Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 42

Chín giờ sáng tại ga Đông thành phố A, dòng người chen chúc đông đúc, chật như nêm.

Như mong muốn của Hứa Hoan, ba người bạn cùng phòng đại học của cậu đã đợi sẵn ở cổng ga từ sớm.

Ba chàng trai trẻ với phong cách khác nhau, người cao nhất là Đường Lâm. Cậu ta có một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn qua tưởng chừng rất khó gần, nhưng chỉ những ai thân thiết mới biết được tính cách thật sự của cậu ấy là ngoài lạnh trong nóng. Suốt bốn năm đại học, hầu hết chuyện lớn chuyện nhỏ trong ký túc xá đều do Đường Lâm lo liệu, lại còn rất hưởng thụ chuyện đó, nên bị ba người còn lại đùa là “mẹ đảm trong hình hài nam giới”.

Nguyên Nhược thì có gương mặt bầu bĩnh như búp bê, trông rất trẻ trung, đến mức nếu giờ bước vào khuôn viên đại học, chắc chắn sẽ bị nhận nhầm là sinh viên năm nhất.

Trái ngược với Đường Lâm vốn ít cười, Nguyên Nhược là người cực kỳ hay cười. Cậu cười khi nói chuyện, cười lúc làm việc học tập, thậm chí ngồi không ngẩn người cũng hay mỉm cười ngốc nghếch, phải nói là tận dụng triệt để hai má lúm đồng tiền trên mặt.

Nếu ở thời điểm bình thường, vóc dáng của hai người này cũng có thể gọi là mặc đồ thì gầy, cởi ra thì săn chắc. Nhưng đứng cạnh Kỷ Sâm Trạch, họ lập tức bị lu mờ hoàn toàn, trông như que củi vậy.

Thời gian chờ đợi khá nhàm chán, Nguyên Nhược nhìn ngang ngó dọc một hồi, ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi vào người Kỷ Sâm Trạch, cuối cùng không nhịn được nữa, đưa ngón tay ra chọc chọc vào bắp tay của cậu, vừa chọc vừa tràn đầy ngưỡng mộ mà nói:

 “Lão Kỷ, cơ bắp của cậu rốt cuộc là luyện kiểu gì vậy? Cảm giác mấy tháng trước còn chưa đến mức này mà, mới không gặp bao lâu, cậu lại lên cơ thêm một vòng nữa rồi đấy…”

Nhìn qua mà phát hoảng, có cảm giác chỉ một cú đấm là đủ tiễn cả Đường Lâm lẫn cậu ta bay xa.

 “Tớ cũng không rõ nữa, cứ luyện rồi nó thành như vậy thôi.” - Kỷ Sâm Trạch nhún vai đầy nghi hoặc, rồi kể lại lịch trình rèn luyện mỗi ngày của mình.

 “Sáng ngủ dậy luyện một tiếng để tỉnh táo đầu óc, sau đó tắm cái rồi vào viết lách, ít nhất có thể tập trung viết liên tục ba tiếng. Trưa ăn cơm, nghỉ trưa, dậy tập cardio thêm một tiếng nữa, rồi tiếp tục viết. Ban ngày tôi viết được khoảng 15 đến 20 nghìn chữ. Tối chạy bộ, về luyện tạ, trước khi ngủ lại viết thêm 5 đến 10 nghìn chữ nữa.”

Nghe xong, miệng Nguyên Nhược há hốc, mắt tròn xoe, ngay cả Đường Lâm cũng nhìn Kỷ Sâm Trạch với ánh mắt kính nể,  đúng là người tàn nhẫn thật sự.

Chắc là thể chất tiên thiên chuyên dành cho tập gym rồi. Một lúc sau, Nguyên Nhược run run giơ ngón cái:

 “Cậu đúng là tác giả mạng yêu tập gym nhất tôi từng biết đấy…”

Trước đây, ấn tượng của cậu về tác giả mạng chỉ là kiểu ôm máy tính gõ chữ cả ngày, khi bí ý tưởng thì có khi một ngày chỉ gõ được dăm ba trăm từ.

