịn ăn nhịn mặc, có thể không đi thì không đi, cố gắng chống đỡ đến khi ba mẹ mình đến thăm mình.

Lò nhỏ và nồi nia xoong chảo là nguyên chủ và bạn ngồi cùng bàn hùn tiền lại mua, Lâm Mậu làm bạn cùng phòng mới, hưởng được một chút ánh sáng, không cần bỏ phần tiền đó ra, có điều đốt lò cần dùng than, tiền đồ ăn một ngày hai bữa đều sẽ chia đều.

Nhà Lâm Mậu so với nhà nguyên chủ còn nghèo hơn.

Không đồ ăn thì coi như xong, lọ ớt ngâm nguyên chủ mang từ trong nhà cũng đều ăn sạch rồi.

Lâm Mậu nói,“Tôi đến chổ Thẩm Lương xem xem.”

Hoàng Đan ở trong phòng đi dạo, nghe cách vách truyền đến tiếng kêu Lâm Mậu, cậu liền đóng cửa đi qua.

Hơn phân nửa cải trắng dùng nước sôi hầm, bỏ vào đi một nhúm ớt khô nhỏ, hương vị hơi tệ chỉ dựa vào vị cay, cũng may có cơm, ba nam sinh ăn cơm trắng ăn, mỗi người ăn hai bát lớn.

Hoàng Đan vừa ăn vừa khóc, cay quá.

Lâm Mậu và Thẩm Lương vừa ăn vừa nhìn cậu khóc, giống như đang nhìn bệnh thần kinh vậy.

Một bữa cơm kết thúc bên trong tiếng khóc Hoàng Đan, cậu để bát đũa xuống lau nước mũi đi ra ngoài, đến chổ bồn nước ở bên ngoài vặn mở vòi nước rửa mặt.

Trên lầu có một bồn nước rửa mặt, Hoàng Đan từ ký ức nguyên chủ tìm thấy được một chuyện, Hạ Duy mỗi ngày đều xách ống nhổ* đến đây để đổ nước tiểu, bị nguyên chủ bắt gặp được rất nhiều lần rồi.

*ống nhổ: giống với cái bô

Không có cách nào, bên trong con hẻm sâu thẳm chỉ có một nhà vệ sinh công cộng, bên trong có một cái bồn nước rửa tay dài, vài ngày mới có nước một lần, xung quanh thường xuyên không có chỗ để đi, khoảng cách từ nơi này đến đó hơi xa, muốn đi tiểu còn phải đi qua vài ngõ nhỏ.

Một mình Hạ Duy không làm cơm, thế nhưng nguyên chủ, Lâm Mậu, Thẩm Lương ba người phải làm, bao gồm nam sinh viên kia, bọn họ chẳng những tùy tiện ở trong bồn nước đánh răng rửa mặt, mà còn phải rửa rau rửa bát nữa.

Hoàng Đan không chờ lâu, lau mặt rồi rời khỏi.

Buổi chiều người trong phòng vẽ tranh đều biết chuyện Hoàng Đan ăn cơm khóc thành ngu ngốc, bởi vì miệng Lâm Mậu được lắp một cái loa lớn.

Hoàng Đan không thèm để ý, trong phòng vẽ tranh bàn vẽ giá vẽ nhiều, cậu chỉ vừa mới tới, va chạm sau này cũng không thiếu được, đau khóc cũng không có cách nào tránh, đến lúc đó người khác sẽ càng không nói gì nữa.

Người trong cuộc không lên tiếng, Chu Kiều Kiều nhìn không được nữa,“Lâm Mậu, cậu làm gì vậy, có cái gì mà ngạc nhiên như vậy, bộ con trai không thể khóc sao?”

Lâm Mậu đang uống nước, bị sặc ngay sau đó.

Chu Kiều Kiều vỗ phía sau lưng cậu ta,“Đàn ông lắm mồm như cậu, đáng đời lắm.”

Lâm Mậu,“……”

Cậu ta ho khan, đến hỏi Hoàng Đan,“Sao Kiều Kiều thay cậu nói chuyện vậy? Có phải buổi sáng hai người tiến hành giao dịch gì rồi hay không?”

