Tôi Có Một Bí Mật

Chương 99

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng ho khan của Trần Tiểu Nhu, mặt cô ta đỏ lên, chảy nước mắt ra, chật vật không chịu nổi.

Hai người ở đây đều không tỏ vẻ gì.

Hoàng Đan giống như người bình thường, cũng rất khác nhau, dường như khi Thượng Đế đưa cậu đến thế gian này, không cẩn thận điều chỉnh thần kinh đau đớn của cậu cao hơn một chút, còn rất không cẩn thận sót lại hai thứ này, là nụ cười và sự cảm thông.

Hoàng Đan đều có mấy cảm xúc như sợ hãi, buồn phiền, uất ức, uể oải, thất vọng, vui vẻ, tức giận, đau khổ, kiên nhẫn chờ đợi, không khác với người bình thường lắm, duy nhất chỉ không có hai loại kia.

Thời điểm Hoàng Đan vui vẻ, trên mặt không biết biểu hiện ra thế nào, cần bắt chước nụ cười của người khác, cậu cũng không biết cảm thông hay thương hại người khác là như thế nào, vẫn luôn lạnh lùng đối với toàn bộ thế giới, từ sau khi không hiểu tại sao bắt đầu xuyên việt, trừ việc chậm rãi học được mỉm cười, còn có cảm xúc mới này mới bắt đầu xuất hiện được một chút.

Cho tới bây giờ, sự cảm thông của Hoàng Đan gom lại không nhiều lắm, mặc dù vẫn chưa đủ với người thường, nhưng cũng đã tốt lắm rồi.

Tuy nhiên Hoàng Đan sẽ không chia một chút nào cho Trần Tiểu Nhu, cậu không thích cô ta.

Bản thân Trần Tiểu Nhu suy cho cùng cũng không cần người khác thương hại, từ nhỏ đến lớn cô ta đều là “Con nhà người ta”, hình tượng dịu dàng đoan trang cũng không che được kiêu ngạo đã thấm sâu vào trong xương cốt, đối với cô ta mà nói, ai thương hại cô ta chính là đang sỉ nhục cô ta, giẫm lên lòng tự trọng của cô ta.

Về phần Nhiếp Văn Viễn, nguyên nhân có lẽ hắn không khác Hoàng Đan lắm, phải nói là Hoàng Đan ở thế giới hiện thực, tim lạnh, thái độ đối với cái gì cũng hờ hững, trừ khi đụng tới người và chuyện cảm thấy hứng thú thì mới có thể thay đổi.

Có chuyện đó, chính là công việc, người thì lúc trước không có, hiện tại đã có.

Trần Tiểu Nhu không ho khan nữa, cô ta trừng trần nhà, hai má gầy gò lõm vào, hơi thở bao phủ tro tàn, môi trắng bệch, đôi mắt tuyệt vọng trống rỗng, cả người thoạt nhìn cực kỳ giống Chu Vi Vi lúc trước.

“Cậu, con nói xong rồi, cậu có thể đi chưa?”

Nhiếp Văn Viễn buông chân dài đang chồng lên, hắn đứng thẳng thân mình, tay cầm túi giấy đi ra ngoài.

Hoàng Đan nôn nóng, còn vấn đề mấu chốt chưa hỏi, cậu muốn kéo cánh tay người đàn ông nhưng lại kiêng dè Trần Tiểu Nhu, tự mình đơn giản mở miệng,”Chị, tại sao ngày đó chị muốn đến Diêu Hán?”

Trong nháy mắt đó, Hoàng Đan chú ý mắt Trần Tiểu Nhu lóe lên một cái, cậu đi đến trước giường, lặp lại một lần.

Trần Tiểu Nhu nhắm mắt lại, thờ ơ.

Hoàng Đan nói,”Diêu Hán bị nổ, Vương Minh chết ở bên trong, chị bị mất một chân, nếu chị không đi thì làm sao có thể gặp chuyện này chứ.”

“Em nghe cậu nói chị và Vương Minh không phải hai bên tình nguyện, tại sao chị muốn đi gặp ông ta? Có phải có ai kêu chị đi không?”

Trong lời này của cậu nói ra toàn bộ sự việc được che giấu ở Diêu Hán, thậm chí là quan tâm cái chết của Vương Minh, rất khác thường, thực ra đã bại lộ bản thân, nhưng cậu không còn cách nào, chỉ có thể bí quá hoá liều.

Nhưng mà bộ dạng Trần Tiểu Nhu vẫn như cũ, cũng không thèm để ý tới truy vấn và thử của em trai, giống như mọi giác quan đều đã bị đóng chặt lại.

Hoàng Đan biết mình có hỏi thế nào, Trần Tiểu Nhu cũng sẽ không mở miệng, cậu bước nhanh đi ra ngoài, gọi ngươi đàn ông trong hành lang,”Anh đi nhanh thật.” Giống như không có hứng thú, cũng giống như đang tránh đi.

Nhiếp Văn Viễn trêu chọc,”Chân dài.”

Hoàng Đan không nói đùa với người đàn ông,”Theo em vào, hỏi lại vấn đề lúc nãy của em một lần nữa đi.”

Nhiếp Văn Viễn vuốt ve túi giấy trong tay, thở dài nói,”Tiểu Vu, có đôi khi em làm cho người khác rất không thích.”

Hoàng Đan a một tiếng hỏi,”Ví như hiện tại?”

Nhiếp Văn Viễn nói ừ,”Kết cục chuyện này đã định, em lại nhiều lần muốn đẩy nó ra, vạch trần, xé nát, nhất định muốn nhìn thứ ở bên trong là gì.”

Lời nói hắn thấm thía, cũng có ý ám chỉ,”Có một số việc không rõ, sẽ càng có lợi cho mình hơn.”

Hoàng Đan hiểu rõ lý lẽ đó, nhưng cậu không còn cách nào, đạo lý đối nhân xử thế ở thế giới này cũng là vừa mới biết, cũng như nói chuyện yêu đương, nhưng sau lưng hai chuyện là nhiệm vụ, ba người không thoát được liên quan, cậu vì hoàn thành nhiệm vụ, không thể không bám chặt mỗi một chi tiết nhỏ, kéo tơ lột kén.

“Anh không đi hỏi giúp em à?”

Nhiếp Văn Viễn xoa mi tâm một chút,” Nhất định sẽ không có kết quả.”

Giọng nói Hoàng Đan thấp xuống, nhìn thẳng ánh mắt người đàn ông,”Hỏi mới biết được.”

Nhiếp Văn Viễn đối diện với cậu nửa ngày,”Cho tới bây giờ, có ba người nói em giống tôi rồi đó.”

Hoàng Đan nhún nhún vai,”Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà”

Nhiếp Văn Viễn đối với dáng vẻ thanh niên buồn cười,”Có vài phần có lý nha.”

