Thanh niên thời nay chẳng có tí thói quen “yêu trẻ” nào cả, chỉ biết lớn tiếng cười nhạo cậu nhóc vừa không có slot cho món ăn yêu thích.
“Phụt, tuy là cậu nhóc khóc rất đau lòng, nhưng sao tôi lại buồn cười thế này nhỉ?”
“Ha ha, tôi cũng thế, tôi phải lục lại hết chuyện đau buồn nhất đời mình mới nín được cười đấy.”
“Xin lỗi nha cậu nhóc, nhưng tiểu long bao này tôi thật sự không thể nhường. Em còn nhỏ, sau này còn nhiều cơ hội để ăn món ngon thế này. Tôi thì khác, chắc chắn sẽ ngủm trước em cả chục năm, giờ ăn một bữa là ít đi một bữa rồi, hu hu!”
Người lớn tuổi hơn thì nhìn Hứa Đa Đa bằng ánh mắt đầy thương cảm, nhưng chỉ là nhìn thôi, chứ chẳng ai hành động gì, vì họ cũng thèm món đó lắm chứ…
Hứa Đa Đa sau khi khóc một hồi thì cũng ngừng lại, vừa sụt sịt vừa ngoan ngoãn xếp hàng tiếp.
Bỏ đi là không thể rồi, không có tiểu long bao thì cậu còn có thể mua bánh nhân thịt thơm phức và sữa đậu nành mà!
Tuy tiền tiêu vặt của cậu có hạn, nhưng hai ngày nay cậu là đại diện mang hy vọng của cả nhà đi mua bữa sáng, mua đủ phần cho cả gia đình chia nhau ăn, cuộc sống đúng là thơm nức mũi!
Trong tiếng cười đùa ồn ào, Vương Ngự Trù đã bắt đầu mở bán.
Những người xếp đầu hàng đều là các tiểu thương quanh đây, ông nhận ra vài người, mỉm cười chào rồi hỏi:
“Các cô chú muốn ăn gì? Hôm nay vẫn là ba món cũ nhé”
“Tôi lấy hai cái bánh với một xửng tiểu long bao, thêm một ly sữa đậu nành đá!”
“Cho tôi trước một ly sữa đậu nóng đi, lớn tuổi rồi không chịu được lạnh, rồi thêm một xửng tiểu long bao, với… với ba cái bánh thịt nữa, tôi cảm giác bụng mình nhét nổi ba cái đó!”
“Tôi lấy hai ly sữa đậu nành đá, tôi mang bình giữ nhiệt theo rồi, anh giúp tôi đổ vào đấy được không? Với lại cho tôi một xửng tiểu long bao và năm cái bánh thịt nha, đủ đồ ăn cho cả ngày rồi, haha…”
“…”
Vương Ngự Trù nhanh chóng ghi lại số lượng bánh thịt mà các khách đầu tiên gọi, trong lúc chiên bánh thì tranh thủ đóng gói tiểu long baovà sữa đậu, vừa báo giá vừa thu tiền, bận rộn nhưng hết sức vui vẻ.
Sau đó, mỗi người trong top 30 người đầu đều gọi một xửng tiểu long bao, kèm thêm bánh thịt và sữa đậu nóng hoặc lạnh, tốc độ rút ngắn hàng cũng không chậm.
Hứa Đa Đa thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên phía trước, thấy xửng tiểu long baodần dần trống không, trong lòng cũng chết lặng, âm thầm thề tối nay nhất định phải ngủ sớm, đặt báo thức cả trăm cái, ngày mai nhất định phải mua được tiểu long bao!
Đang nghĩ vậy thì cậu giật giật tai, nghe được mấy người phía sau nói chuyện:
“Á~ rõ ràng đã ngủ 10 tiếng mà sao vẫn thấy buồn ngủ thế nhỉ? Mà tụi mình không phải đã đặt đồ ngon với ông chủ rồi sao, sao còn phải xếp hàng ở đây nữa? Đợi ở Nhà Nhỏ Ngập Nắng chẳng phải thoải mái hơn à?”