Hoàng Đan nói,“Thầy giáo đến.”

Lâm Mậu hừ hừ,“Nhóc con, chiêu này của cậu tôi đã xài từ lúc tiểu học rồi, nhất định là muốn nói sang chuyện khác? Khụ khụ, thầy giáo, không phải, em muốn hỏi vấn đề ánh sáng phản chiếu của quả táo, đang xem Thư Nhiên vẽ thế nào đó mà.”

Cậu ta cúi đầu, nói chuyện nhanh, cắn trúng đầu lưỡi, đau đến mắt đều ướt.

Thầy Trương nói,“Trên giấy vẽ của trò một màu cũng không có, táo ở đâu? Bị trò ăn luôn rồi sao?”

Lâm Mậu nhanh chóng trừng liếc Chu Kiều Kiều và Thẩm Lương cười nhạo, hắn nói thầm,“Sớm biết thì giống Hạ Duy, buổi chiều ngủ ở trong phòng luôn cho rồi.”

Thầy Trương không mặn không nhạt nói,“Muốn ngủ thì dễ dàng mà, ngay bây giờ trò thu dọn dụng cụ vẽ tranh của mình rồi rời khỏi phòng vẽ tranh, muốn ngủ sao thì ngủ vậy.”

Lâm Mậu xám xịt đến chỗ ngồi của mình vẽ tranh, phát thảo đường nét lên giấy.

Không đến năm giờ, trước cửa quán net Bạch Mã, mấy nam nữ trẻ tuổi gặp mặt ở đó, đi phía trước là một đôi tuấn nam mĩ nữ, rất đẹp mắt, cũng rất xứng, không biết sẽ tưởng bọn họ là một đôi tình nhân.

Mấy người bên trong, Hoàng Đan là người duy nhất đến từ nơi khác, không hòa hợp nhóm, cậu cũng không thích không khí đục ngầu trong quán net, bầu không khí ồn ào, nhưng vì tiếp xúc người liên quan đến nhiệm vụ, cậu nhất định phải cứng rắn tiếp cận.

Hoàn cảnh xung quanh trong quán nét Bạch Mã là tốt nhất ở đây, trừ phòng nhỏ giống như mấy quán nét khác, còn có phòng bốn người, phòng xa hoa hai người, bên trong có sô pha, sắp xếp máy tính tốt hơn một chút, thích hợp cho tình nhân hoặc bạn bè đến chơi.

Tuy rằng Hạ Duy chưa nói, nhưng cô ta muốn cùng Trần Thời đến phòng hai người.

Trần Thời không có suy nghĩ đó, muốn cùng mọi người đến phòng nhỏ, Hạ Duy đành phải cùng đi qua.

Bên trong phòng nhỏ có mấy người đang chơi, chướng khí mù mịt, Hoàng Đan ngồi ở góc hẻo lánh, bên trái là vách tường, bên phải là Trần Thời, từ bên phải hắn là Hạ Duy, Lâm Mậu cùng Thẩm Lương.

Trần Thời mở ra máy tính,“Thầy giáo các cậu điều tra kết quả ra sao rồi?”

Hạ Duy lắc đầu nói,“Không có cách nào tra được.”

Trần Thời ngửa ra sau một ít, ngồi tư thế tùy ý, hắn cởi bỏ một nút áo sơmi,“Bức vẽ còn ở đó sao?”

Hạ Duy nói,“Em dùng điện thoại chụp rồi nè.”

Cô ta mở ảnh đưa qua,“Là vầy nè.”

Không phải vẽ tranh, đa số người sẽ không thích phác hoạ đầu người, cảm giác chẳng những xấu, bẩn, còn có chút đáng sợ, cũng có thể hiểu tại sao không thể đem thứ này treo đầu giường, nhìn cũng sẽ gặp ác mộng.

Cho dù là mỹ nữ, mắt mũi miệng đều do đường nét màu đen tạo thành, dù đẹp thế nào cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Trong ảnh chụp người mẫu là Hạ Duy, bức tranh tối hôm qua vẽ người vật thực như tóc dài, viền váy cổ áo, khuyên tai lớn, còn có vòng cổ cổ trên đều có thể nhìn  ra được.

