Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 15

Vương Ngự Trù: "Chà chà, lần này đúng là trận chiến cấp cao."

Cảm giác cứ như đang chơi game mô phỏng kinh doanh, từ level đầu tiên nhảy vọt thẳng đến level cuối. Ban đầu ông chỉ cần thong thả làm 20 chiếc bánh thịt thơm ngon là có thể vui vẻ kết thúc buổi sáng, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, đơn đặt hàng đã tăng vọt lên hơn cả trăm cái. 

Phải nói thế nào nhỉ, đau mà sướng, giờ thì hết sạch thời gian nghỉ ngơi rồi.

Khung cảnh trước mắt như thể một đội quân zombie vây quanh khiến Hứa Hoan không khỏi nghi ngờ:

“Không lẽ nguyên liệu đợt đầu mình chuẩn bị cho Vương Ngự Trù ít quá, đến 99% khách không mua được sao?”

Nếu vậy, liệu đợt nguyên liệu thứ hai  cậu chuẩn bị… có đủ không đây?

Tiền Dao lúc này đã nép sau lưng Hứa Hoan không dám ló đầu, vừa nhe răng vừa nghĩ:

“Nếu để đám người ngoài kia biết mình một mình mua tới 20 cái bánh, chẳng phải sẽ bị xé x.á.c sao?”

Thế nhưng nụ cười trên mặt anh lại còn khó kiềm hơn cả súng AK, đi theo ông chủ đúng là quá lời!

Một lúc sau, bánh của Tiền Dao cũng được làm xong, hai túi to đầy ắp, nặng trĩu trên tay. Anh thanh toán xong, dưới ánh mắt u oán của cả đám người bên ngoài, lập tức chuồn lẹ.

“Ông chủ, anh Hứa, em đi trước nhé. Sau này có dịp sẽ dẫn bạn tới chơi tiếp!”

Anh ta cảm thấy 20 cái bánh mình ăn không đủ, hơn nữa về còn phải chia cho người thân bạn bè nữa chứ!

Hứa Hoan nghe được gọi là "anh Hứa" thì: “…”
“Khoan đã, trong mắt Tiền Dao hình tượng của mình là gì ấy nhỉ?!”

Vương Ngự Trù lại tiếp tục đứng bếp thêm hơn hai tiếng nữa, đến khi làm xong đơn hàng cuối cùng thì đợt nguyên liệu thứ hai Hứa Hoan chuẩn bị cũng gần cạn rồi.

“Xong xong, hôm nay bán tới đây thôi. Ai muốn ăn tiếp thì mai sáng ra thị trấn đợi tôi nhé.”

“Ơ, gì chứ? Hết sớm vậy? Cháu còn muốn gọi mấy đứa bạn đến mua nữa cơ, toàn mấy đứa mê ăn!” – cậu học sinh tên Văn Tử Diệp tiếc rẻ, thấy Vương Ngự Trù bắt đầu dọn bếp thì đành gửi tin cho bạn bảo đừng đến nữa.

“Hừ, ăn uống không tích cực là tư tưởng có vấn đề. Không kịp ăn bánh thịt ngon thế này thì cũng đáng đời mấy đứa nó.”

Văn Tử Diệp còn nhỏ tuổi, chắc mới học cấp ba – cái tuổi ăn bao nhiêu cũng không đủ, vừa thấy có đồ ăn ngon liền không chần chừ chạy đi mua liền.

Trong lúc xếp hàng, cậu còn tốt bụng thông báo cho bạn bè, vừa chụp ảnh vừa quay video, khó khăn lắm mới thuyết phục được tụi nó đến thì lại hết bánh.

“Tiếc quá đi mất…”

“Haha, không sớm đâu, giờ đã trưa rồi.” – Vương Ngự Trù cười hiền giải thích. “Bận từ sáng tới giờ, ông cũng đói rồi, phải lo bữa trưa cho ông với bạn thuê nhà nữa.”

Ông còn chỉ tay về phía Hứa Hoan đang ngồi chơi điện thoại chờ cơm bên cạnh.

Văn Tử Diệp nhanh chóng bắt được trọng điểm, ngạc nhiên hỏi:

“Cái gì? Ông còn phải nấu ăn cho chủ nhà á? Chỉ bữa trưa nay thôi hay là ngày nào cũng nấu vậy?”

“Trời đất, đúng là người thuê lý tưởng!”

Nếu cậu mà có người thuê như thế, vừa trả tiền thuê, vừa nấu cơm mỗi ngày, thì chắc đã trở thành người vui vẻ nhất thế giới mất rồi!

“Tất nhiên là ngày nào cũng nấu chứ, tiện tay thôi mà.” – Vương Ngự Trù nói, giọng không giấu được chút tự hào.
“Nếu ông không có ưu thế bao cơm ba bữa cộng trà chiều thì chưa chắc đã thuê được tầng trệt ở đây đâu! Đúng là có tay nghề nấu ăn là có thiên hạ trong tay, hahaha~”

Mấy người bạn tội nghiệp của ông, giờ chắc vẫn còn ngồi trong phòng chờ đến mòn mỏi…

Lúc này Văn Tử Diệp đã ghen tị phát chua, đúng là làm chủ nhà sướng như tiên!

