Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 12

Sáng sớm hôm sau, trong tiếng chuông báo thức, Hứa Hoan lồm cồm bò dậy, rửa mặt đơn giản rồi lập tức vào "chợ nguyên liệu di động" mua nguyên liệu cần dùng trong ngày, chủ yếu là thịt heo, hành gừng tỏi các thứ.

Mười phút sau đã xử lý xong, cậu xách túi thực phẩm xuống lầu giao cho Vương Ngự Trù đang ngóng cổ chờ sẵn.

“Cảm ơn Hoan Hoan, vất vả rồi. Cháu ngồi nghỉ chút đi, sáng nay chú cháu mình ăn tiểu long bao thịt tươi nhé!”

Vừa dứt lời, Vương Ngự Trù đã tất tả lao vào bếp, không bao lâu sau trong bếp vang lên tiếng băm thịt nhịp nhàng.

Bị đồng hồ sinh học ép dậy sớm hơn thường lệ một khoảng thời gian, Hứa Hoan vùi cả mặt xuống mặt bàn được lau sạch sáng bóng như gương, nằm xụi lơ một lúc mới tỉnh hẳn. Lúc đó cậu mới chợt nhận ra, không phải cậu về quê để “nằm không” sao? Sao mới mở được một cái “chợ di dộng” đã thành người chuyên đi mua nguyên liệu cho Vương Ngự Trù rồi?

Trời ạ, trước đi làm thì bảy giờ dậy, giờ “đi làm” là bốn năm giờ đã phải tỉnh. Trông có vẻ là về quê nằm chơi, thật ra lại chẳng khác gì làm việc chăm chỉ.

Nhưng mà ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, cũng coi như điểm cộng đi.

Hứa Hoan quả quyết: ăn sáng xong, tiễn Vương Ngự Trù ra ngoài bày quầy, nhất định phải lên lầu ngủ bù thêm một giấc!

Haha, cuộc sống của một ông chủ nhà trọ, đúng là giản dị, mộc mạc và... nhạt nhẽo.

Tiện nhắc đến, hộp quà đồ gia dụng nhà bếp ngẫu nhiên mà hôm qua Hứa Hoan quay được từ vòng quay may mắn đã được cậu tặng cho Vương Ngự Trù. Sau đó, trước mặt Hứa Hoan, anh ta mở ra trúng một cái máy tên siêu kêu: Đinh Đinh - Máy Ủ Bột Tức Thì Trong Hai Giây.

Nghe tên là biết, đồ này dùng để hỗ trợ ủ bột. Sau vài lần thử nghiệm đơn giản, cả hai phát hiện: không cần biết cần ủ bao lâu, nhiệt độ bao nhiêu, chỉ cần bỏ bột vào, bấm nút cài đặt, hai giây sau sẽ có được khối bột hoàn hảo đúng y như mong muốn.

Không ngoa chút nào, Vương Ngự Trù ôm cái máy hôn lấy hôn để trước mặt Hứa Hoan, kích động gọi đây là "ánh sáng của giới đầu bếp", cảm tạ game của chủ nhà trọ, cảm tạ công nghệ hiện đại!

Hứa Hoan cười gượng nghĩ bụng: cái máy này còn cao cấp hơn bất cứ thứ gì cậu từng thấy...

Thôi kệ, cùng nhau cảm ơn công nghệ đen vậy!

Sáng nay, công nghệ mới lập tức được đưa vào sử dụng, tiểu long bao thịt tươi nóng hổi được bưng lên bàn còn sớm hơn cả dự kiến. Hứa Hoan ngửi thấy mùi liền tỉnh cả người, vừa bày nước chấm và đũa ra cho hai người, vừa quan sát vẻ ngoài của mấy cái tiểu long bao trong xửng hấp.

Trong làn hơi nước mơ màng, tám cái tiểu long bao to tròn bằng nhau, xếp thành hình hoa, nếp gấp rõ ràng. Dùng mắt thường cũng tưởng tượng được cảm giác đàn hồi mềm mại nếu dùng tay chạm vào.

Vỏ bánh không hoàn toàn trắng tinh, chắc là do vỏ mỏng nhân nhiều, nước thịt bên trong thấm ra, làm vỏ chuyển sang màu vàng nâu vô cùng hấp dẫn.

Hứa Hoan chẳng buồn giấu vẻ háo hức, hỏi Vương Ngự Trù xem có bí quyết gì cho nước chấm không, nếu có thì làm cho cậu một phần.