Hoàng Đan không phải là người dễ dàng để suy nghĩ chạy mất, cậu nói,”Không cần đổi đề tài, anh không giúp em hỏi thì em nghĩ cách khác vậy.”

Đôi mắt Nhiếp Văn Viễn hơi hơi nhíu lại, bên trong xuất hiện mấy phần thưởng thức,”Tiểu Vu, nếu lòng kiên trì của em có thể dành cho việc khác, tương lai có thể sẽ rất thành công đó.”

Hoàng Đan xoay người đi vào trong phòng bệnh.

Ngón tay Nhiếp Văn Viễn cầm túi giấy lớn hơi dùng sức, túi giấy có chút biến dạng, rồi chậm rãi khôi phục như thường, hắn cất bước đi vào, nhìn Trần Tiểu Nhu trên giường hỏi cái vấn đề kia.

Đôi mắt Trần Tiểu Nhu còn nhắm,”Đó là việc riêng của con.”

Một tay Nhiếp Văn Viễn bỏ vào trong túi quần dài,”Nếu con không nói, cậu đành phải mời cục trưởng Vạn và nhóm người phụ trách dưới trướng ông ta uống ly trà thôi.”

Trần Tiểu Nhu mở miệng, lại không phải nói ra đáp án,”Tùy ý đi.”

Hoàng Đan nheo mắt, Trần Tiểu Nhu không phải cam chịu, vấn đề là cô ta đã cung cấp khẩu cung cho cảnh sát, cô ta không sợ.

Nhiếp Văn Viễn nhìn người bên cạnh một chút, đầu đến vị trí lỗ tai mình, hình như sẽ còn cao nữa, có khi nào một ngày nào đó sẽ cao hơn mình không? Hắn đang ảo tưởng tương lai xa xăm ở một khắc rất không thích hợp này.

Hoàng Đan cũng nhìn qua, trong mắt có kiên trì không bỏ qua.

Nhiếp Văn Viễn nhíu mày.

Hoàng Đan nghênh đón sắc mặt âm u của người đàn ông, trong lòng không có e ngại, cậu biết rõ lập trường của mình ở thế giới này là cái gì, một tên côn đồ chưa đến hai mươi tuổi, không quyền không thế, tất cả chỉ có thể dựa vào người cùng chuyện, như vậy mới có thể đạt được mục đích mà mình muốn.

Mày Nhiếp Văn Viễn đã gắt gao nhăn cùng nhau, môi mỏng hắn mím thẳng chút hỏi Trần Tiểu Nhu,”Cậu có thể sắp xếp lắp chân giả cho con.”

Hoàng Đan cho rằng Trần Tiểu Nhu nghe đến câu này, sẽ rất phấn khích, vui mừng, không ngờ cô ta không có chút phản ứng nào.

Không đúng lắm.

Lần trước khi Hoàng Đan đến đây, còn nhìn thấy bộ dạng Trần Tiểu Nhu bởi vì không có một chân mà gần như tan vỡ, cô ta không lý do gì có thể từ chối cơ hội đứng lên, trừ khi có thứ còn quan trọng hơn việc cô ta được đứng lên lại.

“Chị, lắp chân giả thì chị có thể đi lại như lúc trước.”

Trần Tiểu Nhu cười cười,”Giống như trước sao? Giả chính là giả, tao có thể đứng lên, có thể đi lại thì sao chứ? Tao còn có thể nhảy múa được như trước sao?”

Mắt cô ta giật giật, mí mắt không kìm lại được, trên mặt lại không dữ tợn vặn vẹo như trước, mà là treo lên nụ cười thê thảm,”Cậu, cậu nhất định trách con đối với Chu Vi Vi như vậy, nếu cậu muốn tức giận thay cô ta, không bằng đưa con đi đi, đưa đến góc nào cũng được, con vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa, con đảm bảo.”

Hoàng Đan đã hiểu, đối với Trần Tiểu Nhu mà nói, sự thật là chân đã không còn, không đứng dậy được cũng không quan trọng, bởi vì so với sống, cái đó không quan trọng.

Cô ta chỉ muốn sống.

Một vũ công mất đi một chân, sẽ chịu đựng đau khổ rất lớn, chính xác hơn là sống không bằng chết, mà nếu thật sự đem sống chết ra trước mắt để lựa chọn, ai đều cũng sẽ lựa chọn sống, giống như Trần Tiểu Nhu, chết thì sẽ mất hết tất cả.

Hoàng Đan có thể xác định, tất cả mọi chuyện sau lưng Chu Vi Vi bị hại, còn có nhân vật lớn vẫn chưa đi ra, cậu không nhìn người đàn ông, trong lòng hình như có suy nghĩ rất nhiều, lại giống như không nghĩ ra được cái gì.

Nhiếp Văn Viễn cất bước đi đến bên giường,”Tiểu Nhu muốn đi chỗ nào? Phía Nam hay phía Bắc? Cậu nhớ con và Vi Vi lúc nào cũng trái ngược nhau, con bé thích mùa đông, con thích mùa hè, vậy phía Nam thích hợp với con hơn rồi.”

Lông mi Trần Tiểu Nhu phát run, nhưng không mở mắt ra,”Sao cũng được, cậu để con đi đâu thì con đi đến đó, con nghe theo sự sắp xếp của cậu.”

Nhiếp Văn Viễn à một tiếng nói,”Tiểu Nhu là đứa trẻ ngoan.”

Hắn chuyển đề tài, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve trên túi giấy một chút,”Đáng tiếc.”

Đáng tiếc cái gì? Là đáng tiếc Trần Tiểu Nhu không để ý đến tình cảm chị em họ mà kéo Chu Vi Vi vào chỗ thị phi, dẫn đến quan hệ mấy nhà bọn họ vỡ tan, hay là đáng tiếc tuổi cô ta vẫn còn trẻ, có được điều kiện xuất sắc, phương diện vũ đạo có thiên phú và nền tảng vững chắc, nhưng lại gây rối cùng Vương Minh dẫn đến gãy chân, cứng rắn đập vỡ tiền đồ của bản thân?

Là cái sau hay là nguyên nhân nào khác?

Không biết sao thế này, Nhiếp Văn Viễn vừa nói câu nói kia, Hoàng Đan liền nhận ra độ ấm trong phòng bệnh đã hạ thấp xuống, cậu mặc áo khoác dày do Nhiếp Văn Viễn mua, bên trong là áo lông dê, rất ấm áp, lại thình lình bị rùng mình một cái.

Ba người bỗng nhiên không nói chuyện, không khí khó tả đang lan tràn, im lặng gặm nhắm suy nghĩ cùng suy tư.

Nhiếp Văn Viễn thản nhiên nói,”Chuyện Vi Vi, con phải cho con bé và mẹ con bé một câu trả lời.”

Trần Tiểu Nhu nói,”Có thể, con chỉ còn có một chân, hai cánh tay, một cái mạng, mấy người đó muốn cái gì cũng không có vấn đề gì, cậu, đến lúc đó có thể để cho con tự sinh tự diệt không?”

