Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 96

Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng chiếu rọi lên vạn vật, khoác lên chúng một lớp sương mờ. Hạt sương đọng lại trên đầu lá và cành cây chực rơi xuống, thỉnh thoảng lại lóe lên vài điểm sáng lấp lánh.

Nhà Nhỏ Ngập Nắng im lặng suốt đêm, giờ đây chào đón một ngày bận rộn trong tiếng dao "lách cách" có nhịp điệu của Vương Ngự Trù.

Trong ngày này, lại có thêm hai cửa hàng kỳ diệu nữa sẽ lộ diện trước mặt mọi người.

Hai ngày nay, Vương Ngự Trù với kỹ thuật tùy hứng đã đổi sang bán hoành thánh thịt tươi và các loại bánh bao với nhiều hương vị khác nhau. Không chỉ có loại hấp và nấu ngay tại chỗ, mà còn có cả thực phẩm bán chế biến để mua về tự nấu.

Điều này khiến cho cư dân xung quanh và người đi làm làm việc 996 ( 9 giờ sáng đi làm, làm 9 tiếng, 6 giờ tan làm) một mình vô cùng vui mừng. Người trước có thể cử một người đại diện cả gia đình đến, mang theo tư thế đi lấy hàng, mua hết tất cả các loại thực phẩm với số lượng tối đa, mang về cho cả gia đình ăn thỏa thích.

Người sau, mặc dù chỉ ăn một mình, nhưng mua thêm một ít thực phẩm bán chế biến có thể dùng làm bữa trưa, bữa tối hoặc bữa khuya mà. Chỉ cần lấy một cái nồi nhỏ nấu hoặc hấp chín là có một bữa ăn ngon lành và đầy đủ.

Dù sao thì hoành thánh và bánh bao mà Vương Ngự Trù bán đều có nhân khác nhau, ăn liên tục mấy ngày cũng không ngán.

Hơn nữa những ngày hạnh phúc như vậy họ cũng không thể sống mãi được. Vẫn chưa kịp chán món ăn lần này thì Vương Ngự Trù lại lại lại lại ra món mới rồi!

Ai chà, hãy sống vui vẻ đi!

Tuy nhiên trong đám đông đang dài cổ xếp hàng chờ đợi khao khát được ăn, lại có vài người có sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ và không ăn nhập với toàn bộ hàng ngũ.

Không có lý do nào khác, chính là sự chênh lệch về tuổi tác.

Họ là một nhóm các bà cụ với nhiều kiểu tóc kỳ lạ và tinh thần quắc thước. Nhưng nhìn vào tình trạng da và dáng người còng lưng của họ, vẫn có thể thấy tuổi trung bình của họ chắc chắn trên bảy mươi.

Ở cái tuổi này mà vẫn có được tinh thần như vậy thì thực ra là khá tốt.

Tuy nhiên trong số họ có một bà cụ trông không được khỏe lắm. Các bà cụ khác đang vây quanh bà ấy, mỗi người nói một câu.

"Bà Vương, bà đừng nghĩ đến hai con sói mắt trắng đó nữa. Chúng nó đều đã lập gia đình, con cái cũng lớn rồi, vậy mà đứa nào cũng tơ tưởng đến lương hưu của bà. Chắc là muốn bóc l*t s*ch túi tiền của bà thôi. Bà phải tự hiểu lấy, tuyệt đối đừng mềm lòng khi không nên mềm lòng."

"Đúng vậy, đúng vậy. Nhà nào mà thuê bảo mẫu, thuê người dọn dẹp cũng bắt bà phải trả tiền vậy. Bà có ở cùng với chúng nó đâu! Hơn nữa đã dám thuê bảo mẫu và người dọn dẹp thì sao có thể không trả nổi tiền chứ. Tôi thấy chúng nó cứ bám víu vào túi tiền của bà thôi. Tuyệt đối đừng trợ cấp cho chúng nó nữa. Để lại cho mình tiêu dùng có phải tốt hơn không. Bảy tám ngàn tệ đủ để bà ăn uống phóng khoáng trong một tháng rồi."

"Tôi cũng thấy lạ thật. Hồi trẻ bà đâu phải là người cam chịu như vậy, sao đến lúc già lại bị chúng nó nắm thóp rồi? Bọn mình đây đều là những chị em có bạn đời ra đi sớm. Chẳng phải nên phóng khoáng hết mức có thể sao, haha!"

"Thôi, chúng ta đừng nói về hai cái thứ không phải người đó nữa. Hôm nay mấy chị em chúng tôi đưa bà ra ngoài chính là để bà ăn uống và thư giãn một ngày. Hôm nay bà không phải trả một xu nào hết. Bọn tôi sẽ trả thay cho bà!"

"Đầu tiên ăn sáng ở tầng một, rồi tranh thủ buổi sáng người ít hơn một chút, đi lên tầng ba nhuộm tóc đen và làm tóc. Sau khi xong xuôi thì cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta lại quay về tầng một ăn trưa. Ai xong trước thì đi xếp hàng trước. Không thể để bị tranh mất chỗ được! Bữa trưa ăn từ từ chắc cũng phải mất một hai tiếng. Ăn xong thì đi tìm tiểu Cố đại phu để khám bệnh. Những bệnh lặt vặt trong cơ thể nên đi khám sớm và điều trị sớm. Cứ để vậy không được đâu, sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề. Bọn mình phải sống thật lâu thật lâu, dù sao thì mỗi ngày sau khi nghỉ hưu đều là kiếm lời mà!"

