Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm

Chương 115

Chương 115

“Chờ đến lúc chúng tôi nghe tiếng động quay lại, đầu Diệp Chu… đã biến mất.”

Phùng Kính Sam chốt lại.

Đã biến mất.

Chỉ ba chữ ngắn ngủi đã khái quát cái chết của một sinh mạng.

“Biến mất?” Tạ A Thích xì một tiếng: “Một người sống sờ sờ như vậy, có thật các người không nghe thấy gì nên mới để anh ta bị Pishacha g**t ch*t không?”

Trong câu của cô không có ý trách cứ Trác Trường Đông, Phùng Kính Sam xả giận cho Diệp Chu, chỉ đơn giản là thể hiện chút “nghi ngờ” của mình mà thôi.

Dù sao đi nữa bọn họ có nói gì cũng chỉ là phương diện của họ, chỉ có ba người kia mới biết được chân tướng sự thật về cái chết của Diệp Chu.

Thôi Hạo Thành mím môi nói: “Chúng tôi không cứu được.”

Trác Trường Đông nhìn bình thủy tinh trong ngực Tạ A Thích, trừ mồi ra còn có một cánh tay có lẽ mới cắt ra khỏi Pishacha, hỏi lại cô: “Mà hôm nay cô chắc cũng đã gặp Pishacha rồi, tốc độ của nó nhanh như vậy, chúng tôi phải làm sao cứu được Diệp Chu bị nó theo dõi chứ?”

Những lời này khiến Tạ A Thích nghẹn họng —— Chưa kể tốc độ của Pishacha rất nhanh, khả năng bắn súng của Tiêu Tinh Tịch rất kinh khủng, nếu không phải chỉ có lính kỳ cựu mới được bắn súng, cô đã cướp lấy tự bắn chết Pishacha rồi.

Vấn đề là cô đã thử dùng kiếm laser chém Pishacha, chỉ tiếc không có tác dụng.

Khi Pishacha còn sống, sức người rất khó vận kiếm khiến nó bị thương, chỉ có lực súng máy cực mạnh mới có thể đục vào da chúng.

Cũng may các cô chọn địa điểm săn là trong chung cư, Tạ A Thích lại có lợi thế nhiều kinh nghiệm parkour, dùng mồi nhử dụ Pishacha, lăn lộn tới lui nửa ngày mới tạo cơ hội cho Tiêu Tinh Tịch g**t ch*t một con Pishacha.

Tuy Pishacha đã chết nhưng bộ phận trúng đạn của nó quá nhiều, các cô chỉ có thể mang một cánh tay trái về.

Tạ A Thích nhớ tới đây không khỏi nổi cáu, cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trong tổ tám người ra ngoài “săn thú”, trừ nhóm cô và Trác Trường Đông ra thì chỉ có thêm hai nhóm của Tạ Ấn Tuyết và Trịnh Thư sau khi quay về ôm theo bình thủy tinh có thêm chi.

Nhóm Thôi Hạo Thành có cộng sự Diệp Chu đã chết, Mục Ngọc Cơ, Liễu Bất Hoa và Viên Tư Ninh đều đi tay không quay về, bình thủy tinh của Viên Tư Ninh và Phan Nhược Khê đã biến mất, trông có vẻ là thả mồi mà không săn được Pishacha nên tâm lý cô được cân bằng trở lại.

Một bên khác, có lẽ Viên Tư Ninh vẫn còn nghi ngờ chưa được giải đáp, tiếp tục hỏi nhóm Thôi Hạo Thành: “Con Pishacha g**t ch*t Diệp Chu chỉ ăn đầu của anh ta, những phần khác không ăn à?”

Phùng Kính Sam gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Vô lý…” Phan Nhược Khê nhăn mày lẩm bẩm: “Pishacha thích ăn thịt người, vậy vì sao nó không ăn hết Diệp Chu?”

“Cô quên mất Kurt cho chúng ta giáp chiến nano bạc à? Trừ đầu ra, những chỗ khác Pishacha không cắn được.” Thôi Hạo Thành cạn lời, liếc Phan Nhược Khê: “Các người cũng có bị thương đâu? Chỉ cần các người bị thương là biết, nếu trên người mặc đồ bảo vệ, dù bộ phận trúng đạn cũng có thể nhanh chóng lành lại.”

“Trúng đạn? Sao các người biết?” Trịnh Thư “Ồ” lên, nhìn chằm chằm Thôi Hạo Thành, buồn cười nói: “Chẳng lẽ trong lúc săn giết Pishacha, các người “bất cẩn lau súng cướp cò” trúng ai à?”

Trác Trường Đông đứng ra nói: “Đúng vậy, hơn nữa tôi chính là người trúng đạn ngoài ý muốn.”

“Vậy cơ à.”

Trịnh Thư bĩu môi, biểu cảm cà lơ phất phơ của anh ta cho thấy anh ta không tin nhưng cũng không có ý truy hỏi.