Để dừng lại cơn ghen, cậu tự cấu một cái vào đùi mình, rồi bỗng nghĩ ra một hướng đi mới:

“Vậy… ông có bán món xào không? Đằng nào cũng tới rồi, cho cháu ăn trưa luôn với ạ!”

Nghe đến đây, cả Hứa Hoan lẫn Vương Ngự Trù đồng loạt nhìn về phía cái bụng hơi tròn và cái miệng còn bóng dầu của cậu ta.

Cậu này vừa mới ăn hết 3 cái bánh thịt, giờ còn muốn ăn tiếp?

Nói thật là… họ không tin nổi.

Cuối cùng, Vương Ngự Trù từ chối khéo đề nghị này – do không gian trong nhà còn hạn chế, chưa làm được món ăn tại chỗ. Mấy món xào, để sau này có điều kiện rồi tính.

Nhưng để khách không thất vọng, ông tiết lộ một tin vui, sáng mai sẽ mang 20 xửng tiểu long bao ra bán, ai muốn đổi vị thì cứ đến sớm, số lượng có hạn.

Văn Tử Diệp là số ít người biết về sự tồn tại của món tiểu long bao này.

Cậu nghe nói có người may mắn được tặng một cái, ăn xong thì kêu “meo meo” ngay tại chỗ, suýt hóa thành sinh vật lạ, khiến hàng dài phía sau được một phen hết hồn.

Lúc đó ai cũng tưởng người kia bị bệnh, ai ngờ là vì tiểu long bao ngon quá mức tưởng tượng.

“Tuyệt quá tuyệt quá! Mai nhất định cháu phải lọt top 20! Bánh thịt, tiểu long bao, cháu nhất định phải mau được hết!”

Văn Tử Diệp xách hai chiếc bánh thịt còn lại rời đi trong tâm trạng vô cùng mãn nguyện, vừa đi vừa trả lời tin nhắn của đám bạn trong nhóm chat. Ban đầu cậu định nói rõ giờ Vương Ngự Trù bắt đầu bán, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu lặng lẽ đẩy giờ muộn thêm 15 phút.

“Xin lỗi anh em, vì xác suất để tôi mua được tiểu long bao cao hơn, các anh em đành phải xếp hàng sau tôi vậy. Tin là các anh em sẽ hiểu mà… ha ha.”

Ngay cả vị khách cuối cùng cũng nhảy chân sáo rời đi, Vương Ngự Trù dọn dẹp quầy bếp gọn gàng, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Khi làm bánh thịt, ông đã để ý thấy trong đợt nguyên liệu Hứa Hoan mua lần hai, ngoài những thứ để làm bánh còn có một số thịt và rau củ đủ loại, không nhiều nhưng khá đa dạng. Ông đoán là Hứa Hoan chuẩn bị cho hai người họ ăn, hỏi lại thì đúng như vậy.

Trước khi gặp Vương Ngự Trù, Hứa Hoan không quá chú trọng đến chuyện ăn uống, cũng không kén chọn gì. Tóm lại là rất dễ nuôi.

Sau khi gặp Vương Ngự Trù thì lại càng buông thả, miễn là món ông làm thì không có gì là không ngon. Vì thế, cậu sẵn sàng chuẩn bị sẵn nhiều nguyên liệu, để Vương Ngự Trù tha hồ “bung lụa” sáng tạo món ăn.

Hứa Hoan đã nghĩ thế thì cũng làm thật. Thấy Vương Ngự Trù bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, cậu liền lên tiếng:

“Chú Vương, cháu vào xem chú nấu cơm được không?”
“Còn rau nào chưa rửa thì để cháu làm phụ giúp.”

Dạo gần đây, cậu chỉ ăn mà không làm gì, dù trước đó hai người có thỏa thuận chuyện bao cơm khi thuê nhà, nhưng Hứa Hoan vẫn cảm thấy ngại ngùng, nên muốn vào bếp phụ một tay, xem như là “vận động trước bữa ăn”.

Làm xong rồi ăn, đảm bảo ăn càng ngon!

Vương Ngự Trù thấy vậy cũng không khách sáo, gật đầu đồng ý, bảo Hứa Hoan giúp rửa rau và đập mấy quả trứng.

Đến cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của ông, Hứa Hoan còn tự tay làm một bát trứng hấp.

Hỗn hợp trứng vàng mịn đông đặc trong tô, rưới chút dầu mè lên mặt rồi rắc thêm hành lá – từ xa nhìn vào như một khối thạch, khiến người ta phát thèm.