Bà cụ cuối cùng lên tiếng có vóc người không cao. Mái tóc bạc được uốn nhẹ ở phần đuôi, gọn gàng kẹp sau tai, cùng với đôi bông tai ngọc trai ở d** tai tô điểm cho nhau. Có thể thấy bà là một bà cụ sành điệu và tinh tế.

Khi nói chuyện, khí chất của bà bùng nổ, suy nghĩ linh hoạt không thua gì người trẻ. Lời nói cũng rõ ràng, thu hút sự chú ý của mọi người một cách vô thức.

Không chỉ những bà bạn già của bà ấy, mà ngay cả những người đang xếp hàng xung quanh cũng có không ít người lén lút nhìn về phía họ, vểnh tai lên nghe lén, trong lòng không ngừng gật đầu bày tỏ sự đồng tình.

"Oa~ các bà ngầu quá đi. Những lời nói ra thật sự quá tỉnh táo!"

Một vài nữ khách hàng còn lặng lẽ siết chặt nắm tay, bày tỏ rằng khi họ già rồi cũng phải sống phóng khoáng như thế!

Những người bạn đời của họ: "À? Vậy tôi thì sao?"

Là trung tâm của cuộc trò chuyện, Vương Thục Hiền làm sao không biết được dụng ý của mấy bà bạn già này. Cảm động đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác chua xót.

Chồng bà mất sớm, khi hai đứa con còn chưa trưởng thành, ông ấy đã bị một vụ tai nạn xe hơi cướp đi sinh mạng.

Sau khi chồng mất, bà cũng không có ý định đi bước nữa. Bà dùng tiền bồi thường của chồng và tiền lương của mình để một tay nuôi nấng hai đứa con khôn lớn.

May mà công việc của bà cũng khá tốt, là một "bát cơm sắt" nên mới có thể nuôi được hai đứa con vào đại học.

Khi chúng tốt nghiệp đại học rồi đi làm, lần lượt chuẩn bị kết hôn, Vương Thục Hiền lại lấy ra hơn một nửa số tiền tiết kiệm nhiều năm của mình, chia đều cho con trai và con gái.

Ý định ban đầu là để chúng xây dựng tổ ấm riêng. Bà sẽ không hỏi về việc chúng sử dụng số tiền đó để mua xe, mua nhà hay nuôi con.

Nhưng không biết có vấn đề gì xảy ra, hay là con trai và con gái đều nghĩ rằng bà vẫn còn có thể "rụng tiền" ra được nữa nên bắt đầu cố ý hay vô tình xin tiền bà.

Đứa này thì than nghèo kể khổ, nói rằng con của nó muốn đi học thêm nhưng vợ chồng chúng không đủ tiền, mong bà hỗ trợ một thời gian. Đứa kia thì lại nói anh có cái gì thì con cũng phải có cái đó, mẹ không thể thiên vị...

Tình trạng này đã bắt đầu từ nhiều năm trước, khi bà còn chưa chính thức nghỉ hưu. Những năm này, bà đã nghỉ hưu, có một khoản lương hưu khá khá, tình hình lại càng trở nên tệ hơn.

Nếu lúc đầu Vương Thục Hiền còn tin những lời nói dối của con trai và con gái thì bây giờ ngay cả một người chậm chạp cũng có thể nhận ra điều bất thường.

Chính vì đã nhận thức rõ ràng, Vương Thục Hiền, người đột nhiên rảnh rỗi sau khi nghỉ hưu bắt đầu suy nghĩ lung tung. Bà nghi ngờ liệu triết lý giáo dục của mình trong nhiều năm có vấn đề không, nếu không thì làm sao lại nuôi ra hai cái thứ vô ơn và tham lam như vậy.

Về mặt lý trí, bà nghĩ như vậy. Nhưng về mặt cảm tính, với tư cách là mẹ ruột của hai người đó, bà luôn không đủ can đảm để từ chối chúng.

Ngay cả khi ban đầu bà không đồng ý trợ cấp tiền cho chúng, chỉ cần chúng bám dai một thời gian, giả vờ là con hiếu thảo, thi nhau hỏi han bà, bà sẽ không nhịn được mà mềm lòng, ít nhiều cũng cho chúng một chút.

Điều duy nhất bà kiên quyết không nhún nhường là bán căn nhà đang ở để dọn đến sống với chúng.

Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, nếu bà nổi hứng làm vậy, điều chờ đợi bà sẽ là sự lao nhọc không ngừng nghỉ ngay cả sau khi đã nghỉ hưu.

Sống một cuộc sống như vậy lâu ngày, trong lòng Vương Thục Hiền luôn ấm ức, mỗi ngày tâm trạng đều không được tốt lắm.

Nhưng may mắn thay, bà vẫn có một nhóm bạn thân thiết từ trẻ đến già. Họ biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra với bà. Thường ngày họ cũng hay khuyên nhủ và an ủi bà. Mấy ngày trước, thấy bà lại bị chính con trai mình chọc tức, họ dứt khoát kéo bà ra ngoài, đi một tour du lịch một ngày tại Nhà Nhỏ Ngập Nắng.

Đây là một tòa nhà kho báu mà họ đã phát hiện ra cách đây không lâu thông qua các video ngắn. Không chỉ có những món ăn ngon mà ba tầng trên cũng rất thú vị.

Ngay cả khi đã lớn tuổi, họ vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong cuộc sống ở đây.

Một nơi tốt như vậy, phải để cho bà bạn già xui xẻo của họ đến trải nghiệm thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment