Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 123

"Á??" Hứa Hoan nghi ngờ mình có chút thiên phú nhà tiên tri trong người. Nếu không thì tại sao vài phút trước vừa nói với khách hàng rằng Cơ Tinh Lan "tạm thời" không có ý định mở cửa hàng, vài phút sau nhân vật chính của chủ đề lại rụt rè tiến lên thương lượng với cậu chuyện có nên mở cửa hàng hay không?

Sự nhận thức này khiến cậu rơi vào im lặng kéo dài.

Nếu trí nhớ cậu không sai, thân phận của Cơ Tinh Lan ở giới tu chân là Ma Tôn đúng không, đó là kẻ đứng đầu Ma giới đấy.

Mặc dù theo lời hắn nói, toàn bộ giới tu chân đã bị "ăn mòn" bởi Linh Mạng, tu chân giả ai nấy đều là mọt mạng, không còn phong khí đánh giết nữa nhưng hắn vẫn là biểu tượng sức chiến đấu bên đó.

Bây giờ, cựu biểu tượng sức chiến đấu giới tu chân đến nói với cậu muốn mở một cửa hàng giống như Vương ngự trù và những người "bình thường" khác, còn thương lượng với cậu nên mở loại cửa hàng gì,... rất ảo diệu.

Hứa Hoan vẫn còn hoang mang, nhưng người đưa ra ý tưởng này lại càng suy nghĩ càng thấy việc này khả thi.

Cơ Tinh Lan bày tỏ hắn cũng có sự cân nhắc của riêng mình.

Thật vậy, mỗi ngày quấn quýt bên Hứa Hoan, đối phương làm gì hắn làm theo cái đó, đối phương đi đâu hắn theo đến đó, khiến đáy lòng hắn luôn luôn sản sinh cảm giác hạnh phúc kín đáo.

Nhưng một khi cuộc sống nhàn rỗi kéo dài, khi thỉnh thoảng chỉ có một mình, hắn lại nảy sinh cảm giác trống rỗng lơ lửng rồi rơi vào sự nghi ngờ bản thân không thể giải thích được.

Hoan Hoan có thấy hắn phiền phức không?

Hoan Hoan có thấy hắn quá bám người, không độc lập không?

Hoan Hoan có thấy hắn quá vô vị, ở cùng hắn lâu thiếu sự tươi mới không?

Mặc dù không muốn thừa nhận, Cơ Tinh Lan biết hắn thực ra cũng là một thành viên bị "ăn mòn" bởi Linh Mạng. Hơn nữa khi hắn vẫn còn là một chú mèo đen nhỏ, đã thành thạo các kỹ năng lướt mạng. Có một thời gian còn đặc biệt mê mẩn việc đăng bài cầu cứu cư dân mạng về những điều không hiểu nữa.

Lời nói của cư dân mạng, cộng thêm những lời hắn thỉnh thoảng nghe các cô chú trong làng "tâm sự chuyện nhà" khiến hắn không kìm được đánh đồng trạng thái cuộc sống hiện tại của mình với "ăn bám".

Việc ăn ở của hắn đúng là một tay Hứa Hoan lo liệu nhưng họ đã thương lượng trước rồi, tiền thuê thu được từ người thuê hai người mỗi người một nửa. Hứa Hoan cũng chuyển một nửa tiền thuê nhận được mấy tháng trước vào thẻ của hắn, đơn giản thô bạo không cho phép từ chối.

Nhưng Cơ Tinh Lan bản thân không theo đuổi hưởng thụ vật chất. Ăn ở toàn bộ giải quyết ở Nhà Nhỏ Ngập Nắng, ngay cả mua sắm online cũng chưa từng. Tóm lại là rất dễ nuôi, cho gì ăn nấy, không ăn cũng được, dù sao đã tuyệt thực từ lâu rồi.

Thế là hắn không cần hỏi ai cũng biết rõ trong lòng, hình ảnh của hắn trong mắt người ngoài rất có thể là kiểu người đáng thương không có việc làm, không thu nhập, vô gia cư, hoàn toàn dựa vào Hứa Hoan nuôi sống.

Có phải ăn bám hay không thì chưa nói, cùng lắm là xì xào trong lòng, chắc chắn không dám hỏi trước mặt họ.