Ăn miếng trứng hấp mềm mịn do chính tay mình làm, Hứa Hoan vừa thưởng thức vừa hí hửng nói:

“Mặc dù món bắp cải xào, tam tiên kho, sườn chua ngọt và canh bò cà chua của chú Vương đều rất ngon, nhưng ngôi vị số một hôm nay phải là món trứng hấp của cháu!”

Filter “con ruột” đúng là đi đâu cũng dùng được.

Cơm nước xong, hai người nghỉ ngơi một lát. Sau đó, Vương Ngự Trù lại tiếp tục lăn vào bếp, định nấu một nồi sữa đậu nành nhỏ, để Hứa Hoan thử vị. Nếu ngon thì sáng mai sẽ mang ra bán, cho khách đổi món.

Còn Hứa Hoan thì trở về phòng trên tầng hai, bắt đầu kiểm kê thành quả nửa ngày hôm nay.

Đầu tiên, cậu đã hiểu rõ hơn về cơ chế nhiệm vụ hàng ngày của hệ thống: không chỉ đơn giản là làm mới mỗi ngày lúc 5 giờ sáng, mà đôi khi còn ngẫu nhiên xuất hiện thêm nhiệm vụ phụ.

Ví dụ như hôm nay, sau khi dậy sớm giúp Vương Ngự Trù mua nguyên liệu, cậu đã kiếm được một ít kinh nghiệm và tiền game. Sau đó, khi vừa ngủ dậy nhận được tin nhắn của ông, hệ thống lại tiếp tục làm mới nhiệm vụ, cậu lại được nhận thưởng lần nữa.

Quan trọng là mấy nhiệm vụ khẩn cấp thế này, phần thưởng còn nhiều hơn bình thường, nên chỉ trong nửa ngày, Hứa Hoan đã kiếm được 30 điểm kinh nghiệm và 250 đồng tiền game.

Tuyệt quá tuyệt, nếu tiết kiệm thêm chút nữa thì có thể vào cửa hàng hệ thống quẹt thẻ mua sắm rồi! Rảnh rỗi không có việc, Hứa Hoan lại mở cửa hàng ra xem, và thầm ao ước mấy món đồ cực kỳ hấp dẫn:

Như tủ lạnh thần kỳ: trông bề ngoài thì như tủ thường, nhưng bên trong có không gian 500m³, thêm chức năng bảo quản thực phẩm đỉnh chóp, có nó muốn mua bao nhiêu đồ cũng được.

Hoặc ghế dựa công thái học có thể tự điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm quanh người, chống va đập, chống nhiễu, hoàn hảo cho dân văn phòng hoặc người thích sống ảo, đích thị là chuẩn mực cho cuộc sống quý tộc.

Và món cậu khao khát nhất là nút không gian cá nhân: có thể tùy ý biến hình thành nhẫn, vòng tay, túi thơm, ngọc bội. Không thể công khai sử dụng, nhưng lén dùng thì vẫn rất sướng!

Đáng tiếc, mấy món này giá đều trên trời, đối với Hứa Hoan hiện tại thì chỉ có thể ngắm từ xa, chưa biết bao giờ mới có thể sở hữu.

“Thôi thì vẫn phải tiếp tục chăm lo cho căn nhà nhỏ thân yêu này đã.”

“Cố gắng sớm ngày đón thêm khách trọ mới.”

Ngoài kinh nghiệm và tiền thưởng, hôm nay Hứa Hoan còn nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên, tên là:【Mẹ nghĩ con chưa ăn no】

Đây là một loại nước hoa mùi hương đặc biệt, vô cùng hợp với cửa hàng đồ ăn của Vương Ngự Trù.

Nước hoa thông thường thì: thanh nhã, quyến rũ, ngửi vào thấy thư thái.

Còn hàng hệ thống thì: “No rồi à? Không sao! Ngửi vài hơi là tiêu hóa hết ngay”

Hứa Hoan đọc mô tả mà cười mệt, sau đó chạy ngay xuống tặng cho Vương Ngự Trù món đạo cụ thú vị này.

Vương Ngự Trù cũng bị sốc nhẹ, trên đời lại có thứ bá đạo thế này, chẳng phải đè bẹp viên tiêu hóa truyền thống rồi sao?

“Đây đúng là bảo bối giúp tăng tiêu thụ cực kỳ tốt!”

Ông cảm ơn Hứa Hoan rối rít, rồi cẩn thận cất lọ nước hoa chưa mở ấy vào ngăn tủ.

“Phải giữ lại dùng đúng lúc, chờ sau này mở rộng quán ăn ở tầng một, tiếp đón được nhiều khách rồi mới dùng tới.”

Hứa Hoan hoàn toàn đồng ý, sự nghiệp của hai người họ vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, phải tiết kiệm và tính toán kỹ càng.

Nói xong thì mùi đậu nành nồng đậm thơm ngào ngạt tỏa khắp căn nhà.

Sữa đậu nành đã sẵn sàng.

Bình Luận (0)
Comment