Bên ngoài còn hỗn loạn hơn so với trong tưởng tượng, có người ôm cây chờ cứu viện, cũng có người vậy mà cảm thấy rất vui vẻ, đi ra đứng ở trong nước xem náo nhiệt.
Hoàng Đan vẫn lắc lư bên trong thuyền, trong dạ dày cậu có chút khó chịu, muốn nôn, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài, như vậy sẽ không tốt, dù sao mình cũng phải tự chăm sóc mình, không thể gây thêm phiền phức cho giải phóng quân được.
Trên đường là một đống hỗn độn, trên mặt nước trôi nổi rất nhiều thứ linh tinh, hiện ra càng thêm đục ngầu.
Trước ngõ nhỏ có trôi một cái thùng gỗ lớn, được gió thổi qua bên này, bên trong thùng có hai cha con, đứa con đang nằm ở trong ngực người cha, giải phóng quân tách ra mới biết được, là đứa bé kia muốn đi đến trường, người cha không có cách nào nên dẫn nó ra đây, để nó nhìn xem tình hình của trường học.
Đã lúc này rồi, còn muốn đến trường, giải phóng quân nhìn đóa hoa của tổ quốc, vươn tay xoa xoa tóc của đứa nhỏ, trên tay anh toàn là nước bùn, trong móng tay cũng có.
Mắt đứa bé trừng lớn, không né tránh, cũng không lộ ra biểu cảm ghét bỏ, nó để tay lên bộ ngực nhỏ, lớn tiếng kêu chú giải phóng quân thật tốt bụng.
Hoàng Đan nhìn thấy giải phóng quân nhếch miệng cười, lên tiếng trả lời.
Giải phóng quân đã qua một ngày một đêm mệt sống mệt chết, một chút việc nhỏ có thể vui vẻ lên, uể oải trên mặt cũng rút đi một ít.
Ngay ngày hôm qua, đê lớn ở sông Trường Giang bị vỡ, thành phố T không tính là nghiêm trọng nhất,mà là mấy khu gần khu vực đó, khi lũ cuồn cuộn tiến đến, nhà cửa bị ngã đổ trong nháy mắt, người gặp nạn trước mắt khó có thể thống kê được, đã tiến vào cục diện toàn dân chống lũ.
Hoàng Đan mắt nhìn giải phóng quân trên thuyền, lại nhìn mấy người trong tầm nhìn, đại đa số 18-19 tuổi, còn rất trẻ.
Trong tin tức mấy ngày này mỗi ngày đều đưa tin, nói là triệu tập người đi tuyến đầu giải nguy chống lũ, có cơn sóng lớn xuất hiện, tất cả binh lính tay nắm tay, dùng dây thừng cột bọn họ vào cùng nhau, dùng máu thịt chận nước lũ lại.
Có binh lính bị nước cuốn đi, các đồng đội không kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn thấy một cái.
Nhìn hình hay chữ viết trong tin tức, người dẫn chương trình có lưu loát đưa tin đến thế nào, không đặt mình ở hiện trường thì không thể cảm nhận được loại chấn cảm* nặng nề và mãnh liệt này.
* chấn cảm: cảm xúc chấn động khi nhận tác động mạnh bên ngoài.Thuyền Hoàng Đan ngồi là thuyền cá gần đây, được dùng lúc khẩn cấp, bên trong thuyền ngoài cậu ra, còn có vài người, lục tục được người thân tiếp nhận, cậu là người cuối cùng rời thuyền.
Giải phóng quân đưa túi lớn trong thuyền qua,“Anh bạn nhỏ, đi đường chậm một chút, tốt nhất tìm một căn nhánh cây dò đường trước, đừng đạp ngay vào vũng nước nước mặt.”
Hoàng Đan nói ừ, cậu nhận túi lớn, nói cảm ơn giải phóng quân,“Vất vả rồi.”
Giải phóng quân nói không vất vả, thấy thanh niên rẽ qua góc đường mới rời đi.
Hoàng Đan dựa theo lời giải phóng quân nói, tìm nhánh cây chọc đến trong nước rồi mới đi, cậu thành công tránh khỏi hố nước, né qua trúng phải bình sữa, thân mình lảo đảo một chút, đổ nhào người về phía trước vào trong nước.
Nước vào trong miệng mũi và lỗ tai, Hoàng Đan lập tức từ trong nước đứng lên, khom lưng ho khan không ngừng, cậu ho một chút, nước trên người chảy xuống, có chút chật vật.
Cũng may trước một khắc ngã xuống, Hoàng Đan theo bản năng lấy tay chống đỡ, đầu gối không đập xuống đất, nếu không cậu đã đau chết rồi.
“Là con trai thứ ba nhà họ Trần sao?”
Có người đi ngang qua, cách không xa không gần kêu,“Có cần giúp đỡ không?”
Hoàng Đan lắc lắc đầu, móc nước trong lỗ tai ra, cậu nói không cần, ngẫm lại lại nói địa chỉ Nhiếp Văn Viễn, hỏi từ nơi này đi đến đó phải mất bao lâu.
Người nọ nói không xa lắm, tầm nửa giờ là đến,“Cậu đi qua đường này, mực nước phía trước thấp xuống thì sẽ tốt hơn một chút.”
Hoàng Đan thả lỏng, vậy tốt rồi.
“Đúng rồi, khi đến đây tôi nhìn thấy có chiếc xe dừng ở ven đường, không biết là của nhà ai, cậu có thể đi hỏi một chút thử xem, có lẽ người ta sẽ tiện đường, có lòng tốt cho cậu đi nhờ một đoạn.”
Hoàng Đan sửng sốt, có thể nào là Nhiếp Văn Viễn phái người tới đón cậu không?
Nhưng Nhiếp Văn Viễn sẽ làm như vậy sao?
Ký ức nguyên chủ nói cho Hoàng Đan biết, Nhiếp Văn Viễn sẽ không phái xe tới đón cháu ngoại trai nhỏ, có lẽ trong mắt của hắn, đứa bé trai này cần phải tôi luyện nhiều hơn nữa, nếm thêm một chút khổ sở, huống chi cái này hoàn toàn không tính là chịu khổ, không có cái gì lớn hết.
Hoàng Đan ôm một bụng nghi ngờ đi đến giao lộ, cậu thấy được chiếc xe kia, nhận ra là xe Nhiếp Văn Viễn, lúc trước đã từng ngồi rồi.
Tài xế nói,“Chủ nhiệm phái tôi tới đón cậu.”
Hoàng Đan nói cám ơn,“Trên người con toàn là nước, ngồi vào trong sẽ làm bẩn xe.”
Tài xế cười nói,“Đã chuẩn bị cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ, để ở phía sau đó, là ý của chủ nhiệm.”
Mày Hoàng Đan động động, có chút hơi bất ngờ.
Tài xế nhìn ra suy nghĩ của thanh niên,“Chủ nhiệm tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng con người cậu ấy rất tốt, luôn suy nghĩ cẩn thận chu đáo mọi chuyện ‘’Tiền đề là đừng đụng đến ranh giới cuối cùng của hắn, khi đó không cần nói đến nguyên tắc nữa.
