Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 31

Trời sẩm tối, những vì sao lấp lánh đã điểm xuyết trên bầu trời đêm sâu thẳm, tiếng ve kêu kéo dài suốt cả ngày vẫn chưa dứt.

Bên lề đường có một tòa nhà nhỏ lẻ loi, cao khoảng ba tầng.

Một vòng hoa đầy màu sắc bao quanh sân thành hình vuông, lối đi rải đá cuội chia ra bốn hướng trong sân, một cây non yên tĩnh mọc ở góc sân.

Đó chính là Nhà Nhỏ Ngập Nắng.

Lúc này tầng một sáng đèn rực rỡ, khói bếp lượn lờ theo ống khói và cửa sổ nhỏ bay ra ngoài, xen lẫn mùi thơm lạ lùng khiến người ta ngửi thôi cũng đã cảm thấy đói đến khó chịu.

Cũng may là Nhà Nhỏ Ngập Nắng nằm độc lập bên ngoài làng, ngay cạnh đường cái, chứ nếu ở giữa khu dân cư thì e là chỉ mùi thơm thôi cũng đủ khiến cả đám trẻ con hàng xóm khóc ré lên vì thèm rồi.

“Chú ~ Vương ~, chú xong chưa, chú đang làm gì trong đó vậy? Thơm quá đi mất, cháu mới ăn no mà giờ lại thấy đói nữa rồi nè!” – Hứa Hoan kéo dài giọng, vừa nói vừa thò đầu vào bếp, trông hệt như một đứa nhỏ đang bị món ăn hấp dẫn đến nỗi không kiềm chế nổi.

Thôi thì chẳng dụ được trẻ con hàng xóm, cũng dụ được “đứa trẻ to xác” nhà mình rồi.

Vương Ngự Trù cũng không chắc tên nhóc này có đang giả bộ hay không, nhưng người lớn tuổi như ông vốn dĩ đã thích những người trẻ biết làm nũng như thế, nên cũng vui vẻ phối hợp diễn cùng cậu, liền nói vọng ra: “Không phải nói là tạm thời giữ bí mật sao! Không phải đợi lâu đâu, sắp xong rồi, mau ra ngoài chạy vài vòng đi, không thì lát nữa ăn không nổi đâu.”

Không nghe được câu trả lời mình mong muốn, Hứa Hoan xị mặt xuống, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời đi vòng quanh đại sảnh.

Muốn tiêu hao thể lực đúng không? Cháu đi đi đi luôn!

Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Vương Ngự Trù lại tập trung vào nồi dầu đang sôi sùng sục.

Vẫn là cái nồi ấy, nhưng món bên trong thì không còn là bánh thịt chiên thơm phức nữa.

Trong nồi lúc này là từng miếng thịt thăn to hơn lòng bàn tay người lớn, mỏng và có thể nhìn thấy cả vân thịt, sau khi được chiên trong dầu nóng, mép miếng thịt bắt đầu cong lên tạo thành hình dáng cứng cáp, mùi thơm ngào ngạt cũng từ đó mà toả ra.

Ngay bên cạnh nồi dầu là một lò tròn to không biết từ khi nào đã được lắp vào, hẳn là kiệt tác của hệ thống trò chơi, chỉ có nó mới có thể lặng lẽ mà biến đổi gian bếp trong tích tắc như thế.

Nhìn vào trong lò tròn, trên thành lò bày đầy những miếng bánh hình chữ nhật, được hơi nóng nướng đến dậy mùi thơm nức mũi. Dù không nồng như mùi thịt, nhưng cũng mang một phong vị riêng.

Bánh nướng rất nhanh đã chín, Vương Ngự Trù lập tức gắp ra, xếp từng cái lên khay sắt. Vỏ bánh trắng ngần lấm tấm các vết cháy xém màu nâu, phủ một lớp vừng trắng dày cộm, cắn vào thì giòn tan, ăn là chỉ biết im lặng thưởng thức.

