Cả hành lang yên tĩnh không một tiếng động.
Hoàng Đan đứng tại chỗ, cậu vẫn không nhúc nhích, biểu cảm trên mặt không có quá nhiều thay đổi, trong đầu lại đang không ngừng nhanh chóng vận chuyển, nửa ngày quyết định im lặng xem diễn biến.
Có nghĩ nhiều đi chăng nữa thì cũng phải đợi người đàn ông trước mắt ra chiêu, cậu mới có thể nghĩ ra con đường ứng phó được.
Nhiếp Văn Viễn dập tắt điếu thuốc ngoạm trong miệng, hắn sải một bước, đưa một cánh tay qua chụp vào cánh tay cháu ngoại trai, đẩy người vào bên trong phòng ngủ, bản thân cũng bước vào.
Cửa đóng lại ở sau lưng Nhiếp Văn Viễn.
Trước mắt Hoàng Đan có một bóng mờ, chóp mũi lượn lờ một vị khói thuốc, cậu mím môi, không nói chuyện.
Tay Nhiếp Văn Viễn nắm cháu ngoại trai buông lỏng, hắn lướt qua đối phương đi vào bên trong, ngồi xuống ghế bằng gỗ lim, trong đôi mắt tối đen một mảng, giống như một người lãnh đạo có thể nổi giận bất cứ lúc nào.
Hoàng Đan ngược lại không giống một nhân viên nhỏ đang nơm nớp lo sợ.
Cậu vốn là người sống nội tâm, muốn từ trên người cậu nhìn ra cái gì là rất khó.
Nhiếp Văn Viễn híp mi mắt hút thuốc, đôi mắt đó có đào hoa, mặt mũi khắc sâu, khuôn mặt có thể gọi là tinh xảo ẩn núp vào bên trong làn sương khói, để người ta cảm thấy bất an, ngay cả khí chất đoan chính cũng trở nên mơ hồ, bị đối xử như vậy, hai chữ nghiêm túc cũng cách hắn ra xa, còn âm trầm thì đang áp sát trên người hắn.
Trong phòng ngủ im lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe được.
Trọng tâm thân thể Hoàng Đan từ trái đổi đến phải, lại từ phải đổi đến trái, miệng cậu có chút khô, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu không có tự tin đối với sự kiềm chế và kiên nhẫn của bản thân mình.
Người đàn ông cũng giống như mấy lần trước nhưng cũng khác nhau nhiều thứ, cứ như là sao chép từ trên người cậu xuống, ví như đồ ăn thích ăn, tính cách tương tự, hình như đó không phải trùng hợp, mà là cố ý.
Mục đích khó mà nói, có chút như là càng đi sâu vào càng hiểu cậu hơn, lại như đang nhắc nhở cậu cái gì đó, hoặc là có liên quan đến mấy lần trải nghiệm lúc trước, người đàn ông nhớ kỹ từng chi tiết một? Tạm thời cậu không thể phân tích thấu đáo được.
Mi tâm Hoàng Đan giãn ra, có một điểm cậu có thể kết luận, chính là bất luận thế nào, cậu biết, người đàn ông này sẽ đối tốt với cậu, đem những điều tốt nhất đến cho cậu, giống như mỗi lần ở quá khứ vậy.
Chỉ có điều, trước mắt Hoàng Đan phải cho ra một lý do vì sao bản thân xuất hiện ở phòng người đàn ông, rồi giải quyết chuyện của Vương Minh, để tránh đêm dài lắm mộng.
Giữa không khí im lặng áp lực, mặt Nhiếp Văn Viễn không chút thay đổi mở miệng,“Sao nào, còn chờ cậu hỏi con mới chịu nói à?”
Hoàng Đan im lặng một lát, dời bước đi đến chỗ người đàn ông, cậu bình tĩnh nói,“Cậu, cậu cố ý để con thấy cậu đi ra ngoài.”
Nếu không sẽ không xuất hiện ở nơi này nhanh như vậy, tất cả đều là ván cờ đã được thiết lập của người đàn ông, chờ cậu nhảy vào và hiện tại cậu đã bị vây khốn.
Từ lúc nào bắt đầu hắn đã bắt đầu nghi ngờ? Đầu Hoàng Đan có chút đau, gần đây cậu cảm giác rõ người đàn ông đã tin tưởng mình, giữa bọn họ ở chung cũng rất hòa hợp, chẳng lẽ đều là giả, chẳng qua đối phương đang làm tê liệt thần kinh của cậu? Làm cho cậu thả lỏng cảnh giác sao?
Hoàng Đan hỏi,“Tại sao?”
Nhiếp Văn Viễn cho đáp án,“Bởi vì Tiểu Vu không ngoan.”
Khóe mắt Hoàng Đan hơi hơi thoáng co lại, cậu chỉa vào nhìn lại cảm giác bị áp bức mạnh mẽ,“Cậu đều biết hết rồi sao?”
Nhiếp Văn Viễn vào lúc này lại lắc đầu,“Cậu đang đợi chính miệng Tiểu Vu nói.”
Hoàng Đan buông mí mắt xuống xoa bóp ngón tay, cậu đem hết chân tướng mọi chuyện nói ra, thực ra cậu sớm đã muốn nói, nề hà thời cơ không đúng, hiện tại cũng không phải thời điểm nhưng tên đã trên dây, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi một nước cờ hiểm, hi vọng người đàn ông không đổi cái nhìn mới với cậu, càng không sinh ra suy nghĩ khác, có thể tin tưởng cậu một lần nữa.
Nguyên chủ để lại dấu tích quá sâu, Hoàng Đan không dễ dàng bao phủ hết được.
Hoàng Đan nghĩ, nếu lần này không thể được Nhiếp Văn Viễn tin tưởng, tình thế kế tiếp cậu phải đối mặt rất gian nan, đến chỗ Vương Minh, bản thân không chết cũng tàn phế.
Nhiếp Văn Viễn gẩy tàn thuốc vào trong gạt tàn, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì,“Nói như vậy, Vương Minh muốn con tiếp cận cậu, rồi bắt giữ vấn đề tác phong của cậu, khiến cậu thân bại danh liệt à?”
Hoàng Đan gật đầu.
Nhiếp Văn Viễn vung tay lên, gạt tàn bị hắn vung ra, rơi xuống lăn trên mặt đất, úp ngược bên chân cháu ngoại trai nhỏ, phát ra tiếng ‘phanh’.
Giày Hoàng Đan dính một chút khói bụi, cậu cũng không quan tâm, chỉ buông mắt đứng bất động.
Bà nội Ngô đang quét rác ở hành lang, thình lình nghe được tiếng động, bà cụ vội vàng chạy đến cửa, hướng về phía bên trong kêu một tiếng,“Ai đó? Có phải Tiểu Vu không?”
Cách một cánh cửa, giọng nói Nhiếp Văn Viễn rất bình thản,“Là con.”
Bà nội Ngô nghe vậy sửng sốt, nếu không phải nghe giọng nói đó rất rõ ràng, bà cụ còn tưởng mình nghe lầm,“Văn Viễn, không phải con có chuyện đi ra ngoài rồi sao? Sao lại ở trong phòng?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Để quên đồ.”