Vì vậy để phá vỡ ấn tượng cố hữu này, Cơ Tinh Lan cảm thấy mình vẫn nên tìm việc gì đó mà làm.

Đã từ giới tu chân đến thế giới hiện đại, Tháp Thông Thiên Ma Vương cũng thuận theo trào lưu thời đại, tự chọn trở thành một tòa nhà nhỏ bình thường, vậy hắn, người từng làm Ma Tôn, nhập gia tùy tục mở một cửa hàng chắc không có vấn đề gì chứ?

Hắn nói hết ý nghĩ của mình cho Hứa Hoan nghe. Trong khi kinh ngạc vì nội tâm Cơ Tinh Lan lại nhạy cảm đến vậy, Hứa Hoan cũng nhanh chóng đồng tình với lời hắn nói.

Chỉ là muốn mở một cửa hàng trong Nhà Nhỏ Ngập Nắng thôi chứ có phải không mở được đâu. Cả tòa nhà là của hắn mà, ngay cả khi mở một cửa hàng cực kỳ ít người hỏi đến cũng có toàn bộ người thuê trong tòa nhà bao gồm cả cậu bảo kê cho hắn chứ!

Mở đi! Ngay lập tức nhanh chóng đi mở!

Vậy bây giờ vấn đề đặt ra là, người nào đó ngoài đánh đấm ra còn lại không giỏi việc gì khác, rốt cuộc thích hợp mở loại cửa hàng gì?

Dù thế nào cũng không thể liên kết người đàn ông trước mặt với người cần nhiệt tình hô to "hoan nghênh quý khách" được.

Haha, chẳng lẽ dạy người dân Trái Đất tu tiên sao?

Kế hoạch nhập khẩu nhân tài Ma giới?

"Ưm... Đề nghị của Hoan Hoan hình như cũng không phải là không được?" Đôi mắt đang phiền muộn của Cơ Tinh Lan sáng lên, cho Hứa Hoan một ánh mắt khen ngợi "em thật thông minh quá đi".

Hứa Hoan lúc này mới phát hiện, vừa nãy suy nghĩ quá nhập tâm, thậm chí đã nói ra lời thầm trong bụng.

Lại còn bị đối tượng của lời thầm chấm điểm ngay tại chỗ.

Ngượng ngùng một lát, nhận ra Cơ Tinh Lan không hề đùa với cậu, cậu trực tiếp tiến lên, ra hiệu hắn mau nói rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì.

Hiếm khi thấy Hứa Hoan hấp tấp như vậy, Cơ Tinh Lan cười cười, mới từ từ kể về phát hiện của mình cách đây không lâu.

Phát hiện này có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng lại hợp tình hợp lý.

Giữa tầng mười một nơi Hứa Hoan ở và tầng thượng nơi Cơ Tinh Lan ở, thực ra vẫn tồn tại một không gian ảo. Cơ Tinh Lan đã thử đi vào khi sức mạnh của bản thân phục hồi được một nửa.

Quá trình đi vào không hề gặp trở ngại. Sau khi vào, hắn nhanh chóng phát hiện, không gian đó thực chất là tàn dư các mảnh vỡ của giới tu chân trước kia....

Sau khi hắn chọn ngủ sâu, giới tu chân không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại kết quả cuối cùng là tan rã, toàn bộ thế giới vỡ vụn hòa vào ba nghìn tiểu thế giới. Có cái hợp nhất với một mặt phẳng nào đó, có cái ẩn náu trong một góc của một mặt phẳng nào đó, cũng có một phần vẫn cô đơn trôi nổi trong hư không, không chọn ai cả.

Mảnh được Cơ Tinh Lan phát hiện này, có lẽ là mảnh lớn nhất trong số các mảnh vụn này, bị Tháp Thông Thiên Ma Vương vô tình thu được. Giữa chừng không biết xảy ra sự cố gì, trong suốt thời gian dài, hai thứ lại hòa làm một, tạo thành một tiểu thế giới riêng trong kẽ hở giữa tầng thượng và tầng dưới.

Kích thước bên trong chỉ bằng một phần nghìn của giới tu chân nhưng cũng lớn hơn toàn bộ Trái Đất rất nhiều. Tuy nhiên nó cũng giống Cơ Tinh Lan, cần phải dựa vào nhân khí và độ phồn vinh bên trong mới có thể từ từ phục hồi đến thời kỳ đỉnh cao.