“Cậu đúng là không hiểu rồi! Cậu quên tụi mình là ai hả? Sinh viên đại học đang nghỉ hè đấy! Sớm muộn gì cũng phải quay lại trường, giờ không ăn cho đã thì sau này sẽ khóc đó! Mình tính rồi, trừ khi mình ngán món bánh thịt này, còn không mình sẽ ăn nó ba bữa một ngày! Vậy nên năm cái là chưa đủ đâu… phải xếp hàng ở đây mua năm cái, rồi qua Nhà Nhỏ Ngập Nắng mua thêm năm cái nữa!”
“Ồ ồ ồ, ra vậy! Cậu suy nghĩ chu đáo thật, mình cũng làm theo!”
Sau đó, hai người còn thì thầm đoán món canh tẩm bổ sắp nhận được sẽ gồm những gì, nói đến đỏ bừng cả mặt vì phấn khích.
Mà phía trước họ, Hứa Đa Đa đã nghe đến choáng váng cả người.
Cậu còn nhỏ, chưa hiểu “canh tẩm bổ” là gì, cứ tưởng giống như “bát đại danh thực” gì đấy, chỉ biết là hai người kia đã có giao dịch riêng tư với ông chủ sau lưng các khách hàng khác, âm thầm ăn món ngon!
Rồi cậu nhóc lại để ý đến một chi tiết, đúng rồi nhỉ! Đâu phải chỉ ở đây mới có tiểu long bao! Cậu nhóc hoàn toàn có thể theo ông chủ về Nhà Nhỏ Ngập Nắng, bên đó là địa bàn của cụ cố cậu nhóc cơ mà, muốn mua một xửng tiểu long bao cũng dễ như trở bàn tay!
Nghĩ đến bản thân vài phút trước còn “oa oa” khóc lóc, Hứa Đa Đa: …Thật là tức chết đi được, khóc uổng phí hết bao nhiêu nước mắt rồi!
Chẳng bao lâu sau đã tới lượt cậu gọi món, Hứa Đa Đa nhanh nhẹn báo số lượng, trả tiền xong thì đứng bên cạnh chờ đợi.
Khi nhận được túi đồ ăn nóng hổi, cậu không buồn ăn tại chỗ, mà trực tiếp mở chế độ chạy nước rút, lao vút về nhà.
Những khách hàng còn xếp hàng nhìn theo bóng lưng cậu nhóc, mỉm cười thân thiện, vài ông bà già còn nói đầy yêu thương: “Cái thằng nhóc mập mạp mà chạy nhanh thế, mai mốt có thể làm vận động viên mang vinh quang về cho tổ quốc đó!”
Hứa Đa Đa chẳng hay biết rằng vì mình quá vội về nhà mà bị “gán” cho cái mác “yêu thể thao”.
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản: về nhà đặt đồ ăn xuống, ăn tạm một cái bánh rồi chạy ngay qua Nhà Nhỏ Ngập Nắng xếp hàng.
Hiện giờ chỗ đầu thị trấn đang đông như hội, cậu nhất định sẽ là người đến Nhà Nhỏ Ngập Nắng sớm nhất, như vậy chắc chắn sẽ mua được tiểu long bao rồi!
Ha ha, cậu đúng là đứa nhỏ thông minh lanh lợi ghê gớm~
Hứa Đa Đa bắt tay thực hiện kế hoạch, khi chạy tới Nhà Nhỏ Ngập Nắng thì thấy cụ cố Hứa đang chống cằm ngẩn người nhìn nồi nước dùng sôi sùng sục.
Cậu đảo mắt một vòng, định như thường lệ chạy tới ôm chặt chân cụ.
Nhưng vừa chạy được vài bước, Hứa Đa Đa đã có cảm giác như bị dính vào một thế giới đầy mật ngọt, dính đến mức không nhúc nhích nổi.