Bà nội Ngô không nghi ngờ gì khác,“Vừa rồi sao vậy? Đụng đổ thứ gì sao? Muốn dì vào dọn dẹp một chút không?”
Nhiếp Văn Viễn nói không cần,“Con sẽ tự dọn.”
Bà nội Ngô nghe cũng không tiếp tục đề tài này nữa, bà cụ cầm chổi muốn đi, ngẫm lại rồi lộn trở về,“Thằng oắt kia ở trong phòng ngủ, con trở về tìm nó nói chuyện một chút đi, tuổi còn trẻ, cả ngày không làm chuyện gì nghiêm chỉnh, chỉ biết lăn lộn ngoài đường, cũng không phải chuyện tốt gì cả, con nói đúng không?”
Nhiếp Văn Viễn nhàn nhạt ừ một tiếng, không nhiều lời nữa.
“Hiện tại đang thiếu người chống lũ, nó có thể ăn có thể uống có thể ngủ, làm tổ ở trong nhà , còn không bằng đi đến đê khiêng bao cát đi, theo dì thấy, nên để nó đi……”
Bà nội Ngô lải nhải lẩm bẩm ở bên ngoài một lát, bận rộn quét hành lang xuống lầu, bà cụ không biết thằng oắt con mình không thích giờ phút này hoàn toàn không ở trong phòng ngủ, mà bản thân đang ở trong phòng của chủ nhiệm cao ngạo, đang bị phê bình, không biết tiền đồ rồi sẽ như thế nào đây.
Hoàng Đan nhíu mày, người đàn ông này vì không muốn đả động đến cậu, e là không đi cửa chính mà đã trèo cửa sổ vào, bảo đảm bắt cậu ở tại trận.
Trong phòng tràn ngập mùi khói, Nhiếp Văn Viễn hút một điếu thuốc xong, lại đốt thêm một điếu, hắn hít một hơi thuốc hỏi,“Tiểu Vu, nói cho cậu nghe, con đã bắt được vấn đề ở tác phong của cậu rồi sao?”
Hoàng Đan nói,“Con cầm tiền, nhưng con không làm gì khác.”
Cậu biết câu này của bản thân mình không có độ tin cậy, nhưng cậu vẫn muốn nói ra sự thật, cố gắng tranh thủ lập trường có lợi cho mình.
Lúc trước nguyên chủ sớm đã bị Vương Minh lựa chọn tìm tới, con đường dưới chân này đã tính toán tốt rồi, Hoàng Đan không cơ hội quay lại, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, đi một bước tính một bước.
Hoàng Đan không nhìn người đàn ông, lấy địa vị thân phận của đối phương, sẽ không thể không biết người trong thành phố T này đối với mình như hổ rình mồi, muốn đạp đổ hắn, khiến một đời của hắn không ngóc đầu lên được, thậm chí là quỳ xuống để làm cháu trai người ta.
Người đàn ông biết được cháu ngoại trai và Vương Minh chung một tuyến đường, còn ở sau lưng mưu đồ bí mật vì hai vạn mà đem bán cậu mình đi, hai người thành công đạt thành giao dịch tiền tài và ích lợi, được cái mình muốn, ở ngoài mặt hắn điềm tĩnh như trước, trong lòng nhất định đang nổi lên gió lớn cuồn cuộn.
Nhiếp Văn Viễn hỏi,“Một vạn đó là tự tay con nhận?”
Hoàng Đan,“Dạ.”
Nhiếp Văn Viễn lại hỏi, “Nói cho cậu nghe, con lấy một vạn đồng tiền đó, có phải do Vương Minh ép con không?”
Hoàng Đan lắc đầu,“Không phải.”
Không khí trong phòng càng cứng lại, lưng Hoàng Đan ẩm ướt, cậu nhất định phải thành thật một chút, không thể khiến lời nói dối biến thành quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nếu không đến một lúc nào đó bản thân sẽ bị quả cầu tuyết đó đè cho chết luôn.
Nhiếp Văn Viễn vẫy tay,“Đến đây với cậu.”
Hoàng Đan phát hiện người đàn ông đang rất nguy hiểm nhưng cậu vẫn phối hợp đi qua, người đứng vị trí cách người đàn ông chỉ có hai ba tấc.
Nhiếp Văn Viễn ngoạm thuốc đứng lên, thân mình cao ngất mở rộng, một sự uy thế phát ra từ trên người hắn, hắn nắm cổ cháu ngoại trai nhỏ nhấc lên, so với mắt nhìn thấy còn phải nhỏ hơn, ngón tay giữa và ngón cái bấm vào, có thể cảm nhận được động mạch chủ trên cổ đang đập rất nhanh, yếu ớt không chịu nổi một chiêu.
Hoàng Đan không giãy dụa, cậu ngửi được mùi máu tươi trên người của người đàn ông, hoàn toàn không phải một chủ nhiệm nhà máy sẽ có.
Gân xanh trên cổ nổi lên, Hoàng Đan nghĩ đến một ít thông tin vụn vặt, có công nhân bên trong nhà máy, bao gồm xưởng trưởng kiêng kị đối với người đàn ông này, cũng có Vương Minh mỗi lần đều cẩn thận khi nhắc tới người đàn ông.
Vương Minh từng nói, người đàn ông mà ngã xuống một cái, không biết có bao nhiêu người sẽ chen chúc nhào đến, để gặm được một miếng thịt trên người hắn.
Hoàng Đan không có thời gian tự hỏi nữa, thiếu dưỡng khí mạnh mẽ làm cho cậu choáng váng, trán cậu chảy ra mồ hôi lạnh, thái dương ướt một mảng mồ hôi,mặt bắt đầu phát tím, môi cũng vậy.
“Cậu…… cậu…… con đau……”
Giọng nói suy yếu, lộ ra hơi thở tử vong, đồng tử Nhiếp Văn Viễn lui vào bên trong, ngón tay hắn đang bóp chặt cổ cháu ngoại trai run lên, lực ở ngón tay giữa rút về, ngay sau đó để người lên trên bàn rồi kéo quần lôi xuống, đánh vào mông ba phát liên tiếp.
Sức lực kia mạnh rồi lại mạnh hơn, Hoàng Đan bị đánh mông, đợi đến khi cảm giác đau đớn cuồn cuộn đến, cậu đau cuộn thân mình lại, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở.
Sức lực trên tay Nhiếp Văn Viễn càng mạnh.
Hoàng Đan bị đánh đến cả người đều đang run rẩy, cậu đau khóc thành tiếng, trong miệng xin tha,“Con sai rồi…… cậu ơi con sai rồi…… Đừng đánh con……”
Nhiếp Văn Viễn tiếp tục đánh, không ngừng một chút nào, hắn cắn chặt điếu thuốc tạo thành một dấu rất sâu, khuôn mặt lạnh lùng vô cùng.
Có một nhúm khói bụi rớt xuống, vừa lúc rơi xuống trên mông Hoàng Đan đang bị đánh sưng lên, cậu đau thiếu chút nữa bắn lên trên, khóc càng thê thảm hơn, nước mắt nước mũi đầy mặt, trên bàn cũng có.
Hoàng Đan vẫn kêu, nói cậu sai rồi, kêu đến cổ họng cũng khàn.