“Dù sao cuộc đời con cũng đã xong, nửa đời sau của con thảm hơn Chu Vi Vi rất nhiều, thấy con thảm hại như thế, cô ta nhất định sẽ càng vui vẻ, cô ta vui vẻ thì cậu cũng sẽ vui, các người sẽ coi con như đang thả rắm thôi.”

“Chờ con gặp hai người đó rồi nói.”

Sau khi từ trong miệng Nhiếp Văn Viễn phun ra câu này thì không ở lại nữa.

Hoàng Đan không lập tức theo sau, cậu nhìn cô gái trẻ tuổi trên giường bệnh, bỗng nhiên đến gần một chút, chuẩn bị hất chăn lên.

Trần Tiểu Nhu vào lúc này đột nhiên mở miệng,”Đi ra ngoài.”

Tay Hoàng Đan một bên chăn, cậu thu tay lại, đột nhiên lại duỗi qua, một tay vén chăn lên.

Tay Trần Tiểu Nhu nắm chặt ga giường, bởi vì dùng lực, gân xanh mu bàn tay đều nổi lên, đầu ngón tay cô ta trắng nhợt, đang run rẩy không ngừng.

Hoàng Đan nói,”Chị, chị..chị có phải……”

Trần Tiểu Nhu đánh gãy cậu,”Mày còn chưa xong sao? Không nghe tao kêu mày ra ngoài sao? Cút!”

Hoàng Đan cảm thấy, nếu mí mắt Trần Tiểu Nhu mở ra, bên trong nhất định là hoảng sợ, cô ta sợ Nhiếp Văn Viễn, còn không phải chỉ là sợ.

Hành lang truyền đến tiếng gọi của Nhiếp Văn Viễn, Hoàng Đan không không đứng lại thêm nữa, cậu hướng ra ngoài cửa,khi tới cửa nói câu,”Anh ra điều kiện với cậu, anh ta muốn ra nước ngoài.”

Sau khi nói xong, Hoàng Đan không quay đầu, cậu đóng cửa rời đi.

Cửa khép nhẹ nhàng, trong phòng bệnh yên lặng trở lại, Trần Tiểu Nhu nằm thẳng, hô hấp rất chậm, cô ta vụt dậy cầm cái ly ở đầu giường ném xuống đất.

Ly nước đụng vào vách tường, trên tường để lại một vệt nước lớn, khi rơi xuống đất bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt.

Đây là cái ly thứ năm bị ném vỡ khi Trần Tiểu Nhu tỉnh lại biết được mình bị mất một chân, cô ta không cuồng loạn giống mấy lần trước, mà là dùng chăn che đầu, trốn ở bên trong âm thầm chảy nước mắt, môi run dữ dội.

“Cộc cộc” Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, thân mình Trần Tiểu Nhu run kịch liệt lên một cái,”Ai?”

Bên ngoài không có trả lời, cô ta từ trong chăn ló đầu ra, lại hỏi một tiếng thì truyền đến giọng nói y tá,”Trần tiểu thư.”

Thần kinh căng thẳng của Trần Tiểu Nhu bình tĩnh lại, cô ta căng thẳng đến toàn bộ lưng phía sau đều ướt, không ai biết cô ta đang sợ cái gì, chỉ có một mình cô ta biết.

Y tá đi vào xem bình truyền dịch của Trần Tiểu Nhu, đo nhiệt độ cơ thể, lúc đi nói một câu,”Đúng rồi.”

Tim Trần Tiểu Nhu chợt ngừng, cô ta há miệng,”Cái gì?”

Y tá lấy từ trong áo blouse trắng ra một cái hộp nhung nhỏ màu rượu vang, thoạt nhìn là hộp trang sức, chỉ nhìn chiếc hộp, không phát hiện bên trong có gì, chỉ có thể đoán được không phải là đồ rẻ tiền,”Có người kêu tôi chuyển cái này cho cô.”

Trần Tiểu Nhu đột nhiên kêu lên giống như nhìn thấy quỷ. đầu cũng đung đưa theo,”Tôi không cần, lấy ra đi, mau lấy ra đi!”

Y tá bị phản ứng quá khích của bệnh nhân dọa sợ, cô không hiểu ra sao,”Trần tiểu thư……”

Ánh mắt Trần Tiểu Nhu đỏ bừng trừng lớn, nước mắt thành hai hàng chảy xuống,”Lấy ra đi! Nhanh lên, cô mau lấy chiếc hộp đi cho tôi, không được, ném đi, ném vào trong giỏ rác, đúng rồi đúng rồi.”

Y tá có chút sợ, cô lui về phía sau hai bước, dự định liên hệ với người của chủ nhiệm Nhiếp.

Dù sao bệnh nhân này là cháu ngoại nữ của chủ nhiệm Nhiếp, lai lịch rất lớn, không phải loại dân chúng nhỏ như cô có thể chọc.

Trần Tiểu Nhu phát hiện, cô ta lớn tiếng ngăn cản, cái giá bình truyền dịch bị kéo lay động trên diện rộng,”Không được đi! đưa đồ cho tôi! Mau đưa cho tôi!”

Người y tá đã ra đến cửa, đây là một loại phản ứng theo bản năng, khi đối mặt với tình huống chưa biết thì sẽ làm ra hành vi tự bảo vệ bản thân, nhưng do xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, cô vẫn trấn an,”Trần tiểu thư, cô tỉnh táo lại một chút.”

Đầu tiên Trần Tiểu Nhu nói năng lộn xộn, sau đó cô ta đột nhiên nhìn y tá, dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói,”Cô đi tìm cậu tôi, đem đồ này đưa cho ông ấy.”

Y tá, “……”

Tất cả bên trong ánh mắt y tá nhìn qua đều là cảm thông, đại mỹ nhân có tiếng ở thành phố T, vậy mà lại xảy ra chuyện này, chân không còn, tinh thần giống như cũng có vấn đề, cũng không biết có người nam nào có thể vì khuôn mặt cưới về cúng bái tổ tiên hay không.

Y tá không ở lại nhiều nữa, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Trần Tiểu Nhu lau mặt, cô ta nhìn chằm chằm cửa, vẻ mặt đề phòng độ cao, giống như chỗ đó có một con thú dữ có thể xông đến đây bất cứ lúc nào, một con lệ quỷ tới cửa đòi mạng.

Ngày đưa ông Táo đó, sáng sớm Hoàng Đan đã dậy, cậu bị Nhiếp Văn Viễn kéo đi quét tước vệ sinh trên dưới lầu, chào đón một năm mới.

Bên ngoài một mảnh trắng xóa, dưới đất giống như được trải một cái khăn trải giường màu trắng cực lớn lên, còn là kiểu mới, màu sắc quá trắng, để người nhìn, sẽ không nhịn được muốn nằm lăn vài vòng.