Nhưng khuôn mặt Hạ Duy sạch sẽ, không một vết bẩn nào, có vẻ có chút quỷ dị.

Trần Thời nheo mắt,“Cái này không giống dùng cục tẩy bôi đi.”

Thẩm Lương cười khẽ,“Không phải cục tẩy, người kia làm sao làm mất cái mặt được? Cũng không có khả năng thổi hơi, hoặc đưa tay lau một cái chứ?”

Trần Thời không để ý tới châm chọc của gã,“Nếu là cục tẩy, sẽ để lại dấu vết, sẽ không sạch……”

Hắn không nói tiếp, hình như nhất thời nghĩ không ra từ hình dung chuẩn xác.

Lâm Mậu nói,“Được rồi, đừng suy nghĩ đến đồ chơi này nữa, hiện tại em hoàn toàn không thể nghe, chỉ cần vừa nghe, lông tơ có thể dựng thẳng lên ngay, còn buồn nôn muốn ói nữa.”

Trần Thời không nói thêm nữa, cầm gạt tàn lại đây, đốt thuốc hút.

Hoàng Đan không có việc gì làm, đành phải mở web xem phim, cậu hít mùi khói thuốc, trong xoang mũi đều là vị thuốc lá, nam sinh vừa mới hút xong một điếu, bắt đầu hút điếu thứ hai, khi cậu nhịn không được nói,“Có thể nghỉ một lát không?”

Trần Thời nghiêng đầu,“Cậu đang nói chuyện với tôi à?”

Hoàng Đan nói,“Một bên của tôi là tường, một bên là anh.”

Trần Thời ngoạm thuốc,“Cậu người này thật thú vị, nếu muốn anh trai đây không hút thuốc thì cứ nói thẳng đi chứ.”

Hoàng Đan nói,“Tôi nói thẳng, anh sẽ ngắt đi sao?”

Khi Trần Thời nói chuyện, điếu thuốc run lên, giọng nói hắn mơ hồ, mang theo vui vẻ muốn ăn đòn,“Sẽ không.”

Hoàng Đan,“……”

Không tới một giờ, Hoàng Đan chịu không nổi, cậu đứng dậy đi toilet rửa mặt, muốn đứng ở đó hít thở không khí, phát hiện mùi so với trong phòng cũng không tốt hơn bao nhiêu, nên ra khỏi quán net, đứng ở cửa hít khí lạnh ban đêm, nhân tiện hút khí thải tạp nham của ô tô.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Hoàng Đan không quay đầu, chờ khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu nghe thấy được mùi xà phòng, xen lẫn trong mùi khói, rất không hợp nhau.

Trần Thời dọc theo đường cái đi, không quan tâm phía sau có cái đuôi nhỏ.

Đi một chút, ven đường có không ít sạp bán đồ ăn vặt, mì lạnh, kho vị, bắp ngô, trứng trà, đủ loại kiểu dáng.

Trần Thời nói ông chủ bán một phần mì lạnh, vừa thấy đã biết mang cho bọn Hạ Duy.

Hoàng Đan đi tới,“Tôi cũng muốn một phần.”

Trần Thời nói,“Lại thêm một phần.”

Hoàng Đan hỏi qua giá, muốn sờ túi, bị Trần Thời ngăn: “Cậu hít hai điếu thuốc cả đêm, cái này tôi mời cậu, vất vả rồi.”

“Tôi không cần anh mời, anh có thể không cho thôi hít thuốc nữa sao?”

Trần Thời cảm thấy vấn đề logic của thiếu niên này không đúng,“Không thể chịu đựng mùi khói, cậu đổi vị trí chẳng phải là được rồi sao.”

Hoàng Đan thở dài.

Trần Thời cố chấp liếc nhìn cậu,“Cậu thở dài cái gì?”

Hoàng Đan bỗng nhiên nói một câu,“Bỏ thuốc còn khó hơn.”

Trần Thời vừa muốn mở miệng thì nghe tiếng còi ô tô chói tai, phía trước không xa có chiếc xe xém chút nữa đụng người đi đường, hô hấp hắn căng thẳng, người đứng không vững ngồi xổm dưới đất, cánh tay ôm chặt đầu gối, đó là một loại tư thế bất an, cũng rất không có cảm giác an toàn.