Tiếng vang trong phòng giằng co hơn mười phút, tay phải Nhiếp Văn Viễn run rẩy không ngừng, hắn dùng sức tay trái đè lại, vẫn cứ đang run.
Trên mông trắng bóng của cháu ngoại trai thêm nhiều dấu bàn tay màu hồng, cũng sưng lên một vòng, Nhiếp Văn Viễn kéo quần lên cho cậu, bản thân ngồi trở lại ghế, môi mỏng mím chặt, mày nhăn, cả người lại có chút đờ đẫn.
Chưa từng đánh một người thế hệ sau nào, lần này lại đánh người một trận.
Lấy trình độ nghiêm trọng của chuyện này, muốn giáo huấn có rất nhiều cách, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, làm gì chỉ một kiểu đánh mông dạy dỗ con nít như thế này, vừa ngây thơ, lại không có hiệu quả lớn.
Hành động này không có ý nghĩa gì cả, Nhiếp Văn Viễn tuyệt đối sẽ không thực hiện, nhưng vừa rồi hắn đã làm như vậy, còn dưới tình huống tỉnh táo nữa chứ.
Đã đánh người, tay lại còn đang run, Nhiếp Văn Viễn nhìn chằm chằm tay phải của mình, bất kể là nổ súng, cầm đao, hay cầm viết, cầm đũa, đều chưa từng xuất hiện loại tình trạng hoang mang thế này, hắn lâm vào trong suy nghĩ sâu xa.
Thời gian giây phút trôi qua, Nhiếp Văn Viễn làm thế nào cũng không hiểu rõ, giống như đụng phải một tảng đá lớn, không chuyển đi thì sẽ không có cách nào đi qua được.
Hoàng Đan nằm trên bàn khóc, bả vai co rút lại, cậu chỉ khóc, không kêu, cũng không nói.
Khóe miệng Nhiếp Văn Viễn vẫn còn điếu thuốc, hút hai hơi thì ném dưới đất, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm nhận được cảm xúc nóng nảy, sau khi đưa tay cởi nút áo sơmi, vẫn cảm thấy bực bội nên cởi luôn hai nút ở dưới, lộ ra yết hầu đang nổi lên, cổ thon dài, nghiêm cẩn đã tiêu tan đi một ít, có thêm vài phần tình người hơn.
“Đừng khóc nữa.”
Người trên bàn vẫn còn khóc, mặt chôn ở bên trong khuỷu tay, tóc đen phủ xuống dưới, mơ hồ có thể thấy được lỗ tai đỏ bừng, khóc dữ dội, máu dồn lên.
Tầm mắt Nhiếp Văn Viễn không tự chủ được mà nhìn xuống, thấy được cổ của cháu ngoại trai có một vết đỏ, thái dương hắn co rút một chút, không thể kiểm tra được, “Không được khóc nữa.”
Hoàng Đan không nghe được chữ nào, cổ cậu có thể không đau, nhưng mông rất đau, đụng cũng không dám đụng, chỉ cần ma sát quần vải dệt một chút, cũng có thể khiến cậu đau hít không khí.
Nhiếp Văn Viễn đốt điếu thuốc thứ ba kể từ lúc vào phòng,“Cậu nói không nghe đúng không?”
Hoàng Đan đem nước mắt cọ lên trên cánh tay, ướt sũng một mảng.
Giọng nói Nhiếp Văn Viễn âm u cực độ,“Làm sai thì phải bị trừng phạt.”
Hoàng Đan nức nở,“Con không bán đứng cậu mà.”
“Nói dối.”
Miệng mũi Nhiếp Văn Viễn phun khói thuốc, giọng điệu hắn rất nhạt, là đang tức giận,“Tiểu Vu, con không nên gây rối với Vương Minh, lại càng không nên lấy tiền của ông ta.”
Hoàng Đan nói,“Nhưng con không có làm theo lời ông ta.”
Nhiếp Văn Viễn nghe vậy, hắn cười khẽ một tiếng, đó thật là đang cười, độ cong bên môi rất rõ ràng, cũng rất khủng bố, “Nếu con làm như vậy, hiện tại còn tốt đẹp đứng đây nói chuyện với cậu sao?”
Hoàng Đan nhấp môi một chút,’’ Giờ con cũng không tốt chút nào.”
Lạnh lẽo bên trong mắt của Nhiếp Văn Viễn bị sương khói che lấp,“Lúc trước có người không khác với con lắm, cậu không đánh mông cậu ta, chỉ đánh gãy một chân thôi.”
Hoàng Đan không nói nữa.
Vẻ mặt Nhiếp Văn Viễn lập tức thay đổi biếng nhác,“Xuống dưới đi.”
Hoàng Đan từ trên bàn xuống, trong lúc mông đau cậu rơi nước mắt đầy mặt, cậu lau mặt, trên tay đều là nước mắt,“Cậu ơi, cậu tin con không?”
Nhiếp Văn Viễn không trả lời, mà hỏi,“Con nói cho cậu biết trước, tại sao lại để tiền vào trong phòng này?”
Hoàng Đan khóc nói,“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”
lông mi Nhiếp Văn Viễn khẽ nhướn,“Trước đó con nói không thấy tiền nữa?”
Hoàng Đan lại lau mặt, trên tay vẫn ướt, trên mặt cũng vậy, lau cũng như không lau,“Đúng ạ, không thấy nữa, con đã xác nhận rồi, con biết tiền đó không phải cậu lấy.”
Nhiếp Văn Viễn phun ra một đoàn sương khói,“Nói đi.”
Hoàng Đan nói,“Bà nội Ngô sẽ không đụng vào đồ của cậu, dì nhỏ thì vội vàng chăm sóc chị họ, cũng sẽ không đi lại chung quanh, mấy ngày này chỉ có một mình chú Toàn Võ từng đến thôi.”
Mí mắt Nhiếp Văn Viễn bán đắp, không biết suy nghĩ cái gì.
Hoàng Đan nhắc tới Lưu Toàn Võ, cậu cũng rất tự nhiên đem suy nghĩ và suy đoán trong lòng nói cho người đàn ông nghe, muốn thông qua mánh khóe của đối phương để có được manh mối về cho mình.
Tiếng nói trong phòng dừng lại, Hoàng Đan liếm một chút mằn mặn ở khóe miệng,“Cậu ơi, cậu có đang nghe con nói không?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Đang nghe.”
Hoàng Đan nghiêm túc nói,“Cậu, không phải con suy nghĩ lung tung đâu, mấy năm nay chú Toàn Võ vẫn đánh bạc, chú ấy cần tiền, cũng có cơ hội nữa.”
Nhiếp Văn Viễn nhấc mí mắt, bên trong đó vô cùng sâu, không thấy rõ bất cứ cái gì cả.
Hoàng Đan nói,“Về chuyện chú Toàn Võ đến Giới Đổ, con nghe lén từ một lão đại chỗ đó, nếu cậu không tin, có thể đi điều tra xem.”
Nhiếp Văn Viễn hỏi,“Ai?”
Hoàng Đan biết người đàn ông hỏi lão đại kia,“Hiện tại rửa tay gác kiếm rồi.”
Nhiếp Văn Viễn dùng giọng điệu trần thuật,“Con bảo vệ bạn con.”