“Bộ đồ này ghê vậy sao?” Liễu Bất Hoa kéo cổ áo mình, ngạc nhiên nói: “Vậy có thể mặc ra ngoài lúc rời phó bản không?”

“Không.”

Tạ Ấn Tuyết trả lời anh ta: “Chỉ có thể mang những gì con đưa vào phó bản ra ngoài.”

Liễu Bất Hoa không khỏi thở dài: “Haiz, tiếc quá.”

Đang Đang mắng: “Nhưng nếu đế quốc có thể cho chiến sĩ trang bị giáp chiến cứng cáp như vậy, sao không cho luôn mũ giáp đi?”

Nếu có mũ giáp bảo vệ cổ, Diệp Chu sẽ không bị Pishacha cắn đứt đầu.

Tạ Ấn Tuyết nghe vậy lại nói: “Nếu cổ cũng được giáp chiến nano bảo vệ, chúng ta phải chém đầu Kama thế nào?”

Câu nói này đã làm mọi người tỉnh ra.

Đang Đang hồi hồn lại, lập tức mỉm cười lảng sang chuyện khác: “ Một chi thịt mang về đổi vaccine phòng bệnh ra sao đây? Kurt đâu?”

Nói gì tới đó, Đang Đang vừa dứt lời, Kurt liền mở cửa phòng đi tới.

Phía sau Kurt còn có hai người máy mặc sườn xám đi theo, một trong số đó ôm một cánh tay người, con còn lại cầm một cái máy lớn không biết làm gì, trông hình dáng khá giống máy ép.

Tất nhiên không ai cho rằng đây là máy ép.

Vì vậy bọn họ đều đồng loạt nhìn Kurt, chờ hắn giải thích cách sử dụng.

“Mọi người quay về hết rồi đúng không?”

Kurt đảo mắt, rõ ràng không thấy Diệp Chu đâu, hắn vẫn làm như không biết, nói tiếp: “Vậy chúng ta bắt đầu chế tạo vaccine phòng bệnh, giới thiệu cho mọi người…”

“Đây là máy chế tạo vaccine phòng bệnh cho chúng ta.”

Kurt dịch sang một bên vài bước để mọi người có thể quan sát toàn bộ cái máy lớn được đưa vào cùng hắn.

Nhưng mọi người cẩn thận quan sát vẫn cảm thấy nó giống máy ép, bởi vì phần trên máy trong suốt, bên trong phủ đầy những người dao sắc mỏng, quả thật không khác gì máy ép hoa quả ở thế giới hiện thực.

Nếu phải tìm điểm khác nhau, vậy thì đó là nửa phần máy chế tạo vaccine này được bỏ trong hộp kín, dưới đáy còn xuất hiện hàng ống tiêm vaccine.

“Tôi sẽ đặt máy chế tạo vaccine trong phòng nghỉ, các bạn cứ sử dụng thoải mái, còn bây giờ tôi sẽ nói về cơ chế vận hành.”

Kurt nói, lấy cánh tay từ chỗ người máy sườn xám đầu tiên bỏ vào “máy chế tạo vaccine phòng bệnh”, nhấn nút “Khởi động” trên máy.

Mọi người thấy lưỡi dao trong máy chế tạo vaccine xoay nhanh, cắt nát cánh tay bên trong thành hỗn hợp thịt máu loãng màu đỏ, sau đó đi qua cái hộp dưới đáy, cuối cùng biến thành cái gọi là “vaccine phòng bệnh”, b*n r* từ cổng tiêm.

“… Đây là vaccine phòng bệnh à?”

Tiêu Tinh Tịch tái mặt, run giọng hỏi.

Nhóm Phùng Kính Sam, Thôi Hạo Thành cũng sắp nôn mửa, nếu không phải chất lỏng trong ống tiêm hiện tại không có màu, bọn họ chắc chắn sẽ không nhịn được nôn ngược, cho nên họ vẫn có thể cố nhịn, chỉ sợ hãi nhìn “năm chi” trong bình thủy tinh của họ, lại nhìn lên Kurt.

“Đúng vậy, đây là vaccine phòng bệnh.”

Kurt trả lời câu hỏi của họ, thản nhiên lấy vaccine ra khỏi cổng, cứ như hắn đã làm như vậy vô số lần, rất thành thạo.

Mọi người đang hoảng sợ vì quá trình chế tạo vaccine phòng bệnh, hoàn toàn không để ý mũi vaccine này có mũi kim dài 10cm.

“Có ai muốn xung phong làm mẫu với tôi không?” Kurt hỏi: “Người xung phong sẽ được miễn phí mũi vaccine hôm nay.

Tục ngữ nói: Giải thưởng lớn tất có người tài giỏi.

Càng đừng nói giải thưởng hiện tại là vaccine phòng bệnh có thể giữ mạng.

Tạ A Thích và Tiêu Tinh Tịch chỉ săn được một chi thịt, hoàn toàn không đủ chế tạo hai phần vaccine phòng bệnh, vậy nên Kurt còn chưa dứt lời, Tạ A Thích đã cướp lời: “Để tôi.”

