Không nghi ngờ gì, các loại rượu do Vương ngự trù ủ đã trở thành sản phẩm hot mới của Ngự Thiện Phòng. Bất cứ ai thường xuyên uống rượu, sau khi nghe nói quán có rượu tự nấu đều không kìm được gọi một hai chai.
Những người bình thường không uống rượu cũng sẽ rung động mà gọi một ít, uống một ngụm là yêu thích ngay.
Chỉ là họ chỉ yêu rượu trong Ngự Thiện Phòng, bước ra khỏi cửa hàng vẫn không hề nhỏ giọt rượu nào.
Theo lời họ nói, đó là: Đã nếm qua "tiên phẩm" của Ngự Thiện Phòng rồi, ai còn để mắt đến những thứ lòe loẹt kém chất lượng bên ngoài nữa chứ~
Ngưỡng của họ đã bị kéo lên vô hạn rồi, có thể coi là "một lần vào Ngự Thiện Phòng hối hận cả đời".
Vương ngự trù: ... Mô tả rất hay, lần sau đừng mô tả nữa.
Làm cho Ngự Thiện Phòng của ông nghe như không phải nơi đứng đắn vậy.
Trong rất nhiều người yêu thích rượu của Ngự Thiện Phòng, có hai người lại là ngoại lệ.
Và vì bản thân họ là thành viên của Nhà Nhỏ Ngập Nắng nên trong tình huống này cực kỳ nổi bật.
Giờ ăn đêm sau khi Nhà Nhỏ Ngập Nắng kết thúc giờ làm việc.
"Ô kìa, Hoan Hoan, Tinh Tinh, hai người hôm nay lại không uống à?" Hồ mỹ nhân dùng ngón tay ngọc thanh mảnh nhẹ nhàng cầm chiếc ly rượu pha lê nhỏ nhắn. Bên trong là rượu màu hồng nhạt long lanh. Trong lúc lắc lư, hương đào nồng nàn lan tỏa trong ánh trăng.
Đây đã là lần thứ ba cô hỏi cùng một câu hỏi. Lần đầu tiên hỏi, hai người đều ngượng ngùng, nói là lần trước uống nhiều quá nên phải "kiêng rượu" vài ngày. Lần thứ hai, lý do đưa ra là muốn "tu thân dưỡng tính", cũng không biết người ngủ sớm dậy sớm, tập thể dục đúng giờ mỗi ngày tu cái thân gì, dưỡng cái tính gì.
Mặc dù cảm thấy hai người đều kỳ lạ nhưng mọi người ở Nhà Nhỏ Ngập Nắng giữ vững ranh giới của người trưởng thành, cái gì không nên hỏi thì không hỏi.
Hôm nay là lần thứ ba. Hai lần trước chỉ đơn thuần là tò mò, lần này thì mang hàm ý trêu chọc.
Oh hố hố, để họ đoán xem, tối hôm khui rượu mới, tất cả mọi người đều say, Hoan Hoan và Tinh Tinh đã xảy ra chuyện gì vậy ta~
Sự thật là không có gì xảy ra cả nhưng bị nhiều đôi mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm như vậy luôn khiến người ta lạnh cả sống lưng, nghi ngờ mình đã làm chuyện xấu mà bản thân cũng không biết.
An ủi làn da nổi da gà trên cánh tay, Hứa Hoan khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Uống chứ uống chứ, hôm nay uống nhẹ một chút."
Uống nhiều hơn thì không dám nhưng uống một hai ly thì vẫn được mà.
Tay nghề Vương ngự trù rất tốt, rượu ủ cũng có hương vị độc đáo. Tối hôm đó cậu chỉ nếm qua vài vị, còn rất nhiều vị chưa nếm qua. Nhịn mấy ngày nay, thèm chết đi được.
Sống cùng ăn cùng lâu như vậy, sở thích ăn uống của Cơ Tinh Lan đã gần giống Hứa Hoan. Những ngày này hai người luôn âm thầm nhẫn nhịn. Đừng nói Hứa Hoan lén lút thèm thuồng nhìn người khác uống thỏa thích, hắn thực ra cũng vậy. Đang nghĩ khi nào mới có thể lấy lại tâm thái bình thường để bắt đầu uống rượu đây.
Nghe Hứa Hoan nói vậy, Cơ Tinh Lan cũng vội vàng bày tỏ, nói hắn cũng muốn uống.
Uống xong còn chủ động đứng dậy, chọn một chai hương hoa mộc, rót đầy ly rượu trước mặt hắn và Hứa Hoan.
Trong không khí, ngoài hương đào thanh nhã lại thêm vài sợi hương hoa mộc nồng nàn.
"Haha, như vậy mới bình thường chứ!" Vương ngự trù, một người đàn ông thô kệch, chưa hề nhận ra sự khác lạ giữa hai người, hay nói đúng hơn là sinh thời đã thấy nhiều, dù có phát hiện cũng chẳng thấy có gì. Bây giờ điều ông quan tâm nhất chỉ là sự công nhận đối với tay nghề của mình.
"Chú còn tưởng trước đó uống tốt như vậy, sao đột nhiên lại không ngon nữa, suýt chút nghi ngờ các cháu không thích rượu chú ủ đấy. May mà hôm nay cuối cùng cũng chịu uống, nếu không tối nay chú lại mất ngủ rồi~"
"Làm sao có thể không thích được!" Hứa Hoan kinh ngạc mở to mắt, không dám tin lời thiếu tự tin này lại thoát ra từ miệng Vương ngự trù.