Sau khi gắp bánh ra, miếng thịt thăn trong nồi cũng vừa vặn chín tới.

Vương Ngự Trù cầm lấy đôi đũa dài, chỉ thấy cổ tay khẽ lắc một vòng phía trên nồi, đũa đã gắp hết từng miếng thịt ra, không sót cái nào.

Rồi cổ tay ông nhẹ nhàng rung một cái giữa không trung, dầu thừa trên miếng thịt nhỏ tong tong trở lại nồi mà không bắn tung toé.

Hai nguyên liệu chính đã xong, ông lại nhanh tay làm thêm một phần sốt đặc chế, dùng để phết lên bánh và thịt thăn, nhằm đưa sự kết hợp này lên đến đỉnh cao.

Hứa Hoan lại kiên nhẫn chờ thêm gần mười phút, đã đi vòng trong đại sảnh ba lượt, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa bếp “kẹt” một tiếng mở ra.

Hai mắt cậu sáng rỡ, món mới mong đợi cả tối nay, cuối cùng cũng chính thức ra mắt rồi!

“Ể?” – Nhìn thấy bánh nướng và thịt thăn trên bàn, Hứa Hoan thử hỏi

 “Ờm… chú Vương, chú đang định làm bánh kẹp thịt thăn hả?”

Nếu cậu nhớ không lầm thì món này là đồ ăn mạng xã hội đang hot vài năm gần đây?

Cậu thường thấy các video ngắn quay lại cảnh mấy cô chú bán hàng ven đường, chỉ cần khách vừa mở miệng gọi phiên bản siêu cấp hoành tráng, là họ nhét đầy nhân vào chiếc bánh nhỏ đến mức cầm không nổi, rồi còn ân cần hỏi lại: “Đủ chưa con?”

Chẳng lẽ thời đại của Vương Ngự Trù đã có cách ăn này rồi? Nhưng hồi đó có nhiều gia vị đến thế không? Mấy loại thịt thăn cậu từng ăn từ nhỏ, nhất là loại đông lạnh bán sỉ cho quán ăn, toàn là thêm đầy chất phụ gia.

Đầu óc Hứa Hoan bỗng chốc rối tung lên vì hàng đống suy nghĩ.

Thế mà Vương Ngự Trù chỉ cười hì hì với cậu, rồi lôi điện thoại ra, mở một đoạn video trong mục đã lưu cho cậu xem.

“Thì ra cháu cũng biết món bánh kẹp thịt thăn này à, ta cũng thấy nó trên video, nghe nói là món đang hot đó, giới trẻ bây giờ ai cũng mê kiểu này. Ta thấy thú vị, nên cũng muốn làm thử xem sao. Này, nhìn thử xem, có giống hệt video không?”

Ông không chỉ thích tự mình sáng tạo món mới, mà đôi khi cũng thích học theo người khác, miễn là ngon, được ưa chuộng thì ông đều muốn làm thử.

Nghe vậy, Hứa Hoan cũng cúi đầu nhìn kỹ đĩa đồ ăn trên bàn, chỉ một cái liếc mắt thôi là trong lòng đã muốn phản bác ngay.

Giống y hệt chỗ nào chứ! Phải nói là gấp mấy chục lần còn đúng hơn!

Tuy hình dáng bề ngoài nhìn có vẻ na ná, nhưng mùi thơm hay cảm giác mang lại thì khác hẳn, rõ ràng ngon hơn bất kỳ cái bánh nào cậu từng ăn.

Gần trường đại học A có một phố ẩm thực, lúc món bánh kẹp này bắt đầu nổi, đã có quán bắt chước làm theo.

Hứa Hoan từng cùng bạn đến thử, mười tệ được hai bánh với hai xiên thịt thăn, muốn thêm gì thì tính tiền riêng. Cả đám chỉ gọi loại nguyên bản, rồi đứng bên quầy cúi đầu ăn.