“Con biết.”
Hoàng Đan mở cửa ngồi vào ghế sau, cậu cởi giày ướt ra trước, sau đó cúi đầu cởi quần áo ướt trên người ra, làn da trên người đã nhăn lên do bị ngâm nước, còn có chút trắng, rất lạnh lẽo.
Tài xế đối với thân thể đứa trẻ cũng không có hứng thú gì, ông nhìn nước đọng trên mặt đường, đầy mặt u sầu thì thào tự nói,“Không biết lúc nào mới có thể rút đây.”
Hoàng Đan rất nhanh đã thay xong quần áo sạch sẽ, vải dệt rất tốt, nhưng lại không hợp thân thể, lớn hơn rất nhiều, phía trên có mùi xà phòng nhàn nhạt, là của Nhiếp Văn Viễn, cậu đoán được.
Hắt xì một cái, Hoàng Đan xoa mũi, cậu cuộn ống tay áo sơmi lên một cuộn lớn rồi cuộn tiếp ống quần, trông giống như một đứa trẻ đang mặc đồ của người lớn vậy.
Tài xế quay đầu nhìn lại,“Bên cạnh cậu có cái thảm đắp, chủ nhiệm sẽ không nói gì đâu.”
Lời này có hai lớp ý, một là lúc trước có người muốn đắp, Nhiếp Văn Viễn nói gì đó không dễ nghe, hai là Nhiếp Văn Viễn không thích người khác đụng vào đồ của hắn.
Thấy thanh niên lấy thảm để lên trên đùi, tài xế càng cảm thấy rất nghe lời, muốn đến xoa xoa đầu cậu, thật khó tưởng tượng cậu là một người gây chuyện thị phi, côn đồ từng ngồi lao động cải tạo, có lẽ do trưởng thành, tính tình cũng thay đổi rất nhiều.
“Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?”
Hoàng Đan đem quần áo ướt sũng cất vào bên trong cái túi,“Có thể, chú hỏi đi.”
Tài xế hỏi,“Lần đó xe thiếu chút nữa đã bị lật, tại sao khi đó cậu muốn bảo vệ ôm cậu của cậu vào trong ngực, vì sao cậu muốn làm như vậy?”
Ông dường như sợ chạm đến dây thần kinh của thanh niên, vội vàng giải thích,“Tôi không ý gì khác, chỉ cảm thấy khó có thể tin được thôi, theo lý theo tình mà nói, tôi lái xe nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể khi có nguy hiểm lo bảo vệ bản thân mình, không có cách nào quan tâm được đến người khác cả.”
Hoàng Đan giương mắt,“Là cậu con muốn hỏi con sao?”
Tài xế nói không phải.
Hoàng Đan a một tiếng,“Để đến lúc cậu con hỏi thì con sẽ nói.”
Tài xế nói,“Chủ nhiệm sợ là sẽ không mở miệng hỏi đâu.”
Hoàng Đan nói,“Cậu con là một người khó tính.”
Tài xế miệng há to, khi sửng sốt qua đi thì ông ho liên tục vài tiếng, bị sặc một miệng nước miếng ,“Không phải tôi nói nha.”
Hoàng Đan nói,“Ừ, là bản thân con nghĩ, không liên quan đến chú.”
Tài xế bị thanh niên chọc cười, nhớ tới con trai đang đi học của mình, ông khởi động xe, nhịn không được nói một câu,“Cậu không giống với lời đồn bên ngoài gì cả, chủ nhiệm sẽ thích cậu, cậu ấy thích người bạn nhỏ hiểu chuyện nghe lời.”
Hoàng Đan không thể không gật gật đầu.
Đến mục đích, Hoàng Đan xuống xe, mực nước chỗ này thấp hơn trong ngõ rất nhiều, cậu mang giày ướt, đạp lên bậc thang một đường đi lên trên, đứng ở cửa sắt gọi người.
Đi ra mở cửa là một bà cụ, tóc bạc trắng, tay chân coi như vẫn còn lưu loát.
Hoàng Đan biết bà cụ là bà nội Ngô, năm đó cùng Nhiếp Văn Viễn vào ở trong nhà họ Nhiếp, cho tới bây giờ vẫn còn chăm sóc Nhiếp Văn Viễn, đảm đương một nửa người mẹ.
Bà nội Ngô dẫn Hoàng Đan lĩnh vào phòng khách, kêu cậu nhanh chóng cởi giày ướt ra, đừng làm bẩn thảm dưới đất.
Hoàng Đan làm theo.
Bà nội Ngô không đi bận rộn chuyện của mình, mà ở một bên giám sát, trên khuôn mặt già nua của bà cụ không thấy nụ cười, thoạt nhìn rất không thân thiện, giống như đang lo lắng thằng oắt con trước mặt sẽ trộm cái gì ở phòng khách vậy.
Đồ vật nào trong phòng khách cũng đắt giá nếu bị rơi, hỏng, đều sẽ là chuyện lớn.
Hoàng Đan cởi giày ướt, thay dép lê màu xám, cậu nghĩ, nếu Trần Phi cùng cậu đến đây thì bà nội Ngô sẽ cười rất hiền lành, vô cùng vui vẻ kéo Trần Phi nói chuyện, còn lấy đồ cho ăn cho uống.
Ngày lễ ngày tết vừa qua, các họ hàng tổ chức ăn uống ở một chỗ, nhiều người vai dưới của nhà họ Nhiếp đã từng gặp bà nội Ngô, có miệng ngọt thì sẽ khiến cho bà cụ vui vẻ, ví như Trần Phi, bao giờ anh ta cũng kêu một tiếng bà nội, rất được bà nội Ngô yêu thích.
Cũng có nghịch ngợm gây sự, khiến bà cụ nhìn là phiền, nguyên chủ chính là một đại diện.
Bà nội Ngô không thích nguyên chủ, ấn tượng đầu tiên quá kém, sau mấy năm nay, ấn tượng càng ngày càng kém, còn ngồi lao động cải tạo, đức hạnh không được, không có cách nào giống anh chị mình.
Cho dù hiện tại Hoàng Đan đã thu hồi lại móng vuốt nhỏ của nguyên chủ, người khác cũng chỉ sẽ cho rằng cậu đang đùa giỡn đủ kiểu, ngay cả người trong nhà của nguyên chủ cũng không tin nguyên chủ sẽ ăn năn hối lỗi, cảm thấy đối phương gây rối, mới là biểu hiện thành thật nhất.
Nhiếp Văn Viễn cũng không tin.
Suy nghĩ của Hoàng Đan bị tiếng gọi của bà nội Ngô quấy rầy, cậu đứng thẳng thân mình, ánh mắt hỏi thăm.
Bà nội Ngô đưa ra cái mặt nhiều nếp nhăn, dặn dò nói,“Cậu làm cái gì thì nhỏ một chút, chủ nhiệm đang xử lý công việc quan trọng trong phòng sách, đừng quấy rầy cậu ấy.”