"Tay nghề của chú Vương được công nhận là thiên hạ đệ nhất mà. Chỉ cần ăn qua đồ ăn chú làm sẽ trở thành fan trung thành của Ngự Thiện Phòng."
Nếu ông buồn bã thất vọng vì sự khó xử nhỏ của cậu và Cơ Tinh Lan thì tội lỗi của họ lớn lắm.
Nói xong, để tăng thêm độ tin cậy cho lời mình nói, Hứa Hoan giơ ly rượu kính Vương ngự trù một cái, rồi uống cạn ly rượu hoa mộc trong một hơi.
Vào miệng thanh khiết ngọt ngào, hương rượu thơm nồng. Nếu không phải có thể nếm ra chút vị cồn nhè nhẹ, nói đó là nước ngọt hương hoa mộc cũng không ngoa.
Cơ Tinh Lan thấy vậy, không nói gì, cũng uống một ly để biểu thị thái độ của mình.
Họ thật sự không có ý kiến gì về tay nghề Vương ngự trù. Vượt qua sự ngượng nghịu vô cớ mấy ngày này, ăn thì vẫn ăn, uống thì vẫn uống, vui vẻ khó tả.
Vương ngự trù hài lòng, cười ha ha báo trước ông lại có một lô rượu hương vị mới có thể khui. Đầu tiên kéo đầy sự mong đợi của vài người rồi giơ ly rượu trong tay bắt đầu cười mà không nói, cố tình không tiết lộ cụ thể có những vị gì. Nhìn thấy vài con ma men ngứa răng, rất muốn đánh ông một trận.
Chỉ tiếc trong tay có "rượu ngon", thật sự bảo họ ra tay thì kiên quyết không dám.
Hứa Hoan và Cơ Tinh Lan xem hóng hớt một lúc lâu, bữa ăn mới dần dần tan.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hoan xách vài chai rượu ngon mua chạy cửa sau từ Vương ngự trù đi về nhà ông bà.
Sau lưng còn có Cơ Tinh Lan. Khoảng thời gian này hắn luôn như cái đuôi nhỏ, Hứa Hoan đi đến đâu hắn theo đến đó, cũng không thấy buồn chán.
Trong nhà có hai con ma men một già một trung đang ngóng chờ. Thấy hai người đến, cách xa đã bắt đầu vẫy tay kích động.
"Hoan Hoan đến rồi, Tinh Lan cũng đến rồi. Mau vào mau vào, đợi hai đứa lâu lắm rồi!" Ông nội Hứa nói với vẻ măt hiền từ, nhưng ánh mắt lại liếc qua liếc lại nhìn chai rượu trong tay Hứa Hoan.
Nhìn xong chai rượu, ông còn không quên lườm con trai mình vài cái. Trong lòng ầm thầm hối hận, tối hôm qua sao lại không giữ mồm giữ miệng nói với nó chuyện hôm sau cháu nội sẽ đến tặng rượu chứ?
Vốn dĩ con trai và con dâu định đi thành phố bên cạnh gặp bạn cũ kết hợp đi chơi vài ngày. Bây giờ thì hay rồi, cứ thế hoãn lời mời lại một ngày, chạy đến chỗ ông đứng đợi mong ngóng, mặt dày bày tỏ cũng muốn chia sẻ một phần, còn lấy cớ hay là muốn mang tặng bạn bè, để họ cũng được nếm đặc sản của Nhà Nhỏ Ngập Nắng.
Đây là gây dựng danh tiếng cho sự nghiệp của cháu nội mà!
Là một người ông tốt ủng hộ cháu cưng một trăm phần trăm, ông Hứa có thể từ chối sao? Tuyệt đối là không thể, chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận.
Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi lại oán giận con trai tốt của mình, ngay cả khi đã đợi được cháu nội và bạn nó, lại nhìn thấy chai rượu trong tay họ.
Haizz, đôi khi cha con có cùng sở thích cũng không phải là chuyện tốt gì!
Ba Hứa chẳng thèm quan tâm ánh mắt của ông nội là gì. Nhiệt tình tiến lên đón lấy chai rượu trong tay con trai, cảm nhận trọng lượng trong tay, trong lòng hài lòng gật gù rồi mới nhớ chào hỏi hai người: "Hoan Hoan và Tinh Lan mau vào ngồi đi, bà nội và mẹ con cũng ở nhà đấy, bây giờ chắc đang làm món con thích ăn trong bếp. Hai đứa muốn ăn gì thì nói với ba, nếu trong nhà không có thì bây giờ đi mua."
Mặc dù tòa nhà nhỏ mà con trai ở có đầu bếp hàng đầu nhưng cả nhà quây quần ăn uống cũng là một kiểu hưởng thụ khác. Họ chưa bao giờ cho rằng nơi nào ngon hơn thì phải ăn ở đó. Ăn ở ngoài hay ăn ở nhà, cảm giác luôn có chút khác biệt.
"Dạ vâng, con vào thăm bà và mẹ đây." Gần đây Hứa Hoan vừa mới quay trúng vài món tuyệt kỹ gia truyền của Vương ngự trù từ Vòng Quay May Mắn nữa, đang lo không có chỗ thể hiện đây. Nghe vậy liền chạy nhanh vào bếp, định trổ tài một phen cho người nhà xem.