Tối hôm đó, Hứa Hoan đã thông báo tin vui rằng cấp độ chủ nhà của cậu đã lên đến cấp 10, cậu có thể mời thêm vài người thuê nữa đến sống tại Nhà Nhỏ Ngập Nắng.
Bốn người thuê khi nghe thấy, ai nấy đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhanh như vậy sao? Cứ tưởng phải mất ít nhất hai tháng mới tích đủ điểm kinh nghiệm, không ngờ chưa đầy một tháng mà đã tăng thêm 5 cấp rồi.
Đây không phải là từ cấp 0 lên cấp 5 lúc ban đầu, mà là từ cấp 5 lên cấp 10. Số điểm kinh nghiệm cần dùng đã tăng lên, chưa kể các phần thưởng Hứa Hoan nhận được từ các nhiệm vụ hàng ngày thực chất đã giảm đi.
Cứ như thể mỗi nhiệm vụ đều có một mức thưởng cố định. Một khi số lượng cố định này được sử dụng hết thì khi làm lại cùng một nhiệm vụ chỉ còn phần thưởng bắt buộc là 1 điểm kinh nghiệm và 1 xu game.
Về vấn đề này, Hứa Hoan chấp nhận khá tốt. Hàng ngày cậu vẫn tích cực làm nhiệm vụ. Cậu còn có tinh thần A Q mà nói rằng tích tiểu thành đại cũng không sao, đã là lông cừu của game thì vặt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cậu không kén chọn.
Ngược lại, Vương Ngự Trù và những người khác lại có chút lo lắng. Họ là những người đầu tiên trong số những người được ra ngoài, mang trên vai trọng trách dẫn dắt thêm nhiều anh chị em khác thoát khỏi cái bầu ngọc bích.
Chỉ cần tốc độ tích lũy kinh nghiệm để lên cấp bị chậm lại, họ sẽ ít nhiều cảm thấy áy náy. Cảm thấy chính vì họ mà những người khác đã phải ra ngoài muộn hơn vài ngày.
Giờ đây, thành quả của sự nỗ lực đã hiện diện trước mắt. Sự thật chứng minh họ không những không kéo lùi mà còn đóng góp to lớn cho việc những người khác được chuyển đến Nhà Nhỏ Ngập Nắng. Trong lòng họ thực sự có chút tự hào.
Hề hề, họ giỏi quá đi mất!
Tất nhiên, trong đó không thể thiếu sự hỗ trợ về tài chính của những vị khách đã đến tiêu dùng. Nếu không có họ, các cửa hàng không thể mở rộng thường xuyên, nhân viên mô phỏng không thể được mua với số lượng lớn, những ý tưởng của họ về cửa hàng cũng không thể nhanh chóng trở thành hiện thực.
Mối quan hệ giữa họ và khách hàng là một vòng tuần hoàn tích cực, bổ sung cho nhau.
"Tốc độ thật sự quá nhanh. Vậy lần này Hoan Hoan định chọn ai ra?"
Vương Ngự Trù hỏi: "Là chọn trực tiếp, hay giống lần trước, tất cả phụ thuộc vào vận may của mọi người?"
Chọn trực tiếp có nghĩa là giống như ông, nhờ có kỹ năng mà Hứa Hoan cần nên ông được "chọn trúng" ngay từ cái nhìn đầu tiên và được ra ngoài mà không cần phải chiến đấu.
Dựa vào vận may có nghĩa là cả hai bên đều thử vận may, không biết người được ra sẽ là ai, cũng không biết người đó có kỹ năng gì, và càng không chắc chắn liệu kỹ năng này có giúp ích cho việc kinh doanh của Nhà Nhỏ Ngập Nắng hay không.
Hứa Hoan cũng không giấu giếm, vừa v**t v* bộ lông mềm mượt của mèo nhỏ Tinh Tinh trong lòng, cậu vừa nói:
"Một trong những suất đó, cháu muốn dành cho Hoàng Phủ Anh Anh. Không phải cô ấy có một pháp bảo mỗi ngày đều sản xuất ngẫu nhiên một số lượng trứng thú cưng sao? Dù con người đã mất đi, nhưng pháp bảo đã được liên kết với linh hồn của cô ấy vẫn hoạt động. Cháu đã thấy cô ấy than vãn trong nhóm mấy lần, nói rằng nếu không bán bớt trứng thú cưng đi, kho chứa đồ dung lượng siêu lớn của cô ấy cũng không đủ chỗ chứa những quả trứng này..."
"Mà kể từ khi Tinh Tinh biến thành mèo con, có thể tự do đi lại, số lượng khách hàng mắt sáng lên trong Nhà Nhỏ Ngập Nắng đã tăng lên. Họ luôn muốn nhân lúc Tinh Tinh không chú ý để vuốt lông của nó, nhưng lại chưa bao giờ thành công. Điều này khiến họ càng trở nên hăng hái hơn. Vậy nên cháu nghĩ, hay là để họ cũng có được thú cưng nhỏ của riêng mình đi, như vậy họ sẽ không còn thèm thuồng Tinh Tinh nhà cháu nữa."
Hoàng Phủ Anh Anh mà Hứa Hoan nói đến là cô gái dễ thương toàn thân lông xù xù.
Còn cái pháp bảo kia thì có hình dáng giống một cái bát tròn lớn. Cụ thể là lớn đến mức nào thì đủ để Hoàng Phủ Anh Anh, người có vóc dáng không cao, có thể nằm duỗi thẳng toàn thân vào trong đó.
Trong thế giới mà cô ấy từng sống, mỗi người sau khi trưởng thành đều có thể thức tỉnh một loại năng lực, đại khái được chia thành loại chiến đấu và loại sinh hoạt.