Cho đến khi có một vua cày chữ như Kỷ Sâm Trạch xuất hiện bên cạnh, ai mà ngờ có người viết 2-3 vạn chữ mỗi ngày mà còn không lơ là rèn luyện thể chất, lại có thể luyện cơ bắp đến mức thành cái tủ lạnh hai cánh như này chứ.

Nhìn bắp tay cuồn cuộn, lại nhìn phần cơ bụng và đường cơ hông lấp ló dưới lớp áo thun kia, chậc chậc, đúng là tiện nghi cho bạn gái của lão Kỷ - Hứa Tinh Nguyệt rồi.

Ba người tiếp tục vây quanh chuyện cơ bắp của Kỷ Sâm Trạch nói thêm một hồi, phát hiện mới qua được vài phút. Nguyên Nhược thở dài một hơi “haizz~”, người thì đổ gục lên lan can.

 “Sao Hoan Hoan còn chưa đến nữa vậy, xe khách gì chạy chậm quá trời luôn, biết vậy tụi mình đợi trong xe cho rồi. Ừm, lát nữa cậu ấy đến phải khuyên cậu ấy mua cái xe đi thôi, vậy muốn đi chơi với tụi mình cũng tiện hơn.”

Nhà Đường Lâm và Nguyên Nhược đều làm kinh doanh, Kỷ Sâm Trạch những năm qua nhờ viết tiểu thuyết mạng cũng kiếm được không ít tiền, chỉ có Hứa Hoan là sống kiểu thong thả, luôn giữ triết lý biết đủ thì vui, không quá mặn mà với chuyện kiếm tiền, nhưng đến kỳ đi làm thêm hay thực tập thì vẫn rất tích cực.

Tóm lại, ba người họ đều không thiếu tiền, chiếc xe hôm nay đến đón Hứa Hoan là của Đường Lâm.

Bốn người cũng đã lâu không tụ tập nên lần này vô cùng háo hức, sáng sớm đã rủ nhau tới ga đợi Hứa Hoan.

Ban đầu đúng là định ngồi đợi trong xe, gần đến giờ mới ra ngoài đứng.

Nhưng chính là Nguyên Nhược, cái cậu ngốc nghếch này cứ nói là đứng chờ ngoài cửa sẽ thể hiện tình bạn hơn, đến lúc lỡ miệng tiết lộ cho Hứa Hoan biết, đảm bảo sẽ khiến cậu ấy xúc động rơi nước mắt luôn.

Kết quả, người đầu tiên thấy chán cũng là cậu ta, nói xong rồi lại tự đổi ý cực nhanh:

 “Thôi, đợi rồi thì đợi luôn, quay lại cũng chẳng đáng.”

Đường Lâm và Kỷ Sâm Trạch: “……” 

Tốt xấu gì cũng để cậu nói hết rồi, tụi tôi còn nói được gì? Im lặng thêm một lúc, lần này đến lượt Đường Lâm lên tiếng:

“Không biết Hoan Hoan ở quê có quen không nữa? Cậu ấy còn cho thuê nhà rồi làm luôn ông chủ nhà, hy vọng đây sẽ là một kế sinh nhai lâu dài.”

 “Ớ, Đường Lâm cậu không biết à? Giờ Hoan Hoan sống sướng lắm!” - Nhắc tới chuyện này, Nguyên Nhược hưng phấn hẳn lên, vội vàng kể tin tức mình biết cho hai người kia.

 “Người thuê nhà của cậu ấy là một đầu bếp, tay nghề siêu đỉnh! Tớ từng xem một streamer game phát đoạn ghi hình, hình như là anh rể của Hoan Hoan, trước khi chơi game có làm một đoạn mukbang, món ăn là do người thuê nhà kia làm, một phần trong set cơm cữ thôi, mà ăn đến mức đầu chẳng thèm ngẩng lên. Cái kiểu say mê đồ ăn đó, không giả được đâu!”