Cô nhanh chóng chạy đến trước mặt Kurt, tay phải nắm lấy tay trái như định xắn ống tay lên nhưng không được: “Ống tay giáp chiến xắn thế nào đây?”

“Không cần xắn.”

Kurt chỉ vào phần trên rốn cô: “Vaccine được tiêm ở đây.”

Liễu Bất Hoa ngạc nhiên trợn tròn mắt, tới gần Tạ Ấn Tuyết nhỏ giọng hỏi: “Cha nuôi, chẳng phải chỗ đó là…”

Mắt Tạ Ấn Tuyết hơi trầm xuống, trầm giọng nối tiếp Liễu Bất Hoa: “Dạ dày.”

Vaccine phòng bệnh được tiêm thẳng vào dạ dày người bệnh, đây cũng là cách dùng chuyên biệt của mũi kim.

Mà Liễu Bất Hoa nghe Tạ Ấn Tuyết nói xong, khuôn mặt thoáng nhăn nhó, che bụng mình lại: “Con thà ăn bò cạp chiên còn hơn.”

Trong lúc họ nói chuyện với nhau, Tạ A Thích đã tiêm xong vaccine phòng bệnh.

Có lẽ vì mặc bộ giáp chiến nano, dù bị cây kim to như thế cắm thẳng vào dạ dày, Tạ A Thích vẫn không thấy khó chịu, cô còn tưởng sau khi nhìn thấy quá trình chế tạo, tiêm xong sẽ muốn nôn.

Kết quả…

Cô không những không nôn mà còn thấy… như được ăn no vậy.

Tạ A Thích nhắm mắt hít sâu một hơi mới ngăn được cơn cồn cào bên trong.

“Tôi xong rồi.” Cô nói với mọi người: “Đến lượt các người.”

Nhưng không người chơi nào: “Thấy hết rồi đấy, vaccine phòng bệnh không có màu, có lẽ không phải chế tạo từ… mấy cái đó đâu?”

Phùng Kính Sam hỏi cô: “Cô nói là không phải, vậy sao cô không đi tiêm?”

“Tôi và Mộng Ni không giết được Pishacha.” Mục Ngọc Cơ bất đắc dĩ thả tay: “Chẳng lẽ các người bằng lòng làm việc tốt, chia một chi thịt cho tôi?”

Phùng Kính Sam nghẹn họng không nói nữa.

Bầu không khí trong phòng lại trở nên im lặng.

“Nếu không tiêm vaccine, ngày mai…” Dáng người Kurt cao lớn như tượng đá cứng cáp sừng sững, giọng nói cũng rất khí phách, từng chữ nện thật mạnh vào tim mọi người: “Các người đều sẽ thành Pishacha.”

Một hồi lâu sau, sự im lặng bị một âm thanh nhàn nhạt nhưng đầy thê lương phá vỡ: “Thiên lịch năm thứ hai, Quan Trung đại hạn, dân chúng gặp nạn đói.” 

Thanh niên lạnh lùng xách bình thủy tinh chầm chậm đi tới trước máy chế tạo vaccine, ánh sáng bạc phản chiếu từ máy chiếu lên mặt y, phác họa khuôn mặt trắng nõn kia càng sắc sảo hơn, cũng càng lạnh lẽo hơn, hệt như một tượng ngọc lạnh buốt không có độ ấm.

Tạ Ấn Tuyết bỏ hết năm chi vào máy chế tạo vaccine trừ mồi ra, sau đó nâng tay phải lên, dứt khoát nhấn vào nút “Khởi động”.

“Tiêm vaccine rồi, chúng ta đều sẽ là Pishacha, chẳng qua chỉ đang khoác tấm da người mà thôi.”

Lúc y nói xong, vaccine phòng bệnh cũng được chế tạo hoàn thành.

Tạ Ấn Tuyết lấy hết năm chi vaccine ra khỏi máy ôm vào ngực, đưa cho Liễu bất Hoa, Đang Đang và Bộ Cửu Chiếu, mỗi người một chi.

Đang Đang nhận được vaccine như ý muốn lại không vui chút nào, cô nhìn vaccine trong tay mình, ngắm nghía một hồi rồi nắm chặt trong tay, nhỏ giọng nói: “… Để lát nữa rồi tiêm vậy.”

Tác giả có lời muốn nói:

(1) Thiên lịch năm thứ hai, Quan Trung đại hạn, dân gặp nạn đói – Trích: “Nguyên sử – Trương Dưỡng Hạo truyện”.

Tạ tay to: Con thấy giáp chiến rất ngầu nên muốn mang ra ngoài thật à?

Liễu Bất Hoa: Vâng ạ.

Tạ tay to: Chứ không phải vì nó bó sát à?

Liễu Bất Hoa: Đúng vậy.

Bình Luận (0)
Comment