Hoàng Đan nói biết, cậu hỏi phòng mình ở nơi nào.
Bà nội Ngô dẫn cậu đến phòng bên trái tầng một,“Đều là giường mới đó, trải xong hết cho cậu rồi đó.”
Hoàng Đan nói,“Cám ơn ạ.”
Hai mắt đục ngầu của bà nội Ngô thoáng mở, lại coi thường,“Cậu đưa quần áo cho tôi, để tôi đem đi giặt.”
Hoàng Đan đưa túi qua.
Bà nội Ngô không nhận,“Đứa nhỏ này cậu không nghe hiểu tiếng người hả, tôi kêu cậu cởi quần áo của chủ nhiệm ra, nhanh lên, đừng có lề mề, thời tiết hôm nay không tốt, cũng không biết lúc nào mới khô được.”
Hoàng Đan nói,“ Quần áo trên người không có bẩn.”
Bà nội Ngô tức giận nói,“Cậu mặc rồi, còn có thể không bẩn à? Với lại, bên ngoài xảy ra lũ lụt, tôi xem tin tức, nói trong nước đều là thứ dơ bẩn, có rất nhiều vi khuẩn, làm không tốt thì da sẽ bị bệnh đó.”
Sau khi Hoàng Đan xuống xe đi rất chậm, quần áo đều không ướt, không bị nước bắn lên, cậu không phản ứng, chỉ ngã mình vào trong chăn.
Cửa phòng ‘Phanh’ một tiếng đóng lại.
Hoàng Đan không phải người sẽ so đo với người già, lần này phá lệ làm như vậy, mày cậu động động trong chăn, cảm giác bản thân mình thật xốc nổi, cũng không lễ phép,“Lục tiên sinh, lúc trước tôi không phải như thế.”
Hệ thống,“Người sẽ thay đổi.”
Hoàng Đan trở mình, mặt hướng trần nhà, cậu gối tay ra sau đầu,“Có lúc tôi suy nghĩ, trải qua xuyên việt có lẽ không phải không hiểu tại sao, mà có thể là nhằm vào mục đích dạy học.”
“Đến cuối cùng tôi có thể học được này kia, học được mỗi một chuyện khác nhau ở từng thế giới, đây là lần thứ sáu, tôi biết tôi sẽ học được cái gì, cũng sẽ tích lũy lại giống như lúc trước, biến nó thành một phần của bản thân mình.”
Hệ thống,“Kiến thức là sức mạnh.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu để chân lên, lại có chút không được tự nhiên nên buông xuống,“Tôi học được một phần kiến thức không nhỏ ở trong sách, nhưng khi xuyên việt tôi đã học được đủ kiểu kỹ năng sống trong đời người, rất phức tạp, ở thế giới hiện thực tôi luôn không chú ý đến.”
Hệ thống,“Thật không đúng lúc.”
Hoàng Đan nói a,“Lục tiên sinh, không làm phiền ông chứ?”
Hệ thống,“Không vội.”
Hoàng Đan,“Tôi đã nắm được anh ấy rồi.”
Hệ thống,“Hả?”
“Không sai được, tôi rất vui, tôi muốn anh ấy ôm tôi một cái, sờ sờ tôi, hôn hôn tôi, nhưng bây giờ không phải lúc.”
Hoàng Đan nói,“Lục tiên sinh, tôi từng nghe một câu, nói là minh minh trong tự có thiên ý*.”
*
Minh minh trong tự có thiên ý: trong cõi u minh tự có ý trời.Hệ thống,“Lục mỗ chỉ từng nghe một câu khác, sau lưng mỗi một cuộc chia ly đều là dụng tâm lương khổ*, phải giữ trong lòng rất lâu.”
* Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi nghĩ lại.Hoàng Đan sửng sốt.
Hệ thống,“Hoàng ký chủ, vấn đề tình cảm cá nhân ngài có thể tùy ý, thế nhưng đừng chậm trễ nhiệm vụ.”
Hoàng Đan nói,“Tôi biết.”
Lúc ăn cơm tối, Hoàng Đan gặp được Nhiếp Văn Viễn, Nhiếp Tú Cầm ở trong phòng với con gái không đi ra, trên bàn dài chỉ có hai cậu cháu.
Hoàng Đan từ nhỏ đã ít nói, ở trên bàn cơm cậu gần như không nói câu nào, trừ khi có tình huống đặc biệt, rất hiển nhiên lần này không có tình huống đặc biệt nào, cho nên cậu rất im lặng, âm thanh nhai nuốt đều rất nhẹ, toàn thân đều lộ ra một loại ưu nhã từ trong xương cốt.
Nhiếp Văn Viễn cũng không nói.
Bà nội Ngô biết Nhiếp Văn Viễn kén ăn, giống như bình thường, đem hai món ăn hắn thích đặt trước mặt hắn, để thuận tiện cho hắn gắp ăn.
Đôi đũa Nhiếp Văn Viễn chỉ gắp hai dĩa đồ ăn trước mặt, các món khác đều không thèm nhìn đến một cái nào.
Đúng lúc một cái, hai món kia lại là hai món Hoàng Đan thích ăn, bình thường quản gia đều làm cho cậu, cậu vừa thấy là đã muốn ăn.
Hoàng Đan kỳ quái nhìn người đàn ông một cái, môi hơi hơi động một chút, lại không phát ra âm thanh, chỉ nâng mông cách mặt ghế một chút, nửa người trên xích lại gần, với đôi đũa vào trong đĩa.
Nhiếp Văn Viễn chưa nói gì.
Ngược lại bà nội Ngô ở một bên nhíu mày, ánh mắt nhìn Hoàng Đan, chán ghét càng thêm chán ghét, nếu không phải có Nhiếp Văn Viễn ở đây, không chừng bà cụ có thể tiến lên bưng luôn cái dĩa đi.
Hoàng Đan không nhìn, không có gì tốt để để ý cả.
Tốc độ ăn cơm Nhiếp Văn Viễn rất nhanh, điểm này chưa từng thay đổi, giống như Hoàng Đan ăn cơm nhai chậm nuốt kỹ vậy, đều là thói quen cả.
“Chủ nhiệm, không ăn thêm một chén à?”
Bà nội Ngô xưng hô gọi Nhiếp Văn Viễn là chủ nhiệm, trong giọng nói bao giờ cũng có kiêu ngạo và tự hào, giống như đó là con trai nhà mình, có tiền đồ, nở mày nở mặt.
Dù sao chủ nhiệm so thiếu gia thì càng thích hợp với Nhiếp Văn Viễn hơn, cho người ta cảm giác kiên cường mà nghiêm khắc.
“Không ăn nữa.”
Nhiếp Văn Viễn đem chén đũa vào trong bồn rửa chén trong bếp, hắn không lên lầu, mà ngồi ở trên sô pha xem tin tức phát thanh.