Hoàng Đan không muốn lăn, cậu cầm xẻng súc tuyết ở cửa, không cảm thấy lạnh, ngược lại ra mồ hôi một tay.

Tiếng gọi của Nhiếp Văn Viễn truyền ra từ trong phòng khách, Hoàng Đan để xẻng tựa vào dưới mái hiên, cậu đổi ủng cao su về phòng,”Làm sao vậy?”

“Lại đây vịn ghế một chút.”

Nhiếp Văn Viễn đứng ở trên ghế lau đèn, tay áo len cuốn lên một đoạn, lộ ra cánh tay cường tráng màu lúa mạch, trên mũi hắn đeo kính mắt, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú,”Vịn đàng hoàng, đừng có thất thần, cậu em lớn tuổi rồi, dễ bị đau eo lắm.”

Hơn ba mươi tuổi, đang lúc tráng niên, còn chưa già đâu, chỉ mới bắt đầu nửa già đi thôi, đợi đến lúc già đi, còn không biết là cái dạng gì nữa.

Hai tay Hoàng Đan đặt ở hai bên ghế,”Eo không tốt?”

Nhiếp Văn Viễn nghe ra trong lời cậu có một ý khác,”Không cần lo lắng, có một số việc không thành vấn đề đâu, nếu Tiểu Vu không tin, chúng ta có thể thử một lần.”

Hoàng Đan ngửa đầu nhìn lại,”Hay là đừng nói nữa, lau đèn cho xong đi.”

Nhiếp Văn Viễn lau cẩn thận, hắn có chứng rối loạn cưỡng chế, một số chi tiết nhỏ có thể khống chế, lau một cái đèn nhỏ cũng phải lau đến từng góc cạnh.

Hoàng Đan ngửa đầu nhìn,”Được rồi, để em làm đi.”

Nhiếp Văn Viễn thấp giọng nói,”Tiểu Vu, em vịn ghế đi, đừng nói nữa.”

Hoàng Đan tựa như thấy một ông lão ngoan cố, không nghe khuyên bảo, khiến người ta ghét, khóe miệng của cậu co rút, không kéo căng ngay, cười thành tiếng.

Nhiếp Văn Viễn nghe tiếng cười, không tự giác nhìn xuống, kết quả tay run lên, người cũng nghiêng một cái, đung đưa nhảy từ trên ghế xuống.

Trong lòng Hoàng Đan còn sợ hãi,”Miệng vết thương có sao không?”

Nhiếp Văn Viễn không nói chuyện, hắn che bụng, biểu cảm đau đớn đầy mặt.

Hoàng Đan đỡ người đến trên sô pha,”Anh dựa vào phía sau một tý để em xem vết thương cho anh.”

Nhiếp Văn Viễn cầm chặt tay cậu, nhéo một cái mới buông ra,”Đừng nhìn, bên ngoài tôi mặc áo len, bên trong là áo sơmi, tận bên trong còn có bộ giữ nhiệt, toàn bỏ vào trong quần, phiền phức lắm.”

Hoàng Đan nói không phiền phức.

Nhiếp Văn Viễn lấy nửa bao thuốc cùng hộp diêm trên bàn,”Vậy em xem đi, xem xong nhét lại áo vào trong quần cho tôi.”

Đống lại áo thì phải đụng đến lưng quần, gần đó không phải khu vực an toàn, có mãnh thú nằm ở đó, rất nguy hiểm.

Hoàng Đan, đứng lên,”Thôi đi, em không nhìn nữa, phiền phức.”

Nhiếp Văn Viễn,”……”

Hoàng Đan lấy khăn lau trên bàn, cậu vừa đứng trên ghế, mới phát hiện đầu không đủ cao, kiễng mũi chân mới có thể lau tới phần còn lại.

Nhiếp Văn Viễn vừa bỏ điếu thuốc vào trong miệng, diêm còn chưa quẹt ra, liền nhìn thấy thanh niên nhỏ lắc lư lau đèn, điếu thuốc bên miệng run lên một chút, vội vàng đi chặn ngang ôm người xuống.

Lần này thật đã tác động đến miệng vết thương, đau đớn trên mặt cũng là thật.

Con sói trong câu chuyện đã không xuất hiện, Hoàng Đan căng thẳng đỡ lấy người đàn ông, lấy hòm thuốc đổi vải thưa cho hắn, rồi đến phòng bếp rót ly trà đi đến,”Nằm đi, có cái gì căn dặn thì kêu em, em dọn dẹp trong nhà vệ sinh.”

“Em dọn?”

Nhiếp Văn Viễn uống miếng nước, hai phiến môi khẽ nhấp, trên mặt có thêm ẩm ướt,”Em mà ngã xuống đất một cái, sẽ đau muốn chết luôn đó.”

Hoàng Đan sửng sốt.

Nhiếp Văn Viễn cũng ngây ngẩn cả người.

Hoàng Đan nhìn người đàn ông, chậm rì rì nói,”Em từng ngã ở chỗ của anh rồi sao?”

Nhiếp Văn Viễn nhíu nhíu mày, hình như là không nghĩ ra, hắn hoang mang mấy giây,”Người tới tuổi này, trí nhớ sẽ bị giảm xuống.”

Hoàng Đan cúi lưng, đến gần nhìn trước mặt người đàn ông.

Nhiếp Văn Viễn nhìn khuôn mặt phóng đại, gần đến lớp lông trên mặt thanh niên nhỏ cũng có thể thấy được, một tay hắn nhéo mặt đối phương,”Hử?”

Hoàng Đan nghiêm túc nói,”Đừng nói bản thân già, em không thích nghe.”

Cậu nghe, cuối cùng nghĩ đến bốn chữ sẽ sinh ly tử biệt này, nghĩ nghĩ, lòng không dễ chịu, chợt tràn ngập buồn phiền.

Nhiếp Văn Viễn đẩy mấy sợi tóc trên trán thanh niên nhỏ, ngón tay ma sát nốt rồi son trên mi tâm, môi ấn lên dừng một lát,”Được, sau này không nói nữa.”

Hoàng Đan đẩy người đàn ông ra chút, tiếp tục chăm chú nhìn hắn, giống như có nhìn thế nào cũng không nhìn đủ.

Khuôn mặt Nhiếp Văn Viễn nghiêm túc,”Tiểu Vu, đừng nhìn nữa.”

Hoàng Đan phát hiện đũng quần người đàn ông lớn hơn thêm một chút, cậu lui về phía sau một bước đứng thẳng thân mình.

Nhiếp Văn Viễn ùng ục uống hết ly nước, một giọt nước nhỏ xuống cái cằm cương nghị, lướt qua yết hầu đang lăn lộn của hắn, chôn vào trong cổ áo len màu xám.

Miệng Hoàng Đan có chút khô, lý trí còn rất tốt, cậu chưa bị nhan sắc dụ dỗ.

