Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 81

Sau khi chuyển sang chế độ tăng tốc, hiệu quả mở hộp của Kim Đan rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề khác: số lượng đồ mở ra quá nhiều, dù cho mỗi người cầm hai món đi chăng nữa, vẫn có lúc không cầm hết được.

Đặc biệt là hai người fan đang ôm chiếc chân giò heo om và thịt bò luộc kia. Họ suýt chút nữa đã phải dùng mắt để thở thay mũi rồi. Qua lớp màng mỏng nhưng được bịt kín rất chặt, họ dường như đã ngửi thấy mùi hương say đắm lòng người của chúng.

Giá mà biết chỉ nhìn bao bì thôi đã thèm thuồng như vậy, họ đã nói gì cũng phải nhảy lên giành lấy hai món ăn lớn này đầu tiên rồi. Quá hành hạ mà QAQ.

Cả gia đình ba người của họ cộng thêm năm fan, tổng cộng là bảy người rưỡi lận!

"Cứ thế này không được rồi. Em nhớ trong cốp xe của nhà mình có một cái xe đẩy nhỏ để đựng hàng. Em đi lấy đây nhé, như vậy cũng tiện sắp xếp." - Đổng Lan nghĩ một lát rồi nói.

Trong lòng còn cảm thấy may mắn. May mà bình thường cô thích mua sắm. Loại xe đẩy nhỏ mà cô nói, cô có tận ba cái giống hệt nhau: một cái ở nhà, một cái ở cốp xe và một cái để dự phòng. Hai cái đầu hỏng thì có thể thay thế ngay lập tức.

"Thế thì tốt quá rồi, vợ mau đi lấy đi." Kim Đan nói xong, quay đầu nhìn gói quà mới mở được một nửa. Anh ta thầm nghĩ, mở hộp quà bí ẩn cũng là một việc tốn sức đấy. Đây chắc là hộp quà bí ẩn có nội dung phong phú nhất mà anh ta từng mở.

Không đúng, trước đây anh ta chưa từng mở hộp quà bí ẩn. Đây là lần đầu tiên. Mà nói chứ đúng là nghiện thật...

Đổng Lan chất hết những thứ trong tay lên người Kim Đan rồi chạy nhanh ra ngoài. Mọi người đợi không lâu, lại thấy cô nhanh chóng chạy về, phía sau là một chiếc xe đẩy nhỏ, loại có thể gấp lại, nhìn là biết có thể chứa được khá nhiều đồ.

Sau đó vài người trong nhóm Kim Đan phụ trách lấy các món đồ từ trong thùng, những người khác phụ trách đặt những món đồ đã được lấy ra rồi sắp xếp vào xe đẩy. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đẩy đã được nhét đầy ắp.

Trong chốc lát khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng những người xem xung quanh âm ỉ. Hèn chi người ta có thể trúng giải. Cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị. Xem họ chuẩn bị đầy đủ đến thế nào kìa, ngay cả xe đẩy đựng đồ cũng có, không phải lo lắng về việc mang đi nhiều giải thưởng như vậy.

Tóm lại, ghen tị đến phát điên.

Kim Đan không biết mình đã lặp lại động tác lấy đồ vật nhỏ từ trong thùng giấy lớn bao nhiêu lần. Đến cuối cùng, cả người gần như tê liệt, cuối cùng cũng moi được chiếc hộp dưới đáy thùng, cũng là chiếc hộp lớn nhất.

Sự xuất hiện của giải thưởng bí ẩn trong truyền thuyết đã khiến tâm trạng có chút uể oải của những người xem xung quanh trở nên sôi sục trở lại. Đôi mắt họ tròn xoe như đèn lồng, nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay Kim Đan với ánh mắt rực lửa.

Kim Đan ôm chiếc hộp lớn, quay đầu nhìn về phía Hứa Hoan, hỏi: "Chủ nhà Hoan Hoan, cái thứ trong tay tôi đây có phải là món giải thưởng lớn nhất mà mọi người đã nói không?"

Không biết từ lúc nào, cách anh ta gọi Hứa Hoan cũng hòa chung với đám đông thành "Chủ nhà Hoan Hoan".