Bà nội Ngô pha trà bưng qua, rồi quay đầu giám sát Hoàng Đan.
Hoàng Đan mặc kệ bà cụ, tự mình ăn đồ ăn, cậu ăn xong hai món trên bàn, một miếng đồ ăn cũng không dư lại, nếu không phải thật sự ăn không vô, dùng canh rau cũng có thể ăn thêm một chén cơm.
Không thể không nói, tài nấu ăn của bà cụ rất tốt, đến bây giờ Hoàng Đan xem ra, trừ quản gia, không ai có thể phân cao thấp với bà cụ này.
Bà nội Ngô trừng mắt nhìn thẳng, ngại Nhiếp Văn Viễn ở đây, bà cụ thu mắt lại, không có gì đáng nói, chỉ là thời điểm dọn bát đĩa, miệng táp vài phát, đến nhà người khác, tại sao không biết xấu hổ mà ăn uống như vậy? Một chút lễ phép cũng không hiểu, thật kém xa anh trai nó mà!
Hoàng Đan ngồi ở một đầu khác của sô pha, cậu cầm miếng bánh quy nhỏ trên bàn ăn, rửa bát đũa xong bà nội Ngô lại đến đứng bên cạnh.
Bà nội Ngô cũng không nói cái gì, chỉ khi Hoàng Đan rớt một chút vụn bánh quy thì liền khom lưng nhặt lên ném vào trong giỏ rác, làm xong động tác này thì tiếp tục trở về vị trí, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Đan
Đó là một loại xoi mói cùng chán ghét trong im lặng.
Hoàng Đan từ trên người bà nội Ngô thấy được một kiểu tính cách mà cậu cảm thấy rất xa lạ, thực ra cậu cũng không chán ghét, ngược lại còn có chút tò mò.
Nói là một loại gạo dưỡng trăm dạng người, lúc trước Hoàng Đan sẽ không tốn tâm tư đi quan sát đủ loại quái lạ trên trời dưới đất của thế giới này, cơ bản là không có hứng thú, thông qua xuyên việt, cậu từ bị bắt buộc phải chủ động nếm thử, lại theo bản năng mà tiếp xúc, mấy lần xuyên việt tiếp theo, bản thân mình cũng đã thay đổi rất lớn.
Hoàng Đan chậm rãi ăn bánh quy, cậu uống hơn phân nửa ly nước ấm, nhìn Nhiếp Văn Viễn và bà cụ chào hỏi rồi trở về phòng mình.
Bà nội Ngô muốn nói lại thôi,“Chủ nhiệm, cháu ngoại trai nhỏ của ngài muốn ở nơi này bao lâu?”
Nhiếp Văn Viễn nhìn hình ảnh trên tin tức chống lũ,“Sao vậy?”
Bà nội Ngô thở dài,“Anh em ruột lại khác nhau nhiều như vậy, tính tình con út cũng không biết giống ai, từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây chuyện, không chịu ngồi yên một chút nào, lần đầu dì thấy cậu ta, cậu ta đang nhảy nhót ở trong vũng bùn, toàn thân đều là bùn, sau mỗi lần xảy ra chuyện, dì chưa từng thấy cậu ta trung thực một lần nào cả.”
“Mấy năm nay cậu ta gây không ít chuyện, cải tạo lao động kết thúc trở về, cũng vẫn kết bạn với những người không đứng đắn, không có tiền đồ.”
Thấy người trên sô pha không tỏ thái độ, bà nội Ngô tiếp tục nói,“Do dì lo lắng, cậu ta ở trong này sẽ cho gây thêm phiền cho con, dù sao cũng là cháu ngoại trai của con, đến lúc đó có thật sự xảy ra chuyện, chị con đến nói một tiếng, con lại không thể so đo được, người bị thiệt thòi vẫn là mình.”
“Tay chân cậu ta không sạch sẽ, trộm tiền của anh chị cậu ta ra ngoài chơi bời, còn trộm trong nhà, không biết hối cải, không cần mặt mũi, trong nhà này trên dưới lầu đều có vật phẩm quý, dì sợ……”
Nhiếp Văn Viễn mở miệng,“Đừng lo lắng.”
Bà nội Ngô biết không có thể nói nữa, cuối cùng vẫn không nhịn xuống,“Con xem cậu ta đang mặc quần áo của con đó? Dì kêu cậu ta cởi ra, nói phải đem đi gặt, cậu ta không nghe, coi lời nói của dì như gió thổi qua tai, dì chưa bao giờ gặp người vai dưới nào không hiểu chuyện như vậy.”
Nhiếp Văn Viễn nghe bà cụ nhắc tới, mới nghĩ đến tình hình đứa bé kia ở trên bàn cơm, tay áo áo sơmi cuốn lên cao, lộ ra hai đoạn cánh tay nhỏ gầy, phía trên còn có hình xăm, cũng không biết hình gì, có thể dồn vào một chỗ, có phân tán ra.
Quần càng dài, xăng vài tầng lên, rộng đến có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Mày Nhiếp Văn Viễn vặn lại.
Bà nội Ngô đợi hơn nửa ngày, cũng không đợi được phản ứng nào, bà cụ lại thở dài, lo lắng đi kiểm tra buồng vệ sinh, nếu thanh niên làm ướt sũng bên trong, vừa lúc có thể đến phòng khách nói, nên dạy dỗ thì phải dạy dỗ thật tốt, nhất là cái loại không học vấn nghề nghiệp, thằng oắt con coi trời bằng vung thế này.
Đợi đến khi bà nội Ngô đẩy cửa buồng vệ sinh đi vào thì giật mình sững sờ tại chỗ, bên trong vẫn là dáng vẻ ban đầu bà cụ quét dọn, dưới đất cũng không tích một giọt nước nào.
Nhớ tới tiếng cám ơn khi thanh niên vào cửa kia, trong lòng bà nội Ngô nổi lên nói thầm, lại lắc đầu, không thể nào.
Tục ngữ không phải nói, chó không thể không ăn phân sao?
Hoàng Đan đang sắp xếp lại quần áo, cậu mang theo bốn bộ, không ra cửa thì có thể đủ, sấp tiền một vạn kia được giấu bên trong, không lật là không nhìn ra được.
Hoàng Đan ở trong phòng chuyển hai vòng, xem qua gầm giường tủ áo, cũng không có chỗ nào bí mật để giấu tiền được.
Khóa cửa cũng vô dụng, bà nội Ngô có chìa khóa, bà ta sẽ tiến vào quét tước vệ sinh, cũng sẽ tìm cơ hội lục lọi túi của Hoàng Đan, mục đích là kiểm tra cậu có lấy trộm đồ trong nhà không.
Hoàng Đan buồn rầu,“Lục tiên sinh, tôi muốn cất một chút tiền, ông cảm thấy chỗ nào là nơi an toàn?”
Hệ thống,“Nơi nguy hiểm.”