Nhiếp Văn Viễn đứng dậy tiếp tục lau đèn, lau đèn xong thì lau bàn lau sàn,”Đêm nay tiểu niên, em chuẩn bị xong chưa?”

Hoàng Đan nói,”Còn chưa xong”

Nhiếp Văn Viễn xoa trán.

Hoàng Đan cũng xoa, tích phân tích góp rất chậm, hiện tại chỉ có thể mua ba nhánh, số lượng không đủ làm một lần, huống chi một đêm bọn họ phải làm mấy lần, nếu có thể có hoạt động thì tốt rồi, chỉ cần có, cậu nắm chắc mười phần có thể lấy được phần thưởng.

Đêm đưa ông Táo không được, đêm giao thừa có lẽ có thể, Hoàng Đan nói,”Miệng vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn.”

Nhiếp Văn Viễn lau qua lại rìa bàn, hắn không ngẩng đầu, mí mắt cũng buông nửa,”Tiểu Vu, cớ này không được, đổi cái khác đi.”

Hoàng Đan nói,”Không phải lấy cớ, là em lo lắng thân thể anh, dưỡng thương tốt thì em sẽ yên tâm hơn.”

Động tác lau bàn Nhiếp Văn Viễn nhất thời bị kiềm hãm, hắn ngẩng đầu, giọng trầm thấp,”Khóc?”

Hoàng Đan không khóc, mắt cũng vậy, chẳng qua trong giọng nói cậu có vài âm khóc nức nở, có thể là đang nhớ lại chuyện đau khổ nào đó.

Đem vứt khăn lau đi, Nhiếp Văn Viễn đưa một bàn tay qua, vòng đến gáy thanh niên nhỏ, chạm đến cổ áo, kéo cậu lại trước mặt, ôm cậu vào bên trong lòng mình, môi cọ lên sợi tóc mềm mại, cọ cọ lỗ tai trắng nõn của cậu, sau đó chạm vào bờ môi ướt át ấm áp.

Hoàng Đan dựa lưng vào bàn, cậu ôm chặt eo người đàn ông, bị hôn đến hô hấp dồn dập.

Nhiếp Văn Viễn từ trong miệng thanh niên nhỏ đi ra, đầu lưỡi hắn đảo qua cánh môi hơi sưng, trán áp vào trán cậu, hơi thở cực nóng phun lên trên mặt cậu,”Tiểu Vu.”

Hoàng Đan nhìn thấy trong đồng tử người đàn ông có hình bóng của cậu, còn có dục vọng thâm trầm, không biết khi nào mới phá tan được lớp chướng ngại, tư thế đó như là muốn theo gió vượt sóng, phúc vũ phiên vân*.

* phúc vũ phiên vân: lật lọng.

Đúng lúc này, di động Nhiếp Văn Viễn vang.

Hoàng Đan nói câu “Em đến buồng vệ sinh”, bước chân cậu rời đi như bay.

Nhiếp Văn Viễn nhìn dãy số bàn một cái, hắn ngồi xuống trên sô pha, ấn nút nghe máy, một bên nghe, một bên kiềm chế cái gì đó.

Bà nội Ngô gọi điện thoại di động cho Nhiếp Văn Viễn, hỏi hắn có biết Trần Vu ở đâu không, giọng nói rất gấp gáp,”Văn Viễn à, nếu con biết thì kêu thằng nhóc đó nhanh chóng về nhà một chuyến, chị con khóc trong điện thoại, tìm nó đến muốn điên luôn rồi.”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Được, con sẽ điều tra.”

Bà nội Ngô nghe được hắn nói như vậy, mới thở gấp một hơi,”Mệnh chị con thật khổ mà, bồi dưỡng con trai lớn thành một sinh viên, còn chưa trở nên nổi bật thì bị té xe, đứa thứ hai thì là một đứa con gái đẹp, múa dẫn đầu ở Đoàn Văn Công, vũ đạo nhảy múa tốt như vậy, ai cũng không ngờ…… Không ngờ lại bị gãy chân, ông trời có mắt như mù, không nhận người tốt, lại để hai đứa có phẩm hạnh tốt thành ra như vậy.”

Ở đầu bên kia bà cụ nghẹn ngào,”Văn Viễn, lúc này con thế nào cũng phải giúp chị con một phen, nếu không dì thấy nó sống muốn không nổi nữa rồi.”

“Còn có cháu ngoại trai nhỏ của con, hiện tại là lúc nhà nó cần nó, con nhất định phải dạy dỗ nó cho tốt, kêu nó mở lòng ra một chút, đừng ra ngoài lăn lộn nữa, nếu không sẽ hồ đồ đến nhà không còn, ba nó dưới lòng đất nhìn cũng lạnh lòng.”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Má Ngô, còn có việc gì không?”

Bà nội Ngô không nghe ra khác thường,”Chuyện chị hai con dẫn Tiểu Vi về quê tại sao không nói dì một tiếng, dì mang theo một rổ trứng gà đến thăm chị con, trùng hợp nhìn thấy chị em của chị con thì mới biết được.”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Con không biết việc này.”

Bà nội Ngô bắt đầu lải nhải,”Thật là, âm thầm trở về quê, đến một cuộc gọi điện thoại cũng không gọi, bình thường nhìn Tú Cầm cũng không phải người như vậy, sẽ không có chuyện gì quan trong chứ? Văn Viễn, con xem rồi phái người đi hỏi hỏi tình huống thế nào đi? Bệnh Tiểu Vi còn chưa hết, cuộc sống hai mẹ con cũng không dễ chịu.”

Nhiếp Văn Viễn nhịn đến thái dương ra mồ hôi, làm gì còn tâm tư nghe bà cụ lải nhải,”Má Ngô, con cúp trước.”

Bà nội Ngô kêu một tiếng đợi đã: ”Văn Viễn, gần đây con không về nhà, hôm nay là tiểu niên, có trở về không?”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Con về, năm ngoái từng thấy dì không thoải mái.”

Bà nội Ngô aiiii một tiếng,”Sao lại vậy, con trở về, dì có thể làm một bàn lớn đồ ăn, cũng có thể ăn thêm một chén cơm, bình thường con không về, một bà lão như dì ở nhà lớn như vậy, cơm cũng lười nấu, tùy tiện có gì ăn đó thôi.”

Suy cho cùng cũng tuổi lớn, giữa những hàng chữ đều lộ ra cô độc và trống vắng, qua năm bà nội Ngô đã sáu mươi lăm tuổi, lại qua vài năm liền rảo bước tiến lên bảy mươi, thời gian qua rất nhanh, đảo mắt thì đã già không nhúc nhích nổi.

Mấy năm nay bà nội Ngô đều toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Nhiếp Văn Viễn, không gả cho người khác, vài năm trước là do không có thời gian, sau này thì không còn suy nghĩ đến, trong lòng bà cụ tuy không có bạn già nhưng lại có đứa con trai rất giỏi, rất đáng để kiêu ngạo, xuống dưới gặp vợ chồng nhà họ Trình, cũng có thể thẳng được sống lưng, không thẹn với lòng.