Hoàng Đan muốn giải thích, không phải cậu bảo vệ, là nguyên chủ cũng không biết tên thật của đối phương, chỉ biết được người ta gọi là anh Ba thôi, nhưng mà sau khi cậu phát hiện trong ánh mắt người đàn ông có thêm nhiều cảm xúc thì lựa chọn cam chịu.
“Tiền không biết tung tích, chỗ Vương Minh con định báo cáo kết quả thế nào?”
Nhiếp Văn Viễn trực tiếp gẩy khói bụi xuống sàn, có chút thô lỗ, rõ ràng rats khác với phong cách như bình thường hắn cư xử,“Theo sự hiểu biết của cậu đối với cậu ta, cậu ta sẽ lột da con, đương nhiên, con còn có cơ hội, chỉ cần con hoàn thành chuyện cậu ta giao cho thì chẳng những con không có việc gì mà còn có thể có thêm một vạn khác.”
Hoàng Đan ngồi xổm xuống, tay đặt ở trên đùi người đàn ông, bày ra ra dáng vẻ nghe lời,“Cậu ơi, con sẽ không làm chuyện gì khiến cậu không vui đâu.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Con đã làm.”
Mặt Hoàng Đan co rút, để lại một giọt nước mắt trên quần người đàn ông,“Về sau sẽ không đâu, con hứa.”
Nhiếp Văn Viễn hút thuốc,“Để cậu nghĩ lại, lời Tiểu Vu hứa sẽ đáng giá được bao nhiêu tiền đây?”
“……”
Hoàng Đan biết miệng người đàn ông sẽ không buông tha người, điểm ấy vẫn không thay đổi, cậu ngẩng đầu lên,“Cậu không tin, vậy để con chứng minh cho cậu xem.”
Nhiếp Văn Viễn nắm mặt cháu ngoại trai, đầu ngón tay dùng lực.
Hoàng Đan không chú ý, một mông ngồi xuống đất, cậu đau hít một hơi, khóc khàn giọng nói,“Cậu ơi, con thật không dám nữa đâu, con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, đừng giận con nữa.”
Nhiếp Văn Viễn thờ ơ,“Đau sao?”
Hoàng Đan gật đầu, nước mắt rơi xuống trên tay người đàn ông,’’Dạ.”
Nhiếp Văn Viễn không giảm bớt sức lực,“ Nhớ kỹ cho cậu, lần sau không được làm như vậy nữa.”
Hoàng Đan nhanh chóng gật đầu, cậu phát hiện Vương Minh rất hiểu rõ người đàn ông này, mấy đánh giá trước đó đều vô cùng chuẩn xác, dưới lớp mặt nạ là cái gì đó mà mình rất quen thuộc,“Cậu ơi, vậy chuyện này phải làm thế nào ạ?”
Nhiếp Văn Viễn rút tay, lấy khăn lau vệt nước trên đó,“Con không cần xen vào.”
Hoàng Đan lau nước mắt,“Vương Minh sẽ còn tìm người khác nữa.”
Nhiếp Văn Viễn ném khăn lên trên bàn,“Ông ta không có cơ hội đó đâu.”
Hoàng Đan không yên lòng,“Lỡ như thì sao?”
Dáng vẻ Nhiếp Văn Viễn bình tĩnh thong dong,“Đến thời điểm cậu sẽ có cách thôi.”
Mắt hắn nhìn mặt cháu ngoại trai, tay nâng lên.
Hoàng Đan phản xạ có điều kiện ôm lấy đầu.
Nhiếp Văn Viễn sửng sốt, đôi mắt hắn chìm xuống,“Nếu sợ cậu, tại sao lại dám nhận tiền của Vương Minh, còn muốn hợp tác với cậu ta đánh cậu?”
Hoàng Đan nói,“Sau này con sẽ không như vậy nữa đâu.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Nếu đối phương đưa cho con không phải một vạn, mà là mười vạn, hai mươi vạn, năm mươi vạn, một đống nhà cửa, một chiếc xe, chỉ cần con nói, đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của con, con còn có thể xác định như vậy nữa không?”
Hoàng Đan nói cậu xác định,“Cậu ơi, cậu phải tin tưởng con.”
Nhiếp Văn Viễn vỗ vỗ tóc cháu ngoại trai,“Đi rửa mặt đi, cởi quần nằm sấp trên giường, cậu thoa thuốc cho con.”
Hoàng Đan làm theo, lúc thoa thuốc đau nửa chết nửa sống, cho đến khi cảm giác hơi lạnh thổi quét lên, cậu mới dễ chịu một ít.
Nhiếp Văn Viễn đứng thẳng thân mình, trên cao nhìn xuống người đang nằm sấp bất động, hắn xoa xoa huyệt thái dương, vẫn không thể hiểu được hành vi đánh mông người của mình, làm sao cũng có loại ảo giác như bị trúng tà vậy.
Buổi sáng Nhiếp Văn Viễn không đi ra ngoài, hắn cách một lát thì gọi điện thoại, không biết đang thương lượng với ai, trên mặt không có cảm xúc nào.
Bà nội Ngô nhìn Nhiếp Văn Viễn lớn lên, một tay chăm sóc hắn, biết tâm trạng lúc này của hắn không tốt, kéo khóa cửa ngoài miệng lại, nhịn xuống không lải nhải, chỉ bưng ly nước qua rồi bưng nước hoa quả, giống như mỗi một ngày, mỗi một năm suy nghĩ vì hắn như vậy.
Nhiếp Văn Viễn chưa ăn cơm trưa thì đã đi, khi hắn đi dặn dò bà nội Ngô đừng đến phòng mình.
Bà nội Ngô không rõ ràng lắm,“Sao vậy? Trong phòng con có cái gì?”
Nhiếp Văn Viễn thay ủng cao su, tay cầm túi giày da đi ra cổng lớn,“Tiểu Vu ngủ ở bên trong.”
Mắt bà nội Ngô trừng lớn,bà cụ đuổi theo, giọng nói già nua lộ ra khiếp sợ,“Con nói cái gì, thằng oắt con kia ở trong phòng con sao?”
Bước chân Nhiếp Văn Viễn không ngừng,“Ừ.”
Bà nội Ngô lớn tiếng kêu,“Văn Viễn, con đợi đã, nói còn chưa nói xong đâu –”
Người đã đi xa.
Bà nội Ngô ném khăn ở trong tay, đạp đặng đặng đi lên lầu, cho đến khi đến phòng Nhiếp Văn Viễn, nói cũng không nói, trực tiếp đập cửa.
Hoàng Đan sớm đã khóa trái cửa rồi, cậu nghe tiếng đập cửa thì lấy chăn che đầu, tiếp tục nằm sấp ngủ, mông còn chưa giảm sưng, không muốn làm cái gì hết, đến sức nói chuyện với bà cụ cũng không có.
Bà nội Ngô tức giận ở ngoài cửa, bà cụ đập đập ngực, tìm Nhiếp Tú Cầm nói lý lẽ.
Nhiếp Tú Cầm lo lắng bệnh tình của con gái, làm gì có tâm trạng nghe bà nội Ngô lải nhải, bà lờ mờ, nói “Phải không”“Như vậy à”“À”“Có lẽ vậy” Kiểu trả lời này rõ ràng rất không có tâm.