Hoàng Đan vừa suy nghĩ thì nhét tiền vào bên trong áo sơmi, rồi khoác áo khoác bên ngoài, cậu chú ý động tĩnh bên ngoài, xác định bà nội Ngô đã nghỉ ngơi, tay chân rón rén lên lầu, tìm Nhiếp Văn Viễn.
Trên lầu tối như mực, trên hành lang yên tĩnh không một tiếng động, Nhiếp Tú Cầm chắc là đã ngủ cùng với Chu Vi Vi, không có tiếng động nào cả.
Trong khe cửa một căn phòng có ánh sáng rất nhỏ chảy ra, im hơi lặng tiếng chiến đấu với bóng tối, Hoàng Đan biết đó là phòng hai mẹ con, cậu cẩn thận đi qua, hướng đến phòng cuối cùng.
Lần này rất mạo hiểm, Hoàng Đan muốn đem tiền giấu vào trong phòng ngủ dưới mắt của Nhiếp Văn Viễn.
Hoàng Đan đứng ở cửa phòng Nhiếp Văn Viễn, cậu vừa thở ra một hơi, cửa mở ra từ bên trong, tất cả đều bất ngờ không kịp phòng.
Nhiếp Văn Viễn vẫn mặc quần dài lúc ăn cơm tối, tuyến mồ hôi của hắn hình như rất không phát triển, trời nóng như vậy vẫn cài kín nút, cũng không thấy ra mồ hôi gì cả,“Con ở đây này làm gì?”
Hoàng Đan nhìn người đàn ông thâm sâu cũng không sửng sốt, quen rồi,“Tối con ăn cơm nhiều, bụng có hơi trướng, làm sao cũng không ngủ được, nên đến mượn cậu mấy cuốn sách để xem.”
Nhiếp Văn Viễn buông tay nắm cửa,“Khép cửa lại đi.”
Hoàng Đan đi vào, cậu trở tay đóng cửa, bình tĩnh đánh giá phòng, cũng đơn sơ như văn phòng Nhiếp Văn Viễn vậy, khắp nơi cũng lộ ra nghiêm cẩn* bằng phẳng, thật giống như dựa vào một bảng đi ra.
*
nghiêm cẩn: chặt chẽ cẩn thận.Trên bàn có phần sách mở ra, mặt trên viết một hàng chữ in đen—The Starr Report.
Mấy chữ nhảy vào phạm vi tầm mắt Hoàng Đan, cậu không nhìn qua, không biết là cái gì nên thò cổ xem mấy hàng phía dưới, khóe miệng giật giật.
Nhiếp Văn Viễn không có biểu tình gì,“Cái này con không xem được, mấy quyển sách kia con có thể cầm đi xem.”
Hắn lấy mấy cuốn sách dưới giá sách để đến trên bàn,“Cầm đi đi.”
Hoàng Đan nói không xem,“Con không muốn xem mấy cuốn này.”
Nhiếp Văn Viễn đơn giản mặc kệ,“Vậy con tự tìm đi.”
Hoàng Đan đưa tay cầm sách The Starr Report lên, lật từ trang một bắt đầu xem, cậu xem từ đầu, phát hiện một ít dấu vết Nhiếp Văn Viễn để lại, ví như nếp gấp, còn rất nghiêm túc xem quyển sách này nữa.
Nhiếp Văn Viễn uống một ngụm trà,“Con xem hiểu được?”
Hoàng Đan gật đầu, nói cậu có thể biết.
Nhiếp Văn Viễn hỏi,“Vậy con thử nói cho cậu nghe xem, nội dung trong đó là cái gì?”
Hoàng Đan kéo ống tay áo cuộn tròn lên, chữ và hình xăm trên cánh tay như gà bới, có vẻ chẳng ra cái gì cả, còn có chút buồn cười,“Phần báo cáo này là do luật sư độc lập Starr đưa ra, bên trong là lý do luận tội cặn kẽ tổng thống Clinton, bao gồm hình vi có liên quan đến tình dục của Clinton và trợ lý thực tập Lewinsky trong Nhà Trắng, trước sau cộng lại tổng cộng mười lần, mỗi một lần đều miêu tả toàn bộ quá trình.”
Nhiếp Văn Viễn ngồi vào trên ghế, ngón trỏ nhịp trên tay vịn,“Còn có?”
Sau khi Hoàng Đan tự mình trình bày, Nhiếp Văn Viễn nhìn cậu phân tích lại rồi sẽ nói ra suy nghĩ bản thân.
Nhiếp Văn Viễn nói,“Tuổi này của con, có thể đổi kiến thức thành thực hành, chỉ có điều, con phải chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân mình.”
Hoàng Đan nói,“Con chỉ thích ở cùng người biết thực hành.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Suy nghĩ này của con, chứng minh xúc động và dục vọng của con đều đã bị con áp chế lại, nhưng đó chỉ là tạm thời, sớm muộn gì con cũng sẽ trải nghiệm thôi.”
Hoàng Đan hỏi nam nhân,“Cậu ơi, cậu có từng thực hành với ai chưa?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Không có.”
Hoàng Đan lại hỏi,“Vậy là cậu tự áp chế xúc động và dục vọng sao?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Không phải.”
Hắn nói,“Cậu không cần áp chế, bởi vì cậu không có hai thứ đó.”
Hoàng Đan chầm chậm liếc nhìn người đàn ông.
Nhiếp Văn Viễn bị cháu ngoại trai liếc nhìn không hiểu sao lại không được tự nhiên, mặt hắn nghiêm túc,“Chờ con đến tuổi này của cậu thì con sẽ hiểu tâm tính của cậu thôi.”
Rõ ràng là đề tài mờ ám, lại không có bầu không khí mờ ám, như là một cán bộ kỳ cựu đang chỉ bảo cho thanh niên trẻ, toàn bộ quá trình bên trong đều bị vây ở trạng thái nghiêm túc.
Sau im lặng ngắn ngủi qua đi, Nhiếp Văn Viễn mở miệng, ánh mắt nhìn kỹ quét về phía thanh niên vài lần,“Tiểu Vu cho cậu một ngạc nhiên rồi.”
Hắn sửa đúng,“Không đúng, là lại thêm một lần.”
Hoàng Đan muốn nói chuyện, đúng lúc này, ánh sáng trong phòng ngủ đột nhiên biến mất, cúp điện.
Trong bóng đêm vang lên tiếng Nhiếp Văn Viễn,“Đứng yên, đừng cử động.”
Hoàng Đan nghe được tiếng hít thở của người đàn ông, từ sau gáy cậu phất qua, dựa vào điều này cậu có thể kết luận, cự ly vừa rồi giữa bọn họ vô cùng gần.
Đây là phòng Nhiếp Văn Viễn, hắn rất quen thuộc, cho nên không có phát ra tiếng vang va chạm, rất thuận lợi tìm đến thứ mình muốn.
Không bao lâu, một ánh sáng nhỏ được đốt lên trong bóng tối.
Hoàng Đan thấy tay Nhiếp Văn Viễn cầm nến sáp, ánh nến chiếu vào trong ánh mắt hắn, giống như một ngọn lửa.