Hoàng Đan vô ý thức vươn tay ra.

Giọng điệu Trần Thời kinh khủng, gần như là rống lên,“Đừng chạm vào tôi!”

Tay Hoàng Đan dừng ở giữa không trung, nửa ngày mới thả xuống dưới.

Cậu nhớ đến lời Hạ Duy và Lâm Mậu từng nói, khi người này nghe đến tiếng xe động cơ, nhìn thấy xe, hoặc là ngồi xe, sẽ có chút đáng sợ, cũng nhớ tới đến ngày đối phương đi thi gặp người bị tai nạn giao thông trên đường sau đó nhanh chóng ngất đi.

Trên đường trở về, Trần Thời không nói một lời.

Hoàng Đan xách mấy phần mì lạnh, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Ba người Hạ Duy Lâm Mậu Thẩm Lương  vừa thấy sắc mặt Trần Thời, còn có hơi thở trên người thì đã đoán được nguyên nhân, ăn ý không đụng đến đề tài kia, chỉ  ăn phần mì lạnh của mình, cố ý làm cho không khí thoải mái lên.

Trong phòng nhỏ tràn ngập mùi tỏi, mấy người nam khác nghe mùi, cũng trước sau đẩy bàn phím về phía trước, đi bên ngoài mua ăn.

Trần Thời không đụng một miếng mì lạnh nào, hắn nửa khép mí mắt hút thuốc.

Đợi đến khi trong gạt tàn nhiều vài tàn thuốc, Trần Thời mới đỡ lại, giọng khàn khàn kêu Hoàng Đan lấy nước cho hắn.

Hoàng Đan tìm chai nước suối đưa qua.

Trần Thời vặn mở nắp chai ngửa đầu uống hết mấy ngụm nước lớn, hắn thở dài một hơi, lấy mu bàn tay chùi miệng,“Này, lúc ở ven đường không hù cậu sợ chứ?”

Hoàng Đan nói dối, cậu nói không có, thực ra cậu bị hù rồi, rất luống cuống, còn muốn khóc nữa.

Sau nửa đêm Hoàng Đan không được, tinh thần người khác vẫn hưng phấn như trước.

Hạ Duy đang xem [ Hoàng tử ếch ], không biết nhìn thấy tình tiết gì, cô ấy vừa khóc vừa lấy khăn giấy lau nước mũi nước mắt, lúc này cô ấy đang là tuổi trẻ của thanh xuân, một nữ sinh nhỏ không hỏi chuyện đời.

Lâm Mậu và Thẩm Lương đang chơi Truyền Kỳ, hai người mang tai nghe rống, nhiệt huyết sôi trào.

Hoàng Đan nhìn về phía vị bên cạnh vị, vẫn là bộ phim lúc nãy, đều đã xem ba lần rồi vậy mà cũng không cảm thấy nhàm chán.

Cậu ngáp một cái, nghiêng đầu xem phim trên máy tính đối phương.

Khi Hoàng Đan nhìn thấy nam chính trong phim đang xếp ngôi sao, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, người khác cũng ngồi thẳng thân mình, liếc nhìn không nháy mắt.

Trần Thời click chuột, khiến hình ảnh ngừng lại, tay hắn theo bản năng cùng nhân vật chính làm động tác xếp sao, ý thức được hành vi của mình thì khóe mắt chợt co lại.

“Không có việc gì tự nhiên học xếp sao làm gì vậy trời, điên rồi sao……”

Trần Thời vừa quay đầu, phát hiện thiếu niên giàn giụa nước mắt, hắn ngạc nhiên,“Cậu sao vậy? Xem cái này khóc à?”

Hoàng Đan nói,“Ngôi sao rất khó gấp, tôi gấp không được.”

Trần Thời a một tiếng,“Phải không? Vậy là cậu đã từng gấp rồi, cho bạn gái cậu sao?”

Hoàng Đan lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt, trong giọng nói mang theo âm khóc nức nở,“Không phải bạn gái.”

Trần Thời hỏi đến đây thì dừng, hắn không hứng thú với chuyện riêng tư của người khác.