Bà nội Ngô bi phẫn*phát hiện bản thân thật già đã rồi, người khác nghe bà cụ nói chuyện đều cảm thấy phiền, nhưng làm sao được chứ……
* Bi phẫn: bi thương phẫn nộ.Buổi tối chín giờ hơn, Nhiếp Văn Viễn trở về.
Bà nội Ngô có một thói quen, Nhiếp Văn Viễn chưa về thì bà cụ sẽ không ngủ, trong lòng không vững bụng, giống với lúc ở thành phố W, bà cụ vẫn hiểu được lý lẽ cây to thì sẽ gặp gió lớn.
“Văn Viễn, ăn cơm chưa?”
Nhiếp Văn Viễn nói đã ăn rồi,“Trong nhà không có chuyện gì chứ?”
Bà nội Ngô nói hắn để giày sát vào tường đi,“Có chuyện dì đã sớm gọi điện thoại cho con rồi.”
Nhiếp Văn Viễn cất bước lên lầu.
Bà nội Ngô nói phía sau hắn,“Thằng nhóc kia còn ở trong phòng con đó.”
Thân hình Nhiếp Văn Viễn chợt dừng, hắn xoay người, mở miệng hỏi câu,“Hai bữa Tiểu Vu đều chưa ăn sao?”
Bà nội Ngô co rụt cổ lại, tình hình này nói thế nào cũng giống mình cố ý không cho người ăn cơm, cụ bà xấu xa muốn nhìn thấy người ta đói chết vậy,”Dì đập cửa nó không trả lời, trách được ai chứ?”
Bà cụ nói lại bắt đầu tức giận, nếp nhăn khóe mắt đều đang run,“Dì đã lớn tuổi rồi, một ngày gõ cửa, chạy lên chạy xuống lầu mấy lần, nó thì tốt rồi, ngay cả rắm cũng không thèm phóng!”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Trong bếp còn cái gì hâm nóng cho thằng bé ăn, đợi một hồi con xuống lấy.”
Bà nội Ngô đầy mặt không dám tin, bà cụ nhặt khăn ở dưới lên lau bàn rồi dùng sức ném mạnh xuống,“Thằng oắt con sắp hai mươi tuổi rồi, qua hai năm đã có thể cưới vợ sinh con, không phải một đứa con nít nhỏ xíu, không thổi không ăn, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì chứ!”
Nói thì nói như vậy, bà nội Ngô vẫn đi hâm nóng đồ ăn, bà cụ không kêu người, tự bưng đi lên.
Cửa phòng hở ra, bà nội Ngô có thể trực tiếp đi vào, nhưng bà cụ hiểu được đứa trẻ chính tay mình nuôi lớn, quy tắc trong nhà không thể thay đổi, bà cụ gõ cửa, nghe được tiếng trả lời mới đi vào.
Nhiếp Văn Viễn tự thoa thuốc cho Hoàng Đan, đến bà nội Ngô cũng sợ hãi, tay bưng đồ ăn cũng đang run.
“Má Ngô, đừng để rơi đồ ăn.”
Bà nội Ngô bình tĩnh,“Văn Viễn, chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Con đánh.”
Bà nội Ngô, nên đánh thằng nhóc con coi trời bằng vung này, thiếu dạy dỗ, nếu có thể dạy dỗ sớm, không chừng sẽ không phạm tội ngồi lao động cải tạo rồi.
Bà cụ nhìn người thoa thuốc, nếu như hỏi chị em nhà họ Nhiếp, đối với con của bọn họ, thực ra cũng không để ý, cho dù là giáo dục, cũng chỉ tùy ý nói hai câu, không để bụng.
Lúc này có thể ra tay với thằng oắt con này, làm cho bà cụ rất bất ngờ.
Hoàng Đan thu biểu cảm thay đổi của bà cụ vào đáy mắt, nếu để bà biết rõ hết chân tướng thì nhất định sẽ lấy chày gỗ đánh cậu luôn chứ không nói nhiều.
Đồ ăn nóng chuyển từ trong tay bà nội Ngô đến trên bàn, bà cụ không đi,“Văn Viễn, con đi làm chuyện của mình đi, Tiểu Vu để dì làm được rồi.”
Mông Hoàng Đan run run,“Không cần, con tự làm được.”
Bà nội Ngô đánh chết cũng không tin lời cậu,“Nếu tự cậu có thể làm, vậy sao không tự ra tay làm, còn để cho cậu của cậu trở về muộn như vậy còn thoa cho cậu chứ, ngay cả một miếng nước cũng chưa kịp uống?”
Hoàng Đan không muốn để Nhiếp Văn Viễn thoa thuốc cho cậu, đối phương chưa từng làm việc này, rất không quen tay, cho nên lực khống chế sẽ rất kém làm cho cậu càng đau thêm.
Thế nhưng Nhiếp Văn Viễn là người mạnh mẽ vang dội, không cho phép ai làm trái ý của hắn.
Thấy không ai trả lời mình, bà nội Ngô vẫn không đi, bà cụ ngồi trên ghế, mặt phủ đầy da đốm mồi căng ra, đôi mắt trừng thẳng thanh niên nhỏ đang nằm trên giường.
Hoàng Đan cảm thấy nếu cậu là nữ thì trong mắt bà Ngô, chính là hồ ly tinh hại nước hại dân, muốn mê hoặc Nhiếp Văn Viễn nhà bà cụ, ghê gớm thật.
Cũng may cậu là nam.
Khi Hoàng Đan ăn cơm, bà nội Ngô vẫn ngồi đó, cậu bị trừng đến cả người không được tự nhiên, một chén cơm ăn không ăn nổi, nhưng cậu được nuôi dưỡng trong bát có bao nhiêu phải ăn hết nên vẫn cố gắng ăn hết một chén cơm.
Lúc buông bát đũa xuống, dạ dày Hoàng Đan hơi hơi phát đau.
Bà nội Ngô nãi nãi cho rằng cậu bắt bẻ,“Nhớ năm đó nghèo đói, cơm thừa đồ ăn thừa đều không có mà ăn, chỉ có thể cắn vỏ cây, trèo đèo lội suối đào rau dại, thế hệ các cậu ăn sung sướng quen miệng rồi, ăn một chút khổ đã muốn sống muốn chết.”
Hoàng Đan nói,“Khi đó thật là khổ.”
Bà nội Ngô chờ thằng nhóc con đùa giỡn mình, không ngờ cậu lại đồng tình, còn có một bộ dạng thấu hiểu như vậy, giả bộ rất giống, một bụng lời nói của bà cụ không nói ở đâu được, đành phải nghẹn lại, dọn bát đũa đi ra ngoài.
Hoàng Đan nói,“Cậu, con đi ngủ, ngủ ngon.”
Cậu nghĩ đến mình để sót một chuyện,“Vương Minh thế nào rồi? Buổi chiều có phải cậu từng đi gặp ông ta không?”
Nhiếp Văn Viễn ngồi hút thuốc ở trước bàn,“Giải quyết rồi.”
Hoàng Đan ngẩn người, nhanh như vậy à? Cậu nhìn người đàn ông cũng không giống nói đùa nên không có hỏi nhiều nữa.
Hội diễn văn nghệ đổi địa điểm tổ chức ở thành phố W.