“Để xem sau.”

Nhiếp Văn Viễn híp mí mắt, hắn cúp điện thoại rồi ném sang một bên.

Khi Hoàng Đan đi ra thì nghe được trong phòng khách truyền ra tiếng thở năng nề, cậu không đến gần, mà đứng dựa vào vách tường ở góc, nghe tiếng thở nặng nề một tiếng rồi lại một tiếng rõ ràng, rồi một tiếng thêm một tiếng mơ hồ.

Qua một hồi lâu, Hoàng Đan đứng đến chân đều tê rần, hơi thở năng nề trong phòng khách mới ngừng lại.

Nhiếp Văn Viễn lau sô pha,”Đi cầm chút giấy vệ sinh đến đây chùi đi.”

Hoàng Đan kéo hơn phân nửa cuộn giấy vệ sinh đến, cậu kéo vài miếng chùi một vũng gì đó trên sô pha, có mùi chui vào trong xoang mũi cậu, rất nồng,”Anh bị nóng rồi.”

Giọng Nhiếp Văn Viễn biếng nhác,”Bình thường thôi.”

Hoàng Đan lau sàn sạch sẽ rồi vo tròn ném vào trong giỏ rác,”Buổi tối uống chút trà hoa cúc để hạ hỏa đi.”

Nhiếp Văn Viễn vạch ra trọng điểm,”Trà không có tác dụng, hai chữ khác thì có thể.”

Hoàng Đan,”……”

Hô hấp Nhiếp Văn Viễn rất nhanh đã vững vàng, hắn nói nội dung cuộc điện thoại của bà nội Ngô,”Có về hay không thì tùy em.”

Hoàng Đan nói muốn trở về,”Mẹ em chắc có chuyện tìm em.”

Nhiếp Văn Viễn hình như biết thanh niên nhỏ sẽ như vậy nói, hắn chồng chân lên nhau, đốt thuốc hút một hơi,”Chút nữa tài xế sẽ đến.”

Hoàng Đan nói,”Em đi xe đạp.”

“Lạnh, sẽ đóng băng đó.”

Nhiếp Văn Viễn ngồi sâu ở trong sô pha, sương khói một đường dâng lên, che đi vẻ mặt mơ hồ không rõ của hắn,”Sớm trở về ăn cơm tối.”

Hoàng Đan mặc áo khoác dày đi ra ngoài,”Có chuyện em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Cậu đi ra ngoài lại quay đầu, vào nhà hôn người đàn ông một cái, mang theo yêu thương rõ ràng.

Nhiếp Văn Viễn ngồi yên trên sô pha hơn nửa ngày, thuốc cháy hơn một nửa, một nhúm khói bụi run run rẩy rẩy treo ở trên, bị một luồng gió thổi rơi xuống dưới, rơi vào trên quần hắn, nóng lan ra một cái lỗ thì mới hoàn hồn lại.

Hơi có vẻ chật vật phủi bụi thuốc lá, gáy Nhiếp Văn Viễn va ở trên lưng ghế dựa, hắn thở dài lắc đầu, thua thật rồi.

Hoàng Đan đi một hồi thì bị Nhiếp Hữu Hương kéo đến bệnh viện.

Nhiếp Hữu Hương xanh xao vàng vọt, dấu vết bị sương gió ăn mòn đầy trên mặt,”Tiểu Nhu, em trai con đến rồi, có gì thì nói với nó đi.”

Trần Tiểu Nhu nói,”Mẹ ra ngoài đi.”

Nhiếp Hữu Hương biết mình không thể kích thích con gái, nên làm theo, bà không nói hai lời liền rời đi.

Hoàng Đan mơ hồ biết, lần này Trần Tiểu Nhu có lời muốn nói, khác với lần trước, bởi vì Nhiếp Văn Viễn không ở đây, nơi này chỉ có một mình cậu, không có cảm giác áp bức.

Bên tai vang lên tiếng nói, Hoàng Đan giương mắt,”Chị muốn nói gì với em?”

Trần Tiểu Nhu gầy đến thấy xương, lúc này mới vài ngày, hốc mắt cô ta đã hãm sâu đi xuống, nhìn đến khiến người ta sợi hãi,”Mày kêu cậu tha cho tao đi.”

Hoàng Đan hỏi nàng,”Có ý gì?”

Trần Tiểu Nhu nhìn ngoài cửa sổ, rồi nhìn hoa văn nhánh cây trên chăn,”Không cần hỏi lại, Tiểu Vu, chị mất đi một chân, đã trả giá rất thảm rồi, cái này còn chưa đủ sao?”

Hoàng Đan nói,”Cậu không tức giận.”

Cậu lại nói,”Dì nhỏ và chị họ về quê rồi, hai người cũng không đến đòi chị câu trả lời.”

Trần Tiểu Nhu cười ha ha trào phúng,”Mày biết cái gì, như vậy mới đáng sợ, ông ta sẽ không tha cho tao, cậu sẽ không tha cho tao đâu”

Hoàng Đan nói,”Chị suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Trần Tiểu Nhu đột nhiên phát giận,”Tao nghĩ nhiều? Mày cho rằng Lưu Toàn Võ chết thế nào?”

Hoàng Đan nhìn chằm chằm cô ta hỏi lại,”Chết thế nào?”

Trần Tiểu Nhu nở nụ cười, cô ta cười quỷ dị, lại bắt đầu khóc,”Tiểu Vu, chị chỉ thích nhảy múa mà thôi, rất nhiều chuyện thật không muốn biết gì cả, thật đó, chị muốn nhảy múa một đời, đứng ở sân khấu lớn nhất được mọi người trên toàn thế giới chú ý, đây là giấc mơ của chị.”

Hoàng Đan nói,”Chị, chị nói hết mọi chuyện cho em đi, em nghĩ cách cho chị.”

Đôi mắt Trần Tiểu Nhu trừng lớn,”Thật?”

Hoàng Đan thanh tú lương thiện gật gật đầu,”Thật.”

Trần Tiểu Nhu nghiêng đầu đánh giá em trai mình, cô ta vẫy tay,”Mày lại gần đây một chút.”

Thân hình Hoàng Đan lại gần rồi đột nhiên dừng lại, cậu đứng thẳng, hai giây ngắn ngủi vừa rồi, cậu có một loại trực giác, Trần Tiểu Nhu sẽ cắn lỗ tai cậu.

Chút nữa cậu đã quên.

Trần Tiểu Nhu ghen ghét Chu Vi Vi được Nhiếp Văn Viễn chú ý, cũng sẽ ghen ghét cậu giống như vậy.

Thân mình Trần Tiểu Nhu cười đến run rẩy, tay cô ta chỉ thanh niên cuối giường,”Mày không phải Trần Vu, mày không phải.”