Một màn này không gây chú ý cho những người khác trong phòng.

Sau đó Hoàng Đan không khóc nữa, tìm bộ phim đó trên máy tính của mình xem, một mình xem hai lần, không biết nằm xuống bàn ngủ lúc nào không hay.

Khi cậu tỉnh lại, trừ Trần Thời, mấy người khác điều nằm úp xuống bàn ngủ.

Dụi dụi mắt, Hoàng Đan hỏi,“Anh không mệt à?”

Trần Thời gẩy gẩy tàn thuốc vào trong gạt tàn, hút thuốc nhiều, giọng hắn so với bình thường càng thêm khàn khàn,“Có loại đồ chơi này, tôi có thể liên tục không ngủ mấy buổi tối.”

Hoàng Đan sửng sốt,“Anh thử qua rồi sao?”

Trần Thời phun một đoàn sương khói ra, hắn không trả lời, trong mắt phủ đầy hồng tơ máu đã viết đáp án.

Hoàng Đan mím môi, lòng lại đau, cậu ở trong lòng hỏi,“Lục tiên sinh, tôi không rõ, đây không phải cơ thể của tôi, tại sao tôi lại đau lòng chứ?”

Hệ thống,“Đó là vì linh hồn của cậu đã khắc sâu loại đau đớn đó rồi.”

Hoàng Đan sửng sốt nửa ngày,“À.”

Trần Thời đứng lên đi rửa mặt, Hoàng Đan cũng đi.

Lúc này trong toilet không có người, chỉ có tiếng bước chân hai người bọn họ, mang theo mệt mỏi thức đêm đi qua.

Trần Thời đang rửa mặt ở bồn rửa mặt, hắn bất ngờ quay đầu.

Ở chổ bồn rửa mặt Hoàng Đan đang nhìn cái mông vểnh lên, tầm mắt còn chưa tới kịp thu hồi.

Sắc mặt lạnh xuống, Trần Thời ấn công tắc xả nước, hắn rửa tay rồi đi, không liếc nhìn lại thiếu niên, như là nếu còn chần chờ một giây thì nắm đấm đã vung ra rồi.

Hoàng Đan sờ sờ mũi, rồi xong.

Người này phát hiện cậu nhìn chằm chằm mông của mình, lại sẽ bắt đầu một đoạn thời gian bài xích rồi đấu tranh giãy dụa rồi còn không thông suốt nữa, mỗi lần đều như vậy.

Hơn sáu giờ, mấy người từ trong quán net đi ra, mặt đầy uể oải,  da trên mặt đều nhíu, cảm giác thức suốt một đêm đã già đi mười tuổi.

Hạ Duy ngáp, mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, một đám tóc dài, tự mang đèn flash chiếu sáng,“Sáng mai đi miếu Thành Hoàng chơi đi.”

Lâm Mậu chà xát mặt,“Quốc khánh người rất nhiều, đi chỗ đó ngoài xem, không có gì cái gì để chơi cả.”

Hạ Duy nghiêng mắt,“Ai hỏi cậu, Trần Thời, đi không?”

Trần Thời nói xem tình hình đã.

Hạ Duy hỏi,“Đúng rồi, Trần Thời, không phải nói đến đây thăm người thân sao?”

Trần Thời nói nghĩ sai rồi,“Anh vốn tới tham gia lễ tang, kết quả trong nhà nói người bà con đó đã được cứu sống rồi, tạm thời không có nguy hiểm đến tình mạng.”

Hắn nói giỡn,“Anh còn đặc biệt mang riêng một bộ đồ đen để tham gia xướng lễ* nữa, xem ra lúc này không có tác dụng gì rồi.”

*Xướng lễ: một nghi thức trong đám tang

Một chiếc xe lái lại đây, Hoàng Đan chú ý hai tay Trần Thời đặt ở bên ngoài ngay sau đó nắm thành đầu quyền đút vào trong túi quần,, môi mỏng cũng miễn cưỡng vểnh lên.

Cậu xoa bóp ngón tay, thu hồi tầm mắt.

Hạ Duy hỏi,“Vậy anh không ở lại nhiều ngày sao? Ngày nghỉ còn chưa kết thúc đâu.”