Bây giờ thì... vào trong trống trơn chẳng có gì, trăm mét đã bị sương mù bao phủ. Chỉ cần đáp ứng một số yêu cầu nhất định mới có thể hiện ra bộ dạng thực sự bên trong sương mù.

Một mảnh đất chưa có ai đặt chân nhưng lại đầy linh khí như vậy, có thể nói là tính khả thi cực kỳ cao, không gian thao tác rất lớn.

Cái này tính là gì, khai hoang một mảnh đất sao?

Với một mảnh đất như vậy, làm gì trên đó cũng có thể thu hoạch quả ngọt phong phú. Vì vậy dùng nó để chơi game thảm họa nhập vai hoàn toàn cũng không quá ngạc nhiên chứ?

Cửa hàng của Cơ Tinh Lan không mở ngay lập tức.

Sau khi có ý tưởng sơ bộ, hắn không chọn chiến đấu một mình, không chỉ kéo những người thuê nhà đã ra khỏi hồ lô ngọc bích "xuống nước", ngay cả những người vẫn còn trong hồ lô ngọc bích cũng không tha.

Mọi người có tiền thì góp tiền, có sức thì góp sức. Những người có ý tưởng càng bị vắt kiệt một phen, cố gắng vắt hết tất cả cảm hứng trong đầu như nước trong miếng bọt biển, không còn một giọt nào.

Cứ như vậy, toàn bộ thành viên Nhà Nhỏ Ngập Nắng trải qua một tháng đau khổ bận rộn nhưng rất ý nghĩa. Mảnh đất lộ ra từ không gian kẽ hở mở rộng vài vòng, có hình hài một ngôi làng nhỏ, đây là "làng tân thủ" do Hứa Hoan và họ tự tay xây dựng.

Nhưng bên trong không có NPC, chỉ có nhiệm vụ người chơi tự động nhận sau khi vào. Tiếp theo sẽ phải dựa vào chính họ để xây dựng làng, thị trấn, thành trì, quốc gia, thậm chí là môn phái tu tiên thực sự hoặc thế gia.

Mọi thứ đã sẵn sàng, cửa hàng của Cơ Tinh Lan mới được mở ra.

Tên cửa hàng sử dụng lời nói đùa của Hứa Hoan ngày trước, gọi là "Khai Hoang Một Mảnh Đất". Cái tên này lúc đầu nghe hơi kỳ quái, nhưng nhẩm đi nhẩm lại vài lần lại cảm thấy có cái gì đó âm thầm thức tỉnh trong sâu thẳm linh hồn, đột nhiên tràn đầy nhiệt huyết.

Do không gian kẽ hở lúc đầu không lớn lắm, "Bắt đầu Một Mảnh Đất" không mở hoàn toàn lúc ban đầu, mà áp dụng hình thức mời tham gia.

Khách hàng quan tâm có thể đăng ký trước. Sau khi hết hạn đăng ký sẽ chọn ra một số lượng người ưu tiên trải nghiệm. Một trăm khách hàng may mắn được chọn ban đầu nhận được phần thưởng trải nghiệm miễn phí trọn đời tại cửa hàng. Còn những khách hàng muốn vào chơi sau thì tính phí theo thời gian chơi, 100 tệ mỗi giờ.

Mức phí này có vẻ rất đắt nhưng chỉ những người đã vào chơi mới biết tỷ lệ hiệu suất chi phí cao đến nhường nào. Tốc độ thời gian giữa thế giới thực và "thế giới trò chơi" không giống nhau. 1 giờ trong thực tế bằng 10 giờ trong trò chơi. Tính ra rõ ràng là 10 tệ một giờ mà, quá hời, thật sự quá hời rồi!

Còn về một trăm khách hàng may mắn được chọn, ban đầu ai cũng ngưỡng mộ vận may của họ nhưng sau khi biết họ đã trải qua những gì trong "trò chơi", sự ngưỡng mộ lại pha lẫn sự đồng cảm sâu sắc.