Sắc mặt Hoàng Đan trầm tĩnh, không lộ ra cảm xúc lên xuống nào.

Trần Tiểu Nhu giống như thấy cậu mình, cô ta chớp chớp mắt, trong miệng thì thào tự nói, lặp lại vài chữ kia,”Không phải, mày không phải……”

“Em trai Trần Vu của tao chỉ biết gây chuyện thị phi, không có gì khác, từ sáng đến tối cả ngày la cà ngoài đường, không phải đến quán bar uống rượu với bạn bè xấu, thì cùng với đám người đó đùa giỡn nữ sinh, nó ngồi xuống, trên người rớt miếng thịt cũng sẽ không đau, vẫn chơi tiếp như thường, nhưng…….”

Cô ta cười cười,”Thời điểm tao bị ăn hiếp em trai tao còn có thể ra mặt, đồ ngốc đó, nó cho rằng mình là ai chứ, cuối cùng bị đánh mặt đến mặt mũi bầm dập còn nhìn tao cười, nói với tao nếu trong nhà có hỏi thì nói nó đánh nhau với người ta, nghe một chút, còn tự cho mình là đúng.”

Hoàng Đan nhìn thấy mặt Trần Tiểu Nhu đã rơi đầy nước mắt, cậu không nói chuyện.

“Mày thì không giống, mày ngoan ngoãn nghe lời, tụi tao nói cái gì cũng không phản bác, thực ra cái gì mày cũng không nghe, mày nghe lời trong sự lạnh lùng, mày đau một chút là khóc, còn yếu ớt hơn nữ sinh tao quen biết, mày có thể thân thiết với cậu, được ông ta chú ý, vượt qua cả Chu Vi Vi, mày đã thay thế được cô ta……”

Trần Tiểu Nhu nói xong lời cuối cùng, cho ra một tổng kết,”Mày không phải em trai tao.”

Cô ta rất bình tĩnh, không chút hoang mang, giống như đối với thông tin này không có chút gì sợ hãi, khi cái chết săp đến, cái gì cũng sẽ biến thành bé nhỏ không đáng kể.

“Nếu mày không muốn tao nói ra chuyện này thì cứ theo ý tao mà làm, giúp tao một lần cuối cùng đi.”

Hoàng Đan nói,”Không có chuyện gì có thể giấu được cậu.”

Sắc mặt Trần Tiểu Nhu biến đổi lớn, cô ta cười khổ nói đúng vậy,”Tao quên mất, cậu là ai chứ, ngay cả người mà ông ta quen mấy chục năm cũng ……”

Như thể chạm vào khu vực cấm, lời của cô ta ngưng bặt,”Ra ngoài đi, tao không muốn nói chuyện với mày.”

Hoàng Đan không biết đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Trần Tiểu Nhu.

Buổi chiều hôm đó, Trần Tiểu Nhu gây ầm ĩ muốn ra viện, Nhiếp Hữu Hương không có cách nào, cho dù bác sĩ có phản đối cũng cố ép cho cô ta xuất viện.

Kết quả xe đi được nửa đường vì tránh né xe tải đối diện, bất hạnh xảy ra tai nạn giao thông, Nhiếp Hữu Hương và tài xế bị thương khác nhau, mà Trần Tiểu Nhu tử vong tại chỗ.

Hoàng Đan nhận được tin tức chạy đến, cậu đưa Nhiếp Hữu Hương hôn mê vào bệnh viện, nhận thẩm vấn cảnh sát, còn phải phụ trách giải quyết hậu sự Trần Tiểu Nhu.

Trần Tiểu Nhu là chết ở ngoài ý muốn, cũng có thể nói là chết do nỗi sợ hãi của bản thân.

Đêm đưa ông Táo e là không dễ chịu lắm.

Tướng mạo người chết do gặp tai nạn giao thông rất không dễ nhìn, thời điểm lần đầu tiên Hoàng Đan xuyên việt đã xảy ra tai nạn giao thông, cậu chưa đến thời gian rời đi, cho nên không chết, còn người đàn ông thì lại đi, là cậu tự tay xử lý thân thể người đàn ông sau tai nạn giao thông đó.

Sau đó có một lần, Hoàng Đan lại trải qua thêm một tai nạn giao thông, lần đó cậu đẩy người đàn ông ra, bản thân bị đụng bay ra ngoài, không sống lại được.

Hoàng Đan đi ra từ phòng xác, cậu đi đến WC ngay góc hành lang, khi đi tiểu xong, ngay thời điểm đang rửa tay trong bồn nước thì ngẩng đầu, nhìn thấy trong gương có thêm một bóng người.

Người đó là người mãi không lộ diện Trần Phi, anh ta còn gầy hơn khi Trần Tiểu Nhu còn sống, vốn là mày rậm mắt to, hiện tại mặt vót nhọn, đôi mắt lớn đến dọa người.

Trần Phi muốn đi nước ngoài, anh ta biết mình đến chỗ đó, trên cổ sẽ tròng vào một cái vòng xích chó vô hình, sống giống con chó, dù vậy, anh ta vẫn muốn sống.

Hiện tại Trần Tiểu Nhu đã chết, Trần Phi hoảng sợ, anh ta không ngồi yên được nên chạy tới đây.

Hoàng Đan không chút để ý rửa tay,”Chuyện tôi với cậu, là ai nói cho anh biết?”

Trần Phi cười lạnh,”Còn cần người khác nói cho tao biết sao, lúc hai người các người mắt đi mày lại, tao nhìn đã thấy ghê tởm, cơm ăn hôm trước còn muốn nôn ra tại chỗ.”

Hoàng Đan hồi tưởng lại mọi chuyện trong khoảng thời gian này, trước khi chưa xác định cảm tình, cậu có từng mắt đi mày lại với Nhiếp Văn Viễn sao? Chẳng lẽ cái này gọi là người trong cuộc mơ hồ còn người ngoài cuộc thì sáng suốt sao?

Thật sự không phải người khác cho Trần Phi biết sao?

Thu lại suy nghĩ, Hoàng Đan không tốn nhiều thời gian ở đây, cậu cố ý khơi mào dây thần kinh trong đầu Trần Phi,”Chuyện chị họ, chị đã nói hết rồi.”

Sắc mặt Trần Phi thay đổi,”Phải không?”

Hoàng Đan nói,”Chị ta nói chị ta giới thiệu chị họ một ông chủ lớn, không biết chuyện chị họ bị cưỡng hiếp, anh, anh biết không?”

Cậu cố ý kích thích Trần Phi,”Lúc ấy anh tách ra khỏi chị, một mình đuổi theo chị họ……”

Cảm xúc Trần Phi biến thành kích động, trực tiếp lớn tiếng đánh gãy,”Tao mẹ nó có thể biết được cái gì? Trần Vu, miệng mày sạch sẽ một chút, đừng tưởng rằng người khác cũng dơ bẩn như mày!”