Môi mỏng Nhiếp Văn Viễn hơi mím, giọng rất có từ tính,“Lui về phía sau một chút, đừng đứng gần cậu quá.”
Hoàng Đan nói,’’Ánh sáng nến sáp rất yếu, những chỗ khác rất tối.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Con không phải con nít.”
Hoàng Đan nói,“Người lớn cũng có thể sợ bóng tối.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Con không sợ.”
Hoàng Đan,“……”
Thấy Nhiếp Văn Viễn muốn nói, Hoàng Đan giành nói trước,“Con biết, con không nên có suy nghĩ đùa giỡn trước mặt cậu, thực ra con chỉ muốn ở cùng một chỗ với cậu thôi.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng động rất lớn, Nhiếp Văn Viễn cầm nến sáp ra khỏi phòng, Hoàng Đan không lập tức theo sau, cậu nhanh chóng đem tiền ở trong lòng tiền cất vào chỗ tốt, làm xong động tác này mới đuổi theo Nhiếp Văn Viễn.
Hai người nghe tiếng tiến đến phía trước phòng, cửa mở ra, Chu Vi Vi run cầm cập lui vào trong lòng Nhiếp Tú Cầm.
Nhiếp Văn Viễn đưa nến lại gần một chút,“Tiểu Vi làm sao vậy?”
Nhiếp Tú Cầm nói đột nhiên cúp điện, con gái bị dọa sợ, bà không ngừng trấn an con gái đang run rẩy, giọng nói rất mềm nhẹ,“Tiểu Vi con xem ai đến kìa? Là cậu con đó.”
Chu Vi Vi từ trong lòng Nhiếp Tú Cầm ló đầu ra, tất cả trên gương mặt đều là kinh khủng và bất lực, cô bỗng nhiên sử dụng tay chân bò đến bên chân Nhiếp Văn Viễn, cầm chặt hắn chân, ngón tay dùng lực buộc chặt,“Cậu sẽ đánh người xấu!”
Nhiếp Tú Cầm dùng ánh mắt rơi lệ nhìn Nhiếp Văn Viễn.
Nhiếp Văn Viễn đưa nến cho thanh niên bên cạnh, hắn ngồi xổm xuống, ôm lấy cô gái bên chân,“Đúng, cậu sẽ đánh người xấu bỏ chạy.”
Chu Vi Vi lặp lại câu nói kia, trong tâm lý của cô, cậu là người mạnh mẽ nhất trên đời.
Nhiếp Văn Viễn đem Chu Vi Vi về giường trong phòng, đắp chăn cho cô“Tiểu Vi ngủ ngon.”
Chu Vi Vi nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt Nhiếp Tú Cầm đỏ bừng,“Văn Viễn, từ nhỏ Tiểu Vi đã thân thiết với em, con bé bị như vậy, vẫn còn ỷ lại vào em.”
Nhiếp Văn Viễn an ủi vài câu,“ Nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhiếp Tú Cầm nói mình làm sao có thể nghĩ ngơi chứ,“Tiểu Vu, Văn Viễn, các người đều đi ngủ đi, nhất là Văn Viễn, em bao giờ cũng bận rộn như vậy, nhất định phải chú ý thân thể, không thể ngủ quá muộn.”
Nhiếp Văn Viễn ừ một tiếng, mắt hắn nhìn thanh niên,“Đi ngủ đi.”
Hoàng Đan đứng trước lầu nhìn Nhiếp Tú Cầm nói một câu “Dì nhỏ ngủ ngon”, rồi nhìn Nhiếp Văn nói câu “Cậu ngủ ngon”.
Nhiếp Tú Cầm nói,“Văn Viễn, em có phát hiện không, thằng bé Tiểu Vu thay đổi rồi, hiện tại con người nó không giống với lúc trước nữa, thật sự kỳ quái.”
Nhiếp Văn Viễn nheo mắt, độ sâu càng thêm sâu.
Ngày hôm sau vẫn không có điện, TV xem không được, may mà sẽ có người đưa báo lại đây, còn có thể biết được tiến độ chống lũ trước mắt.
Hoàng Đan chào hỏi Nhiếp Văn Viễn, lấy một phần báo chí trong đó xem, mặt trên đưa tin trường học các nơi toàn quốc đều đang kêu gọi các học sinh quyên tiền, các người dân trong khu quyên góp quần áo.
Cậu nhớ tới buổi sáng sau khi ăn điểm tâm xong, Nhiếp Văn Viễn nhận điện thoại ở ban công, có lẽ là quyên một chút tiền, số lượng sẽ không ít.
Ở thời điểm này, có tiền ra tiền, không có tiền thì ra sức, đều phải làm chút gì đó.
Hoàng Đan xem xong báo chí trong tay, thì đi nhặt tờ của Nhiếp Văn Viễn đã xem , bà nội Ngô nhìn chằm chằm cậu, cảm thấy cậu đang giả vờ hiểu biết.
“Chủ nhiệm, tình huống bên ngoài sao rồi?”
Nhiếp Văn Viễn xoa huyệt thái dương,“Quốc gia đang toàn lực chống lũ.”
Bà nội Ngô than thở, nói cơn lũ này thật sự hại người mà, không biết đã phải vứt bỏ bao nhiêu mạng người, bà cụ nói nói rồi kêu Hoàng Đan, kêu cậu đi vớt cá với mình.
Hoàng Đan ngẩng đầu,“Vớt ở đâu?”
Bên ngoài nước ngập mênh mông không thấy bờ, còn có thể vớt cá sao?
Bà nội Ngô đã cầm túi lưới bắt cá,“Ở ngay bên ngoài, đừng lề mề.”
Hoàng Đan buông xuống tờ báo xuống rồi cùng bà cụ đi ra ngoài.
Mưa to, mưa rất to, mưa rất rất to này đặc biệt hung mãnh, ao nước và sông đều ngập, cá bên trong nổi lên, cho nên lúc này có rất nhiều người đi ra bắt cá.
Bà nội Ngô đã già nên có nhiều kinh nghiệm, Hoàng Đan một con cũng không vớt được, trong khi bà ta đã vớt hơn mười con, ghét bỏ nói,“Cậu cầm túi lưới kiểu gì thế? Tư thế cũng không đúng.”
Hoàng Đan nói,“Con chưa từng vớt cá.”
Âm lượng cậu nói rất nhỏ, thính lực bà nội Ngô cũng không tốt,“Cậu nói cái gì?”
Hoàng Đan lắc đầu, nói không có gì.
Bà nội Ngô lười quan tâm cậu, một lòng nhào vào mấy con cá, hận không thể vớt hết cá vào bên trong túi lưới.
Cả một buổi sáng, hai cái đùi Hoàng Đan đều ngâm ở trong nước, cả vớt được một chút, cả người cậu không còn sức lực, khóe miệng cũng phơi khô,“Bà ơi, đủ ăn rồi.”