Sắc mặt Trần Thời trắng bệch, giọng nói cũng thay đổi, bước chân hắn bay nhanh, thân hình hơi loạn,“Nói sau đi.”

Tối hôm qua mấy người Hoàng Đan điều không vẽ vật thực, nữ sinh trong phòng vẽ tranh kéo sinh viên đến làm người mẫu, mặt sinh viên đó trên bức vẽ nhìn rất tốt.

Hai thầy giáo đều yên lòng.

Hạ Duy và Lâm Mậu cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra sau này người kia sẽ không phá hoại nữa.

Vào lúc ban đêm, Trần Thời xuất hiện ở trong phòng vẽ tranh.

Thầy giáo không sắp xếp vẽ vật thực, chỉ có mấy người vẽ luyện tập, mấy người Hoàng Đan đều ở đó, một cũng không thiếu, bao gồm cả Chu Kiều Kiều và ba cô.

Trần Thời tùy ý đi dạo, hắn hình như đang nhàn rỗi vô cùng.

Không có tiếng còi ô tô, nhìn không thấy xe, cũng không cần ngồi xe, bình thường Trần Thời rất khó có thể tiếp cận, đó là một loại cảm giác áp bức và giữ khoảng cách trời sinh, cho dù môi hắn lúc nào cũng treo nụ cười nhưng cũng không có cách nào khác che đậy hết.

Hạ Duy còn còn băn khoăn chuyện miếu Thành Hoàng, cô ấy lại hỏi Trần Thời có đi hay không.

Trần Thời nói đi thôi.

Hạ Duy vui vẻ cười rộ lên, cô ấy cười rất đắc ý, giống hoa si*, đến Chu Kiều Kiều nhìn cũng phải trợn trắng.

*Hoa si: mê trai hoặc mê gái

“Thư Nhiên, học sinh học lại kia càng nhìn càng đẹp, có bạn gái chưa?”

Hoàng Đan lắc đầu,“Không biết.”

Tầm mắt Chu Kiều Kiều quét trên người nam sinh,“Tôi đoán là không có, bởi vì anh ta không đeo trang sức tình nhân.”

Hoàng Đan nói,“Đúng rồi.”

Trần Thời từ đầu tới cuối không nói một câu với Hoàng Đan, cũng không liếc nhìn cậu.

Hoàng Đan đã trở thành biến thái bị bài xích bên ngoài rồi.

Cậu khép mi tâm, có chút phiền phức, đi một bước tính một bước đi vậy.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Mậu đi gõ cửa phòng Hạ Duy, bên trong không phản ứng, cậu ta vò đầu,“Không thể nào, đã đi rồi sao?”

Thẩm Lương đi tới,“Còn chưa tới bảy giờ, chắc là ở bên trong đó.”

Lâm Mậu nói,“Sao thế này? Ngủ thành heo chết rồi à? Không thể nào, cậu ta để tâm chuyện với Trần Thời lắm, buổi sáng đi chơi, nhất định trời còn chưa sáng đã dậy trang điểm rồi.”

Cậu ta khoanh tay nói,“Theo tôi thấy, tám phần là lúc này cậu ấy đi ăn sáng với Trần Thời rồi.

Phía sau truyền đến giọng nói,“Sớm đi ăn cái rắm gì đi, bụng tôi đói đến xẹp rồi.”

Trần Thời đến đây, chứng minh Hạ Duy không ở một chỗ với mình.

Mấy người đều cảm thấy kỳ quái, Hạ Duy sao thế này? Chẳng lẽ trước đó đi chơi đêm vẫn chưa trở lại bình thường sao?

Trong lòng Hoàng Đan có dự cảm không lành, cậu động động mũi, sắc mặt khẽ biến, không chút nghĩ ngợi nói,“Trần Thời, anh tránh ra một chút.”

Trần Thời nhướn mày, thiếu niên kêu thẳng tên của mình thì cũng không có gì cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là, giọng điệu kia ngược lại quái lạ, giống như bọn họ rất quen thuộc, nhưng bọn họ vừa mới quen biết mà, lại cũng không quen thuộc lắm.

Cũng vĩnh viễn không quen thuộc được.