Khóe mắt Hoàng Đan giật giật,”Chị họ nghe đến tên của anh, sẽ có phản ứng rất mạnh, chị ấy sẽ nổi điên, giống với tình huống của anh, một là chị, một là chú Toàn Võ, bọn họ đều gặp chuyện không may.”

Lời này không biết chạm đến miếng thịt nào trên người Trần Phi, anh ta xanh mặt nắm cổ áo Hoàng Đan, gầm nhẹ,”Mẹ nó, quỷ mới biết là làm sao, cô ta bị mấy người nam thay phiên làm nhục thì liên quan gì đến tao hả? Tao vì cái gì phải cứu cô ta chứ? Còn không phải do cô ta nghe được cái không nên nghe……”

Trần Phi lập tức buông lỏng tay nắm cổ áo em trai, anh ta lảo đảo vài bước lui về phía sau, che mặt thở dốc.

“Nghe thấy được cái gì?”

Hoàng Đan truy vấn,”Anh, chị họ nghe được, anh cũng nghe thấy được?” Nếu không sẽ không có câu nói đó.

Trần Phi còn thở dốc, toàn bộ thân mình anh ta đều đang run, gần như rút gân, trong cổ họng phát ra âm thanh giống như bể thổi gió cũ kỹ, để người nghe cũng muốn hít thở không thông.

Thấy Trần Phi chậm chạp không nói lời nào, Hoàng Đan đành phải đổi vấn đề,”Lúc chị họ bị người ta cưỡng hiếp, anh đứng một bên nhìn sao?”

Trần Phi buông tay che mặt xuống, trong mắt hiện lên vẻ tàn ác khiến người ta sợ hãi,”Đúng thì thế nào? Con đàn bà ngu xuẩn đó còn nhìn tao cầu cứu, cô ta cũng không nghĩ lại mình là ai, tao sẽ vì cô ta mà khiến bản thân chịu chết sao?”

“Mày có biết không, bởi vì cô ta nhìn về phía tao cầu cứu mà thiếu chút nữa tao đã bị cô ta hại chết rồi!”

Hoàng Đan sắp xếp lại suy nghĩ, đem nội dung Trần Phi lộ ra nối tiếp chuyện của Trần Tiểu Nhu, chính là lúc Chu Vi Vi từ nơi ông chủ lớn chạy đi ra ngoài, thời điểm khi cô chạy trốn, nghe thấy được người nào đó nói chuyện, bị phát hiện, người đó muốn giết người diệt khẩu, đối phương thấy sắc nổi lên dục vọng, dự định trước khi giết người……

Một loạt suy đoán đều rất hợp lý, Hoàng Đan theo tuyến lần về phía trước, cậu kẹt lại, vậy Chu Vi Vi sống sót thế nào, Trần Phi không cứu, là ai đã nhúng tay?

Lưu Toàn Võ đóng vai nhân vật gì ở bên trong? Là gã ta cứu Chu Vi Vi sao?

Bản thân Hoàng Đan phủ định, không đúng, nếu Lưu Toàn Võ ra tay cứu giúp, Chu Vi Vi sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy, trừ phi là Lưu Toàn Võ trùng hợp đi ngang qua cứu cô rồi nảy sinh ra suy nghĩ xấu.

Chỗ Chu Vi Vi có đáp án.

Hoàng Đan biết, chỉ cần Chu Vi Vi có thể khôi phục, ngày cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ không còn xa nữa.

Dừng một chút, Hoàng Đan nhìn Trần Phi rất không bình thường trước mắt,”Anh và chị họ nghe được cái gì đó, có liên quan đến cậu à?”

Biểu cảm trên mặt Trần Phi cứng lại trong nháy mắt.

Ánh mắt Hoàng Đan chợt lóe, tiếp tục nói,”Anh lợi dụng cái thóp quan hệ giữa cậu và tôi để xuất ngoại ra nước ngoài, có phải đêm đó còn nghe được thứ gì không?”

Trần Phi lau mặt, anh ta nhếch miệng cười,”Được lắm Trần Vu, mày đang thử anh mày, rất giỏi, anh thật sự là khinh thường mày rồi.”

“Cũng đúng, không có cái gì lạ đâu chứ, mày cũng trèo lên giường của cậu rồi, còn có cái gì không thể làm chứ.”

Hoàng Đan không nói.

Trần Phi vỗ vỗ bả vai em trai, chỉnh lại cổ áo hơi loạn của cậu,” Quần áo tốt vậy à, chắc cũng vài trăm một bộ, người cậu này thật chịu chi nha, Trần Vu, mày cũng đừng phí tâm, chỉ cần cậu đưa tao ra nước ngoài, tao nhất định sẽ nghĩ xem nên nói thế nào.”

Hoàng Đan nhìn Trần Phi, bên trong ánh mắt mang theo nhìn kỹ và tìm tòi nghiên cứu.

Trần Phi bị em trai nhìn đến không được tự nhiên, có loại cảm giác bản thân trở thành tên hề, anh ta ghé sát vào một chút nói,”Cẩn thận chút nha, đừng để người ta phát hiện được, nếu không mày chờ vào bệnh viện tâm thần đi, tao nghe nói chỗ đó thảm lắm đó.”

Kết luận Hoàng Đan càng chắc chắn, Trần Phi là đang lẫn trốn, có người muốn giết người diệt khẩu,”Anh làm chuyện trái với lương tâm.”

Trần Phi cười nói,”Chuyện trái lương tâm sao? Một thằng tội phạm từng ngồi lao động cải tạo có tư cách nói tao sao? Trần Vu, mày lăn lộn mấy ngày với cậu thì đã không rõ bản thân mình là ai nữa rồi à? Bùn nhão sao cũng là bùn nhão, chuyện của mình từng làm qua còn chưa xóa hết đâu, hiểu không?”

Hoàng Đan nghĩ đến mấy chuyện nguyên chủ từng trải qua, cậu im lặng một chút,”Ít nhất tôi không hại người thân mình.”

“Anh, nếu ba biết thì sẽ không tha thứ cho anh, ông hi vọng anh có thể trở nên nổi bật, mẹ cũng hi vọng như vậy, nhưng anh thất nghiệp, bây giờ còn người không ra người, quỷ không ra quỷ, chị xảy ra chuyện, anh cũng không đến gặp chị một lần nào.”

Ý Hoàng Đan nói như vậy, cậu đang muốn đá vào chân Trần Phi một cái, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản nhìn không vừa mắt, sớm đã không vừa mắt rồi.

Gân xanh trên cổ Trần Phi nhảy nhảy, anh ta chửi ầm lên,”Trần Vu, mày là một con kỹ nữ.”

Hoàng Đan không nói gì, trực tiếp đá một cái qua.

Đầu gối Trần Phi gập xuống, thiếu chút nữa người đã quỳ xuống, anh ta nhào qua đánh nhau với em trai.
Bình Luận (0)
Comment