Một ngày trước, Nhiếp Văn Viễn sắp xếp tài xế đưa một nhà Nhiếp Hữu Hương ra khỏi thành phố, hắn và mấy người ở trong xe của mình, bao gồm Chu Vi Vi.
Nhiếp Tú Cầm lên xe cầm tay con gái,“Con nói với Tiểu Vi đi xem hội diễn văn nghệ của Tiểu Nhu, con bé liền chạy ra bên ngoài.”
Bà nhẹ nhàng thở dài,“Vẫn rất thích nhảy múa.”
Bà nội Ngô nói,“Nếu không xảy ra chuyện đó, hôm nay Tiểu Vi cũng sẽ tại biểu diễn trên sân khấu đó rồi.”
Nhiếp Tú Cầm gật đầu, bà nắm chặt tay con gái, đôi mắt đỏ lên.
Không khí trong xe không khí có chút khó chịu.
Hoàng Đan mở cửa sổ, gió thổi vào, chẳng những ẩm ướt, còn bọc thêm một mùi bùn, cậu vươn đầu ra, nhìn nhìn nước đọng trên mặt đất, khó trách lại đổi địa điểm sang thành phố W, tình hình gặp nạn ở chỗ đó chắc rất nhẹ.
Đến nơi đó, có người khách sáo dẫn đoàn người Nhiếp Văn Viễn đến khách sạn, chỗ ăn ở đã được sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Dọc đường Chu Vi Vi không nói chuyện, đầu tựa vào trong lòng mẹ cô, giống như bé gái đang thiếu cảm giác an toàn, đối với người và chuyện bên ngoài đều mạnh mẽ đề phòng.
Nhiếp Tú Cầm tắm rửa cho con gái một cái thì có người đến hỏi thăm sức khỏe.
Đến là hai mẹ con Nhiếp Hữu Hương.
Bộ dạng Trần Tiểu Nhu vẫn là kiểu dịu dàng đoan trang, tóc cô ta bao giờ cũng dài và đen, khí chất tốt, người cũng đặc biệt lễ phép,“Dì nhỏ, mọi người đến, sao không nói với nhà con một tiếng?”
Nhiếp Tú Cầm nói,“Là quyết định tạm thời thôi.”
Trần Tiểu Nhu hướng bên trong xem,“Tiểu Vi đâu? Ngủ rồi sao?”
Nhiếp Tú Cầm gật đầu,“Vừa ngủ.”
Trần Tiểu Nhu thở dài,“Từ lần đó Tiểu Vi gặp chuyện không may, con vẫn không gặp em ấy, rất nhớ em ấy, không biết lúc nào em ấy mới có thể giống lúc trước, luyện tập vũ đạo cùng với con.”
Nhiếp Tú Cầm đôi chút nghẹn ngào.
Nhiếp Hữu Hương trấn an một tiếng,“Tiểu Vi sẽ tốt lên thôi, em cũng đừng lo lắng, em nhìn em gầy kìa, nếu cha mẹ còn trên đời cũng không nhận ra được nữa.”
Trần Tiểu Nhu quan tâm nói,“Đúng vậy, dì nhỏ gầy đi rất nhiều, phải chú ý thân thể một chút, dì tốt thì Tiểu Vi mới có thể yên tâm.”
Cô ta bát tóc ra sau vai,“Nếu có gì cần nhà con giúp đỡ, dì nhỏ cứ việc nói, chờ đến khi hội diễn kết thúc, con có thời gian thì có thể tới chăm sóc Tiểu Vi rồi.”
Hoàng Đan ở trong góc nghe thấy hết, mày cậu động động.
Nếu Trần Tiểu Nhu có vấn đề thì kỹ xảo diễn xuất của cô ta thật vững vàng, khi tốt khi xấu, cứ như vậy, có thể giúp được cậu rồi.
Ngày biểu diễn đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Lúc ấy Trần Tiểu Nhu đang ở trên sân khấu biểu diễn vũ đạo, họ hàng dính chặt ánh sáng Nhiếp Văn Viễn, Chu Vi Vi được sắp xếp ngồi phía trước đột nhiên xông về phía sân khấu.
Một màn này xảy ra rất bất ngờ, ai cũng không kịp phản ứng, khi có người đến ngăn cản, Trần Tiểu Nhu đã bị Chu Vi Vi vồ xuống đất, trên mặt còn có thêm mấy vết cào.
Điệu múa Trần Tiểu Nhu biểu diễn bị buộc phải kết thúc, cô ta khóc chạy đi ra ngoài.
Mọi người không khỏi thổn thức, cũng cảm thấy đáng tiếc, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ này, lấy nền tảng vũ đạo của Trần Tiểu Nhu, cùng với ngoại hình cực kỳ xuất sắc, rất xa mới có thể tìm được khí chất như thế, tác phong ở Đoàn Văn Công cũng rất tốt, cô ta ít nhất sẽ đạt được hạng ba trong lần này.
Lúc này đã mất hết rồi.
Thời gian lúc trước Trần Tiểu Nhu chuẩn bị biểu diễn, tất cả cố gắng, đều đã thành công dã tràng.
Phương Phường ở phía sau sân khấu đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, trong lòng cô ta cười không khép miệng được, trên mặt căng thẳng hỏi,“Tiểu Nhu, cậu không sao chứ? Vết cào trên mặt cậu không nhẹ đâu, phải mau chóng thoa thuốc đi, nếu để lại sẹo thì không tốt đâu.”
Mặt Trần Tiểu Nhu đầy ghê tởm,“Bớt giả mù sa mưa đi!”
* Giả mù sa mưa: làm trò che mắt người khác.
Sắc mặt Phương phương khẽ thay đổi, tức giận nói,“Cậu nói cái gì đó, chúng ta là đồng đội, là đồng bào, là chị em, còn có cùng một ước mơ là phải nhảy được trên sân khấu lớn nhất toàn thế giới.”
Cô ta than thở,“Mặt này của cậu, aiiiii, Tiểu Vi cũng thật là, sao lại cào cậu thành như vậy, cô ấy không phải điên rồi à? Điên rồi cũng còn nhận thức sao?”
“Kì quái, khi người khác biểu diễn, cũng không có chuyện gì cả, Tiểu Nhu, cậu nói, Tiểu Vi cô ấy có phải nhận nhầm người không? Nhìn xem mặt này của cậu, lúc cào cô ấy không hề nương tay một chút nào cả.”
Trần Tiểu Nhu nhắm mắt lại, cô ta không có hơi sức nói chuyện với Phương Phương Chu Tuyền, trong lòng hận chết Chu Vi Vi.
Việc này rất ồn ào, Trần Tiểu Nhu không muốn chờ nữa, cô ta không muốn bị người khác bên trong đoàn đồng cảm, cười nhạo, còn giả dối an ủi nên cùng Nhiếp Hữu Hương và Trần Phi về thành phố T.
Thậm chí không chào hỏi Nhiếp Văn Viễn một tiếng.
Nhiếp Văn Viễn ngồi xe trở về sau, vừa trở về, Chu Vi Vi đã bị đưa vào bệnh viện, cô cần thuốc để trị liệu.
Bệnh viện có người của Nhiếp Văn Viễn trông coi, không có vấn đề gì.