"Hahaha, tưởng rằng họ vào sớm nhất là để hưởng phúc, không ngờ là đi làm c* li! Giai đoạn đầu của trò chơi đúng là không có gì cả, giống hệt tên cửa hàng mà anh Cơ đặt. Tất cả những thứ chúng tôi nhận được ngay khi vào trò chơi, toàn bộ là do họ cày cuốc từng chút một mà ra."

"Nghe tôi nói cảm ơn bạn, vì có bạn, sưởi ấm bốn mùa~"

"Oa~ Thì ra linh lúa ngon là do họ trồng, linh quả tuyệt vời là do họ trồng, linh thú thịt tươi ngon là do họ nuôi, ngay cả hầu hết các công trình, động phủ, cũng là do họ từng chút một xây dựng lên, hoặc dùng kiếm thuật vừa học đào ra~ Quá cảm động, yêu các bạn bắn tim!"

"Quả nhiên miễn phí là cái đắt nhất. Chúng ta vẫn cứ yên tâm trả tiền mà chơi thôi. Trả tiền rồi dù có làm loạn trong trò chơi cũng là thanh thản trong lòng, hề hề!"

"..."

"Khai Hoang Một Mảnh Đất" có thể nói là nổi tiếng chỉ sau một đêm, kéo theo danh tiếng của Nhà Nhỏ Ngập Nắng cũng tăng thêm vài bậc.

Cùng với việc khách hàng đến Nhà Nhỏ Ngập Nắng ngày càng nhiều, những người thuê nhà vừa tận tâm kinh doanh vừa mở rộng điên cuồng. Hứa Hoan mỗi ngày mở mắt ra đều có thể thấy kinh nghiệm chủ nhà của mình tăng vù vù. Vốn tưởng cùng với việc cấp độ tăng cao, việc nâng cấp sẽ càng khó khăn, không ngờ trong tình huống những người thuê nhà cạnh tranh điên cuồng, tự động tiêm máu gà cho mình, cậu vẫn duy trì tốc độ lên một cấp mỗi hai ba ngày, chưa đầy một năm đã đưa hết tất cả mọi người trong hồ lô ngọc bích ra ngoài.

Những người ra khỏi hồ lô ngọc bích này cũng không làm cậu thất vọng. Mỗi người chiếm một tầng lầu mở cửa hàng kinh doanh. Mặc dù giữa họ khó tránh khỏi có sự cạnh tranh nhưng nội dung kinh doanh không hoàn toàn trùng lặp, tổng thể là một bầu không khí cạnh tranh lành mạnh.

Một năm trôi qua, Nhà Nhỏ Ngập Nắng bây giờ không còn là ngôi nhà nhỏ thấp nhỏ ban đầu nữa. Mặc dù vẫn chưa đạt đến tầm vóc tiền thân "Tháp Thông Thiên Ma Vương" của nó, nhưng cũng có thể gọi là một tòa nhà chọc trời tinh xảo lộng lẫy.

Tuy nhiên dù số tầng có tăng lên, mọi người vẫn quen gọi nó là "Nhà Nhỏ Ngập Nắng".

Sau hơn một năm kinh doanh và phát triển, sự thần kỳ của Nhà Nhỏ Ngập Nắng đã nổi tiếng khắp thế giới. Không chỉ có khách hàng trong nước đổ về nơi này điên cuồng, số lượng khách du lịch nước ngoài cũng tăng lên rõ rệt bằng mắt thường.

Khách hàng trong nước tầng nào cũng đến, trong điều kiện thời gian cho phép, họ có xu hướng quét sạch Nhà Nhỏ Ngập Nắng từ dưới lên trên, rồi từ trên xuống dưới hai vòng, đi dạo thỏa thích rồi mới rời đi về nhà.

Còn khách du lịch nước ngoài thì rõ ràng ưa thích Ngự Thiện Phòng ở tầng một, phòng khám ở tầng bốn, và "Khai Hoang Một Mảnh Đất" ở tầng dưới tầng thượng hơn. Ẩm thực đặc sắc của Trung Quốc, y thuật đặc sắc của Trung Quốc, văn hóa tu tiên đặc sắc của Trung Quốc đều khiến họ mơ màng khao khát, chỉ mong được sống gần Nhà Nhỏ Ngập Nắng mãi mãi không rời đi.