Trạng thái bà nội Ngô thoạt nhìn còn tốt hơn cậu, rất có tinh thần,“Vớt nhiều để đó từ từ, hiện tại nước rất sâu, rất khó mua đồ ăn.”
Hoàng Đan cũng không nói gì nữa.
Một lát sau, trong lúc vô tình Hoàng Đan phát hiện một khối màu đen đang đến gần, cậu nuốt ngụm nước miếng,“Bà ơi, có cái gì rất lớn đang trôi qua kìa, hình như là quan tài.”
Bà nội Ngô đang bỏ cá vào trong sọt, bà ta nghe được tiếng kêu thì run lên, cá từ trong tay bà ta chạy thoát, nhảy vào trong nước thoát thân.
“Thật sự là quan tài, xui xẻo quá.”
Sắc mặt bà nội Ngô lập tức thay đổi, hoàn toàn không thấy tinh thần của một khắc trước, tôm hay cá gì cũng không cần nữa,“Trở về trở về thôi, mau trở về, đừng nhìn nữa!”
Hoàng Đan đi chậm, hai mắt quay về nhìn phía sau.
Bà nội Ngô kéo cậu trở về, dùng sức rất mạnh,“Kêu cậu đừng nhìn, cậu càng muốn xem, vật nhỏ này sao lại khiến người ta ghét bỏ như vậy chứ, không bằng một nửa anh trai của cậu nữa!”
Hoàng Đan muốn nói gì, thoáng nhìn bóng dáng dưới mái hiên,“Cậu.”
Bà nội Ngô nói không ngừng lại, bà cụ bỏ tay Hoàng Đan bước trở về, bùn trong nước nổi lên không ngừng từ bước chân của bà cụ, phát ra bọt nước dữ dội.
“Chủ nhiệm, quan tài kia không biết là từ ngọn núi nào trôi xuống, thấy được thì sẽ chết……”
Giọng nói bà nội Ngô ngưng bặt, bà ta phi phi vài tiếng,“Vào nhà đi, không thể nhìn đâu.”
Nhiếp Văn Viễn nhìn bóng người yếu ớt ở phía xa,“Con ở đó làm cái gì?”
Hoàng Đan nói,“Con đi đẩy quan tài ra xa.”
Giữa mi gian Nhiếp Văn Viễn xuất hiện chữ xuyên (川),“Trở về.”
Hoàng Đan không phối hợp, cậu từng hỏi Lục tiên sinh, đối phương là người quản lý khu linh dị 120, đối với chuyện về phương diện linh dị quỷ quái nhất định sẽ rất rõ ràng.
Lục tiên sinh nói quan tài bay tới cửa sẽ không may mắn, ngày gần nhất sẽ có người chết.
Hoàng Đan vừa nghe, da đầu đã tê dại, bên trong nhà này trừ cậu, còn lại là Nhiếp Văn Viễn, bà nội Ngô, hai mẹ con Nhiếp Tú Cầm và Chu Vi Vi, nếu ai xảy ra chuyện, đều thật không tốt.
Bà nội Ngô nhìn người đối diện,“Con đừng quan tâm, đứa bé đó cứng đầu như vậy, để nó đi đi.”
Người Nhiếp Văn Viễn đã đi xuống bậc thang, bước vào trong mặt nước bùn.
Bà nội Ngô ở phía sau kêu vài tiếng cũng đều vô dụng, mặt bà cụ đầy căng thẳng bất an, nhanh chóng nhìn ông trời niệm A Di Đà Phật.
Quan tài kia cuối cùng vẫn bị Hoàng Đan và Nhiếp Văn Viễn đẩy đi, thổi đến hướng nhà khác, không biết sẽ trôi tới nơi nào.
Nhịp chân Hoàng Đan cố hết sức,“Cậu, sao cậu xuống đây?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Cậu sợ con vì tò mò mà đi mở nắp quan tài ra xem.”
Hoàng Đan nói,“Con không biết mở.”
Nhiếp Văn Viễn mơ hồ cười cười,“Tuổi Tiểu Vu không lớn, trí nhớ sao lại kém như vậy.”
Hoàng Đan nheo mắt.
Cậu im lặng không lên tiếng tìm tòi trong trí nhớ nguyên chủ, lục soát đoạn ngắn liên quan.
Nhiều năm trước có ngọn núi bị sụp đổ, lộ ra một cái quan tài, người xung quanh từ nơi nào đến, đều sẽ không dừng lại, lại càng sẽ không rảnh rỗi không có việc gì mà tiến đến gần xem.
Có một ngày nguyên chủ cùng mấy người bạn đến ngọn núi, cũng tìm thấy được cỗ quan tài kia.
Mấy người bạn xúm lại một chỗ, một người cũng không dám tới gần.
Nguyên chủ đùa giỡn nổi oai phong lên, cậu ta lấy gan đi mở nắp quan tài, cái gì cũng không thấy rõ đã oa oa kêu to bỏ chạy.
Việc này truyền ra, đều nói nguyên chủ không phải, nói tính tình cậu ta không được, tương lai sẽ gặp chuyện không may.
Nhiếp Hữu Hương cùng bạn già lên núi đốt vàng mã, kéo nguyên chủ đến khấn vái trước quan tài, sau đó vẫn không yên tâm đi đến miếu thắp hương bái Phật.
Hoàng Đan hoàn hồn, cậu còn đứng tại chỗ, Nhiếp Văn Viễn đã trở về nhà.
Khúc nhạc đệm nhỏ quan tài trôi qua rất nhanh.
Bà nội Ngô nói đi tắm rửa một cái, kêu Hoàng Đan đến giết cá.
Hoàng Đan không nói gì.
Cậu làm sao mà biết giết cá chứ, kỹ thuật này quá khó, cậu chỉ biết ăn cá, uống canh cá mà thôi.
Nhiếp Tú Cầm từ trên lầu đi xuống, bà xem xem cá trích trong thùng,’’Làm sao có nhiều cá vậy, ở đâu có đó?”
Hoàng Đan nói là vớt trong nước ở bên ngoài.
“Cá trong sông chạy lên đây, đúng thật có thể vớt được.”
Trong mắt Nhiếp Tú Cầm hiện lên một tia hồi ức,“Trước khi làm đường, ở đây có một con sông,cậu con bắt cá toàn nhiều hơn người ta, thằng bé làm gì cũng tốt hơn người khác.”
Hoàng Đan chăm chú nghe.
Nhiếp Tú Cầm nói chuyện cũ năm xưa một lát, bà cười mềm mỏng,“Tiểu Vu, khi đó con còn chưa ra đời, dì nhỏ nói mấy chuyện này chắc mẹ con cũng đã từng nói qua rồi, cậu con là một người rất giỏi, nhưng mà……”
Hoàng Đan hỏi,“Nhưng mà sao ạ?”
Nhiếp Tú Cầm nhẹ nhàng thở dài,“Đã hơn ba mươi rồi mà cũng vẫn chưa có đối tượng, không biết nó muốn tìm người kiểu nào, lúc trước từng sắp xếp coi mắt mấy người, nó đều không hài lòng.”