 “Chưa hết đâu! Ban đầu người thuê đó còn bày sạp bán đồ ăn sáng ở bến xe khách thị trấn của họ cơ, món chủ lực là bánh nhân thịt thơm phức, ai ăn rồi cũng khen ngon, có cả đống người quay video đăng lên mạng, tớ còn hay thấy trên điện thoại giữa đêm khuya, thèm muốn phát điên!”

 “Quan trọng nhất là: Hoan Hoan cho thuê nhà mà người ta bao luôn ba bữa một ngày! Trời ơi nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi, đổi là tớ chắc nằm mơ cũng phải cười.”

 “Ơ? Hai cậu sao mặt kỳ vậy, chẳng lẽ không biết chuyện này à? Tớ hay trò chuyện với Hoan Hoan lắm đó, chuyện của cậu ấy tớ rõ như lòng bàn tay. Còn biết hôm nay cậu ấy mang lên cho tụi mình là bánh nhân thịt thơm phức đã thành hàng giới hạn nữa kìa.”

Vừa nói vừa nhìn Đường Lâm và Kỷ Sâm Trạch bằng ánh mắt chê bai, một đứa nghiện việc, một đứa cắm đầu gõ chữ, nhìn xem tớ vẫn còn được ở nhà ăn chơi sung sướng rảnh rỗi biết bao!

Hai người bị Nguyên Nhược oán trách như vậy cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Quả thật họ ít khi nhắn tin trong nhóm, chỉ khi nào có chuyện quan trọng mới nhắn riêng với Hứa Hoan, thế nên bỏ lỡ không ít tin tức rồi?

Có vẻ sau này phải cố dành thêm thời gian để trò chuyện với bạn bè nhiều hơn, nếu không thì sớm muộn gì cũng thành người xa lạ mất.

Nguyên Nhược như tìm được chủ đề nói chuyện yêu thích nhất, bắt đầu điên cuồng quảng bá đồ ăn của Vương Ngự Trù cho hai người còn lại, nói đến độ họ hết ngẩn ra rồi lại ngẩn ra tiếp.

Cuối cùng, Kỷ Sâm Trạch cũng không nhịn được hỏi:

 “Nguyên Nhược, cậu kể chi tiết thế, không phải đã lén tụi tớ tới quê Hoan Hoan ăn thử món Vương Ngự Trù làm rồi đấy chứ?”

Đường Lâm lặng lẽ gật đầu, đúng là có nghi ngờ đó thật, Nguyên Nhược nói kỹ quá sức tưởng tượng.

Nguyên Nhược tròn mắt, liên tục lắc đầu:

 “Không có không có, tớ vẫn chưa đi đâu! Muốn đi lắm mà đợt trước phải đưa mẹ đi du lịch, mới về hôm kia thôi, có muốn đi ăn cũng chưa kịp. Hehe, hai cậu thấy sao, tụi mình kết thúc buổi họp lớp này rồi cùng Hoan Hoan về quê chơi vài hôm, tiện thể nếm thử đồ ăn của Vương Ngự Trù nha?”

Hai người nghe vậy cũng cực kỳ dao động, Đường Lâm bắt đầu suy nghĩ xem có thể xin nghỉ làm mấy ngày không. Nếu mang được ít đồ ăn ngon về, với tính mê ẩm thực của ba cậu, chắc… sẽ đồng ý thôi?

Kỷ Sâm Trạch thì tính nhẩm lại xem mình còn bao nhiêu bản nháp. Nhờ sức viết mạnh mẽ và tốc độ thần sầu, giờ cậu đang có 200.000 chữ dự trữ, mỗi ngày update 20.000 chữ thì cũng gánh được mười ngày cơ mà.