Hứa Hoan đang xem náo nhiệt rất hăng say, đột nhiên bị réo tên, phải mất vài giây mới phản ứng lại. Cậu gật đầu, cười bí ẩn nói: 

"Đúng vậy, bên trong chắc chắn là thứ mà mọi người sẽ không thể ngờ tới."

Bên trong hộp là một chiếc mũ bảo hiểm chơi game thực tế ảo, đó là một món đồ tốt mà năm người họ đã góp vốn (đương nhiên Hứa Hoan góp phần lớn nhất) để mua.

So với buồng chơi game vốn tương thích với tất cả các trò chơi, phạm vi sử dụng của mũ bảo hiểm chơi game lại bị hạn chế. Chỉ có những trò chơi phổ biến nhất mới sản xuất mũ bảo hiểm chơi game chuyên dụng. Sau khi liên kết mũ bảo hiểm với một trò chơi, người sở hữu chỉ có thể cấp quyền cho thêm hai tài khoản nữa, chứ không phải một cái mũ bảo hiểm có thể cho tất cả mọi người sử dụng.

Ở thế giới tương lai, loại mũ bảo hiểm chơi game này mới là lựa chọn hàng đầu của mọi người. Chỉ cần là gia đình có chút tiền dư, họ sẽ cắn răng mua vài cái, cả nhà cùng chơi, hoặc trao đổi để chơi vài trò chơi phổ biến. Buồng chơi game đối với gia đình bình thường mà nói thì vẫn quá đắt đỏ.

Hứa Hoan và mọi người đã chọn một trò chơi tiên hiệp có độ phổ biến cao nhất trong thế giới tương lai. Chỉ có trò chơi này mới phù hợp với phong cách tổng thể của đất nước Trung Hoa. Nó gần như được thiết kế riêng cho người dân Trung Hoa.

Tuy nhiên, vì hiện tại chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm chơi game duy nhất, và trong thời gian ngắn không thể đảm bảo cho phần lớn mọi người đều có được, Hứa Hoan và vài người đã bàn bạc với nhau và đưa ra một cài đặt bổ sung, tạm thời để chiếc mũ bảo hiểm chơi game xuất hiện với vai trò là "Thiết bị mô phỏng giấc mơ".

Người sử dụng đeo mũ bảo hiểm vào và đi vào giấc ngủ, họ có thể tự do hành động trong thế giới game. Nhưng nếu họ tỉnh dậy, mọi thứ trong game sẽ bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, làm mờ đi ký ức khiến họ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Khi có nhiều người sở hữu cùng loại mũ bảo hiểm này hơn, giới hạn này mới dần dần được gỡ bỏ.

Đến lúc đó, đối với những người chơi lần đầu tiên tiếp xúc với game thực tế ảo, vốn đang rất hào hứng, thì chân tướng có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.

Vì thế, khi Kim Đan mở hộp, lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm màu đen trông bình thường, anh ta hoàn toàn tràn ngập dấu hỏi.

Hả, hả, hả? Giải thưởng bí ẩn sao lại là một chiếc mũ bảo hiểm trông bình thường vậy?

Thấy vậy, Hứa Hoan vội vàng bước tới giới thiệu "thân phận" và cách sử dụng của chiếc mũ bảo hiểm.

Tên của nó không phải là "mũ bảo hiểm chơi game thực tế ảo", mà là "thiết bị mô phỏng giấc mơ".

"Mặc dù giấc mơ được mô phỏng là cố định, nhưng nội dung bên trong vô cùng phong phú và liên tục, đủ để người sử dụng trải nghiệm vài năm." 

Hứa Hoan cười giải thích, nhìn sang Đổng Lan và Kim Giai Hội bên cạnh Kim Đan, rồi nói thêm: 

"Chiếc mũ bảo hiểm này còn có thể cho ba người dùng chung. Nhưng trẻ em dưới 12 tuổi không thể sử dụng. Nội dung trải nghiệm của độ tuổi 12-16 cũng sẽ có sự khác biệt, và sự khác biệt này sẽ được thay thế bằng phiên bản bình thường sau khi đủ 16 tuổi. Tôi nói trước để mọi người nắm rõ."

"A, cao cấp như vậy sao?" 

nguKim Đan hơi mở to mắt. Vì lúc này không tiện trải nghiệm, anh ta vẫn chưa nhận ra chiếc mũ bảo hiểm trong tay có thể mang lại cú sốc lớn đến thế nào đối với tam quan của mình.