Mới ăn nửa cái đã thấy mừng vì không bỏ thêm tiền.

Bánh thì khô cứng, thịt thì không phải thịt tươi mà là đồ đông lạnh có sẵn, ăn vào thấy tanh tanh kỳ lạ, có khi thịt còn “già đời” hơn cả họ. Cũng vì quán keo kiệt bôi ít nước sốt, nên họ mới nhận ra có mùi hư.

Không chỉ vậy, thịt còn cực kỳ ngấy mỡ, dầu rịn ra ngấm vào bánh làm nó mềm nhũn, cắn mãi không đứt.

Một lần thử nghiệm là đủ để cả đám cạch đến già, suốt học kỳ còn lại không đứa nào bén mảng đến phố ẩm thực đó nữa.

Nói thật, Hứa Hoan có chút ám ảnh với món bánh kẹp thịt thăn.

Thế nhưng giờ phút này đây, mùi thơm tỏa ra từ bàn ăn dường như đang trị liệu cho vết thương trong lòng cậu, bóng ma quá khứ dưới ánh sáng ấm áp bỗng chốc tan biến, tâm hồn non trẻ của cậu như được tái sinh.

Nhìn bộ dạng khao khát của cậu, Vương Ngự Trù biết ngay mình lại chọn đúng món rồi, đúng là món này hợp khẩu vị người trẻ.

Với tay nghề của ông, cộng thêm hiệu quả từ hệ thống game, đám trẻ con hay người già chắc cũng mê tít.

Đồ chiên cũng có thể tiến hoá thành thực phẩm xanh mà.

“Hoan Hoan à, đừng chỉ nhìn, mau lại đây thử đi. Cháu muốn kẹp mấy miếng thịt thăn? Ta gói cho.” – Vương Ngự Trù một tay cầm kẹp, một tay cầm cọ sốt, háo hức lắm rồi.

Hứa Hoan nhìn thấy miếng thịt thăn to hơn bàn tay, lại dày, còn cái bánh dài thì nếu gập đôi lại chỉ nhét vừa một miếng thịt, còn muốn kẹp hai miếng thì… e là phải há to miệng hết cỡ.

Nhưng mà giờ là buổi tối, cậu nên kiềm chế một chút.

Thế là cậu giơ hai tay làm dấu chữ “V”, hớn hở bảo: “Cháu lấy hai cái bánh với hai miếng thịt thăn nhé, cảm ơn chú Vương.”

Vương Ngự Trù cười ha ha đồng ý, chưa tới nửa phút sau đã đưa đồ ăn tới tận tay cậu.

Túi được dùng loại túi giấy chống ẩm, chống dầu, cầm đồ nóng cũng không phỏng tay, là loại ông mua sỉ trong game.

Từ ngày kiếm được tiền nhờ bán hàng và trả xong tiền thuê tháng này, Vương Ngự Trù cơ bản đã đạt đến cảnh giới tự do tài chính. Ông chẳng có gì muốn mua ngoài ít đồ sinh hoạt với quần áo, còn lại toàn đổi thành tiền game, tối đến rảnh rỗi thì lên cửa hàng game dạo như mua hàng trên mạng vậy, mua đủ thứ đồ lặt vặt hữu dụng cho quầy hàng.

Ví dụ như bao bì đóng gói, ông mua không dưới năm loại khác nhau: để đựng bánh chiên, để đựng bánh bao, đựng sữa đậu,… mỗi loại đều có kiểu riêng và chất lượng xịn sò. Có khách còn đùa rằng túi mang về còn được người nhà giữ lại để tận dụng, chẳng ai nỡ vứt đi.

Với mức độ yêu thích quầy ăn sáng của Vương Ngự Trù như hiện nay, không chừng có ngày nhà ai cũng đầy ắp các hộp đựng, túi giấy từ quầy của ông.