Huống hồ, dù có về quê với Hoan Hoan thì vẫn tranh thủ được thời gian rảnh để gõ chữ tiếp, đâu có sợ bị “trắng tay”.

Dự trữ trong tay, thiên hạ trong túi.

Ừm, nếu đi thì có thể dắt theo bạn gái Hứa Tinh Nguyệt nữa, ai cũng là bạn thân từ thời đại học, lúc đó tụi họ cũng hay đi chơi cùng nhau mà.

Nghĩ tới cảnh Tiểu Nguyệt ăn đồ ngon, hai má phồng phồng, Kỷ Sâm Trạch không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào.

Vừa hay bị Nguyên Nhược và Đường Lâm bắt gặp, cả hai đều hiểu ý nụ cười đó:
 “…”

Aiss, cẩu độc thân ăn cẩu lương, ăn hoài không chán là có thật…

Chắc vì chủ đề quá hấp dẫn, ba người nói chuyện đến quên cả Hứa Hoan. Mãi đến khi cậu kéo vali to tướng từ cửa ra, vừa thấy đã bắt gặp cảnh ba người đang nói cười rôm rả, Nguyên Nhược còn vung tay múa chân đầy phấn khích.

Cậu trực tiếp kéo vali tới sau lưng bọn họ, cất tiếng gọi to:

 “Lão Đường, lão Kỷ, Tiểu Nhược, ba người đang nói gì vậy? Tôi xuống xe rồi, nhắn trong nhóm cũng chẳng ai trả lời.”

Ngữ khí còn mang theo chút u oán, nói là đón tiếp nhiệt tình đâu rồi?

“A! Hoan Hoan cậu làm tôi hết hồn!” - Nguyên Nhược bị Hứa Hoan bất ngờ xuất hiện làm cho giật bắn, hét lên rồi vội vã đập ngực tự trấn an.

Ba người thấy Hứa Hoan đến đều lộ vẻ chột dạ, chủ động kể ra nội dung vừa bàn luận, kể xong còn nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy mong đợi như muốn hỏi:

“Được không? Được không? Tụi tôi có thể về quê cùng cậu không?”

Hứa Hoan bật cười, không chút do dự gật đầu đồng ý:

“Đương nhiên là được rồi, hoan nghênh mọi người về quê tôi chơi. Có điều… công việc của ba người không sao chứ?”

Nhìn khí thế là biết ba người này định theo cậu về ngay rồi.

Ba người đều nói không sao, họ sẽ sắp xếp ổn thỏa trước khi đi.

Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình và công việc của họ, Hứa Hoan cũng không hỏi thêm, chuyển chủ đề:

 “Trưa nay ăn gì?”

 “Lẩu?”

 “Nướng?”

 “Nhật hay Hàn?”

 “…”

Ba người cho ra bốn phương án.

Cuối cùng, cả nhóm chọn nhà hàng buffet hải sản cao cấp ở trung tâm thành phố, 888/người, thích ăn gì thì gọi, khỏi bàn nhiều nữa.

Sau khi đưa Hứa Hoan về cất hành lý, bốn người lập tức xuất phát.

Trên đường đi, Nguyên Nhược vẫn còn tiếc nuối:

 “Aiss, sao lại quyết định ăn buffet thế chứ… lúc bàn quên mất là Hoan Hoan có mang bánh thịt thơm phức tự làm lên cho tụi mình rồi, nếu chọn quán khác biết đâu còn nhờ bếp hâm lại được, thế là có thêm món ngon.”

Hứa Hoan đưa tay xoa đầu cậu:

 “Không sao, ăn trễ chút cũng được, tôi đã hút chân không cả rồi, cậu mang về nhà ăn từ từ. Với lại, mấy hôm nữa chẳng phải cả đám sẽ cùng tôi về quê sao? Đến lúc đó sợ là cậu ăn không xuể đấy.”

Nghe Hứa Hoan vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng, ba người càng thêm mong chờ chuyến về quê sắp tới.

Bình Luận (0)
Comment