Nhiếp Tú Cầm trong bệnh viện một lát thì cưỡi xe đạp đi tìm chị bà, giải thích sự việc hôm nay một chút,“Chị, em thật không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy,em……”
Nhiếp Hữu Hương đánh gãy lời của bà,“Tiểu Vi nhà cô đầu óc có vấn đề thì ở nhà đi, đi ra ngoài làm cái gì? Cô dẫn nó đến chỗ đó, trong lòng có suy nghĩ gì thì tự mình biết rõ.”
Nhiếp Tú Cầm luống cuống,“Em không có suy nghĩ gì cả, Tiểu Vi có phản ứng với nhảy múa, con bé muốn đi, em mới dẫn nó đi, chị, em thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.”
Bà tự trách nói,“Tiểu Nhu biểu diễn xảy ngoài ý muốn, trong lòng con bé nhất định không dễ chịu gì, chị, em có thể đi thăm con bé không?”
Cảm xúc Nhiếp Hữu Hương kích động,“Đừng gọi tôi là chị, tôi không có đứa em như cô!”
Mặt Nhiếp Tú Cầm hơi trắng,“Chị, chị đừng nói như vậy mà.”
Nhiếp Hữu Hương cười lạnh,“Nhiếp Tú Cầm, hiện tại là con gái cô hủy tiền đồ của con gái tôi đó.”
Mặt Nhiếp Tú Cầm trắng hoàn toàn, bà hoảng loạn giải thích.
Nhiếp Hữu Hương không nghe, tay chỉ cổng lớn,“Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, về sau cũng đừng đến đây nữa.”
Nhiếp Tú Cầm nhỏ giọng nói,“Xin lỗi.”
Bà không khóc, trên mặt lại là bộ dạng muốn khóc “Tiểu Vi rất nhiều lúc rất ngoan, chỉ khi con bé kích thích mới……”
Nhiếp Hữu Hương lớn tiếng đánh gãy, người trực tiếp đứng lên, cao hơn Nhiếp Tú Cầm nửa cái đầu,“Tôi nghe được ý trong lời của cô, vì Tiểu Nhu kích thích Tiểu Vi nhà cô nên nó mới nổi điên sao? Nhiếp Tú Cầm, tôi thật không ngờ, cô còn có năng lực đổi trắng thay đen nữa đó!”
Giọng điệu bà cay nghiệt lên,“Tại sao không phải người khác làm ra chuyện này mà lại là con gái cô chứ? Nếu tôi là cô thì sẽ đóng cửa lại suy nghĩ một chút, mấy năm nay cô có dạy dỗ nó hay không!”
Nhiếp Tú Cầm trừng chị mình, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Nhiếp Hữu Hương nghe tiếng đập cửa, biết em gái đã thật tức giận, bà cũng không phải không biết, lời nói của mình rất khó nghe, nhưng lần này người xui xẻo lại là con gái bà.
Vốn là một sự kiện rất vui vẻ, không hiểu sao lại……
Nhiếp Hữu Hương tức giận cầm ấm trà đập trên bàn, bà lên lầu,“Tiểu Nhu.”
Trong phòng chỉ có tiếng khóc Trần Tiểu Nhu.
Nhiếp Hữu Hương gọi con trai lớn đến,“Tiểu Phi, em con khóc rất đau lòng, con nghĩ cách vào phòng xem xem, mẹ sợ con bé nghĩ uẩn trong lòng.”
Trần Phi cười khổ,“Mẹ, phòng của nó chỉ có một cái cửa sổ, hướng ra sân, con không leo thang được, hơn nữa nó đóng cửa sổ lại, chúng ta cũng không có cách nào đâu.”
Nhiếp Hữu Hương vừa nghe, trong lòng càng sốt ruột,“Vậy phải làm thế nào?”
Trần Phi nói không có cách, chờ chị bình tĩnh chút rồi nói,“Dì nhỏ biết rõ tình hình của Tiểu Vi, tại sao còn muốn dẫn cô ta ra chứ?”
Nhiếp Hữu Hương vừa cãi nhau xong với em gái, nên cũng không muốn thảo luận việc này với con trai lớn,“Tiểu Vu đâu?”
Trần Phi nói,“Đi trấn an Tiểu Vi rồi.”
Mặt Nhiếp Hữu Hương đen lại,“Ai mới là chị ruột của nó?”
Trần Phi nói,“Mẹ, mẹ không phải không biết nó ở chỗ của cậu, một nhà dì nhỏ cũng ở đó, bọn họ ở chung rất tốt, lúc trước dì nhỏ còn khen nó, cái này mẹ cũng nói với con rồi.”
Giọng điệu Nhiếp Hữu Hương cứng rắn,“Con đi dẫn nó về đây.”
Thấy con trai lớn không phản ứng, bà đưa tay đánh anh ta một cái,“Còn không đi mau!”
Lúc Trần Phi đến, cậu anh ta không ở nhà, anh ta hỏi bà nội Ngô, biết Chu Vi Vi ở bệnh viện vẫn chưa trở về,“Dì nhỏ đâu ạ?”
Bà nội Ngô liếc trên lầu bĩu môi, bà cụ đang muốn nói chuyện, người đi xuống.
Nhiếp Tú Cầm cầm trong tay túi vải, định mang chút quần áo đã giặt đến bệnh viện với con gái, bà không ngờ vào thời điểm này sẽ gặp cháu mình.
Trần Phi vội vàng từ trên sô pha đứng lên,“Dì nhỏ, dì đi gặp Tiểu Vi sao?”
Nhiếp Tú Cầm đi xuống cầu thang,“Ừ.”
Trần Phi lo lắng hỏi,“Chị ấy ổn không? Người có chuyện gì không? Bác sĩ nói thế nào ạ?”
Hỏi một chuỗi vấn đề làm Nhiếp Tú Cầm sửng sốt ngẩn ra, bà nhìn cháu trai,“Tiểu Phi, chuyện này Tiểu Vi có trách nhiệm rất lớn, dì nhỏ không ngờ con còn có thể vì con bé mà đi đến đây một chuyến.”
Trần Phi nhớ lý lẽ quan trọng hơn nên nói,“Con biết Tiểu Vi không phải cố ý.”
Tay Nhiếp Tú Cầm nắm túi vải,“Tiểu Phi, chỗ mẹ con……”
Trần Phi nói,“Yên tâm đi, do mẹ con sớm tối ngóng trông đến hội diễn của Tiểu Nhu lần này, cùng từng nói chuyện với nhiều người, mọi người đều chờ bày tiệc rượu ăn mừng, cho nên hiện tại mẹ con chưa chấp nhận được thôi, con sẽ từ từ nói chuyện với bà ấy sau.”
Anh ta lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ,“Dì nhỏ, dì cũng biết đó, trong lòng của mẹ con, Tiểu Nhu là niềm tự hào của mẹ con, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không để em ấy làm, lúc nào cũng bồi dưỡng em ấy thật tốt.”
Nhiếp Tú Cầm chảy nước mắt xuống.
Bà nội Ngô xen mồm vào,“Được rồi, Tiểu Phi con cũng đừng nói nữa, nhìn xem làm dì nhỏ con buồn như vậy rồi, việc này cũng không ai muốn xảy ra cả.”
Trần Phi dụi dụi mắt,“Bà nội nói đúng ạ.”