Ăn tiểu long bao mà không có nước chấm thì mất hết nửa phần ngon!

Vương Ngự Trù chưa từng từ chối yêu cầu nào của cậu chủ nhà, hỏi rõ khẩu vị và đồ không ăn được, nhanh chóng pha ra một chén nước chấm bí truyền.

Hứa Hoan như hổ rình mồi, vừa có nước chấm là liền gắp ngay một cái, chấm rồi cắn nửa miếng — nửa cái bánh chui tọt vào miệng.

Trước là lớp vỏ mềm mịn bị cắn rách, sau là vị thịt tươi mọng nước bùng nổ trong khoang miệng.

Ngon gấp nhiều lần tiểu long bao bình thường! Lại cộng thêm chén nước chấm bí truyền của Vương Ngự Trù... Hứa Hoan trợn tròn mắt ăn, kiểu như chú mèo nhỏ chuyên ăn hạt khô bỗng được ăn thử mì hải sản vậy.

“Trời ơi, các người dám lén ăn ngon sau lưng bản miêu hả??”

Ăn xong nửa cái còn lại, Hứa Hoan giơ ngón tay cái, khen ngợi:

“Chú đúng là siêu đỉnh ạ! Hai mươi mấy năm nay cháu ăn sáng toàn ăn cái gì thôi ấy!”

Trong lòng thầm vui không tả nổi: chọn Vương Ngự Trù làm người thuê đầu tiên đúng là quyết định sáng suốt nhất đời mình!

Vương Ngự Trù thích được khen lắm, liền đẩy thêm hai xửng nữa qua:

“Cháu thích thì ăn thêm nhé, chú làm tổng cộng năm xửng, để lâu sợ nguội mất ngon, chú ăn hai xửng, ba xửng còn lại cho cháu, chắc là ăn được hết ha?”

Chú cúi đầu nhìn mấy cái “tiểu” long bao rõ ràng to gấp đôi thường lệ, lại liếc sang vóc người gầy nhom của Hứa Hoan, bất chợt hơi lưỡng lự...

Hai mươi bốn cái bánh lận đó nha.

Hứa Hoan không thích cố, ước lượng khẩu phần thường ngày rồi nói mình ăn khoảng một xửng rưỡi là đủ.

Tí nữa còn phải lên ngủ tiếp, ăn no quá không ngủ nổi đâu!

Có một đầu bếp nấu cái gì cũng ngon bên cạnh, nhất định phải có định lực, không thì chưa tới một tháng mặt sẽ tròn như cái bánh nhân thịt mất.

Vương Ngự Trù hiểu ý gật đầu, phần mình ăn hai xửng cũng đủ, nên liền quyết định mang theo hai xửng còn lại ra bán, cho mười hai khách đầu tiên mỗi người một cái để thử, coi như quảng cáo trước cho món mới.

“Hê hê, mình đúng là thiên tài marketing!”

Sau khi chia phần, hai người chính thức bước vào trạng thái “chiến đấu bữa sáng”. Nhưng trạng thái này kéo không được lâu, một người vội ra bày quầy, một người thì lần đầu ăn món ngon cỡ này, tay với miệng đều tự có suy nghĩ riêng.

Ăn xong, Vương Ngự Trù chép miệng:

“Cảm giác hơi khô quá ha, thiếu chút gì đó để uống, Hoan Hoan nếu tiện thì giúp chú mua ít đậu nành nhé, mai sáng chú xay sữa đậu nành uống kèm bữa sáng!”

Hứa Hoan vốn thấy chẳng sao, nhưng nghe nhắc thì thấy đúng là bữa sáng có sữa đậu nành thì tuyệt hơn. Cậu đồng ý luôn, nói sau khi ngủ dậy sẽ đi mua.

“Không gấp đâu, vậy chú đi bày quầy đây, cháu lên ngủ tiếp đi ha!”

Vương Ngự Trù nói xong liền chất nguyên liệu lên xe đẩy, vèo một cái chạy ra chỗ bán.

Chỉ mong khách chưa đợi phát cáu là được...

Rõ ràng, Vương Ngự Trù có chút năng lực “tiên tri”.

Cùng lúc đó, chỗ hôm qua ông bày quầy đã tụ tập một hàng người đông nghẹt. Họ đứng thành hàng ngoằn ngoèo dài như một con rắn tham ăn, khiến ai nhìn cũng kinh ngạc.