Nhưng điều đó không ngăn cản anh ta gửi lời cảm ơn chân thành đến Hứa Hoan và Vương ngự trù. Chính vì sự hào phóng của họ, anh ta mới may mắn nhận được nhiều giải thưởng đến vậy. Đồ ăn, đồ uống, đồ dùng, đồ chơi, thậm chí còn có cả túi ngâm chân đủ dùng 30 ngày. Tất cả những giải thưởng này cả gia đình anh ta đều có thể sử dụng được. Trong một thời gian dài sắp tới, họ không cần phải mua sắm những vật phẩm này nữa.

Hơn nữa, anh ta cũng khá hứng thú với chiếc mũ bảo hiểm kia. Anh ta dự định sau khi về nhà sẽ nằm xuống ngay tại chỗ, đeo mũ vào để xem rốt cuộc bên trong có gì.

Còn các fan của Kim Đan thì không hẹn mà cùng lấy tay che chặt miệng, sợ rằng không che kịp sẽ nói ra những lời không phù hợp lúc này.

Bánh hoa nhỏ vừa nãy họ còn có thể dày mặt xin ăn ké. Nhưng bây giờ, thiết bị mô phỏng giấc mơ này chỉ có ba suất ít ỏi, hơn nữa còn liên kết sau khi được cấp quyền. Người trong nhà của streamer e rằng còn chẳng đủ chia. Mặc dù trong lòng họ kích động đến mức kêu meo meo nhưng cũng không thể xía vào được.

So với họ đang cố nhịn sự bốc đồng đến mức không biết để chân tay ở đâu thì những người khác lại thoải mái hơn rất nhiều.

"Thiết bị mô phỏng giấc mơ? Lại là một công nghệ hiện đại chưa từng nghe thấy. Chủ nhà Hoan Hoan, cậu có biết nó mô phỏng giấc mơ cụ thể như thế nào không?"

"Cái mũ bảo hiểm này nhìn còn to hơn cả mũ bảo hiểm xe máy. Đeo vào ngủ có thật sự sẽ không bị vẹo cổ dẫn đến đau vai gáy không? Hơn nữa, sau khi đeo vào e rằng cả người đều không tiện hoạt động nữa, đừng để đến lúc giấc mơ chưa kéo dài bao lâu, ngày hôm sau tỉnh dậy lại đau nhức toàn thân."

"Anh thật sự to gan! Hãy tự hỏi Nhà Nhỏ Ngập Nắng đã bao giờ cung cấp thứ gì không tốt chưa? Không phải đều là những bảo bối tiện lợi, hữu dụng và mang lại bất ngờ vô hạn sao! Tôi tin tưởng chủ nhà Hoan Hoan và mọi người. Vì họ đã tặng chiếc mũ bảo hiểm này đi, chắc chắn có thể đảm bảo người sử dụng sẽ có một trải nghiệm tuyệt vời. Haiz, hai chữ ghen tị tôi đã nói chán rồi!"

"Những người yêu thích tiểu thuyết mạng phát điên lên vì vui sướng! Nếu không phải chủ nhà Hoan Hoan nói đây là thiết bị mô phỏng giấc mơ, tôi đã nghi ngờ đây là mũ bảo hiểm chơi game thực tế ảo hiện thực hóa rồi. Ngoại hình của nó thật sự hoàn toàn phù hợp với trí tưởng tượng của tôi về mũ bảo hiểm thực tế ảo, quá tinh xảo, quá hoàn hảo! Lại một lần nữa ghen tị với streamer đã trúng giải đặc biệt này!"

Hứa Hoan đứng một bên nghe mà đổ mồ hôi hột. Quả nhiên không thể xem thường sự mở rộng của trí tưởng tượng của người dân trái đất. Mới thảo luận được bao lâu mà đã gần chạm đến sự thật rồi. Thế là cậu vội vàng tiến lên một bước, cắt ngang câu chuyện, trả lời vài câu hỏi mà mọi người đều tò mò rồi ngầm dùng ánh mắt điên cuồng ra hiệu với Kim Đan.