Đừng nói là không có, thật sự có không ít khách du lịch nước ngoài nảy sinh ý định nhập cư Trung Quốc, cùng với tình yêu dành cho Nhà Nhỏ Ngập Nắng ngày càng sâu sắc, những ví dụ thành công cũng ngày càng nhiều.

Cùng với danh tiếng thần kỳ của Nhà Nhỏ Ngập Nắng được lan truyền, còn có câu chuyện xảy ra giữa chủ nhà Nhà Nhỏ Ngập Nắng Hứa Hoan, và "người bạn" Cơ Tinh Lan đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu, cùng với những lời đoán về mối quan hệ giữa hai người.

Có người nói họ chỉ là mối quan hệ bạn bè thuần túy không thể thuần túy hơn, cũng có người nói người sau từng "ăn bám" người trước một thời gian khá dài, cuối cùng quyết định "đi làm trả nợ".

Còn những người nghĩ họ là một cặp, thì bắt đầu tranh cãi về việc là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay tình yêu lâu ngày mới nảy sinh.

Người này nói lúc đó lần đầu tiên thấy Cơ Tinh Lan xuất hiện bên cạnh Hứa Hoan, ánh mắt đối phương nhìn chủ nhà Hoan Hoan hoàn toàn không hề che giấu, cứ như coi đối phương là ánh sáng của cuộc đời, chậc chậc quấn quýt ghê~

Người kia lại phản bác rằng lúc đó ánh mắt chủ nhà Hoan Hoan vẫn rất trong sáng bình thản, đâu có bóng dáng của tình yêu nào, hai người rõ ràng là trong quá trình ở chung lâu dài mới hình thành sự ăn ý, nảy sinh tình cảm, cuối cùng mới ở bên nhau mà!

May mắn là họ dù cãi nhau cũng không thật sự làm ầm ĩ trước mặt chính chủ, nếu không hai người vừa mới ở bên nhau chưa được bao lâu, e rằng sẽ cùng nhau đỏ mặt lúng túng.

Nhưng nếu lén lút đi trò chuyện riêng với Cơ Tinh Lan, rất có thể hắn sẽ xấu hổ đồng thời đưa ra câu trả lời khẳng định: Vừa là tình yêu lâu ngày mới nảy sinh, vừa là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Bất kể ở trạng thái nào, tâm trí của hắn đều bị Hoan Hoan chi phối, vui theo cái cậu vui, buồn theo cái cậu buồn. Bản thân hắn cam tâm tình nguyện.

"Sao đột nhiên dừng lại vậy, đừng đứng ngây ra nữa, bố mẹ ông bà họ còn đang đợi chúng ta về ăn cơm kìa!" Hứa Hoan vẫy tay với hắn ở cách đó vài bước, giục hắn nhanh lên.

Cơ Tinh Lan thu lại suy nghĩ, để mặc hơi nóng nảy sinh ở vành tai vì vô tình nghe thấy nội dung trò chuyện của vài khách hàng từ xa bị gió chiều cuốn đi. Hắn cười đáp lại, rồi nhanh chân đuổi theo, tự nhiên nắm lấy tay Hứa Hoan, mười ngón đan chặt.

Dưới ánh hoàng hôn yên ả, bóng hình hai người chồng lên nhau, quấn quýt, dần dần kéo dài, rồi khuất xa.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời của editor: 

Thế là hành trình phát triển của Nhà Nhỏ Ngập Nắng đã kết thúc. Cảm ơn sự yêu quý và góp ý của tất cả các độc giả.


Cá nhân mình trọn edit truyện vì đọc văn án thấy thú vị, quá trình edit cũng là quá trình mình đọc truyện luôn. Có thể mọi người cảm thấy giữa truyện hơi lan man, truyện có phần đầu voi đuôi chuột, nam chính xuất hiện muộn, tuyến tình cảm hơi ít. 

Tuy nhiên cá nhân mình cảm thấy đây vẫn là một cuốn truyện nhẹ nhàng, phù hợp với những bạn thích đọc để giải trí chủ đề mỹ thực, sảng văn cũng như góc nhìn chủ thụ

Một lần nữa xin cảm ơn tất cả mọi người! 

Hẹn gặp lại trong các tác phẩm tiếp theo!

_Đào Tử_

Bình Luận (0)
Comment