Lúc nghe được mấy lời này, Hứa Hoan còn cười lăn ra ấy chứ.

Cho đến khi cậu thấy cả ông bà nội mình cũng có mấy chiếc túi giống y chang.

Hứa Hoan: “……” Chậc, độ phủ sóng của túi đựng đồ này đúng là mạnh thật!

Nhìn hai cái bánh kẹp thơm nức trước mặt, Hứa Hoan bỗng nhớ ra chuyện quan trọng chưa nói, chuyện đặt tên quán.

“Chú ơi, không phải mai là bắt đầu bán ba bữa mỗi ngày rồi à, xe đẩy cũng thu lại rồi, không thể cứ gọi là quầy mãi được đúng không?” – Cậu nói.

“À đúng ha, chú bận đến quên mất.” – Vương Ngự Trù vỗ đầu, không vội ăn nữa mà nhíu mày bắt đầu suy nghĩ.

Hồi xưa khi được mời vào làm trong Ngự Thiện Phòng, ông từng làm ở không ít tửu lâu, từ Hội Tân Lâu, Nghênh Khách Lai, cho đến “Hoa Gian Phú”, “Bao Nguyệt Trai”… tên nào tên nấy đều rất có ý nghĩa và thi vị.

Nhưng tiệm nhỏ hiện tại của ông chỉ có một tầng, dù diện tích có thể mở rộng, số tầng vẫn cố định, dùng những cái tên như lâu, đường, các, phòng… có vẻ không hợp, cứ như đang khoác lác vậy.

Dù ông có tay nghề vượt xa các nhà hàng lớn, nhưng cái tên nếu không hợp thì vẫn thấy sai sai.

Nghĩ tới nghĩ lui, thái độ ông thay đổi: với tay nghề của mình, sao lại không dám dùng tên lớn? Ai cười ông thì… thì ông sẽ kẹp cho họ miếng thịt nhỏ nhất!

Giờ thì nảy sinh vấn đề mới, nhiều cái tên hay thế, chọn cái nào đây?

Ông suy nghĩ mãi vẫn chưa chọn được, bèn vứt cho Hứa Hoan, người đang ăn đến mức mép dính đầy nước sốt mà chẳng hay.

Nghe thấy Vương Ngự Trù gọi, Hứa Hoan mơ màng ngẩng đầu, vừa nhét nốt miếng thịt vào miệng vừa nhồm nhoàm nhai.

Khi hiểu rõ khó khăn của ông, cậu cũng suy nghĩ nghiêm túc, rồi cảm thấy những cái tên kia đều không xứng với tay nghề của ông Vương.

“Cháu thấy mấy cái tên đó không đủ tầm với thân phận Ngự Trù của chú, hay mình chơi lớn luôn, đặt tên là Ngự Thiện Phòng đi!” – Cậu đề xuất.

Vừa nói xong, càng nghĩ càng thấy đúng, Hứa Hoan gật đầu lia lịa.

Vương Ngự Trù vừa nghe ba chữ Ngự Thiện Phòng thì mắt lập tức sáng rỡ, gật đầu liên tục: “Được được được, cái tên này hay đấy! Ta là Ngự Trù, đương nhiên nên ở trong Ngự Thiện Phòng rồi! Khách tới quán ta chẳng phải cũng là đến ăn ngự thiện sao! Ta đi đặt bảng hiệu ngay!”

Nói xong liền bỏ luôn phần bánh chưa ăn, hớn hở chạy đi lo chuyện đặt bảng hiệu.

Chỉ để lại Hứa Hoan đơ mặt tại chỗ, khoan đã, trong game có dịch vụ khắc bảng hiệu nữa à?

Chính cậu là người được hệ thống trò chơi liên kết, mà cư nhiên lại không biết bằng ông chú thuê nhà, vậy là sao trời?!

Bình Luận (0)
Comment