Hoàng Đan thấy nam sinh không nhúc nhích, cậu lại kêu một tiếng, mi tâm cũng ninh lên,“Trần Thời.”

Trần Thời nhìn lướt qua, bước chân dời đi.

Hoàng Đan ngồi xổm xuống, mặt đến gần khe cửa,“Tôi ngửi được mùi máu tươi rất nồng ở bên trong.”

Lời này vừa nói ra, không khí liền thay đổi.

Lâm Mậu thứ nhất nói chuyện,“Không thể nào? Chỗ nào có mùi máu tươi, một chút tôi cũng không ngửi được, Thẩm Lương, Trần Thời, các người có ngửi được không?”

Trần Thời đem Hoàng Đan kéo ra, nhấc chân đạp luôn cửa.

Sau một tiếng phanh, cửa đụng lên vách tường, bắn ngược đi ra một chút, một mùi nồng đậm xông ra, làm người ta buồn nôn.

Trần Thời thấy cái gì, hắn vẫn không nhúc nhích, chết đứng tại chỗ

Lâm Mậu đỡ bờ vai hắn hướng bên trong xem,“Có mùi lạ gì nhỉ, khó ngửi như vậy, sao anh không đi vào? Tiểu Duy không ở……”

Sau đó Hoàng Đan nhìn thấy Lâm Mậu lui về phía sau vài bước ngã ngồi xuống đất, cái gáy đụng trúng vách tường, cậu ta không ngừng run rẩy, giống như vừa gặp quỷ trong miệng phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Một màn này Thẩm Lương bên cạnh cũng thấy được, gã lập tức đi qua, ngay sau đó lộ ra biểu cảm y như Lâm Mậu, lảo đảo lui lại.

Hoàng Đan phát hiện Thẩm Lương đang cắn mu bàn tay, máu rất nhanh đã chảy ra, bản thân vẫn chưa phát hiện, cả người đều đang trong trạng thái sửng sốt cực độ.

Cậu tiến lên vài bước, đứng bên cạnh Trần Thời, theo kẽ hở kia nhìn vào, đồng tử co rụt lại.

Bên trong Hạ Duy ngửa mặt ngã trên giường, đầu nghiêng bên giường, tóc dài buông xuống dưới đất, trên mặt có dấu ấn của bàn tay máu đã được ấn lên trước đó.

Bởi vì do dấu ấn bàn tay máu, mặt Hạ Duy vốn trẻ tuổi xinh đẹp đã biến thành cực kỳ xấu xí, để người nhìn có thể sẽ gặp ác mộng, hai con mắt cô ấy trừng lên trần nhà, miệng cứng đờ hơi hơi giương lên, như là muốn nói cái gì đó.

Cô ấy chết rồi.

Khi chết trên người Hạ Duy mặc một bộ váy ngủ, màu sắc ban đầu đã nhìn không ra, bị máu khô cằn nhuộm thành hạt màu đen.

Hạ Duy trưởng thành thon gầy, cổ mảnh dài, giống thiên nga, có thể bị gãy chỉ với một cái gập nhẹ, vết thương trí mạng của cô ấy ở vị trí đó, hai bên có vài lỗ máu, động mạch chủ cũng có một cái, máu chảy từ trên giường xuống dưới sàn, trên tường cũng phun một mảng máu lớn, tình cảnh nhìn thấy mà giật mình.

Lâm Mậu và Thẩm Lương đều hù đến choáng váng.

Hoàng Đan muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng cậu không di động, đành phải gọi tên Trần Thời.

Trần Thời lau mặt, run tay ấn dãy số.

Cảnh sát rất nhanh đã tới đây.

Bọn họ vào phòng tra xét, xác định lấy mạng Hạ Duy là kéo tông đơ inox cắt tỉa lông mày.

Trên tay cầm chỉ có dấu vân tay của một mình cô ấy, tay máu trên mặt cô ấy cũng do cô ấy để lại, cửa sổ phòng đóng chặt, không có dấu vết bị người cạy qua,dưới đất cũng không có dấu chân ai đi vào.

Bước đầu cảnh sát giám định, là tự sát.
Bình Luận (0)
Comment