Những năng lực này có mạnh có yếu, có phổ biến, cũng có những cái hiếm có trên đời.
Cái pháp bảo liên kết với linh hồn của Hoàng Phủ Anh Anh chính là xuất hiện cùng lúc với việc cô ấy thức tỉnh năng lực.
Mặc dù nó không mang lại cho cô ấy chút sức mạnh chiến đấu nào nhưng cái bát tròn lớn đó rất kỳ diệu, mỗi ngày nó đều sản xuất ra những quả trứng thú cưng với số lượng khác nhau. Thú cưng nở ra từ trứng là ngẫu nhiên. Số lượng trứng thực ra phụ thuộc vào kích thước của quả trứng. Tổng số trứng mỗi ngày vừa đủ để lấp đầy cái bát đó.
Nếu trứng lớn hơn thì mỗi ngày chỉ có thể có hai ba quả. Nhưng nếu trứng đặc biệt nhỏ, thì vài trăm, vài ngàn quả cũng không phải là không thể.
Với tư cách là chủ nhân ban đầu của trứng thú cưng, Hoàng Phủ Anh Anh đồng thời còn có năng lực thân thiện với động vật và năng lực huấn luyện thú cưng để chúng trở nên ngoan ngoãn.
Hai năng lực này còn dần dần nâng cấp trong quá trình huấn luyện. Về sau, chỉ cần trứng thú cưng được trao đi từ tay cô ấy, người chủ mới có thể nhận được một con thú cưng ngoan ngoãn, chỉ nghe lệnh của họ thông qua phương pháp nhỏ máu nhận chủ.
Đối với một số thú cưng có sức phá hoại và tính tấn công mạnh mẽ, Hoàng Phủ Anh Anh còn có thể cảm nhận trước mức độ nguy hiểm của chúng. Ngay từ khi chúng còn ở trong trứng, cô ấy đã có thể đặt một xiềng xích huyết mạch lên chúng. Điều này giúp chúng không trở nên ngông cuồng và làm hại đến người khác ngay khi còn chưa trưởng thành.
Xiềng xích huyết mạch này không phải không thể mở ra, chỉ khi chủ nhân của chúng gặp nguy hiểm đến tính mạng và cần được cứu, chúng mới có thể sử dụng sức mạnh thực sự của mình để cứu chủ nhân.
Tuy nhiên, có một điều cần lưu ý là không phải tất cả trứng thú cưng đều là thú cưng. Một số trứng khi nở ra có thể là những vật phẩm giúp ích cho sự phát triển của thú cưng. Trong đó không thiếu những món đồ cực kỳ quý hiếm, bình thường rất khó kiếm được.
Với tư cách là chủ sở hữu ban đầu của trứng thú cưng, Hoàng Phủ Anh Anh vẫn có thể cảm nhận được trong trứng là thú cưng hay là vật phẩm.
Sau khi nghiên cứu kỹ năng lực của mình, Hoàng Phủ Anh Anh đã có một ý tưởng tuyệt vời.
Nhờ vào tất cả những đặc tính trên, Hoàng Phủ Anh Anh đã vui vẻ mở một cửa hàng thú cưng tại thế giới của mình, chuyên bán trứng thú cưng và các vật phẩm liên quan.
Vì những quả trứng thú cưng này còn có tính chất giống mở blind box nên chúng rất được ưa chuộng trong thế giới của cô ấy. Trong một thời gian dài còn thịnh hành việc đánh cược trứng nữa cơ.
Chỉ tiếc là vận may của Hoàng Phủ Anh Anh không tốt. Mở cửa hàng thú cưng vài năm, tích lũy được một khoản tiền lớn từ việc bán trứng thú cưng và mua được một căn nhà lớn, còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống thì nền văn minh của cô ấy đã phải chịu một đòn hủy diệt từ nền văn minh vũ trụ khác. Bản thân cô ấy và năng lực của cô ấy cứ thế biến mất khỏi thế giới đó.
Không biết bằng cách nào mà cô ấy lại "lưu lạc" đến Trái Đất. Tóm lại, Hoàng Phủ Anh Anh mà mọi người biết đến bây giờ là một người đang ôm một đống trứng nhưng lại không thể bán được dù chỉ một quả. Cô ấy buồn bã đến mức sắp sửa chiên trứng để ăn rồi.
Sau khi hiểu rõ tình hình cụ thể, Hứa Hoan đã đập bàn quyết định: Chính là cậu rồi, Pokémon phiên bản Trái Đật!
Dù sao cũng có game "Cuộc sống nhàn nhã của chủ nhà" chống lưng. Ngay cả khi những hành vi kinh doanh của người thuê có lạ lùng đến đâu, những người khách bình thường vẫn sẽ thấy chúng hợp lý.
Cậu đã háo hức muốn được nhìn thấy cảnh mỗi người đều có một con thú cưng dễ thương.
Nghĩ đến dáng vẻ thảm hại hàng ngày của Hoàng Phủ Anh Anh, Vương Ngự Trù và những người khác cũng cười thầm và giơ cao cả hai tay tán thành đề nghị của Hứa Hoan. Quả thật nên "thả" cô ấy ra sớm. Nếu không, e rằng những người khác vẫn còn trong bầu ngọc bích cũng sẽ sớm mỗi người có vài con thú cưng treo đầy người mất.
"Vậy người đầu tiên đã được chọn là Hoàng Phủ Anh Anh. Còn những người khác... Cháu tạm thời không có ai ưu tiên cả. Hay là nếu còn suất thì quay số may mắn?" Hứa Hoan hỏi.