Gói quà lớn đã mở xong rồi, cũng đến giờ ăn rồi, các người không định đi vào chủ đề chính sao? Đã nói là dẫn fan đến ăn cơm mà, sao lại lạc đề lâu thế hả!

Có lẽ sự mong chờ của Hứa Hoan thật sự có tác dụng. Chỉ nghe bụng Kim Đan "ọt ọt" kêu vài tiếng. Anh ta sờ bụng, cũng không thấy ngượng, vui vẻ lấp l**m: 

"Hê hê, làm việc tốn sức nãy giờ, bánh hoa nhỏ ăn lúc nãy đã tiêu hóa hết rồi~ Vừa rồi mải mê mở quà nên không để ý. Ông chủ đã chuẩn bị xong món ăn chưa vậy, mùi bay trong không khí nghe thơm quá!"

Nói xong, anh ta còn vươn cổ nhìn vào trong cửa, định xem trước có những món ăn gì trong quán.

Tiếc là không nhìn thấy gì cả. Khách quen đều biết, các món ăn trong Ngự Thiện Phòng đều là sau khi đặt món mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của chúng.

Bị Kim Đan nói vậy, những người vây quanh trong sân cuối cùng cũng bừng tỉnh. Oa, họ không phải đến Nhà Nhỏ Ngập Nắng để ăn cơm/tập thể dục/làm đẹp/khám bệnh sao? Sao vừa thấy người trúng giải cuối cùng xuất hiện, tâm hồn họ đã bị cuốn hút hoàn toàn rồi?

Khụ khụ, dù sao thì việc mở hộp này xem một lần là hết. Hơn nữa, gần như tất cả mọi người đều đã bị thu hút đến đây rồi. Chỉ có vài người có ý chí kiên định mới có thể chống lại sự cám dỗ và đi đến đích đến thật sự của mình. Tóm lại, số người xếp hàng ở mỗi cửa hàng hiện tại không nhiều. Bây giờ bắt đầu xếp hàng vẫn còn kịp. Họ không bị thiệt, không thiệt.

Xem náo nhiệt xong, đám đông tản ra như chim thú. Một nửa số người lao về phía quầy của Ngự Thiện Phòng, kiểm tra tiến độ lấy số, gọi số. Nửa còn lại thì tản ra đi lên tầng hai, ba, bốn, làm những việc cần làm.

Nhóm của Kim Đan dọn dẹp những bao bì lộn xộn trên mặt đất, theo chỉ dẫn của Hứa Hoan đặt thùng giấy rỗng vào phòng chứa đồ rồi cẩn thận "giấu" cả xe đẩy đầy các món quà bảo bối lên xe. Sau khi quay lại sân, máy lấy số vừa hay gọi đến số của họ.

"Ha ha, xem ra vận may của chúng ta hôm nay thật sự không tồi. Mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió!" 

Kim Đan cười lớn hai tiếng, một tay ôm con gái đang lim dim buồn ngủ, một tay giơ gậy chụp ảnh tự sướng, ngẩng cao đầu bước vào phòng riêng vừa được mở ra gần đây của Ngự Thiện Phòng.

Ai bảo họ đông người chứ. Phòng lớn nhất cũng chỉ có sáu chỗ. Phòng riêng đủ cho mười người cũng vừa hay xuất hiện.

Cả nhóm ngồi xuống, háo hức chuẩn bị gọi món.

Nhân viên phục vụ (phiên bản robot mô phỏng) đưa ra thực đơn điện tử, nhẹ nhàng giải thích cách thao tác, cuối cùng còn nhắc nhở: "Hôm nay ông chủ của chúng tôi đã thay đổi các món ăn chủ đạo. Phần ăn được gợi ý đều khá lớn. Tám người thì chỉ cần gọi năm sáu món là đủ ăn rồi. Khuyên mọi người nên gọi món hợp lý, tránh gây lãng phí."

Nghe vậy, Kim Đan, người vốn nổi tiếng với biệt danh "thánh ăn" khi mới bắt đầu livestream, tự tin cười một tiếng, nhận lấy thực đơn điện tử từ tay nhân viên phục vụ, nói: "Năm sáu món sao mà đủ ăn? Đông người như chúng tôi, ít nhất cũng phải gọi mười món chứ. Để tôi xem xem nhà hàng có những món gì."

Bình Luận (0)
Comment