Không phải không khí xung quanh ngọt ngào, mà là cảm giác không thể khống chế nổi hai chân. Rõ ràng đang định chạy tới ôm cụ, mà mục tiêu lại vô thức chuyển sang cái nồi to tướng trước mặt cụ.
“Oa, thơm quá đi mất! Cụ ơi, cụ đang nấu món gì ngon vậy ạ?” - Hứa Đa Đa vừa hỏi vừa lau khóe miệng, cảm giác nước dãi sắp chảy ra rồi.
Cậu ngửi ra được mùi chính là canh gà, nhưng những nguyên liệu khác thì chịu, không đoán nổi.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Đa Đa uống không ít canh gà, chỉ mới về nghỉ hè thời gian ngắn đã uống ba lần rồi. Lúc đó cậu cũng uống vui vẻ lắm, còn nói với bà là đó là canh gà ngon nhất thế giới.
Nhưng bây giờ, hương thơm trong sân cứ thi nhau lao thẳng vào mũi, cậu không sao nói nổi lời từng nói với bà nữa.
Nói ra chẳng khác nào nói dối trắng trợn. Chỉ mới ngửi thôi, nồi canh này chưa cần nhìn mặt đã đè bẹp canh gà bà nấu rồi…
Nghe thấy giọng Hứa Đa Đa, Hứa Hoan bị giật mình, phải bình tĩnh một lúc mới lên tiếng: “Là Đa Đa à, sao lại chạy đến đây, bài tập nghỉ hè làm xong chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt Hứa Đa Đa lập tức trở nên u oán. Giữa lúc vui thế này mà lại nhắc đến chuyện cụt hứng kia? Cậu “hì hì” cười gượng, không trả lời, mà lặp lại câu hỏi ban nãy.
“À, cháu hỏi cái này hả?” – Hứa Hoan chỉ vào cái nồi đang sôi ùng ục, đáp : “Đây là canh gà ông Vương nấu trước khi đi ra ngoài, bên trong có cả hạt dẻ, táo đỏ, kỷ tử nữa đó. Thơm ngọt ghê ha? Canh này là chuẩn bị cho khách đặc biệt, không phải ai cũng có phần đâu nha…”
Nói trắng ra là không bán cho người ngoài.
Rồi cụ tận mắt thấy “hai bóng đèn” trong mắt Hứa Đa Đa từ mờ nhạt, sáng bừng rồi lại “tắt phụt” đi.
Nghe tin dữ xong, Hứa Đa Đa lập tức xị mặt, miệng hơi mở ra, phát ra tiếng “a” đầy mờ mịt.
Hứa Hoan suýt bật cười, cố nhịn nhưng không nhịn nổi, xoa đầu cậu bé rồi cười hiền: “Nhưng nếu cháu muốn nếm thử thì trưa nay ở lại ăn cơm đi. Trong nồi này ông Vương nấu phần của ông ấy với phần của cụ, cháu tuy nhỏ nhưng ăn khỏe, thêm cháu một phần cũng không sao.”
Hứa Đa Đa ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cụ, cảm giác như vừa bị “đánh úp” vậy, nhưng niềm vui cũng lập tức ùa tới. Trước món ngon, cậu chẳng nghĩ được gì khác, vội vã gật đầu lia lịa.
“Thật ạ? Vậy cháu cảm ơn cụ nhiều! Haha cháu ở lại! Cháu gọi điện báo bà cháu một tiếng đã!”
Giây phút đó, tiểu long bao hay bánh thịt thơm phức gì gì đó, đều không bằng nổi nồi canh gà hạt dẻ thơm nức kia.
Lúc này, bên ngoài cổng sắt Nhà Nhỏ Ngập Nắng lại xuất hiện thêm vài nhóm người.
Có Vương Ngự Trù vừa dọn hàng xong, có mấy khách đi theo ông vì không mua được bữa sáng, còn có cả anh rể của Hứa Hoan – Tạ Ninh cùng đến nơi.
Thấy mọi người kéo đến, Hứa Hoan nhướng mày, linh cảm sắp có chuyện vui nữa rồi.