Hoàng Đan nói,“Vẫn nên tùy duyên thì tốt hơn.”
“Sống qua ngày không phải là cố chịu đựng sao, có cái gì mà tùy duyên chứ, cái loại này chỉ có thể là cuộc sống trong TV mà thôi, không thể thực hiện ở bên ngoài được.”
Nhiếp Tú Cầm nâng tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán,“Từ nhỏ cậu của con đã tự yêu cầu hà khắc với của chính bản thân mình rồi, không chấp nhận bất cứ sai lầm nào, mắt nhìn nó cũng cao, muốn được nó đồng ý, nhất định phải là người ưu tú đặc biệt.”
Hoàng Đan mím môi,“Đúng ạ.”
Nhiếp Tú Cầm bỏ khoai tây đã gọt vào trong rổ, rồi cầm lên tiếp tục gọt,“Tiểu Vu, con lên lầu xem chị họ giùm dì nha.”
Hoàng Đan lên tiếng trả lời, cậu rửa trên tay lên lầu, đẩy cửa phòng bước vào.
Chu Vi Vi nằm thẳng trên giường, hai tay đặt ở bụng, hai mắt nhắm, mặt cô trắng đến trong suốt, trên người tản ra một loại hơi thở của cái chết, nằm ở nơi đó, giống một bộ thi thể xinh đẹp.
Hoàng Đan ghé sát vào một chút,“Chị họ.”
Chu Vi Vi không có phản ứng, nếu không có hơi thở thì sẽ khiến người ta hoảng sợ lay bả vai xem người còn sống hay đã chết.
Hoàng Đan không đi, cậu biết mình nhắc tới tên Trần Phi và Trần Tiểu Nhu, Chu Vi Vi sẽ bất thường, lần trước đã từng thử rồi, lần này không nên thử nữa.
Im lặng một lát, Hoàng Đan đổi người nói,“ Mấy ngày hôm trước em đến nhà máy của cậu, nhìn thấy chú Toàn Võ, chú ấy và cậu xảy ra tranh cãi ở trong văn phòng, còn nhắc tới chị họ nữa.”
“Chú Toàn Võ nói mấy năm nay vẫn luôn chăm sóc chị họ, lần này chị họ gặp chuyện không may, chú ấy càng khó chịu hơn bất cứ ai.”
Lúc đầu Chu Vi Vi không có tiếng động, chợt cô bỗng dưng mở to mắt, hô hấp dồn dập dữ dội, ngay sau đó bổ nhào vào trên người Hoàng Đan.
Hoàng Đan không có phòng bị, thân mình bị sức mạnh kia làm cho ngã về phía sau, bả vai đụng vào cạnh bàn, cậu đau đến hít sâu một hơi, tay còn ôm chặt Chu Vi Vi, không để đối phương ngã xuống chỗ nào.
Cậu muốn điều tra ra được là ai hại Chu Vi Vi, không thể không dùng chút phương pháp này, đây là chuyện không thể tránh khỏi được.
Nhiếp Văn Viễn và Nhiếp Tú Cầm chân trước chân sau tiến vào, kéo hai người trên mặt đất ra
Chu Vi Vi rít the thé không ngừng đá đánh lên người Nhiếp Tú Cầm,“Tránh ra! đừng chạm vào người tôi!”
Cô lại khóc lên, đáng thương xin tha,“Tha cho tôi…… Cầu xin các người tha cho tôi…… Cứu mạng…… A A…… Cậu ơi mau tới cứu con…… Không muốn không muốn…… A……”
Hai chữ “Các người” này khiến không khí trong phòng ngay lập tức chạm xuống đáy.
Chu Vi Vi vô thức nói cho ba người Hoàng Đan, lúc ấy làm hại cô không chỉ có một người.
Thân mình Nhiếp Tú Cầm lung lay, hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Đan khóc sùm sụp, một bên khóc một bên vừa làm trợ thủ cho Nhiếp Văn Viễn, ôm bả vai đau đớn sắp xếp ổn thỏa cho hai mẹ con.
Không còn chuyện của mình, Hoàng Đan đi xuống lầu, đối diện gặp phải bà nội Ngô, hai mắt cậu đẫm nước mắt mơ hồ.
Bà nội Ngô nhìn thanh niên nhỏ nước mắt đầy mặt, nhất thời có chút lờ mờ, khi kịp phản ứng, người đã đi xuống lầu, bà cụ chao ôi một tiếng, vội vàng chạy lên trên lầu.
Hoàng Đan trở về phòng tìm Lục tiên sinh lấy thuốc, nghe được số lượng tích phân bên trong tủ con ruồi, cậu ngồi ở đầu giường, cảm giác nguy cơ sắp nuốt mình rồi,“Lục tiên sinh, tại sao vẫn chưa có hoạt động và thi đấu tích phân vậy?”
Hệ thống,“Gần đây cũng không có.”
“……”
Hoàng Đan đang suy nghĩ, ngoài cửa thình lình vang lên tiếng đập cửa, cậu thu hồi suy nghĩ đi mở cửa,“Cậu, cậu có chuyện gì sao?”
Nhiếp Văn Viễn lướt qua cậu tiến vào,“Cởi áo ra.”
Hoàng Đan không nghe hiểu ngay, cậu ngẩng đầu, đôi mắt từng khóc tràn ngập nghi hoặc.
Tay Nhiếp Văn Viễn đút túi,“Cho cậu xem vết thương trên vai con một chút.”
Hoàng Đan a một tiếng, cậu xoay lưng qua rồi cởi mấy nút áo somi, lộ ra một bên vai, mặt trên có một mảng bầm tím lớn, bị làn da trắng nõn làm tôn lên, nhìn thấy mà giật mình.
Nhiếp Văn Viễn đi ra ngoài, khi trở về cầm thêm chai rượu thuốc trong tay, hắn đổ một ít vào trong lòng bàn tay, dán lên bả vai bị thương của thanh niên,“Vừa rồi con nói gì với Tiểu Vi vậy?”
Hoàng Đan đau không ngừng hấp khí,“Con chỉ nói tên chú Toàn Võ thôi.”
Lòng bàn tay Nhiếp Văn Viễn dùng sức,“Chỉ vậy thôi?”
Trong giọng nói người đàn ông xen lẫn thẩm tra, hơi thở ấm áp phun sau tai Hoàng Đan, cậu nghiêm túc nói,“Không có gì khác.”
Nhiếp Văn Viễn không lên tiếng nữa, hắn lại đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, rồi chầm chậm ấn xoa cho thanh niên.
Trán Hoàng Đan đổ mồ hôi, lòng bàn tay người đàn ông cực nóng còn thô ráp khiến cậu chịu không nổi, cậu run cầm cập nói,“Cậu ơi, tay cậu thô ráp quá.’’
Nhiếp Văn Viễn nói,’’Ừ”
Hoàng Đan phát run, đau đến giọng nói cũng biến dạng,“Cậu xoa con rất đau đó.”