Sau khi Nhiếp Tú Cầm đi, bà nội Ngô kéo Trần Phi hỏi này hỏi kia, còn đưa cho anh ta mấy trăm đồng tiền.
Trần Phi nói anh ta không thể lấy,“Bà nội, tiền này là cậu cho bà dưỡng lão, nếu để cậu biết, cậu sẽ tức giận đó.”
Bà nội Ngô nói,“Cậu con cho bà tiền, đó là của bà rồi, bà muốn cho ai thì cho người đó, tiền này con yên tâm cầm đi, mua đồ tốt mà mặc, đều là người có công việc, ăn mặc không thể tùy ý được, nếu không lãnh đạo nhìn sẽ có ý kiến đó.”
Trần Phi nói,“Con còn chưa có công việc nữa.”
Bà nội Ngô nhíu nhíu mi,“Sao vẫn chưa có công việc? Cậu con vẫn chưa cho con công việc ổn định sao?”
Trần Phi lắc đầu,“Cậu muốn con ra bên ngoài làm việc, làm từ cơ bản lên để học thêm chút kinh nghiệm.”
Bà nội Ngô nói,“Con là sinh viên, phải làm từ cơ bản lên sao? Chờ cậu con về, bà hỏi cho con một chút.”
Trần Phi lột đậu phộng cho bà cụ,“Bà nội bà đừng hỏi, con sợ cậu không vui.”
Bà nội Ngô ăn đậu phộng, vỗ vỗ tay anh ta,“Đừng sợ, trong lòng bà nội nắm chắc, cậu con có uy phong, cũng sẽ không so đo với bà nội đâu.”
Trần Phi bóc đậu phộng cho bà cụ, bóp vai đấm chân, anh ta làm không thiếu cái nào, rất thuần thục.
Bà nội Ngô nói,“Sao con không chuyển qua đây, nếu con đến, bà nội có thể sống lâu vài năm rồi.”
Trần Phi bày ra biểu cảm mới nghĩ đến,“Bà nội, Tiểu Vu có nhà không?”
Bà nội Ngô nói có, bà cụ chỉ chỉ phòng thứ hai,“Trở về thì ngủ, ăn ngủ, ngủ ăn, không khác gì con heo.”
Trần Phi cười cười,“Nó hơi lười một chút.”
Vẻ mặt bà nội Ngô nhắc đến đều là ghét bỏ.
Cửa phòng Hoàng Đan bị gõ, cậu mặc T shirt vào đi mở cửa, nhìn thấy người bên trong dự kiến,“Anh.”
Trần Phi nói,“Mày theo tao ra đây.”
Hoàng Đan đóng cửa đi ra, gật gật đầu chào hỏi bà nội Ngô,“Bà ơi, con ra ngoài với anh con một chút.”
Bà nội Ngô không nhìn Hoàng Đan chỉ nhìn Trần Phi, trong mắt tràn đầy từ ái,“Tiểu Phi, buổi tối cũng đừng đi, bà nội làm thịt kho tàu cho con ăn nha.”
Hoàng Đan,“……”
Trần Phi không có khẩu vị nên từ chối bà nội Ngô, anh ta từ chối rất có kỹ thuật, nói bản thân lo lắng tình hình của em gái, không yên lòng, muốn trở về xem, sợ đối phương xảy ra chuyện gì.
Bà nội Ngô vừa nghe, đôi mắt nhìn về phía Trần Phi càng cưng chiều hơn.
Ở trong lòng Hoàng Đan lắc đầu, ngoài miệng không nói gì, nói cũng vô ích, ấn tượng mấy năm của bà cụ đối với nguyên chủ đã cắm rễ sâu rồi, muốn thay đổi cũng không được.
Trần Phi không đi xa, ngừng ở trong rừng cây phía sau nhà,“Chị gái mày xảy ra chuyện lớn như vậy, mày không về thăm chị mày à?”
Hoàng Đan nói,“Tâm trạng hiện tại của chị đang không tốt, em trở về, chị ấy cũng không gặp em.”
Mày Trần Phi nhăn lại,“Em ấy có nhìn mày hay không, với mày có trở về hay không là hai chuyện khác nhau, đây là vấn đề thái độ của mày, Trần Vu, đừng quên, ai mới là người nhà của mày.”
Hoàng Đan nói,“Trễ chút nữa em sẽ trở về.”
Giọng nói Trần Phi cất cao,“Còn muốn trễ chút? Tao nghe bà nội nói mỗi ngày mày ở đây đều ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ rồi lại ăn, không làm cái gì cả, tại sao bây giờ không theo tao về?”
Hoàng Đan nói,“Cậu còn chưa trở về, em muốn chào hỏi cậu một tiếng.”
Biểu cảm Trần Phi như ăn phải phân,“Trần Vu, bây giờ mày ỷ có cậu làm chỗ dựa, nên không coi trọng thằng anh này đúng không?”
Hoàng Đan nói,“Em không có.”
Tâm cậu nói, không có chỗ dựa người cậu này, em trai anh cũng không coi trọng anh đâu.
Em trai trong mắt Trần Phi như là đang khoe ra, mấy ngày này anh ta sống một ngày bằng một năm, trong lòng rất phiền muộn, nôn nóng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, anh ta nghĩ đến mấy bạn học đều đã tìm được công việc hài lòng, nói trước mặt anh ta không chỉ một lần, cậu anh ta là Nhiếp Văn Viễn, nhất định đường ra sẽ càng tốt.
Hàng xóm láng giềng cũng thường xuyên hỏi công việc anh ta thế nào, tìm được chưa, nói anh ta học giỏi như vậy, còn tốt nghiệp đại học nữa, nhất định sẽ không thành vấn đề, cậu của anh ta nhất định sẽ có sắp xếp.
Kết quả cậu của anh ta hoàn toàn mặc kệ!
Lôi mấy lý lẽ lớn kia ra cho có lệ, còn không phải không coi trọng thằng cháu ngoại trai là anh ta sao.
Trần Phi càng nghĩ càng phẫn nộ, cái loại thất bại do dự bất lực khiến anh ta lập tức mất đi lý trí, lại nghĩ đến em trai ở chỗ của cậu được đối xử đặc biệt, anh ta vung nắm đấm qua.
Bất ngờ không kịp phòng, mũi Hoàng Đan bị đánh trúng, một dòng nóng ấm chảy ra ngoài, cậu che mũi ngồi xổm dưới đất.
Trần Phi thở phì phò, khi anh ta vươn tay ra, vừa muốn nhấc người lên, thì thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, màu máu trên mặt lập tức tuột xuống: ‘’Cậu, con……”
Bóng người đó đi về phía bên này, đầu lưỡi Trần Phi không nghe điều khiển, bước chân lui về phía sau, anh ta khẽ cắn môi, lại bước lên phía trước, nghênh đón, dự định nắm bắt cơ hội, giành quyền chủ động cho mình.
“Con kêu Tiểu Vu về nhà, nó không nghe……”
Nhiếp Văn Viễn gạt Trần Phi ra, chân cũng đá một phát,“Trần Phi, ngay cả em trai mình mà cậu cũng ra tay.”
Trần Phi bị gạt ngã xuống đất, muốn bò lên, nghe được câu này thì không dám cử động nữa