Trong lúc chờ đợi, mọi người dù quen hay không, đều tụ lại tám chuyện sôi nổi, đúng là ẩm thực luôn là cầu nối xóa tan khoảng cách giữa con người.

“Trời ơi, mấy người không biết đâu, hôm qua tui đi ngang thấy có quầy mới, tiện tay mua hai cái bánh ăn thử, ai ngờ ăn xong là nhớ cả ngày! Tối ngủ còn mơ tới nữa! Sáng nay nhất quyết dậy sớm xếp hàng, mua chục cái ăn cho đã!”

“Tui cũng vậy! Hôm qua ăn xong là phải về nhà khoe liền, mà cả nhà không ai tin, nói tui nói quá! Hôm nay phải mua nhiều về đập vô mặt họ, cho biết thế nào là chân lý!”

“Tui mới tức nè, hôm qua cũng tính mua, ai ngờ quầy không có mã thanh toán, mà tui lại không đem theo tiền mặt, còn phải đi làm, đành ngậm ngùi bỏ qua. Hôm nay đem theo hẳn tờ 50, quyết mua 5 cái cho bõ thèm!”

“Chủ quầy sao chưa ra nữa vậy, nói bảy giờ là có mặt mà, tui sáu giờ rưỡi đã có mặt rồi, ổng không ra chắc tui tức chết mất!”

Phía “đầu rắn”, có ba người đang mắt to trừng mắt nhỏ: Lâm Mộng Tĩnh, đồng nghiệp của cô, và Dương Trúc Văn - người hôm qua mua lại chiếc bánh từ tay cô với giá cao.

Đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi:

“Không phải hôm nay tôi là người mua về chia cả nhóm sao? Sao cậu cũng đến đây xếp hàng?”

Lâm Mộng Tĩnh cười ngượng:

“Hôm qua ăn chưa đủ, sợ bị các cậu giành hết nên sáng nay cũng ra xếp hàng. Mỗi người mua phần của mình thôi nhé, phần tôi vẫn là phần tôi!”

Đồng nghiệp liếc nhìn vòng eo mảnh mai của cô, rồi âm thầm giơ ngón cái: đúng là sức trẻ, ăn khỏe thật!

Sau đó, cô quay sang hỏi Dương Trúc Văn:

“Anh không phải thường xuyên đi làm trễ sao? Hôm nay dậy sớm thế?”

Ánh mắt anh ta ánh lên vừa khổ sở vừa háo hức:

“Nghe nói quầy này hơn bảy giờ mới mở, tôi sợ tới trễ lại không mua được, nên dậy sớm ra xếp hàng! Thấy không, tôi thành người đầu tiên rồi nhé!”

Nói xong còn hăng say kể lại chuyện chiếc bánh hôm qua ngon thế nào, hận không thể tại chỗ lập khế ước huynh đệ với Lâm Mộng Tĩnh để cảm ơn.

Đồng nghiệp thì thầm: "Chiếc bánh này có sức hút hơn mình tưởng thật."

Sau cùng, cô tò mò hỏi:

“Lỡ hôm nay trễ làm thì sao?”

Dương Trúc Văn cười lớn vỗ ngực:

“Hôm qua tôi đang ăn thì sếp đi ngang, bị bánh hấp dẫn nên hỏi mua ở đâu. Biết là ở đây, liền cho tôi hẳn 100 tệ, bảo sáng nay mua 5 cái mang về. Tiền dư coi như phí công. Sếp còn nói trễ giờ cũng không trừ lương, chỉ cần mua được bánh là được!”

Hai cô gái nhìn nhau: đã không bị trừ lương rồi, sao còn phải dậy sớm xếp hàng?

Câu hỏi này nhanh chóng có câu trả lời.

Từ xa, Vương Ngự Trù cưỡi chiếc xe đẩy bán hàng lao tới như gió, “vèo” một cú drift dựng xe ngay đầu hàng.

“Ha ha, hôm nay người đông ghê ha, mọi người đợi lâu rồi chứ gì? Xếp hàng gọn gàng nhé, cần bao nhiêu báo số liền, tôi bắt đầu làm luôn đây!”

Chú móc mã thanh toán treo lên xe, rồi bắt đầu động tác chiên bánh đầy điệu nghệ.

Bình Luận (0)
Comment